Z ach không hề mong muốn sự ly thân này, nhưng chính Rosie đã lựa chọn giải pháp xa rời anh. Cô vợ sắp sửa được gọi là vợ cũ ấy là một người không biết điều. Anh rất ngạc nhiên và đau đớn khi cô đưa ra những giấy tờ thủ tục ly hôn. Lý do mà cô đưa ra là anh bỏ bê gia đình cả hai mươi tư tiếng một ngày. Anh đã choáng váng khi vợ anh đi gặp luật sư và xếp đặt mọi thứ theo ý muốn. Phải, họ đã nói về điều đó, nhưng là nói trong lúc đang nóng giận. Chắc chắn là anh không hề mong cô đá anh ra khỏi chính ngôi nhà của mình. Từ lúc cô tỏ ra kiên quyết đi đến cùng với chuyện ly hôn, Zach hi vọng ít nhất là họ có thể giải quyết chuyện này theo hình thức dân sự với nhau. Anh đã chẳng thế thuyết phục được Rosie rằng anh không có dính líu quan hệ gì với Janice. Thế là anh bỏ cuộc chẳng thanh minh với vợ nữa. Nếu vợ anh đã có ít niềm tin vào chồng như thế, thì tốt hơn là anh và cô nên chia tay. Tuy nhiên để tìm được một căn hộ cách nhà cũ không xa lại là điều không mấy dễ dàng. May thay là Janice lại giúp anh tìm thấy; chứ không thì anh cũng chẳng biết được anh phải làm gì nữa. Rosie biết lịch làm việc của anh hơn bất cứ ai, và anh hi vọng cô sẽ hiểu với những khoản thuế phải trả hàng quý và những ngày cuối năm chạy nước rút với các con số để hoàn thành yêu cầu của khách hàng thì anh hầu như không còn thời gian rảnh. Nhưng anh đã hi vọng không đúng chỗ. Bởi Rosie dường như chẳng thèm quan tâm đến điều đó nữa.
Zach cố gắng duy trì thái độ tích cực với vợ chỉ vì các con. Mối quan hệ với Allison và Eddie là điều quan trọng nhất đối với anh. Bất kể tòa sẽ xử ra sao, anh sẽ vẫn dành cho các con một phần lớn cuộc sống của mình. “Bố phải đi rồi ạ?”. Eddie hỏi, trông nó có vẻ đau khổ lắm. Con trai anh ngồi trên mép giường trong phòng ngủ lớn, nhìn Zach đóng gói số đồ đạc chiếm một nửa chiếc tủ quần áo.
“Bây giờ thì thế là tốt nhất con ạ”. Zach không muốn kéo các con vào những vấn đề rắc rối của anh với Rosie. Chúng có tội tình gì đâu. Rosie mới là người đáng trách nhất. Mấy tuần nay, vợ anh cư xử như một mụ đàn bà đanh đá ghen tuông, mặc dù anh đã tưởng đó chỉ là triệu chứng của sự bất an nhất thời trong cô - sự bất an mà anh chẳng phải là nguyên nhân.
“Bố muốn con và chị Allison đến chỗ bố, được không?”.
“Để ở với bố ư?”.
Điều này thật khó nói. ''Mẹ con và bố cần phải làm rõ vấn đề đó. Ngay bây giờ thì bố chỉ muốn con thăm nơi bố ở thôi''.
“Được ạ”. Eddie mếu máo, cố gắng kiềm chế để khỏi khóc. ''Bất cứ lúc nào con đến cũng được, bố nhé?''.
“Dĩ nhiên rồi. Nhà bố cũng là nhà của con mà”.
Eddie ngồi hẳn lên giường. ''Bố có còn yêu mẹ nữa không?''.
“Tất nhiên là bố còn rất yêu mẹ”. Zach đặt chiếc áo sơ mi lên đống quần áo ở giữa giường, rồi ngồi xuống bên con trai. Anh vòng tay ôm quanh vai Eddie và đấu tranh để tìm cách nói cho thích hợp. “Đôi khi hai người rất yêu nhau lại không thể cùng đồng lòng trong một số việc. Khi chuyện đó xảy ra thì tốt hơn là họ nên sống xa nhau ra”.
Eddie cúi đầu xuống. ''Mẹ cũng nói thế bố ạ''.
Thật buồn cười là cả anh và vợ đều đưa ra cùng một lời biện minh cho chuyện ly hôn này. Mấy tuần qua họ chẳng trò chuyện gì nhiều với nhau. Tất cả những gì cần nói họ đều thông qua luật sư của mình. Zach thấy điều đó thật kỳ cục bởi anh vẫn còn sống cùng nhà với vợ.
“Chị Allison bảo con là vụ ly hôn này chỉ là ảo thôi”.
Zach nhớ lại rằng từ ảo là từ mà con gái anh rất thích dùng. Anh thấy không cần phải đáp lại.
“Bố sẽ nói chuyện với mẹ chứ?”.
Chẳng còn cách nào để lảng tránh câu hỏi, Zach trầm ngâm không nói. Họ không còn cãi nhau nữa, và anh cảm thấy yên ổn vì điều đó. Nếu có chuyện gì cần nói, Rosie tỏ ra rất lịch sự. Họ gần như là những người xa lạ với nhau. Tuy nhiên, vợ anh có rất nhiều điều để nói với luật sư của cô ấy. Những tội lỗi của anh đã được phác ra trong những văn bản pháp lý, có lẽ đủ để viết dài tới nhiều trang. Biết rằng nếu đọc những dòng đó thì thế nào cũng nổi giận nên anh để mọi chuyện mặc cho luật sư của anh giải quyết. Anh có quen biết với Otto Benson nhiều năm nay và thỉnh thoảng cũng làm việc với anh ta. Bởi thế Zach tin tưởng giao phó cho Otto trách nhiệm đại diện cho anh để lấy lại công bằng.
Anh hỏi con trai. “Con có sẵn lòng giúp bố chuyển đồ lên xe không?”.
“Được ạ”. Eddie hững hờ đáp. Nó tụt khỏi mép giường và bước đi đằng sau Zach với một ôm đầy quần áo.
Zach đã xếp những chiếc áo sơ mi bằng vải cứng vào ghế sau ôtô và đỡ lấy ôm quần áo mà Eddie vừa mang ra. “Con có muốn xem nhà bố ở không?”, anh hỏi Allison khi quay trở lại bếp.
Con gái anh bỏ cái tai nghe và tắt chiếc đầu CD xách tay của nó. Nó nhìn anh một lúc như thế chưa nghe thấy câu hỏi của bố. Cuối cùng nó nói. "Bố ra đi thật hả bố".
“Con yêu, bố e là phải như vậy”.
“Nhưng bố đã thề là sẽ yêu mẹ suốt đời cơ mà”.
“Bố biết, và điều này thật khó. Nhưng con có thể thấy là mẹ con và bố chẳng có việc gì làm ngoài chuyện suốt ngày cãi nhau. Điều đó chẳng hay ho gì. Bố mẹ giải quyết vụ ly hôn này là vì các con, để cứu các con ra khỏi...”.
“Bố mẹ làm thế là vì chúng con ư? Con không nghĩ thế đâu bố ạ. Đối với con thì bố và mẹ làm điều này là vì bản thân bố mẹ thôi. Eddie và con chỉ tình cờ làm chướng ngại vật ở giữa, con ghét điều này. Con thật sự căm ghét chuyện này”. Allison hét lên khi vừa nói hết câu. Zach chưa kịp trả lời thì Allison đã lại đeo tai nghe lên tai nó, mở thật to để bố nó chẳng thể nói thêm được gì. Zach thấy nước mắt con bé chảy dài trên má. Lòng anh đau thắt lại. Anh muốn nói với nó rằng những xung đột giữa anh và Rosie chẳng liên quan gì đến nó và Eddie. Đó không phải là lỗi của chúng.
Có thể anh và Rosie sẽ bỏ nhau. Đó là những gì anh đọc được ở mục hôn nhân gia đình trong một bài báo mà Janice đã đưa cho anh. Janice đã phô-tô từ một tờ tạp chí phụ nữ. Theo như bài báo gợi ý có lẽ anh và Rosie phải rũ bỏ hết mọi thứ; trừ bọn trẻ và ngôi nhà là tài sản chung. Có lẽ do anh là người kiếm được tiền và bây giờ về mặt tài chính họ là những người dư dả nên cả hai người đã đánh mất cảm giác là người tình của nhau, quên mất phải cùng nhau đối mặt với thế giới này và sát cánh vun đắp cho cuộc sống chung. Cuối cùng thì cuộc hôn nhân của họ chỉ toàn những cay đắng và oán giận. Tất cả những gì họ làm cho nhau chỉ là những đau khổ mà thôi, đến nỗi không thể sống cùng dưới một mái nhà được nữa. Và đương nhiên đó không thể là môi trường tốt để nuôi dạy các con nên người.
Zach quay nhìn ngôi nhà thân yêu một lần cuối. Anh cho hết những đồ dùng cần thiết lên xe. Đương nhiên, Rosie đã biến mất khỏi nhà từ lúc nào. Anh đoán chắc cô ta cũng sẽ lại dành nhiều thời gian hơn vào ngày cuối tuần cho những người khác chứ không phải là cho gia đình. Có gì ngạc nhiên đâu. Anh cũng không thấy chán nản nữa khi liếc nhìn đống bát đĩa bẩn từ bữa sáng vẫn còn ngâm trong bồn. Ai mà chẳng biết cô ta sẽ làm vậy. Anh cũng có một danh sách những tội lỗi của vợ mà anh muốn liệt kê ra, nhưng anh sẽ cao thượng hơn và sẽ không thèm bới những lỗi lầm của cô ta ra trước tòa làm gì.
“Con muốn đi xem nhà mới của bố không?”, anh hỏi Eddie lúc này đang cố tỏ ra nhiệt tình với bố.
“Con đi được”.
“Bố sẽ dành cho con phòng riêng ở đó”. Cần phải có một phòng ngủ nữa nếu anh định cho bọn trẻ ở cùng anh, và Zach đã có hai phòng ngủ rồi. Bây giờ thì anh chưa mua được giường nhưng anh sẽ sắm sửa nó vào một ngày gần đây thôi.
“Con không muốn ngủ chung phòng với chị Allison đâu”. Eddie làu bàu. “Con có thể ngủ phòng bố nếu con muốn”.
“Thật thế hả bố?”.
“Chắc chắn rồi”.
Điều đó làm cho Eddie thấy khuây khỏa đôi chút.
Trước khi Zach đi, anh hỏi Allison một lần nữa xem nó có muốn đi thăm nhà mới của anh không. Vậy mà nó cứ ngồi mãi với cái tai nghe và mở nhạc ầm ĩ, giả vờ như không nghe thấy. Nó đang rất giận và Zach hiểu nó đã phải khổ tâm thế nào. Cuối cùng thì nó sẽ phải vượt qua và có thể nói chuyện với anh. Allison luôn gần gũi với bố hơn là mẹ.
Căn hộ với hai phòng ngủ của Zach cách nhà cũ ở đường Pelican chưa đầy ba dặm. Căn hộ không rộng lắm nhưng số tiền anh kiếm được cũng chỉ vừa đủ để duy trì chi phí cho hai gia đình thôi. Anh muốn có một căn hộ ba phòng ngủ, nhưng với ngân sách hạn hẹp như hiện nay thì anh không thể tìm được nhà nào như vậy. Anh đã chọn khu nhà này để các con anh vẫn được học trường cũ. Otto đang nghĩ ra kế hoạch về chuyện giành nuôi con cái và sẽ làm việc với luật sư của Rosie.
Khi về đến nhà, Zach mở cửa cho con trai. Eddie bước vào phòng khách và liếc nhìn xung quanh, cau mày hỏi. “Ti-vi đâu hả bố?”
