Chiều thứ Tư, khi Olivia từ tòa án về nhà, Jack đã làm được ba miếng bít-tết. Gần đây, họ ít khi ăn thịt đỏ, nhưng hôm nay họ mời Will tới ăn tối và chị biết món khoái khẩu của anh trai mình là bít-tết chỗ xương chữ T. Hơn nữa chị còn có vài câu cần hỏi Will và sẽ để khi nào anh ta vui vẻ mới hỏi.
Rõ ràng là Jack rất hài lòng với thực đơn. Olivia rất cẩn thận với chế độ ăn uống của chồng. Sau lần anh lên cơn đau tim, Jack đã hứa sẽ tránh xa đồ ăn nhanh và không ăn muộn. Anh rời khỏi văn phòng lúc gần năm giờ, và dạo này anh thường về nhà trước Olivia chứ không như trước đây nữa.
“Jack ơi?”, Olivia gọi chồng và đặt túi lên bàn - giống như mọi tối.
“Anh ở đây”, Jack gọi. Anh mở đĩa nhạc to tới mức rung cả cửa sổ và Olivia ngạc nhiên vì to thế mà anh vẫn nghe thấy tiếng chị gọi.
Vào bếp, Olivia thấy chồng đang làm sa-lát. Anh để rau diếp xanh Boston và lá rau bi-na non vào một cái bát thủy tinh lớn ở trên quầy, cùng với hai quả cà chua chín và dưa chuột hái trong vườn.
“Tài năng của anh sẽ không bao giờ cạn chứ?” Olivia đùa anh và vòng tay ôm eo chồng. Chỉ đến khi anh suýt chết chị mới nhận ra mình yêu chồng đến nhường nào - anh đã bước vào cuộc đời chị sau gần hai mươi năm chị sống một mình. Giờ đây chị rất hạnh phúc vì từng ngày được sống bên anh. Không, phải là từng phút mới đúng.
“Anh mới mua một chai nước trộn sa-lát mới”, anh bảo chị. “Có một phiếu tặng quà ở tờ Bản tin vịnh Cedar và anh dùng nó. Anh nghĩ chúng ta đều thích loại này”.
Anh đưa chai nước trộn sa-lát kiểu ý cho Olivia và chị liếc vào vỏ chai với một vẻ ngạc nhiên thực sự Ai mà nghĩ được rằng Jack Griffin - biên tập viên của tờ Bản tin vịnh Cedar - một người cực thích đồ ăn nhanh béo ngậy lại có thể quan tâm tới món nước sốt sa-lát ít chất béo chứ?
“Anh làm em hư”, chị vừa nói vừa cười.
“Đúng thế. Anh nghĩ anh sẽ làm em hạnh phúc để dễ dàng lôi kéo em đến sào huyệt tội lỗi của anh”.
“Sào huyệt tội lỗi”? Sào huyệt sách và giấy thì có Olivia rất thích những lúc hai vợ chồng nói đùa với nhau. “Mà này, lần sau anh không cần mua quà là nước trộn sa-lát để lôi kéo em vào vòng tay của anh đâu”.
Jack quay lại và xiết chặt vợ, anh đặt lên mũi chị một nụ hôn. “Em yêu, những gì em nói với anh khiến anh muốn yêu em ngay trên nền bếp này”.
“Và để anh trai em nhìn thấy chứ gì?”, Olivia hỏi.
Jack cười khùng khục. “Ừ nhỉ. Anh quên mất là anh Will sắp đến ăn tối”.
“Đừng quên đấy, em cần nói chuyện với anh ấy...”
“Và em muốn anh biến mất đúng thời điểm chứ gì?”.
“Anh không phiền chứ?”. Chị thở dài buồn phiền. “Chỉ e là càng tệ hơn thôi”.
“Anh rất mừng được rút về sào huyệt của mình”, anh vừa nói vừa nháy mắt với vợ.
Olivia hôn anh thật nhanh rồi đi vào phòng ngủ thay đồ trong khi Jack làm nốt món sa-lát. Lúc chị quay lại anh đã rót hai cốc trà đá.
Trong lúc chờ Will, họ ngồi trên hiên trước nhìn ra vịnh. Nước xanh trong vắt và tĩnh lặng đến ngạc nhiên giữa tiết trời tháng Chín thế này. Họ ngồi bên nhau cùng nhấp nháp cốc trà và ngắm nhìn buổi chiều tĩnh mịch.
“Hôm nay anh thế nào?”. Olivia hỏi anh và cảm thấy mừng vì có vài phút riêng tư thế này. Khi Will đến, chắc chắn sự thanh bình này sẽ chuyển sang trạng thái căng thẳng.
“Anh ăn trưa với Seth”, Jack trả lời. “Anh tình cờ gặp cậu ta ở quán ăn. Anh ăn súp rau và một chiếc bánh ngũ cốc có pho-mát kem ít béo”, anh hào hứng nói thêm.
“Còn em, em ăn trưa với Justine”. Olivia mỉm cười. Con gái chị chia sẻ rất nhiều thông tin về việc bán mảnh đất ở cảng của vợ chồng nó và mua được một mảnh rất hời ở phố Habour. Mọi việc đều thuận lợi. Justine đã nói đến việc thu thập những công thức nấu các món đặc biệt của Charlotte. Con bé định dùng chúng vào việc chế biến các loại bánh cho phòng trà của mình. Điều này khiến Charlotte vô cùng thích thú. Thực ra, trong cuộc nói chuyện lần trước, Olivia đã biết rằng mẹ mình đang viết ra tất cả các công thức nấu ăn. Mặc dù bạn bè và gia đình đã giục bà từ rất lâu rồi, nhưng chỉ có Justine là người khiến bà có cảm hứng làm việc đó.
