Tôi lững thững bước đi trên cn đường rộng và vắng
- Trời đất! Vừa nãy 2 tên " dở hơi " đó còn tranh nhau giúp mình mà. Bây giờ mình lại phải đi " căng hải " về nhà. Kiểu này chắc mỏi giò mà * chít * mất. Đi từ đây về nhà khoảng 3km tức là đi bộ khoảng 30 phút. Không sao. Coi như bây giờ đi tập thể dục vậy. Cố lên Oải Hương! Cố lên! Cố lên!!!
Tôi vừa đi bộ vừa an ủi bản thân. Nhưng không dễ như tôi tưởng, mới đi được 1 đoạn tôi đã mỏi lắm rồi:
- Hix!! Sao đường đi nó dài thế này! Mãi mà chả về đến nhà. Cố lên Oải Hương ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Thế là tôi lại bước lê bước lết trên đường. Khi nhìn thấy cái ánh cổng nhà, tôi mừng không tả xiết:
- Ôi! Nhà ơi! Tao về với mày rồi đây
Vừa bước đến cổng, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của pâp tôi. Trông pâp đag rất tức giận, tôi đành bẽn lẽn bước vào:
- Con chào bố ạ!
Chưa kịp nhấc chân lên bước thêm bước nào thì pâp đã quát
- Mày đi đâu giờ này mới về. Con gái con đứa mới lớn mà đã đi chơi qua đêm. Vô giáo dục.............
- Dsj! Con xin lỗi bố ( Tôi xin lỗi pâp và không dám biện hộ vì tôi sợ pâp nhất)
Đột nhiên có một tiếng nói lạ phát ra từ phía sau lưng tôi:
- Hôm qua tôi nhờ cô ấy chút việc nên không về được. Như thế được không ông?
" Không biết tên Thái Minh chui ở đâu ra đây? Chẳng nhẽ hắn biết đi " cân đẩu văn? ư? " Tôi đang rất môing lung
- Cậu chủ! Tôi không biết nên nm[í nói như thế! Đằng nào nó cũng là con gái tôi ( rồi pâp quay phắt sang tôi) - Hương! Sao con không nói cho bố biết.......?
- Dạ! Con.......
Chưa trả lời hết câu tôi đã bị một tiếng nói khác dội vào tai:
- Oải Hương! Cô có đi lấy cặp sách rồi đi học không hả?
" Trời! Tên Dương này cũng biết đi " Cân đẩu vân " ư? Đúng là 2 anh em nhà này đều rất khác người và tất nhiên là cũng rất bất bình thường " Tôi vẫn đang sống trong mạch chảy của suy nghĩ
- Cô định nghỉ học ak??
Lúc đó tôi mới sực nhớ nên chạy ngay vào nhà lấy cặp sáchvaf bước ra
- Con chào bố mẹ con đi học ạ
Rồi tôi dắt cái con ngựa sắt iu quý ra thì
- Cô đang làm gì vậy? ( Thái Minh và Dương đồng thanh nói)
- Thì tôi đi học ( tôi thản nhiên nói)
- Để tôi đưa cô đi ( 2 anh em nhà này lại đồng thanh...........Chậc! 2 anh em nhà này định thành lập "; dàn đồng ca mùa hạ " hay sao ý)
- Thế rốt cuộc là ai??
- Tôi ( Lại đồng thanh. Chắc té xỉu chết mất)
- Tôi đèo cô ấy đi tiện hơn. Chúng tôi học cùng trường, cùng lớp, cùng bàn còn anh thì khác trường, khác lớp, khác bàn. NEXT ( Tên Dương đang dành thế về phía mình)
- MI................( Tên Thái Minh ấm ức)
Tôi đắn đo suy nghĩ 1 lát rồi đưa ra kết luận
- Chuẩn! Tôi đi cùng Dương!
Tên Thái MInh đầu tiên cũng thất vọng rồi lấy lại " style " của mình:
- Nó đưa đi. Tôi đón về! OKE ( Rồi hắn quay đít bước đi ra xe. Phóng cái vèo nhanh hết mức nhanh và như đang xả street)
- Thế có đi không thì bảo? Hay là định đứng đây ngắm zai?
-Ngắm ai thì ngắm chứ ko bao giờ thèm ngắm anh đâu mà cứ tưởng bở...
- Cô......Thế có định đi không?
