Tiệc cưới của Grace và Cliff sẽ diễn ra vào thứ Bảy, ngày mười ba tháng Mười, họ vẫn còn ba tuần nữa để chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Ngày đó, ơn Chúa, đều phù hợp với tất cả mọi người gia đình và bạn bè thân của họ đều không bận việc gì cả. Grace rất vui sướng khi được gặp Lisa, con gái của Cliff và gia đình con bé. Họ đều sống ở phía Đông và sẽ bay tới để dự đám cưới.
Sáng thứ bảy, ngồi ở bàn ăn trong bếp, Grace kiểm tra qua danh sách những việc cần làm. Trang trí, thực phẩm, hẹn trang điểm và làm tóc, bánh cưới... Rất nhiều chi tiết cần quan tâm. Nhưng tất cả những việc này và thời gian bỏ ra để thực hiện chúng đều xúng đáng. Vì đây sẽ là lễ kỷ niệm sự gắn kết và tình yêu giũa chị và Cliff.
Cliff đã đến vịnh Cedar để chuẩn bị một vài thứ và ngôi nhà trở nên thật yên tĩnh. Crace liếc nhìn xung quanh; mọi thứ đều sẵn sàng đâu vào đấy. Gần đây, Grace bắt đầu thay đổi một chút nhưng không nhiều lắm. Cliff đã sống một mình ở đây mười hai năm và nơi này khiến người ta có cảm giác rằng chỉ có đàn ông, vì vậy chị thêm vào đó một số đồ vật thật nữ tính, ban đầu là vài chiếc gối trang trí ở trên giường. Sau đó là hàng loạt ảnh gia đình của cả anh và chị. Cliff đồng ý ngay lập tức, nhưng riêng những chiếc gối thì xuất hiện tới tận hai tuần rồi mà anh vẫn chẳng thèm để ý.
“Những chiếc gối này ở đâu ra vậy?”, một buổi tối anh hỏi lúc họ chuẩn bị đi ngủ.
“Em để ở đó đấy”, chị bảo anh. “Trông rất hấp dẫn, phải không?”.
Anh nghĩ một lát rồi gật đầu đồng tình và bảo Grace rằng chị muốn thay đổi bất cứ thứ gì trong căn nhà cũng được. Tuy nhiên, Grace không muốn làm anh bị choáng ngợp vì thay đổi quá nhiều một lúc. Chị thay đổi dần dần. Vài ngày sau, chị treo hai bức tranh sơn dầu phong cảnh châu Âu chị mua ở phòng tranh vài năm trước. Cliff gật đầu và rõ ràng là anh hài lòng với lựa chọn của chị.
Jon và Maryellen tặng họ bức tranh vẽ lại một trong những bức ảnh đắt khách nhất của Jon để làm quà cưới, bức ảnh ngọn núi Rainier phủ đấy tuyết trắng trên nền Puget Sound trong ánh hoàng hôn hồng nhuốm màu tím của hoa oải hương. Với sự giúp đỡ của Cliff, Grace treo bức tranh phía trên lò sưởi và Cliff không thể rời mắt khỏi nó, anh đánh giá rất cao tài năng của cậu con rể.
Khi Grace vừa bắt đầu kiểm tra danh sách khách mời thì cửa sau mở ra và Cliff bước vào.
“Chào anh yêu. Anh muốn ăn trưa không?”, chị âu yếm hỏi anh.
“Anh không đói”. Anh đi thẳng đến chỗ tủ bát và tự rót cho mình một cốc cà phê mà chẳng nhìn chị. Đã quá một giờ và Grace cố chờ anh về để cùng ăn.
“Anh ăn trưa trong thị trấn rồi à?”.
“Không”. Anh vẫn quay lưng lại với chị.
Grace để bút sang một bên, cảm giác ấm áp cách đây vài phút biến mất. Anh đang lờ em đi phải không?”, chị nửa đùa nửa thật thăm dò phản ứng của anh.
Cuối cùng, anh quay lại đối diện với Grace. Mắt anh không còn vẻ dịu dàng như chị vẫn thấy, lòng chị thắt lại. Chị biết chuyện gì đã xảy ra.
“Will Jefferson đã ở thị trấn này bao lâu rồi?”. Chồng chị lạnh lùng hỏi.
“Em... em không biết. Đúng là như vậy. Chị biết là Will đã quay trở lại vịnh Cedar, nhưng không biết chính xác anh ta đến khi nào. Anh gặp anh ta chưa?”.
