Troy Davis là Cảnh sát trưởng được bầu một cách chính thức của vịnh Cedar từ gần mười bảy năm nay. Anh lớn lên ở thành phố này và cũng học trung học ngay tại đây. Sau đó, giống như rất nhiều bạn bè của mình, anh ghi danh vào quân đội và làm quân cảnh. Anh được huấn luyện tại căn cứ quân sự Presidio ở San Francisco và trước khi lên tàu để sang một căn cứ quân sự tại Đức anh đã dành ra ba ngày nghỉ phép để đi tham quan thành phố. Đó chính là một buổi sáng tháng Sáu mờ sương năm 1965, một thời khắc định mệnh anh đã gặp Sandy Wilcox.
Sau khi bên nhau cả một ngày trời, họ trao đổi địa chỉ và thư từ qua lại cho nhau trong suốt chuyến công tác của anh. Sau khi giải ngũ, Troy hỏi cưới Sandy. Lúc đó, chị đang học cao đẳng và anh đã cùng chị học Đại học San Francisco. Năm 1970, họ cưới nhau và định cư tại thành phố vịnh Cedar quê hương anh - nơi Troy bắt đầu một công việc trong ngành hành pháp. Anh giữ chức phó cho tới khi tranh cử chức Cảnh sát trưởng và giành chiến thắng. Cuộc sống trôi qua thật êm đềm với họ. Và rồi Sandy bị bệnh... “Bố?”.
Troy đang ngồi trong phòng khách, ngước nhìn lên. Trước đó, anh đang nhìn trân trân xuống nền nhà trải thảm. “Mục sư Flemming đến ạ”, Megan thì thào.
Cô qua nhà để giúp bố sắp xếp lại mọi thứ của mẹ, xem nên xếp đặt mọi thứ ở đâu.
Đang chìm đắm trong suy tư nên Troy không hề nghe thấy tiếng chuông cửa.
Khi người đàn ông bước vào phòng anh mới đứng lên.
“Tôi qua để xem anh thế nào”. Vị mục sư của Hội Giám lý nhà thờ vịnh Cedar lên tiếng. Ông là một người đàn ông nhẹ nhàng, chu đáo, đã hết sức nhiệt tình tổ chức đám tang cho Sandy. Nhiều buổi chiều Troy bắt gặp Dave Flemming ngồi cùng vợ anh, đọc kinh thánh hay cầu nguyện với chị, và đôi khi chỉ là để tán gẫu. Anh đã cảm nhận được sự quan tâm của vị mục sư, trước hết là với Sandy, và giờ đây là dành cho anh và Megan.
Troy không biết mình nên đáp lại sự quan tâm của vị mục sư này thế nào.
“Chúng tôi đang cố gắng để thu xếp cho ổn thỏa”, Troy đáp lời ông.
Chẳng có cái chết nào lại dễ dàng, và mặc dù Troy có cảm giác mình đã chuẩn bị tinh thần trước rằng anh sẽ mất Sandy, nhưng khi chị không còn nữa, anh mới thấy mình không hề sẵn sàng trước cái chết của chị một chút nào. Là một cảnh sát, anh đã từng chứng kiến và chia sẻ những mất mát trước cái chết của nhiều người. Nhưng lần này, anh mới hiểu rằng chẳng ai có thể thực sự sẵn sàng trước nỗi đau mất đi người thân của mình và cái chết của Sandy khiến cả anh và Megan đều đau đớn đến tột cùng.
“Nếu anh cần gì, cứ nói với tôi”.
“Cám ơn Cha”. Troy chỉ về phía chiếc sô-pha. “Mời Cha ngồi”, anh nói.
“Con đã pha một tách cà phê nóng, mời Cha uống ạ”, con gái anh nói với cha Dave.
Troy rất tự hào khi thấy Megan trở thành một phụ nữ đảm đang biết quán xuyên việc gia đình. Từ ngày bệnh tình của Sandy xấu đi, con gái anh thường đảm nhận mọi việc cho anh. Troy rất thán phục cách con gái tiếp bước mẹ mình.
Con bé thay Sandy theo anh tới nhiều nơi quan trọng, và đôi khi còn tổ chức bữa tối cho gia đình và bạn bè. Họ đã trở nên đặc biệt gần gũi với nhau kể từ khi Sandy phải vào viện điều dưỡng hai năm trước đây.
“Cảm ơn con, Cha không uống đâu”. Dave nói. “Tôi không thể ở lại được.
Nhưng tôi muốn giúp đỡ bằng bất kỳ cách nào có thể. Sắp xếp đồ của Sandy sẽ là việc quá đau đớn đối với ông. Vì vậy tôi rất săn lòng cử vài người ở nhà thờ tới giúp một tay”.
“Không, không đâu, chúng tôi ổn mà”, Troy trả lời để mục sư yên lòng.
“Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát cả”, Megan lên tiếng. Cô đã sẵn sàng để bắt đầu đóng gói quần áo và tư trang của mẹ mình.
“Vậy tôi sẽ không làm phiền hai người nữa”. Sau khi bắt tay Troy, Dave ra về.
“Chúng ta sẽ ổn chứ bố?”. Con gái anh thỏ thẻ như thể cô vẫn còn là một cô bé con ngày nào.
Vòng tay ôm lấy đôi vai gầy của con gái, Troy gật đầu. Lúc nào anh cũng cố giấu nỗi đau. Và vì Megan, anh vẫn cố mỉm cười. Con bé dã quá đau khổ rồi.
“Tất nhiên là chúng ta sẽ ổn”. Anh cùng con gái bước vào phòng ngủ - nơi gắn bó với người vợ yêu thương nhất đời anh trong suốt hơn ba mươi năm qua.