“Seth bảo anh rằng đã xin được giấy phép và vài tuần nữa sẽ bắt đầu xây dựng phòng trà”.
“Justine cũng bảo em như vậy”.
Cả hai đều ngừng lại để thưởng thức trà. Olivia thích cảm giác thanh bình của thời tiết chớm thu. Mùa hè kéo dài ở phía Tây Bắc Thái Bình Dương, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có những cơn mưa. Ngày sẽ trở nên ngắn hơn và mùa đông lạnh giá sẽ bắt đầu. Cuối tháng này, Jack sẽ trữ thịt nướng ở trong ga-ra cho cả mùa đông và sẽ dọn đồ nội thất ở hành lang để cất đi. Khó mà tin được họ lại có một buổi tối đáng yêu đến thế. Bởi chẳng mấy khi họ có được những khoảnh khắc này, nên những lúc như tối nay lại thêm đặc biệt.
“Seth bảo rằng nó quyết định giữ công việc đang làm”, Jack nói với Olivia.
Olivia đã biết tin này.
“Đó là một quyết định sáng suốt”.
“Ồ” Jack thốt lên. “Sao thế”.
“Nó đang làm rất tốt, và...”, chị ngập ngừng. “Em nghĩ rằng nói ra với anh cũng không có vấn đề gì”.
“Chuyện gì?”.
“Justine có bầu rồi”.
“Hay quá!”. Anh ngừng lại và nhíu mày suy nghĩ. “Seth không nói gì về việc này”.
“Nó vẫn chưa biết. Tối nay Justine sẽ nói với chồng”.
Justine có bầu là một tin tuyệt vời với Olivia. Cách đây vài năm, Olivia đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được làm bà, nhưng giờ chị đã là bà của ba đứa cháu xinh xắn. Giống như Grace, có tới bốn đứa cháu vô cùng đáng yêu.
Con trai út của Olivia, James, đang ở trong hải quân và sống ở San Diego, đã có hai con và chẳng bao lâu nữa Justine cũng có thêm một đứa nữa. Vài phút sau, Jack hôn lên mặt chị.
“Sao bỗng nhiên em lại im lặng thế? Có lý do gì đặc biệt à?”.
Olivia uống nốt cốc trà. “Em đang nghĩ tới Jordan”, chị đáp. Jordan bị chết vào mùa hè, năm mười ba tuổi. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, nhưng hầu như ngày nào Olivia cũng nghĩ tới thằng bé. Đặc biệt những lúc như thế này, khi biết mình lại sắp trở thành bà, chị càng hay nghĩ tới Jordan. Điều gì sẽ xảy ra nếu ngày hôm đó Jordan ở nhà chứ không ra hồ? Câu hỏi đó vẫn cứ ám ảnh Olivia.
Nếu thế có lẽ bây giờ con chị đã trở thành người lớn rồi. Jordan sẽ trở thành kiểu người thế nào nhỉ? Liệu bây giờ nó đã có gia đình chưa? Cuộc sống của chị sẽ khác thế nào? Cuộc sống của Stan, chồng cũ của chị nữa? Còn cuộc sống của Justine? Và cả cuộc sống của James nữa chứ? Tất cả đều đã bị ảnh hưởng sâu sắc và thay đổi thật nhiều bởi cái chết của Jordan.
“Anh không thể hình dung ra được”, Jack nói nhỏ.
“Một người mẹ không bao giờ có thể quên được nỗi đau ấy”, Olivia nói.
Hiện tại, nỗi đau đớn đó không khủng khiếp như mấy năm đầu Jordan mới mất nữa. Nhưng vào những khoảnh khắc đặc biệt như lúc ăn trưa với Justine hôm nay, chị lại có cảm giác đau đớn và mất mát.
Một chiếc xe xuất hiện và chị nhận ra đó là xe của anh trai mình. Jack và Olivia bước xuống thềm đón khách. Will vào cùng với họ. “Cảm ơn vì đã mời anh”, anh ta nói và hôn lên má Olivia rồi quay sang bắt tay Jack.
“Tôi nên là người cảm ơn anh”, Jack nói. “Có lẽ phải đến ba mươi ngày Chủ nhật rồi tôi mới được ăn bít-tết”.
Olivia liếc xéo chồng. “Anh đừng để ý đến lời chồng em”.
Trong khi Jack đi lấy trà đá cho Will, Olivia đưa anh mình ra chỗ cổng vòm.
Họ ngồi trên dãy ghế thẳng hàng với hành lang lớn. Ban đầu, chị dự định ăn xong sẽ nói chuyện, nhưng rồi chị lại quyết định phải nói càng sớm càng tốt.
Jack mang trà ra, anh nhìn Olivia rồi nói rằng anh muốn bắt đầu làm món thịt nướng.
“Chỗ này đẹp thật. Rất thanh bình”, Will nhận xét và thả mình thoải mái trên ghế. Anh ta nhìn ra vịnh, có một đôi diệc đang bơi trong nước tìm thức ăn.
“Bọn em rất thích nơi này”.
Will gật đầu rồi nhấp một ngụm trà.
Olivia quyết định nói thẳng với ông anh mình. “Grace nói rằng hôm nọ anh ghé qua thư viện”.
Will không trả lời ngay. “Anh nghĩ có thể cô ấy nói gì đó”, cuối cùng anh ta lẩm bẩm.
Olivia muốn đi thẳng vào vấn đề. Chắc chắn Will biết rằng tại sao chị lại muốn nói chuyện với anh ta. “Anh biết rằng cô ấy đã lấy chồng rồi đúng không?”, chị hỏi thẳng.
