Cũng vào ngày hôm đó, Jolene đến thăm Rachel. Cô bé gọi điện cho cô sau khi tan học để nhờ cô đến đón. Rachel đón cô bé và Jolene đã kể cho cô nghe về trận cãi lộn với cô bạn Michelle. Sau đó họ đi sơn móng chân và tán chuyện về những cậu nhóc dễ thương ở lớp của cô bé. Rachel an ủi Jolene về chuyện với Michelie rồi đưa cô bé tới cửa hiệu Pancake Palace để ăn tối sớm. Trước đó Jolene đã gọi điện về xin phép bố. Khoảng bảy giờ thì Rachel lái xe đưa cô bé về nhà.
“Cám ơn cô Rachel, cháu rất vui”, cô bé mười hai tuổi nói khi mở cửa xe trước nhà mình.
Rachel tắt máy. “Cô nghĩ cô nên vào nói chuyện với bố cháu một lát”.
Jolene có vẻ ngạc nhiên rồi tỏ rõ sự hài lòng. “Tuyệt quá”.
Rachel lấy hết quyết tâm, nuốt nước bọt một cách khó khăn và bước theo Jolene vào nhà.
“Bố ơi!”, cô bé hét lên khi bước vào trong.
“Cô Rachel đến này”. Không có tiếng đáp nên cô bé lại hét lên lần nữa, lần này rõ to. “Bố ơi!”. Cô bé nhìn vào bếp rồi quay sang Rachel. “Có thể bố đang ở dưới hầm”.
Để cô lại một mình trong hành lang, Jolene để cô mở một cánh cửa rồi biến mất.
Không lâu sau, Bruce bước lên cầu thang, Jolene bám sát gót. Anh mặc một chiếc sơmi trơn màu xanh, trên mái tóc và vai anh dính một lớp mạt cưa dày.
“Em có nên quay lại sau không nhỉ?”. Rachel hỏi.
“Cô cứ ở đây”, Jolene vui vẻ nói. “Bố đang làm đồ gỗ. Bố lúc nào cũng thích công việc đó”.
Rachel lại không biết điều này ở anh. Cô có cảm giác còn nhiều điều nữa về anh mà mình chưa biết.
“Anh Bruce?”. Cô cau mày nhìn anh. “Như thế có được không?”.
Anh nhún vai. “Anh cũng định nghỉ rồi. À này”, anh nói với con gái.
“Michelle gọi điện đấy”.
“Nó gọi hả?”. Jolene mở to mắt và cô bé cười toe toét với Rachel, Rachel cũng cười khích lệ.
“Bố bảo con sẽ gọi lại ngay khi về đến nhà”, Bruce nói thêm.
“Cháu có nên gọi không?”, cô bé xúc động hỏi Rachel.
“Tất nhiên rồi. Gọi cho bạn ấy ngay đi”, cô gợi ý. “Dù sao cô vẫn muốn nói chuyện với bố cháu”.
Jolene giơ ngón cái ra vẻ tán đồng rồi chạy vụt đi.
“Chúng ta uống một ly cà phê nhé?”, cô nói với Bruce. Như thế giúp cô có một thứ gì đó để cầm, một việc để làm. Có thể anh không cần điều đó, nhưng cô thì cần.
Bruce gật đầu, phủi lớp mạt cưa dính trên tay rồi đi theo Rachel vào bếp.
Anh kéo một chiếc ghế cạnh bàn cho cô.
Căn phòng quá bừa bộn. Bát đĩa bẩn chất đống trong bồn rửa, một hộp bánh quy bị đổ bừa trên mặt bàn. Một cái chảo nằm trên bếp lò với những gì còn lại của món hầm đóng hộp mà anh đã hâm nóng lại. Chiếc vỏ hộp rỗng nằm gần đó bên cạnh hộp sữa.