Những hộp đựng quần áo của Sandy nằm rải rác trên thảm. Một nửa tủ quần áo đang được rải ra trên chiếc giường cỡ lớn - váy dài, áo len, váy ngắn, áo sơ mi, hấu hết đều được treo nguyên trong tủ từ ba năm nay.
Sandy nằm trong viện điều dưỡng từ hai năm trước. Khi họ đưa chị vào khoa hồi sức, anh đã hiểu rằng chị sẽ chẳng bao giờ trở về nhà nữa. Tuy nhiên anh vẫn khó mà chấp nhận được sự thực rằng cuối cùng căn bệnh đa xơ cứng , cũng mang vợ anh đi mãi.
Cũng như hầu hết những người đang bị căn bệnh này, hệ miễn dịch của chị kém tới mức chị đã mất vì bệnh viêm phổi. Tuy nhiên, đó cũng có thể là do một loại vi rút hay tình trạng lây nhiễm nào... Troy đã vờ tin rằng một ngày nào đó vợ mình sẽ về nhà, nhưng anh luôn biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó. Anh đáp ứng mọi đòi hỏi của vợ mình.
Và rồi ngày tháng mòn mỏi qua đi, Sandy không yêu cầu gì nữa. Chị đã có đầy đủ mọi thứ trong viện điều dưỡng. Cuốn Kinh thánh in chữ lớn, vài bức ảnh quý và chiếc áo choàng bà Charlotte lefferson đã đan trước khi bà lấy Ben Rhodes. Sở thích của Sandy cực kỳ giản dị và chị cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều.
Thời gian trôi qua, càng ngày chị càng ít yêu cầu những thứ dành riêng cho bản thân.
Troy vẫn để nguyên mọi thứ trong nhà từ ngày, anh đưa vợ vào viện. Điều đó rất quan trọng với Sandy. Và cả với anh nữa. Nó giúp cả hai vợ chồng họ có cảm giác rằng chị đã hồi phục. Chị cần có niềm tin ấy, tới chừng nào không thể nữa. Và Troy cũng chia sẻ với vợ mình từng tia hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất.
“Con không biết phải làm gì với tất cả chỗ quần áo này của mẹ”. Megan đứng giữa giường, chống tay vào mạng sườn. Gần nửa tủ quần áo của Sandy đã trống trơn.
“Con không nghĩ là mẹ lại có nhiều quần áo đến thế”, Megan nói một cách vô vọng. “Chúng ta có nên trao cho hội từ thiện không bố?”.
Lúc này, Troy ước gì anh đã hỏi mục sư Flemming về điều đó. Có lẽ nhà thờ cũng có chương trình thu nhận đồ dùng cho người nghèo.
“Nên thế con ạ”, Troy nói với con gái. Tuy nhiên nếu là anh, thì anh sẽ chẳng thay đổi thứ gì hết. Hay ít nhất là trong lúc này... Anh không hiểu tại sao Megan lại cho rằng cần phải thu dọn những thứ còn lại của mẹ mình một cách nhanh chóng đến vậy. Khi con bé mang nhũng cái hộp các-tông đến, Troy không phản đối, nhưng trong thâm tâm, anh thấy không cần phải vội vàng đến thế.
“Hầu hết đều lỗi mốt rồi”. Megan giơ một cái áo màu hồng lên. Sandy lúc nào cũng thích chiếc áo này.
“Bây giờ, hãy để mọi thứ ở đây đã”, anh gợi ý.
“Không”. Con gái anh trả lời cương quyết khiến Troy hết sức ngạc nhiên.
“Megan, đừng làm việc gì để sau này chúng ta phải hối hận con ạ”.
“Không”, con bé lại lắc đầu. “Mẹ đi rồi. Mẹ sẽ chẳng bao giờ bế các cháu được nữa. Mẹ sẽ chẳng bao giờ có thể đi mua sắm với con. Mẹ sẽ chẳng bao giờ cùng con nấu ăn. Mẹ sẽ... Mẹ sẽ...”. Nước mắt chảy dài xuống gò má nhợt nhạt của cô.
Bỗng nhiên Troy cảm thấy không thể nào đủ sức để xoa dịu nỗi đau của con gái mình. Anh chưa bao giờ giỏi kiềm chế cảm xúc, nhất là trước sự mất mát quá lớn như thế này. Megan là con gái duy nhất của họ và cô rất gần gũi với mẹ.
Cả Sandy và Troy đều muốn sinh thêm con. Đã nhiều năm họ cố gắng sinh đứa thứ hai, nhưng đến lần sảy thai thứ ba thì Troy nói rằng thế là quá đủ rồi. Họ rất biết ơn Chúa đã cho họ một cô con gái xinh đẹp. Anh động viên vợ mình như thế dù trong thâm tâm họ luôn mong mỏi có một gia đình lớn với nhiều thành viên hơn.
“Mới hai tháng thôi”, anh nhẹ nhàng nhắc Megan.
“Không, bố”. Megan đáp lại. “Còn lâu hơn thế nhiều”.
Troy hiểu điều này nhiều hơn những gì Megan có thể nhận ra. Ở giai đoạn cuối, Sandy không còn là người phụ nữ mà anh từng cưới. Cái chết của vợ anh, thương đau thật đấy, nhưng là giải thoát cho chị khỏi cơn ác mộng đang hành hạ chị. Sandy đã sống với căn bệnh này ít nhất là ba mươi năm. Nhưng phải đến tận lần sảy thai thứ ba chị mới đi kiểm tra. Và chỉ từ đó, các bác sỹ mới có thể gọi ra tên triệu chứng hầu như hiếm khi xảy ra với chị trong nhiều năm, đó là bệnh đa xơ cứng.