“Bố đang định mang cái ti-vi ở phòng ngủ lớn của nhà mình đến đây”. Rosie và anh vẫn đang trong thời gian chia tài sản, nhưng hầu hết đồ gỗ trong nhà vẫn còn nguyên vẹn. Cho đến bây giờ thì cả hai vẫn còn thấy khó khăn trong chuyện chia chác này. Và Zach tin rằng sẽ còn tiếp tục khó khăn nữa. Anh cho rằng mình là người đã kiếm tiền và chi trả cho mọi khoản trong nhà nên anh có quyền được lấy những gì anh muốn cho nơi ở mới này.
Rõ ràng là Rosie vẫn chưa hình dung được là mình sẽ phải tìm một việc làm. Zach đã mang lại một khoản thu nhập lớn cho cả nhà. Nhưng anh không thể chi trả cho mọi khoản ở cả hai nhà được. Lần đầu tiên kể từ sau khi sinh con, Rosie buộc phải đi làm ngoài.
“Con ra khỏi phòng ngủ đi”. Zach nói khi anh kéo một đống quần áo vào phòng ngủ lớn. Căn phòng mới được trải thảm này vẫn còn trống trơn chưa có giường. Nhưng những thứ đó sẽ được sắm sửa nhanh thôi. Zach tự nhủ rằng chẳng bao lâu nữa, anh sẽ cảm thấy nơi này là ngôi nhà thật sự của mình, như là anh đã từng cảm thấy ở nhà cũ vậy.
“Chào ông”. Có tiếng nói nhẹ nhàng đằng sau.
Zach nhận ra ngay lập tức. “Janice đấy à”. Zach không hề mong đợi cuộc viếng thăm của cô trợ lý, đặc biệt vào ngày nghỉ cuối tuần thế này. ''Chào cô", anh đáp.
Janice ngượng ngùng bước vào nhà cùng với một cậu bé trạc tuổi Eddie.
"Đây là con trai tôi, cháu Chris". Janice khoác vai con trai mình giới thiệu.
“Còn đây là cháu Eddie nhà tôi”.
“Tôi định rẽ qua xem ông có đủ mọi thứ cần thiết chưa”. Janice nói, ''tôi biết là chuyển nhà thì bận rộn và nhiều việc phải làm lắm. Thế nên tôi qua hỏi xem liệu mình có giúp gì được không?''
Cô ấy luôn luôn nhiệt tình và biết quan tâm đến người khác. Zach đánh giá cao những nỗ lực của Janice hơn bao giờ hết. Cô đã mang đến một bao tải và đặt trên quầy bếp.
“Eddie này, sao con không giới thiệu nhà mới với bạn Chris nhỉ?”. Zach gợi ý. Ngay lập tức hai thằng bé biến luôn vào phòng ngủ phía sau.
“Tôi mang cho ông một món quà để giúp căn nhà của ông được ấm áp”. Janice nói, sau đó cô xăng xái mở ấm pha cà-phê và những túi đồ dưới sàn nhà.
“Cô không cần phải làm thế đâu, Janice”. Zach vẫn đứng bên kia phòng bếp. Anh cảm thấy không được thoải mái trước sự quan tâm của cô trợ lý.
“Tôi biết... nếu muốn ông có thể bảo tôi đi ra khỏi đây. Nhưng tôi biết hôm nay ông chuyển nhà. Theo kinh nghiêm bản thân thì chuyển nhà rất vất vả. Và tôi hy vọng là ông và vợ ông đảm đương được”.
“Cảm ơn cô”. Zach vẫn muốn tách bạch chuyện công ty và đời sống riêng tư. Nhưng nếu Janice không giúp anh trong lúc khủng hoảng vừa rồi thì anh cũng chẳng biết sẽ phải làm gì nữa.
Một tiếng sau anh lái xe đưa Eddie về. Điều đầu tiên anh nhận thấy là chiếc xe của Rosie đã đỗ ở lối đi vào nhà. Eddie sáng mắt lên khi trông thấy chiếc xe. Nó nhảy ra khỏi xe và chạy biến vào nhà. Zach đi theo sau với vẻ ngập ngừng.
Anh hi vọng có thể chuyển tất cả những đồ cá nhân đi trước khi Rosie về. Vẫn còn nhiều sách và đĩa CD trong nhà mà anh muốn mang theo. “Chào anh”, Rosie nói, mặt căng thẳng nhưng không đến nỗi mất thiện cảm lắm, ''em thấy anh đóng gói đồ đạc''.
Zach gật đầu.
“Con có một người bạn mới”. Eddie ôm eo mẹ và khoe. “Hay quá. Con sẽ có bạn bè ở cả đây và cả gần nhà bố con nữa”.
“Chris không sống cùng khu nhà đó đâu mẹ. Mẹ cậu ấy là trợ lý của bố. Họ mang một món quà đến mừng nhà mới đấy mẹ ạ”.
Đôi mắt vợ anh tối sầm lại và trở nên giận dữ. “Mẹ biết ngay là như thế mà”. Cô mím môi nói và thở mạnh, sau đó lao ra khỏi bếp.
Đôi vai Zach chùng xuống vì bất lực, anh không thể thanh minh. Đây là những gì Rosie cần dùng để chống lại anh khi họ ra tòa. Cử chỉ giúp đỡ không một chút toan tính của Janice sẽ chuyển thành "bằng chứng".
Cliff Harding có một cảm xúc thật tuyệt vời về buổi chiều thứ Bảy đi chơi với Grace. Đã ba tuần rồi kể từ sau bữa tối lần trước và cuộc nói chuyện ngắt quãng trên điện thoại. Có thể thấy rằng Grace vẫn còn dè dặt trong mối quan hệ của họ. Ba tuần qua chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra. Anh không chắc được đó là chuyện gì, nhưng khi họ nói chuyện với nhau, xem chừng chị có vẻ hơi run và không thoải mái cho lắm. Khi anh hỏi, chị nói lời xin lỗi và nhanh chóng cắt máy.
Bình thường, anh hay hỏi bà Charlotte bởi bà là nguồn tin quý giá nhất giúp anh đến được với Grace. Thế nhưng bà bạn già của anh hiện đang có đủ chuyện để phải đương đầu rồi. Bà sắp phải phẫu thuật, điều này đối với ai cũng khó khăn, cả về mặt thể chất và tinh thần. Anh đã từng chứng kiến người cha thân yêu của mình ra đi vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi. Tất nhiên, thời ấy người ta chưa có những biện pháp điều trị ung thư tốt như bây giờ. Nhưng cũng khó lòng nói trước điều gì.
Vậy thì anh không thể hỏi bà Charlotte xem đã có chuyện gì xảy ra với Grace được. Bà đã có đủ phiền toái rồi.
Nhưng Cliff tin rằng chắc rằng đó là chuyện của Dan. Grace bảo chị muốn có giải đáp cho những thắc mắc trong chuyện người chồng cũ mà không nhận thấy rằng sau một thời gian, chị đang lấy lại được sự bình yên đã mất. Tuy nhiên, việc được Grace mời đi ăn trưa khiến Cliff lại cảm thấy mình được động viên chút ít. Bây giờ có lẽ anh đã hiểu tại sao cô cứ muốn rút lui trong khi mối quan hệ giữa hai người đang hứa hẹn một triển vọng tốt đẹp như vậy.
Đó là một ngày đầy gió của tuần đầu tháng Hai. Anh lái xe vào thị trấn. Bầu trời dày mây xám dự đoán một cơn mưa lớn.
Con Buttercup sủa váng lên báo cho chủ biết là anh đến, rồi sau đó nó nằm ngoan ngoãn ở bậc của nơi Cliff đứng chờ. Người bạn vàng của Grace ngoáy đuôi tíu tít. Cliff bấm chuông cửa trước rồi cúi xuống và vuốt ve bộ lông mượt như nhung của con chó. Ít nhất anh cũng nhờ nó mà lấy lòng được cô ấy đấy thôi.
“Chào anh, Cliff”. Grace lên tiếng, giọng chị không được tự nhiên và có vẻ dè dặt. Chị mở khóa cửa mời anh vào nhà. ''Đúng là một ngày đặc trưng của tháng Hai nhỉ?''.
Anh tán thành nhận xét của Grace. Lòng thầm khen trông chị thật ưa nhìn trong chiếc quần jeans bó và áo len màu đỏ. Mùi hương của ớt đang tỏa ra từ chiếc nồi hầm trên bếp đưa anh tiến về phía trước. Anh hít hà mùi thơm đầy hấp dẫn đó.
"Thơm quá''.
“Món ớt của em đấy”. Grace không dám nhìn vào mắt Cliff. ''Anh có muốn ngồi ghế nói chuyện không?''. Chị đi vế phía phòng khách.
"Ừ, đương nhiên rồi".
Grace đợi Cliff ngồi hẳn xuống rồi mới ngồi đối diện anh. ''Hôm trước em hơi quá đà và em nghĩ cần giải thích chuyện đã xảy ra''.
“Em nói đi”. Cliff ngả lưng ra ghế bọc nhung rộng rãi và kiên nhẫn chờ đợi. Anh nhận thấy Grace hơi bối rối bởi chẳng biết làm gì với đôi tay như thừa thãi của mình. Lúc đầu chị đan tay vào nhau như thể đang cầu nguyện, sau đó lại đặt xuống đầu gối. Con Buttercup phủ phục dưới chân chủ.
Trông Grace thật e lệ ngượng ngùng. "Em không hay như thế này đâu, phải không?''.
Cliff chỉ nhún vai và mỉm cười nhẹ nhàng.
“Chuyện xảy ra hôm nọ ấy”, Grace nhìn xuống đôi tay, “mỗi lần em tin rằng gặp gỡ với anh là việc làm đúng đắn thì lại như có một cái gì đó bắt em phải chất vấn lại bản thân”.
“Vậy lần này là cái gì?”.
Grace nhẹ nhàng xoa đầu con Buttercup. ''Anh có nhớ buổi chiều thứ Bảy mùa thu năm ngoái, anh đến sửa cửa cái ga-ra cho em không? Rõ ràng em thấy mình rất biết ơn anh. Lần đầu tiên kể từ khi Dan đi mất, em cảm thấy mình có thể tiếp tục sống mà quên đi cuộc hôn nhân đã qua''.
Hôm đó Cliff cũng đã từng hi vọng sẽ có nhiều cuộc viếng thăm như thế đến nhà Grace...
“Ngay sau đó vào ngày Lễ Tạ ơn, em đã nhận được điện thoại của Dan”. Bây giờ thì đến lượt Cliff hoàn toàn bối rối. Theo những gì anh biết thì Dan đã bỏ nhà đi vào tháng Tư năm ngoái. Từ đó thì không có ai, kể cả Grace hay các cô con gái của họ, thậm chí là bạn bè thân thiết hay những người trong gia đình họ nghe được tin tức gì từ anh ta cả. Tất nhiên là có người đã thoáng thấy bóng anh ta hồi tháng Năm, nhưng chuyện chỉ dừng lại ở đó.
“Em đã nói chuyện với Dan à?”, anh hỏi.
“Không”, Grace phân trần, ''nhưng anh ta gọi điện về nhà. Anh ta không hề nói một lời nào. Anh ta chỉ... muốn em biết là anh ta đã gọi thôi''.
“Làm sao em biết đó là anh ta?”.
“Em không chứng minh được”, Grace nói, ngồi thẳng dậy và lại đan hai tay vào nhau. ''Đó là linh cảm. Sáng sớm ngày Lễ Tạ ơn, chuông điện thoại reo vang và không có ai nói gì ở đầu dây bên kia hết. Đó là Dan - em biết đó là anh ta''.
Thật tồi tệ nếu Cliff phải đối mặt với một người chồng cũ đã bốc hơi vào không khí từ bao giờ nay lại ẩn hiện như hồn ma vậy.
“Sau đó khi anh và em đi ăn tối ở Tacoma về, em đã cảm thấy rất ổn. Em thật sự tin rằng chúng mình có thể đi xa hơn trong mối quan hệ này”.
“Anh cũng vậy”. Cliff khẳng định. ''Chúng ta đến với nhau là đúng".
“Em nghĩ, ôi anh Cliff, đêm hôm đó thật diệu kỳ. Em thấy mọi thứ quả là đáng mơ ước''.