“Tất nhiên”. Anh ta thở dài và lắc đầu. “Đó không phải là những gì em nghĩ đâu Olivia ạ. Anh xử sự thật ngốc khi vào thị trấn lần trước. Anh rất hối hận.
Tất cả chỉ là không may thôi mà”.
Will đang cố tình làm ra vẻ chuyện không có gì, Olivia biết như thế nhưng không nói ra. Bởi hôm đó, anh trai cô cố tình khiêu khích đánh nhau với Cliff Harding và đó không phải là chuyện đùa. Cliff nặng hơn Will và cũng khỏe hơn nhiều. Việc này làm Grace rất khổ tâm và Olivia thì cực kỳ bức xúc trước cách xử sự quá trẻ con của anh trai mình.
“Lý do chính xác của anh khi đến vịnh Cedar là gì?” chị hỏi. “Có liên quan tới Grace phải không? Em nói cho anh biết, cả mẹ và em đều không chịu đựng nổi chuyện đó”.
Will định tranh cãi, rồi lại thôi. “Anh biết anh ghé qua thư viện như thế là không hay”.
“Đúng, không hay. Anh là anh trai em và em rất yêu quý anh, nhưng Grace lại là người bạn thân nhất của em trong suốt cuộc đời này. Và em sẽ không cho phép anh can thiệp vào cuộc hôn nhân của cô ấy”.
“Anh biết”. Will vươn người về phía trước và thở chầm chậm. “Giờ anh có thể thấy rằng mời cô ấy đi ăn trưa không phải là cách tốt nhất. Tất cả những gì anh muốn nói chỉ là anh rất hối hận... về mọi thứ. Anh mong cô ấy hạnh phúc”.
“Anh phải thú nhận rằng việc anh chuyển tới vịnh Cedar có vẻ rất đáng nghi đó”.
Anh ta nhún vai khó chịu. “Anh có nghĩ một chút Olivia ạ, nhưng thực sự là anh chẳng còn nơi nào khác để đi. Anh cần thay đổi. Chúa hiểu rằng Georgia xứng đáng với một người chồng tốt hơn, và anh thì nên tới một nơi nào đó quen thuộc là tốt nhất. Mẹ ở đây và em cũng ở đây. Cả hai người, cả các con em nữa, đó là gia đình duy nhất mà anh có”.
“Anh không định gây rắc rối gì cho Grace đấy chứ?”
“Không”, anh ta đáp lại một cách cương quyết khiến Olivia cũng cảm thấy tin tưởng.
“Anh muốn”, anh ta tiếp tục, “mua một doanh nghiệp hoặc bắt đầu kinh doanh, nhưng anh vẫn chưa quyết định phương án nào. Vịnh Cedar là nhà của anh. Anh có kiến thức - và tiền nữa để đóng góp cho cộng đồng này”.
“Em rất mừng”. Olivia rất muốn tin những gì anh trai chị vừa nói là sự thật.
“Em có nghe nói tới cái gì phù hợp với anh không?”, anh ta hỏi.
Olivia thoáng nghĩ rồi chị reo lên. “Ôi, lạy Chúa tôi! Thật hoàn hảo”.
“Gì cơ?”, anh ta mở to mắt thích thú.
“Phòng triển lãm tranh phố Harbor. Nó sắp bị đóng cửa. Mà anh thì lúc nào cũng thích nghệ thuật”. Will hứng khởi gật đầu. Olivia chợt nhớ ra cách đây nhiều năm anh mình thường chụp được những tấm ảnh rất đẹp. Anh ta cũng thường mua tranh và ủng hộ cho các nghệ sỹ. “Phòng tranh này làm ăn rất tốt cho tới khi Maryellen Bowman nghỉ sinh con”, Olivia tiếp tục giải thích.
“Người thay thế vị trí của con bé không có con mắt kinh doanh như Maryellen”.
“Anh có thể tiếp tục thuê Maryellen không?”.
“Không, nhưng anh sẽ không cần đến con bé. Anh có thể tự xoay sở được.
Cộng đồng này cần phòng tranh đó và em biết anh đúng là người phù hợp với công việc này”.
Olivia càng nghĩ càng thấy thích thú với ý tưởng của mình. “Hãy nói chuyện với Maryellen. Em chắc chắn là con bé sẽ sẵn sàng giúp anh. Nhưng hãy nhớ rằng con bé mới sinh con nên có rất ít thời gian. Con bé cũng là con của Grace, nhưng không nên vì thế mà quá giữ kẽ, đúng không?”.
Trông Will có vẻ hài lòng trừ lời nhận xét về Grace. “Sáng mai anh sẽ gọi cho Marryellen ngay. Em cho anh số của con bé được không?”.
Olivia gật đầu. “Con bé sẽ cho anh cả thông tin liên lạc của người chủ nữa”.
“Tuyệt”.
Họ mỉm cười hiểu ý nhau và Olivia thấy nhẹ cả lòng.
Như thế đoán được rằng họ đã nói chuyện xong, Jack xuất hiện. “Món nướng đã sẵn sàng”.
Olivia và anh trai cùng bước vào trong nhà.
Jack lấy miếng bít-tết bò ra khỏi tủ lạnh và xoa dầu ôliu vào cả hai mặt, đó là một mẹo nhỏ anh học được từ cuộc phỏng vấn một đầu bếp địa phương. Will và Olivia lấy bát đĩa và theo Jack bước ra ngoài.
Có tiếng chuông điện thoại, Olivia định không trả lời, nhưng đến hồi chuông cuối cùng, chị chạy lại và nhấc ống nghe lên.
“Olivia, mẹ đây”, bà Charlotte thông báo như thể sợ Olivia không nhận ra giọng nói của mình.
“Chào mẹ”.
“Mẹ không làm gián đoạn bữa tối của các con chứ?”
