Maryellen Bowman đang lâng lâng sung sướng. Chiều nay cô nhận được hai cuộc gọi quan trọng và tất cả đều là tin tốt lành. Katie đang ngồi bên cạnh cầm quyển sách và giả bộ đọc cho Drake nghe, còn Maryellen thì vừa cho Drake ăn vừa thả hồn theo những mơ tưởng về hướng đi mới cho Jon và tương lai trở thành một nhiếp ảnh gia của anh.
Mới chỉ hai tuần trước, Maryellen còn nhận được tin khiến cô suy sụp. Chủ phòng tranh phố Harbor đã quyết định đóng cửa. Cô có cảm giác như bấy nhiêu năm làm quản lý phòng tranh, xây dựng mạng lưới khách hàng và quan hệ với những nghệ sỹ trong vùng, giờ đã tan thành mây khói. Rõ ràng, không có cô ở đó để quán xuyến mọi chuyện, doanh số bán hàng đã tụt dốc xuống mức không thể tiếp tục được nữa. Lois Habbersmith, người làm thay cô, cảm thấy thật tồi tệ và tự trách móc bản thân mình. Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy thoái mái khi nắm vị trí quản lý và tự nhận mình không thể tác nghiệp với các nghệ sỹ và khách hàng tốt như Maryellen.
Nhưng Maryellen vẫn hi vọng doanh số sẽ được cải thiện trong dịp hè, tuy nhiên điều đó đã không xảy ra. Thấu hiểu được nỗi lo lắng của vợ, Jon đã khuyên cô nên quay lại làm việc bán thời gian. Người chủ phòng tranh cũng ủng hộ.
Maryellen đã chấp nhận quyết định đó một cách khó khăn, rồi cuối cùng cô biết rằng không thể. Vì cô phải lo cho một đứa bé mới sinh và một đứa còn đang chập chững. Mối quan tâm lớn nhất của cô là gia đình. Khi nói với Jon chuyện đó, cô cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong ánh nhìn của anh - nhưng nếu cô muốn quay lại làm việc, chồng cô chắc cũng sẽ tôn trọng quyết định đó. Ơn Chúa, Jon cũng ao ước những điều giống cô. Với họ, gia đình là trên hết, cho dù phải hy sinh bất kỳ điều gì.
Cuộc gọi đầu tiên là của Will Jefferson, anh trai bạn thân của mẹ cô. Will nói ông ta đang nghĩ tới việc mua lại phòng tranh phố Harbor và đề xuất chiều nay sẽ ghé qua để bàn bạc thêm về việc này. Maryellen thoáng chút không thoải mái, vì dù gì Will cũng là người đã xen vào giữa Cliff và mẹ cô. Nhưng nếu mua lại phòng tranh, anh ta sẽ tạo nên một điều khác biệt rõ rệt ở vịnh Cedar, đó là một chuyển biến tích cực, và cô thấy vui vì viễn cảnh đó. Rất tự nhiên, cô đồng ý hẹn gặp, dù rằng thẳng thắn mà nói cô không thể làm cho ông ta.
Niềm vui lớn thứ hai chỉ đến sau cuộc gọi đó một giờ. Mười phút nói chuyện với đại diện Hội nghệ sỹ Marc Albright đã thay đổi cả tương lai và tình hình tài chính của Jon. Những cơ hội, như lời anh ta, là vô tận. Maryellen đã tham khảo một loạt đại diện của các nghệ sỹ và gửi thư điện tử cho những người có danh tiếng nhất, rồi cô gửi cho họ những bức ảnh mẫu của Jon. Công lao của cô đã được đền đáp xứng đáng. Giờ đây, Jon đã có thể dành trọn thời gian cho những bức ảnh. Khi cô đang mang thai Drake, anh đã tìm được công việc chụp ảnh cho trường học. Maryellen biết anh chán ghét công việc đó đến mức nào, mặc dù anh chưa bao giờ phàn nàn nửa lời. Anh chỉ đơn thuần buộc phải làm việc về trang trải mọi chi phí cho gia đình.
Nỗi lo sợ lớn nhất của cô là công việc tẻ nhạt đó sẽ giết chết tình yêu của Jon dành cho nhiếp ảnh. Trước khi nhà hàng Hải Đăng bị cháy rụi, anh đã có thể bổ sung cho thu nhập gia đình bằng công việc đầu bếp. Công việc đó rồi cũng tan thành mây khói theo ngọn lửa của trận hỏa hoạn. Nhà hàng đem lại một mức thu nhập ổn định, thậm chí là khá cao, nên lúc đó họ cảm nhận được ngay sự thâm hụt về mặt tài chính. Thế nhưng, cũng không thể ngờ được, chính ngọn lửa ấy lại mang đến cơ may cho cả hai vợ chồng cô.
Nếu không có vụ hỏa hoạn đó, thì mối bất hòa giữa chồng cô và bố mẹ anh chắc không bao giờ được dàn xếp. Nếu tai nạn không xảy ra, Jon có lẽ đã yên vị với công việc đầu bếp và dẹp niềm đam mê nhiếp ảnh sang hàng thứ yếu.
Đứng đằng sau máy ảnh, Jon mới sống thật với chính con người anh. Những bức ảnh anh chụp cánh rừng mưa thật sống động, người xem sẽ có cảm giác rằng nếu họ đưa tay vào bức hình thì những ngón tay sẽ chạm được tới làn hơi ẩm ướt của không gian, thậm chí còn chạm được vào từng thân cây, ngọn cỏ.
Trước khi gặp nhau, anh không thường xuyên chụp ảnh người. Nhưng sau khi Katie chào đời rồi đến Drake, anh đã chụp hàng nghìn bức ảnh gia đình Maryellen phải thừa nhận rằng cô đã cảm nhận những bức hình đó bằng cảm xúc riêng, bằng tình yêu cô dành cho anh, nhưng khi cô xem lại chúng một cách khách quan, cô vẫn có thể nhìn thấy được cảm xúc của mọi người trong ảnh. Đó là tình yêu của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình. Là tình yêu của một bà mẹ dành cho đứa con... Bức ảnh mà cô thích nhất là bức chụp bố anh đang âu yếm cúi nhìn đứa bé trên tay ông. Khuôn mặt xù xì góc cạnh của Joseph, bên cạnh làn da em bé mịn màng và mềm mại quả là một hình ảnh xúc động khiến bất cứ ai cũng phải rơi nước mắt.