“Những nụ hôn nữa chứ?”, anh hỏi chỉ để mong chị thú nhận rằng cũng như anh, chị rất hạnh phúc với những nụ hôn ấy.
Grace thầm thì. ''Cả những nụ hôn nữa''.
Cliff cũng có những cảm giác giống như vậy. Khi đưa Grace về nhà, anh thấy mình rơi vào trạng thái đê mê, đầy hứng khởi và chỉ mong sao chóng gặp lại chị. Nhưng sau đó là im lặng. Và anh lại tự đưa ra những lời thanh minh vô căn cứ cho sự im lặng ấy. Anh chẳng biết mình phải nghĩ gì nữa.
“Còn một chuyện nhỏ nữa anh ạ. Cách đây một tuần lại có một chuyện khác xảy ra. Lần này Dan càng chứng tỏ là anh ta không muôn buông tha em”.
“Anh ta lại gọi điện à?”.
“Không, lần này là em nhận được một cú điện thoại của Joe Mitchell. Ông ta là bác sĩ khám nghiệm tử thi. Vừa rồi có một người đàn ông chết trong khi đang trọ ở nhà nghỉ Thyme và Tide chỉ phục vụ phòng ngủ và bữa sáng”.
Cliff nhớ đã đọc tin đó trên tờ Bản tin vùng vịnh Cedar. Đó là một câu chuyện lạ lùng, một câu chuyện chẳng có manh mối. Rõ ràng người đàn ông đó vẫn chưa được nhận diện. ''Anh ta mang một giấy chứng minh thư giả đúng không?''.
“Đúng. Joe nói người đàn ông đã chết đó đã trải qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ”.
“Anh ta đã thay hình đổi dạng à?”.
Grace gật đầu. ''Joe nhận thấy rằng anh ta cũng tầm tuổi Dan và có dáng vẻ giống Dan. Ông ta có linh cảm là Dan nên mới gọi điện cho em''.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cliff, ''Ông bác sĩ ấy nghĩ người đàn ông đó là Dan hả?''.
Grace nhắm mắt một lúc và Cliff đoán rằng khi nhận được tin này, hẳn là chị rất buồn và cả chấn động nữa. ''Joe nghĩ là em có thể đến nhận dạng anh ta''.
Grace rùng mình khi nghĩ đến chuyện đó. "Đi vào nhà xác thật ghê sợ, ghê sợ vô cùng...''.
Cliff ngồi gần ra mép đệm hơn. ''Nhưng liệu đó có phải là Dan không?''. Grace nhìn xuống và lắc đầu. ''Không thể'', cô nuốt khan một cách khó nhọc. “Chúa tha thứ cho em. Em ước gì đó là anh ta thật - không phải em muốn anh ta chết, mà em cần phải có lời giải đáp cho những thắc mắc của em. Em cần biết tại sao anh ta bỏ đi và liệu anh ta có muốn quay trở về hay không”. Những ngón tay chị trắng bệch. Cliff thấy khó có thể ngồi yên một chỗ được.
Có gì đó thôi thúc anh tiến lại gần ôm lấy Grace, thật chặt.
“Lúc đầu là những cú điện thoại vào hôm Lễ Tạ ơn và bây giờ là chuyện này. Hình như là...”.
“Những cú điện thoại ư?”. Cliff nhắc lại. "Tức là anh ta gọi nhiều lần à?''.
"Thực ra anh ta gọi ba lần. Mỗi lần nhấc máy lên thì đầu dây bên kia lại im lặng, không có tiếng ai hết. Em cảm thấy rất kỳ quái. Em biết đó là Dan. Phải là anh ta. Chẳng có ai gọi điện đến ba lần mà đều không nói gì cả, đúng không?" .
“Đợi một chút”. Cliff giơ tay lên, ý nghĩ của anh quay cuồng. ''Có ai khác nhỉ?", anh nói oang oang. “Hay là anh nhỉ?”.
"Anh nói gì?''.
Cliff nuốt nước bọt. ''Anh gọi đấy".
“Anh gọi điện, và không nói gì là sao?”. Giọng Grace đã trở nên bực bội. "Em có nhớ trận bão tuyết mà anh đã kể cho em nghe không. Cả ngày hôm đó anh đã cố gắng gọi điện cho em mà có được đâu. Anh đã thử gọi ba lần. Nhưng hai lần đầu thì anh chỉ thấy đầu dây bên này im lặng. Lần thứ ba anh gọi thì không ai nhấc máy nên anh cũng không để lại lời nhắn nữa".
“Chẳng lẽ là anh thật à?”. Grace để tay lên môi. “Thế mà em cứ tưởng... em cứ đinh ninh đó là Dan”.
Lệ ràn đầy đôi mắt chị. Cliff chẳng cần biết Grace sẽ nghĩ gì, anh chỉ biết rằng cần phải ôm chị vào lòng, và anh ôm Grace thật chặt trong vòng tay mình. ''Anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải kể với em chuyện này từ trước, nhưng anh đã không biết có chuyện như vậy xảy ra với em''.
“Em cảm thấy như Đan đang muốn lại gần em như thể anh ta đang ăn năn hối lỗi. Cách đây một năm, cả gia đình em đã có một Lễ Tạ ơn thật tuyệt vời mà năm nay... năm nay chỉ có em và Maryellen...”.
Cliff ôm Grace sát anh hơn. Anh nhẹ nhàng tỳ cằm lên mái đầu của chị. Grace cảm thấy ấm áp lạ lùng khi được ở trong vòng tay anh như thế. Anh đã hành động đúng khi ôm Grace. Anh lặng lẽ nhấm nháp từng giây phút ngọt ngào này với tất cả sự trân trọng nâng niu cùng niềm hạnh phúc vô bờ. Anh khát khao xoay khuôn mặt người phụ nữ về phía anh, và anh cúi xuống hôn chị thật nhẹ nhàng, anh không muốn Grace thấy anh tham lam. Khi họ hôn nhau lần thứ hai, anh muốn nụ hôn là một sự khám phá. Sự khám phá trong niềm say mê của cả hai người. Trong một cảm xúc mà cả hai đều cùng cảm nhận được từng hơi thở.
Bỗng cửa trước bật mở, cả hai giật mình sững sờ. Grace theo phản xạ tránh xa Cliff và hít một hơi thật mạnh. ''Kelly...".
Cô con gái út nhà Sherman đứng ngay lối cửa ra vào tay ôm túi địu bé Tyler. Kelly mở to mắt giận dữ. ''Ông ta làm gì ở đây thế này?'', cô hỏi.
“Kelly, đây là chú Cliff Harding mà mẹ đã kể cho con nghe rồi đấy”. Grace giới thiệu và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chị rời khởi ghế sô-pha và mở nắp địu nhìn thằng cháu ngoại. Bé Tyler vẫn đang ngủ.
“Mẹ cháu mời chú đến ăn trưa”. Cliff thêm vào. Anh muốn con bé hiểu rằng anh không đến đây mà không có lý do.
Kelly vẫn không thay đổi thái độ. Cô đứng đó và chằm chằm nhìn cả hai người.
“Con yêu à, con ngồi xuống đi đã”. Rõ ràng Kelly đang rất tức giận, nên Grace gắng nói với con bằng một giọng ôn tồn.
Kelly vâng lời mẹ ngồi xuống ghế, nhưng vẫn tỏ thái độ giận dữ. ''Tại sao mẹ không nói cho con biết chuyện của chị Maryellen?''.
Grace thở dài và nhìn đi chỗ khác. ''Đó không phải là quyết định của mẹ. Maryellen quyết định không nói cho con biết''.
“Chị gái con đã có bầu, mà con thì cứ như bị giam trong bóng tối, chẳng hề hay biết gì cả?”.
Bây giờ Cliff mới nghe tin này. Nhưng hình như đây không phải là lúc đề cập đến điều ấy.
“Mẹ nghĩ con nên nói chuyện với Maryellen”. Grace nhẹ nhàng. ''Điều mẹ mong muốn là hai đứa bọn con ngồi nói chuyện với nhau. Mẹ phải nói là mẹ không đồng tình với Maryellen chuyện giấu con, nhưng chị con đã lựa chọn theo cách của nó”.
“Nhưng chị ấy đã nói cho mẹ biết đấy thôi”. Kelly cảm thấy bị tổn thương. ''Chị ấy không tin tưởng con sao? Chị ấy muốn con phải tự mình đoán ra chuyện đó. Chắc chị ấy nghĩ con là người không thể tin tưởng được, phải không?''.
“Mẹ xin lỗi nhưng đó là sự lựa chọn của Maryellen”. Grace nhắc lại.
“Có bao nhiêu người nữa biết chuyện này? Có phải con là đứa duy nhất không biết không?”.
“Mẹ đoán ra nó có thai”, Grace thú nhận, ''chứ chị con không tự nhiên mà nói cho mẹ biết đâu''.
Cliff thấy rằng sự có mặt của anh là không thích hợp, Grace và con gái đang cần nói chuyện riêng. “Anh đi ra ngoài một lát nhé?”, anh nói và định bước chân đi.
Grace cầm tay Cliff và ngước nhìn anh, đôi mắt chị chứa chan tình cảm. ''Anh sẽ quay lại nhé?''.
“Nếu em muốn vậy”.
“Cho mẹ con em một tiếng đồng hồ thôi”.
Cliff gật đầu đồng ý. Anh tạm biệt Kelly rồi tiến ra cửa trước. Mới được một đoạn anh đã nghe Kelly gào lên với mẹ.
“Làm sao mẹ có thể hẹn hò thế này?”, cô gái oà khóc, ''chúng ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra với bố, vậy mà mẹ đã có bạn trai rồi. Con không thể tin được là mẹ lại làm một chuyện như vậy. Lúc đầu là chuyện Maryellen giấu con việc có thai, và bây giờ lại đến những chuyện bí mật của mẹ. Gia đình ta sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? Từ hồi bố bỏ đi đến giờ mọi chuyện cứ rối tung hết cả lên. Chẳng thể nào yên ổn được''.
Và Kelly cứ thế khóc lóc ầm ĩ.
Chiều chủ nhật, Olivia đứng ở cổng chính của sân bay Sea-Tac đợi anh trai. Chị liếc nhìn đồng hồ, chuyến bay của Will sẽ hạ cánh lúc ba giờ chiều, vì vậy còn khá nhiều thời gian. Sau vài cuộc nói chuyện điện thoại, Will đồng ý bắt chuyến bay trở về đẽ kịp cho cuộc phẫu thuật của mẹ. Cuộc phẫu thuật được đặt lịch vào sáng sớm mai.
Olivia và anh trai có mối quan hệ rất thân thiết. Năm nào cũng vậy, họ thường xuyên liên lạc với nhau. Will đã ở bên em gái suốt cả mùa hè khủng khiếp năm 1986. Và anh cũng bị sốc chẳng kém gì Olivia khi biết tin Stan đã cưới vợ nhanh chóng thế nào sau khi ly hôn với Olivia. Sau này hai anh em đều quá bận rộn nên cũng ít liên lạc với nhau hơn. Họ chỉ trao đổi bằng thư điện tử, nhưng thường thì những lá thư ấy chỉ gói gọn trong vài ba câu chuyện đùa, những bài báo mới hay những con số thống kế; ít khi hai anh em đề cập đến chuyện riêng tư.
Căn bệnh ung thư của bà Charlotte đã làm Olivia bàng hoàng. Mẹ chị luôn khỏe khoắn, mạnh mẽ và tràn đầy sinh lực. Mấy tháng qua, chị đã chứng kiến sức khỏe của bà Charlotte suy sụp ngay trước mắt mình. Nhưng chị quá mải mê với những việc riêng tư nên đã không nhận ra được mức độ nghiêm trọng của căn bệnh đang hủy hoại mẹ. Cô cứ tưởng mẹ cô yếu đi như vậy là do tuổi già.
Đến giờ hẹn, Will bước vào khu an ninh của sân bay. Anh dừng lại và nhìn quanh xem em gái đâu. Khi thấy em, mắt anh sáng lên và cô em gái lao vào vòng tay ấm áp của anh.
