Maryellen rất tuyệt vọng. Cô đã sống trong tình trạng tuyệt vọng như vậy hàng thần nay rồi. Cô ngồi trú mưa ở ghế băng trong công viên bến cảng, nhâm nhi cà- phê nóng trong một cái ly giấy, khuỷu tay tựa trên đầu gối, nhìn ra mặt nước vịnh tối đen.
Lẽ ra cô đã gặp mẹ để ăn trưa nhưng do phải nhận hàng muộn ở phòng tranh nên đến phút cuối lại phải huỷ cuộc hẹn với mẹ. Hơn nữa bây giờ cô cũng không có cảm giác ngon miệng và muốn có những giây phút một mình để có thể suy nghĩ. Lois Habbersmith, trợ lý và cũng là bạn của cô, dường như thấu hiểu tâm trạng ấy, nên đã nhanh chóng giục cô đứng lên, ra khỏi văn phòng.
Maryellen đi bộ dọc bến cảng, đây là một trong những địa điểm yêu thích của cô. Vào mùa hè thành phố tài trợ để mở những buổi hoà nhạc các tối thứ năm hàng tuần cho vịnh, và trong công viên sẽ không còn lấy một chỗ trống. Cô luôn yêu âm nhạc, tiếng cười và không khí vui vẻ lan truyền khắp nơi.
Chiều nay Maryellen cảm thấy tự do của mùa hè. Cô đã mất Jon. Đó là kết cục cô phải gánh chịu vì cách đối xử tệ bạc trước đây. Cô đã giải thích nguyên nhân nhưng dường như Jon không thể tha thứ.
Maryellen cho rằng mình hiểu được điều đó. Cô rất ít kinh nghiệm về đàn ông do ảnh hưởng từ cuộc hôn nhân không thành và một người cha với một cuộc sống tê liệt cảm xúc. Cô cũng có những ký ức tuổi thơ hạnh phúc nhưng không phải nhiều.
"Lois nói anh có thể tìm thấy em ở đây".
Giọng nói của Jon làm gián đoạn những suy nghĩ lơ mơ tăm tối của Maryellen. Cô giật mình ngăn lại, suýt đánh rơi ly cà- phê.
"Anh không muốn làm em sợ".
"Em chỉ ngạc nhiên thôi". Và thực sự hạnh phúc khi được gặp anh, hạnh phúc tới nỗi cô cố gắng để không mỉm cười, tránh cho mọi cảm xúc tràn ra trước anh và tránh biến mình thành kẻ ngốc nghếch.
Đã rất nhiều lần rồi cô cố gắng làm được một trong ba điều đó.
Jon tiến lại gần và ngồi hàng ghế ngay sau Maryellen. Anh im lặng một lúc lâu. Thoạt tiên, Maryellen cũng không nói gì, nhưng rồi cô không thể chịu đựng được thêm nữa.
"Em muốn nói vói anh điều này", cô lẩm bẩm. "Như vậy cũng ổn anh ạ".
"Cái gì ổn?".
Cô cố giữ hơi thở đều đặn và nhận xét. "Chuyện anh có người phụ nữ khác. Em không trách gì anh ...".
"Ai nói với em như vậy?".
"Không ai hết", cô nói nhưng không nhìn anh. "Em tự suy đoán vậy thôi".
Jon cau mày và lắc đầu. "Em đã đoán sai rồi, Maryellene à. Không có người phụ nữ nào khác trong cuộc đời anh kể từ khi anh gặp em".
Cô nhìn anh chằm chằm và không biết phải nghĩ thế nào.
Anh đang ngó ra phía vịnh. "Anh đã yêu em từ rất lâu trước khi em mời anh tới dự buổi lễ Halloween đó".
Bây giờ thì cô đã chắc rằng mình hiểu lầm anh. Nếu quả thật là như vậy thì anh có cách thể hiện thật buồn cười. Hàng tuần nay họ chưa nói chuyện với nhau. Những lần nói chuyện chỉ là một hai câu thăm hỏi trong khi anh đến đón và trả Katie. Dường như anh luôn luôn nghĩ ra cách để lẩn tránh cô.
"Em - Anh thậm chí còn không muốn nói chuyện với em nữa", cô nói.
"Anh không thể".
"Vậy thì em hiểu rồi". Giọng Maryellen có một chút mỉa mai.
"Anh sợ rằng nếu anh nói chuyện với em, anh sẽ không thể không nói với em về chuyện ...".
"Chuyện gì?" cô hỏi thiếu kiên nhẫn.
"Anh đã quyết định sẽ rời vịnh Cedar".
"Rời đi?" cô hét lên. Anh vừa mới nói rằng anh yêu cô. Cô cũng biết anh quan tâm đến con gái họ nhiều thế nào. Katie cần bố nó và sự thật là cô cũng cần có Jon.
