Chiều thứ bảy, Teri vùi đầu vào cuốn sách dạy nấu ăn, cố tìm kiếm một món ăn giúp Bobby cảm thấy ngon miệng hơn. Từ khi biết cô có bầu, anh có vẻ ăn uống kém đi. Nhưng ngược lại, cô lại thấy khá lên. Những cơn ốm nghén vào lúc sáng và chiều tối đã bớt dần; cảm giác nôn nao chỉ thi thoảng mới xảy ra.
Tuy nhiên cảm giác thèm ăn của Bobby gần như đã biến mất.
Rồi, không chỉ dừng lại ở rắc rối đó, chồng cô còn nảy sinh thêm niềm yêu thích mới với những chương trình bán hàng trên tivi. Chỉ cần một gợi ý nhỏ nhất về công dụng của sản phẩm đối với bé yêu là anh lập tức đặt hàng ngay. Có khi một ngày họ nhận hàng đến hai, ba lần.
Mới đây thôi, Bobby đã mua đến ba cái cũi, năm chiếc nôi có mui và cả tá đồ chơi đủ để lấp đầy một nhà trẻ. Thứ gần nhất được chở tới nhà họ bằng xe tải nhỏ là một bộ dụng cụ tập thể dục. Mặc dù có yêu anh đến mấy, cô cũng phải chấm dứt ngay những việc này.
“Em đang đọc sách nấu ăn à”, Bobby hỏi khi bước vào trong bếp.
Cô gật đầu mà không ngẩng lên nhìn. Cô đang mải viết mấy mẩu ghi chú lên những thực đơn cô thực sự muốn thử trổ tài. Dù chưa đưa ra quyết định cuối cùng là sẽ chọn món nào, nhưng cô nghĩ nên bắt đầu với danh sách các loại rau.
“Có những cuốn sách nấu ăn còn hấp dẫn hơn cả tiểu thuyết”.
Bobby định tặc lưỡi định bình luận gì đó. Nhưng anh lại thôi.
“Cái gì đây?”, anh chỉ tay vào mảnh giấy trên bàn.
“Danh sách những thứ em cần mua ở tiệm rau quả”.
“Đưa cho James ấy”, chồng cô gợi ý.
“Em thích tự đi”. Teri tự lên tinh thần cho cuộc tranh luận mà cô biết chắc sẽ không thể tránh khỏi.
“Không phải là ý kiến hay đâu em”.
“Tại sao?”, Teri không muốn tranh cãi. Cô ghét điều đó Bobby không hiểu rằng cô là con người của xã hội. Ở nhà, cũng hay, nhưng đơn giản là điều này chưa đủ với cô. Cô cần gặp mọi người, giao tiếp với họ. Cả mấy ngày cuối tuần cô chẳng làm gì ngoài việc xem tivi và băng đĩa. Ồ, và còn sắp xếp lại tủ quần áo nữa chứ.
“Anh không muốn em...”. Bobby ngập ngừng. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. “Anh cần đảm bảo là em được an toàn. Anh đi với em nhé, được không?”.
“Bobby, đương nhiên là em sẽ an toàn mà. Và em biết anh không thích đến cửa hàng rau quả. Đây là vịnh Cedar, chứ không phải một thành phố lớn, đầy rẫy hiểm nguy, nên sẽ không có gì xảy ra với em đâu. Nhưng để anh thấy yên tâm thì em sẽ cho James đi cùng”. Cô cho rằng anh đã quá cẩn thận. Còn Bobby thì dường như tin rằng James có kỹ năng lái xe không thua gì những nhân vật trong phim “Điệp viên 007”. Tuy nhiên, để anh bớt căng thẳng, cô sẽ để James đi theo mình.
Anh nhìn cô âu yếm trong vài giây rồi nở một nụ cười nửa miệng. “Cảm ơn em”.
“Em muốn mời Christie đến. Anh không phản đối chứ?”
“Vì em hay vì James đây?”, anh đùa.
“Vì cả hai. Và em sẽ rủ con bé đi mua đồ cùng em luôn”. Cô coi đó như một sự sắp xếp thỏa đáng. James rõ ràng đã mê mẩn Christie, và cô em gái của Teri thì cũng đang ở trong tình trạng, “tình trong như đã...”. Teri ngờ rằng em gái cô đã bị hút hồn, chỉ có điều cô không biết Christie có muốn tiến xa hơn không thôi.