“Em càng ngày càng xinh đẹp đấy”. Anh nói.
“Còn anh thì vẫn là kẻ hay nói dối”. Olivia đùa anh trai. Chị cảm thấy vững vàng hơn rồi. Will sẽ ở bên chị vào ngày thứ Hai này. ''Georgia thế nào hả anh?''. Will đã lấy vợ được hơn ba mươi năm nay. Georgia là người phụ nữ của công việc. Chị ta làm điều hành quảng cáo và không muốn có gia đình. Will đã phải suy nghĩ rất nhiều khi cưới người đàn bà đó. Olivia băn khoăn không biết bây giờ anh mình có ân hận vì quyết định ấy không. Nếu có thì cũng chẳng bao giờ anh tâm sự với cô cả.
“Thì cũng như anh thôi. Vợ anh cũng có một cuộc sống bận rộn”.
Những từ ngữ chung chung và cả cách nói không thèm để tâm của Will làm Olivia thấy cám cảnh. Chị nghi ngờ Will có những phiền toái mà lúc này đây chị chưa tiện hỏi anh trai mình. Chị linh cảm rằng Will không được ổn cho lắm. Hoặc ít nhất là chuyện vợ chồng anh không được thoải mái như anh nói.
Khi lấy xong hành lý cho Will và trả tiền trông xe, hai anh em rời khỏi sân bay lái ra đường cao tốc dẫn về vịnh Cedar.
“Này em gái của anh”, Will hỏi khi họ tách xa bãi đỗ xe của sân bay, ''em kiếm cái vòng kia ở đâu thế?''
Olivia do dự không biết có nên đeo chiếc vòng kim cương mà Jack đã tặng không. Vì chị lo thế nào cũng có người hỏi đến. ''Đó là quà sinh nhật, Jack Griffin tặng em".
“Anh chàng nhà báo đúng không? Mẹ bảo anh là em vẫn hay gặp gỡ anh ta”. Anh liếc nhìn em gái châm chọc. ''Tuy nhiên, anh lại chưa bao giờ nghe em kể điều gì về anh ta cả''.
Olivia hoàn toàn không nhận biết rõ được những cảm giác của mình về Jack và chị cũng không biết phải nói về mối quan hệ này như thế nào. “Thực sự em rất quý anh ấy”. Chị có cảm giác như anh trai đang dò xét mình, và cũng rời mắt khỏi tay lái để nhìn sang anh. “Nếu như chiếc vòng này mang đầy đủ thông điệp mà anh ấy muốn nói thì chắc anh ấy cũng có ý nghĩ như em”.
“Anh cũng tin là như vậy”.
Olivia thấy nói chuyện này với anh trai cũng khá thoải mái, nên cô tiếp tục. “Con trai anh ấy đang sống cùng và điều đó cũng gây ra những khó khăn với chuyện của bọn em. Eric lúc nào cũng ở trong tình trạng rối loạn, lúc thì đau khổ, lúc lại vui vẻ và tràn đầy hi vọng”.
“Anh rất mừng vì cháu Justine lấy chồng và đang sống hạnh phúc”. Will nói. ''Cách đây không lâu Justine đã cười vào mặt anh khi anh nhắc đến từ hôn nhân. Nó kêu là nó chẳng hứng thú gì với chuyện đó cả''.
“Con bé không chỉ lấy chồng mà còn đang mang bầu nữa”.
“Em đùa đấy à. Theo như anh nhớ, thì khi anh nói vào một ngày nào đó nó cần phải có một gia đình, nó còn cười to hơn cơ đấy”.
Olivia mỉm cười rạng rỡ. ''Em chưa bao giờ thấy con bé hạnh phúc hơn thế. Em quý Seth cũng vì điều đó. Anh Will này, em muốn anh gặp Seth".
“Đám cưới của James tốt chứ hả?”.
Olivia gật đầu. ''Stan và em đã bị sốc khi thấy mọi chuyện diễn ra nhanh đến vậy. Nhưng em đã gặp Selina và nó có vẻ hợp với James. Em sẽ làm anh buồn nếu không cho anh xem những bức ảnh mới nhất của Isabella Dolores mà em đã tranh thủ chụp được''.
“Anh sẽ xem”.
Họ đi vào đường quốc lộ. Will cầm điện thoại di động lên. Anh bấm số, đưa điện thoại lên tai chờ đợi một lúc rồi lại tắt máy luôn. ''Anh định báo cho Georgia biết anh đã tới nơi. Nhưng chắc cô ấy đi vắng rồi''. Anh nói một cách thật bình thản, nhưng Olivia tự hỏi sao anh không để lại lời nhắn trong điện thoại cho vợ. Có lẽ sau khi bà Charlotte phẫu thuật xong xuôi, chị sẽ nói chuyện này với anh trai xem sao.
“Tinh thần mẹ có tốt không, mẹ đã sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật này chưa?”. Will hỏi em.
Olivia không biết nói thế nào. Chỉ phán đoán qua bề ngoài thì bà Charlotte có vẻ khá bình tĩnh và đầy tin tưởng. Tuy nhiên, mấy hôm trước Olivia đã phát hiện ra rằng bên ngoài chiếc mặt nạ tỏ ra dũng cảm kia, mẹ mình đang thật sự sợ hãi.
“Anh có biết bà ngoại Munson của bọn mình cũng chết vì bị bệnh ung thư này không?”. Olivia hỏi anh trai. Bà Charlotte đã kể cho Olivia nghe chuyện đó vào đúng cái hôm chị bắt gặp bà lo lắng sợ hãi. Olivia hiểu rằng mẹ mình lo sợ lịch sử gia đình sẽ lặp lại.
“Đương nhiên là anh nhớ bà ngoại Munson rồi”. Will nói.
“Mẹ cứ giả bộ không hề sợ hãi, nhưng thực tế mẹ lo sợ lắm anh ạ”.
“Có lẽ mẹ sợ bệnh ung thư ruột kết này sẽ làm mẹ chết đúng không?”.
“Em nghĩ thế”. Olivia trả lời. ''Mẹ muốn tỏ ra mạnh mẽ. Lúc đầu mẹ bảo mẹ bị ung thư, em đã hoang mang vô cùng. Buồn cười nhất là mẹ lại chính là người an ủi em. Mẹ đưa cho em thông tin tìm được trên mạng intemet''.
“Mẹ cũng vào mạng internet cơ à?”.
“Thỉnh thoảng thôi. Một trong những bà bạn cùng tổ đan len mà mẹ gặp ở trung tâm Người cao tuổi đã theo học một khoá vi tính. Vừa nghe tin mẹ bị ung thư, bà Bess ấy đã mời mẹ mình đến tham gia lớp học. Cả hai người đã lướt mạng để tìm ra tất cả những thông tin cần thiết liên quan đến bệnh ung thư ruột kết”.
“Mẹ là như vậy đấy”, Will nói. ''Em nhớ lại mà xem, chuyện về cái ông diễn viên cao bồi có khả năng đổi giọng ấy - làm sao mẹ mình có thế cất những món đồ của ông ta vào ngăn kéo đồ lót không biết nữa''.
Olivia phá lên cười, chị cảm thấy nhẹ nhõm khi được ở bên anh trai. “Grace bạn em dạo này thế nào rồi?”, bỗng nhiên anh hỏi. ''Có tin tức gì về vụ mất tích của Dan không? Hay anh ta chẳng bao giờ về nữa?"
“Cũng đôi lần Grace tin tư'ởng rằng anh ta sẽ trở về nhà nhưng sau đó mọi chuyện chẳng có gì tiến triển cả”.
“Làm sao cô ấy biết được?”.
“Dan đã từng làm việc ở rừng trong nhiều năm nên anh ta có mùi của cây cỏ. Hai lần liền, Grace đi làm về, bước vào nhà và ngửi thấy mùi cây thông Nôen, cô ấy cứ ngỡ chồng đã về. Cô ấy tin chắc là như vậy”.
“Từ lúc ấy có gì khác nữa không?”.
“Không. Cô ấy cứ nghĩ anh ta gọi điện về nhà vào Lễ Tạ ơn, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra chính là Cliff gọi. Cliff là bạn của mẹ mình mà dạo này Grace hay gặp gỡ hò hẹn”.
“Ồ không, Cliff không phải là cháu nội của ông Tom Harding, người diễn viên cao bồi chứ?”.
“Còn ai vào đây. Em cũng quên mất cả tên ông ta”.
Sau đó cả hai đều im lặng. Rồi Olivia lại nói. “Anh biết không, hồi bọn mình mới lớn, em luôn luôn nghĩ rằng anh phải lòng Grace đấy”.
“Thì đúng thế mà”.
“Nhung anh chẳng bao giờ mời Grace đi chơi cả”.
“Không”, anh nói, ''đó là vì anh hay xấu hổ".
“Anh thật là...”. Olivia không thể tin điều đó. “Em biết là chỉ cần anh mở lời thôi là thế nào Grace cũng chấp nhận”. Và nếu chuyện đó xảy ra thì có phải là bây giờ cả hai người đều đã khác không.
“Em cứ đùa”, Will ngạc nhiên, “anh nghĩ Grace là một cô gái đặc biệt nhất mà anh đã từng biết”.
Sự ngưỡng mộ của Will thật chân thành. Điều đó khiến cho Olivia cảm động ''Em cũng nghĩ thế. Bất chấp những chuyện xảy ra với Dan, Grace vẫn mạnh mẽ và lạc quan. Không điều gì có thể quật ngã cô ấy. “
“Có ai biết chuyện gì xảy ra với Dan không? Chẳng nhẽ không có một dấu vết nào à?”.
Olivia lắc đầu. ''Em ước gì có bằng chứng nào đó. Nhưng thực tế thì không”.
“Thế không phỏng đoán nổi sự thật là thế nào à?”
“Sự thật ư?” Olivia nhìn Will một lúc, phán đoán xem anh trai phản ứng ra sao trước những gì mình sắp nói. ''Mọi người cho rằng có bóng dáng một người đàn bà khác trong vụ việc này. Dan mua một chiếc nhẫn trước ngày mất tích và sau đó có người nhìn thấy anh ta đi cùng một người đàn bà trong thị trấn. Như thế anh ta muốn khoe mẽ chuyện bồ bịch vậy".
“Nhưng em không nghĩ thế đúng không?”
“Không anh ạ”, cô nói, ''Dan không phải là một người như vậy''.
"Thế là sao?''.
“Dan không hẳn là một người-khác-thường. Nhưng sau khi từ Việt Nam trở về, anh ta không còn bình thường như trước nữa. Thỉnh thoảng vì những lý do không đâu, anh ta lại rơi vào trạng thái chán chường và đóng cửa với thế giới bên ngoài. Anh ta là người vô trách nhiệm - đôi khi còn tàn nhẫn nữa. Những lúc như thế, Dan làm cho Grace đau khổ lắm”.
“Thế sao Grace vẫn ở được với anh ta từng ấy năm?”.
Olivia không biết được là tại sao. Nhưng chị có cách lý giải riêng của mình, trên cơ sở tình bạn lâu dài khăng khít với Grace. ''Grace là một phụ nữ chung thuỷ. Khi đã thề thì kiểu gì cô ấy cũng tuân thủ. Cho dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa. Mặc dù luôn được điều xấu hơn là điều tốt, nhiều hơn đến mức chẳng đứa nào trong bọn em hiểu hết, nhưng cô ấy vẫn một lòng yêu Dan và Dan cũng yêu cô ấy theo cách riêng của anh ta''.
Olivia đã đi hết đường cao tốc, chuẩn bị rẽ vào dốc thứ hai của thị trấn vịnh Cedar và hướng về ngôi nhà của mẹ mình. ''Khi chúng ta về đến nhà mẹ, anh phải coi chừng Harry nhé. Nó bảo vệ mẹ quyết liệt lắm đấy''.
Will đùa. ''Đừng có nói với anh là mẹ đang sống cùng với một ông nào nhé''.
Giờ thì đến lượt Olivia mỉm cười. “Biết đâu đấy”.