"Sáng nay điều đầu tiên anh làm là rao bán nhà".
Run lên vì kinh ngạc và đau đớn, Maryellen gần như không chấp nhận được những gì Jon nói.
"Anh cũng đã thông báo với nhà hàng The Lighthouse".
Điều này thật quá sức chịu đựng của Maryellen. Mỗi từ như một lưỡi dao cứa vào tim cô, một nỗi đau không gì tả xiết và cũng không dễ gì quên đi. Vùi mặt vào hai tay, cô gục xuống đầu gối và oà khóc nức nở.
"Maryellen..". giọng anh yếu đi và xa dần. Rồi anh đặt tay lên sông lưng cô như thể cô là một đứa trẻ cần dỗ dành.
"Tại sao vậy anh?", cô hỏi và ngẩng đầu lên chỉ vừa đủ để anh nghe thấy.
"Nếu anh yêu em và yêu Katie, tại sao anh lại bỏ mẹ con em?". Cô thật là ngốc nghếch. Lúc mới biết mình có thai, cô chỉ xem Jon như một người cho t*ng trùng, không bao giờ ngờ rằng sau này anh lại trở nên quan trọng với hai mẹ con cô như vậy.
Jon không trả lời. Cô biết anh đang làm gì - chính xác như những gì cha cô hành động. Chối bỏ và làm tổn thương những người mình yêu quý nhất.
"Anh chưa bao giờ gặp cha em phải không?", cô nói, cố gắng rũ bỏ nỗi đau để giữ giọng mình được bình tĩnh.
"Anh chưa.".
"Dường như anh có rất nhiều điểm giống với ông. Ông cũng khiến những người mình yêu thương đau khổ". Lòng kiêu hãnh đã giúp cô đứng dậy. "Nếu anh đã quyết định rời đi thì em chẳng còn gì để ngăn anh. Chỉ có điều là, Jon à, em cũng yêu anh. Em không muốn yêu anh và em đã làm đủ mọi cách để giữ con tim mình không vướng vào tình cảm đó, nhưng em không làm được".
Cô hít một hơi thật sâu. "Em đã nghĩ rằng em có thể sinh con và nuôi con một mình dễ dàng. Bây giờ nhiều phụ nữ cũng làm như vậy. Nhưng sự thực khó khăn hơn em tưởng rất nhiều. Anh luôn bên em và Katie những lúc em cần, dần dần em đã nhận ra sai lầm của mình. Em bắt đầu ý thức được vai trò quan trọng của người cha với một đứa trẻ. Và với mẹ cúa đứa bé nữa". Cô lau nước mắt đang lăn xuống hai gò má. "Có lẽ đây là hậu quả mà em đáng phải chịu, nhưng thật không đáng cho Katie. Nếu bây giờ anh bỏ con bé ra đi thì anh còn tệ hơn em trước đây". Cô bắt đầu bước đi thì anh ngăn cô lại.
"Thôi được anh sẽ nói cho em nghe".
Cô cau mày với anh. "Anh định nói gì?".
Anh nhắm mắt trong giây lát. "Anh đã có tiền án, Maryellen. Anh đã từng, phải đi tù. Có lần em hỏi anh học nấu ăn ở đâu. Ở sau song sắt đấy, em tin không? Anh không dám nói với em vì sợ em sẽ lấy mất Katie, không cho anh gặp con bé nữa".
Điều này lý giải phần nào nhưng không đủ. Cô cúi người ngồi xuống ghế băng bên cạnh anh. "Em sẽ không bao giờ làm điều đó".
"Anh tin một người, một người mà anh yêu quý và anh đã có một bài học cay đắng. Anh không muốn nhắc lại chuyện này nữa".
"Một người phụ nữ khác sao?" cô hỏi.
"Em trai cùng cha khác mẹ với anh". Anh không nói thêm gì nữa và dường như đây là tất cả những gì anh muốn tiết lộ.
"Tại sao bây giờ anh lại quyết định kể với em?" cô hỏi. Nếu anh đã quyết ra đi thì có ích gì khi anh thú nhận sự thật này.
Anh không trả lời.
Maryellen quyết không bỏ qua. "Điều gì đột nhiên khiến anh tin em và kể cho em như vậy, nhất là khi anh sắp ra khỏi cuộc đời em và Katie".
Anh vẫn không có câu trả lời nhưng cô cũng không ngạc nhiên. Jon ít khi tự nguyện kể gì về bản thân anh. Nó vẫn như là một trò chơi mà cô là người điều khiển - gợi cho anh nói về mình và tìm hiểu những gì mà cô muốn. Cho đến bây giờ cô vẫn không biết mấy về anh.