Tuy nhiên, những bức chụp phong cảnh là những tấm ảnh xuất sắc nhất của anh. Tấm ảnh nổi tiếng nhất anh từng chụp là hình một con đại bàng đang tung bay, hai cánh tạo thành một hình cung tuyệt đẹp và cân đối trên nền mặt nước xanh ngắt của Puget Sound. Một bức khác là cảnh chuyến phà đang qua sông, phía sau là núi Rainier. Một phòng tranh ở Seattle thường xuyên bán những tác phẩm của anh, phòng tranh phố Harbor cũng vậy; hiềm một nỗi, thu nhập từ nghề chụp ảnh không giúp anh trang trải đủ cho gia đình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu nữa sẽ có sự thay đổi lớn cho sự nghiệp của anh.
Không lâu sau khi Drake chào đời, Jon đã nhận một công việc khác, làm đầu bếp cho quán Home Port của Anthony ở cảng Gig. Có nghĩa là anh vẫn có thể nhận công việc ở studio - vốn là một công việc làm thêm, nhưng lại chặt chẽ về giờ giấc. Vì anh có ca làm tối, Maryellen sẽ phải một mình xoay xở với lũ trẻ.
Bù lại, chồng cô có cả buổi sáng với Katie và Drake. Maryellen càng yêu anh hơn qua cách anh nâng niu bọn trẻ.
Nghe thấy tiếng cánh cửa xe đóng sập lại, cô bế Drake lên vai dỗ dành bé ngủ tiếp và đi ra cửa. Không nhìn rõ người đàn ông vừa bước ra khỏi ô tô, cô đoán rằng đó là Will Jefferson. Hết sức nhanh chóng, cô dọn dẹp lại phòng khách, thu dọn đồ chơi cốc chén, sách báo và tống hết chúng vào bếp. Katie cũng ra sức giúp mẹ, song có cố đến mấy, con bé cũng chỉ làm bừa thêm mà thôi.
Có tiếng gõ cửa. Cô ra mở, gần như hụt hơi.
“Maryellen Bowman phải không?”, người đàn ông hỏi.
Cô gật đầu và suýt va phải con gái đang ôm chặt lấy chân mẹ. “Katie”, cô nhắc nhở và đẩy con bé tránh ra. “Xem con đang làm gì vậy”. Lời quở trách của cô dường như vô tác dụng. Katie vẫn ôm khư khư lấy chân Maryellen và đánh đu lên mẹ.
“Chú là Will Jefferson phải không ạ”, cô nói, như một cách để lờ đi cô con gái đang bám chặt lấy chân mình.
“Vâng, tôi đây”. Will mỉm cười với Katie khi cuối cùng cô bé cũng chịu bước sang một bên để anh ta bước vào nhà.
Qua ánh mắt anh ta nhìn phòng khách, Maryellen thấy thật có lỗi. “Mong chú thông cảm, bừa bộn quá, nhưng cháu chẳng còn cách nào xoay sở được”.
“Tôi hiểu mà. Cháu không phải ngại gì”.
Họ cùng ngồi xuống ghế và khi cô mời anh ta thưởng thức chút đồ ăn,Will đã từ chối. Dù sao thì cô cũng chỉ có nước táo và vài chiếc bánh.
Sau mấy lời xã giao, Will mang giấy bút ra và hỏi hàng loạt câu cụ thể, khá tinh tế. Maryellen gắng hết sức trả lời mọi câu hỏi. Qua sự tìm hiểu của Will về phòng tranh, nghệ sỹ và doanh số bán hàng khi cô còn làm quản lý, cô đoán ông ta sẽ rất thành công nếu mua được phòng tranh đó. Việc Will hết lời khen ngợi những tác phẩm của Jon cũng khiến hình ảnh của ông ta được nâng lên rất nhiều.
“Cháu rất hi vọng chú sẽ xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc”, Maryellen nói khi anh ta kết thúc việc hỏi han. “Phòng tranh đã từng là một phần của vịnh Cedar trong suốt một thời gian dài. Ai cũng buồn vì nó sắp bị đóng cửa”.
Will liếc nhìn qua bản ghi chép. “Sau khi nói chuyện thêm với vài người nữa, trong đó có kế toán của tôi, tôi sẽ liên hệ với những người chủ phòng tranh để xem liệu chúng tôi có thể đi đến một thỏa thuận nào đó không? Mọi thứ dường như đúng là cơ hội mà tôi từng hi vọng có được”.
“Thật tuyệt nếu phòng tranh lại trở lại như nó vốn có trước đây”, cô nói đầy vẻ khao khát.
Ngay khi Will chuẩn bị ra về, Maryellen lại nghe có tiếng đóng của xe. Lâu lắm rồi không có ai đến chơi nhà, nên hai vị khách tới thăm trong một buổi chiều quả là một điều lạ.
“Có lẽ tôi xin phép”, Will nói và cất bước. Anh ta lại cười với Katie, còn con bé thì hét lên và úp mặt xuống ghế.
Lắc đầu, Maryellen quay lại tiễn anh ta ra cửa và nhận ra Cliff Harding, bố dượng của cô đang bước xuống khỏi xe tải. Họ nhìn nhau chằm chằm và Maryellen nhớ lại những gì cô đã từng nghe về Will Jefferson và mẹ mình. Giờ đây hai người đàn ông đó đang mặt đối mặt. Ngay trước sân nhà cô.
Không biết nên làm gì, Maryellen đóng cửa và bước về phía cửa sổ để xem xét tình hình. Lúc đầu, hai người đàn ông vẫn giữ khoảng cách khá xa với nhau.