“Em nghĩ em sẽ làm món mì spaghetti”.
Bobby có vẻ hài lòng. “Nấu với sò hả em?”.
“Loại anh thích nhất”, cô nói.
“Sò”.
Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn một tuần qua Bobby tỏ ra thích thú một món ăn, điều đó khiến Teri cảm thấy nhẹ cả người.
Khi cô gọi điện, Christie tỏ vẻ rất vui khi được nói chuyện với chị gái và ngay lập tức nhận lời mời ăn tối.
“Chị sẽ đi mua vài thứ ở hàng rau quả. Em có muốn đi cùng không?” Teri hỏi.
“Sao lại không cơ chứ”, Christie đáp.
Một giờ sau, khi James đánh xe vào bãi đậu xe, Christie đã đứng đợi sẵn ở ngoài. Cô để James mở cửa xe.
“Xin chào”, anh nói với cô một cách trang trọng.
“Anh James”. Cô nghiêng đầu đáp lại.
Thế là có tiến triển, Teri thầm nghĩ. Christie thậm chí còn có thái độ rất nghiêm túc. Cô không vội vàng mà từ từ ngồi nhẹ nhàng vào ghế, và đồng thời cầm lên một cành hồng. Màu của bông hoa vô tình tôn thật hợp với đôi má đang ửng đỏ của cô.
“Chị rất vui vì có em đi cùng”, Teri nói. Cô đã khéo léo không nhắc tới bông hoa kia.
“Em cũng vậy”.
Teri để ý thấy ánh mắt của Christie đã gặp ánh mắt của James qua gương chiếu hậu.
“James”, Teri vừa nói vừa ngồi sát lại em gái. “Christie vừa hỏi tôi một câu khá thú vị. Anh thường làm gì khi không phải lái xe cho Bobby?”
Anh không trả lời ngay.
“Anh không phải trả lời nếu thấy không thích”, Teri trấn an anh. Cô không muốn làm James bối rối.
“Anh ấy cần phải tính toán thời gian đúng không chị?” Christie nói. “Vì thu nhập của anh ấy được tính theo giờ phải không?”
James vẫn chăm chú nhìn đường, và sau một phút im lặng, anh trả lời. “Tôi đọc sách”.
Bây giờ Teri mới biết điều này, nhưng cô cũng cố gắng gợi chuyện.
“Anh đọc gì?”. Christie hỏi.
“Mọi thứ. Tiểu thuyết đương đại, kinh điển, các loại truyện về người thật việc thật”.
Teri thấy rất ấn tượng về những điều này, và cô chắc rằng em gái cô cũng có cảm giác như mình.
Khi họ về nhà, Christie giúp Teri làm bữa tối, vừa làm họ vừa cười đùa rồi đôi lúc lại thủ thỉ đầy bí mật. Bobby thi thoảng lại bước vào bếp để xem vợ mình và Christie đang nói những chuyện gì và đôi lúc anh cũng tham gia.
Bữa tối thật ngon - và vui vẻ - nhưng dù được Teri mời, James vẫn từ chối tham dự. Khi cô và Christie đang thu dọn hết bát đĩa và đồ ăn thừa thì chuông điện thoại reo. Nhìn màn hình, cô biết đó là số của Rachel. Khi nhấc ống nghe, Teri thấy em gái lẩn ra ngoài, chắc là để hút thuốc.
Vì hiện tại chỉ làm nửa ngày, nên Teri rất mong mỏi được gặp gỡ những người bạn thân của mình.
“Mọi chuyện thế nào?”. Teri sốt sắng hỏi vì đã lâu cô không gặp Rachel.
“Ồ, ổn. Mọi chuyện vẫn suôn sẻ”.
Lời động viên đó không đủ để thuyết phục Teri. Cô biết Rachel đang cảm thấy căng thẳng vì cuộc vận động sắp tới mà Nate muốn cô tham gia.
“Còn Bruce?”. Teri nhấn mạnh. Cô tin rằng bất kỳ chuyện gì khiến Rachel thực sự buồn phiền đều có nguồn gốc từ mối quan hệ với Bruce Peyton.
Chỉ có sự im lặng đáp lại câu hỏi của cô. Rồi Rachel ậm ừ. “Sao cậu lại hỏi tớ về Bruce?”.
“Sao cậu lại tỏ ra dè chừng quá vậy?”.
“Tớ đâu có dè chừng!”.
