C ứ cách tuần Maryellen lại có một thú vui xa xỉ là ra hiệu sửa sang móng tay. Mặc dù việc sơn sửa móng tay rất tốn kém nhưng cô vẫn không chịu bỏ thói quen này. Hơn nữa Maryellen còn khoái kết bạn với ''những cô gái'' ở hiệu sửa móng nữa. Họ gần ở tuổi cô và vẫn còn độc thân cả, nhưng khác Maryellen, họ muốn có đàn ông trong cuộc đời mình.
Cứ hai tuần một lần vào mỗi sáng thứ tư, Maryellen lại lắng nghe họ than thân trách phận. Cô vẫn hay giải trí bằng những câu chuyện mưu ma chước quỷ mà họ vạch ra để gặp gỡ những người đàn ông. Thật tình, cô không làm sao hiểu được tại sao Rachel, thợ sửa móng cho cô, lại không tìm được người đàn ông tử tế nào. Maryellen thấy cô ấy rất hấp dẫn và khôn khéo nữa.
Thứ Tư tuần thứ ba của tháng Mười, Maryellen tới theo lời hẹn trước. Như thường lệ, Rachel đã sẵn sàng để làm móng cho cô. Ngay khi Maryellen ngồi xuống ghế, Rachel đã lấy ra miếng gạc bông trong bộ cắt móng và cầm lấy tay Maryellen.
“Tình hình thế nào rồi?”, Rachel hỏi.
“Tuyệt, thế còn cậu thì sao? Cuối tuần trước có gặp anh nào không?”
“Ước gì tớ gặp được một anh”, Rachel lại thở dài “Chắc tớ chẳng bao giờ gặp được người nào trẻ tuổi đâu”.
Maryellen biết rằng Rachel đặt mục tiêu tìm một người chồng tầm tuổi ba mươi, và sinh nhật cô cũng chỉ cách đó vài tháng.
“Tuần này tớ đọc được một thứ hay lắm nhé”, Maryellen kể. “Chuyện về một thành phố ở Ailen có tên là Lisdoonvarna. Cứ vào tháng Chín và tuần đầu tiên của tháng Mười, nhiều người đàn ông chưa vợ xuống thành phố để tìm vợ. Rõ ràng đó là một phong tục đã có từ nhiều đời nay”.
“Cậu đùa đấy à?, Terri hỏi với từ phòng bên cạnh.
“Không, tớ thề là chuyện có thật mà”.
“Thế những người phụ nữ đó từ đâu đến?”, Rachel hỏi
“Từ khắp nơi trên thế giới chứ. Theo như bài báo đó nói có một người phụ nữ bay đến đó từ tận nước Úc xa xôi chỉ để tìm một người chồng - và cô ta đã tìm được”.
“Làm sao tớ đủ tiền mà đi Ailen cơ chứ”, Rachel lẩm nhẩm.
“Không phải đến đó. Chúng ta có thể mở một lễ hội tương tự ở đây”. Terri gợi ý.
“Các cậu có thể làm được mà”, Maryellen nói. Cô cũng muốn khuyến khích các cô gái khác nữa. Bản thân cô lại không muốn tham gia vào đó, nhưng cô hi vọng rằng đội ngũ nhân viên của hiệu sửa móng lại có thể thực hiện được ý tưởng này,
“Gọi là Lễ hội kén chồng các cậu nhỉ?”, tiếng Terri vút lên nghe rất hào hứng.
“Ờ, nhưng mà có những ai dự nhỉ?”, Rachel lại hỏi. “Bây giờ thì tớ cũng chưa thể biết được. Bọn mình sẽ làm những cái tít thật lớn bởi vì bọn mình sẽ tổ chức một bữa tiệc để có thể gặp gỡ những người chồng tương lai. Mà phải có nhiều chứ không phải chỉ mỗi một người xuất hiện được”.
“Có lẽ cậu nói đúng”, Terri nói với một tiếng thở dài thất vọng. “Nếu tớ muốn thoát ra khỏi một mối quan hệ thì tớ chỉ việc nói đến từ hôn và tớ sẽ cho rơi như đánh rơi một củ khoai tây nóng”. Rachel cau mày khi cô tập trung vào chiếc móng ngón tay cái của Maryellen.
“Cậu nói đúng đấy”. Jane, một thợ sửa móng khác chen vào. “Đàn ông ở nước Mỹ này làm điều đó quá tốt”. Có tiếng tán thành của cả mấy cô gái. “Tớ đã bỏ một Hoàng tử Dịu dàng. Tớ sẽ chỉ hạnh phúc khi gặp một anh chàng biết chải lông ngựa thôi”, Rachel nói.
Maryellen mỉm cười, và Jane xinh đẹp tóc hoe cũng cười theo. “Nói thật nhé, quên phắt cái anh chàng chải lông ngựa của cậu đi”. Rachel tiếp tục, “tớ sẽ tìm một anh biết thay dầu cho xe ôtô của tớ”.
“Tớ hẹn hò với một anh như thế rồi”, Terri kể. “Larry lúc nào cũng chúi đầu vào mui xê ôtô. Anh ta khoái nghe tiếng rừ rừ của động cơ ôtô hơn là nghe tiếng tớ. Thật là tiếc bởi vì về cơ bản đó vẫn một anh chàng tốt”.
“Thế sao các cậu lại tan vỡ?”.
“Anh ta làm bắn dầu nhớt lên chiếc áo sơ mi trắng của tớ”.
“Cậu chia tay chỉ vì anh ta làm hỏng chiếc áo sơ mi của cậu thôi sao?” Terri gật đầu. ''Thì tớ biết nói gì? Cái áo sơ mi đó đáng giá bảy mươi đôla, còn Larry hình như nghĩ rằng nó chẳng đáng bao nhiêu cả. Điều tớ nhận ra là nếu một người đàn ông không thấy giá trị của một chiếc áo sơ mi bảy mươi đôla thì tớ chẳng có gì phải bàn cãi với anh ta cả”.
“Tớ muốn gặp một người đàn ông có cái đầu thoang thoáng về chuyện tiền bạc”, Jane tâm sự. “Tất cả những người đàn ông mà tớ đã từng hò hẹn đều tính toán chi li vì lúc nào họ cũng túng thiếu”.
“Còn tớ đã gặp một người giàu có rồi. Nhưng anh ta vô cùng buồn tẻ”, Jeannie nhảy vào câu chuyện. “Bọn tớ cũng hẹn hò được ba tháng, rồi tớ chia tay bởi vì về nhà gội đầu còn vui hơn là hẹn hò với anh ta”.
“Thế nào tớ cũng sẽ đưa được một anh chàng buồn tẻ nào đó như vậy vào tròng cho mà xem”, tiếng Jane đáp.
“Còn cậu, Terri?”, Maryellen hỏi. Terri ăn mặc khá táo bạo bằng những gam màu sáng, thân hình khá cao và to xương nhưng có đôi mắt giàu tâm hồn. “Cậu thích tuýp đàn ông thế nào?”.
“Tớ muốn một người đàn ông biết đánh giá cao những món ăn và không sợ tuýp phụ nữ thích ăn uống”. Cô nói không chút do dự, ''tớ chán ngấy những anh chàng chỉ thích phụ nữ gầy. Tớ muốn một người thích đưa tớ đến nhà hàng và bảo tớ gọi một món ăn khai vị thật ngon rồi gợi ý tớ dành chỗ cho món tráng miệng. Nhưng mà lý tưỏng hơn cả vẫn là anh ta có thế tự nấu nướng được''. Cô nhìn quanh cửa hàng. ''Có cậu nào quen một anh chàng như thế không?''
Bỗng tất cả im lặng làm gián đoạn cuộc nói chuyện đang sôi dộng. ''Ôi, thực ra thì tớ cũng quen người biết nấu ăn đấy'', Maryellen chậm rãi nói khi nhớ đến Jon Bowman. “Jon là bếp trưỏng của một nhà hàng tuyệt vời”.
“Tại sao cậu chia tay anh ấy?”, Rachel hỏi.
“Thực ra bọn tớ đã bao giờ hẹn hò với nhau đâu. Và cũng sẽ không bao giờ cả, bất châp sự tò mò hay mong muốn của cô. Maryellen yêu các tác phẩm của Jon và quan hệ giữa họ cũng chỉ đơn thuần là công việc. Nhưng điều thu hút cô không phải là tình yêu lãng mạn. Trong đời cô sẽ chẳng có người đàn ông nào, cho dù có hấp dẫn đến mấy đi chăng nữa: đó là quy định Số Một của cô rồi. “Tớ sẽ giới thiệu anh ta cho cậu nhé Terri. Tất nhiên nếu cậu đồng ý”.
“Thật hả?”. Tiếng người con gái vút lên hào hứng.
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì nhỉ?”. Rachel lại hỏi, mắt vẫn nhìn quanh cửa hàng. “Có vẻ như môi người trong chúng ta đều đã từng hẹn hò yêu đương với một người mà xét ở chừng mực nào đó cũng đáp ứng được các tiêu chí của người khác. Điều đó cũng tuyệt nhưng thực sự chẳng giúp gì được chúng ta”.
“Chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc”, Jeannie nói. “Kiểu cơm nguội nhà mình lại là đặc sản thằng cha láng giềng đây mà”.
“Một hội chợ rao bán tình nhân cũ”, Terri đề xuất. Khách hàng của cô cười phá lên và thế là những người phụ nữ khác trong cửa hàng cũng tham gia vào. “Tớ sẽ mặc một chiếc sơ mi màu đen”, Rachel nói vẻ như đã quyết. “Tớ chẳng quan tâm xem Larry có làm hỏng nó không nữa. Sau đó, cô nhìn sang Maryellen rồi thì thầm thêm. “Tớ cũng chẳng có đủ tiền mà kén chọn nữa. Cái xe của tớ cũng nát rồi”.
Jane giở lịch ra xem. “Chúng ta có thể tổ chức tại bữa tiệc lễ hội Halloween cũng được'', cô tuyên bố. “Các cậu nghĩ sao hả?”.
Theo điều tra tại chỗ, một bữa tiệc Halloween là ý kiến được tán đồng nhiều nhất.
“Chỉ còn hơn hai tuần để chuẩn bị cho những ý tưởng hay ho này thôi. Chúng ta cùng tổ chức nhé”.
“Đồng ý”.
“Các cậu nhớ đấy”.
“Tớ tham gia với”. Maryellen không biết được chuyện đó sẽ xảy đến như thế nào, nhưng bất chấp sự lưỡng lự ban đầu, cô vẫn thấy mình cần tham gia.
“Làm thế nào mà chúng ta mời được những người đàn ông đến nhỉ?”.Jane, người có vẻ hăng hái nhất nhóm lên tiếng hỏi. ''Tớ không nghĩ rằng Floyd sẽ lại thích thú chuyện hẹn hò với tớ đâu''.
“Còn theo như tớ biết thì Larry có thể cũng đã cười vợ rồi”
“Hỏi thử chứ sao”, Maryellen nói. ''Và có lẽ cậu sẽ là người phải đối diện với anh ta. Để mà giải thích cho anh ta rằng cậu đang đưa anh ta đến dự một bữa tiệc với tư cách là khách mời, nhưng anh ta sẽ gặp gỡ những người phụ nữ khác khi anh ta đến dự”.
“Tớ sẽ nói cho Larry biết rằng có người đang sắp chết vì muốn gặp anh ta”, Terri nói.
“Tuyệt!”, Rachel nói giọng rất vui.
Khi Maryellen rời khỏi hiệu sửa móng thì đầu cô cũng trở nên quay cuồng. Cô thật sự không hề muốn tham gia vào trò này chút nào cho dù chính cô là người khơi mào cho câu chuyện.
Cô không biết những người khác đặt kế hoạch giải quyết chuyện này ra sao. Nhưng cô chắc chắn sẽ không đợi đến phút cuối mới giải thích cho Jon về bữa tiệc được. Khi Terri nói chuyện về việc muốn gặp một người đàn ông thích ăn uống thì đầu cô nghĩ ngay đến anh. Thành thật mà nói thì Maryellen rất tiếc đã nói tên anh ra với các bạn. Cô chẳng biết điều gì đã thôi thúc cô làm như vậy. Có lẽ là bởi vì anh đã ngự trị trong tâm tư cô kể từ lần gặp cuối cùng của họ. Đợt ảnh mới nhất mà anh vừa gửi đúng là những tác phẩm đẹp nhất từ trước tới giờ của anh và cô cảm thấy rất tiếc khi phòng trưng bày lại bán hết chúng nhanh đến thế.