“Anh không nghĩ sẽ có khách”, Bruce nói. Anh cho hộp sữa vào tủ lạnh rồi quay người lại đối diện với cô hai tay nhét vào túi sau quần. “Anh sẽ pha cà phê”.
“Thôi, nếu anh bận thì không cần phải pha đâu”, Rachel đáp.
“Không bận gì đâu mà”. Anh với tay lấy bình thuỷ tinh, đổ đầy nước rồi hắt cặn thừa còn lại từ buổi sáng đi.
“Em muốn một lần nữa cám ơn anh đã tới đồn cảnh sát tối hôm đó”, cô bắt đầu.
“Nghe này Rachel, anh rất mừng vì em không sao. Lái xe đưa em về nhà đâu phải hành động anh hùng gì, nên em đừng cám ơn nữa nhé. Em nói thẳng vào vấn đề đi chứ”.
Vẻ cộc lốc của anh khiến Rachel ngạc nhiên. Cô đã chuẩn bị bài phát biểu nho nhỏ của mình khá kỹ lưỡng, nhưng anh đang khiến nó trở nên khó khăn.
Anh đứng cách xa cô hết mức có thể trong gian bếp dựa hông vào quầy bếp.
“Thật ra”, cô hít một hơi thật sâu và nói, “có vài điều em muốn nói..”.
“Ví dụ?”. Anh tiếp tục pha cà phê, đổ nước vào máy và cho thêm cà phê xay mới vào. Khi làm xong, anh ngồi trên chiếc ghế đối diện cô.
Như thế này tốt hơn. Ít nhất họ cũng nhìn vào mắt nhau. “Nate và em...”. Cô không có cơ hội nói hết câu.
“Vậy là em đã quyết định cưới cậu ta hả?”. Mặt anh có vẻ xa xăm, như thể anh không cho cô nói nữa.
“Không!”.
“Không à?”. Anh nhắc lại.
“Em sẽ không cưới Nate”. Nếu cô hy vọng thấy có phản ứng nơi Bruce thì anh có vẻ quyết tâm không để bộc lộc điều đó.
“Thật ra thì có thể em sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa”.
Chiếc máy pha cà phê phát ra tiếng sôi ùng ục. Bruce bước tới và với lấy mấy cái cốc sạch trên giá chén bát. “Em muốn uống cà phê như thế nào?”.
Rachel sững sờ trước câu hỏi của anh. Sau sáu năm, anh biết rõ câu trả lời như bản thân cô vậy.
Thấy cô không đáp, anh lại tự trả lời câu hỏi của mình. “Đen đúng không?”.
Cô thấy vẻ thờ ơ của anh còn hơn cả si nhục; cô thấy đau đớn. Họ đã cùng uống cà phê không biết bao nhiêu lần rồi.
Cô đứng phắt dậy. “Đây đúng là một ý tưởng tồi”.
Bruce không cần nói thêm bất cứ lời nào để Rachel hiểu được cảm giác của anh. Anh đã có được điều anh muốn tất cả những gì anh muốn, và điều anh muốn chỉ là bà mẹ thứ hai cho con gái mình.
“Ý em là gì?”, anh hỏi.
“Em thật sai lầm khi đến đây”. Cô đổ lỗi cho Teri về việc này. Teri chính là người đã khuyến khích cô nói chuyện với Bruce. Cô đã phải mất rất nhiều công sức cho buổi nói chuyện này.
Anh nhìn cô với vẻ thách thức. “Anh không hiểu có chuyện gì”.
“Không có gì đâu, nên anh đừng lo”. Cô với lấy túi xách. “Em xin lỗi đã làm phiền anh, Bruce. Sẽ không thế nữa”.
Không chờ trả lời, cô lao ra cửa. Ít nhất thì giờ đây mình đã biết, Rachel cay đắng nghĩ. Anh ta không muốn mình cưới Nate, nhưng cũng không muốn cưới mình. Mình thật ngu ngốc.
“Rachel? Cô Rachel”. Jolene đứng ở cửa gọi cô. Không phải là Bruce.