"Điều này có thể khiến anh ngạc nhiên, nhưng em cũng từng nghĩ rằng anh đã phải trải qua thời gian trong tù", cô nói. Đó là một trong số vô vàn khả năng cô đã cân nhắc trong những đêm khuya không ngủ. Đó không phải là điều mà cô nghĩ quá nghiêm trọng chỉ là để cô gạt bỏ khả năng anh đang chạy trốn hay mắc phải chứng bệnh hay quên hay là liên quan đến sự việc kỳ quái nào đó. Một người phụ nữ khác luôn là khả năng cao nhất ...
Khuôn mặt anh bỗng tối sầm vẻ giận dữ. "Không phải là câu hỏi em muốn hỏi chứ?".
"Anh bị kết tội gì?".
Anh im lặng một lúc lâu. "Anh bị kết tội vận chuyển cocain".
"Đây là việc mà em trai anh dính dáng tới phải không?".
Jon gật đầu. "Hai đứa anh là hai con người hoàn toàn trái ngược. Nó là một người con hoàn hảo còn anh là một hoạ sỹ chết đói. Một đứa con ô nhục. Bố anh và mẹ kế đều yêu quý Jim. Nó là một đứa tham vọng, một thương gia thành đạt. Nó có tất cả những điều mà bố mẹ mong muốn ở một đứa con trai. Còn anh thì không".
Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến các thành viên khác trong gia đình. Trước đây anh chỉ nhắc đến ông và chuyện Katie là tên người mẹ đã mất của anh. Ông ngoại anh đã để lại cho anh mảnh đất mà anh xây nhà trên đó. "Vậy Jim bây giờ ở đâu?".
Mặt anh căng ra. "Đã chết rồi".
"Ồ em xin lỗi, Jon".
Anh gật đầu nhưng cô thấy anh nén lại một cách khó khăn. Anh để chân lên phía sau của hàng ghế trước mặt và cho hai tay vào túi quần. "Bọn anh đã sống cùng nhau và anh thì cóp nhặt từng đồng từ việc bán tranh. Anh mang theo máy ảnh, đi nhờ xe vào rừng và chụp ảnh cho đến khi nào vẫn còn tiền để rửa. Jim cũng đi cùng anh một mùa hè và thời gian đó thật vui".
Maryellen cũng cho tay vào túi nhưng xích lại gần Jon hơn, vai cô sát vai anh, khao khát được chạm vào anh.
"Jim vận chuyển cocain. Anh thề trước Katie là anh không hề biết cậu ta làm gì. Cậu ta học đại học và các bạn bè của cậu ấy cũng là những người có triển vọng như vậy".
"Cậu ta bán thuốc cho họ sao?".
Jon gật đầu. "Anh thật ngu ngốc, anh chẳng mảy may động não chịu suy luận. Jim lúc nào cũng có tiền, lúc nào cũng có được những thứ mà nó muốn".
"Rồi có chuyện gì xảy ra?" .
"Một đêm cảnh sát ập đến và lôi bọn anh ra khỏi giường. Họ tìm thấy thuốc. Và trong khi anh gào thét rằng đã có người cố ý chơi bọn anh và bọn anh vô tội thì Jim đã bán đứng anh cho cảnh sát, nói rằng số thuốc đó là của anh".
Maryellen đặt tay cô lên cánh tay anh, còn anh nắm chặt những ngón tay cô.
"Em trai anh đã làm chứng buộc tội anh và bố anh cũng về phe nó - ông đã nói dối rằng anh chính là đứa dính líu đến ma túy và Jim mới vừa chuyển đến ở cùng nhà với anh và không thể liên quan được.”
Cô nhắm mắt, tưởng tượng ra khi bị phản bội như vậy. Đầu tiên là em trai, sau là đến cha mình. "Sao ông lại có thể làm như vậy được?".
"Bố anh tin những gì Jim nói, anh đoán thế. Ông chỉ có thể bảo vệ được một đứa con - hy sinh đứa còn lại".
"Ồ Jon".
"Anh chưa từng gặp hay nói chuyện với cha anh kể từ ngày anh bị kết án. Anh không muốn dính đáng gì đến ông nữa. Anh không biết anh sẽ là sao nếu không có ông ngoại. Ông đã làm tất cả để giúp anh".
Cô đã hiểu hơn những gì Jon phải trải qua, những gì đã hình thành con người anh.
Jon lộ vẻ cay đắng. "Jim chết khi anh còn đang trong tù. Bố viết thư thông báo nhưng anh không bao giờ viết lại".
"Anh ở trong tù bao lâu?".
"Anh bị kết án mười lăm năm".
Cô há miệng vì kinh ngạc. Jon, một người yêu thích thiên nhiên và tự do lại bị nhốt trong xà lim nhà tù.