“Không, không mà, không hề mẹ ạ. Con có thể làm gì cho mẹ?”. Qua cách nói của Charlotte, Olivia có thể nhận ra rằng bà đang lo lắng. “Có gì không ổn ạ?”.
“Không”, bà Charlotte lẩm bẩm. “Mẹ không nghĩ thế, nhưng... đúng là, mẹ cảm thấy mẹ nên nói gì đó. Mẹ không muốn rắc rối nên mẹ nghĩ phải cảnh báo con trước”.
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế. Có chuyện gì vậy?”.
“Ừ, chưa có chuyện gì, nhưng mẹ đang băn khoăn không biết con có nên nói chuyện với Grace và Cliff không”.
Chẳng cần nói thêm gì Olivia cũng có thể đoán ra.
“Là chuyện về Will phải không ạ?”. Charlotte không biết Will đang nói chuyện với Jack ở sân.
“Hôm trước Will ghé qua và trong lúc ở đây, nó nhìn thấy một bì thư mẹ để trong bếp. Mặc dù bên ngoài thư đó là gửi cho Ben và mẹ, nhưng nó không ngần ngại lấy tấm thiệp ra và đọc. Mẹ nghĩ nó đã để ý tới địa chỉ người gửi”.
Giọng bà gấp gáp và nghe rất buồn.
“Ai gửi tấm thiệp đó ạ?”. Olivia bình tĩnh hỏi.
“Thực ra đó không phải là một tấm bưu thiếp mà là thiệp mời tới dự tiệc cưới của Grace và Harding”.
Ngay lập tức Olivia cảm thấy nghi ngờ những lời anh trai mình vừa nói.
Những cam đoan rằng anh ta đã quên chuyện quá khứ lại trở nên khó tin hơn bao giờ hết.
“Mẹ đã bảo nó rằng Grace và Cliff đang hạnh phúc lắm”, bà Charlotte tiếp tục. “Nó chỉ nhìn vào tấm thiệp và mẹ sợ rằng... ừ, giá mà con biết, mẹ sợ rằng nó nhớ mọi thông tin trên đó”.
“Mẹ, có phải mẹ cho rằng anh ấy sẽ đến dự tiệc dù không được mời không?”.
“Nói thật, Olivia, mẹ không biết tin vào cái gì. Mẹ không thể tưởng tượng được rằng con trai mẹ lại có thể lỗ mãng đến thế, nhưng mẹ thực sự không hiểu được nó nữa”.
“Mẹ dừng lo, con sẽ để ý việc này”.
“Mẹ không muốn nó làm gì ảnh hưởng tới Grace và Cliff. Nó đã sai một lần rồi”.
“Mẹ đừng lo”, chị trấn an mẹ. “Con sẽ để ý mọi việc”.
“Cảm ơn con, con yêu. Mẹ cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi”.
Trong lúc nói chuyện với mẹ trên điện thoại, Olivia kể cho bà nghe về Justine và cuộc nói chuyện trở nên vui vẻ hơn. Trước khi kết thúc, Olivia còn khẳng định lại rằng chị sẽ kiểm soát mọi hành động của anh trai mình.
Lúc gác máy, chị nhận ra rằng, cách đây một năm, mẹ mình chưa bao giờ gọi cho chị vì những chuyện thế này. Charlotte bắt đầu có dấu hiệu của tuổi già.
Olivia không ngạc nhiên, nhưng... Đến tận gần đây, dường như mẹ chị vẫn còn rất khỏe mạnh, đầy sức sống và nhiệt huyết. Bà đứng đầu một nhóm người cao tuổi đi phản đối hội đồng thành phố, một mình điều khiển nhóm đan len và tổ chức rất nhiều các nhóm tình nguyện. Trong ba năm qua, bà còn là Chủ tịch của câu lạc bộ làm vườn. Bất chợt Olivia nhìn thấy ở mẹ mình một con người khác. Già hơn, mong manh hơn, hay lo lắng thái quá - những trạng thái mà chỉ một thời gian ngắn trước đây không hề có ở bà. Lúc chuẩn bị quay đi thì Olivia thấy có đèn đỏ nhấp nháy báo có tin nhắn.
Jack bước vào nhà và bảo Olivia. “Bít-tết chín rồi”.
“Em ra ngay đây”. Chị với lấy chiếc bút chì và mẩu giấy ở cạnh điện thoại rồi nhấn nút.
“Bà Lockhart Griffin, đây là Trung tâm Y tế Phụ nữ. Chúng tôi gọi bà về hình ảnh chụp X-quang những khối u của bà. Bà làm ơn liên lạc với văn phòng chúng tôi càng sớm càng tốt. Chúng tôi làm việc từ tám giờ đến năm giờ, từ thứ hai đến thứ sáu”.
Olivia nhìn Jack, nỗi sợ hãi dâng lên trong chị.
“Không có chuyện gì đâu em”. Anh cố nói thế để trấn tĩnh chị.
“Nếu không có gì họ sẽ gửi thư như bình thường họ vẫn làm”, Olivia thì thầm. “Hẳn kết quả chụp X-quang có gì đó”.
Ngay lập tức Jack tiến đến bên Olivia. “Ngày mai chúng ta sẽ gọi cho họ Olivia ạ. Chúng ta sẽ cùng gọi. Dù có thế nào đi chăng nữa thì anh sẽ luôn ở bên em”.
Olivia gật đầu. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau”.
Giờ họ đang có khách và chị không muốn mẹ mình biết chuyện. Bà Charlotte đã phải lo lắng quá nhiều rồi. Họ sẽ ăn tối với anh trai, và khi nào anh ta về, họ sẽ xử lý cuộc gọi này sau.
