Chiều tối thứ Ba, khi Teri rời khỏi trung tâm Thương mại sau giờ làm việc, cô thấy James đang đứng đợi. Theo lời Bobby, lái xe của chồng cô đưa cô đến tiệm sửa móng làm việc rồi hết giờ lại đón cô về. Hình nhu Bobby nghĩ rằng như thế vợ mình sẽ được an toàn hơn. James đứng ngoài cửa xe chờ cô. “Chào chị Teri”.
“Chào James”. Vừa vào xe, cô tháo vội giày và xoa bàn chân bị đau. Hôm nay nhiều khách quá nên cô hầu như chẳng được nghỉ chút nào.
“Hôm nay mọi chuyện đều tốt chứ?”. Anh hỏi giọng rất quan tâm.
“Vâng, cảm ơn anh”. Thường thì James không hay nói lắm. Không hiểu vì lý do gì mà mấy ngày gần đây anh chàng bỗng trở nên dễ gần hơn.
“Tôi nghĩ cô rất đáng khen khi mời cả nhà đến ăn tối cuối tuần trước”.
Chà, đúng là một điều lạ lùng với anh chàng này. Ơ”Thật tuyệt khi anh nói vậy”.
Anh ta cẩn thận đóng cửa xe trước khi vòng ra phía của lái xe. Nửa đường về nhà, Teri để ý thấy James thường liếc nhìn cô trong gương chiếu hậu.
“Có chuyện gì không James?”, cô hỏi vì thấy tò mò trước thái độ của anh.
“Có gì sai, thưa cô?”.
“Anh cứ nhìn tôi”.
“Xin lỗi cô, tôi thấy cô và em gái cô chẳng giống nhau chút nào”.
Teri thấy buồn cười. “Đó là em gái cùng mẹ khác cha của tôi. Em gái tôi có sắc đẹp, còn tôi có trí tuệ”. Teri không tin rằng đó là một đánh giá chính xác nhưng cô vẫn muốn nói như thế.
“Cô ấy rất đẹp”, anh lẩm bẩm.
Ngạc nhiên trước lời nhận xét đó, Teri quan sát James. Chưa bao giờ cô nghĩ James có thể thích em gái cô. Nhưng tại sao lại không chứ? Và tại sao Christie lại không thích anh ta nhỉ? Anh ta chưa vợ, có công ăn việc làm và cũng có nét hấp dẫn đấy chứ.
“James”, cô nói. Tối nay đừng đưa tôi về nhà luôn”.
“Xin lỗi, cô Teri?”.
“Đưa tôi đến nhà em gái tôi một chút”.
“Cô ấy sông trong một căn hộ”.
“Được vậy đến căn hộ đó”. Lâu rồi Teri không liên hệ với Christie và cũng chưa đến căn nhà hiện tại của em mình.
“Có cần tôi báo cho Bobby không?”.
“Không, chỉ vài phút thôi mà”.
James ngồi thẳng lên một chút. “Tôi luôn tuân theo lệnh cô, thưa cô”.
James, hãy gọi tôi là Teri”.
“Vâng, thưa cô”.
Họ đi mất vài phút, vì vậy Teri hỏi James về chồng mình. Từ khi bị đe dọa, anh hầu như chưa rời khỏi nhà. Nhưng ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ là anh lại ngồi trước bàn cờ như một chiếc đồng hồ. Làm sao anh có thể tập trung vào bàn cờ khi không có người chơi cùng thì cô không thể hiểu nối, vì cô có biết gì về cờ đâu?