"Anh đã ở trong tù bảy năm, và đó là bảy năm địa ngục".
"Jim thoát không bị dính dáng gì sao anh?".
Jon nhìn xuống những ngón tay hai người đan vào nhau và anh siết chặt đến nỗi cô suýt phải kêu lên vì đau. "Cậu ta được hưởng án treo và sau đó chết vì sốc thuốc một năm trước khi anh mãn án".
Maryellen thực sự muốn an ủi anh, muốn ôm anh vào lòng.
"Bây giờ thì em biết rồi đấy". Mắt anh lạnh như đá khi anh nhìn vào mắt cô.
"Em có thể đưa thông tin này cho bất cứ toà án nào và giữ Katie cho em".
Bây giờ cô đã hiểu tại sao anh lại bán mảnh đất ông ngoại để lại, bán ngôi nhà anh tự tay anh xây lên. Tại sao anh phải từ bỏ công việc. Rời bỏ vịnh Cedar.
"Anh không tin em", cô thì thầm. Anh đang từ bỏ mọi thứ quan trọng với anh vì anh tin rằng rồi anh cũng sẽ mất chúng. Vì giây phút anh bộc lộ tất cả anh cũng đã chấp nhận cả sự rủi ro rằng cô cũng sẽ từ bỏ anh.
"Anh không thể". Anh thậm chí không thèm phủ nhận điều đó. "Người duy nhất trên thế gian này anh có thể tin là bản thân anh".
"Thế còn Katie thì sao?".
"Nó mới chỉ là một đứa trẻ.. ".
"Nó là con gái anh".
"Anh yêu con bé".
"Vậy nó có xứng đáng được biết cha nó không?".
Anh nghiến chặt hai hàm răng.
"Cuối cùng rồi anh cũng phải tin ai đó. Anh không thể cứ đóng cửa lòng mình mãi được. Không sớm thì muộn anh cũng phải ổn định, không thể chạy trốn mãi".
Anh không nhìn cô cũng không đáp lại.
"Em có thể chịu được nếu anh không muốn có em trong cuộc đời em, nhưng Katie cần anh. Jon, anh đừng bỏ con". Cô cũng muốn anh làm vậy vì cô, nhưng cô không nói ra.
"Bây giờ em đã biết mọi chuyện".
"Vâng", cô thì thầm.
"Em sẽ không tranh quyền nuôi Katie một mình nữa?".
"Không", cô nói. "Em hứa".
"Em có thể làm được như vậy, em biết mà".
"Jon", cô tức đến phát khóc. "Anh không thèm để ý đến lời nào em nói à? Katie cần có anh ... Em cần có anh. Em sẽ không làm gì để ngăn anh khỏi cuộc sống của Katie. Cũng như của em".
Anh nheo mắt. "Vậy em có lấy một kẻ phạm tội không?".
"Anh đang hỏi em sao?".
Anh ngập ngừng và rồi gật đầu mạnh mẽ. Cô quan sát khi anh dúi mạnh tay trong túi, khom vai ra phía trước.
Cô chớp mắt liên tục để ngăn không cho nước mắt chảy xuống má. "Em sẽ rất vui lòng được trở thành vợ anh, mẹ của các con anh ...".
"Các con?".
“Em nghĩ rằng Katie có thể muốn có em trai hoặc em gái".
Một nụ cười ngập ngừng trên môi Jon và sau đó từ sâu trong ngực anh bật ra tiếng cười to, sảng khoái. m thanh của tiếng cười đó vang xa ra phía vịnh, hoà cùng tiếng kêu thất thanh của những con mòng biển.
Trước khi Maryellen kịp nhận ra thì cả hai đã đứng dậy và cô đang nép gọn trong vòng tay anh. Họ ôm nhau thật chặt và anh hôn cô thật lâu, thật nhiều.
Maryellen ngẩng mặt, khóc ngon lành trước mắt anh khi những nụ hôn của Jon đặt lên trán, lên má, lên cằm và lên môi cô. Khi môi họ gặp nhau, đó là một nụ hôn của sự chân thành, tin tưởng và yêu thương.
Maryellen gần như không thở được khi môi Jon rời cô. "Anh muốn chúng ta làm đám cưới, càng sớm càng tốt".
"Vâng", cô thì thầm. "Hứa với em anh sẽ không bao giờ được nhắc tới chuyện rời xa hai mẹ con em nữa".
"Anh hứa", anh nói và hôn cô.
"Hứa là anh sẽ luôn luôn yêu em".
"Anh hứa". Và một nụ hôn thật sâu.
"Còn gì nữa không em?" anh hỏi, đôi mắt anh tràn đầy tình yêu.
"Còn rất nhiều", cô thì thầm. Và thực tế Maryellen mới chỉ bắt đầu.