“Chúng ta sẽ không cho gì đi hết”, Troy nói.
“Mẹ đi rồi”. Giọng Megan rưng rưng. “Cả hai chúng ta phải chấp nhận thôi”.
Troy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chấp nhận sự thực rằng người vợ yêu dấu của mình đã mất. Anh muốn nói với Megan là anh nhận thức được điều đó. Chính anh là người hằng đêm sẽ phải một mình bước chân vào căn nhà trống trơn, là người sẽ phải cô đơn trên chiếc giường lớn.
Tới chín mươi phần trăm thời gian của mình, anh dành để ở bên Sandy trong viện điều dưỡng. Và giờ đây, anh như người tuyệt vọng và mất phương hướng.
Anh biết mình chẳng bao giờ có thể lấy lại tinh thần như trước đây. Cũng như anh, Megan đau đớn khôn cùng và cô cần phải trút bớt nỗi lòng mình. Chính vì vậy, anh im lặng, cố không nói ra nỗi phiền muộn của mình.
“Bố sẽ giúp con sắp xếp mọi thứ và để những chiếc hộp này vào tầng hầm”, anh lẩm bẩm. “Chừng nào con sẵn sàng... chừng nào cả hai bố con mình sẵn sàng, bố sẽ lại đem lên gác. Rồi, lúc đó chúng ta hãy nghĩ tới việc có nên tặng hết đồ của mẹ con cho Hội từ thiện hay không? Nếu chúng ta quyết định như vậy bố sẽ nhờ mục sư Flemming giới thiệu một đơn vị từ thiện nào đó. Cũng có thể là một hội từ thiện trong nhà thờ”. Nếu không, anh sẽ tới Hội St.Vincent de Paul hay Đội cứu tế. Sandy vẫn ủng hộ cả hai tổ chức này.
Có vẻ như Megan thoáng một chút phản đối.
“Đồng ý chứ con?”, anh nhấn giọng.
Con gái anh miễn cưỡng gật đầu. Liếc đồng hồ, cô liếm môi dưới, dấu hiệu cho thấy cô sắp phải rời đi. “Craig sẽ về nhà bất cứ lúc nào. Con nên về”.
“Cứ đi đi”. Anh chỉ ra phía cửa.
Con gái anh lưỡng lự. “Nhưng giường ngủ đang bừa bãi thế này”.
“Bố sẽ dọn dẹp”.
Cô lắc đầu. “Như thế là không công bằng. Bố. Con... Con... Ý con là con không muốn bố phải xử lý hết đám bừa bãi này”.
“Tất cả những gì bố làm chỉ là gấp mọi thứ lại, xếp vào trong hộp và cho xuống tầng hầm thôi”.
“Bố chắc chứ?”. Cô ngập ngừng hỏi anh.
Anh gật đầu. Thực ra lúc này Troy đang muốn ở một mình.
Megan bước ra phòng khách rồi hướng ra cửa trước. “Con không muốn để bố ở lại một mình thế này...”.
“Con đừng lo”. Anh còn có thể làm nhiều việc hơn là chỉ đóng gói và cất mấy hộp quần áo đó đi.
Megan chậm rãi với chiếc ví. “Bố đã nghĩ đến việc ăn tối chưa?”.
Đến lúc này, anh vẫn chẳng thiết tha gì với chuyện ăn uống cả. “Bố sẽ mở một lon ớt”.
“Bố hứa chứ?”.
“Tất nhiên”.
Việc bỏ một bữa tối sẽ chẳng mấy gây hại. Troy có thể dễ dàng chấp nhận chuyện sụt hai mươi pao1((1.) Pao: đơn vị đo lường Anh, = 0,454kg). Anh đã bị tăng cân sau khi đưa Sandy tới viện điều dưỡng. Sau đó, anh ăn uống không theo một giờ giấc nào. Anh trở thành nạn nhân của đồ ăn nhanh. Vịnh Cedar không có nhiều cửa hàng ăn nhanh nên anh biết rất rõ từng nơi một ở thị trấn này. Vì tính chất công việc và yêu cầu về giờ giấc, anh thường bỏ bữa sáng và đôi lúc bỏ cả bữa trưa. Rồi buổi tối, anh về nhà khá muộn nên hay tìm đến thứ gì nhanh và để ăn, thường là thức ăn chế biến sẵn chứa nhiều năng lượng. Anh không thể nào nhớ nổi lần cuối cùng ăn sa-lát rau xanh hay hoa quả tươi là khi nào.
Sandy ra đi làm anh mất cân bằng nặng nề trong đời sống tình cảm. Troy cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng, một khoảng trống vốn đầy ắp tình yêu từng dành trọn cho Sandy. Anh vẫn rất yêu chị, nhưng bây giờ thì những trách nhiệm và nghĩa vụ gắn với tình yêu đẹp đẽ đó đã không còn nữa. Đó từng là một phần rất lớn trong cuộc đời anh nhiều năm qua.
Sandy qua đời ở tuổi năm mươi bảy - điều này thật vô lý. Anh phải là người ra đi trước chứ. Nghề nghiệp của anh rất nguy hiểm. Ngày nào chẳng có người trong ngành hành pháp bị thiệt mạng trong khi thi hành nhiệm vụ. Đáng ra anh phải chết trước vợ mình. Đó là điều các nhà phân tích dự đoán. Nếu như vậy Sandy có thể sống thoải mái bằng số tiền trợ cấp của anh trong vòng mười hay hai mươi năm. Nhưng ngược lại, vợ anh lại là người ra đi trước. Điều đó khiến anh thực sự tan nát cõi lòng.
“Con sẽ gọi cho bố sau”, con gái anh vừa bước ra cửa trước vừa nói.