“Ngày hôm nay của Bobby thế nào?”, cô hỏi. Teri quan tâm đến chồng mình hơn những gì cô muốn để lộ ra. Gần đây, anh trở nên thu mình. Việc anh cho lái xe đua đón cô đi làm chứng tỏ rằng anh lo lắng cho sự an toàn của cô. Anh không thích cô biến mất khỏi tầm mắt của mình. Rõ ràng lời đe dọa này còn nguy hiểm nhiều hơn những gì cô nghĩ. Tuy nhiên, Bobby biết nhận định chính xác tình hình và anh sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy ra. Teri rất yêu chồng, vì thế, cô sẽ không để bất kỳ kẻ nào dùng cô để đe dọa anh. Cô cần phải tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra và phải nhanh chóng hành động.
James không trả lời ngay câu hỏi của cô khiến Teri hiểu có thể ngày hôm nay của chồng mình đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Anh ấy ở trong nhà cả ngày, thưa cô Teri”.
“Anh có biết tại sao gần đây anh ấy không tham gia vào cuộc thi nào không?
Cô quyết định hỏi thẳng vào vấn đề.
“Không, Teri”. Anh ta lái xe vào chỗ đỗ xe của khu chung cư trên đường Beach và tắt máy.
“Em gái cô ở tầng dưới cùng, phòng 102”, anh bảo cô.
“Cảm ơn anh, James”.
Anh ra khỏi xe, và trong khi Teri còn loay hoay cởi dây an toàn thì anh đã mở cửa rồi đứng chờ bên ngoài trong khi cô đi về phía căn hộ của em gái mình.
Chiếc limousine dài ngoẵng thu hút sự chú ý của vài cư dân quanh đó, mấy đứa trẻ tò mò tiến đến chỗ James. Christie mở cửa với một lon sô-đa trong tay. Cô nàng chớp mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Teri.
“Chị làm gì ở đây thế?”, cô hỏi.
Teri nhún vai, cảm thấy hơi bối rối. “Chị qua xem em thế nào”. Đó là sự thật một phần là như vậy. Cô muốn xây dựng lại mối quan hệ với em gái mình. Cô cũng nghĩ rằng khuyến khích mối quan hệ của em gái với James có thể tốt cho cả hai người.
“Chị quan tâm đến em thế sao?”.
“Nếu không chị đã không tới đây. Chị mời em tới ăn tối”.
Chistie nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ. “Lại ăn tối à? Chị không lo ngại em tấn công anh Bobby quý báu của chị à?”.
Cô lo chứ, nhưng cũng không hẳn là như thế. Cô tin tưởng ở chồng mình.
Trong tất cả phụ nữ trên thế giới này, anh đã chọn yêu cô. Bobby Polgar có thể còn nhiều hạn chế trong tính cách, tuy nhiên Teri chắc chắn một điều rằng anh là một người đàn ông kiên định, không dễ sa ngã. Và nếu như trong cô có còn một chút ghen tuông nghi ngờ nào, thì hơi ấm tình yêu nơi anh sẽ xóa tan hết thảy.
Teri cười. “Em có thế thử, nhưng chị tin là sẽ chẳng đi đến đâu hết”.
Christie đứng thẳng người lên khi nhìn thấy James đứng ngoài xe với một đám trẻ con vây quanh.
Teri để ý ngay phản ứng của em gái mình. “Mai chị sẽ bảo James đến Đón em. Sáu giờ được không?”.
“Em nghĩ là được”. Christie hành động như thể đang ban ơn cho Teri.
James giữ cửa cho Teri khi cô quay lại. “Hy vọng anh sẽ không phiền đến đón em gái tôi tối mai”, cô bảo anh.
“Không hề, cô Teri. Tôi sẽ rất hân hạnh”.
Cô cảm thấy anh chàng nhân mạnh từng từ một.
Họ im lặng trong suốt đoạn đường còn lại tới đại lộ Beach. Khi James mở cửa xe cho cô, cửa trước bật mở và Bobby lao ra.
“Em ổn không?”, anh ôm chầm lấy Teri và hỏi. Mắt anh nhìn cô từ đấu đến chân như thể muốn kiểm tra xem có vết thương nào không.