Rachel vẫy tay nhưng không dừng lại. Trở về nhà, cô cảm thấy mệt mỏi, bực tức, giận dữ và đau đớn. Cô trải qua nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng chủ yếu là giận dữ.
Cô cố gắng đọc sách, nhưng đầu óc của cô không thể tập trung vào những dòng chữ. Cô lên mạng, trả lời vài bức thư, nhưng cuối cùng cô cũng không có tâm trạng làm việc đó. Cô chắc chắn mình cũng không muốn gọi điện cho bất cứ ai được gọi là bạn cả.
Cuối cùng, cô lấy ra đa phim DVD ưa thích, và nướng bỏng ngô bằng lò vi sóng. Dù không đói nhưng cô vẫn ăn. Sau đó cô cảm thấy ngán và còn giận dữ với bản thân hơn.
Mười giờ, cô đi tắm, mặc đồ ngủ và áo khoác dày rồi quăng mình xuống trước tivi xem nốt bộ phim.
Cô giật mình khi chuông cửa reo lên lúc gần mười một giờ. Nhìn qua lỗ trên cửa, cô thoáng chút phân vân. Buce.
Hít một hơi thật sâu, cô mở khoá và hé cửa ra. “Chuyện gì thế?”.
Bruce bê một khay bằng bìa các-tông có hai chiếc cốc. “Anh mang cà phê đến”, anh nói.
“Anh không nghĩ bây giờ đã hơi muộn, và như thế thì không nên dùng cà phê hả?”, cô lạnh lung hỏi.
“Anh đã lọc kỹ rồi”.
“Ồ”. Cô bước tránh sang một bên và anh bước vào trong nhà.
“Cà phê đen là của em, đúng theo sở thích”. Anh nhấc chiếc cốc trên khay ra đưa cho cô.
Sau đó anh đi vào phòng khách mà chẳng cần sự cho phép của cô, rồi anh ngồi xuống một đầu của chiếc ghế sô-pha. Cô ngồi ở đầu bên kia nhấm nháp ly cà phê.
Cô tắt phim. Bao trùm lên họ là một sự im lặng. Vì anh là người đến nhà của cô nên Rachel cho rằng anh nên nói trước.
Cuối cùng thì anh cũng mở lời. “Anh xin lỗi về những điều anh nói và làm tối nay”.
Cô gật đầu, nhấp một ngụm cà phê. Chắc anh đã hiểu rằng anh làm tổn thương cô đến mức nào.
“Em có muốn nói cho anh biết vì sao em giận như vậy không?”.
“Không”. Sau khi thừa nhận mình đã cắt đứt quan hệ với Nate, cô đã hy vọng, không, cô đã tin anh sẽ nói ra tình cảm của mình. Nhưng anh không làm vậy, và giờ đây cô đã hiểu là tại sao. Dù sao thì anh cũng đã dùng cách của mình để thể hiện cho cô thấy cô ít có ý nghĩa với anh như thế nào.
“Nếu anh đã làm em tổn thương thì hãy nói cho anh biết”.
Rachel ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. “Anh chẳng làm gì cả”.
Trông anh có vẻ không thoải mái lắm và họ lại rơi vào sự im lặng kỳ quặc.
“Vậy anh nghĩ mình nên đi về”. Anh đứng dậy, đặt chiếc ly lên bàn cà phê.
Rachel vẫn nắm chặt chiếc ly của mình và đưa anh ra cửa.
“Anh thấy nhớ lúc còn là bạn của em”, anh nói với cô.
Cô không thừa nhận lời anh. Bạn sao? Bà mẹ thay thế thì đúng hơn. Và thỉnh thoảng cùng đi ăn tối. Cô đóng nhiều vai trò, nhưng không phải là một người bạn theo đúng nghĩa. Người yêu thì càng không.
“Tạm biệt Bruce”, cô lặng lẽ nói và đóng cửa lại.