“Được rồi”. Anh đứng ở hành lang nhìn theo con bé đi ra đường. Anh thấy mình như kiệt sức, việc bước lùi lại và đóng cửa cũng khiến anh phải huy động một nguồn năng lượng lớn.
Dường như ngôi nhà chưa bao giờ yên lặng đến thế. Dừng ở ngưỡng cửa, anh choáng váng vì sự tĩnh lặng đến rợn người. Quanh anh chỗ nào cũng yên lặng. Thường thì anh sẽ vặn đài phát thanh cho có tiếng người, hay nếu buồn quá, anh sẽ mở tivi. Nhưng đêm nay, những việc ấy dường như cũng quá sức... Khi bước vào phòng ngủ đầy quần áo của Sandy, hình ảnh Grace Sherman ùa vào đầu anh. Từ khi cưới Cliff, chị đã trở thành Grace Harding.
Thật buồn cười vì lúc này anh lại đi nghĩ tới một trong số những người bạn từ thời đi học của mình. Nhưng như thế lại hay. Những gì xuất hiện trong đầu anh đều thật tình cờ ngay sau khi Dan biến mất. Khó mà tin rằng mới đây thôi mà đã sáu năm rồi. Dan được tìm thấy đã chết một năm sau đó.
Troy không bao giờ hiểu được chính xác điều gì đã xui khiến người đàn ông đó tìm về thế giới riêng của mình. Anh cũng không chắc là mình có muốn biết hay không, mặc dù anh ngờ rằng việc đó liên quan đến những năm tháng của Dan ở Việt Nam. Xét ở một khía cạnh nào đó, cuộc chiến đã khiến Dan hoàn toàn bị hủy hoại cả về thể các lẫn tinh thần. Anh ta đã biến thành một con người xa cách, trốn tránh cuộc đời, không muốn chia sẻ những ký ức và nỗi lòng mình với người khác, kẽ cả với các cựu chiến binh tùng chung chiến tuyến, như Bob Beldon.
Khi Dan biên mất, Troy đã nhận được báo cáo tìm người. Vài tháng sau, một người hàng xóm quan tâm đến Grace gọi điện cho anh. Trong nỗi bực dọc và đau khổ, chị đã ném hết quần áo của anh ta xuống mảnh sân trước cửa nhà họ trên đường Rosewood.
Giờ đây, đứng trong căn phòng đầy đồ đạc của Sandy, bất chợt Troy lại nhớ đến cảnh tượng quần áo của Dan rải đầy trên cỏ - và anh hiểu ra rằng cảm xúc phải mạnh đến thế nào thì Grace mới bùng phát có hành động bất thường như vậy. Một phần trong con người anh không muốn chịu những dư âm cuộc sống của Sandy. Khoảng thời gian lay lắt hết ngày này sang ngày khác trước đây đã đủ đau đớn lắm rồi.
Bỗng anh nhìn đăm đắm vào chiếc áo hồng mà Megan giơ lên lúc trước.
Nhặt cái áo lên, anh áp nó vào mũi, hít hà hương thơm nồng nàn quen thuộc từ mùi nước hoa của người vợ thân yêu. Lễ Phục sinh năm ngoái Sandy đã mặc chiếc áo này. Troy đã đẩy xe đưa vợ tới buổi lễ ngoài trời của nhà thờ nhìn ra vịnh. Cho dù sắp bước vào những giây phút cuối Sandy vẫn là người như đang ở buổi bình minh của cuộc sống. Anh thường đùa rằng chị sinh ra là để mang đến hạnh phúc.
Có lẽ anh yêu nụ cười của chị nhất trong cuộc đời này. Cho dù sáng sớm anh có cằn nhằn khó chịu đến thế nào, chị vẫn vui vẻ đáp lại và thường làm anh phá lên cười. Anh nhắm mắt lại, thấm thía nỗi đau đang vò xé trái tim. Anh sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy nụ cười đáng yêu hay nghe lại giọng nói vui vẻ thánh thót của vợ mình nữa.
Lòng tràn ngập nỗi buồn, anh cẩn thận gấp chiếc áo lại và trân trọng cất vào hộp. Anh vẫn chưa sẵn sàng để có thể bắt gặp ai đó khoác trên mình quần áo của người vợ yêu quý. Vịnh Cedar vốn là một thành phố nhỏ, nên sớm muộn gì điều đó cũng xảy ra, thậm chí rất có khả năng nó sẽ xảy ra vào lúc anh ít để ý nhất hay ít chuẩn bị về mặt tâm lý nhất. Biết đâu ở một góc đường nào đó Troy sẽ bắt gặp một người phụ nữ khác mặc quần áo của vợ mình. Không biết đến lúc đó anh sẽ phản ứng thế nào? Ý nghĩ ấy quay quắt trong đầu Troy.
Có tiếng chuông điện thoại, anh do dự định để mặc cho người gọi để lại tin nhắn. Nhưng sau nhiều năm làm cảnh sát, thói quen nghề nghiệp không cho phép anh lờ đi khi chuông điện thoại reo.
Thật ngạc nhiên, đó chính là con gái anh.
“Bố”, cô nghẹn ngào. “Bố ổn chứ? Giờ thì bố hãy giữ mọi thứ của mẹ lại nhé. Giữ lại hết”.
Troy nhận ra là Megan đang khóc.
“Được anh vội đáp. “Được, Megan”.
“Nếu bố muốn, mai con sẽ tới và sắp xếp mọi thứ của”.
“Bố sẽ tự làm”. Anh trả lời. Dù rất khó khăn, nhưng anh biết mình có thể làm nhiệm vụ cuối cùng này tốt hơn con gái. Megan không giữ nổi bình tĩnh nữa, còn anh thì đang ở trong trạng thái như bị tê liệt.