“Bobby, tất nhiên là em ổn rồi. Sao lại không ổn chứ?”.
“Em về muộn”.
Ngay lập tức Teri cảm thấy có lỗi. Cô nên gọi điện hoặc nên để James gọi cho Bobby như anh ta đã hỏi cô. “Em bảo James đưa em tới nhà Christie”.
Ánh mắt anh dịu lại. Anh ôm cô thật chặt. Vòng tay quanh cổ Bobby, Teri nhìn sâu vào mắt anh. Trong đôi mắt ấy là tình yêu cháy bỏng khiến cô muốn khóc vì xúc động - và cô còn nhìn thấy một thứ khác nữa, đó là nỗi sợ hãi.
Bobby thấy lo sợ cho cô. Anh sợ rằng kẻ nào đó sẽ lấy mất cô.
“Mình cùng ngồi xuống và nói chuyện nào”, cô nói và đưa anh vào nhà. Cả hai ngồi xuống chiếc ghế sô-pha da thanh lịch. Teri nhích lại gần anh, tựa đầu vào ngực anh. “Em muốn hỏi anh một câu”.
“Gì vậy?”.
“Em muốn biết tại sao anh phải liên tục bảo vệ em?”.
Anh nhíu mày. “Để anh có thể chắc chắn là em được an toàn”. “Anh có cảm giác đó là điều tất nhiên phải làm vậy”.
“Em an toàn, em hứa với anh. Nhưng nếu anh bị cái gì đó đe dọa, thì hai chúng ta hãy cùng nhau xử lý. Chúng ta có thể đến báo cảnh sát hoặc...”.
“Không!”. Anh lắc đầu và rụt tay lại.
Đã xảy ra chuyện gì đó. Ngôn ngữ cử chỉ của anh đã nói lên tất cả. “Bobby”!
cô quay lại anh, thì thầm.
“Anh nên cho em biết”.
Anh ngây người ra, chẳng nói gì, chỉ lắc đầu.
Ngực Teri thắt lại, cô quỳ gối, ấp mặt anh trong lòng bàn tay mình. “Bobby, hãy nghe em. Em là vợ anh, và vợ chồng thì luôn phải chia sẻ với nhau. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, em cũng cần được biết. Anh nên nói với em. Cặp vợ chồng nào chẳng vậy”.
Anh thở ra một cách nặng nhọc.
“Từ khi hai gã đó xuất hiện ở tiệm sửa móng, anh có vẻ rất lạ. Có chuyện gì đó đã xảy ra và anh đang tự mình gánh hết. Em phải biết chuyện gì đang làm anh phiền lòng”.
Thấy anh không phản ứng, cô nói tiếp. “Chúng đe dọa em, đúng không?”.
Anh không trả lời.
“Bobby! Em nhận thấy anh đang cố gắng bảo vệ em và em càng yêu anh hơn, nhưng anh khổ sở, và vì anh khổ sở, em cũng chẳng yên lòng”.
Anh vẫn không nhìn cô.
“Nhiều tuần nay rồi anh không thi đấu. Anh sinh ra là để chơi cờ. Đó là cuộc sống của anh”.
“Em là cuộc sống của anh”, anh lập tức nói. “Với anh, chẳng có gì quan trọng hơn em”.
“Anh không hạnh phúc thì em cũng chẳng thể nào hạnh phúc”, cô dịu dàng đáp lại.
Bobby nhắm mắt lại. “Ngay sau khi những gã đó đến gặp em”, giọng anh chùng xuống, “anh nhận được một cuộc điện thoại của Aleksandr Vladimir”.
“Ai cơ?”. Teri ngạc nhiên.
“Vladimir. Hắn là một tay cờ của Nga. Hắn hỏi anh xem cảm giác của anh thế nào rồi hắn bảo hy vọng là em... an toàn”.