Maryellen nghĩ rằng vì đã gợi ý cho những cô gái kia cách tiếp cận trực tiếp với người mà họ định mời, cô bắt buộc phải theo gợi ý đó. Cô đợi khoảng một tuần rồi mới nhấc điện thoại lên bấm số máy lưu trong hộp danh bạ Rolodex. Đầu dây bên kia đã thấy Jon nhấc máy, chỉ sau hai hồi chuông. ''Alô''.
“Chào anh Jon. Em là Maryellen Sherman đây”. Cô cảm thấy do dự một chút và có ý chờ xem anh có nhận ra cô không. “Em là người quản lý của Phòng trưng bày nghệ thuật phố Harbor đây”, cô nói thêm.
“À, anh nhớ rồi”.
Cô thề là giọng nói của anh nghe rất vui vẻ, điều đó làm cô xao xuyến thêm.
“Em vừa được mời đến dự tiệc tại lễ hội Halloween”, cô nói và vội vàng giải thích lý do liên quan đến cuộc nói chuyện điện thoại này. ''Mọi người ai cũng định mang theo người yêu - chậc, cũng không hẳn là người yêu. Có điều chỉ mới thoả thuận là phải mang ai đó theo, và phải là đàn ông, để giới thiệu cho người khác. Em có một người bạn rất thú vị và đáng yêu. Cô ấy lại thích chuyện ăn uống''. Cô nhăn nhó nghĩ sao mà thằng cha này đần độn thế. Nhưng dù sao thì cô cũng phải tiếp. “Cô bạn em rất thích đồ ăn và mong ước lớn nhất của cô ấy là được gặp và kết bạn với một người đàn ông thích nấu nướng và tự nhiên em nghĩ đến anh”. Cô bỗng nhận ra là mình đang huyên thuyên quá nên vội vàng dừng ngay.
Vậy mà không thấy tiếng anh trả lời.
“Anh có muốn tham dự vào bữa tiệc đó không?”, cuối cùng Maryellen hỏi thẳng. “Anh không bắt buộc phải nhận lời đâu”. Cô muốn anh hiểu điều đó. “Cơ bản là anh giúp em một việc thôi mà”.
“Giúp em bằng cách gặp bạn của em à?”.
“Vâng”.
“Cái cô bạn thích ăn ngon ấy à?”.
“Vâng. Tên cô ấy là Terri. Cô ấy vui tính lắm. Em nghĩ là anh sẽ thích cô ấy”.
“Em có đi cùng không?”.
Maryellen thở dài. “Tất nhiên em sẽ đi rồi. Em còn phải giới thiệu anh cho Terri mà. Anh nghĩ sao?”
“Anh trả lời em sau được không?”, Jon hỏi sau một chút ngập ngừng
“Tất nhiên là được”. Cô đồ rằng mình lại cảm thấy được động viên vì anh đã không từ chối cô ngay lập tức
“Thế thì anh sẽ gọi lại cho em”.
“Tốt quá”.
“Nhưng này em nghe đây, trước khi em cúp máy, cho anh hỏi em đã xem các bức ảnh của anh chưa?”
“Ồ em xem rồi chứ. Chúng vẫn rất tuyệt vời anh ạ! Em đã bán hết số ảnh đó rồi. Em hy vọng anh sẽ mang đến cho em một số bức nữa”.
“Anh đang làm đây”.
“Thế thì tốt rồi”. Đây có lễ là cuộc hội thoại dài nhất và cuốn hút nhất trong ba năm họ quen biết nhau.
“Em vẫn chưa đến nhà hàng Andlé đâu nhé”. Jon nói. ''Anh vẫn mong được nấu cho em ăn đấy".
“Em cảm ơn anh vì lời mời. Thực ra em đã đến rồi, thế nhưng em lo là mình sẽ khiến anh hiểu lầm. Như em từng giải thích, em đã ly dị và em sẽ không lấy ai làm chồng nữa. Buổi tiệc này cũng chỉ là cho bạn bè mà thôi... nếu anh đến được thì rất tuyệt bởi vì em muốn anh gặp Terri. Ồ, em đã đề cập đến chuyện bọn em sẽ tổ chức tiệc ở quán bar nhà hàng Bếp Thuyền Trưởng chưa nhỉ?”. Cô cố gắng thở một hơi dài, thoát khỏi cảm giác đó. ''Vào đêm Halloween ấy mà'', cô nói thêm.
“Anh sẽ gọi cho em sau nhé”.
Maryellen nghĩ thế cũng đủ lắm rồi.
Sau hai ngày đêm tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào cùng chồng, Justine không còn mảy may nghi ngờ gì về cuộc hôn nhân của cô nữa. Cô đắm say trong tình yêu nhiều hơn và thấy mình như đang mơ.
Cô đã bắt chuyến bay tới Alaska trong hoàn cảnh bắt buộc, chẳng cần hẹn hò sắp đặt gì, điều đó có vẻ hết sức phi lý, vậy mà cô đã tìm được Seth. Justine xem đó là một tín hiệu của tình yêu, Seth rõ ràng sinh ra là để dành cho cô, để làm chồng cô.
Vài tuần nữa anh sẽ về nhà và họ có thể nói về tương lai tươi sáng. Họ sẽ cùng nhau bàn bạc những kế hoạch cần thiết cho cuộc sống chung. Có quá nhiều câu hỏi cô muốn đặt ra cho chồng. Nhưng khi bên nhau, chẳng ai trong hai người lại thấy đó là quan trọng cả. Việc duy nhất cô cần làm chỉ là nằm trong vòng tay anh và thoải mái yêu đương cho bõ những tháng ngày xa cách. Justine thề rằng nếu Seth có khi nào đưa ra lời đề nghị cô hãy theo anh sống cuộc sống vợ chồng nơi biển khơi trên con tàu của anh, thì chắc chắn cô sẽ đồng ý sống với anh nốt phần đời còn lại ở nơi đó. Nhưng cô tin rằng có lẽ anh muốn sống cuộc sống trên bờ vời cô. Sống trong căn hộ của cô chắc chắn thực tế và ấm áp hơn là sống ngoài bến tàu rồi.
Cô kể cho anh nghe về chuyện ngủ trên con tàu của anh lúc cô rơi vào trạng thái tuyệt vọng nhất. Bởi cô chỉ mong tìm kiếm được hơi ấm của anh, muốn được gần gũi anh. Thấy phản ứng của anh, cô biết anh cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi mơ hồ mà cô đã phải chịu đựng suốt những ngày qua. Anh đã đền cho cô những nụ hôn sâu bất tận khi nghe cô kể lại cô đã phải sống trong nỗi nghi ngờ thế nào. Bên tai cô chỉ còn những lời thầm thì âu yếm, những lời hứa ngọt ngào rằng sẽ không thể có những chuyện như thế xảy ra với cô nữa. Thế rồi Justine rời khỏi Alaska, trong lòng tràn ngập tình yêu.
Đêm thứ Sáu hôm sau, Justine rẽ qua nhà mẹ cô trên đường Lighthouse. Cô không muốn tránh mặt Olivia nhưng cũng không muốn tìm mẹ. Lúc Justine đứng trước của ngôi nhà hai tầng có mái hiên che rất rộng, mẹ cô đã ở cửa chờ cô từ bao giờ rồi.
“Con chào mẹ”.
“Justine đấy à? Gặp con mẹ vui quá”, Olivia nói và ôm con gái vào lòng thật chặt. ''Lâu quá rồi con không về nhà đấy''.
“Con bận quá mà mẹ - thực ra thì cuối tuần trước con đã bay đến Alaska để gặp anh Seth”.
“Con đã đi Alaska ư? Lẽ ra con phải cho mọi người biết chứ”. Trước thái độ phản đối của mẹ, Justine chọn giải pháp lờ đi, coi như không nghe thấy. “Mẹ nói đúng, lẽ ra con phải báo cho ai đó thật”. Cô nhẹ nhàng đồng ý. Cô có đến đây để tranh cãi với mẹ đâu.
“Con vào nhà đi Justine”. Olivia báo, tay quàng cho con gái chiếc áo len thật khít. ''Tối nay cũng đỡ lạnh rồi''.
Justine ngoan ngoãn bước theo mẹ vào nhà. Phòng bếp là nơi thoải mái nhất và hình như cô có cảm giác tự nhiên hơn khi ngồi ở đây. Olivia hỏi “Con uống trà không?”. Đó là một trong những thói quen họ đã có từ lâu lắm rồi.
“Vâng ạ”.
Mẹ cô quay lại để đặt nước lên bếp đun. "Seth thế nào hả con?''.
“Tuyệt lắm mẹ ạ. Ít lâu nữa thôi anh ấy sẽ về nhà. Con nhớ anh ấy lắm. Thế nên con đã phải bay đến Alaska - xa anh ấy con không sao chịu đựng nổi. Và con đã sắp xếp mọi việc qua thẻ tín dụng của con. Con gọi hãng hàng không, đặt một chỗ trên máy bay và cất cánh - thậm chí con chẳng cần biết là có tìm được anh ấy hay không nữa. Con ngại là nếu nói với mẹ việc con làm thì thế nào mẹ cũng lo sợ và ngăn cản để con thay đổi quyết định cho mà xem”.
“Con trải qua tất cả những điều đó chỉ để được gần với chồng con sao?”, mẹ cô hỏi.
“Ồ vâng. Con yêu anh ấy vô cùng mẹ ạ”.
Justine muốn mẹ cô nghe tin này một cách rõ ràng rành mạch như bà vẫn mong. Nhưng thay vào đó, Olivia lại nhíu mày.
“Sao thế ạ?”, Justine hỏi.
Olivia kéo ghế và ngồi cạnh con gái. ''Thế Seth có biết là con đã ăn trưa với Warren không?''.
Thế là đã rõ. Mẹ cô đã biết chuyện cô đi ăn trưa với Warren. Mẹ cũng như Seth vậy, trong khi đó anh ấy có bảo cô không được gặp lại Warren nữa đâu, nhưng cô biết anh không hài lòng khi cô nhận lời mời đi ăn trưa với Warren. Justine cũng hơi ngạc nhiên vì điều này, nhưng chuyện đó sẽ không lặp lại nữa.
“Warren có đề nghị con quay lại với anh ta không?”, Olivia hỏi khi thấy cô chưa trả lời ngay.
“Con có nói cho mẹ biết là Maryellen Sherman và con có hẹn nhau đi ăn trưa vào đầu tuần này không nhỉ?”, Justine cố ý chuyển chủ đề câu chuyện. Hành động này của cô con gái khiến Olivia càng thấy lo ngại. ''Chị ấy muốn chúc mừng Seth và con''.
Mẹ cô đặt chiếc bát đựng trà túi vào giữa bàn và nói. “Vậy là con không muốn nói đến Warren nữa đúng không”.
“Đúng thế mẹ ạ”.
Olivia vỗ vai con và gật đầu chắc chắn. “Vậy thì chúng ta sẽ không nói đến nữa. Hãy kể cho mẹ nghe về Seth. Khi nào nó về?”.
Justine kể cho mẹ nghe từng chi tiết. Cô càng nói thì Olivia càng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng - và Justine hiểu tại sao. Cuối cùng thì mẹ cô đã hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu của cô dành cho Seth. Bây giờ Olivia đã biết rằng cho dù Warren có nói gì và làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được tình cảm của con gái mình dành cho chồng.
“Maryellen thế nào?”. Olivia hỏi khi rót thêm cho mỗi mẹ con một tách trà. “Mẹ gặp bác Grace hàng tuần ở lớp thể dục nhịp điệu nhưng hiếm khi bọn mẹ được nói chuyện với nhau”. Chị cười. “Thực ra mẹ và bác ấy cần thở một chút thì đúng hơn. Thế Maryellen có kể cho con nghe là bác Grace đã làm thủ tục ly dị rồi không?”