Teri cười một mình. “Phải, cậu là vậy. Thật ra, bất kỳ lúc nào tớ nhắc đến tên anh ta, là cậu chống chế ngay lập tức. Để làm gì cơ chứ?”.
“Không có gì, thực sự không có gì”, Rachel phản đối. Rồi cô chuyển sang chủ đề về Nate. “Tớ yêu Nate, cậu biết đấy. Cuối tuần này, bọn tớ sẽ bên nhau”.
Teri tròn mắt. Cô đã nghe quá đủ về chuyến đi vận động điên rồ này đến nỗi không muốn nhớ gì đến nó. “Tớ tưởng cậu, Bruce và Jolene sẽ tới Taco Shack tối nay”. Teri biết điều này vì cô đã gọi điện mời Rachel tham dự cùng họ bữa tối. Rachel buộc phải từ chối cô; Bruce dường như muốn chiêu đãi cô cùng con gái anh nhân dịp Jonlene được bầu làm lớp trưởng.
“Bọn tớ đã đến Taco Shack”.
Hoặc là Teri đã biết quá nhiều về chuyện này nên Rachel không buồn kể thêm nữa hoặc có điều gì đó đã xảy ra vì hiếm khi cô ấy kể về nó một cách ngắn gọn như vậy. Thông thường, Rachel sẽ không trả lời cụt lủn khi kể về chuyện của Jolene; cô sẽ huyên thuyên về mọi chuyện liên quan đến thành tích của cô bé như thế cô bé mười hai tuổi ấy là con đẻ của mình vậy. Sự im lặng của Rachel quả là quá bất bình thường.
“Và?” Teri gợi chuyện, cô chắc mẩm rằng thái độ kỳ quặc của Rachel có liên quan tới Bruce.
“Và bọn tớ có một bữa tối vui vẻ”, Rachel nói lí nhí Và rồi có chuyện... xảy ra sau bữa tối”.
Đúng như Teri đã đoán, Rachel có vẻ ngập ngừng. “Cậu nên nói với tớ”, Teri khích lệ.
“Thật tồi tệ. Cả hai đều không có ý định làm chuyện đó và giờ... giờ tớ sợ rằng nó sẽ hủy hoại tất cả”. Cô hít một hơi sâu. “Tớ không biết phải làm gì. Tớ nghĩ Bruce cũng có chung cảm nghĩ rằng nó thật tồi tệ và...”.
“Chà”, Teri chặn lời Rachel. “Bắt đầu từ đầu xem nào”.
Rachel lại thở dài. “Jolene được bạn rủ tới ngủ cùng và cô bé đã nhận lời.
Bruce cũng đồng ý, nên bọn tớ đi ăn tối cùng nhau”. Một thoáng im lặng.
“Chuyện đó cũng không có gì quá đáng phải không?”. Cô hỏi vẻ băn khoăn.
“Đúng”.
“Bọn tớ đi hai xe”, Rachel tiếp tục. “Tớ phải dẫn dắt câu chuyện một chút”.
“Các cậu đã vui vẻ bên nhau? Ý tớ là thưởng thức bữa tối ấy”. Teri tiếp lời.
Rachel dừng lại. “Bọn tớ vẫn luôn thế. Bruce và tớ rất hợp nhau mà”. Cô cười nhưng Teri lại thấy nó giống một tiếng nức nở nhiều hơn. “Nhân viên ở Taco Shack đều quen bọn tớ vì bọn tớ đến đó thường xuyên, tới mức họ cứ tưởng bọn tớ là vợ chồng. Và Bruce với tớ cũng giả bộ là như thế”.
“Điều này... thật ngọt ngào”, Teri nói, mặc dù cô thấy ngọt ngào vẫn chưa phải từ đắt nhất.
Rachel phớt lờ lời bình luận đó. “Tớ nghĩ tớ không nên đi ăn tối cùng Bruce nữa”.
“Tại sao không? Hai người luôn vui vẻ bên nhau. Chuyện này chẳng có gì cả”.
“Trước đây thì đúng là chẳng có gì thật, nhưng tối hôm nay thì...”, Rachel trầm giọng.
Teri đợi nghe lời giải thích từ Rachel, vài giây sau Rachel tiếp tục lên tiếng.
“Sau bữa tối, bọn tớ cùng đi đến bãi đậu xe. Cậu cũng biết là bây giờ trời tối nhanh như thế nào rồi đấy. Ôi, tớ đang đi tới chỗ xe của mình và không để ý nên bị vấp”.