Qua biểu hiện ở đôi vai của Cliff, Maryellen có thể thấy được bố dượng mình đang căng thẳng. Nhưng Maryellen sửng sốt khi thấy họ mỉm cười với nhau.
Will rời đi trước, còn Cliff tiến về phía ngôi nhà với thùng quần áo mà Kelly nhờ anh chở qua cho Drake. Anh không ở lại lâu. Cô cũng không hỏi anh về cuộc gặp với Will Jefferson; Maryellen cho rằng chuyện đó là việc riêng của hai người.
Tối đó Maryellen nhận được thêm vài cuộc gọi nữa, trong đó có một cuộc từ mẹ cô, nhưng cô cố gắng không vội tiết lộ về những tin vui vừa nhận được. Cô thấy thật không đúng nếu thông báo cho bất kỳ ai biết những tin vui đó trước Jon. Cô phải chờ cho đến khi Jon về nhà. Maryellen quyết định không gọi cho Jon, anh đã quá bận rộn ở nhà hàng, và cô muốn xem phản ứng của anh khi cô nói về Marc Albright. Khi những đứa trẻ đã đi ngủ hết, cô bắt đầu đi đi lại lại, háo hức được khoe với anh.
Khi Jon về đến nhà cũng đã mười một giờ. Thông thường cô đi ngủ khá sớm cùng các con, nên anh thấy ngạc nhiên khi giờ ấy cô vẫn thức. Trông anh mệt mỏi; nhưng vẫn tươi cười khi thấy cô.
“Có việc gì mà anh được chào đón như vậy?”, anh thì thầm.
Không ngần ngừ, Marryellen lao tới, sà vào lòng anh và ôm chặt lấy anh.
“Ôi, Jon! Em có rất nhiều tin vui. Em không tài nào ngủ được”.
“Anh nghe đồn rằng phòng tranh phố Habour sắp được mua lại. Có phải tin này không em?”.
Cô gật đầu. “Will Jefferson rất có thể sẽ mua lại phòng tranh. Ông ta đã ghé qua để hỏi em về những vấn đề hiện tại và giải pháp khôi phục. Ông ta có vẻ rất hiểu biết”.
“Thế thì tuyệt quá”.
“Em còn có một tin khác nữa”.
Jon có vẻ ngạc nhiên.
“Liên quan tới anh đó”.
“Anh sao?”.
“Vâng”. Cô dẫn anh vào phòng khách. Anh ngồi xuống giữa một bên là một rổ chất đầy quần áo trẻ em gấp sẵn và một bên là những chiếc khăn vừa giặt sạch. Cô vẫn đứng đó. “Anh có nhớ những ngày em phải nằm cả ngày trên chiếc sô-pha này không?”. Câu hỏi dường như thừa vì chắc chắn cả hai người đều không thể quên những tháng dài cô buộc phải nằm an dưỡng ở nhà.
“Em đùa phải không?”.
“Không, em chỉ hỏi thế thôi. Em đã mất vài tuần đầu chỉ nằm lo lắng vì em hầu như chẳng làm được gì còn anh thì phải chạy rất vất vả”.
“Maryellen”, anh vừa nói vừa nắm lấy tay vợ.
“Đã qua rồi mà”.
“Vâng, em biết, và em hứa sẽ đi thẳng vào vấn đề ngay đây. Thêm một chút nữa thôi nhé?”.
“Được thôi”.
Anh lộ rõ vẻ nôn nóng nhưng Maryellen cảm thấy cần phải kể hết câu chuyện này theo cách của mình.
“Rồi”, cô tiếp tục, “cuối cùng anh đã chịu để cho bố mẹ đến giúp chúng ta”.
“Đúng, nhưng ...”.
“Thôi nào, để em kết thúc vấn đề”. Cô không có ý cắt ngang, nhưng cô gần như muốn nổ tung vì háo hức với những điều sắp kể với anh. “Em biết anh đã phải khó khăn như thế nào, Jon”. Anh đã làm điều đó vì cô Katie và đứa con trong bụng Maryellen sẽ không bao giờ quên điều đó, cũng như cô không thể quên việc anh đã phải đánh đổi rất nhiều thứ vì gia đình.
“Một phút thôi”, Jon nói, “trước khi em đi quá xa với chuyện này. Anh không muốn em nhìn anh như một anh hùng cứu thế. Nếu em cứ như thế này, anh sẽ thấy không vui đâu”.
“Em biết, và em càng thấy khâm phục anh hơn khi anh nói như vậy”.
Cô mỉm cười, khóe mắt đã rưng rưng.
“Khi bố mẹ anh ở đây, em cũng dành thời gian để cố tìm được cho anh một nơi làm việc”.
Jon ngước nhìn cô chằm chằm. “Sao việc bố mẹ anh ở đây lại liên quan đến việc em tìm được cho anh một đại diện?”.
“Mọi thứ đã diễn ra như thế đấy”, cô nói liến thoắng. “Nếu không có bố anh và Ellen, em đã không thể bỏ hàng giờ bên máy tính hay gọi điện thoại”.
“Có phải em đang nói có một đại diện đang chú ý tới anh?”.
Cô gật đầu. “Hơn cả chú ý ấy chú””.
“Ai vậy?”.
“Tên ông ta là Marc Albright, và ông ấy đã thử bán hai tác phẩm của anh rồi”.
“Đã thử bán rồi? Thế còn các điều khoản?”.
“Tất nhiên là có các quy định cụ thể. Họ sẽ dùng tranh của anh vào những việc khác nhau. Jon, ôi Jon, số tiền rất lớn”. Khi cô nói với anh về con số, cặp lông mày của anh rướn cao vì không thể tin được.
“Được sử dụng vào những việc khác nhau?”, anh hỏi. “Như là vào việc gì?”
“Một bức được dùng để in quảng cáo ngoài trời cho một đại lý quần áo. Tấm kia được dùng làm phông nền cho một chương trình quảng cáo của một tác giả, bức này được gửi cho nhà sách và nhà phân phối”.