Z ach không hề mong muốn sự ly thân này, nhưng chính Rosie đã lựa chọn giải pháp xa rời anh. Cô vợ sắp sửa được gọi là vợ cũ ấy là một người không biết điều. Anh rất ngạc nhiên và đau đớn khi cô đưa ra những giấy tờ thủ tục ly hôn. Lý do mà cô đưa ra là anh bỏ bê gia đình cả hai mươi tư tiếng một ngày. Anh đã choáng váng khi vợ anh đi gặp luật sư và xếp đặt mọi thứ theo ý muốn. Phải, họ đã nói về điều đó, nhưng là nói trong lúc đang nóng giận. Chắc chắn là anh không hề mong cô đá anh ra khỏi chính ngôi nhà của mình. Từ lúc cô tỏ ra kiên quyết đi đến cùng với chuyện ly hôn, Zach hi vọng ít nhất là họ có thể giải quyết chuyện này theo hình thức dân sự với nhau. Anh đã chẳng thế thuyết phục được Rosie rằng anh không có dính líu quan hệ gì với Janice. Thế là anh bỏ cuộc chẳng thanh minh với vợ nữa. Nếu vợ anh đã có ít niềm tin vào chồng như thế, thì tốt hơn là anh và cô nên chia tay. Tuy nhiên để tìm được một căn hộ cách nhà cũ không xa lại là điều không mấy dễ dàng. May thay là Janice lại giúp anh tìm thấy; chứ không thì anh cũng chẳng biết được anh phải làm gì nữa. Rosie biết lịch làm việc của anh hơn bất cứ ai, và anh hi vọng cô sẽ hiểu với những khoản thuế phải trả hàng quý và những ngày cuối năm chạy nước rút với các con số để hoàn thành yêu cầu của khách hàng thì anh hầu như không còn thời gian rảnh. Nhưng anh đã hi vọng không đúng chỗ. Bởi Rosie dường như chẳng thèm quan tâm đến điều đó nữa.
Zach cố gắng duy trì thái độ tích cực với vợ chỉ vì các con. Mối quan hệ với Allison và Eddie là điều quan trọng nhất đối với anh. Bất kể tòa sẽ xử ra sao, anh sẽ vẫn dành cho các con một phần lớn cuộc sống của mình. “Bố phải đi rồi ạ?”. Eddie hỏi, trông nó có vẻ đau khổ lắm. Con trai anh ngồi trên mép giường trong phòng ngủ lớn, nhìn Zach đóng gói số đồ đạc chiếm một nửa chiếc tủ quần áo.
“Bây giờ thì thế là tốt nhất con ạ”. Zach không muốn kéo các con vào những vấn đề rắc rối của anh với Rosie. Chúng có tội tình gì đâu. Rosie mới là người đáng trách nhất. Mấy tuần nay, vợ anh cư xử như một mụ đàn bà đanh đá ghen tuông, mặc dù anh đã tưởng đó chỉ là triệu chứng của sự bất an nhất thời trong cô - sự bất an mà anh chẳng phải là nguyên nhân.
“Bố muốn con và chị Allison đến chỗ bố, được không?”.
“Để ở với bố ư?”.
Điều này thật khó nói. ''Mẹ con và bố cần phải làm rõ vấn đề đó. Ngay bây giờ thì bố chỉ muốn con thăm nơi bố ở thôi''.
“Được ạ”. Eddie mếu máo, cố gắng kiềm chế để khỏi khóc. ''Bất cứ lúc nào con đến cũng được, bố nhé?''.
“Dĩ nhiên rồi. Nhà bố cũng là nhà của con mà”.
Eddie ngồi hẳn lên giường. ''Bố có còn yêu mẹ nữa không?''.
“Tất nhiên là bố còn rất yêu mẹ”. Zach đặt chiếc áo sơ mi lên đống quần áo ở giữa giường, rồi ngồi xuống bên con trai. Anh vòng tay ôm quanh vai Eddie và đấu tranh để tìm cách nói cho thích hợp. “Đôi khi hai người rất yêu nhau lại không thể cùng đồng lòng trong một số việc. Khi chuyện đó xảy ra thì tốt hơn là họ nên sống xa nhau ra”.
Eddie cúi đầu xuống. ''Mẹ cũng nói thế bố ạ''.
Thật buồn cười là cả anh và vợ đều đưa ra cùng một lời biện minh cho chuyện ly hôn này. Mấy tuần qua họ chẳng trò chuyện gì nhiều với nhau. Tất cả những gì cần nói họ đều thông qua luật sư của mình. Zach thấy điều đó thật kỳ cục bởi anh vẫn còn sống cùng nhà với vợ.
“Chị Allison bảo con là vụ ly hôn này chỉ là ảo thôi”.
Zach nhớ lại rằng từ ảo là từ mà con gái anh rất thích dùng. Anh thấy không cần phải đáp lại.
“Bố sẽ nói chuyện với mẹ chứ?”.
Chẳng còn cách nào để lảng tránh câu hỏi, Zach trầm ngâm không nói. Họ không còn cãi nhau nữa, và anh cảm thấy yên ổn vì điều đó. Nếu có chuyện gì cần nói, Rosie tỏ ra rất lịch sự. Họ gần như là những người xa lạ với nhau. Tuy nhiên, vợ anh có rất nhiều điều để nói với luật sư của cô ấy. Những tội lỗi của anh đã được phác ra trong những văn bản pháp lý, có lẽ đủ để viết dài tới nhiều trang. Biết rằng nếu đọc những dòng đó thì thế nào cũng nổi giận nên anh để mọi chuyện mặc cho luật sư của anh giải quyết. Anh có quen biết với Otto Benson nhiều năm nay và thỉnh thoảng cũng làm việc với anh ta. Bởi thế Zach tin tưởng giao phó cho Otto trách nhiệm đại diện cho anh để lấy lại công bằng.
Anh hỏi con trai. “Con có sẵn lòng giúp bố chuyển đồ lên xe không?”.
“Được ạ”. Eddie hững hờ đáp. Nó tụt khỏi mép giường và bước đi đằng sau Zach với một ôm đầy quần áo.
Zach đã xếp những chiếc áo sơ mi bằng vải cứng vào ghế sau ôtô và đỡ lấy ôm quần áo mà Eddie vừa mang ra. “Con có muốn xem nhà bố ở không?”, anh hỏi Allison khi quay trở lại bếp.
Con gái anh bỏ cái tai nghe và tắt chiếc đầu CD xách tay của nó. Nó nhìn anh một lúc như thế chưa nghe thấy câu hỏi của bố. Cuối cùng nó nói. "Bố ra đi thật hả bố".
“Con yêu, bố e là phải như vậy”.
“Nhưng bố đã thề là sẽ yêu mẹ suốt đời cơ mà”.
“Bố biết, và điều này thật khó. Nhưng con có thể thấy là mẹ con và bố chẳng có việc gì làm ngoài chuyện suốt ngày cãi nhau. Điều đó chẳng hay ho gì. Bố mẹ giải quyết vụ ly hôn này là vì các con, để cứu các con ra khỏi...”.
“Bố mẹ làm thế là vì chúng con ư? Con không nghĩ thế đâu bố ạ. Đối với con thì bố và mẹ làm điều này là vì bản thân bố mẹ thôi. Eddie và con chỉ tình cờ làm chướng ngại vật ở giữa, con ghét điều này. Con thật sự căm ghét chuyện này”. Allison hét lên khi vừa nói hết câu. Zach chưa kịp trả lời thì Allison đã lại đeo tai nghe lên tai nó, mở thật to để bố nó chẳng thể nói thêm được gì. Zach thấy nước mắt con bé chảy dài trên má. Lòng anh đau thắt lại. Anh muốn nói với nó rằng những xung đột giữa anh và Rosie chẳng liên quan gì đến nó và Eddie. Đó không phải là lỗi của chúng.
Có thể anh và Rosie sẽ bỏ nhau. Đó là những gì anh đọc được ở mục hôn nhân gia đình trong một bài báo mà Janice đã đưa cho anh. Janice đã phô-tô từ một tờ tạp chí phụ nữ. Theo như bài báo gợi ý có lẽ anh và Rosie phải rũ bỏ hết mọi thứ; trừ bọn trẻ và ngôi nhà là tài sản chung. Có lẽ do anh là người kiếm được tiền và bây giờ về mặt tài chính họ là những người dư dả nên cả hai người đã đánh mất cảm giác là người tình của nhau, quên mất phải cùng nhau đối mặt với thế giới này và sát cánh vun đắp cho cuộc sống chung. Cuối cùng thì cuộc hôn nhân của họ chỉ toàn những cay đắng và oán giận. Tất cả những gì họ làm cho nhau chỉ là những đau khổ mà thôi, đến nỗi không thể sống cùng dưới một mái nhà được nữa. Và đương nhiên đó không thể là môi trường tốt để nuôi dạy các con nên người.
Zach quay nhìn ngôi nhà thân yêu một lần cuối. Anh cho hết những đồ dùng cần thiết lên xe. Đương nhiên, Rosie đã biến mất khỏi nhà từ lúc nào. Anh đoán chắc cô ta cũng sẽ lại dành nhiều thời gian hơn vào ngày cuối tuần cho những người khác chứ không phải là cho gia đình. Có gì ngạc nhiên đâu. Anh cũng không thấy chán nản nữa khi liếc nhìn đống bát đĩa bẩn từ bữa sáng vẫn còn ngâm trong bồn. Ai mà chẳng biết cô ta sẽ làm vậy. Anh cũng có một danh sách những tội lỗi của vợ mà anh muốn liệt kê ra, nhưng anh sẽ cao thượng hơn và sẽ không thèm bới những lỗi lầm của cô ta ra trước tòa làm gì.
“Con muốn đi xem nhà mới của bố không?”, anh hỏi Eddie lúc này đang cố tỏ ra nhiệt tình với bố.
“Con đi được”.
“Bố sẽ dành cho con phòng riêng ở đó”. Cần phải có một phòng ngủ nữa nếu anh định cho bọn trẻ ở cùng anh, và Zach đã có hai phòng ngủ rồi. Bây giờ thì anh chưa mua được giường nhưng anh sẽ sắm sửa nó vào một ngày gần đây thôi.
“Con không muốn ngủ chung phòng với chị Allison đâu”. Eddie làu bàu. “Con có thể ngủ phòng bố nếu con muốn”.
“Thật thế hả bố?”.
“Chắc chắn rồi”.
Điều đó làm cho Eddie thấy khuây khỏa đôi chút.
Trước khi Zach đi, anh hỏi Allison một lần nữa xem nó có muốn đi thăm nhà mới của anh không. Vậy mà nó cứ ngồi mãi với cái tai nghe và mở nhạc ầm ĩ, giả vờ như không nghe thấy. Nó đang rất giận và Zach hiểu nó đã phải khổ tâm thế nào. Cuối cùng thì nó sẽ phải vượt qua và có thể nói chuyện với anh. Allison luôn gần gũi với bố hơn là mẹ.
Căn hộ với hai phòng ngủ của Zach cách nhà cũ ở đường Pelican chưa đầy ba dặm. Căn hộ không rộng lắm nhưng số tiền anh kiếm được cũng chỉ vừa đủ để duy trì chi phí cho hai gia đình thôi. Anh muốn có một căn hộ ba phòng ngủ, nhưng với ngân sách hạn hẹp như hiện nay thì anh không thể tìm được nhà nào như vậy. Anh đã chọn khu nhà này để các con anh vẫn được học trường cũ. Otto đang nghĩ ra kế hoạch về chuyện giành nuôi con cái và sẽ làm việc với luật sư của Rosie.
Khi về đến nhà, Zach mở cửa cho con trai. Eddie bước vào phòng khách và liếc nhìn xung quanh, cau mày hỏi. “Ti-vi đâu hả bố?”