“Cậu có bị ngã không?”.
“Không, Bruce nắm được khuỷu tay của tớ và rồi...”, Rachel chợt chùng giọng xuống, “...anh ấy đã hôn tớ”.
“Vậy là anh ấy đã hôn cậu”. Teri nói. “Thế cậu có đáp lại nụ hôn đó không?”.
“Có...”.
“Được, nhưng cậu cũng từng hôn anh ấy rồi mà”.
“Ý tớ là bọn tớ đã có một nụ hôn thực sự”, Rachel phân tích. “Đó không phải là cách hôn xã giao lên má hay môi, hoặc một nụ hôn của bạn bè. Tớ đã hôn như chưa bao giờ được hôn. Đó là những cái hôn khiến người tớ mềm nhũn như muốn tan chảy”.
“Hôn ngấu nghiến?”.
“Phải”.
“Ố ồ...”.
“Tớ nghĩ Bruce cũng bị sốc giống tớ. Bọn tớ cứ đứng đó nhìn nhau rất lâu và rồi anh ấy xin lỗi tớ, tớ cũng xin lỗi và nói rằng tớ nhớ Nate nên mới phản ứng với anh ấy như vậy”.
“Vì cậu nhớ Nate?”. Chắc chắn chính Rachel cũng không thực sự tin vào lời nói đó.
“Phải”, Rachel vội nói như muốn quên đi nụ hôn với Bruce. “Tớ phải chuyển tới San Diego theo ý của Nate...”
Teri phải kìm lắm để không gào lên rằng việc rời khỏi vịnh Cedar sẽ là một sai lầm lớn. Đối lúc, Teri có cảm giác rằng tình cảm Rachel dành cho Bruce phức tạp tới mức thậm chí chính họ cũng không nhận ra được. Teri sợ rằng Rachel sẽ là người cuối cùng nhận ra điều đó.
“Những nụ hôn khờ dại đó khiến cả hai đều bối rối. Anh ấy xin lỗi về những gì đã xảy ra và tớ cũng vậy. Giờ tớ sợ rằng mọi chuyện đã thay đổi”. Giọng Rachel nghe thật não nề. “Đó là lý do tại sao tớ gọi cậu Teri ạ. Tớ sợ rằng rồi mọi chuyện giữa bọn tớ sẽ không còn được như xưa nữa, nếu điều đó thực sự đến không biết tớ có chịu nổi không”.
“Cứ để thời gian trả lời”, Teri nhẹ nhàng. Bruce cần có thời gian để suy nghĩ về mọi việc và cậu cũng vậy. Cả hai đều đang sốc. Cậu sẽ sớm gặp lại Nate và lúc đó cậu sẽ hiểu được điều mình muốn.
Hẳn là Rachel cũng muốn tin rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Và vì thương bạn, Teri cũng rất mong như vậy. Gác máy, cô quay đi tìm kiêm em gái. Cô không ngạc nhiên khi thấy Christie đang ngồi trên ghế ngoài hiên. James đang ở đó cùng cô, và dù bầu trời buổi tối khá lạnh, nhưng dường như cả hai người chẳng ai để ý tới điều đó. Trên bầu trời quang đãng, mặt trăng tròn tỏa ánh sáng dịu dàng cùng những vì sao lấp lánh. Nhìn thấy Teri, James vội đứng lên khỏi ghế.
“Tôi tham gia cùng được chứ?”, cô hỏi.
“Đương nhiên rồi ạ”, Christie đáp.
James kéo ghế cho cô ngồi cạnh em gái.
“James vừa kể cho em nghe về cuốn sách anh ấy đang đọc”, Christie nói.
Dường như anh thấy không thoải mái với sự có mặt của cô nên lại đứng lên.
“Xin phép hai quý cô, tôi về phòng”.
“Tạm biệt James”. Teri và Christie cùng nói.
Anh cúi đầu. “Tạm biệt Christie, tạm biệt cô Teri”.
Ngay sau khi James đi khỏi, Teri buột miệng.
“Christie?”.
“Em đã bảo anh ấy bỏ cái từ ‘cô’ vô nghĩa đó đi”.
Teri đã nói James điều này hàng chục lần, nhưng anh chẳng bao giờ để ý sửa. Vậy mà anh lại sẵn sàng nghe theo em gái cô.