“Những bức nào vậy?”, anh hỏi, cũng với vẻ tò mò y như Maryellen lần đầu nghe tin này. Cô lấy hai bức ảnh đó ra để anh xem.
Jon ngắm nghía chúng, rồi nhìn lên, mắt anh đầy vẻ kinh ngạc. Như thể, đến giờ phút này, mọi thứ mới là sự thật với anh.
“Còn nhớ có lần chúng ta đã nói về việc một ngày nào đó em sẽ là quản lý của anh không?”, cô hỏi.
Anh gật đầu.
“Ôi chồng yêu của em, ngày ấy đã đến rồi”.
Jon cười ngoác miệng. “Thật tuyệt, Maryellen”. Anh đúng dậy và ôm chầm lấy cô, sau đó anh tuyên bố rằng mình cần đi tắm.
Đi tắm? Jon muốn lên gác và tắm? Cô vừa mang đến một tin tuyệt vời cho công việc của anh, và tất cả những gì anh nghĩ đến chỉ là đi tắm?
Maryellen cố gắng hết sức để không lộ vẻ thất vọng. Tuy nhiên cô đã không hiểu được rằng đã bao năm nay Jon không được sống với đam mê của mình; vì vậy anh cần đón nhận thông tin này theo cách riêng.
Khi anh tắm xong, Maryellen đã lên giường. Drake sắp thức giấc đòi bú mẹ.
Cô định đánh thức cậu bé luôn để lát nữa sẽ được ngủ liên tục vài giờ; nhưng cô chán nản đến mức chẳng muôn làm việc đó.
Ánh trăng mờ ảo len lỏi qua ô của sổ. Jon leo lên giường và không bật đèn ngủ. “Anh đã nghe thấy em nói rồi, phải không nhỉ? Anh có một đại diện rồi sao?”.
“Anh ấy là nhiếp ảnh gia hàng đầu quốc gia”. Cô mỉm cười. “Em đã tìm hiểu kỹ, anh biết rồi mà”.
Jon vén tóc vợ rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ cô. Maryellen xoay người lại và thấy anh đang nằm chống tay cúi nhìn mình. “Sáng mai anh ấy muốn nói chuyện với anh”, cô nói.
“Và giờ em mới nhắc chuyện đó?”.
Cô cười hóm hỉnh và quàng tay quanh người chồng. “Anh đã thấy vui chưa?”.
“Anh sẽ tới đó”.
“Chắc chắn là vậy, Jon”.
“Anh ấy thích tác phẩm của anh à?”.
Maryellen muốn cười phá lên. “Anh ấy cho rằng anh thật xuất sắc. Và đúng là như vậy mà”.
Để đáp lại, Jon cúi xuống kề vào môi cô. Họ hôn nhau, gấp gáp và ngấu nghiến như để thỏa niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng, anh nhanh chóng lột bỏ bộ áo ngủ của Maryellen. Khi anh trườn lên người cô, cô rên lên và rướn người đón nhận. Họ nhanh chóng hòa nhịp với nhau cùng những nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng yêu đương.
“Khi về đến nhà, anh tưởng mình sẽ ngã khụy xuống được”, Jon nói. “Anh kiệt sức là vậy. Thế mà giờ anh quá sung sướng, không biết anh có thể ngủ nổi không”.
“Em cũng vậy”. Maryellen khúc khích. “Em muốn nói với mọi người chết đi được. Tối nay mẹ và Rachel cũng gọi điện, nhưng em không hé nửa lời. Mẹ cô đang rất lo lắng cho lễ cưới; thực tế là Maryellen chưa bao giờ thấy mẹ không lo lắng về bất kỳ chuyện gì cả. Cô định kể lại chuyện về Cliff và Will Jefferson, nhưng lại thôi. Có vẻ chuyện đó quá phức tạp và cô thấy không nên dính líu hay can thiệp vào.
“Vậy, giờ em có thể nói cho mọi người rồi”, Jon nói.
Maryellen gật đầu. Thực ra, cô muốn cho cả thế giới biết ấy chứ.
Ôm ấp chồng, Maryellen lẩm bẩm. “Rachel và em đã nói chuyện rất lâu”.
Jon ậm ừ qua loa, lộ rõ vẻ uể oải.
“Em sợ mình sắp mất cô ấy”, cô nói.
“Ý em là sao?”.
“Cô ấy đã yêu anh chàng hải quân Nate, và anh ta vừa có đợt chuyển quân.
Cô ấy rất nhớ anh ta”.
“Vậy thì tốt”.
Thấy anh nói không đúng ý mình nhưng Maryellen cũng không buồn giải thích, vì cô biết Jon đang buồn ngủ. “Anh vẫn nhớ cảm giác đang yêu là thế nào phải không?”, cô không thể không đùa.
“Chắc chắn rồi”.
Maryellen có thể nhìn thấy nụ cười của anh trong bóng tối. “Nó đi kèm theo rất nhiều lợi ích đó Maryellen hôn cằm anh. “Em nghĩ cô ấy sẽ chuyển tới California”.
“Ai?”.
“Rachel”.
“À, phải, bạn em...”. Câu trả lời của anh đi kèm với một tiếng ngáy nhẹ. Vài phút sau, Maryellen đã nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Anh đã làm việc vất vả và phải đứng trong suốt ca làm. Nhưng mọi việc sắp khác rồi; rồi việc chụp ảnh của anh sẽ đủ trang trải cho gia đình.
Cảm thấy thật viên mãn, Maryellen khép mi. Khi gần chìm vào giấc ngủ thì cậu nhóc háu đói Drake làm cô giật mình. Cô choàng dậy.
“Đây đây” cô nhỏ nhẹ, vén chăn rồi ra khỏi giường. Cho dù cô sắp bắt đầu vai trò mới là quản lý của Jon, thì công việc lúc này của cô là làm mẹ. Như để nhắc nhở cô điều đó, Drake lại gào lên.