“Bố đang định mang cái ti-vi ở phòng ngủ lớn của nhà mình đến đây”. Rosie và anh vẫn đang trong thời gian chia tài sản, nhưng hầu hết đồ gỗ trong nhà vẫn còn nguyên vẹn. Cho đến bây giờ thì cả hai vẫn còn thấy khó khăn trong chuyện chia chác này. Và Zach tin rằng sẽ còn tiếp tục khó khăn nữa. Anh cho rằng mình là người đã kiếm tiền và chi trả cho mọi khoản trong nhà nên anh có quyền được lấy những gì anh muốn cho nơi ở mới này.
Rõ ràng là Rosie vẫn chưa hình dung được là mình sẽ phải tìm một việc làm. Zach đã mang lại một khoản thu nhập lớn cho cả nhà. Nhưng anh không thể chi trả cho mọi khoản ở cả hai nhà được. Lần đầu tiên kể từ sau khi sinh con, Rosie buộc phải đi làm ngoài.
“Con ra khỏi phòng ngủ đi”. Zach nói khi anh kéo một đống quần áo vào phòng ngủ lớn. Căn phòng mới được trải thảm này vẫn còn trống trơn chưa có giường. Nhưng những thứ đó sẽ được sắm sửa nhanh thôi. Zach tự nhủ rằng chẳng bao lâu nữa, anh sẽ cảm thấy nơi này là ngôi nhà thật sự của mình, như là anh đã từng cảm thấy ở nhà cũ vậy.
“Chào ông”. Có tiếng nói nhẹ nhàng đằng sau.
Zach nhận ra ngay lập tức. “Janice đấy à”. Zach không hề mong đợi cuộc viếng thăm của cô trợ lý, đặc biệt vào ngày nghỉ cuối tuần thế này. ''Chào cô", anh đáp.
Janice ngượng ngùng bước vào nhà cùng với một cậu bé trạc tuổi Eddie.
"Đây là con trai tôi, cháu Chris". Janice khoác vai con trai mình giới thiệu.
“Còn đây là cháu Eddie nhà tôi”.
“Tôi định rẽ qua xem ông có đủ mọi thứ cần thiết chưa”. Janice nói, ''tôi biết là chuyển nhà thì bận rộn và nhiều việc phải làm lắm. Thế nên tôi qua hỏi xem liệu mình có giúp gì được không?''
Cô ấy luôn luôn nhiệt tình và biết quan tâm đến người khác. Zach đánh giá cao những nỗ lực của Janice hơn bao giờ hết. Cô đã mang đến một bao tải và đặt trên quầy bếp.
“Eddie này, sao con không giới thiệu nhà mới với bạn Chris nhỉ?”. Zach gợi ý. Ngay lập tức hai thằng bé biến luôn vào phòng ngủ phía sau.
“Tôi mang cho ông một món quà để giúp căn nhà của ông được ấm áp”. Janice nói, sau đó cô xăng xái mở ấm pha cà-phê và những túi đồ dưới sàn nhà.
“Cô không cần phải làm thế đâu, Janice”. Zach vẫn đứng bên kia phòng bếp. Anh cảm thấy không được thoải mái trước sự quan tâm của cô trợ lý.
“Tôi biết... nếu muốn ông có thể bảo tôi đi ra khỏi đây. Nhưng tôi biết hôm nay ông chuyển nhà. Theo kinh nghiêm bản thân thì chuyển nhà rất vất vả. Và tôi hy vọng là ông và vợ ông đảm đương được”.
“Cảm ơn cô”. Zach vẫn muốn tách bạch chuyện công ty và đời sống riêng tư. Nhưng nếu Janice không giúp anh trong lúc khủng hoảng vừa rồi thì anh cũng chẳng biết sẽ phải làm gì nữa.
Một tiếng sau anh lái xe đưa Eddie về. Điều đầu tiên anh nhận thấy là chiếc xe của Rosie đã đỗ ở lối đi vào nhà. Eddie sáng mắt lên khi trông thấy chiếc xe. Nó nhảy ra khỏi xe và chạy biến vào nhà. Zach đi theo sau với vẻ ngập ngừng.
Anh hi vọng có thể chuyển tất cả những đồ cá nhân đi trước khi Rosie về. Vẫn còn nhiều sách và đĩa CD trong nhà mà anh muốn mang theo. “Chào anh”, Rosie nói, mặt căng thẳng nhưng không đến nỗi mất thiện cảm lắm, ''em thấy anh đóng gói đồ đạc''.
Zach gật đầu.
“Con có một người bạn mới”. Eddie ôm eo mẹ và khoe. “Hay quá. Con sẽ có bạn bè ở cả đây và cả gần nhà bố con nữa”.
“Chris không sống cùng khu nhà đó đâu mẹ. Mẹ cậu ấy là trợ lý của bố. Họ mang một món quà đến mừng nhà mới đấy mẹ ạ”.
Đôi mắt vợ anh tối sầm lại và trở nên giận dữ. “Mẹ biết ngay là như thế mà”. Cô mím môi nói và thở mạnh, sau đó lao ra khỏi bếp.
Đôi vai Zach chùng xuống vì bất lực, anh không thể thanh minh. Đây là những gì Rosie cần dùng để chống lại anh khi họ ra tòa. Cử chỉ giúp đỡ không một chút toan tính của Janice sẽ chuyển thành "bằng chứng".
Cliff Harding có một cảm xúc thật tuyệt vời về buổi chiều thứ Bảy đi chơi với Grace. Đã ba tuần rồi kể từ sau bữa tối lần trước và cuộc nói chuyện ngắt quãng trên điện thoại. Có thể thấy rằng Grace vẫn còn dè dặt trong mối quan hệ của họ. Ba tuần qua chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra. Anh không chắc được đó là chuyện gì, nhưng khi họ nói chuyện với nhau, xem chừng chị có vẻ hơi run và không thoải mái cho lắm. Khi anh hỏi, chị nói lời xin lỗi và nhanh chóng cắt máy.
Bình thường, anh hay hỏi bà Charlotte bởi bà là nguồn tin quý giá nhất giúp anh đến được với Grace. Thế nhưng bà bạn già của anh hiện đang có đủ chuyện để phải đương đầu rồi. Bà sắp phải phẫu thuật, điều này đối với ai cũng khó khăn, cả về mặt thể chất và tinh thần. Anh đã từng chứng kiến người cha thân yêu của mình ra đi vì sự tàn phá của căn bệnh ung thư phổi. Tất nhiên, thời ấy người ta chưa có những biện pháp điều trị ung thư tốt như bây giờ. Nhưng cũng khó lòng nói trước điều gì.
Vậy thì anh không thể hỏi bà Charlotte xem đã có chuyện gì xảy ra với Grace được. Bà đã có đủ phiền toái rồi.
Nhưng Cliff tin rằng chắc rằng đó là chuyện của Dan. Grace bảo chị muốn có giải đáp cho những thắc mắc trong chuyện người chồng cũ mà không nhận thấy rằng sau một thời gian, chị đang lấy lại được sự bình yên đã mất. Tuy nhiên, việc được Grace mời đi ăn trưa khiến Cliff lại cảm thấy mình được động viên chút ít. Bây giờ có lẽ anh đã hiểu tại sao cô cứ muốn rút lui trong khi mối quan hệ giữa hai người đang hứa hẹn một triển vọng tốt đẹp như vậy.
Đó là một ngày đầy gió của tuần đầu tháng Hai. Anh lái xe vào thị trấn. Bầu trời dày mây xám dự đoán một cơn mưa lớn.
Con Buttercup sủa váng lên báo cho chủ biết là anh đến, rồi sau đó nó nằm ngoan ngoãn ở bậc của nơi Cliff đứng chờ. Người bạn vàng của Grace ngoáy đuôi tíu tít. Cliff bấm chuông cửa trước rồi cúi xuống và vuốt ve bộ lông mượt như nhung của con chó. Ít nhất anh cũng nhờ nó mà lấy lòng được cô ấy đấy thôi.
“Chào anh, Cliff”. Grace lên tiếng, giọng chị không được tự nhiên và có vẻ dè dặt. Chị mở khóa cửa mời anh vào nhà. ''Đúng là một ngày đặc trưng của tháng Hai nhỉ?''.
Anh tán thành nhận xét của Grace. Lòng thầm khen trông chị thật ưa nhìn trong chiếc quần jeans bó và áo len màu đỏ. Mùi hương của ớt đang tỏa ra từ chiếc nồi hầm trên bếp đưa anh tiến về phía trước. Anh hít hà mùi thơm đầy hấp dẫn đó.
"Thơm quá''.
“Món ớt của em đấy”. Grace không dám nhìn vào mắt Cliff. ''Anh có muốn ngồi ghế nói chuyện không?''. Chị đi vế phía phòng khách.
"Ừ, đương nhiên rồi".
Grace đợi Cliff ngồi hẳn xuống rồi mới ngồi đối diện anh. ''Hôm trước em hơi quá đà và em nghĩ cần giải thích chuyện đã xảy ra''.
“Em nói đi”. Cliff ngả lưng ra ghế bọc nhung rộng rãi và kiên nhẫn chờ đợi. Anh nhận thấy Grace hơi bối rối bởi chẳng biết làm gì với đôi tay như thừa thãi của mình. Lúc đầu chị đan tay vào nhau như thể đang cầu nguyện, sau đó lại đặt xuống đầu gối. Con Buttercup phủ phục dưới chân chủ.
Trông Grace thật e lệ ngượng ngùng. "Em không hay như thế này đâu, phải không?''.
Cliff chỉ nhún vai và mỉm cười nhẹ nhàng.
“Chuyện xảy ra hôm nọ ấy”, Grace nhìn xuống đôi tay, “mỗi lần em tin rằng gặp gỡ với anh là việc làm đúng đắn thì lại như có một cái gì đó bắt em phải chất vấn lại bản thân”.
“Vậy lần này là cái gì?”.
Grace nhẹ nhàng xoa đầu con Buttercup. ''Anh có nhớ buổi chiều thứ Bảy mùa thu năm ngoái, anh đến sửa cửa cái ga-ra cho em không? Rõ ràng em thấy mình rất biết ơn anh. Lần đầu tiên kể từ khi Dan đi mất, em cảm thấy mình có thể tiếp tục sống mà quên đi cuộc hôn nhân đã qua''.
Hôm đó Cliff cũng đã từng hi vọng sẽ có nhiều cuộc viếng thăm như thế đến nhà Grace...
“Ngay sau đó vào ngày Lễ Tạ ơn, em đã nhận được điện thoại của Dan”. Bây giờ thì đến lượt Cliff hoàn toàn bối rối. Theo những gì anh biết thì Dan đã bỏ nhà đi vào tháng Tư năm ngoái. Từ đó thì không có ai, kể cả Grace hay các cô con gái của họ, thậm chí là bạn bè thân thiết hay những người trong gia đình họ nghe được tin tức gì từ anh ta cả. Tất nhiên là có người đã thoáng thấy bóng anh ta hồi tháng Năm, nhưng chuyện chỉ dừng lại ở đó.
“Em đã nói chuyện với Dan à?”, anh hỏi.
“Không”, Grace phân trần, ''nhưng anh ta gọi điện về nhà. Anh ta không hề nói một lời nào. Anh ta chỉ... muốn em biết là anh ta đã gọi thôi''.
“Làm sao em biết đó là anh ta?”.
“Em không chứng minh được”, Grace nói, ngồi thẳng dậy và lại đan hai tay vào nhau. ''Đó là linh cảm. Sáng sớm ngày Lễ Tạ ơn, chuông điện thoại reo vang và không có ai nói gì ở đầu dây bên kia hết. Đó là Dan - em biết đó là anh ta''.
Thật tồi tệ nếu Cliff phải đối mặt với một người chồng cũ đã bốc hơi vào không khí từ bao giờ nay lại ẩn hiện như hồn ma vậy.
“Sau đó khi anh và em đi ăn tối ở Tacoma về, em đã cảm thấy rất ổn. Em thật sự tin rằng chúng mình có thể đi xa hơn trong mối quan hệ này”.
“Anh cũng vậy”. Cliff khẳng định. ''Chúng ta đến với nhau là đúng".
“Em nghĩ, ôi anh Cliff, đêm hôm đó thật diệu kỳ. Em thấy mọi thứ quả là đáng mơ ước''.