Justine gật đầu. ''Mà mẹ này, mẹ có biết chuyện gì xảy ra với cuộc hôn nhân của Maryellen không?''. Cô chưa bao giờ hỏi đến chuyện này. Bởi lúc ấy cô mới chỉ có mười bốn tuổi. Cô chỉ nhớ rằng mẹ cô và bác Grace, người bạn thân thiết nhất của mẹ, đã nói chuyện với nhau qua điện thoại về một vụ gì đó khá to tát. Maryellen đã chuyển về nhà mẹ một thời gian rồi sau đó lấy lại họ thời con gái của mình, cứ nhứ thể cô ấy chẳng bao giờ muốn lấy chồng lần hai vậy.
Olivia khuấy đều đường trong cốc trà cho con. “Mẹ nghĩ chắc chẳng có ai biết ngọn ngành đâu, kể cả bác Grace con ạ. Khi Maryellen lấy chồng, mẹ vẫn nhớ bác Grace còn tâm sự với mẹ là bác ấy có linh cảm Clint Jorstad không phải là người hạp với con gái bác ấy”.
“Rõ ràng là bác ấy đã đúng”, Justine nói. Rồi bỗng một ý nghĩ chợt làm cô lo sợ. “Mẹ thấy anh Seth và con thế nào ạ?”, cô hỏi, ngước đôi mắt tràn đầy hi vọng lên nhìn mẹ, lòng chứa chan niềm tin vào lời phán xét và sự khôn ngoan của mẹ.
“Ồ Justine, mẹ nghĩ đến cuộc sống, đến thế giới của Seth. Với hai con mẹ không thể hài lòng hơn được Seth thật là lý tưởng đối với con”.
Justine mỉm cười hạnh phúc. “Con cũng nghĩ thế mẹ ạ. Thật sự đấy”. Lần đầu tiên cô chợt nhớ đến anh trai cô. Seth và Jordan là bạn thân thiết nhất của nhau. Jordan đã chết đuối vào mùa hè mà cả hai chỉ mới bước sang tuổi mười ba. Hồi ấy Seth sống ở Alaska với bố và chẳng được hay tin dữ về người bạn của mình. Mãi đến khi về quê anh mới biết. Justine đã ở suốt bên người anh xấu số vào buổi chiều tháng Tám ác nghiệt ấy. Cô đã ôm xác anh trai suốt cho đến khi đội cứu thương đến. Jordan là anh em sinh đôi với cô, là người bạn thân thiết, người anh trai tuyệt vời nhất. Cả thế giới đã thay đổi đối với cô vào mùa hè ấy. Sau đó vài tháng, bố mẹ cô bỏ nhau và cũng chỉ sau đó một thời gian ngắn đến bất ngờ, bố cô lấy vợ khác. Em trai cô, James, dường như trở thành một người khác, nó dần dần xa lánh mọi người. Justine cảm nhận được điều đó và vẫn cố gắng quan tâm đến em mình hơn.
“Con nghĩ gì thế?”, mẹ cô hỏi, hơi chau mày đăm chiêu.
Jutine lắc đầu. “Chẳng có gì quan trọng đâu mẹ ạ”, cô nói dối. Nhưng cô không muốn khơi lại kỉ niệm đau buồn tưởng như không bao giờ nguôi ấy. Cái chết đó đã khiến mẹ cô đã phải rất khó khăn mới hồi phục. Uống nốt ngụm trà còn lại trong chén, cô mang tách và chén cho vào bồn rửa và nói “Có lẽ con nên về nhà thì hơn mẹ ạ”.
“Cảm ơn con đã rẽ qua”. Olivia đưa tay vuốt má con. ''Thật sự là mẹ rất cảm động trước tình cảm của con và Seth''.
“Con rất hạnh phúc mẹ ạ”. Justine nói và ôm mẹ thật chặt. “Lần sau con sẽ không để lâu mới đến thăm mẹ đâu”.
“Thế thì được,” Olivia tiễn con ra ngõ và vẫy theo xe Justine cho đến khi cô đã khuất.
Khi Justine quay về khu chung cư, cô nhìn thấy một tờ giấy nhắn của người quản lý dán vào cửa. Bà ta nhắn là thay mặt Justine, bà đã nhận hàng hộ cô. Sau khi thả tờ giấy xuống, cô lao vội đến phòng người quản lý khu chung cư và được biết có người gửi cho cô một lẵng hoa rất to. Chiếc bình pha lê lớn đã được cắm đầy hoa các loại: hoa cẩm chướng, hoa li li màu hồng tươi, hoa i-rit yêu kiều và cả bó to các loài hoa khác nữa mà cô không biết tên. Rồi vô vàn những chồi non xanh mơn mởn trông rất đẹp mặt nữa. Chỉ có thể là hoa của Seth gửi cho cô thôi.
Justine khó có thể đợi lâu hơn được. Cô đọc tấm thiệp. Seth yêu cô, nhớ cô và người chồng tuyệt vời, tình yêu ngọt ngào của cô hẳn đã nhận ra rằng cô cần một biểu hiện tình cảm để vững vàng chờ đợi trong những tuần tiếp tới đây. Justine phát hiện ra ngay rằng mình đã nhầm. Chỉ vẻn vẹn có một chữ trên tấm thiệp.
Warren.
Cô rên lên thất vọng và ném phăng tấm thiệp lên quầy bếp. Cô vùng vằng đặt lọ hoa lên bàn, càng nhìn nó cô lại càng thấy mình co rúm lại vì thất vọng. Một giờ sau, trong khi cô đang xoay xở quanh chiếc tủ lạnh để tìm xem có cái gì dễ ăn cho bữa tối thì chuông cửa reo vang.
Cô ra mở cửa và thấy Warren Saget đã ở đó. Anh ta mặc một chiếc áo vét có lẽ giá đến hàng ngàn đôla và mỉm cười. ''Chào em, Justine''.
“Chào anh Warren”, cô nói vẻ hờ hững.
“Em nhận được hoa anh gửi chưa?”
Cô chẳng muốn mời anh ta vào nhà nữa. “Em nhận được rồi, nhưng lẽ ra anh không nên làm thế”.
“Anh muốn cảm ơn em vì đã ăn trưa với anh thôi mà”.
Cô vẫn muốn đoán xem có gì nhiều hơn thế không. “Thật là có suy tính đấy”.
Anh bắt gặp ánh mắt cô, sau đó nhìn xuống quả nắm cửa, anh hỏi. “Anh vào nhà được không?”
Cô lắc đầu. “Em nghĩ có lẽ không nên anh ạ”. Nếu mẹ cô đã biết chuyện cô đi ăn trưa với Warren thì Justine nghĩ không biết bao nhiêu người khác cũng biết chuyện đó nữa. Mà cô không có ý định tạo điều kiện cho những kẻ mách lẻo thêm một cơ hội bàn tán về chuyện Warren đến thăm cô tại nhà.
“Thôi được”, Warren nói. Trông anh có vẻ đau khổ và một chút bối rối nữa. “Anh cũng không có ý ép buộc gì em đâu”.
“Không phải là anh ép, đó chỉ là vì...'', cô chợt dừng lại không nói thêm gì nữa. Warren chẳng đủ thông minh để hiểu được lời nói giữa chừng của cô, mà cô lại không có ý định làm nó dễ hiểu hơn.
Warren đợi cô nói nốt và khi thấy cô không có ý tiếp tục anh hỏi. ''Tối nay em có kế hoạch rồi à?''.
Chắc chắn cô không thể nói cho anh biết kế hoạch thú vị nhất của cô là chuẩn bị xem lại bộ phim Những cây cầu vùng Nash. “Sao thế?”.
“Anh hy vọng là em sẽ cùng ăn tối với anh. Anh không ép. Anh chỉ nghĩ một điều là em đang cô đơn vì Seth đã bỏ đi nhiều tuần rồi. Anh tưởng là em sẽ thích một đêm ngoài thị trấn”.
“Không, cảm ơn anh Warren”.
Anh ta nhún vai. ''Hỏi thì cũng chẳng hại gì mà”, anh ta nói với nụ cười gượng gạo.
“Thực ra em nghĩ cũng có thể đi được”. Anh ta dướn lông mày vẻ như ngạc nhiên vì câu nói.
“Nhưng hai chúng ta không nên gặp nhau nữa. Điều đó không... hợp lý tẹo nào. Thực ra em rất biết ơn nếu như anh đừng tìm gặp em nữa - kể cả ở nhà và ở cơ quan”.
Anh ta lại nhìn cô với vẻ đau khổ trên nét mặt. “Justine, em không nghĩ là anh đang cố tình làm gì đó đế phá hoại mối quan hệ của em với Seth đấy chứ?”
“Em nghĩ gì cũng không quan trọng. Anh Warren, ý em là anh hãy tránh xa em ra”.
“Em đã kể cho anh ấy nghe rồi à?”, mắt Warren tối sầm lại. ''Cái thằng cha Thụy Điển đần độn ấy thế nào chẳng ghen''. Anh ta cười, tiếng cười chẳng phải của một kẻ hài hước.
Cô không bảo vệ Seth, cũng chẳng thanh minh gì cho anh cả. Chồng cô rất khó chịu với việc cô gặp Warren và chuyện đó đã chấm dứt. Mối tình của cô với Warren chỉ còn là chuyện quá khứ từ lâu lắm rồi, nếu không tính đến chuyện
mới đây họ đã ăn trưa cùng nhau. Dù anh ta có nói gì, làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi được tình yêu cô dành cho chồng.
“Để anh đoán điều này nhé”, anh ta nói một cách cay đắng. "Chắc là cái thằng đần đó đã làm em có thai đúng không''.
“Em xin anh Warren”. Cô gọi hẳn tên Warren, chỉ nhằm cho hắn hiểu là câu chuyện đang làm cô phát ngán. "Hãy đi khỏi đây đi''. Cô không hề muốn đứng mãi ở cửa và tranh cãi với hắn. Cô bắt đầu đóng cửa nhưng những lời của hắn đã làm cô khựng lại.
“Em đã có thai đúng không. “Em không thấy là anh ta đã làm hại em à?”.
“Warren...”.
“Đừng để điều đó xảy ra, Justine. Anh hy vọng em sẽ vẫn còn tỉnh táo trước khi…”.
Cô nghe hắn nói xong thì đóng sập cửa, để lại một tiếng vang sau lưng. Justine dựa lưng vào cửa, lòng cảm thấy như trút được gánh nặng. Hắn đã bỏ đi. Cô thật là ngu ngốc vì đã bằng lòng đi ăn trưa với hắn. Bây giờ cô nhìn nhận lại chuyện đó như là sự phản bội đối với Seth, hơn nữa, Warren khó mà có thể trở thành một người bạn được, như cô từng nghĩ. Hơn thế, vịnh Cedar lại chỉ là một thị trấn nhỏ bé, và nhận thức của con người ta cũng chỉ ở chừng mực nào đó thôi. Cô không thể mạo hiểm làm bẽ mặt chồng mình bằng việc để cho kẻ khác nhìn thấy cô dan díu với Warren - người yêu cũ của cô - sau lưng chồng cô được.
Mặc dù vậy, Warren đã vừa đưa ra một ý kiến rất hay. Có thai. Ngay sau khi Jordan qua đời ít lâu, bố mẹ cô bỏ nhau. Và Justine quyết định là cô chẳng muốn có con chút nào. Nhưng bây giờ cô đã lấy chồng, cô nhận ra quan điểm của mình đã thay đổi. Cô hi vọng là Seth cũng có chung cảm xúc giống cô.
Jack Griffin xoa một chút dầu giữ ẩm lên đôi má đã cạo râu nhẵn nhụi và nheo mắt nhìn vào chỗ xước. Anh nhìn thấy phản ứng của mình trong chiếc gương mờ và ngọ nguậy đôi lông mày hai lần.
“Đêm nay”, anh nói to, tự nhắc nhở mình rằng đêm nay sẽ là đêm đầy quyến rũ của anh và Olivia Lockhart. Họ sẽ lên giường và làm tình với nhau ở nhà anh. Mối tình của họ ngày càng tiến triển tốt đẹp - rất đẹp nữa là khác. Nhưng cả hai đều là người có tuổi đã trưởng thành, và nhìn lại những năm tháng đã qua thì đúng là họ đã rất bền chí. Đó là một kiểu thận trọng rất có lý do. Họ chẳng còn ở cái tuổi mười chín đôi mươi nữa để mà bồng bột. Thế nhưng anh vẫn là một người đàn ông theo đúng nghĩa ở mọi khía cạnh. Và anh chẳng thích gì hơn là làm cho quan hệ chăn gối của họ được tốt đẹp. Sẽ không thể chỉ dừng lại ở những nụ hôn và vuốt ve. Anh đã sẵn sàng cho một cuộc giao hoan và anh hi vọng Olivia sẽ đồng ý.