Maryellen rất tuyệt vọng. Cô đã sống trong tình trạng tuyệt vọng như vậy hàng thần nay rồi. Cô ngồi trú mưa ở ghế băng trong công viên bến cảng, nhâm nhi cà- phê nóng trong một cái ly giấy, khuỷu tay tựa trên đầu gối, nhìn ra mặt nước vịnh tối đen.
Lẽ ra cô đã gặp mẹ để ăn trưa nhưng do phải nhận hàng muộn ở phòng tranh nên đến phút cuối lại phải huỷ cuộc hẹn với mẹ. Hơn nữa bây giờ cô cũng không có cảm giác ngon miệng và muốn có những giây phút một mình để có thể suy nghĩ. Lois Habbersmith, trợ lý và cũng là bạn của cô, dường như thấu hiểu tâm trạng ấy, nên đã nhanh chóng giục cô đứng lên, ra khỏi văn phòng.
Maryellen đi bộ dọc bến cảng, đây là một trong những địa điểm yêu thích của cô. Vào mùa hè thành phố tài trợ để mở những buổi hoà nhạc các tối thứ năm hàng tuần cho vịnh, và trong công viên sẽ không còn lấy một chỗ trống. Cô luôn yêu âm nhạc, tiếng cười và không khí vui vẻ lan truyền khắp nơi.
Chiều nay Maryellen cảm thấy tự do của mùa hè. Cô đã mất Jon. Đó là kết cục cô phải gánh chịu vì cách đối xử tệ bạc trước đây. Cô đã giải thích nguyên nhân nhưng dường như Jon không thể tha thứ.
Maryellen cho rằng mình hiểu được điều đó. Cô rất ít kinh nghiệm về đàn ông do ảnh hưởng từ cuộc hôn nhân không thành và một người cha với một cuộc sống tê liệt cảm xúc. Cô cũng có những ký ức tuổi thơ hạnh phúc nhưng không phải nhiều.
"Lois nói anh có thể tìm thấy em ở đây".
Giọng nói của Jon làm gián đoạn những suy nghĩ lơ mơ tăm tối của Maryellen. Cô giật mình ngăn lại, suýt đánh rơi ly cà- phê.
"Anh không muốn làm em sợ".
"Em chỉ ngạc nhiên thôi". Và thực sự hạnh phúc khi được gặp anh, hạnh phúc tới nỗi cô cố gắng để không mỉm cười, tránh cho mọi cảm xúc tràn ra trước anh và tránh biến mình thành kẻ ngốc nghếch.
Đã rất nhiều lần rồi cô cố gắng làm được một trong ba điều đó.
Jon tiến lại gần và ngồi hàng ghế ngay sau Maryellen. Anh im lặng một lúc lâu. Thoạt tiên, Maryellen cũng không nói gì, nhưng rồi cô không thể chịu đựng được thêm nữa.
"Em muốn nói vói anh điều này", cô lẩm bẩm. "Như vậy cũng ổn anh ạ".
"Cái gì ổn?".
Cô cố giữ hơi thở đều đặn và nhận xét. "Chuyện anh có người phụ nữ khác. Em không trách gì anh ...".
"Ai nói với em như vậy?".
"Không ai hết", cô nói nhưng không nhìn anh. "Em tự suy đoán vậy thôi".
Jon cau mày và lắc đầu. "Em đã đoán sai rồi, Maryellene à. Không có người phụ nữ nào khác trong cuộc đời anh kể từ khi anh gặp em".
Cô nhìn anh chằm chằm và không biết phải nghĩ thế nào.
Anh đang ngó ra phía vịnh. "Anh đã yêu em từ rất lâu trước khi em mời anh tới dự buổi lễ Halloween đó".
Bây giờ thì cô đã chắc rằng mình hiểu lầm anh. Nếu quả thật là như vậy thì anh có cách thể hiện thật buồn cười. Hàng tuần nay họ chưa nói chuyện với nhau. Những lần nói chuyện chỉ là một hai câu thăm hỏi trong khi anh đến đón và trả Katie. Dường như anh luôn luôn nghĩ ra cách để lẩn tránh cô.
"Em - Anh thậm chí còn không muốn nói chuyện với em nữa", cô nói.
"Anh không thể".
"Vậy thì em hiểu rồi". Giọng Maryellen có một chút mỉa mai.
"Anh sợ rằng nếu anh nói chuyện với em, anh sẽ không thể không nói với em về chuyện ...".
"Chuyện gì?" cô hỏi thiếu kiên nhẫn.
"Anh đã quyết định sẽ rời vịnh Cedar".
"Rời đi?" cô hét lên. Anh vừa mới nói rằng anh yêu cô. Cô cũng biết anh quan tâm đến con gái họ nhiều thế nào. Katie cần bố nó và sự thật là cô cũng cần có Jon.