Maryellen Bowman đang lâng lâng sung sướng. Chiều nay cô nhận được hai cuộc gọi quan trọng và tất cả đều là tin tốt lành. Katie đang ngồi bên cạnh cầm quyển sách và giả bộ đọc cho Drake nghe, còn Maryellen thì vừa cho Drake ăn vừa thả hồn theo những mơ tưởng về hướng đi mới cho Jon và tương lai trở thành một nhiếp ảnh gia của anh.
Mới chỉ hai tuần trước, Maryellen còn nhận được tin khiến cô suy sụp. Chủ phòng tranh phố Harbor đã quyết định đóng cửa. Cô có cảm giác như bấy nhiêu năm làm quản lý phòng tranh, xây dựng mạng lưới khách hàng và quan hệ với những nghệ sỹ trong vùng, giờ đã tan thành mây khói. Rõ ràng, không có cô ở đó để quán xuyến mọi chuyện, doanh số bán hàng đã tụt dốc xuống mức không thể tiếp tục được nữa. Lois Habbersmith, người làm thay cô, cảm thấy thật tồi tệ và tự trách móc bản thân mình. Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy thoái mái khi nắm vị trí quản lý và tự nhận mình không thể tác nghiệp với các nghệ sỹ và khách hàng tốt như Maryellen.
Nhưng Maryellen vẫn hi vọng doanh số sẽ được cải thiện trong dịp hè, tuy nhiên điều đó đã không xảy ra. Thấu hiểu được nỗi lo lắng của vợ, Jon đã khuyên cô nên quay lại làm việc bán thời gian. Người chủ phòng tranh cũng ủng hộ.
Maryellen đã chấp nhận quyết định đó một cách khó khăn, rồi cuối cùng cô biết rằng không thể. Vì cô phải lo cho một đứa bé mới sinh và một đứa còn đang chập chững. Mối quan tâm lớn nhất của cô là gia đình. Khi nói với Jon chuyện đó, cô cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong ánh nhìn của anh - nhưng nếu cô muốn quay lại làm việc, chồng cô chắc cũng sẽ tôn trọng quyết định đó. Ơn Chúa, Jon cũng ao ước những điều giống cô. Với họ, gia đình là trên hết, cho dù phải hy sinh bất kỳ điều gì.
Cuộc gọi đầu tiên là của Will Jefferson, anh trai bạn thân của mẹ cô. Will nói ông ta đang nghĩ tới việc mua lại phòng tranh phố Harbor và đề xuất chiều nay sẽ ghé qua để bàn bạc thêm về việc này. Maryellen thoáng chút không thoải mái, vì dù gì Will cũng là người đã xen vào giữa Cliff và mẹ cô. Nhưng nếu mua lại phòng tranh, anh ta sẽ tạo nên một điều khác biệt rõ rệt ở vịnh Cedar, đó là một chuyển biến tích cực, và cô thấy vui vì viễn cảnh đó. Rất tự nhiên, cô đồng ý hẹn gặp, dù rằng thẳng thắn mà nói cô không thể làm cho ông ta.
Niềm vui lớn thứ hai chỉ đến sau cuộc gọi đó một giờ. Mười phút nói chuyện với đại diện Hội nghệ sỹ Marc Albright đã thay đổi cả tương lai và tình hình tài chính của Jon. Những cơ hội, như lời anh ta, là vô tận. Maryellen đã tham khảo một loạt đại diện của các nghệ sỹ và gửi thư điện tử cho những người có danh tiếng nhất, rồi cô gửi cho họ những bức ảnh mẫu của Jon. Công lao của cô đã được đền đáp xứng đáng. Giờ đây, Jon đã có thể dành trọn thời gian cho những bức ảnh. Khi cô đang mang thai Drake, anh đã tìm được công việc chụp ảnh cho trường học. Maryellen biết anh chán ghét công việc đó đến mức nào, mặc dù anh chưa bao giờ phàn nàn nửa lời. Anh chỉ đơn thuần buộc phải làm việc về trang trải mọi chi phí cho gia đình.
Nỗi lo sợ lớn nhất của cô là công việc tẻ nhạt đó sẽ giết chết tình yêu của Jon dành cho nhiếp ảnh. Trước khi nhà hàng Hải Đăng bị cháy rụi, anh đã có thể bổ sung cho thu nhập gia đình bằng công việc đầu bếp. Công việc đó rồi cũng tan thành mây khói theo ngọn lửa của trận hỏa hoạn. Nhà hàng đem lại một mức thu nhập ổn định, thậm chí là khá cao, nên lúc đó họ cảm nhận được ngay sự thâm hụt về mặt tài chính. Thế nhưng, cũng không thể ngờ được, chính ngọn lửa ấy lại mang đến cơ may cho cả hai vợ chồng cô.
Nếu không có vụ hỏa hoạn đó, thì mối bất hòa giữa chồng cô và bố mẹ anh chắc không bao giờ được dàn xếp. Nếu tai nạn không xảy ra, Jon có lẽ đã yên vị với công việc đầu bếp và dẹp niềm đam mê nhiếp ảnh sang hàng thứ yếu.
Đứng đằng sau máy ảnh, Jon mới sống thật với chính con người anh. Những bức ảnh anh chụp cánh rừng mưa thật sống động, người xem sẽ có cảm giác rằng nếu họ đưa tay vào bức hình thì những ngón tay sẽ chạm được tới làn hơi ẩm ướt của không gian, thậm chí còn chạm được vào từng thân cây, ngọn cỏ.
Trước khi gặp nhau, anh không thường xuyên chụp ảnh người. Nhưng sau khi Katie chào đời rồi đến Drake, anh đã chụp hàng nghìn bức ảnh gia đình Maryellen phải thừa nhận rằng cô đã cảm nhận những bức hình đó bằng cảm xúc riêng, bằng tình yêu cô dành cho anh, nhưng khi cô xem lại chúng một cách khách quan, cô vẫn có thể nhìn thấy được cảm xúc của mọi người trong ảnh. Đó là tình yêu của một người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình. Là tình yêu của một bà mẹ dành cho đứa con... Bức ảnh mà cô thích nhất là bức chụp bố anh đang âu yếm cúi nhìn đứa bé trên tay ông. Khuôn mặt xù xì góc cạnh của Joseph, bên cạnh làn da em bé mịn màng và mềm mại quả là một hình ảnh xúc động khiến bất cứ ai cũng phải rơi nước mắt.