Người thẩm phán của những vụ ly hôn gia đình không hề giống với những người phụ nữ khác mà anh biết. Olivia rất có đẳng cấp và có văn hóa, còn anh vốn chỉ là một kẻ nát rượu vô nghĩa chẳng mấy khi trong tình trạng tỉnh táo cho đến khi gặp được Olivia.
Grace Sherman đã bật mí cho anh biết ngày sinh nhật của Olivia sắp đến gần. Và anh rất biết ơn vì điều đó. Đây chính là dịp hiếm có mà anh đã trông mong từ lâu. Một cơ hội để anh thể hiện hết mình rằng anh quan tâm đến Olivia nhiều như thế nào. Jack đã lùng sục khắp nơi để tìm ra được một món quà sinh nhật mà anh thấy hài lòng. Mong muốn của anh là tìm một món quà thật ý nghĩa đặng giúp anh bày tỏ được lời trái tim. Phải là một món quà hợp với người phụ nữ vừa tinh tế vừa khiêm nhường như Olivia. Chắc chắn chiếc vòng tay bằng kim cương này sẽ làm chị thích.
Chọn một chiếc áo sơ mi sạch, anh cầm chiếc hộp nhung màu xám lên và giở chiếc vòng ra xem. Anh tự nhủ chiếc vòng thật tuyệt. Anh chưa bao giờ mua được cái gì đẹp như thế này, thậm chí cho cả người vợ cũ của anh. Người bán đồ trang sức đã đưa cho anh xem một món đồ có chất lượng, và sau đó lại còn bóp thêm mười phần trăm giá trị chỉ vì Jack đã thể hiện quá thích món đồ đó. Anh nghĩ thực tế cũng chẳng sao cả. Khoản tiền nếu không phải trả thêm ấy thì rồi cũng vào một bữa tối ngon lành ở nhà hàng Bếp Thuyền Trưởng. Anh đang cố tưởng tượng xem Olivia sẽ vui như thế nào khi mở chiếc hộp này. Anh gói đi gói lại đến hai lần, sau đó vì muốn chắc chắn nó vẫn tuyệt vời như anh đã thấy nên anh lại mở ra, chỉ để nhìn hé nó một tí rồi gói lại.
Jack huýt sáo vui vẻ và mặc xong quần áo. Đêm nay, anh lại nghĩ về đêm nay. Anh thấy như máu mình nóng lên khi tưởng tượng ra Olivia năm trong vòng tay mình.
Bỗng có tiếng động ngoài phòng khách. Anh ngó đầu ra khỏi phòng ngủ để xem ai.
“Ai ở ngoài vậy?”.
Không có tiếng trả lời.
Jack cau mày, rồi kiểm tra lại lần nữa.
“Bố ơi”.
Jack lặng người đi. Chẳng nhẽ Eric lại đến đây? Sao lại là lúc này cơ chứ?
“Eric đấy à?”. Jack bước ra khỏi phòng ngủ và nhận rằng thằng con trai hai mươi sáu tuổi của mình đang đứng giữa phòng khách với vali trong tay.
“Bố định đi ra ngoài ạ?”, Eric hỏi.
“Không, con cũng biết là đã lâu bố không được ai chờ đón mà”, Jack trấn an con. Cậu chàng trông khổ sở, nước da tái đi vì đau đớn. Đôi vai gập xuống, nỗi đau đớn như hiển hiện trên khắp cơ thể cậu. “Có chuyện gì thế con?”. Eric nhún vai.
Kinh nghiệm cho anh biết chỉ có đàn bà mới làm cho đàn ông phải khốn khổ như thế này. ''Con và Shelly cãi nhau à?''.
Eric lại khịt mũi cố tỏ vẻ hài hước. “Bố nói thế cũng được”.
Liếc nhìn xuống chiếc va li hành lý của trong tay con trai, anh đoán chuyện có lẽ còn trầm trọng hơn cả một cuộc bất hòa bình thường. ''Nó đá con ra ngoài à?”.
Eric gật đầu trả lời.
Cậu thả người xuống ghế sô-pha và nhìn Jack như năn nỉ. ''Bố có thời gian để nói chuyện không, bố?”.
Mối quan hệ của bố con anh khá mong manh. Trong suốt cuộc đời mình, Eric đã sống với mẹ. Ngay cả khi Jack không còn uống rượu nữa, Eric đã bác bỏ tất cả những nỗ lực mà anh bỏ ra để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp hơn. Mùa xuân năm nay, lần đầu tiên Eric đồng ý gặp gỡ Jack. E rằng mình có thể nói năng hồ đồ hoặc làm gì để tổn thương con trai nên trong lần gặp gỡ ấy, Jack đã phải mời Olivia đi cùng. Họ đã cùng ăn tối với nhau ở khu bến cảng Seattle. Nhờ có cuộc gặp gỡ suôn sẻ đó mà Jack và Eric đã dần dần gặp gỡ nhau mỗi tháng một lần.
Jack rất cảm động vì triển vọng của mối quan hệ với cậu con trai duy nhất. Anh đã chứng tỏ được rất nhiều điều, với cả Eric và với bản thân anh. Anh không muốn bất cứ điều gì có thể làm tổn hại đến sự khởi đầu mong manh này.
“Tất nhiên là bố nói chuyện được chứ. Con kể cho bố xem con đang vướng phải chuyện gì nào”. Jack ngồi xuống bên cạnh con, sát bên cậu và Eric hiểu rằng đúng là bố muốn nói chuyện và thực sự quan tâm đến mình. “Đó là chuyện Shelly và cái thai của cô ấy”, Eric nói. Jack đoán được từ trước nhưng anh không nói ra.
“Đứa bé không thể là của con được bố à. Con nói điều đó với Sheny và cô ấy đã chửi rủa con. Cô ấy bảo nếu như quả thực con nghĩ rằng cái thai là của người khác thì con nên cuốn xéo khỏi cuộc đời cô ấy”.
“Bố chắc chắn rằng cô ta không có ý nói thế đâu con ạ”, Jack nói. ''Phụ nữ thường nói như thế khi họ buồn và tức giận mà".
“Cô ấy nói thật đấy ba ạ, nên cô ta đã ném con ra khỏi nhà”. Một bài học khôn ngoan, Jack trầm ngâm. Anh tự rủa mình cũng chẳng thông minh hơn con là bao.
Eric trông như thể sắp khóc. ''Cô ấy còn nói không bao giờ muốn nhìn thấy mặt con nữa''.
“Bố chắc với con là cô ấy không có ý thế đâu”.
“Con con nghĩ là có đấy”.
“Có lẽ cô ấy nghĩ thê lúc nói ra miệng thôi. Nhưng cô ấy sẽ thay đổi cảm xúc”. Jack thấy sợ vì sự liến thoắng của mình. “Chẳng lâu nữa đâu con ạ”, anh nói thêm. “Cô ấy sẽ lại gọi con quay về thôi”.
“Con cũng hy vọng thế”, Eric nhấn mạnh. “Căn hộ đó bọn con thuê dưới tên con, nhưng con không muốn Shelly chuyển đi đâu cả. Cô ấy có thể sử dụng nó nếu như cô ấy muốn. Thế còn bố? Bố định đi đâu bây giờ?”
Eric do dự, sau đó liếc nhìn bố thăm dò. “Bố có thấy phiền không nếu con đến ở đây? Chỉ là tạm thời trong lúc này thôi”.
“Bố ư?”. Jack nói to, và ngay lập tức thấy ân hận. “Ở với bố à, bố nghĩ là chúng ta sẽ chẳng va chạm gì với nhau đâu, nếu như con chỉ ở vài ngày”. Nhưng điều dành cho buổi tối lãng mạn với Olivia có thể để sau cũng được, chắc là sẽ chẳng lâu nữa đâu.
“Có lẽ sẽ không kéo dài đâu bố ạ”, Eric nói với vẻ hy vọng.
“Tất nhiên là không rồi”. Jack đồng tình, giọng anh đầy tin tưởng. ''Bố đoán là thế nào ngày mai Shelly cũng gọi cho con để gọi con trở về".
“Bố nghĩ thế ạ?”. Đôi mắt Eric sángbừng lên
“Chắc chắn đấy”.
Eric lắc đầu khó hiểu. “Con nghĩ chưa chắc đâu bố ạ. Trưóc hết là vì con đã không nói cho cô ấy biết là con đến chỗ bố, hai nữa là...”. Cậu dừng lại và đưa tay xoa mặt. “Bố có nghĩ là bác sĩ họ đã chẩn đoán nhầm về con không?”. Nỗi đau hiện lên trong mắt cậu
“Ý con nói là khả năng làm bố ư?”.
“Vâng. Có thể nhầm đưọc không ạ?”.
Jack nhìn con đăm chiêu. “Chuyện xảy ra đã nhiều năm nay rồi. Cũng có nhiều cách để tìm hiểu chuyện này con ạ”.
“Vâng, nhưng Shelly nói rằng...”, cậu lại thở dài. “Con không nghi ngờ cô ấy ngủ với người đàn ông khác, nhưng cách đây không lâu cô ấy có hay kể chuyện về một gã làm cùng cơ quan. Và xem ra họ có vẻ như một đôi bạn thân thật sự. Họ đã cùng nhau làm việc ngoài giờ rất nhiều - và bây giờ thì cô ấy lại mang thai. Con biết tin vào điều gì bây giờ?”.
Jack liếc nhìn đồng hồ. Olivia vẫn đang chờ anh đến đón trong năm phút nữa.
“Bố phải đi rồi đúng không ạ?”, Eric hỏi. “Bố cứ đi đi”. Cậu giục nhưng nghe giọng có vẻ còn tồi tệ hơn cả lúc mới đến.
“Để bố xem có giúp gì được cho con không”, Jack nói, trái tim anh cũng như muốn lắng xuống thật nhanh. Anh không nỡ rời xa Eric lúc này. Cậu con trai đang bị tổn thương ghê gớm và cần được tâm sự với anh. Anh đã mất nhiều năm mới được con chấp nhận, và anh không muốn đánh mất tình cảm với con một lần nữa.
“Để bố gọi cho cô Olivia nhé. Cô ấy sẽ hiểu thôi”.
“Bố có chắc không?”, Eric hỏi.
“Tất nhiên là bố chắc”. Lòng chán nản, Jack đứng lên, đi vào phòng ngủ và gọi điện cho Olivia.
“Anh phải hoãn cuộc hẹn của chúng mình thôi”.
“Cuộc hẹn của bọn mình tối nay á?”. Giọng Olivia lộ rõ thất vọng, không khác gì Jack.
“Eric đang ở đây em ạ”, Jack vội giải thích
“Ồ vâng”.
“Shelly đã đá nó ra khỏi nhà và nó phải đến chỗ anh. Nó cần nói chuyện với anh. Và nó sẽ chỉ ở đây vài ngày thôi em ạ”. Jack thở dài. “Anh không muốn làm thế này với em, nhưng mong em hiểu cho anh, em nhé?”.
“Vâng tất nhiên rồi”, giọng chị đã trở nên mềm mại. “Nó là con trai anh mà”.
“Cảm ơn em yêu. Anh rất lấy làm tiếc”.
“Em sẽ gọi cho mẹ và vẫn giữ chỗ đã đặt. Em muốn ăn tối với anh hơn nhưng em hiểu anh không thể đến được. Con cái - cho dù ở tuổi nào đi nữa - thì cũng phải được ưu tiên hàng đầu anh ạ. Tin em đi. Cảm ơn anh đã báo cho em, Jack ạ. Chúc anh may mắn”.
Jack biết Olivia rất muốn anh chuyện trò với con trai - và cả với chị. Chỉ có một điều khiến chị cảm thấy ghét nhất trên đời, đó là những lời nói dối, một bài học anh rút ra trong mối quan hệ của họ khi anh cố che giấu sự thật là anh đã uống rượu trở lại.
“Chúng mình nói chuyện sau nhé”. Olivia nói
“Ừ, nói chuyện sau vậy”. Jack lặp lại và sau đó vì chợt nhớ ra, anh nói thêm “Olivia này”.
“Gì cơ?”.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ”.
