Vào buổi tối thứ ba, khi mặt trời phủ sắc vàng xuống vịnh, Grace bắt đầu rời thư viện. Grace đã gần như mất cả một ngày để hướng dẫn người trợ lý mới nên chị phải ở lại muộn để giải quyết nốt công việc giấy tờ của mình. Chị mệt đến gần kiệt sức. Và những lúc như thế này khiến chị thấy nhớ Dan nhất. Lúc này giá như được về nhà ăn bữa tối yên bình cùng Dan, và kể cho anh nghe những câu chuyện hàng ngày. Nhưng anh đã biến mất một năm trước đây, anh đã tan biến không để lại một lời nào, một dấu vết gì. Anh đã trốn trong một chiếc xe moóc lưu động và đi vào tận sâu trong rừng, nơi cuối cùng anh đã tự kết liễu đời mình. Ký ức của cuộc chiến tranh ở Việt Nam đã khiến anh không bao giờ được thanh thản. Anh đã sống trong nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi thường trực.
Sau khi tìm thấy thi thể Dan, Grace đã phải sống trong nỗi dằn vặt, cô đơn, tại sao mình không thể cảm nhận nỗi khổ tâm của chồng để có thể giúp anh, gần gũi với anh hơn. Nhưng cô cũng tự hỏi rằng nếu biết được những gì Dan đã phải chịu đựng thì liệu cô có đủ khả năng và sự kiên trì để giúp anh thoát khỏi nỗi ám ảnh cửa quá khứ hay không? Bởi quá khứ ấy khủng khiếp đến mức anh không thể chia sẻ được với ai, kể cả với Grace người vợ đầu gối tay ấp của anh.
Gần đây Grace đã cảm nhận một nỗi buồn và sự trung vắng mà chị không tài nào gạt bỏ được. Chồng đã mất, cả quãng đời còn lại chị sẽ phải sống một mình, và chị vẫn chưa quen với sự thiếu vắng này. Điều này khiến tâm trí chị luôn rối bời. Cuộc hôn nhân của họ chưa bao giờ thực sự cuồng nhiệt và hạnh phúc nhưng họ đã luôn cố gắng sống vui vẻ. Họ đã từng yêu nhau, đó là điều mà chị có thể chắc chắn. Chị đã sai khi nghĩ rằng mình có thể nhanh chóng bắt đầu một mối quan hệ mới. Chị đã cho rằng nỗi đau buồn này sẽ qua nhanh. Bây giờ thì chị lại tự hỏi liệu đến bao giờ nó mới chấm dứt. Điều mà giờ đây chị mong muốn là được trở lại cuộc sống trước khi Dan biến mất.
Mặc dù anh chưa bao giờ là một người chồng biết nói những lời yêu thương trìu mến, nhưng cả hai đều tìm thấy nguồn an ủi trong cách sống và cách chia sẻ những công việc gia đình. Cứ mỗi chiều anh lại lấy thư và báo. Còn chị thì nấu ăn. Tối đến họ cùng nhau ngồi xem tivi hoặc chuyện trò về những cô con gái hay về những điều nhỏ nhặt thường ngày - chuyện ở chỗ làm, những mối quan tâm trong gia đình, những mẩu tin địa phương. Mỗi tuần một lần chị đi tập aerobic với Olivia. Dan không thích chị đi nhưng cũng không bao giờ yêu cầu chị phải ở nhà. Anh hiểu tình bạn của chị và Olivia quan trọng như thế nào. Còn bây giờ những buổi tối trôi qua trong yên lặng. Cô đơn tràn ngập tâm hồn Grace. Bây giờ chỉ là người mang rác đi vứt, là người phải vật lộn với cái máy cắt cỏ để tỉa hàng rào, phải đọc phần chữ in nhỏ trong hợp đồng bảo hiểm xe hơi. Cô ghét tất cả những điều này.
Đi bộ đến bãi đậu xe đằng sau thư viện, chị cố gắng rũ bỏ nỗi phiền muộn và tự nhắc nhở mình - như chị vẫn thường làm - rằng cuộc sống của mình còn nhiều nguồn vui. Sau nhiều năm mong đợi, chị đã được lên chức bà lần thứ hai.
Các con gái của chị rất gần gũi với chị và trở nên thương yêu nhau. Chị có nhiều bạn tốt, đặc biệt là Olivia. Kinh tế của chị cũng đi vào ổn định, mặc dù không phải là một cuộc sống vương giả nhưng chị cũng kiếm đủ để không phụ thuộc vào ai. Chị đã có câu trả lời về việc mất tích của Dan, cho dù đó là một câu trả lời chị không mong đợi.
Mọi thứ với chị nhìn chung như vậy là tốt.
Con Buttercup mừng rỡ chào đón khi chị về đến nhà Hàng ngày cứ đến năm giờ rưỡi là con chó lại ra khỏi cửa riêng dành cho nó để đón chị. Nó đã được huấn luyện cẩn thận bởi người chủ trước và nó sẽ không rời chỗ của mình cho đến khi Grace về, cho dù là muộn như hôm nay. Chị lấy thư và báo trong ngày, rồi thì thầm xin lỗi và vỗ về Buttercup. Chị đọc lướt qua mục quảng cáo và các hoá đơn trong lúc đi vào nhà và chợt dừng bước khi bắt gặp một bức thư gửi cho chị từ Atlanta. Nhìn địa chỉ gửi chị nhận thấy đây là một bức thư đến từ Will Jefferson, anh trai của Olivia. Grace háo hức xé phong bì thư. Chị luôn rất quý Will.
Đứng ngay trên vỉa hè, chị đọc lướt qua lá thư dài một trang, được đánh máy ngay ngắn. Khi còn học trung học chị đã đứng từ xa ngưỡng mộ và thần tượng anh trai Olivia. Anh luôn khiến bao con tim của các nữ sinh trung học thổn thức và thời gian cũng không xoá mờ đi vẻ hấp dẫn đó. Chị mới gặp lại anh gần đây khi anh bay về nhà sau cuộc phẫu thuật của bà Charlotte. Grace thấy ngạc nhiên rằng cho đến tận bây giờ, sau ba mươi bẩy năm tốt nghiệp trung học, chị vẫn thấy anh thật hấp dẫn.