Cũng vào ngày hôm đó, Jolene đến thăm Rachel. Cô bé gọi điện cho cô sau khi tan học để nhờ cô đến đón. Rachel đón cô bé và Jolene đã kể cho cô nghe về trận cãi lộn với cô bạn Michelle. Sau đó họ đi sơn móng chân và tán chuyện về những cậu nhóc dễ thương ở lớp của cô bé. Rachel an ủi Jolene về chuyện với Michelie rồi đưa cô bé tới cửa hiệu Pancake Palace để ăn tối sớm. Trước đó Jolene đã gọi điện về xin phép bố. Khoảng bảy giờ thì Rachel lái xe đưa cô bé về nhà.
“Cám ơn cô Rachel, cháu rất vui”, cô bé mười hai tuổi nói khi mở cửa xe trước nhà mình.
Rachel tắt máy. “Cô nghĩ cô nên vào nói chuyện với bố cháu một lát”.
Jolene có vẻ ngạc nhiên rồi tỏ rõ sự hài lòng. “Tuyệt quá”.
Rachel lấy hết quyết tâm, nuốt nước bọt một cách khó khăn và bước theo Jolene vào nhà.
“Bố ơi!”, cô bé hét lên khi bước vào trong.
“Cô Rachel đến này”. Không có tiếng đáp nên cô bé lại hét lên lần nữa, lần này rõ to. “Bố ơi!”. Cô bé nhìn vào bếp rồi quay sang Rachel. “Có thể bố đang ở dưới hầm”.
Để cô lại một mình trong hành lang, Jolene để cô mở một cánh cửa rồi biến mất.
Không lâu sau, Bruce bước lên cầu thang, Jolene bám sát gót. Anh mặc một chiếc sơmi trơn màu xanh, trên mái tóc và vai anh dính một lớp mạt cưa dày.
“Em có nên quay lại sau không nhỉ?”. Rachel hỏi.
“Cô cứ ở đây”, Jolene vui vẻ nói. “Bố đang làm đồ gỗ. Bố lúc nào cũng thích công việc đó”.
Rachel lại không biết điều này ở anh. Cô có cảm giác còn nhiều điều nữa về anh mà mình chưa biết.
“Anh Bruce?”. Cô cau mày nhìn anh. “Như thế có được không?”.
Anh nhún vai. “Anh cũng định nghỉ rồi. À này”, anh nói với con gái.
“Michelle gọi điện đấy”.
“Nó gọi hả?”. Jolene mở to mắt và cô bé cười toe toét với Rachel, Rachel cũng cười khích lệ.
“Bố bảo con sẽ gọi lại ngay khi về đến nhà”, Bruce nói thêm.
“Cháu có nên gọi không?”, cô bé xúc động hỏi Rachel.
“Tất nhiên rồi. Gọi cho bạn ấy ngay đi”, cô gợi ý. “Dù sao cô vẫn muốn nói chuyện với bố cháu”.
Jolene giơ ngón cái ra vẻ tán đồng rồi chạy vụt đi.
“Chúng ta uống một ly cà phê nhé?”, cô nói với Bruce. Như thế giúp cô có một thứ gì đó để cầm, một việc để làm. Có thể anh không cần điều đó, nhưng cô thì cần.
Bruce gật đầu, phủi lớp mạt cưa dính trên tay rồi đi theo Rachel vào bếp.
Anh kéo một chiếc ghế cạnh bàn cho cô.
Căn phòng quá bừa bộn. Bát đĩa bẩn chất đống trong bồn rửa, một hộp bánh quy bị đổ bừa trên mặt bàn. Một cái chảo nằm trên bếp lò với những gì còn lại của món hầm đóng hộp mà anh đã hâm nóng lại. Chiếc vỏ hộp rỗng nằm gần đó bên cạnh hộp sữa.