C ứ cách tuần Maryellen lại có một thú vui xa xỉ là ra hiệu sửa sang móng tay. Mặc dù việc sơn sửa móng tay rất tốn kém nhưng cô vẫn không chịu bỏ thói quen này. Hơn nữa Maryellen còn khoái kết bạn với ''những cô gái'' ở hiệu sửa móng nữa. Họ gần ở tuổi cô và vẫn còn độc thân cả, nhưng khác Maryellen, họ muốn có đàn ông trong cuộc đời mình.
Cứ hai tuần một lần vào mỗi sáng thứ tư, Maryellen lại lắng nghe họ than thân trách phận. Cô vẫn hay giải trí bằng những câu chuyện mưu ma chước quỷ mà họ vạch ra để gặp gỡ những người đàn ông. Thật tình, cô không làm sao hiểu được tại sao Rachel, thợ sửa móng cho cô, lại không tìm được người đàn ông tử tế nào. Maryellen thấy cô ấy rất hấp dẫn và khôn khéo nữa.
Thứ Tư tuần thứ ba của tháng Mười, Maryellen tới theo lời hẹn trước. Như thường lệ, Rachel đã sẵn sàng để làm móng cho cô. Ngay khi Maryellen ngồi xuống ghế, Rachel đã lấy ra miếng gạc bông trong bộ cắt móng và cầm lấy tay Maryellen.
“Tình hình thế nào rồi?”, Rachel hỏi.
“Tuyệt, thế còn cậu thì sao? Cuối tuần trước có gặp anh nào không?”
“Ước gì tớ gặp được một anh”, Rachel lại thở dài “Chắc tớ chẳng bao giờ gặp được người nào trẻ tuổi đâu”.
Maryellen biết rằng Rachel đặt mục tiêu tìm một người chồng tầm tuổi ba mươi, và sinh nhật cô cũng chỉ cách đó vài tháng.
“Tuần này tớ đọc được một thứ hay lắm nhé”, Maryellen kể. “Chuyện về một thành phố ở Ailen có tên là Lisdoonvarna. Cứ vào tháng Chín và tuần đầu tiên của tháng Mười, nhiều người đàn ông chưa vợ xuống thành phố để tìm vợ. Rõ ràng đó là một phong tục đã có từ nhiều đời nay”.
“Cậu đùa đấy à?, Terri hỏi với từ phòng bên cạnh.
“Không, tớ thề là chuyện có thật mà”.
“Thế những người phụ nữ đó từ đâu đến?”, Rachel hỏi
“Từ khắp nơi trên thế giới chứ. Theo như bài báo đó nói có một người phụ nữ bay đến đó từ tận nước Úc xa xôi chỉ để tìm một người chồng - và cô ta đã tìm được”.
“Làm sao tớ đủ tiền mà đi Ailen cơ chứ”, Rachel lẩm nhẩm.
“Không phải đến đó. Chúng ta có thể mở một lễ hội tương tự ở đây”. Terri gợi ý.
“Các cậu có thể làm được mà”, Maryellen nói. Cô cũng muốn khuyến khích các cô gái khác nữa. Bản thân cô lại không muốn tham gia vào đó, nhưng cô hi vọng rằng đội ngũ nhân viên của hiệu sửa móng lại có thể thực hiện được ý tưởng này,
“Gọi là Lễ hội kén chồng các cậu nhỉ?”, tiếng Terri vút lên nghe rất hào hứng.
“Ờ, nhưng mà có những ai dự nhỉ?”, Rachel lại hỏi. “Bây giờ thì tớ cũng chưa thể biết được. Bọn mình sẽ làm những cái tít thật lớn bởi vì bọn mình sẽ tổ chức một bữa tiệc để có thể gặp gỡ những người chồng tương lai. Mà phải có nhiều chứ không phải chỉ mỗi một người xuất hiện được”.
“Có lẽ cậu nói đúng”, Terri nói với một tiếng thở dài thất vọng. “Nếu tớ muốn thoát ra khỏi một mối quan hệ thì tớ chỉ việc nói đến từ hôn và tớ sẽ cho rơi như đánh rơi một củ khoai tây nóng”. Rachel cau mày khi cô tập trung vào chiếc móng ngón tay cái của Maryellen.
“Cậu nói đúng đấy”. Jane, một thợ sửa móng khác chen vào. “Đàn ông ở nước Mỹ này làm điều đó quá tốt”. Có tiếng tán thành của cả mấy cô gái. “Tớ đã bỏ một Hoàng tử Dịu dàng. Tớ sẽ chỉ hạnh phúc khi gặp một anh chàng biết chải lông ngựa thôi”, Rachel nói.
Maryellen mỉm cười, và Jane xinh đẹp tóc hoe cũng cười theo. “Nói thật nhé, quên phắt cái anh chàng chải lông ngựa của cậu đi”. Rachel tiếp tục, “tớ sẽ tìm một anh biết thay dầu cho xe ôtô của tớ”.
“Tớ hẹn hò với một anh như thế rồi”, Terri kể. “Larry lúc nào cũng chúi đầu vào mui xê ôtô. Anh ta khoái nghe tiếng rừ rừ của động cơ ôtô hơn là nghe tiếng tớ. Thật là tiếc bởi vì về cơ bản đó vẫn một anh chàng tốt”.
“Thế sao các cậu lại tan vỡ?”.
“Anh ta làm bắn dầu nhớt lên chiếc áo sơ mi trắng của tớ”.
“Cậu chia tay chỉ vì anh ta làm hỏng chiếc áo sơ mi của cậu thôi sao?” Terri gật đầu. ''Thì tớ biết nói gì? Cái áo sơ mi đó đáng giá bảy mươi đôla, còn Larry hình như nghĩ rằng nó chẳng đáng bao nhiêu cả. Điều tớ nhận ra là nếu một người đàn ông không thấy giá trị của một chiếc áo sơ mi bảy mươi đôla thì tớ chẳng có gì phải bàn cãi với anh ta cả”.
“Tớ muốn gặp một người đàn ông có cái đầu thoang thoáng về chuyện tiền bạc”, Jane tâm sự. “Tất cả những người đàn ông mà tớ đã từng hò hẹn đều tính toán chi li vì lúc nào họ cũng túng thiếu”.
“Còn tớ đã gặp một người giàu có rồi. Nhưng anh ta vô cùng buồn tẻ”, Jeannie nhảy vào câu chuyện. “Bọn tớ cũng hẹn hò được ba tháng, rồi tớ chia tay bởi vì về nhà gội đầu còn vui hơn là hẹn hò với anh ta”.
“Thế nào tớ cũng sẽ đưa được một anh chàng buồn tẻ nào đó như vậy vào tròng cho mà xem”, tiếng Jane đáp.
“Còn cậu, Terri?”, Maryellen hỏi. Terri ăn mặc khá táo bạo bằng những gam màu sáng, thân hình khá cao và to xương nhưng có đôi mắt giàu tâm hồn. “Cậu thích tuýp đàn ông thế nào?”.
“Tớ muốn một người đàn ông biết đánh giá cao những món ăn và không sợ tuýp phụ nữ thích ăn uống”. Cô nói không chút do dự, ''tớ chán ngấy những anh chàng chỉ thích phụ nữ gầy. Tớ muốn một người thích đưa tớ đến nhà hàng và bảo tớ gọi một món ăn khai vị thật ngon rồi gợi ý tớ dành chỗ cho món tráng miệng. Nhưng mà lý tưỏng hơn cả vẫn là anh ta có thế tự nấu nướng được''. Cô nhìn quanh cửa hàng. ''Có cậu nào quen một anh chàng như thế không?''
Bỗng tất cả im lặng làm gián đoạn cuộc nói chuyện đang sôi dộng. ''Ôi, thực ra thì tớ cũng quen người biết nấu ăn đấy'', Maryellen chậm rãi nói khi nhớ đến Jon Bowman. “Jon là bếp trưỏng của một nhà hàng tuyệt vời”.
“Tại sao cậu chia tay anh ấy?”, Rachel hỏi.
“Thực ra bọn tớ đã bao giờ hẹn hò với nhau đâu. Và cũng sẽ không bao giờ cả, bất châp sự tò mò hay mong muốn của cô. Maryellen yêu các tác phẩm của Jon và quan hệ giữa họ cũng chỉ đơn thuần là công việc. Nhưng điều thu hút cô không phải là tình yêu lãng mạn. Trong đời cô sẽ chẳng có người đàn ông nào, cho dù có hấp dẫn đến mấy đi chăng nữa: đó là quy định Số Một của cô rồi. “Tớ sẽ giới thiệu anh ta cho cậu nhé Terri. Tất nhiên nếu cậu đồng ý”.
“Thật hả?”. Tiếng người con gái vút lên hào hứng.
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì nhỉ?”. Rachel lại hỏi, mắt vẫn nhìn quanh cửa hàng. “Có vẻ như môi người trong chúng ta đều đã từng hẹn hò yêu đương với một người mà xét ở chừng mực nào đó cũng đáp ứng được các tiêu chí của người khác. Điều đó cũng tuyệt nhưng thực sự chẳng giúp gì được chúng ta”.
“Chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc”, Jeannie nói. “Kiểu cơm nguội nhà mình lại là đặc sản thằng cha láng giềng đây mà”.
“Một hội chợ rao bán tình nhân cũ”, Terri đề xuất. Khách hàng của cô cười phá lên và thế là những người phụ nữ khác trong cửa hàng cũng tham gia vào. “Tớ sẽ mặc một chiếc sơ mi màu đen”, Rachel nói vẻ như đã quyết. “Tớ chẳng quan tâm xem Larry có làm hỏng nó không nữa. Sau đó, cô nhìn sang Maryellen rồi thì thầm thêm. “Tớ cũng chẳng có đủ tiền mà kén chọn nữa. Cái xe của tớ cũng nát rồi”.
Jane giở lịch ra xem. “Chúng ta có thể tổ chức tại bữa tiệc lễ hội Halloween cũng được'', cô tuyên bố. “Các cậu nghĩ sao hả?”.
Theo điều tra tại chỗ, một bữa tiệc Halloween là ý kiến được tán đồng nhiều nhất.
“Chỉ còn hơn hai tuần để chuẩn bị cho những ý tưởng hay ho này thôi. Chúng ta cùng tổ chức nhé”.
“Đồng ý”.
“Các cậu nhớ đấy”.
“Tớ tham gia với”. Maryellen không biết được chuyện đó sẽ xảy đến như thế nào, nhưng bất chấp sự lưỡng lự ban đầu, cô vẫn thấy mình cần tham gia.
“Làm thế nào mà chúng ta mời được những người đàn ông đến nhỉ?”.Jane, người có vẻ hăng hái nhất nhóm lên tiếng hỏi. ''Tớ không nghĩ rằng Floyd sẽ lại thích thú chuyện hẹn hò với tớ đâu''.
“Còn theo như tớ biết thì Larry có thể cũng đã cười vợ rồi”
“Hỏi thử chứ sao”, Maryellen nói. ''Và có lẽ cậu sẽ là người phải đối diện với anh ta. Để mà giải thích cho anh ta rằng cậu đang đưa anh ta đến dự một bữa tiệc với tư cách là khách mời, nhưng anh ta sẽ gặp gỡ những người phụ nữ khác khi anh ta đến dự”.
“Tớ sẽ nói cho Larry biết rằng có người đang sắp chết vì muốn gặp anh ta”, Terri nói.
“Tuyệt!”, Rachel nói giọng rất vui.
Khi Maryellen rời khỏi hiệu sửa móng thì đầu cô cũng trở nên quay cuồng. Cô thật sự không hề muốn tham gia vào trò này chút nào cho dù chính cô là người khơi mào cho câu chuyện.
Cô không biết những người khác đặt kế hoạch giải quyết chuyện này ra sao. Nhưng cô chắc chắn sẽ không đợi đến phút cuối mới giải thích cho Jon về bữa tiệc được. Khi Terri nói chuyện về việc muốn gặp một người đàn ông thích ăn uống thì đầu cô nghĩ ngay đến anh. Thành thật mà nói thì Maryellen rất tiếc đã nói tên anh ra với các bạn. Cô chẳng biết điều gì đã thôi thúc cô làm như vậy. Có lẽ là bởi vì anh đã ngự trị trong tâm tư cô kể từ lần gặp cuối cùng của họ. Đợt ảnh mới nhất mà anh vừa gửi đúng là những tác phẩm đẹp nhất từ trước tới giờ của anh và cô cảm thấy rất tiếc khi phòng trưng bày lại bán hết chúng nhanh đến thế.