Thế ư? “Có thể đó chỉ là cách họ chúc mừng đám cưới của chúng ta thôi”, cô gợi ý. “Hoặc là cách để gửi nhũng lời chúc tốt đẹp nhất”.
“Không”. Bobby trừng mắt. “Hắn muốn anh biết rằng hắn đứng đằng sau sự việc xảy ra hồi tháng Sáu - khi em và James đang ở bên ngoài tiệm làm đẹp”.
“Được rồi”, cô trầm ngâm. “Nếu anh cảm thấy hắn đang đe dọa hoặc làm điều gì đó tương tự thì chúng ta nên báo với các nhà chức trách”.
“Không!”. Bobby xiết tay rồi lại thả ra. “Anh chẳng có bằng chứng nào để chứng minh hắn đưa ra lời đe dọa đó. Báo cảnh sát sẽ khiến em gặp nguy hiểm hơn. Đừng bắt anh làm điều đó vì anh không thể. Cô chưa bao giờ thấy anh có phản ứng như vậy. Cảm xúc của anh, hơn cả những lời anh nói, cho cô biết anh lo lắng đến mức nào về sự việc này.
Cô chưa kịp trấn tĩnh Bobby thì anh đã hôn vào bên cổ khiến cô rùng mình.
“Anh thích em hơn chơi cờ anh thì thầm. Anh luồn những ngón tay vào trong áo cô. “Anh giỏi không?”.
“Có”, cô thì thầm khi tay anh ôm trọn bộ ngực tròn trịa của mình. “Rất giỏi”.
“Em còn muốn bàn chuyện gì nữa không?”. Bobby hỏi sau khi dừng lại một lúc.
“Anh sẽ làm gì với gã này?”. Cô nhấc tay anh ra và hỏi để không bị phân tán. Bobby không trả lời ngay, có vẻ như anh đang cân nhắc.
“Chúng là mafia à?”, cô hỏi. “Mafia Nga?”.
Bobby nhún vai và anh lảng tránh trả lời câu hỏi của cô. “Vladimir là một tay chơi cờ rất giỏi, một trong những tay cờ xuất sắc nhất nhưng anh giỏi hơn”.
Chồng cô chỉ là một người đàn ông bình thường nhưng khi ngồi trước bàn cờ, anh hoàn toàn tin vào khả năng của mình. Trong anh có một lòng tin không gì lay chuyển được, vì vậy cô thấy anh thật hấp dẫn.
“Vladimir muốn anh thua hắn”, Teri hỏi và Bobby gật đầu.
“Anh bảo hắn là anh sẽ không thua phải không?”.
Ban đầu, anh không trả lời. Cuối cùng, anh miễn cưỡng giải thích. “Vladimir có ý đe dọa rằng nếu anh không chịu thua hắn, thì sẽ có chuyện xảy ra với em”, Một cơn thịnh nộ bùng lên trong cô, cô buông ra vài lời rõ ràng làm Bobby thấy sốc. “Em sẽ không để anh thua hắn”, cô khẳng định một cách giận dữ.
Ánh mắt Bobby đau đớn. “Vấn đề là anh không thể thua được. Anh không biết làm thế nào để thua. Anh chỉ có thể biết thắng mà thôi”.
“Chính vì thế mà anh không đấu nữa, phải không?”.
Ánh mắt hai người gặp nhau và anh trả lời bằng cách nghiêng nhẹ đầu sang một bên. “Vladimir sẽ có được thứ hắn muốn. Anh càng dừng chơi lâu thì anh càng bị tụt hạng. Hắn sẽ nhanh chóng vượt trước anh”.
Khi Teri hiểu ra lý do của anh, cô cũng nhận ra rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Báo chí đang yêu cầu một cuộc đấu giữa hai người, nhưng nếu anh từ chối, Bobby sẽ bị mang tiếng là kẻ hèn nhát, kẻ thua cuộc. Mặc dù anh không nói ra, nhưng chồng cô biết rõ điều đó hơn ai hết.