“Những nụ hôn nữa chứ?”, anh hỏi chỉ để mong chị thú nhận rằng cũng như anh, chị rất hạnh phúc với những nụ hôn ấy.
Grace thầm thì. ''Cả những nụ hôn nữa''.
Cliff cũng có những cảm giác giống như vậy. Khi đưa Grace về nhà, anh thấy mình rơi vào trạng thái đê mê, đầy hứng khởi và chỉ mong sao chóng gặp lại chị. Nhưng sau đó là im lặng. Và anh lại tự đưa ra những lời thanh minh vô căn cứ cho sự im lặng ấy. Anh chẳng biết mình phải nghĩ gì nữa.
“Còn một chuyện nhỏ nữa anh ạ. Cách đây một tuần lại có một chuyện khác xảy ra. Lần này Dan càng chứng tỏ là anh ta không muôn buông tha em”.
“Anh ta lại gọi điện à?”.
“Không, lần này là em nhận được một cú điện thoại của Joe Mitchell. Ông ta là bác sĩ khám nghiệm tử thi. Vừa rồi có một người đàn ông chết trong khi đang trọ ở nhà nghỉ Thyme và Tide chỉ phục vụ phòng ngủ và bữa sáng”.
Cliff nhớ đã đọc tin đó trên tờ Bản tin vùng vịnh Cedar. Đó là một câu chuyện lạ lùng, một câu chuyện chẳng có manh mối. Rõ ràng người đàn ông đó vẫn chưa được nhận diện. ''Anh ta mang một giấy chứng minh thư giả đúng không?''.
“Đúng. Joe nói người đàn ông đã chết đó đã trải qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ”.
“Anh ta đã thay hình đổi dạng à?”.
Grace gật đầu. ''Joe nhận thấy rằng anh ta cũng tầm tuổi Dan và có dáng vẻ giống Dan. Ông ta có linh cảm là Dan nên mới gọi điện cho em''.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cliff, ''Ông bác sĩ ấy nghĩ người đàn ông đó là Dan hả?''.
Grace nhắm mắt một lúc và Cliff đoán rằng khi nhận được tin này, hẳn là chị rất buồn và cả chấn động nữa. ''Joe nghĩ là em có thể đến nhận dạng anh ta''.
Grace rùng mình khi nghĩ đến chuyện đó. "Đi vào nhà xác thật ghê sợ, ghê sợ vô cùng...''.
Cliff ngồi gần ra mép đệm hơn. ''Nhưng liệu đó có phải là Dan không?''. Grace nhìn xuống và lắc đầu. ''Không thể'', cô nuốt khan một cách khó nhọc. “Chúa tha thứ cho em. Em ước gì đó là anh ta thật - không phải em muốn anh ta chết, mà em cần phải có lời giải đáp cho những thắc mắc của em. Em cần biết tại sao anh ta bỏ đi và liệu anh ta có muốn quay trở về hay không”. Những ngón tay chị trắng bệch. Cliff thấy khó có thể ngồi yên một chỗ được.
Có gì đó thôi thúc anh tiến lại gần ôm lấy Grace, thật chặt.
“Lúc đầu là những cú điện thoại vào hôm Lễ Tạ ơn và bây giờ là chuyện này. Hình như là...”.
“Những cú điện thoại ư?”. Cliff nhắc lại. "Tức là anh ta gọi nhiều lần à?''.
"Thực ra anh ta gọi ba lần. Mỗi lần nhấc máy lên thì đầu dây bên kia lại im lặng, không có tiếng ai hết. Em cảm thấy rất kỳ quái. Em biết đó là Dan. Phải là anh ta. Chẳng có ai gọi điện đến ba lần mà đều không nói gì cả, đúng không?" .
“Đợi một chút”. Cliff giơ tay lên, ý nghĩ của anh quay cuồng. ''Có ai khác nhỉ?", anh nói oang oang. “Hay là anh nhỉ?”.
"Anh nói gì?''.
Cliff nuốt nước bọt. ''Anh gọi đấy".
“Anh gọi điện, và không nói gì là sao?”. Giọng Grace đã trở nên bực bội. "Em có nhớ trận bão tuyết mà anh đã kể cho em nghe không. Cả ngày hôm đó anh đã cố gắng gọi điện cho em mà có được đâu. Anh đã thử gọi ba lần. Nhưng hai lần đầu thì anh chỉ thấy đầu dây bên này im lặng. Lần thứ ba anh gọi thì không ai nhấc máy nên anh cũng không để lại lời nhắn nữa".
“Chẳng lẽ là anh thật à?”. Grace để tay lên môi. “Thế mà em cứ tưởng... em cứ đinh ninh đó là Dan”.
Lệ ràn đầy đôi mắt chị. Cliff chẳng cần biết Grace sẽ nghĩ gì, anh chỉ biết rằng cần phải ôm chị vào lòng, và anh ôm Grace thật chặt trong vòng tay mình. ''Anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải kể với em chuyện này từ trước, nhưng anh đã không biết có chuyện như vậy xảy ra với em''.
“Em cảm thấy như Đan đang muốn lại gần em như thể anh ta đang ăn năn hối lỗi. Cách đây một năm, cả gia đình em đã có một Lễ Tạ ơn thật tuyệt vời mà năm nay... năm nay chỉ có em và Maryellen...”.
Cliff ôm Grace sát anh hơn. Anh nhẹ nhàng tỳ cằm lên mái đầu của chị. Grace cảm thấy ấm áp lạ lùng khi được ở trong vòng tay anh như thế. Anh đã hành động đúng khi ôm Grace. Anh lặng lẽ nhấm nháp từng giây phút ngọt ngào này với tất cả sự trân trọng nâng niu cùng niềm hạnh phúc vô bờ. Anh khát khao xoay khuôn mặt người phụ nữ về phía anh, và anh cúi xuống hôn chị thật nhẹ nhàng, anh không muốn Grace thấy anh tham lam. Khi họ hôn nhau lần thứ hai, anh muốn nụ hôn là một sự khám phá. Sự khám phá trong niềm say mê của cả hai người. Trong một cảm xúc mà cả hai đều cùng cảm nhận được từng hơi thở.
Bỗng cửa trước bật mở, cả hai giật mình sững sờ. Grace theo phản xạ tránh xa Cliff và hít một hơi thật mạnh. ''Kelly...".
Cô con gái út nhà Sherman đứng ngay lối cửa ra vào tay ôm túi địu bé Tyler. Kelly mở to mắt giận dữ. ''Ông ta làm gì ở đây thế này?'', cô hỏi.
“Kelly, đây là chú Cliff Harding mà mẹ đã kể cho con nghe rồi đấy”. Grace giới thiệu và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chị rời khởi ghế sô-pha và mở nắp địu nhìn thằng cháu ngoại. Bé Tyler vẫn đang ngủ.
“Mẹ cháu mời chú đến ăn trưa”. Cliff thêm vào. Anh muốn con bé hiểu rằng anh không đến đây mà không có lý do.
Kelly vẫn không thay đổi thái độ. Cô đứng đó và chằm chằm nhìn cả hai người.
“Con yêu à, con ngồi xuống đi đã”. Rõ ràng Kelly đang rất tức giận, nên Grace gắng nói với con bằng một giọng ôn tồn.
Kelly vâng lời mẹ ngồi xuống ghế, nhưng vẫn tỏ thái độ giận dữ. ''Tại sao mẹ không nói cho con biết chuyện của chị Maryellen?''.
Grace thở dài và nhìn đi chỗ khác. ''Đó không phải là quyết định của mẹ. Maryellen quyết định không nói cho con biết''.
“Chị gái con đã có bầu, mà con thì cứ như bị giam trong bóng tối, chẳng hề hay biết gì cả?”.
Bây giờ Cliff mới nghe tin này. Nhưng hình như đây không phải là lúc đề cập đến điều ấy.
“Mẹ nghĩ con nên nói chuyện với Maryellen”. Grace nhẹ nhàng. ''Điều mẹ mong muốn là hai đứa bọn con ngồi nói chuyện với nhau. Mẹ phải nói là mẹ không đồng tình với Maryellen chuyện giấu con, nhưng chị con đã lựa chọn theo cách của nó”.
“Nhưng chị ấy đã nói cho mẹ biết đấy thôi”. Kelly cảm thấy bị tổn thương. ''Chị ấy không tin tưởng con sao? Chị ấy muốn con phải tự mình đoán ra chuyện đó. Chắc chị ấy nghĩ con là người không thể tin tưởng được, phải không?''.
“Mẹ xin lỗi nhưng đó là sự lựa chọn của Maryellen”. Grace nhắc lại.
“Có bao nhiêu người nữa biết chuyện này? Có phải con là đứa duy nhất không biết không?”.
“Mẹ đoán ra nó có thai”, Grace thú nhận, ''chứ chị con không tự nhiên mà nói cho mẹ biết đâu''.
Cliff thấy rằng sự có mặt của anh là không thích hợp, Grace và con gái đang cần nói chuyện riêng. “Anh đi ra ngoài một lát nhé?”, anh nói và định bước chân đi.
Grace cầm tay Cliff và ngước nhìn anh, đôi mắt chị chứa chan tình cảm. ''Anh sẽ quay lại nhé?''.
“Nếu em muốn vậy”.
“Cho mẹ con em một tiếng đồng hồ thôi”.
Cliff gật đầu đồng ý. Anh tạm biệt Kelly rồi tiến ra cửa trước. Mới được một đoạn anh đã nghe Kelly gào lên với mẹ.
“Làm sao mẹ có thể hẹn hò thế này?”, cô gái oà khóc, ''chúng ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra với bố, vậy mà mẹ đã có bạn trai rồi. Con không thể tin được là mẹ lại làm một chuyện như vậy. Lúc đầu là chuyện Maryellen giấu con việc có thai, và bây giờ lại đến những chuyện bí mật của mẹ. Gia đình ta sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? Từ hồi bố bỏ đi đến giờ mọi chuyện cứ rối tung hết cả lên. Chẳng thể nào yên ổn được''.
Và Kelly cứ thế khóc lóc ầm ĩ.
Chiều chủ nhật, Olivia đứng ở cổng chính của sân bay Sea-Tac đợi anh trai. Chị liếc nhìn đồng hồ, chuyến bay của Will sẽ hạ cánh lúc ba giờ chiều, vì vậy còn khá nhiều thời gian. Sau vài cuộc nói chuyện điện thoại, Will đồng ý bắt chuyến bay trở về đẽ kịp cho cuộc phẫu thuật của mẹ. Cuộc phẫu thuật được đặt lịch vào sáng sớm mai.
Olivia và anh trai có mối quan hệ rất thân thiết. Năm nào cũng vậy, họ thường xuyên liên lạc với nhau. Will đã ở bên em gái suốt cả mùa hè khủng khiếp năm . Và anh cũng bị sốc chẳng kém gì Olivia khi biết tin Stan đã cưới vợ nhanh chóng thế nào sau khi ly hôn với Olivia. Sau này hai anh em đều quá bận rộn nên cũng ít liên lạc với nhau hơn. Họ chỉ trao đổi bằng thư điện tử, nhưng thường thì những lá thư ấy chỉ gói gọn trong vài ba câu chuyện đùa, những bài báo mới hay những con số thống kế; ít khi hai anh em đề cập đến chuyện riêng tư.
Căn bệnh ung thư của bà Charlotte đã làm Olivia bàng hoàng. Mẹ chị luôn khỏe khoắn, mạnh mẽ và tràn đầy sinh lực. Mấy tháng qua, chị đã chứng kiến sức khỏe của bà Charlotte suy sụp ngay trước mắt mình. Nhưng chị quá mải mê với những việc riêng tư nên đã không nhận ra được mức độ nghiêm trọng của căn bệnh đang hủy hoại mẹ. Cô cứ tưởng mẹ cô yếu đi như vậy là do tuổi già.
Đến giờ hẹn, Will bước vào khu an ninh của sân bay. Anh dừng lại và nhìn quanh xem em gái đâu. Khi thấy em, mắt anh sáng lên và cô em gái lao vào vòng tay ấm áp của anh.