Maryellen nghĩ rằng vì đã gợi ý cho những cô gái kia cách tiếp cận trực tiếp với người mà họ định mời, cô bắt buộc phải theo gợi ý đó. Cô đợi khoảng một tuần rồi mới nhấc điện thoại lên bấm số máy lưu trong hộp danh bạ Rolodex. Đầu dây bên kia đã thấy Jon nhấc máy, chỉ sau hai hồi chuông. ''Alô''.
“Chào anh Jon. Em là Maryellen Sherman đây”. Cô cảm thấy do dự một chút và có ý chờ xem anh có nhận ra cô không. “Em là người quản lý của Phòng trưng bày nghệ thuật phố Harbor đây”, cô nói thêm.
“À, anh nhớ rồi”.
Cô thề là giọng nói của anh nghe rất vui vẻ, điều đó làm cô xao xuyến thêm.
“Em vừa được mời đến dự tiệc tại lễ hội Halloween”, cô nói và vội vàng giải thích lý do liên quan đến cuộc nói chuyện điện thoại này. ''Mọi người ai cũng định mang theo người yêu - chậc, cũng không hẳn là người yêu. Có điều chỉ mới thoả thuận là phải mang ai đó theo, và phải là đàn ông, để giới thiệu cho người khác. Em có một người bạn rất thú vị và đáng yêu. Cô ấy lại thích chuyện ăn uống''. Cô nhăn nhó nghĩ sao mà thằng cha này đần độn thế. Nhưng dù sao thì cô cũng phải tiếp. “Cô bạn em rất thích đồ ăn và mong ước lớn nhất của cô ấy là được gặp và kết bạn với một người đàn ông thích nấu nướng và tự nhiên em nghĩ đến anh”. Cô bỗng nhận ra là mình đang huyên thuyên quá nên vội vàng dừng ngay.
Vậy mà không thấy tiếng anh trả lời.
“Anh có muốn tham dự vào bữa tiệc đó không?”, cuối cùng Maryellen hỏi thẳng. “Anh không bắt buộc phải nhận lời đâu”. Cô muốn anh hiểu điều đó. “Cơ bản là anh giúp em một việc thôi mà”.
“Giúp em bằng cách gặp bạn của em à?”.
“Vâng”.
“Cái cô bạn thích ăn ngon ấy à?”.
“Vâng. Tên cô ấy là Terri. Cô ấy vui tính lắm. Em nghĩ là anh sẽ thích cô ấy”.
“Em có đi cùng không?”.
Maryellen thở dài. “Tất nhiên em sẽ đi rồi. Em còn phải giới thiệu anh cho Terri mà. Anh nghĩ sao?”
“Anh trả lời em sau được không?”, Jon hỏi sau một chút ngập ngừng
“Tất nhiên là được”. Cô đồ rằng mình lại cảm thấy được động viên vì anh đã không từ chối cô ngay lập tức
“Thế thì anh sẽ gọi lại cho em”.
“Tốt quá”.
“Nhưng này em nghe đây, trước khi em cúp máy, cho anh hỏi em đã xem các bức ảnh của anh chưa?”
“Ồ em xem rồi chứ. Chúng vẫn rất tuyệt vời anh ạ! Em đã bán hết số ảnh đó rồi. Em hy vọng anh sẽ mang đến cho em một số bức nữa”.
“Anh đang làm đây”.
“Thế thì tốt rồi”. Đây có lễ là cuộc hội thoại dài nhất và cuốn hút nhất trong ba năm họ quen biết nhau.
“Em vẫn chưa đến nhà hàng Andlé đâu nhé”. Jon nói. ''Anh vẫn mong được nấu cho em ăn đấy".
“Em cảm ơn anh vì lời mời. Thực ra em đã đến rồi, thế nhưng em lo là mình sẽ khiến anh hiểu lầm. Như em từng giải thích, em đã ly dị và em sẽ không lấy ai làm chồng nữa. Buổi tiệc này cũng chỉ là cho bạn bè mà thôi... nếu anh đến được thì rất tuyệt bởi vì em muốn anh gặp Terri. Ồ, em đã đề cập đến chuyện bọn em sẽ tổ chức tiệc ở quán bar nhà hàng Bếp Thuyền Trưởng chưa nhỉ?”. Cô cố gắng thở một hơi dài, thoát khỏi cảm giác đó. ''Vào đêm Halloween ấy mà'', cô nói thêm.
“Anh sẽ gọi cho em sau nhé”.
Maryellen nghĩ thế cũng đủ lắm rồi.
Sau hai ngày đêm tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào cùng chồng, Justine không còn mảy may nghi ngờ gì về cuộc hôn nhân của cô nữa. Cô đắm say trong tình yêu nhiều hơn và thấy mình như đang mơ.
Cô đã bắt chuyến bay tới Alaska trong hoàn cảnh bắt buộc, chẳng cần hẹn hò sắp đặt gì, điều đó có vẻ hết sức phi lý, vậy mà cô đã tìm được Seth. Justine xem đó là một tín hiệu của tình yêu, Seth rõ ràng sinh ra là để dành cho cô, để làm chồng cô.
Vài tuần nữa anh sẽ về nhà và họ có thể nói về tương lai tươi sáng. Họ sẽ cùng nhau bàn bạc những kế hoạch cần thiết cho cuộc sống chung. Có quá nhiều câu hỏi cô muốn đặt ra cho chồng. Nhưng khi bên nhau, chẳng ai trong hai người lại thấy đó là quan trọng cả. Việc duy nhất cô cần làm chỉ là nằm trong vòng tay anh và thoải mái yêu đương cho bõ những tháng ngày xa cách. Justine thề rằng nếu Seth có khi nào đưa ra lời đề nghị cô hãy theo anh sống cuộc sống vợ chồng nơi biển khơi trên con tàu của anh, thì chắc chắn cô sẽ đồng ý sống với anh nốt phần đời còn lại ở nơi đó. Nhưng cô tin rằng có lẽ anh muốn sống cuộc sống trên bờ vời cô. Sống trong căn hộ của cô chắc chắn thực tế và ấm áp hơn là sống ngoài bến tàu rồi.
Cô kể cho anh nghe về chuyện ngủ trên con tàu của anh lúc cô rơi vào trạng thái tuyệt vọng nhất. Bởi cô chỉ mong tìm kiếm được hơi ấm của anh, muốn được gần gũi anh. Thấy phản ứng của anh, cô biết anh cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi mơ hồ mà cô đã phải chịu đựng suốt những ngày qua. Anh đã đền cho cô những nụ hôn sâu bất tận khi nghe cô kể lại cô đã phải sống trong nỗi nghi ngờ thế nào. Bên tai cô chỉ còn những lời thầm thì âu yếm, những lời hứa ngọt ngào rằng sẽ không thể có những chuyện như thế xảy ra với cô nữa. Thế rồi Justine rời khỏi Alaska, trong lòng tràn ngập tình yêu.
Đêm thứ Sáu hôm sau, Justine rẽ qua nhà mẹ cô trên đường Lighthouse. Cô không muốn tránh mặt Olivia nhưng cũng không muốn tìm mẹ. Lúc Justine đứng trước của ngôi nhà hai tầng có mái hiên che rất rộng, mẹ cô đã ở cửa chờ cô từ bao giờ rồi.
“Con chào mẹ”.
“Justine đấy à? Gặp con mẹ vui quá”, Olivia nói và ôm con gái vào lòng thật chặt. ''Lâu quá rồi con không về nhà đấy''.
“Con bận quá mà mẹ - thực ra thì cuối tuần trước con đã bay đến Alaska để gặp anh Seth”.
“Con đã đi Alaska ư? Lẽ ra con phải cho mọi người biết chứ”. Trước thái độ phản đối của mẹ, Justine chọn giải pháp lờ đi, coi như không nghe thấy. “Mẹ nói đúng, lẽ ra con phải báo cho ai đó thật”. Cô nhẹ nhàng đồng ý. Cô có đến đây để tranh cãi với mẹ đâu.
“Con vào nhà đi Justine”. Olivia báo, tay quàng cho con gái chiếc áo len thật khít. ''Tối nay cũng đỡ lạnh rồi''.
Justine ngoan ngoãn bước theo mẹ vào nhà. Phòng bếp là nơi thoải mái nhất và hình như cô có cảm giác tự nhiên hơn khi ngồi ở đây. Olivia hỏi “Con uống trà không?”. Đó là một trong những thói quen họ đã có từ lâu lắm rồi.
“Vâng ạ”.
Mẹ cô quay lại để đặt nước lên bếp đun. "Seth thế nào hả con?''.
“Tuyệt lắm mẹ ạ. Ít lâu nữa thôi anh ấy sẽ về nhà. Con nhớ anh ấy lắm. Thế nên con đã phải bay đến Alaska - xa anh ấy con không sao chịu đựng nổi. Và con đã sắp xếp mọi việc qua thẻ tín dụng của con. Con gọi hãng hàng không, đặt một chỗ trên máy bay và cất cánh - thậm chí con chẳng cần biết là có tìm được anh ấy hay không nữa. Con ngại là nếu nói với mẹ việc con làm thì thế nào mẹ cũng lo sợ và ngăn cản để con thay đổi quyết định cho mà xem”.
“Con trải qua tất cả những điều đó chỉ để được gần với chồng con sao?”, mẹ cô hỏi.
“Ồ vâng. Con yêu anh ấy vô cùng mẹ ạ”.
Justine muốn mẹ cô nghe tin này một cách rõ ràng rành mạch như bà vẫn mong. Nhưng thay vào đó, Olivia lại nhíu mày.
“Sao thế ạ?”, Justine hỏi.
Olivia kéo ghế và ngồi cạnh con gái. ''Thế Seth có biết là con đã ăn trưa với Warren không?''.
Thế là đã rõ. Mẹ cô đã biết chuyện cô đi ăn trưa với Warren. Mẹ cũng như Seth vậy, trong khi đó anh ấy có bảo cô không được gặp lại Warren nữa đâu, nhưng cô biết anh không hài lòng khi cô nhận lời mời đi ăn trưa với Warren. Justine cũng hơi ngạc nhiên vì điều này, nhưng chuyện đó sẽ không lặp lại nữa.
“Warren có đề nghị con quay lại với anh ta không?”, Olivia hỏi khi thấy cô chưa trả lời ngay.
“Con có nói cho mẹ biết là Maryellen Sherman và con có hẹn nhau đi ăn trưa vào đầu tuần này không nhỉ?”, Justine cố ý chuyển chủ đề câu chuyện. Hành động này của cô con gái khiến Olivia càng thấy lo ngại. ''Chị ấy muốn chúc mừng Seth và con''.
Mẹ cô đặt chiếc bát đựng trà túi vào giữa bàn và nói. “Vậy là con không muốn nói đến Warren nữa đúng không”.
“Đúng thế mẹ ạ”.
Olivia vỗ vai con và gật đầu chắc chắn. “Vậy thì chúng ta sẽ không nói đến nữa. Hãy kể cho mẹ nghe về Seth. Khi nào nó về?”.
Justine kể cho mẹ nghe từng chi tiết. Cô càng nói thì Olivia càng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng - và Justine hiểu tại sao. Cuối cùng thì mẹ cô đã hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu của cô dành cho Seth. Bây giờ Olivia đã biết rằng cho dù Warren có nói gì và làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được tình cảm của con gái mình dành cho chồng.
“Maryellen thế nào?”. Olivia hỏi khi rót thêm cho mỗi mẹ con một tách trà. “Mẹ gặp bác Grace hàng tuần ở lớp thể dục nhịp điệu nhưng hiếm khi bọn mẹ được nói chuyện với nhau”. Chị cười. “Thực ra mẹ và bác ấy cần thở một chút thì đúng hơn. Thế Maryellen có kể cho con nghe là bác Grace đã làm thủ tục ly dị rồi không?”