Đó là một lá thư chia buồn. Anh chia buồn về việc của Dan, và sơ qua về những thay đổi mà anh nhận thấy ở vịnh Cedar. Anh nói anh không chỉ coi đây là một chuyến viếng thăm, vì sau ngần ấy năm được trở về nhà thì đó thật là một cảm giác bình yên, dễ chịu. Anh còn nói rất vui vì đã được gặp lại chị. Kể từ khi quay lại Atlanta anh đã nói chuyện với vợ về việc nghỉ hưu trong vài năm tới và anh sẽ cân nhắc việc quay trở về sống ở vịnh Cedar.
Grace biết là Olivia và bà Charlotte sẽ rất sửng sốt khi biết ý định này của Will. Và rồi chị để ý thấy bên dưới chữ ký Will có ghi địa chỉ thư điện tử. Anh không yêu cầu chị viết lại nhưng đây chính là một lời mời để ngỏ.
Trên đường vào nhà, chị đọc lại lá thư của Will lần thứ hai, cố gắng đoán ra những ẩn ý của anh. Không có gì ngoài những câu hỏi thăm thông thường, những từ ngữ bộc lộ đồng cảm chân thành và một chút thông tin về kế hoạch cho tương lai của anh.
Chị cất lại lá thư vào trong phong bì, cho Buttercup ăn và sau đó bật tivi.
Những ngày gần đây chiếc tivi với chị không chỉ là để giải trí mà còn là một người bạn đồng cảm. Buổi tối hôm nay trở nên ấm áp lạ thường, chị lục tung đồ ăn trong tủ lạnh rồi quyết định sẽ ăn salat. Chị vừa bóc hai hộp sữa chua, vừa ngân nga hát.
Grace đột nhiên dừng lại và đứng thẳng người lên. Khi chị rời thư viện, chị đã cảm thấy tâm trạng mình thật u ám, nhưng bây giờ tâm trạng ấy đã biến đâu mất cả. Một cảm giác vui vẻ, hạnh phúc ngập tràn trong chị. Điều duy nhất có thể lý giải cho sự thay đổi đột ngột này là do lá thư của Will. Chị phân vân tự hỏi không hiểu mình có phải người dễ thay đổi, chỉ một lá thư từ một người bạn cũ - một người mà chị hằng ngưỡng mộ từ hồi trung học, lại có thể khiến tâm trạng mình biến đổi hoàn toàn như vậy sao?
Chị cũng không có thời gian để phân vân nhiều về điều này. Buttercup sủa vang và chạy ra cửa chỉ vài giây trước khi chuông cửa kịp reo.
Grace ra mở cửa và nhận thấy Olivia đang đứng bên ngoài.
"Cậu có thời gian nói chuyện không?". Olivia hỏi. Trông chị có phần bực bội điều này khiến Grace rất ngạc nhiên vì Olivia vốn rất điềm tỉnh.
"Tất nhiên rồi Olivia. Có chuyện gì vậy?".
Cô bạn giơ tay như thể hết hi vọng và không biết bắt đầu từ đâu. "Tớ không thể tin được".
"Tin được cái gì?".
"Đầu tiên thì Stan liên lạc với tớ và sau đó là đến Jack sau hàng tuần liền im hơi lặng tiếng. Điều này chỉ xảy ra trong vòng vài tiếng đồng hồ. Như thể hai người họ có rađa và biết được chính xác người kia đang làm gì".
Đây quả là một tin tuyệt vời vì Grace cũng đang rất quan tâm. "Jack à? Jack đã liên lạc với cậu à?". Chị ngồi lên ghế sô- pha.
Olivia gật đầu. "Người đàn ông này đúng là một con cáo".
"Jack à?". Grace bối rối hỏi. "Lần này anh ấy đã làm gì?".
Olivia ngồi phịch xuống ghế cạnh Grace. "Anh ấy gửi hoa đến nhà tớ. Bó hoa thật tuyệt vời và những bông hoa thì không chê vào đâu được. Chắc anh ấy đã phải tốn khá nhiều tiền cho chỗ hoa đó. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu thôi".
"Jack gửi hoa cho cậu à?". Grace kêu lên một cách ngạc nhiên đấy vui mừng. "Thế cậu đã làm gì?".
"Và mình đã gọi điện cám ơn anh ấy".
"Có thể coi đây là một hành động làm lành rồi". Grace nói. Chị luôn thích thú khi thấy bạn mình rõ ràng là đang yêu Jack, và bị bối rối bởi Jack. Chị rất muốn Olivia có thể xác định rõ ràng tình cảm của mình. Cũng trong thời gian này Stan đang có âm mưu làm Olivia phân tán, anh ta rất háo hức muốn đoạt lại trái tim Olivia và vì những cảm xúc đảo lộn như vậy nên rất có thể Olivia sẽ yếu lòng mà quay lại với anh ta.
Grace chỉ có một điều để nói về chồng cũ của Olivia: việc tính toán của anh ta thật hoàn hảo. Vào đúng lúc Olivia đang có một mối quan hệ mới tốt đẹp thì bỗng dưng ở đâu xuất hiện một Stan biết ăn năn hối lỗi, hy vọng lôi kéo cô vợ cũ trở lại với mình.
"Cậu không thể tin được anh ấy đã nói gì với tớ đâu".
"Jack hay Stan?". Grace đang mất tập trung và không kịp theo dõi câu truyện.
"Cả hai". Olivia gần như hét lên.
"Vậy bắt đầu với Stan trước đi". Nếu Olivia thực sự cảm động trước việc được Jack tặng hoa thì Grace không còn phải lo lắng về việc chồng cũ của cô ấy đã làm những gì.
"Stan gọi điện và nói muốn đưa tớ đi ăn tối".
"Không phải vậy chứ". Grace nói vờ như kinh ngạc. "Cậu chỉ việc nhốt anh ta lại và vứt chìa khoá đi thôi".