Chiều thứ Tư, khi Olivia từ tòa án về nhà, Jack đã làm được ba miếng bít-tết. Gần đây, họ ít khi ăn thịt đỏ, nhưng hôm nay họ mời Will tới ăn tối và chị biết món khoái khẩu của anh trai mình là bít-tết chỗ xương chữ T. Hơn nữa chị còn có vài câu cần hỏi Will và sẽ để khi nào anh ta vui vẻ mới hỏi.
Rõ ràng là Jack rất hài lòng với thực đơn. Olivia rất cẩn thận với chế độ ăn uống của chồng. Sau lần anh lên cơn đau tim, Jack đã hứa sẽ tránh xa đồ ăn nhanh và không ăn muộn. Anh rời khỏi văn phòng lúc gần năm giờ, và dạo này anh thường về nhà trước Olivia chứ không như trước đây nữa.
“Jack ơi?”, Olivia gọi chồng và đặt túi lên bàn - giống như mọi tối.
“Anh ở đây”, Jack gọi. Anh mở đĩa nhạc to tới mức rung cả cửa sổ và Olivia ngạc nhiên vì to thế mà anh vẫn nghe thấy tiếng chị gọi.
Vào bếp, Olivia thấy chồng đang làm sa-lát. Anh để rau diếp xanh Boston và lá rau bi-na non vào một cái bát thủy tinh lớn ở trên quầy, cùng với hai quả cà chua chín và dưa chuột hái trong vườn.
“Tài năng của anh sẽ không bao giờ cạn chứ?” Olivia đùa anh và vòng tay ôm eo chồng. Chỉ đến khi anh suýt chết chị mới nhận ra mình yêu chồng đến nhường nào - anh đã bước vào cuộc đời chị sau gần hai mươi năm chị sống một mình. Giờ đây chị rất hạnh phúc vì từng ngày được sống bên anh. Không, phải là từng phút mới đúng.
“Anh mới mua một chai nước trộn sa-lát mới”, anh bảo chị. “Có một phiếu tặng quà ở tờ Bản tin vịnh Cedar và anh dùng nó. Anh nghĩ chúng ta đều thích loại này”.
Anh đưa chai nước trộn sa-lát kiểu ý cho Olivia và chị liếc vào vỏ chai với một vẻ ngạc nhiên thực sự Ai mà nghĩ được rằng Jack Griffin - biên tập viên của tờ Bản tin vịnh Cedar - một người cực thích đồ ăn nhanh béo ngậy lại có thể quan tâm tới món nước sốt sa-lát ít chất béo chứ?
“Anh làm em hư”, chị vừa nói vừa cười.
“Đúng thế. Anh nghĩ anh sẽ làm em hạnh phúc để dễ dàng lôi kéo em đến sào huyệt tội lỗi của anh”.
“Sào huyệt tội lỗi”? Sào huyệt sách và giấy thì có Olivia rất thích những lúc hai vợ chồng nói đùa với nhau. “Mà này, lần sau anh không cần mua quà là nước trộn sa-lát để lôi kéo em vào vòng tay của anh đâu”.
Jack quay lại và xiết chặt vợ, anh đặt lên mũi chị một nụ hôn. “Em yêu, những gì em nói với anh khiến anh muốn yêu em ngay trên nền bếp này”.
“Và để anh trai em nhìn thấy chứ gì?”, Olivia hỏi.
Jack cười khùng khục. “Ừ nhỉ. Anh quên mất là anh Will sắp đến ăn tối”.
“Đừng quên đấy, em cần nói chuyện với anh ấy...”
“Và em muốn anh biến mất đúng thời điểm chứ gì?”.
“Anh không phiền chứ?”. Chị thở dài buồn phiền. “Chỉ e là càng tệ hơn thôi”.
“Anh rất mừng được rút về sào huyệt của mình”, anh vừa nói vừa nháy mắt với vợ.
Olivia hôn anh thật nhanh rồi đi vào phòng ngủ thay đồ trong khi Jack làm nốt món sa-lát. Lúc chị quay lại anh đã rót hai cốc trà đá.
Trong lúc chờ Will, họ ngồi trên hiên trước nhìn ra vịnh. Nước xanh trong vắt và tĩnh lặng đến ngạc nhiên giữa tiết trời tháng Chín thế này. Họ ngồi bên nhau cùng nhấp nháp cốc trà và ngắm nhìn buổi chiều tĩnh mịch.
“Hôm nay anh thế nào?”. Olivia hỏi anh và cảm thấy mừng vì có vài phút riêng tư thế này. Khi Will đến, chắc chắn sự thanh bình này sẽ chuyển sang trạng thái căng thẳng.
“Anh ăn trưa với Seth”, Jack trả lời. “Anh tình cờ gặp cậu ta ở quán ăn. Anh ăn súp rau và một chiếc bánh ngũ cốc có pho-mát kem ít béo”, anh hào hứng nói thêm.
“Còn em, em ăn trưa với Justine”. Olivia mỉm cười. Con gái chị chia sẻ rất nhiều thông tin về việc bán mảnh đất ở cảng của vợ chồng nó và mua được một mảnh rất hời ở phố Habour. Mọi việc đều thuận lợi. Justine đã nói đến việc thu thập những công thức nấu các món đặc biệt của Charlotte. Con bé định dùng chúng vào việc chế biến các loại bánh cho phòng trà của mình. Điều này khiến Charlotte vô cùng thích thú. Thực ra, trong cuộc nói chuyện lần trước, Olivia đã biết rằng mẹ mình đang viết ra tất cả các công thức nấu ăn. Mặc dù bạn bè và gia đình đã giục bà từ rất lâu rồi, nhưng chỉ có Justine là người khiến bà có cảm hứng làm việc đó.