Justine gật đầu. ''Mà mẹ này, mẹ có biết chuyện gì xảy ra với cuộc hôn nhân của Maryellen không?''. Cô chưa bao giờ hỏi đến chuyện này. Bởi lúc ấy cô mới chỉ có mười bốn tuổi. Cô chỉ nhớ rằng mẹ cô và bác Grace, người bạn thân thiết nhất của mẹ, đã nói chuyện với nhau qua điện thoại về một vụ gì đó khá to tát. Maryellen đã chuyển về nhà mẹ một thời gian rồi sau đó lấy lại họ thời con gái của mình, cứ nhứ thể cô ấy chẳng bao giờ muốn lấy chồng lần hai vậy.
Olivia khuấy đều đường trong cốc trà cho con. “Mẹ nghĩ chắc chẳng có ai biết ngọn ngành đâu, kể cả bác Grace con ạ. Khi Maryellen lấy chồng, mẹ vẫn nhớ bác Grace còn tâm sự với mẹ là bác ấy có linh cảm Clint Jorstad không phải là người hạp với con gái bác ấy”.
“Rõ ràng là bác ấy đã đúng”, Justine nói. Rồi bỗng một ý nghĩ chợt làm cô lo sợ. “Mẹ thấy anh Seth và con thế nào ạ?”, cô hỏi, ngước đôi mắt tràn đầy hi vọng lên nhìn mẹ, lòng chứa chan niềm tin vào lời phán xét và sự khôn ngoan của mẹ.
“Ồ Justine, mẹ nghĩ đến cuộc sống, đến thế giới của Seth. Với hai con mẹ không thể hài lòng hơn được Seth thật là lý tưởng đối với con”.
Justine mỉm cười hạnh phúc. “Con cũng nghĩ thế mẹ ạ. Thật sự đấy”. Lần đầu tiên cô chợt nhớ đến anh trai cô. Seth và Jordan là bạn thân thiết nhất của nhau. Jordan đã chết đuối vào mùa hè mà cả hai chỉ mới bước sang tuổi mười ba. Hồi ấy Seth sống ở Alaska với bố và chẳng được hay tin dữ về người bạn của mình. Mãi đến khi về quê anh mới biết. Justine đã ở suốt bên người anh xấu số vào buổi chiều tháng Tám ác nghiệt ấy. Cô đã ôm xác anh trai suốt cho đến khi đội cứu thương đến. Jordan là anh em sinh đôi với cô, là người bạn thân thiết, người anh trai tuyệt vời nhất. Cả thế giới đã thay đổi đối với cô vào mùa hè ấy. Sau đó vài tháng, bố mẹ cô bỏ nhau và cũng chỉ sau đó một thời gian ngắn đến bất ngờ, bố cô lấy vợ khác. Em trai cô, James, dường như trở thành một người khác, nó dần dần xa lánh mọi người. Justine cảm nhận được điều đó và vẫn cố gắng quan tâm đến em mình hơn.
“Con nghĩ gì thế?”, mẹ cô hỏi, hơi chau mày đăm chiêu.
Jutine lắc đầu. “Chẳng có gì quan trọng đâu mẹ ạ”, cô nói dối. Nhưng cô không muốn khơi lại kỉ niệm đau buồn tưởng như không bao giờ nguôi ấy. Cái chết đó đã khiến mẹ cô đã phải rất khó khăn mới hồi phục. Uống nốt ngụm trà còn lại trong chén, cô mang tách và chén cho vào bồn rửa và nói “Có lẽ con nên về nhà thì hơn mẹ ạ”.
“Cảm ơn con đã rẽ qua”. Olivia đưa tay vuốt má con. ''Thật sự là mẹ rất cảm động trước tình cảm của con và Seth''.
“Con rất hạnh phúc mẹ ạ”. Justine nói và ôm mẹ thật chặt. “Lần sau con sẽ không để lâu mới đến thăm mẹ đâu”.
“Thế thì được,” Olivia tiễn con ra ngõ và vẫy theo xe Justine cho đến khi cô đã khuất.
Khi Justine quay về khu chung cư, cô nhìn thấy một tờ giấy nhắn của người quản lý dán vào cửa. Bà ta nhắn là thay mặt Justine, bà đã nhận hàng hộ cô. Sau khi thả tờ giấy xuống, cô lao vội đến phòng người quản lý khu chung cư và được biết có người gửi cho cô một lẵng hoa rất to. Chiếc bình pha lê lớn đã được cắm đầy hoa các loại: hoa cẩm chướng, hoa li li màu hồng tươi, hoa i-rit yêu kiều và cả bó to các loài hoa khác nữa mà cô không biết tên. Rồi vô vàn những chồi non xanh mơn mởn trông rất đẹp mặt nữa. Chỉ có thể là hoa của Seth gửi cho cô thôi.
Justine khó có thể đợi lâu hơn được. Cô đọc tấm thiệp. Seth yêu cô, nhớ cô và người chồng tuyệt vời, tình yêu ngọt ngào của cô hẳn đã nhận ra rằng cô cần một biểu hiện tình cảm để vững vàng chờ đợi trong những tuần tiếp tới đây. Justine phát hiện ra ngay rằng mình đã nhầm. Chỉ vẻn vẹn có một chữ trên tấm thiệp.
Warren.
Cô rên lên thất vọng và ném phăng tấm thiệp lên quầy bếp. Cô vùng vằng đặt lọ hoa lên bàn, càng nhìn nó cô lại càng thấy mình co rúm lại vì thất vọng. Một giờ sau, trong khi cô đang xoay xở quanh chiếc tủ lạnh để tìm xem có cái gì dễ ăn cho bữa tối thì chuông cửa reo vang.
Cô ra mở cửa và thấy Warren Saget đã ở đó. Anh ta mặc một chiếc áo vét có lẽ giá đến hàng ngàn đôla và mỉm cười. ''Chào em, Justine''.
“Chào anh Warren”, cô nói vẻ hờ hững.
“Em nhận được hoa anh gửi chưa?”
Cô chẳng muốn mời anh ta vào nhà nữa. “Em nhận được rồi, nhưng lẽ ra anh không nên làm thế”.
“Anh muốn cảm ơn em vì đã ăn trưa với anh thôi mà”.
Cô vẫn muốn đoán xem có gì nhiều hơn thế không. “Thật là có suy tính đấy”.
Anh bắt gặp ánh mắt cô, sau đó nhìn xuống quả nắm cửa, anh hỏi. “Anh vào nhà được không?”
Cô lắc đầu. “Em nghĩ có lẽ không nên anh ạ”. Nếu mẹ cô đã biết chuyện cô đi ăn trưa với Warren thì Justine nghĩ không biết bao nhiêu người khác cũng biết chuyện đó nữa. Mà cô không có ý định tạo điều kiện cho những kẻ mách lẻo thêm một cơ hội bàn tán về chuyện Warren đến thăm cô tại nhà.
“Thôi được”, Warren nói. Trông anh có vẻ đau khổ và một chút bối rối nữa. “Anh cũng không có ý ép buộc gì em đâu”.
“Không phải là anh ép, đó chỉ là vì...'', cô chợt dừng lại không nói thêm gì nữa. Warren chẳng đủ thông minh để hiểu được lời nói giữa chừng của cô, mà cô lại không có ý định làm nó dễ hiểu hơn.
Warren đợi cô nói nốt và khi thấy cô không có ý tiếp tục anh hỏi. ''Tối nay em có kế hoạch rồi à?''.
Chắc chắn cô không thể nói cho anh biết kế hoạch thú vị nhất của cô là chuẩn bị xem lại bộ phim Những cây cầu vùng Nash. “Sao thế?”.
“Anh hy vọng là em sẽ cùng ăn tối với anh. Anh không ép. Anh chỉ nghĩ một điều là em đang cô đơn vì Seth đã bỏ đi nhiều tuần rồi. Anh tưởng là em sẽ thích một đêm ngoài thị trấn”.
“Không, cảm ơn anh Warren”.
Anh ta nhún vai. ''Hỏi thì cũng chẳng hại gì mà”, anh ta nói với nụ cười gượng gạo.
“Thực ra em nghĩ cũng có thể đi được”. Anh ta dướn lông mày vẻ như ngạc nhiên vì câu nói.
“Nhưng hai chúng ta không nên gặp nhau nữa. Điều đó không... hợp lý tẹo nào. Thực ra em rất biết ơn nếu như anh đừng tìm gặp em nữa - kể cả ở nhà và ở cơ quan”.
Anh ta lại nhìn cô với vẻ đau khổ trên nét mặt. “Justine, em không nghĩ là anh đang cố tình làm gì đó đế phá hoại mối quan hệ của em với Seth đấy chứ?”
“Em nghĩ gì cũng không quan trọng. Anh Warren, ý em là anh hãy tránh xa em ra”.
“Em đã kể cho anh ấy nghe rồi à?”, mắt Warren tối sầm lại. ''Cái thằng cha Thụy Điển đần độn ấy thế nào chẳng ghen''. Anh ta cười, tiếng cười chẳng phải của một kẻ hài hước.
Cô không bảo vệ Seth, cũng chẳng thanh minh gì cho anh cả. Chồng cô rất khó chịu với việc cô gặp Warren và chuyện đó đã chấm dứt. Mối tình của cô với Warren chỉ còn là chuyện quá khứ từ lâu lắm rồi, nếu không tính đến chuyện
mới đây họ đã ăn trưa cùng nhau. Dù anh ta có nói gì, làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi được tình yêu cô dành cho chồng.
“Để anh đoán điều này nhé”, anh ta nói một cách cay đắng. "Chắc là cái thằng đần đó đã làm em có thai đúng không''.
“Em xin anh Warren”. Cô gọi hẳn tên Warren, chỉ nhằm cho hắn hiểu là câu chuyện đang làm cô phát ngán. "Hãy đi khỏi đây đi''. Cô không hề muốn đứng mãi ở cửa và tranh cãi với hắn. Cô bắt đầu đóng cửa nhưng những lời của hắn đã làm cô khựng lại.
“Em đã có thai đúng không. “Em không thấy là anh ta đã làm hại em à?”.
“Warren...”.
“Đừng để điều đó xảy ra, Justine. Anh hy vọng em sẽ vẫn còn tỉnh táo trước khi…”.
Cô nghe hắn nói xong thì đóng sập cửa, để lại một tiếng vang sau lưng. Justine dựa lưng vào cửa, lòng cảm thấy như trút được gánh nặng. Hắn đã bỏ đi. Cô thật là ngu ngốc vì đã bằng lòng đi ăn trưa với hắn. Bây giờ cô nhìn nhận lại chuyện đó như là sự phản bội đối với Seth, hơn nữa, Warren khó mà có thể trở thành một người bạn được, như cô từng nghĩ. Hơn thế, vịnh Cedar lại chỉ là một thị trấn nhỏ bé, và nhận thức của con người ta cũng chỉ ở chừng mực nào đó thôi. Cô không thể mạo hiểm làm bẽ mặt chồng mình bằng việc để cho kẻ khác nhìn thấy cô dan díu với Warren - người yêu cũ của cô - sau lưng chồng cô được.
Mặc dù vậy, Warren đã vừa đưa ra một ý kiến rất hay. Có thai. Ngay sau khi Jordan qua đời ít lâu, bố mẹ cô bỏ nhau. Và Justine quyết định là cô chẳng muốn có con chút nào. Nhưng bây giờ cô đã lấy chồng, cô nhận ra quan điểm của mình đã thay đổi. Cô hi vọng là Seth cũng có chung cảm xúc giống cô.
Jack Griffin xoa một chút dầu giữ ẩm lên đôi má đã cạo râu nhẵn nhụi và nheo mắt nhìn vào chỗ xước. Anh nhìn thấy phản ứng của mình trong chiếc gương mờ và ngọ nguậy đôi lông mày hai lần.
“Đêm nay”, anh nói to, tự nhắc nhở mình rằng đêm nay sẽ là đêm đầy quyến rũ của anh và Olivia Lockhart. Họ sẽ lên giường và làm tình với nhau ở nhà anh. Mối tình của họ ngày càng tiến triển tốt đẹp - rất đẹp nữa là khác. Nhưng cả hai đều là người có tuổi đã trưởng thành, và nhìn lại những năm tháng đã qua thì đúng là họ đã rất bền chí. Đó là một kiểu thận trọng rất có lý do. Họ chẳng còn ở cái tuổi mười chín đôi mươi nữa để mà bồng bột. Thế nhưng anh vẫn là một người đàn ông theo đúng nghĩa ở mọi khía cạnh. Và anh chẳng thích gì hơn là làm cho quan hệ chăn gối của họ được tốt đẹp. Sẽ không thể chỉ dừng lại ở những nụ hôn và vuốt ve. Anh đã sẵn sàng cho một cuộc giao hoan và anh hi vọng Olivia sẽ đồng ý.