Olivia nhìn Grace, mắt ánh lên vẻ giận dữ. "Cậu đang cố tình đùa tớ đấy à Grace Sherman?".
Grace cười. Chị không thể dừng được. "Chẳng có ai được tặng hoa hay được mời đi ăn lại tức giận cả. Chắc phải có lý do gì mới khiến cậu giận dữ đến vậy. Có phải họ đang cố ganh đua với nhau à?". Điều đó có thể đúng. Và đây cũng chính là điều mà Olivia muốn, khi xảy ta chuyện hiểu lầm giữa cô và Jack.
Olivia bỏ hai cánh tay đang khoanh trước ngực và vuốt ve cái đầu mượt như nhung của con Buttercup. "Thực ra thì Stan là người đầu tiên tấn công tớ. Anh ta muốn tớ đi Seattle ăn tối cùng anh ta vào tối thứ sáu".
Grace nhướn lông mày. "Tại sao lại là ở Seattle?".
"Anh ta phải dự một bữa tiệc chiêu đãi của công ty và không muốn xuất hiện một mình. Anh ta có một phòng ở khách sạn và ...".
"Một phòng à?".
Olivia đảo mắt. "Chắc anh ta nghĩ tớ quá ngây thơ không đoán biết được trong đầu anh ta đang nghĩ gì. Ồ, chắc chắn là phòng sẽ có hai giường, nhưng tớ đâu phải đứa trẻ lên ba và mình biết rất rõ Stanley Lockhart. Anh ta đang có một kế hoạch".
"Thế còn Jack thì sao?".
"Khi hoa được mang đến", Olivia nói mơ mộng. "Grace, sau hàng tuần dài như vậy, tớ phải nói thật rằng tớ đã rất vui khi nhận được chúng".
Grace cũng thích thú không kém. Mặc dù Jack đã để thời gian dài trôi qua một cách lãng phí ... "Vậy anh ấy viết gì trong tấm thiệp hoa?".
Olivia nhìn xuống sàn nhà. "Anh ấy chỉ ký tên thôi. Tất cả chỉ có vậy".
Thật là thông minh. "Nói cách khác, anh ấy chọn cách đi nước cờ đầu tiên, phần còn lại là do cậu đúng không?".
"Chính xác là như vậy".
"Và cậu đã gọi cho anh ấy?".
Olivia gật đầu. "Tớ đã gọi và anh ấy nghe máy khi hồi chuông đầu tiên vừa reo, như thế anh ấy đã ngồi đó chỉ chờ tớ gọi đến. Lại được nói chuyện với anh ấy thật là một cảm giác tuyệt vời dễ chịu. Bọn tớ đã nói chyện vui vẻ như vậy cho đến khi ...".
"Cho đến khi có chuyện gì xảy ra?".
"Anh ấy mời tớ đi ăn tối cũng vào tối thứ sáu, tớ đã vô ý nói rằng mình chưa chắc chắn vì tớ cũng đã nhận được lời mời đi ăn tối trước đó".
Grace đồng ý rằng đây không phải một lời từ chối khôn ngoan, nhưng cô không bình luận.
"Jack mất hai giây để nhận ra rằng lời mời khác kia là của Stan. Thế là anh ấy tỏ thái độ khác rất với tớ và nói rằng anh ấy nhớ ra anh ấy cũng bận vào tối thứ sáu rồi. Anh ấy chúc tớ có một buổi tối vui vẻ với Stan, và cúp máy trước khi tớ kịp thanh minh". Grace chỉ muốn rên lên.
Hai vai của Olivia chùng xuống. "Bây giờ thì cậu hiểu tại sao tớ lại bực mình như vậy đấy".
"Cậu sẽ không đi ăn tối cùng Stan chứ?". Grace hỏi lại chỉ để kiểm tra cho chắc chắn.
"Chắc là không". Olivia khẽ nói.
"Tối thứ sáu này tớ cũng rảnh. Chúng mình đi xem phim nhé?".
Olivia cười lớn. "Đống ý, bạn của tôi à. Chúng mình đâu cần đến những người đàn ông chứ phải không?".
Có lẽ, Grace quyết định, chị sẽ tìm cách kéo Jack Griffin cùng tới rạp chiếu phim vào tối thứ sáu. Hiển nhiên đôi lúc sự phát triển của một tình cảm lãng mạn cũng cần phải có bàn tay sắp đặt.
Rosie đã viết mẫu những từ mà học sinh lớp hai của cô phải chép lại lên bảng. Cô đặt mấu phấn thừa cạnh bảng và phủi bụi trên tay.
Chuông reo báo hiệu buổi học hôm nay đã kết thúc. "Đừng quên nhắc với bố mẹ các em là tối nay có buổi họp phụ huynh nhé" cô nói với các học sinh. Buổi họp phụ huynh là để giới thiệu giáo viên với phụ huynh học sinh, thường được tổ chức vào tuần thứ ba của tháng 9.
Bọn trẻ nhảy ra khỏi bàn, lấy cặp sách, ba lô và lao ra khỏi lớp học. Tất cả trừ Jolene Peyton. Cô bé với mái tóc dài sẫm màu được bện thành một bím tóc hôm nay có vẻ mặt buồn rầu, đáng thương. Cô bé chậm rãi đi về phía cửa lớp, đầu cúi gằm xuống.
"Jolene, cô có giúp gì được không?". Rosie nhẹ nhàng hỏi.
Mặt cô bé vẫn cúi gằm, mắt nhìn xuống đất. "Tối nay chỉ có bố em đến họp được thôi".
"Rất tuyệt. Cô rất muốn gặp bố em".
Jolene từ từ ngẩng đầu lên cho đến khi bắt gặp ánh mắt Rosie. "Mẹ em đã chết trong một tai nạn ôtô".
"Cô biết, và cô rất lấy làm tiếc". Trái tim cô như bị dao cứa khi nghe những lời nói của cô bé.
"Ngày nào bố và con cũng đặt hoa ở trên đường nơi mẹ mất".
Rosie cũng biết điều này. Khi đi qua đoạn đường cắt ngang đông đúc đó cô vẫn thường nhìn thấy hoa và bóng bay.