Chị cố bình tĩnh hỏi.
“Ồ anh nhìn thấy hắn ta và hắn ta cũng nhìn thấy anh”.
Grace nhắm mắt lại, trong lòng đầy cảm giác ân hận. Chị ước giá mà mình nói với anh ngay khi nghe tin về Will. Giờ thì chị sợ rằng Will sẽ làm bất cứ điều gì có thể để phá vỡ mối quan hệ giữa chị và Cliff.
“Em đã biết là anh ta ở trong thị trấn rồi à?”. Cliff hỏi.
Grace nuốt nước bọt. “Olivia bảo em...”.
“Hắn đến ở đây à?”
Grace miễn cưỡng gật đầu. Chị không muốn giấu giếm Cliff. Tuy nhiên chị chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói thì anh đã biết. Thấy phản ứng của Cliff như thế này, chị biết mình phải nói với anh toàn bộ sự thật.
“Em không nghĩ là chúng ta cần đề cập tới chuyện này sao?”, anh hỏi. Giọng anh rất bình tĩnh nhưng Grace có thể thấy sự phẫn nộ đang chực bùng lên đằng sau câu hỏi. Anh cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội.
Đến thời điểm này, Grace sợ rằng bất kỳ điều gì chị nói cũng chỉ làm anh buồn thêm. “Lẽ ra em nên nói với anh”.
“Lẽ ra?”.
“Vâng”, chị đáp lại. “Em nên nói với anh càng sớm càng tốt. Nhưng Cliff, em không...”.
Anh không trả lời cũng không để chị nói hết câu. Anh cầm cái cốc và bước ra khỏi bếp. Quá choáng váng trước phản ứng bất thường này của anh, Grace theo anh ra tận cửa và nhìn anh bước qua sân vế phía chuồng ngựa, rối chỉ ngập ngừng... Cliff cần vài phút yên tĩnh, và chị sẽ để anh một mình.
Vấn đề là ở chỗ cuộc hôn nhân của anh với Susan trước kia. Vợ cũ của anh lăng nhăng với nhiều người và giờ đây Cliff luôn lo sợ chuyện đó lại xảy ra với mình một lần nữa. Grace biết anh muốn tin tưởng chị nhưng anh phải vật lộn với những trải nghiệm trong quá khứ, anh bị ám ảnh. Grace nhận ra rằng mình không bao giờ được để xảy ra chuyện thế này lần thứ hai nữa. Chị bắt đầu bước qua sân trong lúc Cliff bước ra khỏi chuồng ngựa, dắt theo con Midnight. Đêm trước trời mưa, giày Crace bị bẩn hết, nhưng chị chẳng quan tâm đến điều đó.
Con ngựa đã được thắng yên và rõ ràng là Cliff định cưỡi nó.
“Chúng ta nói chuyện được không?”, chị hỏi anh.
“Để sau đi”. Anh vừa trả lời vừa nhảy lên lưng ngựa.
“Cliff”, chị ngẩng lên nhìn anh. “Làm ơn đi. Việc này rất quan trọng”.
Anh nhìn chị chằm chằm. “Anh phải xả bớt căng tháng đã, sau đó chúng ta mới bình tĩnh mà nói chuyện được”.
Grace cảm thấy đau nhói trong lồng ngực. Chị quay trở lại nhà. Chị ngồi xuống bàn để xem danh sách khách mời nhưng không thể nào tập trung được.
Chị đi lại trong nhà, chuyển đồ từ máy giặt sang máy sấy rồi quyết định nướng một chiếc bánh táo. Chị hy vọng rằng chỉ bằng cách bày tỏ tình yêu tha thiết của mình với anh thì mới có thế giúp anh cảm thấy yên tâm. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Cliff mới trở lại.
Khi anh đá đôi ủng của mình ra chỗ cửa bếp thì chiếc bánh trên quầy đang nguội dần. Anh liếc nhìn nó và trở nên bối rối hơn bao giờ hết.
“Gì vậy?”, anh nhíu mày hỏi.
“Trông thế nào hả anh?”, Grace đùa anh. Em nướng cho anh một chiếc bánh táo”.
“Tại sao?”. Anh vẫn giữ khoảng cách.
Grace đứng quay lưng lại quầy. “Em... em muốn cho anh thấy em yêu anh đến nhường nào”.
“Ừm...”.