Tuy nhiên, những bức chụp phong cảnh là những tấm ảnh xuất sắc nhất của anh. Tấm ảnh nổi tiếng nhất anh từng chụp là hình một con đại bàng đang tung bay, hai cánh tạo thành một hình cung tuyệt đẹp và cân đối trên nền mặt nước xanh ngắt của Puget Sound. Một bức khác là cảnh chuyến phà đang qua sông, phía sau là núi Rainier. Một phòng tranh ở Seattle thường xuyên bán những tác phẩm của anh, phòng tranh phố Harbor cũng vậy; hiềm một nỗi, thu nhập từ nghề chụp ảnh không giúp anh trang trải đủ cho gia đình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu nữa sẽ có sự thay đổi lớn cho sự nghiệp của anh.
Không lâu sau khi Drake chào đời, Jon đã nhận một công việc khác, làm đầu bếp cho quán Home Port của Anthony ở cảng Gig. Có nghĩa là anh vẫn có thể nhận công việc ở studio - vốn là một công việc làm thêm, nhưng lại chặt chẽ về giờ giấc. Vì anh có ca làm tối, Maryellen sẽ phải một mình xoay xở với lũ trẻ.
Bù lại, chồng cô có cả buổi sáng với Katie và Drake. Maryellen càng yêu anh hơn qua cách anh nâng niu bọn trẻ.
Nghe thấy tiếng cánh cửa xe đóng sập lại, cô bế Drake lên vai dỗ dành bé ngủ tiếp và đi ra cửa. Không nhìn rõ người đàn ông vừa bước ra khỏi ô tô, cô đoán rằng đó là Will Jefferson. Hết sức nhanh chóng, cô dọn dẹp lại phòng khách, thu dọn đồ chơi cốc chén, sách báo và tống hết chúng vào bếp. Katie cũng ra sức giúp mẹ, song có cố đến mấy, con bé cũng chỉ làm bừa thêm mà thôi.
Có tiếng gõ cửa. Cô ra mở, gần như hụt hơi.
“Maryellen Bowman phải không?”, người đàn ông hỏi.
Cô gật đầu và suýt va phải con gái đang ôm chặt lấy chân mẹ. “Katie”, cô nhắc nhở và đẩy con bé tránh ra. “Xem con đang làm gì vậy”. Lời quở trách của cô dường như vô tác dụng. Katie vẫn ôm khư khư lấy chân Maryellen và đánh đu lên mẹ.
“Chú là Will Jefferson phải không ạ”, cô nói, như một cách để lờ đi cô con gái đang bám chặt lấy chân mình.
“Vâng, tôi đây”. Will mỉm cười với Katie khi cuối cùng cô bé cũng chịu bước sang một bên để anh ta bước vào nhà.
Qua ánh mắt anh ta nhìn phòng khách, Maryellen thấy thật có lỗi. “Mong chú thông cảm, bừa bộn quá, nhưng cháu chẳng còn cách nào xoay sở được”.
“Tôi hiểu mà. Cháu không phải ngại gì”.
Họ cùng ngồi xuống ghế và khi cô mời anh ta thưởng thức chút đồ ăn,Will đã từ chối. Dù sao thì cô cũng chỉ có nước táo và vài chiếc bánh.
Sau mấy lời xã giao, Will mang giấy bút ra và hỏi hàng loạt câu cụ thể, khá tinh tế. Maryellen gắng hết sức trả lời mọi câu hỏi. Qua sự tìm hiểu của Will về phòng tranh, nghệ sỹ và doanh số bán hàng khi cô còn làm quản lý, cô đoán ông ta sẽ rất thành công nếu mua được phòng tranh đó. Việc Will hết lời khen ngợi những tác phẩm của Jon cũng khiến hình ảnh của ông ta được nâng lên rất nhiều.
“Cháu rất hi vọng chú sẽ xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc”, Maryellen nói khi anh ta kết thúc việc hỏi han. “Phòng tranh đã từng là một phần của vịnh Cedar trong suốt một thời gian dài. Ai cũng buồn vì nó sắp bị đóng cửa”.
Will liếc nhìn qua bản ghi chép. “Sau khi nói chuyện thêm với vài người nữa, trong đó có kế toán của tôi, tôi sẽ liên hệ với những người chủ phòng tranh để xem liệu chúng tôi có thể đi đến một thỏa thuận nào đó không? Mọi thứ dường như đúng là cơ hội mà tôi từng hi vọng có được”.
“Thật tuyệt nếu phòng tranh lại trở lại như nó vốn có trước đây”, cô nói đầy vẻ khao khát.
Ngay khi Will chuẩn bị ra về, Maryellen lại nghe có tiếng đóng của xe. Lâu lắm rồi không có ai đến chơi nhà, nên hai vị khách tới thăm trong một buổi chiều quả là một điều lạ.
“Có lẽ tôi xin phép”, Will nói và cất bước. Anh ta lại cười với Katie, còn con bé thì hét lên và úp mặt xuống ghế.
Lắc đầu, Maryellen quay lại tiễn anh ta ra cửa và nhận ra Cliff Harding, bố dượng của cô đang bước xuống khỏi xe tải. Họ nhìn nhau chằm chằm và Maryellen nhớ lại những gì cô đã từng nghe về Will Jefferson và mẹ mình. Giờ đây hai người đàn ông đó đang mặt đối mặt. Ngay trước sân nhà cô.
Không biết nên làm gì, Maryellen đóng cửa và bước về phía cửa sổ để xem xét tình hình. Lúc đầu, hai người đàn ông vẫn giữ khoảng cách khá xa với nhau.