"Sáng nay điều đầu tiên anh làm là rao bán nhà".
Run lên vì kinh ngạc và đau đớn, Maryellen gần như không chấp nhận được những gì Jon nói.
"Anh cũng đã thông báo với nhà hàng The Lighthouse".
Điều này thật quá sức chịu đựng của Maryellen. Mỗi từ như một lưỡi dao cứa vào tim cô, một nỗi đau không gì tả xiết và cũng không dễ gì quên đi. Vùi mặt vào hai tay, cô gục xuống đầu gối và oà khóc nức nở.
"Maryellen..". giọng anh yếu đi và xa dần. Rồi anh đặt tay lên sông lưng cô như thể cô là một đứa trẻ cần dỗ dành.
"Tại sao vậy anh?", cô hỏi và ngẩng đầu lên chỉ vừa đủ để anh nghe thấy.
"Nếu anh yêu em và yêu Katie, tại sao anh lại bỏ mẹ con em?". Cô thật là ngốc nghếch. Lúc mới biết mình có thai, cô chỉ xem Jon như một người cho tng trùng, không bao giờ ngờ rằng sau này anh lại trở nên quan trọng với hai mẹ con cô như vậy.
Jon không trả lời. Cô biết anh đang làm gì - chính xác như những gì cha cô hành động. Chối bỏ và làm tổn thương những người mình yêu quý nhất.
"Anh chưa bao giờ gặp cha em phải không?", cô nói, cố gắng rũ bỏ nỗi đau để giữ giọng mình được bình tĩnh.
"Anh chưa.".
"Dường như anh có rất nhiều điểm giống với ông. Ông cũng khiến những người mình yêu thương đau khổ". Lòng kiêu hãnh đã giúp cô đứng dậy. "Nếu anh đã quyết định rời đi thì em chẳng còn gì để ngăn anh. Chỉ có điều là, Jon à, em cũng yêu anh. Em không muốn yêu anh và em đã làm đủ mọi cách để giữ con tim mình không vướng vào tình cảm đó, nhưng em không làm được".
Cô hít một hơi thật sâu. "Em đã nghĩ rằng em có thể sinh con và nuôi con một mình dễ dàng. Bây giờ nhiều phụ nữ cũng làm như vậy. Nhưng sự thực khó khăn hơn em tưởng rất nhiều. Anh luôn bên em và Katie những lúc em cần, dần dần em đã nhận ra sai lầm của mình. Em bắt đầu ý thức được vai trò quan trọng của người cha với một đứa trẻ. Và với mẹ cúa đứa bé nữa". Cô lau nước mắt đang lăn xuống hai gò má. "Có lẽ đây là hậu quả mà em đáng phải chịu, nhưng thật không đáng cho Katie. Nếu bây giờ anh bỏ con bé ra đi thì anh còn tệ hơn em trước đây". Cô bắt đầu bước đi thì anh ngăn cô lại.
"Thôi được anh sẽ nói cho em nghe".
Cô cau mày với anh. "Anh định nói gì?".
Anh nhắm mắt trong giây lát. "Anh đã có tiền án, Maryellen. Anh đã từng, phải đi tù. Có lần em hỏi anh học nấu ăn ở đâu. Ở sau song sắt đấy, em tin không? Anh không dám nói với em vì sợ em sẽ lấy mất Katie, không cho anh gặp con bé nữa".
Điều này lý giải phần nào nhưng không đủ. Cô cúi người ngồi xuống ghế băng bên cạnh anh. "Em sẽ không bao giờ làm điều đó".
"Anh tin một người, một người mà anh yêu quý và anh đã có một bài học cay đắng. Anh không muốn nhắc lại chuyện này nữa".
"Một người phụ nữ khác sao?" cô hỏi.
"Em trai cùng cha khác mẹ với anh". Anh không nói thêm gì nữa và dường như đây là tất cả những gì anh muốn tiết lộ.
"Tại sao bây giờ anh lại quyết định kể với em?" cô hỏi. Nếu anh đã quyết ra đi thì có ích gì khi anh thú nhận sự thật này.
Anh không trả lời.
Maryellen quyết không bỏ qua. "Điều gì đột nhiên khiến anh tin em và kể cho em như vậy, nhất là khi anh sắp ra khỏi cuộc đời em và Katie".
Anh vẫn không có câu trả lời nhưng cô cũng không ngạc nhiên. Jon ít khi tự nguyện kể gì về bản thân anh. Nó vẫn như là một trò chơi mà cô là người điều khiển - gợi cho anh nói về mình và tìm hiểu những gì mà cô muốn. Cho đến bây giờ cô vẫn không biết mấy về anh.