Chiều thứ bảy, Teri vùi đầu vào cuốn sách dạy nấu ăn, cố tìm kiếm một món ăn giúp Bobby cảm thấy ngon miệng hơn. Từ khi biết cô có bầu, anh có vẻ ăn uống kém đi. Nhưng ngược lại, cô lại thấy khá lên. Những cơn ốm nghén vào lúc sáng và chiều tối đã bớt dần; cảm giác nôn nao chỉ thi thoảng mới xảy ra.
Tuy nhiên cảm giác thèm ăn của Bobby gần như đã biến mất.
Rồi, không chỉ dừng lại ở rắc rối đó, chồng cô còn nảy sinh thêm niềm yêu thích mới với những chương trình bán hàng trên tivi. Chỉ cần một gợi ý nhỏ nhất về công dụng của sản phẩm đối với bé yêu là anh lập tức đặt hàng ngay. Có khi một ngày họ nhận hàng đến hai, ba lần.
Mới đây thôi, Bobby đã mua đến ba cái cũi, năm chiếc nôi có mui và cả tá đồ chơi đủ để lấp đầy một nhà trẻ. Thứ gần nhất được chở tới nhà họ bằng xe tải nhỏ là một bộ dụng cụ tập thể dục. Mặc dù có yêu anh đến mấy, cô cũng phải chấm dứt ngay những việc này.
“Em đang đọc sách nấu ăn à”, Bobby hỏi khi bước vào trong bếp.
Cô gật đầu mà không ngẩng lên nhìn. Cô đang mải viết mấy mẩu ghi chú lên những thực đơn cô thực sự muốn thử trổ tài. Dù chưa đưa ra quyết định cuối cùng là sẽ chọn món nào, nhưng cô nghĩ nên bắt đầu với danh sách các loại rau.
“Có những cuốn sách nấu ăn còn hấp dẫn hơn cả tiểu thuyết”.
Bobby định tặc lưỡi định bình luận gì đó. Nhưng anh lại thôi.
“Cái gì đây?”, anh chỉ tay vào mảnh giấy trên bàn.
“Danh sách những thứ em cần mua ở tiệm rau quả”.
“Đưa cho James ấy”, chồng cô gợi ý.
“Em thích tự đi”. Teri tự lên tinh thần cho cuộc tranh luận mà cô biết chắc sẽ không thể tránh khỏi.
“Không phải là ý kiến hay đâu em”.
“Tại sao?”, Teri không muốn tranh cãi. Cô ghét điều đó Bobby không hiểu rằng cô là con người của xã hội. Ở nhà, cũng hay, nhưng đơn giản là điều này chưa đủ với cô. Cô cần gặp mọi người, giao tiếp với họ. Cả mấy ngày cuối tuần cô chẳng làm gì ngoài việc xem tivi và băng đĩa. Ồ, và còn sắp xếp lại tủ quần áo nữa chứ.
“Anh không muốn em...”. Bobby ngập ngừng. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. “Anh cần đảm bảo là em được an toàn. Anh đi với em nhé, được không?”.
“Bobby, đương nhiên là em sẽ an toàn mà. Và em biết anh không thích đến cửa hàng rau quả. Đây là vịnh Cedar, chứ không phải một thành phố lớn, đầy rẫy hiểm nguy, nên sẽ không có gì xảy ra với em đâu. Nhưng để anh thấy yên tâm thì em sẽ cho James đi cùng”. Cô cho rằng anh đã quá cẩn thận. Còn Bobby thì dường như tin rằng James có kỹ năng lái xe không thua gì những nhân vật trong phim “Điệp viên ”. Tuy nhiên, để anh bớt căng thẳng, cô sẽ để James đi theo mình.
Anh nhìn cô âu yếm trong vài giây rồi nở một nụ cười nửa miệng. “Cảm ơn em”.
“Em muốn mời Christie đến. Anh không phản đối chứ?”
“Vì em hay vì James đây?”, anh đùa.
“Vì cả hai. Và em sẽ rủ con bé đi mua đồ cùng em luôn”. Cô coi đó như một sự sắp xếp thỏa đáng. James rõ ràng đã mê mẩn Christie, và cô em gái của Teri thì cũng đang ở trong tình trạng, “tình trong như đã...”. Teri ngờ rằng em gái cô đã bị hút hồn, chỉ có điều cô không biết Christie có muốn tiến xa hơn không thôi.