“Cliff, anh đang thái quá rồi. Như thế buồn cười lắm”.
Anh nheo mày. “Anh đã bao giờ nói với em rằng Susan cũng từng làm như vậy không?”.
“Gì cơ?”.
“Mỗi khi anh phát hiện ra cô ta cố tình ý với người khác, cô ta lại nướng bánh hoặc nấu bữa tối cho anh, điều mà bình thường cô ta không bao giờ làm.
Đó là cách để cô ta bày tỏ lời xin lỗi. Cô ta hứa với anh rằng đó là lần cuối, cô ta thề sống thề chết rằng anh là người duy nhất cô ta yêu thực sự”.
Tức giận vì bị Cliff so sánh với người vợ trước của anh, Grace lao ra phía quầy, không nói không rằng, cầm chiếc bánh và ném thẳng vào thùng rác. “Hơn ba mươi năm trời em lấy Dan và chưa từng một lần nào em bị coi là kẻ phản bội. Chưa một lần. Sao anh dám so sánh em với Susan chứ? Làm sao anh dám?”. Grace ứa nước mắt, chị đứng phía bên kia căn phòng, nhìn anh đăm đăm đầy oán trách.
“Em đã giấu anh chuyện về Will Jefferson”, anh kết tội.
“Tội đó lớn đến vậy sao? Anh ta chẳng là gì với em hết. Nếu vì thế mà bảo em có liên quan tới anh ta là xúc phạm em”.
Trông anh có vẻ bối rối. “Em đã nói chuyện với anh ta chưa?”.
“Chưa”, Grace thốt lên, rồi chợt nhớ ra lúc anh ta đến thư viện. “Anh ta có đến thư viện”.
“Để gặp em à?”.
“Anh ta bảo anh ta đến để làm thẻ thư viện”.
“Và em tin thế à?”.
Có tiếng chuông điện thoại và Cliff nhấc máy lên. Sau câu chào hỏi, anh bảo.
Chờ một phút nhé. Đại lý bất động sản đó, anh lẩm bẩm và đưa điện thoại cho Grace. Chị gật đầu cảm ơn anh và cầm lấy ống nghe. “Grace Harding nghe đây”, chị ngạc nhiên vì mình lại có vẻ bình tĩnh được như thế.
“Chào Grace, tôi là Judy Flint của văn phòng cho thuê bất động sản đây”.
“Vâng, Judy, tôi có thể giúp được gì cho cô?”. Chị chỉ muốn quẳng chiếc điện thoại ở đó mà quay lại với Cliff. Vấn đề này quá quan trọng, và nếu họ không giải quyết bây giờ, nó sẽ trở nên rối tung lên và càng ngày càng tệ hơn.
“Tôi có một người muốn thuê căn nhà của cô ở đường Rosewood. Họ đã đưa tôi séc tiền thuê tháng đầu tiên”.
“Tuyệt vời”.
“Tôi chỉ không chắc vẽ họ...”.
“Tại sao?”. Grace không muốn để trống căn nhà thêm một tháng nữa. Chị buộc phải tính toán để trang trải khoản nợ nần cho người chồng quá cố của mình. Trước khi tự tử, Dan đã vay một khoản tiền của người anh họ và Grace cảm thấy vì danh dự, mình phải đứng ra trả nợ thay Dan.
“Nhưng thư giới thiệu của ông bà Smith có vấn đề và...”.
“Judy, đây không phải là lúc thích hợp, chúng ta nói chuyện sau được không?”.
“Vâng...”.
“Họ đưa cô séc rồi phải không?”.
“Vâng”.
“Vậy thì cho họ thuê đi”, Grace quyết định.
“Grace, cô có chắc không?”.
“Chắc”, chị vội nói để quay lại nói chuyện với Cliff.
“Được rồi. Tôi sẽ nói với ông bà Smith là họ có thể thuê căn nhà”.
“Cảm on cô”. Grace chuẩn bị gác máy. Tạm biệt...”.
“Cô cần phải qua đây ký một số giấy tờ”.
“Vâng, tất nhiên”. Grace đáp lại. Judy, cảm ơn cô. Tạm biệt nhé. Người phụ nữ đầu dây bên kia chưa kịp nói thêm gì chị đã gác máy. Rồi chị khoanh tay quay sang Cliff.
Lúc này Cliff đang đứng ở phía bên kia bếp. “Em bảo em chưa nói chuyện với Will, rồi em lại bảo anh ta có đến thư viện, nghĩa là em đã gặp anh ta?”.