"Điều này có thể khiến anh ngạc nhiên, nhưng em cũng từng nghĩ rằng anh đã phải trải qua thời gian trong tù", cô nói. Đó là một trong số vô vàn khả năng cô đã cân nhắc trong những đêm khuya không ngủ. Đó không phải là điều mà cô nghĩ quá nghiêm trọng chỉ là để cô gạt bỏ khả năng anh đang chạy trốn hay mắc phải chứng bệnh hay quên hay là liên quan đến sự việc kỳ quái nào đó. Một người phụ nữ khác luôn là khả năng cao nhất ...
Khuôn mặt anh bỗng tối sầm vẻ giận dữ. "Không phải là câu hỏi em muốn hỏi chứ?".
"Anh bị kết tội gì?".
Anh im lặng một lúc lâu. "Anh bị kết tội vận chuyển cocain".
"Đây là việc mà em trai anh dính dáng tới phải không?".
Jon gật đầu. "Hai đứa anh là hai con người hoàn toàn trái ngược. Nó là một người con hoàn hảo còn anh là một hoạ sỹ chết đói. Một đứa con ô nhục. Bố anh và mẹ kế đều yêu quý Jim. Nó là một đứa tham vọng, một thương gia thành đạt. Nó có tất cả những điều mà bố mẹ mong muốn ở một đứa con trai. Còn anh thì không".
Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến các thành viên khác trong gia đình. Trước đây anh chỉ nhắc đến ông và chuyện Katie là tên người mẹ đã mất của anh. Ông ngoại anh đã để lại cho anh mảnh đất mà anh xây nhà trên đó. "Vậy Jim bây giờ ở đâu?".
Mặt anh căng ra. "Đã chết rồi".
"Ồ em xin lỗi, Jon".
Anh gật đầu nhưng cô thấy anh nén lại một cách khó khăn. Anh để chân lên phía sau của hàng ghế trước mặt và cho hai tay vào túi quần. "Bọn anh đã sống cùng nhau và anh thì cóp nhặt từng đồng từ việc bán tranh. Anh mang theo máy ảnh, đi nhờ xe vào rừng và chụp ảnh cho đến khi nào vẫn còn tiền để rửa. Jim cũng đi cùng anh một mùa hè và thời gian đó thật vui".
Maryellen cũng cho tay vào túi nhưng xích lại gần Jon hơn, vai cô sát vai anh, khao khát được chạm vào anh.
"Jim vận chuyển cocain. Anh thề trước Katie là anh không hề biết cậu ta làm gì. Cậu ta học đại học và các bạn bè của cậu ấy cũng là những người có triển vọng như vậy".
"Cậu ta bán thuốc cho họ sao?".
Jon gật đầu. "Anh thật ngu ngốc, anh chẳng mảy may động não chịu suy luận. Jim lúc nào cũng có tiền, lúc nào cũng có được những thứ mà nó muốn".
"Rồi có chuyện gì xảy ra?" .
"Một đêm cảnh sát ập đến và lôi bọn anh ra khỏi giường. Họ tìm thấy thuốc. Và trong khi anh gào thét rằng đã có người cố ý chơi bọn anh và bọn anh vô tội thì Jim đã bán đứng anh cho cảnh sát, nói rằng số thuốc đó là của anh".
Maryellen đặt tay cô lên cánh tay anh, còn anh nắm chặt những ngón tay cô.
"Em trai anh đã làm chứng buộc tội anh và bố anh cũng về phe nó - ông đã nói dối rằng anh chính là đứa dính líu đến ma túy và Jim mới vừa chuyển đến ở cùng nhà với anh và không thể liên quan được.”
Cô nhắm mắt, tưởng tượng ra khi bị phản bội như vậy. Đầu tiên là em trai, sau là đến cha mình. "Sao ông lại có thể làm như vậy được?".
"Bố anh tin những gì Jim nói, anh đoán thế. Ông chỉ có thể bảo vệ được một đứa con - hy sinh đứa còn lại".
"Ồ Jon".
"Anh chưa từng gặp hay nói chuyện với cha anh kể từ ngày anh bị kết án. Anh không muốn dính đáng gì đến ông nữa. Anh không biết anh sẽ là sao nếu không có ông ngoại. Ông đã làm tất cả để giúp anh".
Cô đã hiểu hơn những gì Jon phải trải qua, những gì đã hình thành con người anh.
Jon lộ vẻ cay đắng. "Jim chết khi anh còn đang trong tù. Bố viết thư thông báo nhưng anh không bao giờ viết lại".
"Anh ở trong tù bao lâu?".
"Anh bị kết án mười lăm năm".
Cô há miệng vì kinh ngạc. Jon, một người yêu thích thiên nhiên và tự do lại bị nhốt trong xà lim nhà tù.