"Cô rất vui khi tối nay bố em sẽ đến tham dự buổi họp phụ huynh". Rosie nói.
Jolene gật đầu. "Bố nói đây là việc mẹ vẫn thường làm nếu mẹ còn sống".
Rosie ôm cô bé vào lòng. Thậm chí đến bây giờ là hai năm sau vụ tai nạn, Jolene vẫn rất nhớ mẹ.
"Em nói với bố rằng em cần có một người mẹ và bố nói bố sẽ nghĩ về điều đó". Cô bé thở dài. "Bố nói như vậy rất nhiều lần rồi".
Cô cũng vậy, Rosie nghĩ với một nụ cười nhẹ. "Mẹ sẽ nghĩ về điều đó", cũng là một câu quen thuộc trong vở kịch của các bà mẹ.
Buổi tối hôm đó khi lớp học đã chật cứng các vị phụ huynh, Rosie cố gắng tìm kiếm bố Jolene. Cô bé dẫn bố vào lớp học rồi chạy đi lấy bánh và nước hoa quả cho bố ở chiếc bàn được đặt phía trên lớp học.
Trong khi đợi con gái, Bruce Peyton đứng ở phía sau, không hoà vào với các phụ huynh khác. Trông anh rất điển trai nhưng vây quanh anh là sự u sầu xa xăm. Những sự kiện ở trường như buổi tối hôm nay là một sự nhắc nhở đau đớn với anh rằng anh đang cô đơn. Anh là một người có chiều cao trung bình và hơi gầy. Quần áo anh trông có vẻ hơi lùng thùng so với khổ người. Rosie cho rằng đây là kết quả của việc sút cân trong lúc phải suy nghĩ và đau đớn quá nhiều.
Đôi mắt của anh mang màu xanh sâu thẳm khiến cô không thể kiềm chế được việc liếc trộm về phía anh.
Đã rất nhiều năm, phải nói là hàng thập kỷ, Rosie không biết nhìn đến một người đàn ông nào ngoài chồng mình. Kỹ năng tán tỉnh của cô đã mòn đi do không được sử dụng dù cô tin rằng cô có thể học hỏi được điều đó từ Janice Lamond.
Khi Rosie rảnh rỗi hơn, cô tiến đến chỗ Bruce. Cô cười và chìa tay ra phía anh:
"Tôi là Rosie Cox, cô giáo của Jolene. Tôi chỉ muốn nói tôi rất tiếc khi biết chuyện của vợ anh".
"Cám ơn cô". Nụ cười thoảng qua trên môi người đàn ông goá vợ và anh nắm tay cô vài giây. "Tôi rất vui được biết cô".
"Cô Cox là một cô giáo rất tốt nhưng cô không phải cô giáo chính của con bố ạ". Jolene nói với bố một cách nghiêm túc.
"Tôi sẽ đảm nhiệm cho đến khi cô Gough bình phục sau cuộc phẫu thuật". Rosie giải thích. "Đây là lần đầu tiên tôi quay lại lớp học sau vài năm nghỉ ở nhà. Tôi mới ly hôn". Nói ra những từ này khiến cô thấy như bị nghẹn. Và đúng như Rosie lo sợ, nước mắt cô tự nhiên tuôn trào và cô phải quay đi nơi khác để không làm cả hai bối rối.
Nhưng bằng ý chí mạnh mẽ, cô đã lấy lại được sự bình tĩnh. Trong khi cô nói chuyện với một vài phụ huynh khác thì Bruce nấn ná quanh đó; Jolene chỉ cho anh chỗ ngồi của mình và đưa anh đến khu vực vui chơi ở phía sau lớp học.
Đến tám giờ chỉ còn lác đác vài vị phụ huynh ở lại. Rosie mang cái bát to và khay bánh quy đã hết tới bếp ăn. Khi cô quay lại thì chỉ còn hai bố con Bruce và Jolene.
"Nếu Jolene cần phải học thêm môn đọc hay đánh vần thì cô cứ cho tôi biết nhé", anh nói.
"Tôi sẽ thông báo cho anh" Rosie khẳng định với anh. "Tôi rất vui vì đã được gặp anh".
"Tôi cũng vậy". Anh đưa tay ra cầm tay con gái và rồi ngập ngừng. Ánh mắt anh tìm kiếm ánh mắt cô. Tôi rất tiếc về việc ly hôn của cô".
Rosie nhìn xuống và gật đầu:
"Tôi ... tôi cũng vậy".
Và ngay sau đó anh rời khỏi lớp học. Một lần nữa Rosie lại thấy mắt mình nhoè nước.
Mọi chuyện với cô thật tồi tệ. Nhìn vẻ bên ngoài thì dường như mọi chuyện với Zach đều rất tốt. Khi Allison và Eddie ở với anh ta cả ba bố con đã cùng nhau nấu ăn và ba người đã rất vui vẻ. Nhưng những đêm cô ở với hai đứa trẻ thì mọi chuyện lại không như vậy. Allison và Eddie cãi nhau không ngớt và cô con gái đang độ tuổi dậy thì luôn thách thức Rosie bởi bất cứ chuyện gì dù rất nhỏ. Nó rõ ràng đã đứng về phía Zach trong vụ ly hôn này.
Rosie lê bước vào căn hộ mà cô và Zach thuê chung. Tối nay anh ở cùng bọn trẻ, Rosie nghi ngờ không biết Eddie có quấy nhiễu anh vào giờ đi ngủ không.
Những cơn tức giận như vậy thường được chúng để dành cho những đêm Rosie đến ở cùng chúng. Allison chắc đã tình nguyện rửa bát đĩa của bữa tối. Rosie thậm chí không dám nhờ con bé những việc nhà đơn giản nhất vì cô không muốn phải tranh cãi với con bé.
Bây giờ cô đã là một phụ nữ độc thân tự do rồi, Rosie nghĩ một cách mỉa mai. Cô là một phụ nữ đã ly hôn với hai đứa con muốn nổi loạn. Không bao lâu nữa sẽ có hàng tá đàn ông đứng xếp hàng trước cửa để được hẹn hò với cô.
Chắc chắn sẽ như vậy!