“Em nghĩ em sẽ làm món mì spaghetti”.
Bobby có vẻ hài lòng. “Nấu với sò hả em?”.
“Loại anh thích nhất”, cô nói.
“Sò”.
Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn một tuần qua Bobby tỏ ra thích thú một món ăn, điều đó khiến Teri cảm thấy nhẹ cả người.
Khi cô gọi điện, Christie tỏ vẻ rất vui khi được nói chuyện với chị gái và ngay lập tức nhận lời mời ăn tối.
“Chị sẽ đi mua vài thứ ở hàng rau quả. Em có muốn đi cùng không?” Teri hỏi.
“Sao lại không cơ chứ”, Christie đáp.
Một giờ sau, khi James đánh xe vào bãi đậu xe, Christie đã đứng đợi sẵn ở ngoài. Cô để James mở cửa xe.
“Xin chào”, anh nói với cô một cách trang trọng.
“Anh James”. Cô nghiêng đầu đáp lại.
Thế là có tiến triển, Teri thầm nghĩ. Christie thậm chí còn có thái độ rất nghiêm túc. Cô không vội vàng mà từ từ ngồi nhẹ nhàng vào ghế, và đồng thời cầm lên một cành hồng. Màu của bông hoa vô tình tôn thật hợp với đôi má đang ửng đỏ của cô.
“Chị rất vui vì có em đi cùng”, Teri nói. Cô đã khéo léo không nhắc tới bông hoa kia.
“Em cũng vậy”.
Teri để ý thấy ánh mắt của Christie đã gặp ánh mắt của James qua gương chiếu hậu.
“James”, Teri vừa nói vừa ngồi sát lại em gái. “Christie vừa hỏi tôi một câu khá thú vị. Anh thường làm gì khi không phải lái xe cho Bobby?”
Anh không trả lời ngay.
“Anh không phải trả lời nếu thấy không thích”, Teri trấn an anh. Cô không muốn làm James bối rối.
“Anh ấy cần phải tính toán thời gian đúng không chị?” Christie nói. “Vì thu nhập của anh ấy được tính theo giờ phải không?”
James vẫn chăm chú nhìn đường, và sau một phút im lặng, anh trả lời. “Tôi đọc sách”.
Bây giờ Teri mới biết điều này, nhưng cô cũng cố gắng gợi chuyện.
“Anh đọc gì?”. Christie hỏi.
“Mọi thứ. Tiểu thuyết đương đại, kinh điển, các loại truyện về người thật việc thật”.
Teri thấy rất ấn tượng về những điều này, và cô chắc rằng em gái cô cũng có cảm giác như mình.
Khi họ về nhà, Christie giúp Teri làm bữa tối, vừa làm họ vừa cười đùa rồi đôi lúc lại thủ thỉ đầy bí mật. Bobby thi thoảng lại bước vào bếp để xem vợ mình và Christie đang nói những chuyện gì và đôi lúc anh cũng tham gia.
Bữa tối thật ngon - và vui vẻ - nhưng dù được Teri mời, James vẫn từ chối tham dự. Khi cô và Christie đang thu dọn hết bát đĩa và đồ ăn thừa thì chuông điện thoại reo. Nhìn màn hình, cô biết đó là số của Rachel. Khi nhấc ống nghe, Teri thấy em gái lẩn ra ngoài, chắc là để hút thuốc.
Vì hiện tại chỉ làm nửa ngày, nên Teri rất mong mỏi được gặp gỡ những người bạn thân của mình.
“Mọi chuyện thế nào?”. Teri sốt sắng hỏi vì đã lâu cô không gặp Rachel.
“Ồ, ổn. Mọi chuyện vẫn suôn sẻ”.
Lời động viên đó không đủ để thuyết phục Teri. Cô biết Rachel đang cảm thấy căng thẳng vì cuộc vận động sắp tới mà Nate muốn cô tham gia.
“Còn Bruce?”. Teri nhấn mạnh. Cô tin rằng bất kỳ chuyện gì khiến Rachel thực sự buồn phiền đều có nguồn gốc từ mối quan hệ với Bruce Peyton.
Chỉ có sự im lặng đáp lại câu hỏi của cô. Rồi Rachel ậm ừ. “Sao cậu lại hỏi tớ về Bruce?”.
“Sao cậu lại tỏ ra dè chừng quá vậy?”.
“Tớ đâu có dè chừng!”.