“Vâng, và có nói chuyện”.
“Em nói ngược lại với những gì vừa kể với anh”.
Grace cảm thấy cáu giận vô cùng. “Em quên mất, và rồi em lại nhớ ra. Em muốn anh biết toàn bộ sự thật”.
“Sự thật nào?”. Cliff khoanh tay. Trông anh rõ ràng là muốn tự vệ để không bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
“Chính xác là những gì em đã nói với anh”. Grace cao giọng bảo anh. “Will mời em đi ăn trưa, anh ta bảo có như thế thì giữa em và anh ta mới có thể giải quyết được rõ ràng mọi chuyện. Em từ chối. Em không muôn liên quan gì tới Will Jefferson nữa, và anh ta biết điều đó. Mặc dù vậy, anh ta vân cố tình gây hoài nghi và hiểu lầm giữa hai chúng ta. Anh đã khiến anh ta thành công rồi đó.
Nếu là em, em sẽ không bao giờ cho phép. Em đã lấy anh. Em yêu anh và em muốn là vợ anh cho tới ngày em từ giã cõi đời này.
Cliff nao núng một chút, vài giây sau anh buông thõng tay xuống và thở dài.
“Anh vẫn chua ăn trưa, anh nghĩ có thể là anh đã hơi kỳ cục”.
Grace cảm thấy những căng thẳng tan biến. Chị nhìn anh và nói. “Anh nên biết rằng em đã quyết định sẽ không nấu ăn nữa”.
“Thật sao?”. Anh nhíu mày nhìn vào bếp.
“Nếu Susan nấu cho anh ăn để chuộc tội thì em sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của cô ta. Vì thế, có thể đây là chiếc bánh cuối cùng của em”.
“Không!”. Cliff phản đối ngay lập tức.
“Anh hãy thử so sánh Susan với em một lần nữa và xem có chuyện gì xảy ra.
Anh mỉm cười, nụ cười đầu tiên của anh trong buổi chiều hôm đó. Anh vòng tay ôm chị. “Anh là một thằng ngốc hay ghen tuông vớ vẩn”.
“Đúng vậy”, Grace tán thành và ngả vào vòng tay anh. Cuộc cãi vã làm chị sợ hãi, nhưng việc Will có thể gây ảnh hưởng xấu tới cuộc hôn nhân của chị còn đáng sợ hơn nhiều.
“Anh xin lỗi”, Cliff thì thầm.
“Em cũng vậy”, chị áp sát vào anh. Grace vẫn còn run rẩy vì những gì vừa xảy ra. “Em không phải là Susan”.
“Anh biết, anh ghét anh vì đã nghĩ xấu về em, nhưng Grace, em làm ơn đừng giấu anh bất cứ điều gì nữa nhé”.
“Vâng, em hứa”. Grace nhắm mắt lại để lắng nghe nhịp đập trái tim anh. Họ đứng lặng trong vòng tay nhau trong bếp.
“Grace?”.
“Dạ?”.
“Em có nghĩ rằng chiếc bánh đã bị hỏng rồi không?”.
Chị thấy anh nhìn vào thùng rác. “Em e là hỏng rồi”.
Giọng anh đầy hối hận. “Anh cũng nghĩ thế”.
Grace ngẩng đầu lên. “Tuy nhiên, em đã làm hai chiếc bánh và cất một chiếc vào ngăn đông lạnh, em sẽ nướng lên”.
“Cảm ơn em”, anh cúi xuống và hôn chị. “Còn một điều nữa”.
“Vâng”. Chị hôn dọc theo cổ anh và thích thú vì sự gần gũi giữa hai cơ thể.
“Em nói sẽ không bao giờ nấu ăn nữa phải không?”.
“Ồ, việc đó...”.
“Em nghiêm túc chứ?”.
“Vâng... chỉ khi nào được khích lệ em mới xem xét lại”.
Cliff nhẹ nhàng xoa lưng Grace. Em có thể nói cho anh biết làm thế nào để bù đắp lại cho em không?”.
Grace mỉm cười với anh. “Em sẽ rất hạnh phúc”. Chị kiễng chân lên để kề môi anh. Nụ hôn dài đó vẫn chưa đủ, còn nhiều, nhiều hơn thế nữa. Có thể lúc này Grace quá tham lam, nhưng chị không thể cưỡng lại ham muốn được hòa quyện vào anh mãi mãi.