Vào buổi tối thứ ba, khi mặt trời phủ sắc vàng xuống vịnh, Grace bắt đầu rời thư viện. Grace đã gần như mất cả một ngày để hướng dẫn người trợ lý mới nên chị phải ở lại muộn để giải quyết nốt công việc giấy tờ của mình. Chị mệt đến gần kiệt sức. Và những lúc như thế này khiến chị thấy nhớ Dan nhất. Lúc này giá như được về nhà ăn bữa tối yên bình cùng Dan, và kể cho anh nghe những câu chuyện hàng ngày. Nhưng anh đã biến mất một năm trước đây, anh đã tan biến không để lại một lời nào, một dấu vết gì. Anh đã trốn trong một chiếc xe moóc lưu động và đi vào tận sâu trong rừng, nơi cuối cùng anh đã tự kết liễu đời mình. Ký ức của cuộc chiến tranh ở Việt Nam đã khiến anh không bao giờ được thanh thản. Anh đã sống trong nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi thường trực.
Sau khi tìm thấy thi thể Dan, Grace đã phải sống trong nỗi dằn vặt, cô đơn, tại sao mình không thể cảm nhận nỗi khổ tâm của chồng để có thể giúp anh, gần gũi với anh hơn. Nhưng cô cũng tự hỏi rằng nếu biết được những gì Dan đã phải chịu đựng thì liệu cô có đủ khả năng và sự kiên trì để giúp anh thoát khỏi nỗi ám ảnh cửa quá khứ hay không? Bởi quá khứ ấy khủng khiếp đến mức anh không thể chia sẻ được với ai, kể cả với Grace người vợ đầu gối tay ấp của anh.
Gần đây Grace đã cảm nhận một nỗi buồn và sự trung vắng mà chị không tài nào gạt bỏ được. Chồng đã mất, cả quãng đời còn lại chị sẽ phải sống một mình, và chị vẫn chưa quen với sự thiếu vắng này. Điều này khiến tâm trí chị luôn rối bời. Cuộc hôn nhân của họ chưa bao giờ thực sự cuồng nhiệt và hạnh phúc nhưng họ đã luôn cố gắng sống vui vẻ. Họ đã từng yêu nhau, đó là điều mà chị có thể chắc chắn. Chị đã sai khi nghĩ rằng mình có thể nhanh chóng bắt đầu một mối quan hệ mới. Chị đã cho rằng nỗi đau buồn này sẽ qua nhanh. Bây giờ thì chị lại tự hỏi liệu đến bao giờ nó mới chấm dứt. Điều mà giờ đây chị mong muốn là được trở lại cuộc sống trước khi Dan biến mất.
Mặc dù anh chưa bao giờ là một người chồng biết nói những lời yêu thương trìu mến, nhưng cả hai đều tìm thấy nguồn an ủi trong cách sống và cách chia sẻ những công việc gia đình. Cứ mỗi chiều anh lại lấy thư và báo. Còn chị thì nấu ăn. Tối đến họ cùng nhau ngồi xem tivi hoặc chuyện trò về những cô con gái hay về những điều nhỏ nhặt thường ngày - chuyện ở chỗ làm, những mối quan tâm trong gia đình, những mẩu tin địa phương. Mỗi tuần một lần chị đi tập aerobic với Olivia. Dan không thích chị đi nhưng cũng không bao giờ yêu cầu chị phải ở nhà. Anh hiểu tình bạn của chị và Olivia quan trọng như thế nào. Còn bây giờ những buổi tối trôi qua trong yên lặng. Cô đơn tràn ngập tâm hồn Grace. Bây giờ chỉ là người mang rác đi vứt, là người phải vật lộn với cái máy cắt cỏ để tỉa hàng rào, phải đọc phần chữ in nhỏ trong hợp đồng bảo hiểm xe hơi. Cô ghét tất cả những điều này.
Đi bộ đến bãi đậu xe đằng sau thư viện, chị cố gắng rũ bỏ nỗi phiền muộn và tự nhắc nhở mình - như chị vẫn thường làm - rằng cuộc sống của mình còn nhiều nguồn vui. Sau nhiều năm mong đợi, chị đã được lên chức bà lần thứ hai.
Các con gái của chị rất gần gũi với chị và trở nên thương yêu nhau. Chị có nhiều bạn tốt, đặc biệt là Olivia. Kinh tế của chị cũng đi vào ổn định, mặc dù không phải là một cuộc sống vương giả nhưng chị cũng kiếm đủ để không phụ thuộc vào ai. Chị đã có câu trả lời về việc mất tích của Dan, cho dù đó là một câu trả lời chị không mong đợi.
Mọi thứ với chị nhìn chung như vậy là tốt.
Con Buttercup mừng rỡ chào đón khi chị về đến nhà Hàng ngày cứ đến năm giờ rưỡi là con chó lại ra khỏi cửa riêng dành cho nó để đón chị. Nó đã được huấn luyện cẩn thận bởi người chủ trước và nó sẽ không rời chỗ của mình cho đến khi Grace về, cho dù là muộn như hôm nay. Chị lấy thư và báo trong ngày, rồi thì thầm xin lỗi và vỗ về Buttercup. Chị đọc lướt qua mục quảng cáo và các hoá đơn trong lúc đi vào nhà và chợt dừng bước khi bắt gặp một bức thư gửi cho chị từ Atlanta. Nhìn địa chỉ gửi chị nhận thấy đây là một bức thư đến từ Will Jefferson, anh trai của Olivia. Grace háo hức xé phong bì thư. Chị luôn rất quý Will.
Đứng ngay trên vỉa hè, chị đọc lướt qua lá thư dài một trang, được đánh máy ngay ngắn. Khi còn học trung học chị đã đứng từ xa ngưỡng mộ và thần tượng anh trai Olivia. Anh luôn khiến bao con tim của các nữ sinh trung học thổn thức và thời gian cũng không xoá mờ đi vẻ hấp dẫn đó. Chị mới gặp lại anh gần đây khi anh bay về nhà sau cuộc phẫu thuật của bà Charlotte. Grace thấy ngạc nhiên rằng cho đến tận bây giờ, sau ba mươi bẩy năm tốt nghiệp trung học, chị vẫn thấy anh thật hấp dẫn.