Chiều tối thứ Ba, khi Teri rời khỏi trung tâm Thương mại sau giờ làm việc, cô thấy James đang đứng đợi. Theo lời Bobby, lái xe của chồng cô đưa cô đến tiệm sửa móng làm việc rồi hết giờ lại đón cô về. Hình nhu Bobby nghĩ rằng như thế vợ mình sẽ được an toàn hơn. James đứng ngoài cửa xe chờ cô. “Chào chị Teri”.
“Chào James”. Vừa vào xe, cô tháo vội giày và xoa bàn chân bị đau. Hôm nay nhiều khách quá nên cô hầu như chẳng được nghỉ chút nào.
“Hôm nay mọi chuyện đều tốt chứ?”. Anh hỏi giọng rất quan tâm.
“Vâng, cảm ơn anh”. Thường thì James không hay nói lắm. Không hiểu vì lý do gì mà mấy ngày gần đây anh chàng bỗng trở nên dễ gần hơn.
“Tôi nghĩ cô rất đáng khen khi mời cả nhà đến ăn tối cuối tuần trước”.
Chà, đúng là một điều lạ lùng với anh chàng này. Ơ”Thật tuyệt khi anh nói vậy”.
Anh ta cẩn thận đóng cửa xe trước khi vòng ra phía của lái xe. Nửa đường về nhà, Teri để ý thấy James thường liếc nhìn cô trong gương chiếu hậu.
“Có chuyện gì không James?”, cô hỏi vì thấy tò mò trước thái độ của anh.
“Có gì sai, thưa cô?”.
“Anh cứ nhìn tôi”.
“Xin lỗi cô, tôi thấy cô và em gái cô chẳng giống nhau chút nào”.
Teri thấy buồn cười. “Đó là em gái cùng mẹ khác cha của tôi. Em gái tôi có sắc đẹp, còn tôi có trí tuệ”. Teri không tin rằng đó là một đánh giá chính xác nhưng cô vẫn muốn nói như thế.
“Cô ấy rất đẹp”, anh lẩm bẩm.
Ngạc nhiên trước lời nhận xét đó, Teri quan sát James. Chưa bao giờ cô nghĩ James có thể thích em gái cô. Nhưng tại sao lại không chứ? Và tại sao Christie lại không thích anh ta nhỉ? Anh ta chưa vợ, có công ăn việc làm và cũng có nét hấp dẫn đấy chứ.
“James”, cô nói. Tối nay đừng đưa tôi về nhà luôn”.
“Xin lỗi, cô Teri?”.
“Đưa tôi đến nhà em gái tôi một chút”.
“Cô ấy sông trong một căn hộ”.
“Được vậy đến căn hộ đó”. Lâu rồi Teri không liên hệ với Christie và cũng chưa đến căn nhà hiện tại của em mình.
“Có cần tôi báo cho Bobby không?”.
“Không, chỉ vài phút thôi mà”.
James ngồi thẳng lên một chút. “Tôi luôn tuân theo lệnh cô, thưa cô”.
James, hãy gọi tôi là Teri”.
“Vâng, thưa cô”.
Họ đi mất vài phút, vì vậy Teri hỏi James về chồng mình. Từ khi bị đe dọa, anh hầu như chưa rời khỏi nhà. Nhưng ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ là anh lại ngồi trước bàn cờ như một chiếc đồng hồ. Làm sao anh có thể tập trung vào bàn cờ khi không có người chơi cùng thì cô không thể hiểu nối, vì cô có biết gì về cờ đâu?