Qua biểu hiện ở đôi vai của Cliff, Maryellen có thể thấy được bố dượng mình đang căng thẳng. Nhưng Maryellen sửng sốt khi thấy họ mỉm cười với nhau.
Will rời đi trước, còn Cliff tiến về phía ngôi nhà với thùng quần áo mà Kelly nhờ anh chở qua cho Drake. Anh không ở lại lâu. Cô cũng không hỏi anh về cuộc gặp với Will Jefferson; Maryellen cho rằng chuyện đó là việc riêng của hai người.
Tối đó Maryellen nhận được thêm vài cuộc gọi nữa, trong đó có một cuộc từ mẹ cô, nhưng cô cố gắng không vội tiết lộ về những tin vui vừa nhận được. Cô thấy thật không đúng nếu thông báo cho bất kỳ ai biết những tin vui đó trước Jon. Cô phải chờ cho đến khi Jon về nhà. Maryellen quyết định không gọi cho Jon, anh đã quá bận rộn ở nhà hàng, và cô muốn xem phản ứng của anh khi cô nói về Marc Albright. Khi những đứa trẻ đã đi ngủ hết, cô bắt đầu đi đi lại lại, háo hức được khoe với anh.
Khi Jon về đến nhà cũng đã mười một giờ. Thông thường cô đi ngủ khá sớm cùng các con, nên anh thấy ngạc nhiên khi giờ ấy cô vẫn thức. Trông anh mệt mỏi; nhưng vẫn tươi cười khi thấy cô.
“Có việc gì mà anh được chào đón như vậy?”, anh thì thầm.
Không ngần ngừ, Marryellen lao tới, sà vào lòng anh và ôm chặt lấy anh.
“Ôi, Jon! Em có rất nhiều tin vui. Em không tài nào ngủ được”.
“Anh nghe đồn rằng phòng tranh phố Habour sắp được mua lại. Có phải tin này không em?”.
Cô gật đầu. “Will Jefferson rất có thể sẽ mua lại phòng tranh. Ông ta đã ghé qua để hỏi em về những vấn đề hiện tại và giải pháp khôi phục. Ông ta có vẻ rất hiểu biết”.
“Thế thì tuyệt quá”.
“Em còn có một tin khác nữa”.
Jon có vẻ ngạc nhiên.
“Liên quan tới anh đó”.
“Anh sao?”.
“Vâng”. Cô dẫn anh vào phòng khách. Anh ngồi xuống giữa một bên là một rổ chất đầy quần áo trẻ em gấp sẵn và một bên là những chiếc khăn vừa giặt sạch. Cô vẫn đứng đó. “Anh có nhớ những ngày em phải nằm cả ngày trên chiếc sô-pha này không?”. Câu hỏi dường như thừa vì chắc chắn cả hai người đều không thể quên những tháng dài cô buộc phải nằm an dưỡng ở nhà.
“Em đùa phải không?”.
“Không, em chỉ hỏi thế thôi. Em đã mất vài tuần đầu chỉ nằm lo lắng vì em hầu như chẳng làm được gì còn anh thì phải chạy rất vất vả”.
“Maryellen”, anh vừa nói vừa nắm lấy tay vợ.
“Đã qua rồi mà”.
“Vâng, em biết, và em hứa sẽ đi thẳng vào vấn đề ngay đây. Thêm một chút nữa thôi nhé?”.
“Được thôi”.
Anh lộ rõ vẻ nôn nóng nhưng Maryellen cảm thấy cần phải kể hết câu chuyện này theo cách của mình.
“Rồi”, cô tiếp tục, “cuối cùng anh đã chịu để cho bố mẹ đến giúp chúng ta”.
“Đúng, nhưng ...”.
“Thôi nào, để em kết thúc vấn đề”. Cô không có ý cắt ngang, nhưng cô gần như muốn nổ tung vì háo hức với những điều sắp kể với anh. “Em biết anh đã phải khó khăn như thế nào, Jon”. Anh đã làm điều đó vì cô Katie và đứa con trong bụng Maryellen sẽ không bao giờ quên điều đó, cũng như cô không thể quên việc anh đã phải đánh đổi rất nhiều thứ vì gia đình.
“Một phút thôi”, Jon nói, “trước khi em đi quá xa với chuyện này. Anh không muốn em nhìn anh như một anh hùng cứu thế. Nếu em cứ như thế này, anh sẽ thấy không vui đâu”.
“Em biết, và em càng thấy khâm phục anh hơn khi anh nói như vậy”.
Cô mỉm cười, khóe mắt đã rưng rưng.
“Khi bố mẹ anh ở đây, em cũng dành thời gian để cố tìm được cho anh một nơi làm việc”.
Jon ngước nhìn cô chằm chằm. “Sao việc bố mẹ anh ở đây lại liên quan đến việc em tìm được cho anh một đại diện?”.
“Mọi thứ đã diễn ra như thế đấy”, cô nói liến thoắng. “Nếu không có bố anh và Ellen, em đã không thể bỏ hàng giờ bên máy tính hay gọi điện thoại”.
“Có phải em đang nói có một đại diện đang chú ý tới anh?”.
Cô gật đầu. “Hơn cả chú ý ấy chú””.
“Ai vậy?”.
“Tên ông ta là Marc Albright, và ông ấy đã thử bán hai tác phẩm của anh rồi”.
“Đã thử bán rồi? Thế còn các điều khoản?”.
“Tất nhiên là có các quy định cụ thể. Họ sẽ dùng tranh của anh vào những việc khác nhau. Jon, ôi Jon, số tiền rất lớn”. Khi cô nói với anh về con số, cặp lông mày của anh rướn cao vì không thể tin được.
“Được sử dụng vào những việc khác nhau?”, anh hỏi. “Như là vào việc gì?”
“Một bức được dùng để in quảng cáo ngoài trời cho một đại lý quần áo. Tấm kia được dùng làm phông nền cho một chương trình quảng cáo của một tác giả, bức này được gửi cho nhà sách và nhà phân phối”.