Đó là một lá thư chia buồn. Anh chia buồn về việc của Dan, và sơ qua về những thay đổi mà anh nhận thấy ở vịnh Cedar. Anh nói anh không chỉ coi đây là một chuyến viếng thăm, vì sau ngần ấy năm được trở về nhà thì đó thật là một cảm giác bình yên, dễ chịu. Anh còn nói rất vui vì đã được gặp lại chị. Kể từ khi quay lại Atlanta anh đã nói chuyện với vợ về việc nghỉ hưu trong vài năm tới và anh sẽ cân nhắc việc quay trở về sống ở vịnh Cedar.
Grace biết là Olivia và bà Charlotte sẽ rất sửng sốt khi biết ý định này của Will. Và rồi chị để ý thấy bên dưới chữ ký Will có ghi địa chỉ thư điện tử. Anh không yêu cầu chị viết lại nhưng đây chính là một lời mời để ngỏ.
Trên đường vào nhà, chị đọc lại lá thư của Will lần thứ hai, cố gắng đoán ra những ẩn ý của anh. Không có gì ngoài những câu hỏi thăm thông thường, những từ ngữ bộc lộ đồng cảm chân thành và một chút thông tin về kế hoạch cho tương lai của anh.
Chị cất lại lá thư vào trong phong bì, cho Buttercup ăn và sau đó bật tivi.
Những ngày gần đây chiếc tivi với chị không chỉ là để giải trí mà còn là một người bạn đồng cảm. Buổi tối hôm nay trở nên ấm áp lạ thường, chị lục tung đồ ăn trong tủ lạnh rồi quyết định sẽ ăn salat. Chị vừa bóc hai hộp sữa chua, vừa ngân nga hát.
Grace đột nhiên dừng lại và đứng thẳng người lên. Khi chị rời thư viện, chị đã cảm thấy tâm trạng mình thật u ám, nhưng bây giờ tâm trạng ấy đã biến đâu mất cả. Một cảm giác vui vẻ, hạnh phúc ngập tràn trong chị. Điều duy nhất có thể lý giải cho sự thay đổi đột ngột này là do lá thư của Will. Chị phân vân tự hỏi không hiểu mình có phải người dễ thay đổi, chỉ một lá thư từ một người bạn cũ - một người mà chị hằng ngưỡng mộ từ hồi trung học, lại có thể khiến tâm trạng mình biến đổi hoàn toàn như vậy sao?
Chị cũng không có thời gian để phân vân nhiều về điều này. Buttercup sủa vang và chạy ra cửa chỉ vài giây trước khi chuông cửa kịp reo.
Grace ra mở cửa và nhận thấy Olivia đang đứng bên ngoài.
"Cậu có thời gian nói chuyện không?". Olivia hỏi. Trông chị có phần bực bội điều này khiến Grace rất ngạc nhiên vì Olivia vốn rất điềm tỉnh.
"Tất nhiên rồi Olivia. Có chuyện gì vậy?".
Cô bạn giơ tay như thể hết hi vọng và không biết bắt đầu từ đâu. "Tớ không thể tin được".
"Tin được cái gì?".
"Đầu tiên thì Stan liên lạc với tớ và sau đó là đến Jack sau hàng tuần liền im hơi lặng tiếng. Điều này chỉ xảy ra trong vòng vài tiếng đồng hồ. Như thể hai người họ có rađa và biết được chính xác người kia đang làm gì".
Đây quả là một tin tuyệt vời vì Grace cũng đang rất quan tâm. "Jack à? Jack đã liên lạc với cậu à?". Chị ngồi lên ghế sô- pha.
Olivia gật đầu. "Người đàn ông này đúng là một con cáo".
"Jack à?". Grace bối rối hỏi. "Lần này anh ấy đã làm gì?".
Olivia ngồi phịch xuống ghế cạnh Grace. "Anh ấy gửi hoa đến nhà tớ. Bó hoa thật tuyệt vời và những bông hoa thì không chê vào đâu được. Chắc anh ấy đã phải tốn khá nhiều tiền cho chỗ hoa đó. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu thôi".
"Jack gửi hoa cho cậu à?". Grace kêu lên một cách ngạc nhiên đấy vui mừng. "Thế cậu đã làm gì?".
"Và mình đã gọi điện cám ơn anh ấy".
"Có thể coi đây là một hành động làm lành rồi". Grace nói. Chị luôn thích thú khi thấy bạn mình rõ ràng là đang yêu Jack, và bị bối rối bởi Jack. Chị rất muốn Olivia có thể xác định rõ ràng tình cảm của mình. Cũng trong thời gian này Stan đang có âm mưu làm Olivia phân tán, anh ta rất háo hức muốn đoạt lại trái tim Olivia và vì những cảm xúc đảo lộn như vậy nên rất có thể Olivia sẽ yếu lòng mà quay lại với anh ta.
Grace chỉ có một điều để nói về chồng cũ của Olivia: việc tính toán của anh ta thật hoàn hảo. Vào đúng lúc Olivia đang có một mối quan hệ mới tốt đẹp thì bỗng dưng ở đâu xuất hiện một Stan biết ăn năn hối lỗi, hy vọng lôi kéo cô vợ cũ trở lại với mình.
"Cậu không thể tin được anh ấy đã nói gì với tớ đâu".
"Jack hay Stan?". Grace đang mất tập trung và không kịp theo dõi câu truyện.
"Cả hai". Olivia gần như hét lên.
"Vậy bắt đầu với Stan trước đi". Nếu Olivia thực sự cảm động trước việc được Jack tặng hoa thì Grace không còn phải lo lắng về việc chồng cũ của cô ấy đã làm những gì.
"Stan gọi điện và nói muốn đưa tớ đi ăn tối".
"Không phải vậy chứ". Grace nói vờ như kinh ngạc. "Cậu chỉ việc nhốt anh ta lại và vứt chìa khoá đi thôi".