Tiệc cưới của Grace và Cliff sẽ diễn ra vào thứ Bảy, ngày mười ba tháng Mười, họ vẫn còn ba tuần nữa để chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Ngày đó, ơn Chúa, đều phù hợp với tất cả mọi người gia đình và bạn bè thân của họ đều không bận việc gì cả. Grace rất vui sướng khi được gặp Lisa, con gái của Cliff và gia đình con bé. Họ đều sống ở phía Đông và sẽ bay tới để dự đám cưới.
Sáng thứ bảy, ngồi ở bàn ăn trong bếp, Grace kiểm tra qua danh sách những việc cần làm. Trang trí, thực phẩm, hẹn trang điểm và làm tóc, bánh cưới... Rất nhiều chi tiết cần quan tâm. Nhưng tất cả những việc này và thời gian bỏ ra để thực hiện chúng đều xúng đáng. Vì đây sẽ là lễ kỷ niệm sự gắn kết và tình yêu giũa chị và Cliff.
Cliff đã đến vịnh Cedar để chuẩn bị một vài thứ và ngôi nhà trở nên thật yên tĩnh. Crace liếc nhìn xung quanh; mọi thứ đều sẵn sàng đâu vào đấy. Gần đây, Grace bắt đầu thay đổi một chút nhưng không nhiều lắm. Cliff đã sống một mình ở đây mười hai năm và nơi này khiến người ta có cảm giác rằng chỉ có đàn ông, vì vậy chị thêm vào đó một số đồ vật thật nữ tính, ban đầu là vài chiếc gối trang trí ở trên giường. Sau đó là hàng loạt ảnh gia đình của cả anh và chị. Cliff đồng ý ngay lập tức, nhưng riêng những chiếc gối thì xuất hiện tới tận hai tuần rồi mà anh vẫn chẳng thèm để ý.
“Những chiếc gối này ở đâu ra vậy?”, một buổi tối anh hỏi lúc họ chuẩn bị đi ngủ.
“Em để ở đó đấy”, chị bảo anh. “Trông rất hấp dẫn, phải không?”.
Anh nghĩ một lát rồi gật đầu đồng tình và bảo Grace rằng chị muốn thay đổi bất cứ thứ gì trong căn nhà cũng được. Tuy nhiên, Grace không muốn làm anh bị choáng ngợp vì thay đổi quá nhiều một lúc. Chị thay đổi dần dần. Vài ngày sau, chị treo hai bức tranh sơn dầu phong cảnh châu Âu chị mua ở phòng tranh vài năm trước. Cliff gật đầu và rõ ràng là anh hài lòng với lựa chọn của chị.
Jon và Maryellen tặng họ bức tranh vẽ lại một trong những bức ảnh đắt khách nhất của Jon để làm quà cưới, bức ảnh ngọn núi Rainier phủ đấy tuyết trắng trên nền Puget Sound trong ánh hoàng hôn hồng nhuốm màu tím của hoa oải hương. Với sự giúp đỡ của Cliff, Grace treo bức tranh phía trên lò sưởi và Cliff không thể rời mắt khỏi nó, anh đánh giá rất cao tài năng của cậu con rể.
Khi Grace vừa bắt đầu kiểm tra danh sách khách mời thì cửa sau mở ra và Cliff bước vào.
“Chào anh yêu. Anh muốn ăn trưa không?”, chị âu yếm hỏi anh.
“Anh không đói”. Anh đi thẳng đến chỗ tủ bát và tự rót cho mình một cốc cà phê mà chẳng nhìn chị. Đã quá một giờ và Grace cố chờ anh về để cùng ăn.
“Anh ăn trưa trong thị trấn rồi à?”.
“Không”. Anh vẫn quay lưng lại với chị.
Grace để bút sang một bên, cảm giác ấm áp cách đây vài phút biến mất. Anh đang lờ em đi phải không?”, chị nửa đùa nửa thật thăm dò phản ứng của anh.
Cuối cùng, anh quay lại đối diện với Grace. Mắt anh không còn vẻ dịu dàng như chị vẫn thấy, lòng chị thắt lại. Chị biết chuyện gì đã xảy ra.
“Will Jefferson đã ở thị trấn này bao lâu rồi?”. Chồng chị lạnh lùng hỏi.
“Em... em không biết. Đúng là như vậy. Chị biết là Will đã quay trở lại vịnh Cedar, nhưng không biết chính xác anh ta đến khi nào. Anh gặp anh ta chưa?”.