“Ngày hôm nay của Bobby thế nào?”, cô hỏi. Teri quan tâm đến chồng mình hơn những gì cô muốn để lộ ra. Gần đây, anh trở nên thu mình. Việc anh cho lái xe đua đón cô đi làm chứng tỏ rằng anh lo lắng cho sự an toàn của cô. Anh không thích cô biến mất khỏi tầm mắt của mình. Rõ ràng lời đe dọa này còn nguy hiểm nhiều hơn những gì cô nghĩ. Tuy nhiên, Bobby biết nhận định chính xác tình hình và anh sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy ra. Teri rất yêu chồng, vì thế, cô sẽ không để bất kỳ kẻ nào dùng cô để đe dọa anh. Cô cần phải tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra và phải nhanh chóng hành động.
James không trả lời ngay câu hỏi của cô khiến Teri hiểu có thể ngày hôm nay của chồng mình đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Anh ấy ở trong nhà cả ngày, thưa cô Teri”.
“Anh có biết tại sao gần đây anh ấy không tham gia vào cuộc thi nào không?
Cô quyết định hỏi thẳng vào vấn đề.
“Không, Teri”. Anh ta lái xe vào chỗ đỗ xe của khu chung cư trên đường Beach và tắt máy.
“Em gái cô ở tầng dưới cùng, phòng ”, anh bảo cô.
“Cảm ơn anh, James”.
Anh ra khỏi xe, và trong khi Teri còn loay hoay cởi dây an toàn thì anh đã mở cửa rồi đứng chờ bên ngoài trong khi cô đi về phía căn hộ của em gái mình.
Chiếc limousine dài ngoẵng thu hút sự chú ý của vài cư dân quanh đó, mấy đứa trẻ tò mò tiến đến chỗ James. Christie mở cửa với một lon sô-đa trong tay. Cô nàng chớp mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Teri.
“Chị làm gì ở đây thế?”, cô hỏi.
Teri nhún vai, cảm thấy hơi bối rối. “Chị qua xem em thế nào”. Đó là sự thật một phần là như vậy. Cô muốn xây dựng lại mối quan hệ với em gái mình. Cô cũng nghĩ rằng khuyến khích mối quan hệ của em gái với James có thể tốt cho cả hai người.
“Chị quan tâm đến em thế sao?”.
“Nếu không chị đã không tới đây. Chị mời em tới ăn tối”.
Chistie nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ. “Lại ăn tối à? Chị không lo ngại em tấn công anh Bobby quý báu của chị à?”.
Cô lo chứ, nhưng cũng không hẳn là như thế. Cô tin tưởng ở chồng mình.
Trong tất cả phụ nữ trên thế giới này, anh đã chọn yêu cô. Bobby Polgar có thể còn nhiều hạn chế trong tính cách, tuy nhiên Teri chắc chắn một điều rằng anh là một người đàn ông kiên định, không dễ sa ngã. Và nếu như trong cô có còn một chút ghen tuông nghi ngờ nào, thì hơi ấm tình yêu nơi anh sẽ xóa tan hết thảy.
Teri cười. “Em có thế thử, nhưng chị tin là sẽ chẳng đi đến đâu hết”.
Christie đứng thẳng người lên khi nhìn thấy James đứng ngoài xe với một đám trẻ con vây quanh.
Teri để ý ngay phản ứng của em gái mình. “Mai chị sẽ bảo James đến Đón em. Sáu giờ được không?”.
“Em nghĩ là được”. Christie hành động như thể đang ban ơn cho Teri.
James giữ cửa cho Teri khi cô quay lại. “Hy vọng anh sẽ không phiền đến đón em gái tôi tối mai”, cô bảo anh.
“Không hề, cô Teri. Tôi sẽ rất hân hạnh”.
Cô cảm thấy anh chàng nhân mạnh từng từ một.
Họ im lặng trong suốt đoạn đường còn lại tới đại lộ Beach. Khi James mở cửa xe cho cô, cửa trước bật mở và Bobby lao ra.
“Em ổn không?”, anh ôm chầm lấy Teri và hỏi. Mắt anh nhìn cô từ đấu đến chân như thể muốn kiểm tra xem có vết thương nào không.