Troy Davis là Cảnh sát trưởng được bầu một cách chính thức của vịnh Cedar từ gần mười bảy năm nay. Anh lớn lên ở thành phố này và cũng học trung học ngay tại đây. Sau đó, giống như rất nhiều bạn bè của mình, anh ghi danh vào quân đội và làm quân cảnh. Anh được huấn luyện tại căn cứ quân sự Presidio ở San Francisco và trước khi lên tàu để sang một căn cứ quân sự tại Đức anh đã dành ra ba ngày nghỉ phép để đi tham quan thành phố. Đó chính là một buổi sáng tháng Sáu mờ sương năm , một thời khắc định mệnh anh đã gặp Sandy Wilcox.
Sau khi bên nhau cả một ngày trời, họ trao đổi địa chỉ và thư từ qua lại cho nhau trong suốt chuyến công tác của anh. Sau khi giải ngũ, Troy hỏi cưới Sandy. Lúc đó, chị đang học cao đẳng và anh đã cùng chị học Đại học San Francisco. Năm , họ cưới nhau và định cư tại thành phố vịnh Cedar quê hương anh - nơi Troy bắt đầu một công việc trong ngành hành pháp. Anh giữ chức phó cho tới khi tranh cử chức Cảnh sát trưởng và giành chiến thắng. Cuộc sống trôi qua thật êm đềm với họ. Và rồi Sandy bị bệnh... “Bố?”.
Troy đang ngồi trong phòng khách, ngước nhìn lên. Trước đó, anh đang nhìn trân trân xuống nền nhà trải thảm. “Mục sư Flemming đến ạ”, Megan thì thào.
Cô qua nhà để giúp bố sắp xếp lại mọi thứ của mẹ, xem nên xếp đặt mọi thứ ở đâu.
Đang chìm đắm trong suy tư nên Troy không hề nghe thấy tiếng chuông cửa.
Khi người đàn ông bước vào phòng anh mới đứng lên.
“Tôi qua để xem anh thế nào”. Vị mục sư của Hội Giám lý nhà thờ vịnh Cedar lên tiếng. Ông là một người đàn ông nhẹ nhàng, chu đáo, đã hết sức nhiệt tình tổ chức đám tang cho Sandy. Nhiều buổi chiều Troy bắt gặp Dave Flemming ngồi cùng vợ anh, đọc kinh thánh hay cầu nguyện với chị, và đôi khi chỉ là để tán gẫu. Anh đã cảm nhận được sự quan tâm của vị mục sư, trước hết là với Sandy, và giờ đây là dành cho anh và Megan.
Troy không biết mình nên đáp lại sự quan tâm của vị mục sư này thế nào.
“Chúng tôi đang cố gắng để thu xếp cho ổn thỏa”, Troy đáp lời ông.
Chẳng có cái chết nào lại dễ dàng, và mặc dù Troy có cảm giác mình đã chuẩn bị tinh thần trước rằng anh sẽ mất Sandy, nhưng khi chị không còn nữa, anh mới thấy mình không hề sẵn sàng trước cái chết của chị một chút nào. Là một cảnh sát, anh đã từng chứng kiến và chia sẻ những mất mát trước cái chết của nhiều người. Nhưng lần này, anh mới hiểu rằng chẳng ai có thể thực sự sẵn sàng trước nỗi đau mất đi người thân của mình và cái chết của Sandy khiến cả anh và Megan đều đau đớn đến tột cùng.
“Nếu anh cần gì, cứ nói với tôi”.
“Cám ơn Cha”. Troy chỉ về phía chiếc sô-pha. “Mời Cha ngồi”, anh nói.
“Con đã pha một tách cà phê nóng, mời Cha uống ạ”, con gái anh nói với cha Dave.
Troy rất tự hào khi thấy Megan trở thành một phụ nữ đảm đang biết quán xuyên việc gia đình. Từ ngày bệnh tình của Sandy xấu đi, con gái anh thường đảm nhận mọi việc cho anh. Troy rất thán phục cách con gái tiếp bước mẹ mình.
Con bé thay Sandy theo anh tới nhiều nơi quan trọng, và đôi khi còn tổ chức bữa tối cho gia đình và bạn bè. Họ đã trở nên đặc biệt gần gũi với nhau kể từ khi Sandy phải vào viện điều dưỡng hai năm trước đây.
“Cảm ơn con, Cha không uống đâu”. Dave nói. “Tôi không thể ở lại được.
Nhưng tôi muốn giúp đỡ bằng bất kỳ cách nào có thể. Sắp xếp đồ của Sandy sẽ là việc quá đau đớn đối với ông. Vì vậy tôi rất săn lòng cử vài người ở nhà thờ tới giúp một tay”.
“Không, không đâu, chúng tôi ổn mà”, Troy trả lời để mục sư yên lòng.
“Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát cả”, Megan lên tiếng. Cô đã sẵn sàng để bắt đầu đóng gói quần áo và tư trang của mẹ mình.
“Vậy tôi sẽ không làm phiền hai người nữa”. Sau khi bắt tay Troy, Dave ra về.
“Chúng ta sẽ ổn chứ bố?”. Con gái anh thỏ thẻ như thể cô vẫn còn là một cô bé con ngày nào.
Vòng tay ôm lấy đôi vai gầy của con gái, Troy gật đầu. Lúc nào anh cũng cố giấu nỗi đau. Và vì Megan, anh vẫn cố mỉm cười. Con bé dã quá đau khổ rồi.
“Tất nhiên là chúng ta sẽ ổn”. Anh cùng con gái bước vào phòng ngủ - nơi gắn bó với người vợ yêu thương nhất đời anh trong suốt hơn ba mươi năm qua.