-Đi thì đi!
- Trời đất! Vừa nãy 2 tên " dở hơi " đó còn tranh nhau giúp mình mà. Bây giờ mình lại phải đi " căng hải " về nhà. Kiểu này chắc mỏi giò mà * chít * mất. Đi từ đây về nhà khoảng 3km tức là đi bộ khoảng 30 phút. Không sao. Coi như bây giờ đi tập thể dục vậy. Cố lên Oải Hương! Cố lên! Cố lên!!!
Tôi vừa đi bộ vừa an ủi bản thân. Nhưng không dễ như tôi tưởng, mới đi được 1 đoạn tôi đã mỏi lắm rồi:
- Hix!! Sao đường đi nó dài thế này! Mãi mà chả về đến nhà. Cố lên Oải Hương ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Thế là tôi lại bước lê bước lết trên đường. Khi nhìn thấy cái ánh cổng nhà, tôi mừng không tả xiết:
- Ôi! Nhà ơi! Tao về với mày rồi đây
Vừa bước đến cổng, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của pâp tôi. Trông pâp đag rất tức giận, tôi đành bẽn lẽn bước vào:
- Con chào bố ạ!
Chưa kịp nhấc chân lên bước thêm bước nào thì pâp đã quát
- Mày đi đâu giờ này mới về. Con gái con đứa mới lớn mà đã đi chơi qua đêm. Vô giáo dục.............
- Dsj! Con xin lỗi bố ( Tôi xin lỗi pâp và không dám biện hộ vì tôi sợ pâp nhất)
Đột nhiên có một tiếng nói lạ phát ra từ phía sau lưng tôi:
- Hôm qua tôi nhờ cô ấy chút việc nên không về được. Như thế được không ông?
" Không biết tên Thái Minh chui ở đâu ra đây? Chẳng nhẽ hắn biết đi " cân đẩu văn? ư? " Tôi đang rất môing lung
- Cậu chủ! Tôi không biết nên nm[í nói như thế! Đằng nào nó cũng là con gái tôi ( rồi pâp quay phắt sang tôi) - Hương! Sao con không nói cho bố biết.......?
- Dạ! Con.......
Chưa trả lời hết câu tôi đã bị một tiếng nói khác dội vào tai:
- Oải Hương! Cô có đi lấy cặp sách rồi đi học không hả?
" Trời! Tên Dương này cũng biết đi " Cân đẩu vân " ư? Đúng là 2 anh em nhà này đều rất khác người và tất nhiên là cũng rất bất bình thường " Tôi vẫn đang sống trong mạch chảy của suy nghĩ
- Cô định nghỉ học ak??
Lúc đó tôi mới sực nhớ nên chạy ngay vào nhà lấy cặp sáchvaf bước ra
- Con chào bố mẹ con đi học ạ
Rồi tôi dắt cái con ngựa sắt iu quý ra thì
- Cô đang làm gì vậy? ( Thái Minh và Dương đồng thanh nói)
- Thì tôi đi học ( tôi thản nhiên nói)
- Để tôi đưa cô đi ( 2 anh em nhà này lại đồng thanh...........Chậc! 2 anh em nhà này định thành lập "; dàn đồng ca mùa hạ " hay sao ý)
- Thế rốt cuộc là ai??
- Tôi ( Lại đồng thanh. Chắc té xỉu chết mất)
- Tôi đèo cô ấy đi tiện hơn. Chúng tôi học cùng trường, cùng lớp, cùng bàn còn anh thì khác trường, khác lớp, khác bàn. NEXT ( Tên Dương đang dành thế về phía mình)
- MI................( Tên Thái Minh ấm ức)
Tôi đắn đo suy nghĩ 1 lát rồi đưa ra kết luận
- Chuẩn! Tôi đi cùng Dương!
Tên Thái MInh đầu tiên cũng thất vọng rồi lấy lại " style " của mình:
- Nó đưa đi. Tôi đón về! OKE ( Rồi hắn quay đít bước đi ra xe. Phóng cái vèo nhanh hết mức nhanh và như đang xả street)
- Thế có đi không thì bảo? Hay là định đứng đây ngắm zai?
-Ngắm ai thì ngắm chứ ko bao giờ thèm ngắm anh đâu mà cứ tưởng bở...
- Cô......Thế có định đi không?
-Đi thì đi!