“Bobby, tất nhiên là em ổn rồi. Sao lại không ổn chứ?”.
“Em về muộn”.
Ngay lập tức Teri cảm thấy có lỗi. Cô nên gọi điện hoặc nên để James gọi cho Bobby như anh ta đã hỏi cô. “Em bảo James đưa em tới nhà Christie”.
Ánh mắt anh dịu lại. Anh ôm cô thật chặt. Vòng tay quanh cổ Bobby, Teri nhìn sâu vào mắt anh. Trong đôi mắt ấy là tình yêu cháy bỏng khiến cô muốn khóc vì xúc động - và cô còn nhìn thấy một thứ khác nữa, đó là nỗi sợ hãi.
Bobby thấy lo sợ cho cô. Anh sợ rằng kẻ nào đó sẽ lấy mất cô.
“Mình cùng ngồi xuống và nói chuyện nào”, cô nói và đưa anh vào nhà. Cả hai ngồi xuống chiếc ghế sô-pha da thanh lịch. Teri nhích lại gần anh, tựa đầu vào ngực anh. “Em muốn hỏi anh một câu”.
“Gì vậy?”.
“Em muốn biết tại sao anh phải liên tục bảo vệ em?”.
Anh nhíu mày. “Để anh có thể chắc chắn là em được an toàn”. “Anh có cảm giác đó là điều tất nhiên phải làm vậy”.
“Em an toàn, em hứa với anh. Nhưng nếu anh bị cái gì đó đe dọa, thì hai chúng ta hãy cùng nhau xử lý. Chúng ta có thể đến báo cảnh sát hoặc...”.
“Không!”. Anh lắc đầu và rụt tay lại.
Đã xảy ra chuyện gì đó. Ngôn ngữ cử chỉ của anh đã nói lên tất cả. “Bobby”!
cô quay lại anh, thì thầm.
“Anh nên cho em biết”.
Anh ngây người ra, chẳng nói gì, chỉ lắc đầu.
Ngực Teri thắt lại, cô quỳ gối, ấp mặt anh trong lòng bàn tay mình. “Bobby, hãy nghe em. Em là vợ anh, và vợ chồng thì luôn phải chia sẻ với nhau. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, em cũng cần được biết. Anh nên nói với em. Cặp vợ chồng nào chẳng vậy”.
Anh thở ra một cách nặng nhọc.
“Từ khi hai gã đó xuất hiện ở tiệm sửa móng, anh có vẻ rất lạ. Có chuyện gì đó đã xảy ra và anh đang tự mình gánh hết. Em phải biết chuyện gì đang làm anh phiền lòng”.
Thấy anh không phản ứng, cô nói tiếp. “Chúng đe dọa em, đúng không?”.
Anh không trả lời.
“Bobby! Em nhận thấy anh đang cố gắng bảo vệ em và em càng yêu anh hơn, nhưng anh khổ sở, và vì anh khổ sở, em cũng chẳng yên lòng”.
Anh vẫn không nhìn cô.
“Nhiều tuần nay rồi anh không thi đấu. Anh sinh ra là để chơi cờ. Đó là cuộc sống của anh”.
“Em là cuộc sống của anh”, anh lập tức nói. “Với anh, chẳng có gì quan trọng hơn em”.
“Anh không hạnh phúc thì em cũng chẳng thể nào hạnh phúc”, cô dịu dàng đáp lại.
Bobby nhắm mắt lại. “Ngay sau khi những gã đó đến gặp em”, giọng anh chùng xuống, “anh nhận được một cuộc điện thoại của Aleksandr Vladimir”.
“Ai cơ?”. Teri ngạc nhiên.
“Vladimir. Hắn là một tay cờ của Nga. Hắn hỏi anh xem cảm giác của anh thế nào rồi hắn bảo hy vọng là em... an toàn”.