“Anh không nghĩ sẽ có khách”, Bruce nói. Anh cho hộp sữa vào tủ lạnh rồi quay người lại đối diện với cô hai tay nhét vào túi sau quần. “Anh sẽ pha cà phê”.
“Thôi, nếu anh bận thì không cần phải pha đâu”, Rachel đáp.
“Không bận gì đâu mà”. Anh với tay lấy bình thuỷ tinh, đổ đầy nước rồi hắt cặn thừa còn lại từ buổi sáng đi.
“Em muốn một lần nữa cám ơn anh đã tới đồn cảnh sát tối hôm đó”, cô bắt đầu.
“Nghe này Rachel, anh rất mừng vì em không sao. Lái xe đưa em về nhà đâu phải hành động anh hùng gì, nên em đừng cám ơn nữa nhé. Em nói thẳng vào vấn đề đi chứ”.
Vẻ cộc lốc của anh khiến Rachel ngạc nhiên. Cô đã chuẩn bị bài phát biểu nho nhỏ của mình khá kỹ lưỡng, nhưng anh đang khiến nó trở nên khó khăn.
Anh đứng cách xa cô hết mức có thể trong gian bếp dựa hông vào quầy bếp.
“Thật ra”, cô hít một hơi thật sâu và nói, “có vài điều em muốn nói..”.
“Ví dụ?”. Anh tiếp tục pha cà phê, đổ nước vào máy và cho thêm cà phê xay mới vào. Khi làm xong, anh ngồi trên chiếc ghế đối diện cô.
Như thế này tốt hơn. Ít nhất họ cũng nhìn vào mắt nhau. “Nate và em...”. Cô không có cơ hội nói hết câu.
“Vậy là em đã quyết định cưới cậu ta hả?”. Mặt anh có vẻ xa xăm, như thể anh không cho cô nói nữa.
“Không!”.
“Không à?”. Anh nhắc lại.
“Em sẽ không cưới Nate”. Nếu cô hy vọng thấy có phản ứng nơi Bruce thì anh có vẻ quyết tâm không để bộc lộc điều đó.
“Thật ra thì có thể em sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa”.
Chiếc máy pha cà phê phát ra tiếng sôi ùng ục. Bruce bước tới và với lấy mấy cái cốc sạch trên giá chén bát. “Em muốn uống cà phê như thế nào?”.
Rachel sững sờ trước câu hỏi của anh. Sau sáu năm, anh biết rõ câu trả lời như bản thân cô vậy.
Thấy cô không đáp, anh lại tự trả lời câu hỏi của mình. “Đen đúng không?”.
Cô thấy vẻ thờ ơ của anh còn hơn cả si nhục; cô thấy đau đớn. Họ đã cùng uống cà phê không biết bao nhiêu lần rồi.
Cô đứng phắt dậy. “Đây đúng là một ý tưởng tồi”.
Bruce không cần nói thêm bất cứ lời nào để Rachel hiểu được cảm giác của anh. Anh đã có được điều anh muốn tất cả những gì anh muốn, và điều anh muốn chỉ là bà mẹ thứ hai cho con gái mình.
“Ý em là gì?”, anh hỏi.
“Em thật sai lầm khi đến đây”. Cô đổ lỗi cho Teri về việc này. Teri chính là người đã khuyến khích cô nói chuyện với Bruce. Cô đã phải mất rất nhiều công sức cho buổi nói chuyện này.
Anh nhìn cô với vẻ thách thức. “Anh không hiểu có chuyện gì”.
“Không có gì đâu, nên anh đừng lo”. Cô với lấy túi xách. “Em xin lỗi đã làm phiền anh, Bruce. Sẽ không thế nữa”.
Không chờ trả lời, cô lao ra cửa. Ít nhất thì giờ đây mình đã biết, Rachel cay đắng nghĩ. Anh ta không muốn mình cưới Nate, nhưng cũng không muốn cưới mình. Mình thật ngu ngốc.
“Rachel? Cô Rachel”. Jolene đứng ở cửa gọi cô. Không phải là Bruce.