“Em càng ngày càng xinh đẹp đấy”. Anh nói.
“Còn anh thì vẫn là kẻ hay nói dối”. Olivia đùa anh trai. Chị cảm thấy vững vàng hơn rồi. Will sẽ ở bên chị vào ngày thứ Hai này. ''Georgia thế nào hả anh?''. Will đã lấy vợ được hơn ba mươi năm nay. Georgia là người phụ nữ của công việc. Chị ta làm điều hành quảng cáo và không muốn có gia đình. Will đã phải suy nghĩ rất nhiều khi cưới người đàn bà đó. Olivia băn khoăn không biết bây giờ anh mình có ân hận vì quyết định ấy không. Nếu có thì cũng chẳng bao giờ anh tâm sự với cô cả.
“Thì cũng như anh thôi. Vợ anh cũng có một cuộc sống bận rộn”.
Những từ ngữ chung chung và cả cách nói không thèm để tâm của Will làm Olivia thấy cám cảnh. Chị nghi ngờ Will có những phiền toái mà lúc này đây chị chưa tiện hỏi anh trai mình. Chị linh cảm rằng Will không được ổn cho lắm. Hoặc ít nhất là chuyện vợ chồng anh không được thoải mái như anh nói.
Khi lấy xong hành lý cho Will và trả tiền trông xe, hai anh em rời khỏi sân bay lái ra đường cao tốc dẫn về vịnh Cedar.
“Này em gái của anh”, Will hỏi khi họ tách xa bãi đỗ xe của sân bay, ''em kiếm cái vòng kia ở đâu thế?''
Olivia do dự không biết có nên đeo chiếc vòng kim cương mà Jack đã tặng không. Vì chị lo thế nào cũng có người hỏi đến. ''Đó là quà sinh nhật, Jack Griffin tặng em".
“Anh chàng nhà báo đúng không? Mẹ bảo anh là em vẫn hay gặp gỡ anh ta”. Anh liếc nhìn em gái châm chọc. ''Tuy nhiên, anh lại chưa bao giờ nghe em kể điều gì về anh ta cả''.
Olivia hoàn toàn không nhận biết rõ được những cảm giác của mình về Jack và chị cũng không biết phải nói về mối quan hệ này như thế nào. “Thực sự em rất quý anh ấy”. Chị có cảm giác như anh trai đang dò xét mình, và cũng rời mắt khỏi tay lái để nhìn sang anh. “Nếu như chiếc vòng này mang đầy đủ thông điệp mà anh ấy muốn nói thì chắc anh ấy cũng có ý nghĩ như em”.
“Anh cũng tin là như vậy”.
Olivia thấy nói chuyện này với anh trai cũng khá thoải mái, nên cô tiếp tục. “Con trai anh ấy đang sống cùng và điều đó cũng gây ra những khó khăn với chuyện của bọn em. Eric lúc nào cũng ở trong tình trạng rối loạn, lúc thì đau khổ, lúc lại vui vẻ và tràn đầy hi vọng”.
“Anh rất mừng vì cháu Justine lấy chồng và đang sống hạnh phúc”. Will nói. ''Cách đây không lâu Justine đã cười vào mặt anh khi anh nhắc đến từ hôn nhân. Nó kêu là nó chẳng hứng thú gì với chuyện đó cả''.
“Con bé không chỉ lấy chồng mà còn đang mang bầu nữa”.
“Em đùa đấy à. Theo như anh nhớ, thì khi anh nói vào một ngày nào đó nó cần phải có một gia đình, nó còn cười to hơn cơ đấy”.
Olivia mỉm cười rạng rỡ. ''Em chưa bao giờ thấy con bé hạnh phúc hơn thế. Em quý Seth cũng vì điều đó. Anh Will này, em muốn anh gặp Seth".
“Đám cưới của James tốt chứ hả?”.
Olivia gật đầu. ''Stan và em đã bị sốc khi thấy mọi chuyện diễn ra nhanh đến vậy. Nhưng em đã gặp Selina và nó có vẻ hợp với James. Em sẽ làm anh buồn nếu không cho anh xem những bức ảnh mới nhất của Isabella Dolores mà em đã tranh thủ chụp được''.
“Anh sẽ xem”.
Họ đi vào đường quốc lộ. Will cầm điện thoại di động lên. Anh bấm số, đưa điện thoại lên tai chờ đợi một lúc rồi lại tắt máy luôn. ''Anh định báo cho Georgia biết anh đã tới nơi. Nhưng chắc cô ấy đi vắng rồi''. Anh nói một cách thật bình thản, nhưng Olivia tự hỏi sao anh không để lại lời nhắn trong điện thoại cho vợ. Có lẽ sau khi bà Charlotte phẫu thuật xong xuôi, chị sẽ nói chuyện này với anh trai xem sao.
“Tinh thần mẹ có tốt không, mẹ đã sẵn sàng cho cuộc phẫu thuật này chưa?”. Will hỏi em.
Olivia không biết nói thế nào. Chỉ phán đoán qua bề ngoài thì bà Charlotte có vẻ khá bình tĩnh và đầy tin tưởng. Tuy nhiên, mấy hôm trước Olivia đã phát hiện ra rằng bên ngoài chiếc mặt nạ tỏ ra dũng cảm kia, mẹ mình đang thật sự sợ hãi.
“Anh có biết bà ngoại Munson của bọn mình cũng chết vì bị bệnh ung thư này không?”. Olivia hỏi anh trai. Bà Charlotte đã kể cho Olivia nghe chuyện đó vào đúng cái hôm chị bắt gặp bà lo lắng sợ hãi. Olivia hiểu rằng mẹ mình lo sợ lịch sử gia đình sẽ lặp lại.
“Đương nhiên là anh nhớ bà ngoại Munson rồi”. Will nói.
“Mẹ cứ giả bộ không hề sợ hãi, nhưng thực tế mẹ lo sợ lắm anh ạ”.
“Có lẽ mẹ sợ bệnh ung thư ruột kết này sẽ làm mẹ chết đúng không?”.
“Em nghĩ thế”. Olivia trả lời. ''Mẹ muốn tỏ ra mạnh mẽ. Lúc đầu mẹ bảo mẹ bị ung thư, em đã hoang mang vô cùng. Buồn cười nhất là mẹ lại chính là người an ủi em. Mẹ đưa cho em thông tin tìm được trên mạng intemet''.
“Mẹ cũng vào mạng internet cơ à?”.
“Thỉnh thoảng thôi. Một trong những bà bạn cùng tổ đan len mà mẹ gặp ở trung tâm Người cao tuổi đã theo học một khoá vi tính. Vừa nghe tin mẹ bị ung thư, bà Bess ấy đã mời mẹ mình đến tham gia lớp học. Cả hai người đã lướt mạng để tìm ra tất cả những thông tin cần thiết liên quan đến bệnh ung thư ruột kết”.
“Mẹ là như vậy đấy”, Will nói. ''Em nhớ lại mà xem, chuyện về cái ông diễn viên cao bồi có khả năng đổi giọng ấy - làm sao mẹ mình có thế cất những món đồ của ông ta vào ngăn kéo đồ lót không biết nữa''.
Olivia phá lên cười, chị cảm thấy nhẹ nhõm khi được ở bên anh trai. “Grace bạn em dạo này thế nào rồi?”, bỗng nhiên anh hỏi. ''Có tin tức gì về vụ mất tích của Dan không? Hay anh ta chẳng bao giờ về nữa?"
“Cũng đôi lần Grace tin tư'ởng rằng anh ta sẽ trở về nhà nhưng sau đó mọi chuyện chẳng có gì tiến triển cả”.
“Làm sao cô ấy biết được?”.
“Dan đã từng làm việc ở rừng trong nhiều năm nên anh ta có mùi của cây cỏ. Hai lần liền, Grace đi làm về, bước vào nhà và ngửi thấy mùi cây thông Nôen, cô ấy cứ ngỡ chồng đã về. Cô ấy tin chắc là như vậy”.
“Từ lúc ấy có gì khác nữa không?”.
“Không. Cô ấy cứ nghĩ anh ta gọi điện về nhà vào Lễ Tạ ơn, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra chính là Cliff gọi. Cliff là bạn của mẹ mình mà dạo này Grace hay gặp gỡ hò hẹn”.
“Ồ không, Cliff không phải là cháu nội của ông Tom Harding, người diễn viên cao bồi chứ?”.
“Còn ai vào đây. Em cũng quên mất cả tên ông ta”.
Sau đó cả hai đều im lặng. Rồi Olivia lại nói. “Anh biết không, hồi bọn mình mới lớn, em luôn luôn nghĩ rằng anh phải lòng Grace đấy”.
“Thì đúng thế mà”.
“Nhung anh chẳng bao giờ mời Grace đi chơi cả”.
“Không”, anh nói, ''đó là vì anh hay xấu hổ".
“Anh thật là...”. Olivia không thể tin điều đó. “Em biết là chỉ cần anh mở lời thôi là thế nào Grace cũng chấp nhận”. Và nếu chuyện đó xảy ra thì có phải là bây giờ cả hai người đều đã khác không.
“Em cứ đùa”, Will ngạc nhiên, “anh nghĩ Grace là một cô gái đặc biệt nhất mà anh đã từng biết”.
Sự ngưỡng mộ của Will thật chân thành. Điều đó khiến cho Olivia cảm động ''Em cũng nghĩ thế. Bất chấp những chuyện xảy ra với Dan, Grace vẫn mạnh mẽ và lạc quan. Không điều gì có thể quật ngã cô ấy. “
“Có ai biết chuyện gì xảy ra với Dan không? Chẳng nhẽ không có một dấu vết nào à?”.
Olivia lắc đầu. ''Em ước gì có bằng chứng nào đó. Nhưng thực tế thì không”.
“Thế không phỏng đoán nổi sự thật là thế nào à?”
“Sự thật ư?” Olivia nhìn Will một lúc, phán đoán xem anh trai phản ứng ra sao trước những gì mình sắp nói. ''Mọi người cho rằng có bóng dáng một người đàn bà khác trong vụ việc này. Dan mua một chiếc nhẫn trước ngày mất tích và sau đó có người nhìn thấy anh ta đi cùng một người đàn bà trong thị trấn. Như thế anh ta muốn khoe mẽ chuyện bồ bịch vậy".
“Nhưng em không nghĩ thế đúng không?”
“Không anh ạ”, cô nói, ''Dan không phải là một người như vậy''.
"Thế là sao?''.
“Dan không hẳn là một người-khác-thường. Nhưng sau khi từ Việt Nam trở về, anh ta không còn bình thường như trước nữa. Thỉnh thoảng vì những lý do không đâu, anh ta lại rơi vào trạng thái chán chường và đóng cửa với thế giới bên ngoài. Anh ta là người vô trách nhiệm - đôi khi còn tàn nhẫn nữa. Những lúc như thế, Dan làm cho Grace đau khổ lắm”.
“Thế sao Grace vẫn ở được với anh ta từng ấy năm?”.
Olivia không biết được là tại sao. Nhưng chị có cách lý giải riêng của mình, trên cơ sở tình bạn lâu dài khăng khít với Grace. ''Grace là một phụ nữ chung thuỷ. Khi đã thề thì kiểu gì cô ấy cũng tuân thủ. Cho dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa. Mặc dù luôn được điều xấu hơn là điều tốt, nhiều hơn đến mức chẳng đứa nào trong bọn em hiểu hết, nhưng cô ấy vẫn một lòng yêu Dan và Dan cũng yêu cô ấy theo cách riêng của anh ta''.
Olivia đã đi hết đường cao tốc, chuẩn bị rẽ vào dốc thứ hai của thị trấn vịnh Cedar và hướng về ngôi nhà của mẹ mình. ''Khi chúng ta về đến nhà mẹ, anh phải coi chừng Harry nhé. Nó bảo vệ mẹ quyết liệt lắm đấy''.
Will đùa. ''Đừng có nói với anh là mẹ đang sống cùng với một ông nào nhé''.
Giờ thì đến lượt Olivia mỉm cười. “Biết đâu đấy”.