Chị cố bình tĩnh hỏi.
“Ồ anh nhìn thấy hắn ta và hắn ta cũng nhìn thấy anh”.
Grace nhắm mắt lại, trong lòng đầy cảm giác ân hận. Chị ước giá mà mình nói với anh ngay khi nghe tin về Will. Giờ thì chị sợ rằng Will sẽ làm bất cứ điều gì có thể để phá vỡ mối quan hệ giữa chị và Cliff.
“Em đã biết là anh ta ở trong thị trấn rồi à?”. Cliff hỏi.
Grace nuốt nước bọt. “Olivia bảo em...”.
“Hắn đến ở đây à?”
Grace miễn cưỡng gật đầu. Chị không muốn giấu giếm Cliff. Tuy nhiên chị chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói thì anh đã biết. Thấy phản ứng của Cliff như thế này, chị biết mình phải nói với anh toàn bộ sự thật.
“Em không nghĩ là chúng ta cần đề cập tới chuyện này sao?”, anh hỏi. Giọng anh rất bình tĩnh nhưng Grace có thể thấy sự phẫn nộ đang chực bùng lên đằng sau câu hỏi. Anh cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội.
Đến thời điểm này, Grace sợ rằng bất kỳ điều gì chị nói cũng chỉ làm anh buồn thêm. “Lẽ ra em nên nói với anh”.
“Lẽ ra?”.
“Vâng”, chị đáp lại. “Em nên nói với anh càng sớm càng tốt. Nhưng Cliff, em không...”.
Anh không trả lời cũng không để chị nói hết câu. Anh cầm cái cốc và bước ra khỏi bếp. Quá choáng váng trước phản ứng bất thường này của anh, Grace theo anh ra tận cửa và nhìn anh bước qua sân vế phía chuồng ngựa, rối chỉ ngập ngừng... Cliff cần vài phút yên tĩnh, và chị sẽ để anh một mình.
Vấn đề là ở chỗ cuộc hôn nhân của anh với Susan trước kia. Vợ cũ của anh lăng nhăng với nhiều người và giờ đây Cliff luôn lo sợ chuyện đó lại xảy ra với mình một lần nữa. Grace biết anh muốn tin tưởng chị nhưng anh phải vật lộn với những trải nghiệm trong quá khứ, anh bị ám ảnh. Grace nhận ra rằng mình không bao giờ được để xảy ra chuyện thế này lần thứ hai nữa. Chị bắt đầu bước qua sân trong lúc Cliff bước ra khỏi chuồng ngựa, dắt theo con Midnight. Đêm trước trời mưa, giày Crace bị bẩn hết, nhưng chị chẳng quan tâm đến điều đó.
Con ngựa đã được thắng yên và rõ ràng là Cliff định cưỡi nó.
“Chúng ta nói chuyện được không?”, chị hỏi anh.
“Để sau đi”. Anh vừa trả lời vừa nhảy lên lưng ngựa.
“Cliff”, chị ngẩng lên nhìn anh. “Làm ơn đi. Việc này rất quan trọng”.
Anh nhìn chị chằm chằm. “Anh phải xả bớt căng tháng đã, sau đó chúng ta mới bình tĩnh mà nói chuyện được”.
Grace cảm thấy đau nhói trong lồng ngực. Chị quay trở lại nhà. Chị ngồi xuống bàn để xem danh sách khách mời nhưng không thể nào tập trung được.
Chị đi lại trong nhà, chuyển đồ từ máy giặt sang máy sấy rồi quyết định nướng một chiếc bánh táo. Chị hy vọng rằng chỉ bằng cách bày tỏ tình yêu tha thiết của mình với anh thì mới có thế giúp anh cảm thấy yên tâm. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Cliff mới trở lại.
Khi anh đá đôi ủng của mình ra chỗ cửa bếp thì chiếc bánh trên quầy đang nguội dần. Anh liếc nhìn nó và trở nên bối rối hơn bao giờ hết.
“Gì vậy?”, anh nhíu mày hỏi.
“Trông thế nào hả anh?”, Grace đùa anh. Em nướng cho anh một chiếc bánh táo”.
“Tại sao?”. Anh vẫn giữ khoảng cách.
Grace đứng quay lưng lại quầy. “Em... em muốn cho anh thấy em yêu anh đến nhường nào”.
“Ừm...”.