Rachel vẫy tay nhưng không dừng lại. Trở về nhà, cô cảm thấy mệt mỏi, bực tức, giận dữ và đau đớn. Cô trải qua nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng chủ yếu là giận dữ.
Cô cố gắng đọc sách, nhưng đầu óc của cô không thể tập trung vào những dòng chữ. Cô lên mạng, trả lời vài bức thư, nhưng cuối cùng cô cũng không có tâm trạng làm việc đó. Cô chắc chắn mình cũng không muốn gọi điện cho bất cứ ai được gọi là bạn cả.
Cuối cùng, cô lấy ra đa phim DVD ưa thích, và nướng bỏng ngô bằng lò vi sóng. Dù không đói nhưng cô vẫn ăn. Sau đó cô cảm thấy ngán và còn giận dữ với bản thân hơn.
Mười giờ, cô đi tắm, mặc đồ ngủ và áo khoác dày rồi quăng mình xuống trước tivi xem nốt bộ phim.
Cô giật mình khi chuông cửa reo lên lúc gần mười một giờ. Nhìn qua lỗ trên cửa, cô thoáng chút phân vân. Buce.
Hít một hơi thật sâu, cô mở khoá và hé cửa ra. “Chuyện gì thế?”.
Bruce bê một khay bằng bìa các-tông có hai chiếc cốc. “Anh mang cà phê đến”, anh nói.
“Anh không nghĩ bây giờ đã hơi muộn, và như thế thì không nên dùng cà phê hả?”, cô lạnh lung hỏi.
“Anh đã lọc kỹ rồi”.
“Ồ”. Cô bước tránh sang một bên và anh bước vào trong nhà.
“Cà phê đen là của em, đúng theo sở thích”. Anh nhấc chiếc cốc trên khay ra đưa cho cô.
Sau đó anh đi vào phòng khách mà chẳng cần sự cho phép của cô, rồi anh ngồi xuống một đầu của chiếc ghế sô-pha. Cô ngồi ở đầu bên kia nhấm nháp ly cà phê.
Cô tắt phim. Bao trùm lên họ là một sự im lặng. Vì anh là người đến nhà của cô nên Rachel cho rằng anh nên nói trước.
Cuối cùng thì anh cũng mở lời. “Anh xin lỗi về những điều anh nói và làm tối nay”.
Cô gật đầu, nhấp một ngụm cà phê. Chắc anh đã hiểu rằng anh làm tổn thương cô đến mức nào.
“Em có muốn nói cho anh biết vì sao em giận như vậy không?”.
“Không”. Sau khi thừa nhận mình đã cắt đứt quan hệ với Nate, cô đã hy vọng, không, cô đã tin anh sẽ nói ra tình cảm của mình. Nhưng anh không làm vậy, và giờ đây cô đã hiểu là tại sao. Dù sao thì anh cũng đã dùng cách của mình để thể hiện cho cô thấy cô ít có ý nghĩa với anh như thế nào.
“Nếu anh đã làm em tổn thương thì hãy nói cho anh biết”.
Rachel ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. “Anh chẳng làm gì cả”.
Trông anh có vẻ không thoải mái lắm và họ lại rơi vào sự im lặng kỳ quặc.
“Vậy anh nghĩ mình nên đi về”. Anh đứng dậy, đặt chiếc ly lên bàn cà phê.
Rachel vẫn nắm chặt chiếc ly của mình và đưa anh ra cửa.
“Anh thấy nhớ lúc còn là bạn của em”, anh nói với cô.
Cô không thừa nhận lời anh. Bạn sao? Bà mẹ thay thế thì đúng hơn. Và thỉnh thoảng cùng đi ăn tối. Cô đóng nhiều vai trò, nhưng không phải là một người bạn theo đúng nghĩa. Người yêu thì càng không.
“Tạm biệt Bruce”, cô lặng lẽ nói và đóng cửa lại.