Những hộp đựng quần áo của Sandy nằm rải rác trên thảm. Một nửa tủ quần áo đang được rải ra trên chiếc giường cỡ lớn - váy dài, áo len, váy ngắn, áo sơ mi, hấu hết đều được treo nguyên trong tủ từ ba năm nay.
Sandy nằm trong viện điều dưỡng từ hai năm trước. Khi họ đưa chị vào khoa hồi sức, anh đã hiểu rằng chị sẽ chẳng bao giờ trở về nhà nữa. Tuy nhiên anh vẫn khó mà chấp nhận được sự thực rằng cuối cùng căn bệnh đa xơ cứng , cũng mang vợ anh đi mãi.
Cũng như hầu hết những người đang bị căn bệnh này, hệ miễn dịch của chị kém tới mức chị đã mất vì bệnh viêm phổi. Tuy nhiên, đó cũng có thể là do một loại vi rút hay tình trạng lây nhiễm nào... Troy đã vờ tin rằng một ngày nào đó vợ mình sẽ về nhà, nhưng anh luôn biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó. Anh đáp ứng mọi đòi hỏi của vợ mình.
Và rồi ngày tháng mòn mỏi qua đi, Sandy không yêu cầu gì nữa. Chị đã có đầy đủ mọi thứ trong viện điều dưỡng. Cuốn Kinh thánh in chữ lớn, vài bức ảnh quý và chiếc áo choàng bà Charlotte lefferson đã đan trước khi bà lấy Ben Rhodes. Sở thích của Sandy cực kỳ giản dị và chị cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều.
Thời gian trôi qua, càng ngày chị càng ít yêu cầu những thứ dành riêng cho bản thân.
Troy vẫn để nguyên mọi thứ trong nhà từ ngày, anh đưa vợ vào viện. Điều đó rất quan trọng với Sandy. Và cả với anh nữa. Nó giúp cả hai vợ chồng họ có cảm giác rằng chị đã hồi phục. Chị cần có niềm tin ấy, tới chừng nào không thể nữa. Và Troy cũng chia sẻ với vợ mình từng tia hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất.
“Con không biết phải làm gì với tất cả chỗ quần áo này của mẹ”. Megan đứng giữa giường, chống tay vào mạng sườn. Gần nửa tủ quần áo của Sandy đã trống trơn.
“Con không nghĩ là mẹ lại có nhiều quần áo đến thế”, Megan nói một cách vô vọng. “Chúng ta có nên trao cho hội từ thiện không bố?”.
Lúc này, Troy ước gì anh đã hỏi mục sư Flemming về điều đó. Có lẽ nhà thờ cũng có chương trình thu nhận đồ dùng cho người nghèo.
“Nên thế con ạ”, Troy nói với con gái. Tuy nhiên nếu là anh, thì anh sẽ chẳng thay đổi thứ gì hết. Hay ít nhất là trong lúc này... Anh không hiểu tại sao Megan lại cho rằng cần phải thu dọn những thứ còn lại của mẹ mình một cách nhanh chóng đến vậy. Khi con bé mang nhũng cái hộp các-tông đến, Troy không phản đối, nhưng trong thâm tâm, anh thấy không cần phải vội vàng đến thế.
“Hầu hết đều lỗi mốt rồi”. Megan giơ một cái áo màu hồng lên. Sandy lúc nào cũng thích chiếc áo này.
“Bây giờ, hãy để mọi thứ ở đây đã”, anh gợi ý.
“Không”. Con gái anh trả lời cương quyết khiến Troy hết sức ngạc nhiên.
“Megan, đừng làm việc gì để sau này chúng ta phải hối hận con ạ”.
“Không”, con bé lại lắc đầu. “Mẹ đi rồi. Mẹ sẽ chẳng bao giờ bế các cháu được nữa. Mẹ sẽ chẳng bao giờ có thể đi mua sắm với con. Mẹ sẽ chẳng bao giờ cùng con nấu ăn. Mẹ sẽ... Mẹ sẽ...”. Nước mắt chảy dài xuống gò má nhợt nhạt của cô.
Bỗng nhiên Troy cảm thấy không thể nào đủ sức để xoa dịu nỗi đau của con gái mình. Anh chưa bao giờ giỏi kiềm chế cảm xúc, nhất là trước sự mất mát quá lớn như thế này. Megan là con gái duy nhất của họ và cô rất gần gũi với mẹ.
Cả Sandy và Troy đều muốn sinh thêm con. Đã nhiều năm họ cố gắng sinh đứa thứ hai, nhưng đến lần sảy thai thứ ba thì Troy nói rằng thế là quá đủ rồi. Họ rất biết ơn Chúa đã cho họ một cô con gái xinh đẹp. Anh động viên vợ mình như thế dù trong thâm tâm họ luôn mong mỏi có một gia đình lớn với nhiều thành viên hơn.
“Mới hai tháng thôi”, anh nhẹ nhàng nhắc Megan.
“Không, bố”. Megan đáp lại. “Còn lâu hơn thế nhiều”.
Troy hiểu điều này nhiều hơn những gì Megan có thể nhận ra. Ở giai đoạn cuối, Sandy không còn là người phụ nữ mà anh từng cưới. Cái chết của vợ anh, thương đau thật đấy, nhưng là giải thoát cho chị khỏi cơn ác mộng đang hành hạ chị. Sandy đã sống với căn bệnh này ít nhất là ba mươi năm. Nhưng phải đến tận lần sảy thai thứ ba chị mới đi kiểm tra. Và chỉ từ đó, các bác sỹ mới có thể gọi ra tên triệu chứng hầu như hiếm khi xảy ra với chị trong nhiều năm, đó là bệnh đa xơ cứng.