Olivia nhìn Grace, mắt ánh lên vẻ giận dữ. "Cậu đang cố tình đùa tớ đấy à Grace Sherman?".
Grace cười. Chị không thể dừng được. "Chẳng có ai được tặng hoa hay được mời đi ăn lại tức giận cả. Chắc phải có lý do gì mới khiến cậu giận dữ đến vậy. Có phải họ đang cố ganh đua với nhau à?". Điều đó có thể đúng. Và đây cũng chính là điều mà Olivia muốn, khi xảy ta chuyện hiểu lầm giữa cô và Jack.
Olivia bỏ hai cánh tay đang khoanh trước ngực và vuốt ve cái đầu mượt như nhung của con Buttercup. "Thực ra thì Stan là người đầu tiên tấn công tớ. Anh ta muốn tớ đi Seattle ăn tối cùng anh ta vào tối thứ sáu".
Grace nhướn lông mày. "Tại sao lại là ở Seattle?".
"Anh ta phải dự một bữa tiệc chiêu đãi của công ty và không muốn xuất hiện một mình. Anh ta có một phòng ở khách sạn và ...".
"Một phòng à?".
Olivia đảo mắt. "Chắc anh ta nghĩ tớ quá ngây thơ không đoán biết được trong đầu anh ta đang nghĩ gì. Ồ, chắc chắn là phòng sẽ có hai giường, nhưng tớ đâu phải đứa trẻ lên ba và mình biết rất rõ Stanley Lockhart. Anh ta đang có một kế hoạch".
"Thế còn Jack thì sao?".
"Khi hoa được mang đến", Olivia nói mơ mộng. "Grace, sau hàng tuần dài như vậy, tớ phải nói thật rằng tớ đã rất vui khi nhận được chúng".
Grace cũng thích thú không kém. Mặc dù Jack đã để thời gian dài trôi qua một cách lãng phí ... "Vậy anh ấy viết gì trong tấm thiệp hoa?".
Olivia nhìn xuống sàn nhà. "Anh ấy chỉ ký tên thôi. Tất cả chỉ có vậy".
Thật là thông minh. "Nói cách khác, anh ấy chọn cách đi nước cờ đầu tiên, phần còn lại là do cậu đúng không?".
"Chính xác là như vậy".
"Và cậu đã gọi cho anh ấy?".
Olivia gật đầu. "Tớ đã gọi và anh ấy nghe máy khi hồi chuông đầu tiên vừa reo, như thế anh ấy đã ngồi đó chỉ chờ tớ gọi đến. Lại được nói chuyện với anh ấy thật là một cảm giác tuyệt vời dễ chịu. Bọn tớ đã nói chyện vui vẻ như vậy cho đến khi ...".
"Cho đến khi có chuyện gì xảy ra?".
"Anh ấy mời tớ đi ăn tối cũng vào tối thứ sáu, tớ đã vô ý nói rằng mình chưa chắc chắn vì tớ cũng đã nhận được lời mời đi ăn tối trước đó".
Grace đồng ý rằng đây không phải một lời từ chối khôn ngoan, nhưng cô không bình luận.
"Jack mất hai giây để nhận ra rằng lời mời khác kia là của Stan. Thế là anh ấy tỏ thái độ khác rất với tớ và nói rằng anh ấy nhớ ra anh ấy cũng bận vào tối thứ sáu rồi. Anh ấy chúc tớ có một buổi tối vui vẻ với Stan, và cúp máy trước khi tớ kịp thanh minh". Grace chỉ muốn rên lên.
Hai vai của Olivia chùng xuống. "Bây giờ thì cậu hiểu tại sao tớ lại bực mình như vậy đấy".
"Cậu sẽ không đi ăn tối cùng Stan chứ?". Grace hỏi lại chỉ để kiểm tra cho chắc chắn.
"Chắc là không". Olivia khẽ nói.
"Tối thứ sáu này tớ cũng rảnh. Chúng mình đi xem phim nhé?".
Olivia cười lớn. "Đống ý, bạn của tôi à. Chúng mình đâu cần đến những người đàn ông chứ phải không?".
Có lẽ, Grace quyết định, chị sẽ tìm cách kéo Jack Griffin cùng tới rạp chiếu phim vào tối thứ sáu. Hiển nhiên đôi lúc sự phát triển của một tình cảm lãng mạn cũng cần phải có bàn tay sắp đặt.
Rosie đã viết mẫu những từ mà học sinh lớp hai của cô phải chép lại lên bảng. Cô đặt mấu phấn thừa cạnh bảng và phủi bụi trên tay.
Chuông reo báo hiệu buổi học hôm nay đã kết thúc. "Đừng quên nhắc với bố mẹ các em là tối nay có buổi họp phụ huynh nhé" cô nói với các học sinh. Buổi họp phụ huynh là để giới thiệu giáo viên với phụ huynh học sinh, thường được tổ chức vào tuần thứ ba của tháng .
Bọn trẻ nhảy ra khỏi bàn, lấy cặp sách, ba lô và lao ra khỏi lớp học. Tất cả trừ Jolene Peyton. Cô bé với mái tóc dài sẫm màu được bện thành một bím tóc hôm nay có vẻ mặt buồn rầu, đáng thương. Cô bé chậm rãi đi về phía cửa lớp, đầu cúi gằm xuống.
"Jolene, cô có giúp gì được không?". Rosie nhẹ nhàng hỏi.
Mặt cô bé vẫn cúi gằm, mắt nhìn xuống đất. "Tối nay chỉ có bố em đến họp được thôi".
"Rất tuyệt. Cô rất muốn gặp bố em".
Jolene từ từ ngẩng đầu lên cho đến khi bắt gặp ánh mắt Rosie. "Mẹ em đã chết trong một tai nạn ôtô".
"Cô biết, và cô rất lấy làm tiếc". Trái tim cô như bị dao cứa khi nghe những lời nói của cô bé.
"Ngày nào bố và con cũng đặt hoa ở trên đường nơi mẹ mất".
Rosie cũng biết điều này. Khi đi qua đoạn đường cắt ngang đông đúc đó cô vẫn thường nhìn thấy hoa và bóng bay.