“Seth bảo anh rằng đã xin được giấy phép và vài tuần nữa sẽ bắt đầu xây dựng phòng trà”.
“Justine cũng bảo em như vậy”.
Cả hai đều ngừng lại để thưởng thức trà. Olivia thích cảm giác thanh bình của thời tiết chớm thu. Mùa hè kéo dài ở phía Tây Bắc Thái Bình Dương, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có những cơn mưa. Ngày sẽ trở nên ngắn hơn và mùa đông lạnh giá sẽ bắt đầu. Cuối tháng này, Jack sẽ trữ thịt nướng ở trong ga-ra cho cả mùa đông và sẽ dọn đồ nội thất ở hành lang để cất đi. Khó mà tin được họ lại có một buổi tối đáng yêu đến thế. Bởi chẳng mấy khi họ có được những khoảnh khắc này, nên những lúc như tối nay lại thêm đặc biệt.
“Seth bảo rằng nó quyết định giữ công việc đang làm”, Jack nói với Olivia.
Olivia đã biết tin này.
“Đó là một quyết định sáng suốt”.
“Ồ” Jack thốt lên. “Sao thế”.
“Nó đang làm rất tốt, và...”, chị ngập ngừng. “Em nghĩ rằng nói ra với anh cũng không có vấn đề gì”.
“Chuyện gì?”.
“Justine có bầu rồi”.
“Hay quá!”. Anh ngừng lại và nhíu mày suy nghĩ. “Seth không nói gì về việc này”.
“Nó vẫn chưa biết. Tối nay Justine sẽ nói với chồng”.
Justine có bầu là một tin tuyệt vời với Olivia. Cách đây vài năm, Olivia đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được làm bà, nhưng giờ chị đã là bà của ba đứa cháu xinh xắn. Giống như Grace, có tới bốn đứa cháu vô cùng đáng yêu.
Con trai út của Olivia, James, đang ở trong hải quân và sống ở San Diego, đã có hai con và chẳng bao lâu nữa Justine cũng có thêm một đứa nữa. Vài phút sau, Jack hôn lên mặt chị.
“Sao bỗng nhiên em lại im lặng thế? Có lý do gì đặc biệt à?”.
Olivia uống nốt cốc trà. “Em đang nghĩ tới Jordan”, chị đáp. Jordan bị chết vào mùa hè, năm mười ba tuổi. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, nhưng hầu như ngày nào Olivia cũng nghĩ tới thằng bé. Đặc biệt những lúc như thế này, khi biết mình lại sắp trở thành bà, chị càng hay nghĩ tới Jordan. Điều gì sẽ xảy ra nếu ngày hôm đó Jordan ở nhà chứ không ra hồ? Câu hỏi đó vẫn cứ ám ảnh Olivia.
Nếu thế có lẽ bây giờ con chị đã trở thành người lớn rồi. Jordan sẽ trở thành kiểu người thế nào nhỉ? Liệu bây giờ nó đã có gia đình chưa? Cuộc sống của chị sẽ khác thế nào? Cuộc sống của Stan, chồng cũ của chị nữa? Còn cuộc sống của Justine? Và cả cuộc sống của James nữa chứ? Tất cả đều đã bị ảnh hưởng sâu sắc và thay đổi thật nhiều bởi cái chết của Jordan.
“Anh không thể hình dung ra được”, Jack nói nhỏ.
“Một người mẹ không bao giờ có thể quên được nỗi đau ấy”, Olivia nói.
Hiện tại, nỗi đau đớn đó không khủng khiếp như mấy năm đầu Jordan mới mất nữa. Nhưng vào những khoảnh khắc đặc biệt như lúc ăn trưa với Justine hôm nay, chị lại có cảm giác đau đớn và mất mát.
Một chiếc xe xuất hiện và chị nhận ra đó là xe của anh trai mình. Jack và Olivia bước xuống thềm đón khách. Will vào cùng với họ. “Cảm ơn vì đã mời anh”, anh ta nói và hôn lên má Olivia rồi quay sang bắt tay Jack.
“Tôi nên là người cảm ơn anh”, Jack nói. “Có lẽ phải đến ba mươi ngày Chủ nhật rồi tôi mới được ăn bít-tết”.
Olivia liếc xéo chồng. “Anh đừng để ý đến lời chồng em”.
Trong khi Jack đi lấy trà đá cho Will, Olivia đưa anh mình ra chỗ cổng vòm.
Họ ngồi trên dãy ghế thẳng hàng với hành lang lớn. Ban đầu, chị dự định ăn xong sẽ nói chuyện, nhưng rồi chị lại quyết định phải nói càng sớm càng tốt.
Jack mang trà ra, anh nhìn Olivia rồi nói rằng anh muốn bắt đầu làm món thịt nướng.
“Chỗ này đẹp thật. Rất thanh bình”, Will nhận xét và thả mình thoải mái trên ghế. Anh ta nhìn ra vịnh, có một đôi diệc đang bơi trong nước tìm thức ăn.
“Bọn em rất thích nơi này”.
Will gật đầu rồi nhấp một ngụm trà.
Olivia quyết định nói thẳng với ông anh mình. “Grace nói rằng hôm nọ anh ghé qua thư viện”.
Will không trả lời ngay. “Anh nghĩ có thể cô ấy nói gì đó”, cuối cùng anh ta lẩm bẩm.
Olivia muốn đi thẳng vào vấn đề. Chắc chắn Will biết rằng tại sao chị lại muốn nói chuyện với anh ta. “Anh biết rằng cô ấy đã lấy chồng rồi đúng không?”, chị hỏi thẳng.