Người thẩm phán của những vụ ly hôn gia đình không hề giống với những người phụ nữ khác mà anh biết. Olivia rất có đẳng cấp và có văn hóa, còn anh vốn chỉ là một kẻ nát rượu vô nghĩa chẳng mấy khi trong tình trạng tỉnh táo cho đến khi gặp được Olivia.
Grace Sherman đã bật mí cho anh biết ngày sinh nhật của Olivia sắp đến gần. Và anh rất biết ơn vì điều đó. Đây chính là dịp hiếm có mà anh đã trông mong từ lâu. Một cơ hội để anh thể hiện hết mình rằng anh quan tâm đến Olivia nhiều như thế nào. Jack đã lùng sục khắp nơi để tìm ra được một món quà sinh nhật mà anh thấy hài lòng. Mong muốn của anh là tìm một món quà thật ý nghĩa đặng giúp anh bày tỏ được lời trái tim. Phải là một món quà hợp với người phụ nữ vừa tinh tế vừa khiêm nhường như Olivia. Chắc chắn chiếc vòng tay bằng kim cương này sẽ làm chị thích.
Chọn một chiếc áo sơ mi sạch, anh cầm chiếc hộp nhung màu xám lên và giở chiếc vòng ra xem. Anh tự nhủ chiếc vòng thật tuyệt. Anh chưa bao giờ mua được cái gì đẹp như thế này, thậm chí cho cả người vợ cũ của anh. Người bán đồ trang sức đã đưa cho anh xem một món đồ có chất lượng, và sau đó lại còn bóp thêm mười phần trăm giá trị chỉ vì Jack đã thể hiện quá thích món đồ đó. Anh nghĩ thực tế cũng chẳng sao cả. Khoản tiền nếu không phải trả thêm ấy thì rồi cũng vào một bữa tối ngon lành ở nhà hàng Bếp Thuyền Trưởng. Anh đang cố tưởng tượng xem Olivia sẽ vui như thế nào khi mở chiếc hộp này. Anh gói đi gói lại đến hai lần, sau đó vì muốn chắc chắn nó vẫn tuyệt vời như anh đã thấy nên anh lại mở ra, chỉ để nhìn hé nó một tí rồi gói lại.
Jack huýt sáo vui vẻ và mặc xong quần áo. Đêm nay, anh lại nghĩ về đêm nay. Anh thấy như máu mình nóng lên khi tưởng tượng ra Olivia năm trong vòng tay mình.
Bỗng có tiếng động ngoài phòng khách. Anh ngó đầu ra khỏi phòng ngủ để xem ai.
“Ai ở ngoài vậy?”.
Không có tiếng trả lời.
Jack cau mày, rồi kiểm tra lại lần nữa.
“Bố ơi”.
Jack lặng người đi. Chẳng nhẽ Eric lại đến đây? Sao lại là lúc này cơ chứ?
“Eric đấy à?”. Jack bước ra khỏi phòng ngủ và nhận rằng thằng con trai hai mươi sáu tuổi của mình đang đứng giữa phòng khách với vali trong tay.
“Bố định đi ra ngoài ạ?”, Eric hỏi.
“Không, con cũng biết là đã lâu bố không được ai chờ đón mà”, Jack trấn an con. Cậu chàng trông khổ sở, nước da tái đi vì đau đớn. Đôi vai gập xuống, nỗi đau đớn như hiển hiện trên khắp cơ thể cậu. “Có chuyện gì thế con?”. Eric nhún vai.
Kinh nghiệm cho anh biết chỉ có đàn bà mới làm cho đàn ông phải khốn khổ như thế này. ''Con và Shelly cãi nhau à?''.
Eric lại khịt mũi cố tỏ vẻ hài hước. “Bố nói thế cũng được”.
Liếc nhìn xuống chiếc va li hành lý của trong tay con trai, anh đoán chuyện có lẽ còn trầm trọng hơn cả một cuộc bất hòa bình thường. ''Nó đá con ra ngoài à?”.
Eric gật đầu trả lời.
Cậu thả người xuống ghế sô-pha và nhìn Jack như năn nỉ. ''Bố có thời gian để nói chuyện không, bố?”.
Mối quan hệ của bố con anh khá mong manh. Trong suốt cuộc đời mình, Eric đã sống với mẹ. Ngay cả khi Jack không còn uống rượu nữa, Eric đã bác bỏ tất cả những nỗ lực mà anh bỏ ra để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp hơn. Mùa xuân năm nay, lần đầu tiên Eric đồng ý gặp gỡ Jack. E rằng mình có thể nói năng hồ đồ hoặc làm gì để tổn thương con trai nên trong lần gặp gỡ ấy, Jack đã phải mời Olivia đi cùng. Họ đã cùng ăn tối với nhau ở khu bến cảng Seattle. Nhờ có cuộc gặp gỡ suôn sẻ đó mà Jack và Eric đã dần dần gặp gỡ nhau mỗi tháng một lần.
Jack rất cảm động vì triển vọng của mối quan hệ với cậu con trai duy nhất. Anh đã chứng tỏ được rất nhiều điều, với cả Eric và với bản thân anh. Anh không muốn bất cứ điều gì có thể làm tổn hại đến sự khởi đầu mong manh này.
“Tất nhiên là bố nói chuyện được chứ. Con kể cho bố xem con đang vướng phải chuyện gì nào”. Jack ngồi xuống bên cạnh con, sát bên cậu và Eric hiểu rằng đúng là bố muốn nói chuyện và thực sự quan tâm đến mình. “Đó là chuyện Shelly và cái thai của cô ấy”, Eric nói. Jack đoán được từ trước nhưng anh không nói ra.
“Đứa bé không thể là của con được bố à. Con nói điều đó với Sheny và cô ấy đã chửi rủa con. Cô ấy bảo nếu như quả thực con nghĩ rằng cái thai là của người khác thì con nên cuốn xéo khỏi cuộc đời cô ấy”.
“Bố chắc chắn rằng cô ta không có ý nói thế đâu con ạ”, Jack nói. ''Phụ nữ thường nói như thế khi họ buồn và tức giận mà".
“Cô ấy nói thật đấy ba ạ, nên cô ta đã ném con ra khỏi nhà”. Một bài học khôn ngoan, Jack trầm ngâm. Anh tự rủa mình cũng chẳng thông minh hơn con là bao.
Eric trông như thể sắp khóc. ''Cô ấy còn nói không bao giờ muốn nhìn thấy mặt con nữa''.
“Bố chắc với con là cô ấy không có ý thế đâu”.
“Con con nghĩ là có đấy”.
“Có lẽ cô ấy nghĩ thê lúc nói ra miệng thôi. Nhưng cô ấy sẽ thay đổi cảm xúc”. Jack thấy sợ vì sự liến thoắng của mình. “Chẳng lâu nữa đâu con ạ”, anh nói thêm. “Cô ấy sẽ lại gọi con quay về thôi”.
“Con cũng hy vọng thế”, Eric nhấn mạnh. “Căn hộ đó bọn con thuê dưới tên con, nhưng con không muốn Shelly chuyển đi đâu cả. Cô ấy có thể sử dụng nó nếu như cô ấy muốn. Thế còn bố? Bố định đi đâu bây giờ?”
Eric do dự, sau đó liếc nhìn bố thăm dò. “Bố có thấy phiền không nếu con đến ở đây? Chỉ là tạm thời trong lúc này thôi”.
“Bố ư?”. Jack nói to, và ngay lập tức thấy ân hận. “Ở với bố à, bố nghĩ là chúng ta sẽ chẳng va chạm gì với nhau đâu, nếu như con chỉ ở vài ngày”. Nhưng điều dành cho buổi tối lãng mạn với Olivia có thể để sau cũng được, chắc là sẽ chẳng lâu nữa đâu.
“Có lẽ sẽ không kéo dài đâu bố ạ”, Eric nói với vẻ hy vọng.
“Tất nhiên là không rồi”. Jack đồng tình, giọng anh đầy tin tưởng. ''Bố đoán là thế nào ngày mai Shelly cũng gọi cho con để gọi con trở về".
“Bố nghĩ thế ạ?”. Đôi mắt Eric sángbừng lên
“Chắc chắn đấy”.
Eric lắc đầu khó hiểu. “Con nghĩ chưa chắc đâu bố ạ. Trưóc hết là vì con đã không nói cho cô ấy biết là con đến chỗ bố, hai nữa là...”. Cậu dừng lại và đưa tay xoa mặt. “Bố có nghĩ là bác sĩ họ đã chẩn đoán nhầm về con không?”. Nỗi đau hiện lên trong mắt cậu
“Ý con nói là khả năng làm bố ư?”.
“Vâng. Có thể nhầm đưọc không ạ?”.
Jack nhìn con đăm chiêu. “Chuyện xảy ra đã nhiều năm nay rồi. Cũng có nhiều cách để tìm hiểu chuyện này con ạ”.
“Vâng, nhưng Shelly nói rằng...”, cậu lại thở dài. “Con không nghi ngờ cô ấy ngủ với người đàn ông khác, nhưng cách đây không lâu cô ấy có hay kể chuyện về một gã làm cùng cơ quan. Và xem ra họ có vẻ như một đôi bạn thân thật sự. Họ đã cùng nhau làm việc ngoài giờ rất nhiều - và bây giờ thì cô ấy lại mang thai. Con biết tin vào điều gì bây giờ?”.
Jack liếc nhìn đồng hồ. Olivia vẫn đang chờ anh đến đón trong năm phút nữa.
“Bố phải đi rồi đúng không ạ?”, Eric hỏi. “Bố cứ đi đi”. Cậu giục nhưng nghe giọng có vẻ còn tồi tệ hơn cả lúc mới đến.
“Để bố xem có giúp gì được cho con không”, Jack nói, trái tim anh cũng như muốn lắng xuống thật nhanh. Anh không nỡ rời xa Eric lúc này. Cậu con trai đang bị tổn thương ghê gớm và cần được tâm sự với anh. Anh đã mất nhiều năm mới được con chấp nhận, và anh không muốn đánh mất tình cảm với con một lần nữa.
“Để bố gọi cho cô Olivia nhé. Cô ấy sẽ hiểu thôi”.
“Bố có chắc không?”, Eric hỏi.
“Tất nhiên là bố chắc”. Lòng chán nản, Jack đứng lên, đi vào phòng ngủ và gọi điện cho Olivia.
“Anh phải hoãn cuộc hẹn của chúng mình thôi”.
“Cuộc hẹn của bọn mình tối nay á?”. Giọng Olivia lộ rõ thất vọng, không khác gì Jack.
“Eric đang ở đây em ạ”, Jack vội giải thích
“Ồ vâng”.
“Shelly đã đá nó ra khỏi nhà và nó phải đến chỗ anh. Nó cần nói chuyện với anh. Và nó sẽ chỉ ở đây vài ngày thôi em ạ”. Jack thở dài. “Anh không muốn làm thế này với em, nhưng mong em hiểu cho anh, em nhé?”.
“Vâng tất nhiên rồi”, giọng chị đã trở nên mềm mại. “Nó là con trai anh mà”.
“Cảm ơn em yêu. Anh rất lấy làm tiếc”.
“Em sẽ gọi cho mẹ và vẫn giữ chỗ đã đặt. Em muốn ăn tối với anh hơn nhưng em hiểu anh không thể đến được. Con cái - cho dù ở tuổi nào đi nữa - thì cũng phải được ưu tiên hàng đầu anh ạ. Tin em đi. Cảm ơn anh đã báo cho em, Jack ạ. Chúc anh may mắn”.
Jack biết Olivia rất muốn anh chuyện trò với con trai - và cả với chị. Chỉ có một điều khiến chị cảm thấy ghét nhất trên đời, đó là những lời nói dối, một bài học anh rút ra trong mối quan hệ của họ khi anh cố che giấu sự thật là anh đã uống rượu trở lại.
“Chúng mình nói chuyện sau nhé”. Olivia nói
“Ừ, nói chuyện sau vậy”. Jack lặp lại và sau đó vì chợt nhớ ra, anh nói thêm “Olivia này”.
“Gì cơ?”.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ”.