"Cô rất vui khi tối nay bố em sẽ đến tham dự buổi họp phụ huynh". Rosie nói.
Jolene gật đầu. "Bố nói đây là việc mẹ vẫn thường làm nếu mẹ còn sống".
Rosie ôm cô bé vào lòng. Thậm chí đến bây giờ là hai năm sau vụ tai nạn, Jolene vẫn rất nhớ mẹ.
"Em nói với bố rằng em cần có một người mẹ và bố nói bố sẽ nghĩ về điều đó". Cô bé thở dài. "Bố nói như vậy rất nhiều lần rồi".
Cô cũng vậy, Rosie nghĩ với một nụ cười nhẹ. "Mẹ sẽ nghĩ về điều đó", cũng là một câu quen thuộc trong vở kịch của các bà mẹ.
Buổi tối hôm đó khi lớp học đã chật cứng các vị phụ huynh, Rosie cố gắng tìm kiếm bố Jolene. Cô bé dẫn bố vào lớp học rồi chạy đi lấy bánh và nước hoa quả cho bố ở chiếc bàn được đặt phía trên lớp học.
Trong khi đợi con gái, Bruce Peyton đứng ở phía sau, không hoà vào với các phụ huynh khác. Trông anh rất điển trai nhưng vây quanh anh là sự u sầu xa xăm. Những sự kiện ở trường như buổi tối hôm nay là một sự nhắc nhở đau đớn với anh rằng anh đang cô đơn. Anh là một người có chiều cao trung bình và hơi gầy. Quần áo anh trông có vẻ hơi lùng thùng so với khổ người. Rosie cho rằng đây là kết quả của việc sút cân trong lúc phải suy nghĩ và đau đớn quá nhiều.
Đôi mắt của anh mang màu xanh sâu thẳm khiến cô không thể kiềm chế được việc liếc trộm về phía anh.
Đã rất nhiều năm, phải nói là hàng thập kỷ, Rosie không biết nhìn đến một người đàn ông nào ngoài chồng mình. Kỹ năng tán tỉnh của cô đã mòn đi do không được sử dụng dù cô tin rằng cô có thể học hỏi được điều đó từ Janice Lamond.
Khi Rosie rảnh rỗi hơn, cô tiến đến chỗ Bruce. Cô cười và chìa tay ra phía anh:
"Tôi là Rosie Cox, cô giáo của Jolene. Tôi chỉ muốn nói tôi rất tiếc khi biết chuyện của vợ anh".
"Cám ơn cô". Nụ cười thoảng qua trên môi người đàn ông goá vợ và anh nắm tay cô vài giây. "Tôi rất vui được biết cô".
"Cô Cox là một cô giáo rất tốt nhưng cô không phải cô giáo chính của con bố ạ". Jolene nói với bố một cách nghiêm túc.
"Tôi sẽ đảm nhiệm cho đến khi cô Gough bình phục sau cuộc phẫu thuật". Rosie giải thích. "Đây là lần đầu tiên tôi quay lại lớp học sau vài năm nghỉ ở nhà. Tôi mới ly hôn". Nói ra những từ này khiến cô thấy như bị nghẹn. Và đúng như Rosie lo sợ, nước mắt cô tự nhiên tuôn trào và cô phải quay đi nơi khác để không làm cả hai bối rối.
Nhưng bằng ý chí mạnh mẽ, cô đã lấy lại được sự bình tĩnh. Trong khi cô nói chuyện với một vài phụ huynh khác thì Bruce nấn ná quanh đó; Jolene chỉ cho anh chỗ ngồi của mình và đưa anh đến khu vực vui chơi ở phía sau lớp học.
Đến tám giờ chỉ còn lác đác vài vị phụ huynh ở lại. Rosie mang cái bát to và khay bánh quy đã hết tới bếp ăn. Khi cô quay lại thì chỉ còn hai bố con Bruce và Jolene.
"Nếu Jolene cần phải học thêm môn đọc hay đánh vần thì cô cứ cho tôi biết nhé", anh nói.
"Tôi sẽ thông báo cho anh" Rosie khẳng định với anh. "Tôi rất vui vì đã được gặp anh".
"Tôi cũng vậy". Anh đưa tay ra cầm tay con gái và rồi ngập ngừng. Ánh mắt anh tìm kiếm ánh mắt cô. Tôi rất tiếc về việc ly hôn của cô".
Rosie nhìn xuống và gật đầu:
"Tôi ... tôi cũng vậy".
Và ngay sau đó anh rời khỏi lớp học. Một lần nữa Rosie lại thấy mắt mình nhoè nước.
Mọi chuyện với cô thật tồi tệ. Nhìn vẻ bên ngoài thì dường như mọi chuyện với Zach đều rất tốt. Khi Allison và Eddie ở với anh ta cả ba bố con đã cùng nhau nấu ăn và ba người đã rất vui vẻ. Nhưng những đêm cô ở với hai đứa trẻ thì mọi chuyện lại không như vậy. Allison và Eddie cãi nhau không ngớt và cô con gái đang độ tuổi dậy thì luôn thách thức Rosie bởi bất cứ chuyện gì dù rất nhỏ. Nó rõ ràng đã đứng về phía Zach trong vụ ly hôn này.
Rosie lê bước vào căn hộ mà cô và Zach thuê chung. Tối nay anh ở cùng bọn trẻ, Rosie nghi ngờ không biết Eddie có quấy nhiễu anh vào giờ đi ngủ không.
Những cơn tức giận như vậy thường được chúng để dành cho những đêm Rosie đến ở cùng chúng. Allison chắc đã tình nguyện rửa bát đĩa của bữa tối. Rosie thậm chí không dám nhờ con bé những việc nhà đơn giản nhất vì cô không muốn phải tranh cãi với con bé.
Bây giờ cô đã là một phụ nữ độc thân tự do rồi, Rosie nghĩ một cách mỉa mai. Cô là một phụ nữ đã ly hôn với hai đứa con muốn nổi loạn. Không bao lâu nữa sẽ có hàng tá đàn ông đứng xếp hàng trước cửa để được hẹn hò với cô.
Chắc chắn sẽ như vậy!