“Tất nhiên”. Anh ta thở dài và lắc đầu. “Đó không phải là những gì em nghĩ đâu Olivia ạ. Anh xử sự thật ngốc khi vào thị trấn lần trước. Anh rất hối hận.
Tất cả chỉ là không may thôi mà”.
Will đang cố tình làm ra vẻ chuyện không có gì, Olivia biết như thế nhưng không nói ra. Bởi hôm đó, anh trai cô cố tình khiêu khích đánh nhau với Cliff Harding và đó không phải là chuyện đùa. Cliff nặng hơn Will và cũng khỏe hơn nhiều. Việc này làm Grace rất khổ tâm và Olivia thì cực kỳ bức xúc trước cách xử sự quá trẻ con của anh trai mình.
“Lý do chính xác của anh khi đến vịnh Cedar là gì?” chị hỏi. “Có liên quan tới Grace phải không? Em nói cho anh biết, cả mẹ và em đều không chịu đựng nổi chuyện đó”.
Will định tranh cãi, rồi lại thôi. “Anh biết anh ghé qua thư viện như thế là không hay”.
“Đúng, không hay. Anh là anh trai em và em rất yêu quý anh, nhưng Grace lại là người bạn thân nhất của em trong suốt cuộc đời này. Và em sẽ không cho phép anh can thiệp vào cuộc hôn nhân của cô ấy”.
“Anh biết”. Will vươn người về phía trước và thở chầm chậm. “Giờ anh có thể thấy rằng mời cô ấy đi ăn trưa không phải là cách tốt nhất. Tất cả những gì anh muốn nói chỉ là anh rất hối hận... về mọi thứ. Anh mong cô ấy hạnh phúc”.
“Anh phải thú nhận rằng việc anh chuyển tới vịnh Cedar có vẻ rất đáng nghi đó”.
Anh ta nhún vai khó chịu. “Anh có nghĩ một chút Olivia ạ, nhưng thực sự là anh chẳng còn nơi nào khác để đi. Anh cần thay đổi. Chúa hiểu rằng Georgia xứng đáng với một người chồng tốt hơn, và anh thì nên tới một nơi nào đó quen thuộc là tốt nhất. Mẹ ở đây và em cũng ở đây. Cả hai người, cả các con em nữa, đó là gia đình duy nhất mà anh có”.
“Anh không định gây rắc rối gì cho Grace đấy chứ?”
“Không”, anh ta đáp lại một cách cương quyết khiến Olivia cũng cảm thấy tin tưởng.
“Anh muốn”, anh ta tiếp tục, “mua một doanh nghiệp hoặc bắt đầu kinh doanh, nhưng anh vẫn chưa quyết định phương án nào. Vịnh Cedar là nhà của anh. Anh có kiến thức - và tiền nữa để đóng góp cho cộng đồng này”.
“Em rất mừng”. Olivia rất muốn tin những gì anh trai chị vừa nói là sự thật.
“Em có nghe nói tới cái gì phù hợp với anh không?”, anh ta hỏi.
Olivia thoáng nghĩ rồi chị reo lên. “Ôi, lạy Chúa tôi! Thật hoàn hảo”.
“Gì cơ?”, anh ta mở to mắt thích thú.
“Phòng triển lãm tranh phố Harbor. Nó sắp bị đóng cửa. Mà anh thì lúc nào cũng thích nghệ thuật”. Will hứng khởi gật đầu. Olivia chợt nhớ ra cách đây nhiều năm anh mình thường chụp được những tấm ảnh rất đẹp. Anh ta cũng thường mua tranh và ủng hộ cho các nghệ sỹ. “Phòng tranh này làm ăn rất tốt cho tới khi Maryellen Bowman nghỉ sinh con”, Olivia tiếp tục giải thích.
“Người thay thế vị trí của con bé không có con mắt kinh doanh như Maryellen”.
“Anh có thể tiếp tục thuê Maryellen không?”.
“Không, nhưng anh sẽ không cần đến con bé. Anh có thể tự xoay sở được.
Cộng đồng này cần phòng tranh đó và em biết anh đúng là người phù hợp với công việc này”.
Olivia càng nghĩ càng thấy thích thú với ý tưởng của mình. “Hãy nói chuyện với Maryellen. Em chắc chắn là con bé sẽ sẵn sàng giúp anh. Nhưng hãy nhớ rằng con bé mới sinh con nên có rất ít thời gian. Con bé cũng là con của Grace, nhưng không nên vì thế mà quá giữ kẽ, đúng không?”.
Trông Will có vẻ hài lòng trừ lời nhận xét về Grace. “Sáng mai anh sẽ gọi cho Marryellen ngay. Em cho anh số của con bé được không?”.
Olivia gật đầu. “Con bé sẽ cho anh cả thông tin liên lạc của người chủ nữa”.
“Tuyệt”.
Họ mỉm cười hiểu ý nhau và Olivia thấy nhẹ cả lòng.
Như thế đoán được rằng họ đã nói chuyện xong, Jack xuất hiện. “Món nướng đã sẵn sàng”.
Olivia và anh trai cùng bước vào trong nhà.
Jack lấy miếng bít-tết bò ra khỏi tủ lạnh và xoa dầu ôliu vào cả hai mặt, đó là một mẹo nhỏ anh học được từ cuộc phỏng vấn một đầu bếp địa phương. Will và Olivia lấy bát đĩa và theo Jack bước ra ngoài.
Có tiếng chuông điện thoại, Olivia định không trả lời, nhưng đến hồi chuông cuối cùng, chị chạy lại và nhấc ống nghe lên.
“Olivia, mẹ đây”, bà Charlotte thông báo như thể sợ Olivia không nhận ra giọng nói của mình.
“Chào mẹ”.
“Mẹ không làm gián đoạn bữa tối của các con chứ?”