Teri cười một mình. “Phải, cậu là vậy. Thật ra, bất kỳ lúc nào tớ nhắc đến tên anh ta, là cậu chống chế ngay lập tức. Để làm gì cơ chứ?”.
“Không có gì, thực sự không có gì”, Rachel phản đối. Rồi cô chuyển sang chủ đề về Nate. “Tớ yêu Nate, cậu biết đấy. Cuối tuần này, bọn tớ sẽ bên nhau”.
Teri tròn mắt. Cô đã nghe quá đủ về chuyến đi vận động điên rồ này đến nỗi không muốn nhớ gì đến nó. “Tớ tưởng cậu, Bruce và Jolene sẽ tới Taco Shack tối nay”. Teri biết điều này vì cô đã gọi điện mời Rachel tham dự cùng họ bữa tối. Rachel buộc phải từ chối cô; Bruce dường như muốn chiêu đãi cô cùng con gái anh nhân dịp Jonlene được bầu làm lớp trưởng.
“Bọn tớ đã đến Taco Shack”.
Hoặc là Teri đã biết quá nhiều về chuyện này nên Rachel không buồn kể thêm nữa hoặc có điều gì đó đã xảy ra vì hiếm khi cô ấy kể về nó một cách ngắn gọn như vậy. Thông thường, Rachel sẽ không trả lời cụt lủn khi kể về chuyện của Jolene; cô sẽ huyên thuyên về mọi chuyện liên quan đến thành tích của cô bé như thế cô bé mười hai tuổi ấy là con đẻ của mình vậy. Sự im lặng của Rachel quả là quá bất bình thường.
“Và?” Teri gợi chuyện, cô chắc mẩm rằng thái độ kỳ quặc của Rachel có liên quan tới Bruce.
“Và bọn tớ có một bữa tối vui vẻ”, Rachel nói lí nhí Và rồi có chuyện... xảy ra sau bữa tối”.
Đúng như Teri đã đoán, Rachel có vẻ ngập ngừng. “Cậu nên nói với tớ”, Teri khích lệ.
“Thật tồi tệ. Cả hai đều không có ý định làm chuyện đó và giờ... giờ tớ sợ rằng nó sẽ hủy hoại tất cả”. Cô hít một hơi sâu. “Tớ không biết phải làm gì. Tớ nghĩ Bruce cũng có chung cảm nghĩ rằng nó thật tồi tệ và...”.
“Chà”, Teri chặn lời Rachel. “Bắt đầu từ đầu xem nào”.
Rachel lại thở dài. “Jolene được bạn rủ tới ngủ cùng và cô bé đã nhận lời.
Bruce cũng đồng ý, nên bọn tớ đi ăn tối cùng nhau”. Một thoáng im lặng.
“Chuyện đó cũng không có gì quá đáng phải không?”. Cô hỏi vẻ băn khoăn.
“Đúng”.
“Bọn tớ đi hai xe”, Rachel tiếp tục. “Tớ phải dẫn dắt câu chuyện một chút”.
“Các cậu đã vui vẻ bên nhau? Ý tớ là thưởng thức bữa tối ấy”. Teri tiếp lời.
Rachel dừng lại. “Bọn tớ vẫn luôn thế. Bruce và tớ rất hợp nhau mà”. Cô cười nhưng Teri lại thấy nó giống một tiếng nức nở nhiều hơn. “Nhân viên ở Taco Shack đều quen bọn tớ vì bọn tớ đến đó thường xuyên, tới mức họ cứ tưởng bọn tớ là vợ chồng. Và Bruce với tớ cũng giả bộ là như thế”.
“Điều này... thật ngọt ngào”, Teri nói, mặc dù cô thấy ngọt ngào vẫn chưa phải từ đắt nhất.
Rachel phớt lờ lời bình luận đó. “Tớ nghĩ tớ không nên đi ăn tối cùng Bruce nữa”.
“Tại sao không? Hai người luôn vui vẻ bên nhau. Chuyện này chẳng có gì cả”.
“Trước đây thì đúng là chẳng có gì thật, nhưng tối hôm nay thì...”, Rachel trầm giọng.
Teri đợi nghe lời giải thích từ Rachel, vài giây sau Rachel tiếp tục lên tiếng.
“Sau bữa tối, bọn tớ cùng đi đến bãi đậu xe. Cậu cũng biết là bây giờ trời tối nhanh như thế nào rồi đấy. Ôi, tớ đang đi tới chỗ xe của mình và không để ý nên bị vấp”.