"Anh đã ở trong tù bảy năm, và đó là bảy năm địa ngục".
"Jim thoát không bị dính dáng gì sao anh?".
Jon nhìn xuống những ngón tay hai người đan vào nhau và anh siết chặt đến nỗi cô suýt phải kêu lên vì đau. "Cậu ta được hưởng án treo và sau đó chết vì sốc thuốc một năm trước khi anh mãn án".
Maryellen thực sự muốn an ủi anh, muốn ôm anh vào lòng.
"Bây giờ thì em biết rồi đấy". Mắt anh lạnh như đá khi anh nhìn vào mắt cô.
"Em có thể đưa thông tin này cho bất cứ toà án nào và giữ Katie cho em".
Bây giờ cô đã hiểu tại sao anh lại bán mảnh đất ông ngoại để lại, bán ngôi nhà anh tự tay anh xây lên. Tại sao anh phải từ bỏ công việc. Rời bỏ vịnh Cedar.
"Anh không tin em", cô thì thầm. Anh đang từ bỏ mọi thứ quan trọng với anh vì anh tin rằng rồi anh cũng sẽ mất chúng. Vì giây phút anh bộc lộ tất cả anh cũng đã chấp nhận cả sự rủi ro rằng cô cũng sẽ từ bỏ anh.
"Anh không thể". Anh thậm chí không thèm phủ nhận điều đó. "Người duy nhất trên thế gian này anh có thể tin là bản thân anh".
"Thế còn Katie thì sao?".
"Nó mới chỉ là một đứa trẻ.. ".
"Nó là con gái anh".
"Anh yêu con bé".
"Vậy nó có xứng đáng được biết cha nó không?".
Anh nghiến chặt hai hàm răng.
"Cuối cùng rồi anh cũng phải tin ai đó. Anh không thể cứ đóng cửa lòng mình mãi được. Không sớm thì muộn anh cũng phải ổn định, không thể chạy trốn mãi".
Anh không nhìn cô cũng không đáp lại.
"Em có thể chịu được nếu anh không muốn có em trong cuộc đời em, nhưng Katie cần anh. Jon, anh đừng bỏ con". Cô cũng muốn anh làm vậy vì cô, nhưng cô không nói ra.
"Bây giờ em đã biết mọi chuyện".
"Vâng", cô thì thầm.
"Em sẽ không tranh quyền nuôi Katie một mình nữa?".
"Không", cô nói. "Em hứa".
"Em có thể làm được như vậy, em biết mà".
"Jon", cô tức đến phát khóc. "Anh không thèm để ý đến lời nào em nói à? Katie cần có anh ... Em cần có anh. Em sẽ không làm gì để ngăn anh khỏi cuộc sống của Katie. Cũng như của em".
Anh nheo mắt. "Vậy em có lấy một kẻ phạm tội không?".
"Anh đang hỏi em sao?".
Anh ngập ngừng và rồi gật đầu mạnh mẽ. Cô quan sát khi anh dúi mạnh tay trong túi, khom vai ra phía trước.
Cô chớp mắt liên tục để ngăn không cho nước mắt chảy xuống má. "Em sẽ rất vui lòng được trở thành vợ anh, mẹ của các con anh ...".
"Các con?".
“Em nghĩ rằng Katie có thể muốn có em trai hoặc em gái".
Một nụ cười ngập ngừng trên môi Jon và sau đó từ sâu trong ngực anh bật ra tiếng cười to, sảng khoái. m thanh của tiếng cười đó vang xa ra phía vịnh, hoà cùng tiếng kêu thất thanh của những con mòng biển.
Trước khi Maryellen kịp nhận ra thì cả hai đã đứng dậy và cô đang nép gọn trong vòng tay anh. Họ ôm nhau thật chặt và anh hôn cô thật lâu, thật nhiều.
Maryellen ngẩng mặt, khóc ngon lành trước mắt anh khi những nụ hôn của Jon đặt lên trán, lên má, lên cằm và lên môi cô. Khi môi họ gặp nhau, đó là một nụ hôn của sự chân thành, tin tưởng và yêu thương.
Maryellen gần như không thở được khi môi Jon rời cô. "Anh muốn chúng ta làm đám cưới, càng sớm càng tốt".
"Vâng", cô thì thầm. "Hứa với em anh sẽ không bao giờ được nhắc tới chuyện rời xa hai mẹ con em nữa".
"Anh hứa", anh nói và hôn cô.
"Hứa là anh sẽ luôn luôn yêu em".
"Anh hứa". Và một nụ hôn thật sâu.
"Còn gì nữa không em?" anh hỏi, đôi mắt anh tràn đầy tình yêu.
"Còn rất nhiều", cô thì thầm. Và thực tế Maryellen mới chỉ bắt đầu.