“Không, không mà, không hề mẹ ạ. Con có thể làm gì cho mẹ?”. Qua cách nói của Charlotte, Olivia có thể nhận ra rằng bà đang lo lắng. “Có gì không ổn ạ?”.
“Không”, bà Charlotte lẩm bẩm. “Mẹ không nghĩ thế, nhưng... đúng là, mẹ cảm thấy mẹ nên nói gì đó. Mẹ không muốn rắc rối nên mẹ nghĩ phải cảnh báo con trước”.
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế. Có chuyện gì vậy?”.
“Ừ, chưa có chuyện gì, nhưng mẹ đang băn khoăn không biết con có nên nói chuyện với Grace và Cliff không”.
Chẳng cần nói thêm gì Olivia cũng có thể đoán ra.
“Là chuyện về Will phải không ạ?”. Charlotte không biết Will đang nói chuyện với Jack ở sân.
“Hôm trước Will ghé qua và trong lúc ở đây, nó nhìn thấy một bì thư mẹ để trong bếp. Mặc dù bên ngoài thư đó là gửi cho Ben và mẹ, nhưng nó không ngần ngại lấy tấm thiệp ra và đọc. Mẹ nghĩ nó đã để ý tới địa chỉ người gửi”.
Giọng bà gấp gáp và nghe rất buồn.
“Ai gửi tấm thiệp đó ạ?”. Olivia bình tĩnh hỏi.
“Thực ra đó không phải là một tấm bưu thiếp mà là thiệp mời tới dự tiệc cưới của Grace và Harding”.
Ngay lập tức Olivia cảm thấy nghi ngờ những lời anh trai mình vừa nói.
Những cam đoan rằng anh ta đã quên chuyện quá khứ lại trở nên khó tin hơn bao giờ hết.
“Mẹ đã bảo nó rằng Grace và Cliff đang hạnh phúc lắm”, bà Charlotte tiếp tục. “Nó chỉ nhìn vào tấm thiệp và mẹ sợ rằng... ừ, giá mà con biết, mẹ sợ rằng nó nhớ mọi thông tin trên đó”.
“Mẹ, có phải mẹ cho rằng anh ấy sẽ đến dự tiệc dù không được mời không?”.
“Nói thật, Olivia, mẹ không biết tin vào cái gì. Mẹ không thể tưởng tượng được rằng con trai mẹ lại có thể lỗ mãng đến thế, nhưng mẹ thực sự không hiểu được nó nữa”.
“Mẹ dừng lo, con sẽ để ý việc này”.
“Mẹ không muốn nó làm gì ảnh hưởng tới Grace và Cliff. Nó đã sai một lần rồi”.
“Mẹ đừng lo”, chị trấn an mẹ. “Con sẽ để ý mọi việc”.
“Cảm ơn con, con yêu. Mẹ cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi”.
Trong lúc nói chuyện với mẹ trên điện thoại, Olivia kể cho bà nghe về Justine và cuộc nói chuyện trở nên vui vẻ hơn. Trước khi kết thúc, Olivia còn khẳng định lại rằng chị sẽ kiểm soát mọi hành động của anh trai mình.
Lúc gác máy, chị nhận ra rằng, cách đây một năm, mẹ mình chưa bao giờ gọi cho chị vì những chuyện thế này. Charlotte bắt đầu có dấu hiệu của tuổi già.
Olivia không ngạc nhiên, nhưng... Đến tận gần đây, dường như mẹ chị vẫn còn rất khỏe mạnh, đầy sức sống và nhiệt huyết. Bà đứng đầu một nhóm người cao tuổi đi phản đối hội đồng thành phố, một mình điều khiển nhóm đan len và tổ chức rất nhiều các nhóm tình nguyện. Trong ba năm qua, bà còn là Chủ tịch của câu lạc bộ làm vườn. Bất chợt Olivia nhìn thấy ở mẹ mình một con người khác. Già hơn, mong manh hơn, hay lo lắng thái quá - những trạng thái mà chỉ một thời gian ngắn trước đây không hề có ở bà. Lúc chuẩn bị quay đi thì Olivia thấy có đèn đỏ nhấp nháy báo có tin nhắn.
Jack bước vào nhà và bảo Olivia. “Bít-tết chín rồi”.
“Em ra ngay đây”. Chị với lấy chiếc bút chì và mẩu giấy ở cạnh điện thoại rồi nhấn nút.
“Bà Lockhart Griffin, đây là Trung tâm Y tế Phụ nữ. Chúng tôi gọi bà về hình ảnh chụp X-quang những khối u của bà. Bà làm ơn liên lạc với văn phòng chúng tôi càng sớm càng tốt. Chúng tôi làm việc từ tám giờ đến năm giờ, từ thứ hai đến thứ sáu”.
Olivia nhìn Jack, nỗi sợ hãi dâng lên trong chị.
“Không có chuyện gì đâu em”. Anh cố nói thế để trấn tĩnh chị.
“Nếu không có gì họ sẽ gửi thư như bình thường họ vẫn làm”, Olivia thì thầm. “Hẳn kết quả chụp X-quang có gì đó”.
Ngay lập tức Jack tiến đến bên Olivia. “Ngày mai chúng ta sẽ gọi cho họ Olivia ạ. Chúng ta sẽ cùng gọi. Dù có thế nào đi chăng nữa thì anh sẽ luôn ở bên em”.
Olivia gật đầu. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau”.
Giờ họ đang có khách và chị không muốn mẹ mình biết chuyện. Bà Charlotte đã phải lo lắng quá nhiều rồi. Họ sẽ ăn tối với anh trai, và khi nào anh ta về, họ sẽ xử lý cuộc gọi này sau.