“Cliff, anh đang thái quá rồi. Như thế buồn cười lắm”.
Anh nheo mày. “Anh đã bao giờ nói với em rằng Susan cũng từng làm như vậy không?”.
“Gì cơ?”.
“Mỗi khi anh phát hiện ra cô ta cố tình ý với người khác, cô ta lại nướng bánh hoặc nấu bữa tối cho anh, điều mà bình thường cô ta không bao giờ làm.
Đó là cách để cô ta bày tỏ lời xin lỗi. Cô ta hứa với anh rằng đó là lần cuối, cô ta thề sống thề chết rằng anh là người duy nhất cô ta yêu thực sự”.
Tức giận vì bị Cliff so sánh với người vợ trước của anh, Grace lao ra phía quầy, không nói không rằng, cầm chiếc bánh và ném thẳng vào thùng rác. “Hơn ba mươi năm trời em lấy Dan và chưa từng một lần nào em bị coi là kẻ phản bội. Chưa một lần. Sao anh dám so sánh em với Susan chứ? Làm sao anh dám?”. Grace ứa nước mắt, chị đứng phía bên kia căn phòng, nhìn anh đăm đăm đầy oán trách.
“Em đã giấu anh chuyện về Will Jefferson”, anh kết tội.
“Tội đó lớn đến vậy sao? Anh ta chẳng là gì với em hết. Nếu vì thế mà bảo em có liên quan tới anh ta là xúc phạm em”.
Trông anh có vẻ bối rối. “Em đã nói chuyện với anh ta chưa?”.
“Chưa”, Grace thốt lên, rồi chợt nhớ ra lúc anh ta đến thư viện. “Anh ta có đến thư viện”.
“Để gặp em à?”.
“Anh ta bảo anh ta đến để làm thẻ thư viện”.
“Và em tin thế à?”.
Có tiếng chuông điện thoại và Cliff nhấc máy lên. Sau câu chào hỏi, anh bảo.
Chờ một phút nhé. Đại lý bất động sản đó, anh lẩm bẩm và đưa điện thoại cho Grace. Chị gật đầu cảm ơn anh và cầm lấy ống nghe. “Grace Harding nghe đây”, chị ngạc nhiên vì mình lại có vẻ bình tĩnh được như thế.
“Chào Grace, tôi là Judy Flint của văn phòng cho thuê bất động sản đây”.
“Vâng, Judy, tôi có thể giúp được gì cho cô?”. Chị chỉ muốn quẳng chiếc điện thoại ở đó mà quay lại với Cliff. Vấn đề này quá quan trọng, và nếu họ không giải quyết bây giờ, nó sẽ trở nên rối tung lên và càng ngày càng tệ hơn.
“Tôi có một người muốn thuê căn nhà của cô ở đường Rosewood. Họ đã đưa tôi séc tiền thuê tháng đầu tiên”.
“Tuyệt vời”.
“Tôi chỉ không chắc vẽ họ...”.
“Tại sao?”. Grace không muốn để trống căn nhà thêm một tháng nữa. Chị buộc phải tính toán để trang trải khoản nợ nần cho người chồng quá cố của mình. Trước khi tự tử, Dan đã vay một khoản tiền của người anh họ và Grace cảm thấy vì danh dự, mình phải đứng ra trả nợ thay Dan.
“Nhưng thư giới thiệu của ông bà Smith có vấn đề và...”.
“Judy, đây không phải là lúc thích hợp, chúng ta nói chuyện sau được không?”.
“Vâng...”.
“Họ đưa cô séc rồi phải không?”.
“Vâng”.
“Vậy thì cho họ thuê đi”, Grace quyết định.
“Grace, cô có chắc không?”.
“Chắc”, chị vội nói để quay lại nói chuyện với Cliff.
“Được rồi. Tôi sẽ nói với ông bà Smith là họ có thể thuê căn nhà”.
“Cảm on cô”. Grace chuẩn bị gác máy. Tạm biệt...”.
“Cô cần phải qua đây ký một số giấy tờ”.
“Vâng, tất nhiên”. Grace đáp lại. Judy, cảm ơn cô. Tạm biệt nhé. Người phụ nữ đầu dây bên kia chưa kịp nói thêm gì chị đã gác máy. Rồi chị khoanh tay quay sang Cliff.
Lúc này Cliff đang đứng ở phía bên kia bếp. “Em bảo em chưa nói chuyện với Will, rồi em lại bảo anh ta có đến thư viện, nghĩa là em đã gặp anh ta?”.