“Cậu có bị ngã không?”.
“Không, Bruce nắm được khuỷu tay của tớ và rồi...”, Rachel chợt chùng giọng xuống, “...anh ấy đã hôn tớ”.
“Vậy là anh ấy đã hôn cậu”. Teri nói. “Thế cậu có đáp lại nụ hôn đó không?”.
“Có...”.
“Được, nhưng cậu cũng từng hôn anh ấy rồi mà”.
“Ý tớ là bọn tớ đã có một nụ hôn thực sự”, Rachel phân tích. “Đó không phải là cách hôn xã giao lên má hay môi, hoặc một nụ hôn của bạn bè. Tớ đã hôn như chưa bao giờ được hôn. Đó là những cái hôn khiến người tớ mềm nhũn như muốn tan chảy”.
“Hôn ngấu nghiến?”.
“Phải”.
“Ố ồ...”.
“Tớ nghĩ Bruce cũng bị sốc giống tớ. Bọn tớ cứ đứng đó nhìn nhau rất lâu và rồi anh ấy xin lỗi tớ, tớ cũng xin lỗi và nói rằng tớ nhớ Nate nên mới phản ứng với anh ấy như vậy”.
“Vì cậu nhớ Nate?”. Chắc chắn chính Rachel cũng không thực sự tin vào lời nói đó.
“Phải”, Rachel vội nói như muốn quên đi nụ hôn với Bruce. “Tớ phải chuyển tới San Diego theo ý của Nate...”
Teri phải kìm lắm để không gào lên rằng việc rời khỏi vịnh Cedar sẽ là một sai lầm lớn. Đối lúc, Teri có cảm giác rằng tình cảm Rachel dành cho Bruce phức tạp tới mức thậm chí chính họ cũng không nhận ra được. Teri sợ rằng Rachel sẽ là người cuối cùng nhận ra điều đó.
“Những nụ hôn khờ dại đó khiến cả hai đều bối rối. Anh ấy xin lỗi về những gì đã xảy ra và tớ cũng vậy. Giờ tớ sợ rằng mọi chuyện đã thay đổi”. Giọng Rachel nghe thật não nề. “Đó là lý do tại sao tớ gọi cậu Teri ạ. Tớ sợ rằng rồi mọi chuyện giữa bọn tớ sẽ không còn được như xưa nữa, nếu điều đó thực sự đến không biết tớ có chịu nổi không”.
“Cứ để thời gian trả lời”, Teri nhẹ nhàng. Bruce cần có thời gian để suy nghĩ về mọi việc và cậu cũng vậy. Cả hai đều đang sốc. Cậu sẽ sớm gặp lại Nate và lúc đó cậu sẽ hiểu được điều mình muốn.
Hẳn là Rachel cũng muốn tin rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Và vì thương bạn, Teri cũng rất mong như vậy. Gác máy, cô quay đi tìm kiêm em gái. Cô không ngạc nhiên khi thấy Christie đang ngồi trên ghế ngoài hiên. James đang ở đó cùng cô, và dù bầu trời buổi tối khá lạnh, nhưng dường như cả hai người chẳng ai để ý tới điều đó. Trên bầu trời quang đãng, mặt trăng tròn tỏa ánh sáng dịu dàng cùng những vì sao lấp lánh. Nhìn thấy Teri, James vội đứng lên khỏi ghế.
“Tôi tham gia cùng được chứ?”, cô hỏi.
“Đương nhiên rồi ạ”, Christie đáp.
James kéo ghế cho cô ngồi cạnh em gái.
“James vừa kể cho em nghe về cuốn sách anh ấy đang đọc”, Christie nói.
Dường như anh thấy không thoải mái với sự có mặt của cô nên lại đứng lên.
“Xin phép hai quý cô, tôi về phòng”.
“Tạm biệt James”. Teri và Christie cùng nói.
Anh cúi đầu. “Tạm biệt Christie, tạm biệt cô Teri”.
Ngay sau khi James đi khỏi, Teri buột miệng.
“Christie?”.
“Em đã bảo anh ấy bỏ cái từ ‘cô’ vô nghĩa đó đi”.
Teri đã nói James điều này hàng chục lần, nhưng anh chẳng bao giờ để ý sửa. Vậy mà anh lại sẵn sàng nghe theo em gái cô.