Thế ư? “Có thể đó chỉ là cách họ chúc mừng đám cưới của chúng ta thôi”, cô gợi ý. “Hoặc là cách để gửi nhũng lời chúc tốt đẹp nhất”.
“Không”. Bobby trừng mắt. “Hắn muốn anh biết rằng hắn đứng đằng sau sự việc xảy ra hồi tháng Sáu - khi em và James đang ở bên ngoài tiệm làm đẹp”.
“Được rồi”, cô trầm ngâm. “Nếu anh cảm thấy hắn đang đe dọa hoặc làm điều gì đó tương tự thì chúng ta nên báo với các nhà chức trách”.
“Không!”. Bobby xiết tay rồi lại thả ra. “Anh chẳng có bằng chứng nào để chứng minh hắn đưa ra lời đe dọa đó. Báo cảnh sát sẽ khiến em gặp nguy hiểm hơn. Đừng bắt anh làm điều đó vì anh không thể. Cô chưa bao giờ thấy anh có phản ứng như vậy. Cảm xúc của anh, hơn cả những lời anh nói, cho cô biết anh lo lắng đến mức nào về sự việc này.
Cô chưa kịp trấn tĩnh Bobby thì anh đã hôn vào bên cổ khiến cô rùng mình.
“Anh thích em hơn chơi cờ anh thì thầm. Anh luồn những ngón tay vào trong áo cô. “Anh giỏi không?”.
“Có”, cô thì thầm khi tay anh ôm trọn bộ ngực tròn trịa của mình. “Rất giỏi”.
“Em còn muốn bàn chuyện gì nữa không?”. Bobby hỏi sau khi dừng lại một lúc.
“Anh sẽ làm gì với gã này?”. Cô nhấc tay anh ra và hỏi để không bị phân tán. Bobby không trả lời ngay, có vẻ như anh đang cân nhắc.
“Chúng là mafia à?”, cô hỏi. “Mafia Nga?”.
Bobby nhún vai và anh lảng tránh trả lời câu hỏi của cô. “Vladimir là một tay chơi cờ rất giỏi, một trong những tay cờ xuất sắc nhất nhưng anh giỏi hơn”.
Chồng cô chỉ là một người đàn ông bình thường nhưng khi ngồi trước bàn cờ, anh hoàn toàn tin vào khả năng của mình. Trong anh có một lòng tin không gì lay chuyển được, vì vậy cô thấy anh thật hấp dẫn.
“Vladimir muốn anh thua hắn”, Teri hỏi và Bobby gật đầu.
“Anh bảo hắn là anh sẽ không thua phải không?”.
Ban đầu, anh không trả lời. Cuối cùng, anh miễn cưỡng giải thích. “Vladimir có ý đe dọa rằng nếu anh không chịu thua hắn, thì sẽ có chuyện xảy ra với em”, Một cơn thịnh nộ bùng lên trong cô, cô buông ra vài lời rõ ràng làm Bobby thấy sốc. “Em sẽ không để anh thua hắn”, cô khẳng định một cách giận dữ.
Ánh mắt Bobby đau đớn. “Vấn đề là anh không thể thua được. Anh không biết làm thế nào để thua. Anh chỉ có thể biết thắng mà thôi”.
“Chính vì thế mà anh không đấu nữa, phải không?”.
Ánh mắt hai người gặp nhau và anh trả lời bằng cách nghiêng nhẹ đầu sang một bên. “Vladimir sẽ có được thứ hắn muốn. Anh càng dừng chơi lâu thì anh càng bị tụt hạng. Hắn sẽ nhanh chóng vượt trước anh”.
Khi Teri hiểu ra lý do của anh, cô cũng nhận ra rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Báo chí đang yêu cầu một cuộc đấu giữa hai người, nhưng nếu anh từ chối, Bobby sẽ bị mang tiếng là kẻ hèn nhát, kẻ thua cuộc. Mặc dù anh không nói ra, nhưng chồng cô biết rõ điều đó hơn ai hết.