“Vâng, và có nói chuyện”.
“Em nói ngược lại với những gì vừa kể với anh”.
Grace cảm thấy cáu giận vô cùng. “Em quên mất, và rồi em lại nhớ ra. Em muốn anh biết toàn bộ sự thật”.
“Sự thật nào?”. Cliff khoanh tay. Trông anh rõ ràng là muốn tự vệ để không bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
“Chính xác là những gì em đã nói với anh”. Grace cao giọng bảo anh. “Will mời em đi ăn trưa, anh ta bảo có như thế thì giữa em và anh ta mới có thể giải quyết được rõ ràng mọi chuyện. Em từ chối. Em không muôn liên quan gì tới Will Jefferson nữa, và anh ta biết điều đó. Mặc dù vậy, anh ta vân cố tình gây hoài nghi và hiểu lầm giữa hai chúng ta. Anh đã khiến anh ta thành công rồi đó.
Nếu là em, em sẽ không bao giờ cho phép. Em đã lấy anh. Em yêu anh và em muốn là vợ anh cho tới ngày em từ giã cõi đời này.
Cliff nao núng một chút, vài giây sau anh buông thõng tay xuống và thở dài.
“Anh vẫn chua ăn trưa, anh nghĩ có thể là anh đã hơi kỳ cục”.
Grace cảm thấy những căng thẳng tan biến. Chị nhìn anh và nói. “Anh nên biết rằng em đã quyết định sẽ không nấu ăn nữa”.
“Thật sao?”. Anh nhíu mày nhìn vào bếp.
“Nếu Susan nấu cho anh ăn để chuộc tội thì em sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của cô ta. Vì thế, có thể đây là chiếc bánh cuối cùng của em”.
“Không!”. Cliff phản đối ngay lập tức.
“Anh hãy thử so sánh Susan với em một lần nữa và xem có chuyện gì xảy ra.
Anh mỉm cười, nụ cười đầu tiên của anh trong buổi chiều hôm đó. Anh vòng tay ôm chị. “Anh là một thằng ngốc hay ghen tuông vớ vẩn”.
“Đúng vậy”, Grace tán thành và ngả vào vòng tay anh. Cuộc cãi vã làm chị sợ hãi, nhưng việc Will có thể gây ảnh hưởng xấu tới cuộc hôn nhân của chị còn đáng sợ hơn nhiều.
“Anh xin lỗi”, Cliff thì thầm.
“Em cũng vậy”, chị áp sát vào anh. Grace vẫn còn run rẩy vì những gì vừa xảy ra. “Em không phải là Susan”.
“Anh biết, anh ghét anh vì đã nghĩ xấu về em, nhưng Grace, em làm ơn đừng giấu anh bất cứ điều gì nữa nhé”.
“Vâng, em hứa”. Grace nhắm mắt lại để lắng nghe nhịp đập trái tim anh. Họ đứng lặng trong vòng tay nhau trong bếp.
“Grace?”.
“Dạ?”.
“Em có nghĩ rằng chiếc bánh đã bị hỏng rồi không?”.
Chị thấy anh nhìn vào thùng rác. “Em e là hỏng rồi”.
Giọng anh đầy hối hận. “Anh cũng nghĩ thế”.
Grace ngẩng đầu lên. “Tuy nhiên, em đã làm hai chiếc bánh và cất một chiếc vào ngăn đông lạnh, em sẽ nướng lên”.
“Cảm ơn em”, anh cúi xuống và hôn chị. “Còn một điều nữa”.
“Vâng”. Chị hôn dọc theo cổ anh và thích thú vì sự gần gũi giữa hai cơ thể.
“Em nói sẽ không bao giờ nấu ăn nữa phải không?”.
“Ồ, việc đó...”.
“Em nghiêm túc chứ?”.
“Vâng... chỉ khi nào được khích lệ em mới xem xét lại”.
Cliff nhẹ nhàng xoa lưng Grace. Em có thể nói cho anh biết làm thế nào để bù đắp lại cho em không?”.
Grace mỉm cười với anh. “Em sẽ rất hạnh phúc”. Chị kiễng chân lên để kề môi anh. Nụ hôn dài đó vẫn chưa đủ, còn nhiều, nhiều hơn thế nữa. Có thể lúc này Grace quá tham lam, nhưng chị không thể cưỡng lại ham muốn được hòa quyện vào anh mãi mãi.