“Những bức nào vậy?”, anh hỏi, cũng với vẻ tò mò y như Maryellen lần đầu nghe tin này. Cô lấy hai bức ảnh đó ra để anh xem.
Jon ngắm nghía chúng, rồi nhìn lên, mắt anh đầy vẻ kinh ngạc. Như thể, đến giờ phút này, mọi thứ mới là sự thật với anh.
“Còn nhớ có lần chúng ta đã nói về việc một ngày nào đó em sẽ là quản lý của anh không?”, cô hỏi.
Anh gật đầu.
“Ôi chồng yêu của em, ngày ấy đã đến rồi”.
Jon cười ngoác miệng. “Thật tuyệt, Maryellen”. Anh đúng dậy và ôm chầm lấy cô, sau đó anh tuyên bố rằng mình cần đi tắm.
Đi tắm? Jon muốn lên gác và tắm? Cô vừa mang đến một tin tuyệt vời cho công việc của anh, và tất cả những gì anh nghĩ đến chỉ là đi tắm?
Maryellen cố gắng hết sức để không lộ vẻ thất vọng. Tuy nhiên cô đã không hiểu được rằng đã bao năm nay Jon không được sống với đam mê của mình; vì vậy anh cần đón nhận thông tin này theo cách riêng.
Khi anh tắm xong, Maryellen đã lên giường. Drake sắp thức giấc đòi bú mẹ.
Cô định đánh thức cậu bé luôn để lát nữa sẽ được ngủ liên tục vài giờ; nhưng cô chán nản đến mức chẳng muôn làm việc đó.
Ánh trăng mờ ảo len lỏi qua ô của sổ. Jon leo lên giường và không bật đèn ngủ. “Anh đã nghe thấy em nói rồi, phải không nhỉ? Anh có một đại diện rồi sao?”.
“Anh ấy là nhiếp ảnh gia hàng đầu quốc gia”. Cô mỉm cười. “Em đã tìm hiểu kỹ, anh biết rồi mà”.
Jon vén tóc vợ rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ cô. Maryellen xoay người lại và thấy anh đang nằm chống tay cúi nhìn mình. “Sáng mai anh ấy muốn nói chuyện với anh”, cô nói.
“Và giờ em mới nhắc chuyện đó?”.
Cô cười hóm hỉnh và quàng tay quanh người chồng. “Anh đã thấy vui chưa?”.
“Anh sẽ tới đó”.
“Chắc chắn là vậy, Jon”.
“Anh ấy thích tác phẩm của anh à?”.
Maryellen muốn cười phá lên. “Anh ấy cho rằng anh thật xuất sắc. Và đúng là như vậy mà”.
Để đáp lại, Jon cúi xuống kề vào môi cô. Họ hôn nhau, gấp gáp và ngấu nghiến như để thỏa niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng, anh nhanh chóng lột bỏ bộ áo ngủ của Maryellen. Khi anh trườn lên người cô, cô rên lên và rướn người đón nhận. Họ nhanh chóng hòa nhịp với nhau cùng những nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng yêu đương.
“Khi về đến nhà, anh tưởng mình sẽ ngã khụy xuống được”, Jon nói. “Anh kiệt sức là vậy. Thế mà giờ anh quá sung sướng, không biết anh có thể ngủ nổi không”.
“Em cũng vậy”. Maryellen khúc khích. “Em muốn nói với mọi người chết đi được. Tối nay mẹ và Rachel cũng gọi điện, nhưng em không hé nửa lời. Mẹ cô đang rất lo lắng cho lễ cưới; thực tế là Maryellen chưa bao giờ thấy mẹ không lo lắng về bất kỳ chuyện gì cả. Cô định kể lại chuyện về Cliff và Will Jefferson, nhưng lại thôi. Có vẻ chuyện đó quá phức tạp và cô thấy không nên dính líu hay can thiệp vào.
“Vậy, giờ em có thể nói cho mọi người rồi”, Jon nói.
Maryellen gật đầu. Thực ra, cô muốn cho cả thế giới biết ấy chứ.
Ôm ấp chồng, Maryellen lẩm bẩm. “Rachel và em đã nói chuyện rất lâu”.
Jon ậm ừ qua loa, lộ rõ vẻ uể oải.
“Em sợ mình sắp mất cô ấy”, cô nói.
“Ý em là sao?”.
“Cô ấy đã yêu anh chàng hải quân Nate, và anh ta vừa có đợt chuyển quân.
Cô ấy rất nhớ anh ta”.
“Vậy thì tốt”.
Thấy anh nói không đúng ý mình nhưng Maryellen cũng không buồn giải thích, vì cô biết Jon đang buồn ngủ. “Anh vẫn nhớ cảm giác đang yêu là thế nào phải không?”, cô không thể không đùa.
“Chắc chắn rồi”.
Maryellen có thể nhìn thấy nụ cười của anh trong bóng tối. “Nó đi kèm theo rất nhiều lợi ích đó Maryellen hôn cằm anh. “Em nghĩ cô ấy sẽ chuyển tới California”.
“Ai?”.
“Rachel”.
“À, phải, bạn em...”. Câu trả lời của anh đi kèm với một tiếng ngáy nhẹ. Vài phút sau, Maryellen đã nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Anh đã làm việc vất vả và phải đứng trong suốt ca làm. Nhưng mọi việc sắp khác rồi; rồi việc chụp ảnh của anh sẽ đủ trang trải cho gia đình.
Cảm thấy thật viên mãn, Maryellen khép mi. Khi gần chìm vào giấc ngủ thì cậu nhóc háu đói Drake làm cô giật mình. Cô choàng dậy.
“Đây đây” cô nhỏ nhẹ, vén chăn rồi ra khỏi giường. Cho dù cô sắp bắt đầu vai trò mới là quản lý của Jon, thì công việc lúc này của cô là làm mẹ. Như để nhắc nhở cô điều đó, Drake lại gào lên.