“Chúng ta sẽ không cho gì đi hết”, Troy nói.
“Mẹ đi rồi”. Giọng Megan rưng rưng. “Cả hai chúng ta phải chấp nhận thôi”.
Troy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chấp nhận sự thực rằng người vợ yêu dấu của mình đã mất. Anh muốn nói với Megan là anh nhận thức được điều đó. Chính anh là người hằng đêm sẽ phải một mình bước chân vào căn nhà trống trơn, là người sẽ phải cô đơn trên chiếc giường lớn.
Tới chín mươi phần trăm thời gian của mình, anh dành để ở bên Sandy trong viện điều dưỡng. Và giờ đây, anh như người tuyệt vọng và mất phương hướng.
Anh biết mình chẳng bao giờ có thể lấy lại tinh thần như trước đây. Cũng như anh, Megan đau đớn khôn cùng và cô cần phải trút bớt nỗi lòng mình. Chính vì vậy, anh im lặng, cố không nói ra nỗi phiền muộn của mình.
“Bố sẽ giúp con sắp xếp mọi thứ và để những chiếc hộp này vào tầng hầm”, anh lẩm bẩm. “Chừng nào con sẵn sàng... chừng nào cả hai bố con mình sẵn sàng, bố sẽ lại đem lên gác. Rồi, lúc đó chúng ta hãy nghĩ tới việc có nên tặng hết đồ của mẹ con cho Hội từ thiện hay không? Nếu chúng ta quyết định như vậy bố sẽ nhờ mục sư Flemming giới thiệu một đơn vị từ thiện nào đó. Cũng có thể là một hội từ thiện trong nhà thờ”. Nếu không, anh sẽ tới Hội St.Vincent de Paul hay Đội cứu tế. Sandy vẫn ủng hộ cả hai tổ chức này.
Có vẻ như Megan thoáng một chút phản đối.
“Đồng ý chứ con?”, anh nhấn giọng.
Con gái anh miễn cưỡng gật đầu. Liếc đồng hồ, cô liếm môi dưới, dấu hiệu cho thấy cô sắp phải rời đi. “Craig sẽ về nhà bất cứ lúc nào. Con nên về”.
“Cứ đi đi”. Anh chỉ ra phía cửa.
Con gái anh lưỡng lự. “Nhưng giường ngủ đang bừa bãi thế này”.
“Bố sẽ dọn dẹp”.
Cô lắc đầu. “Như thế là không công bằng. Bố. Con... Con... Ý con là con không muốn bố phải xử lý hết đám bừa bãi này”.
“Tất cả những gì bố làm chỉ là gấp mọi thứ lại, xếp vào trong hộp và cho xuống tầng hầm thôi”.
“Bố chắc chứ?”. Cô ngập ngừng hỏi anh.
Anh gật đầu. Thực ra lúc này Troy đang muốn ở một mình.
Megan bước ra phòng khách rồi hướng ra cửa trước. “Con không muốn để bố ở lại một mình thế này...”.
“Con đừng lo”. Anh còn có thể làm nhiều việc hơn là chỉ đóng gói và cất mấy hộp quần áo đó đi.
Megan chậm rãi với chiếc ví. “Bố đã nghĩ đến việc ăn tối chưa?”.
Đến lúc này, anh vẫn chẳng thiết tha gì với chuyện ăn uống cả. “Bố sẽ mở một lon ớt”.
“Bố hứa chứ?”.
“Tất nhiên”.
Việc bỏ một bữa tối sẽ chẳng mấy gây hại. Troy có thể dễ dàng chấp nhận chuyện sụt hai mươi pao((.) Pao: đơn vị đo lường Anh, = ,kg). Anh đã bị tăng cân sau khi đưa Sandy tới viện điều dưỡng. Sau đó, anh ăn uống không theo một giờ giấc nào. Anh trở thành nạn nhân của đồ ăn nhanh. Vịnh Cedar không có nhiều cửa hàng ăn nhanh nên anh biết rất rõ từng nơi một ở thị trấn này. Vì tính chất công việc và yêu cầu về giờ giấc, anh thường bỏ bữa sáng và đôi lúc bỏ cả bữa trưa. Rồi buổi tối, anh về nhà khá muộn nên hay tìm đến thứ gì nhanh và để ăn, thường là thức ăn chế biến sẵn chứa nhiều năng lượng. Anh không thể nào nhớ nổi lần cuối cùng ăn sa-lát rau xanh hay hoa quả tươi là khi nào.
Sandy ra đi làm anh mất cân bằng nặng nề trong đời sống tình cảm. Troy cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng, một khoảng trống vốn đầy ắp tình yêu từng dành trọn cho Sandy. Anh vẫn rất yêu chị, nhưng bây giờ thì những trách nhiệm và nghĩa vụ gắn với tình yêu đẹp đẽ đó đã không còn nữa. Đó từng là một phần rất lớn trong cuộc đời anh nhiều năm qua.
Sandy qua đời ở tuổi năm mươi bảy - điều này thật vô lý. Anh phải là người ra đi trước chứ. Nghề nghiệp của anh rất nguy hiểm. Ngày nào chẳng có người trong ngành hành pháp bị thiệt mạng trong khi thi hành nhiệm vụ. Đáng ra anh phải chết trước vợ mình. Đó là điều các nhà phân tích dự đoán. Nếu như vậy Sandy có thể sống thoải mái bằng số tiền trợ cấp của anh trong vòng mười hay hai mươi năm. Nhưng ngược lại, vợ anh lại là người ra đi trước. Điều đó khiến anh thực sự tan nát cõi lòng.
“Con sẽ gọi cho bố sau”, con gái anh vừa bước ra cửa trước vừa nói.
“Được rồi”. Anh đứng ở hành lang nhìn theo con bé đi ra đường. Anh thấy mình như kiệt sức, việc bước lùi lại và đóng cửa cũng khiến anh phải huy động một nguồn năng lượng lớn.
Dường như ngôi nhà chưa bao giờ yên lặng đến thế. Dừng ở ngưỡng cửa, anh choáng váng vì sự tĩnh lặng đến rợn người. Quanh anh chỗ nào cũng yên lặng. Thường thì anh sẽ vặn đài phát thanh cho có tiếng người, hay nếu buồn quá, anh sẽ mở tivi. Nhưng đêm nay, những việc ấy dường như cũng quá sức... Khi bước vào phòng ngủ đầy quần áo của Sandy, hình ảnh Grace Sherman ùa vào đầu anh. Từ khi cưới Cliff, chị đã trở thành Grace Harding.
Thật buồn cười vì lúc này anh lại đi nghĩ tới một trong số những người bạn từ thời đi học của mình. Nhưng như thế lại hay. Những gì xuất hiện trong đầu anh đều thật tình cờ ngay sau khi Dan biến mất. Khó mà tin rằng mới đây thôi mà đã sáu năm rồi. Dan được tìm thấy đã chết một năm sau đó.
Troy không bao giờ hiểu được chính xác điều gì đã xui khiến người đàn ông đó tìm về thế giới riêng của mình. Anh cũng không chắc là mình có muốn biết hay không, mặc dù anh ngờ rằng việc đó liên quan đến những năm tháng của Dan ở Việt Nam. Xét ở một khía cạnh nào đó, cuộc chiến đã khiến Dan hoàn toàn bị hủy hoại cả về thể các lẫn tinh thần. Anh ta đã biến thành một con người xa cách, trốn tránh cuộc đời, không muốn chia sẻ những ký ức và nỗi lòng mình với người khác, kẽ cả với các cựu chiến binh tùng chung chiến tuyến, như Bob Beldon.
Khi Dan biên mất, Troy đã nhận được báo cáo tìm người. Vài tháng sau, một người hàng xóm quan tâm đến Grace gọi điện cho anh. Trong nỗi bực dọc và đau khổ, chị đã ném hết quần áo của anh ta xuống mảnh sân trước cửa nhà họ trên đường Rosewood.
Giờ đây, đứng trong căn phòng đầy đồ đạc của Sandy, bất chợt Troy lại nhớ đến cảnh tượng quần áo của Dan rải đầy trên cỏ - và anh hiểu ra rằng cảm xúc phải mạnh đến thế nào thì Grace mới bùng phát có hành động bất thường như vậy. Một phần trong con người anh không muốn chịu những dư âm cuộc sống của Sandy. Khoảng thời gian lay lắt hết ngày này sang ngày khác trước đây đã đủ đau đớn lắm rồi.
Bỗng anh nhìn đăm đắm vào chiếc áo hồng mà Megan giơ lên lúc trước.
Nhặt cái áo lên, anh áp nó vào mũi, hít hà hương thơm nồng nàn quen thuộc từ mùi nước hoa của người vợ thân yêu. Lễ Phục sinh năm ngoái Sandy đã mặc chiếc áo này. Troy đã đẩy xe đưa vợ tới buổi lễ ngoài trời của nhà thờ nhìn ra vịnh. Cho dù sắp bước vào những giây phút cuối Sandy vẫn là người như đang ở buổi bình minh của cuộc sống. Anh thường đùa rằng chị sinh ra là để mang đến hạnh phúc.
Có lẽ anh yêu nụ cười của chị nhất trong cuộc đời này. Cho dù sáng sớm anh có cằn nhằn khó chịu đến thế nào, chị vẫn vui vẻ đáp lại và thường làm anh phá lên cười. Anh nhắm mắt lại, thấm thía nỗi đau đang vò xé trái tim. Anh sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy nụ cười đáng yêu hay nghe lại giọng nói vui vẻ thánh thót của vợ mình nữa.
Lòng tràn ngập nỗi buồn, anh cẩn thận gấp chiếc áo lại và trân trọng cất vào hộp. Anh vẫn chưa sẵn sàng để có thể bắt gặp ai đó khoác trên mình quần áo của người vợ yêu quý. Vịnh Cedar vốn là một thành phố nhỏ, nên sớm muộn gì điều đó cũng xảy ra, thậm chí rất có khả năng nó sẽ xảy ra vào lúc anh ít để ý nhất hay ít chuẩn bị về mặt tâm lý nhất. Biết đâu ở một góc đường nào đó Troy sẽ bắt gặp một người phụ nữ khác mặc quần áo của vợ mình. Không biết đến lúc đó anh sẽ phản ứng thế nào? Ý nghĩ ấy quay quắt trong đầu Troy.
Có tiếng chuông điện thoại, anh do dự định để mặc cho người gọi để lại tin nhắn. Nhưng sau nhiều năm làm cảnh sát, thói quen nghề nghiệp không cho phép anh lờ đi khi chuông điện thoại reo.
Thật ngạc nhiên, đó chính là con gái anh.
“Bố”, cô nghẹn ngào. “Bố ổn chứ? Giờ thì bố hãy giữ mọi thứ của mẹ lại nhé. Giữ lại hết”.
Troy nhận ra là Megan đang khóc.
“Được anh vội đáp. “Được, Megan”.
“Nếu bố muốn, mai con sẽ tới và sắp xếp mọi thứ của”.
“Bố sẽ tự làm”. Anh trả lời. Dù rất khó khăn, nhưng anh biết mình có thể làm nhiệm vụ cuối cùng này tốt hơn con gái. Megan không giữ nổi bình tĩnh nữa, còn anh thì đang ở trong trạng thái như bị tê liệt.