Linnette đã làm việc cho Buffalo Bob được gần hai tháng và cô phải thừa nhận mình đã gắn bó với thị trấn có tên Buffalo Valley này. Người dân ở đây cởi mở và thân thiện nhưng rất tôn trọng sự riêng tư của cô. Họ không bao giờ hỏi những câu cô không muốn trả lời. Trừ một ngoại lệ - Pete Mason.
Anh ta thích ghé qua dùng bữa ba hay bốn lần mỗi tuần - điều đó không khiến cô thấy phiền nếu anh ta đến chỉ để ăn. Nhưng không, mỗi khi anh ta đến nhà hàng, anh ta đều nhận xét thế này thế kia về những lời cô thốt ra. Thực tế, anh ta thậm chí còn tỏ ra không biết đã làm cô xấu hổ với những lời bình phẩm thô lỗ đó.
Một lần, anh mang đến cho cô món bỏng ngô từ rạp chiếu phim độc nhất của thị trấn. Nó bị cho nhiều bơ đến mức rỉ cả ra bên ngoài. Anh ta đã tặng cô trước mặt cả tá khách quen. Tất cả mọi người đều nhìn thấy anh cúi thấp người xuống khi đưa hộp bỏng ngô cho Linnette. Nguyên nhân của hành động này là vì có hôm cô đã nhẹ nhàng nói mình thích bỏng ngô.
Được thôi, Linnette sẽ ăn bỏng ngô sau - nhưng chỉ khi cô ở một mình trong phòng.
“Pete thích cô đấy”, đầu giờ chiều Chủ nhật Merily bảo cô.
“Tôi không nghĩ thế”.
Đây là một đề tài mà Linette không muốn đề cập. Nếu Pete Mason thích cô dù chỉ chút ít thì đến lúc này anh ta đã hẹn cô đi chơi, hoặc tạo ra nhiều cơ hội hơn giữa hai người. Nhưng anh ta có vẻ như thể hiện sự quan tâm tới món thịt và khoai tây hầm hơn là với cô. Và theo tất cả những gì cô thấy, thì lý do duy nhất khiến anh ta đi cả quãng đường dài như vậy vào thị trấn là để làm cô bẽ mặt vì đã tiết lộ với anh ta những thông tin cá nhân của mình.
Tối đó diễn ra vũ hội Grange. Gần như tất cả mọi người trong thị trấn sẽ tham gia. Vì phần lớn mọi người sẽ đến buổi vũ hội nên Bob và Merily đóng cửa hàng.
“Tôi cá là tối nay Pete sẽ đến đó”, Merily nói, thoáng mỉm cười bí hiểm.
Linnette phớt lờ. Cô rửa chỗ bát đĩa và lau quầy. Giờ ăn sáng đã qua và số khách hàng vãng lai bước vào nhà hàng giảm dần. Trong thời gian giữa bữa sáng và bữa trưa, Linnette thường giúp đỡ công việc trong bếp, gọt khoai tây, xắt cà rốt, thái hành - bất cứ việc gì cô có thể giúp Bob. Dù luôn tự nhủ công việc mình đang làm chỉ là tạm thời; nhưng cô thực sự yêu mến những con người này.
Một điều hạnh phúc, là việc bồi bàn khiến cô không còn thời gian để nghĩ về Cal và Vicki. Cô cảm thấy thật may mắn vì điều đó. Cô nghe mẹ nói rằng hai người họ lại sắp đi cứu những con ngựa trên thảo nguyên. Corrie hối thúc cô trở về vịnh Cedar nhưng Linnette đã quyết ở lại nơi này.
“Cửa hàng có mở vào Lễ Tạ ơn không?”, cô hỏi.
Merily lắc đầu. “Phần lớn mọi người thích ở nhà hơn. Thị trấn này thường lặng ngắt trong các dịp lễ”.
“Ồ”.
“Nếu cô chỉ có một mình thì chúng tôi rất vui mừng được mời cô đến nhà”, Merily nói. “Tất nhiên có ba đứa trẻ thì khá ồn ào, nhưng chúng tôi luôn có chỗ để chào đón thêm một người nữa”.
“Cám ơn chị”, Linnette đáp. “Tôi vẫn chưa biết chắc mình sẽ làm gì”.
Merily quan sát cô. “Cô nhớ nhà hả?”.
“Không hẳn thế”.
“Cô không nhớ... ai đó hả?”.
Nhờ có Pete Mason mà cả nửa thị trấn đã biết cô bị người yêu đá. Chị nghĩ tới cái cách anh ta phản bội lại niềm tin của cô cũng đủ làm cô sôi tiết. Cô không thể tưởng tượng điều gì đã khiến cô kể cho Pete mọi chuyện của mình.
Linnette quyết định sẽ đi dự vũ hội. Trong khi thay quần áo, cô nghĩ về cuộc nói chuyện với Merily. Thật ngạc nhiên là cô không nhớ nhà. Cô có nhớ bố mẹ, nhớ Mack và Gloria. Nhưng những cuộc điện thoại thường xuyên đã giúp cô cảm thấy không quá cách xa họ.
Cô không có nhiều bạn bè nên rất ít khi nhận được thư từ hay điện thoại. Tuy nhiên, mới đây Chad đã viết cho cô một lá thư và thông báo cho cô mọi tin tức mới nhất đang diễn ra tại phòng khám. Anh cũng nhắc tới việc mình đã mời được Gloria đi ăn tối.
Quả là một tin sốt dẻo. Linnette đã biết rằng chị mình có thể sẽ đồng ý hẹn hò với Chad nếu không có cô ở đó. Đúng là đã có lúc cô thích anh chàng bác sĩ nhưng cô đã lảng anh ấy từ lâu rồi.
Khi Linnette liên lạc với gia đình và bạn bè thì hầu như chẳng ai kể về Cal với cô. Điều đó cũng tốt. Câu nói “Xa mặt thì cách lòng” rất thích hợp trong trường hợp này. Gần đây cô hiếm khi nghĩ về anh, và nếu có thì nó cũng chỉ khiến cô hơi nhói lòng, không còn sự đớn đau đến cùng cực như trước nữa.
Nhà hát lớn Grange nằm ở ngoại ô thị trấn. Bãi đỗ xe đã chật kín với những chiếc xe bán tải đủ mọi kiểu dáng và màu sắc mà người ta có thể tưởng tượng ra. Tại khu vực này, xe tải và phương tiện bốn bánh là thứ hiển nhiên phải có.
Nó không được xếp vào thứ hàng hóa xa xỉ. Cô lái xe đến cùng Buffalo Bob, Merily và lũ trẻ của họ. Khi họ đậu xe, cô đứng đó một lúc, tận hưởng không khí se lạnh của cảnh vật lúc về đêm. Tiếng nhạc vọng ra từ hội trường trước mặt họ.
Merily đã cho cô mượn một đôi ủng cao bồi màu lam ngọc rất hợp với chiếc váy ngắn gọn gàng. Chiếc áo jacket khá đẹp với những chiếc tua đã khiến bộ váy trở nên hoàn hảo. Tất cả những gì cô cần để trở thành một người dân địa phương thứ thiệt là một chiếc mũ. Nếu gia đình cô nhìn thấy cô lúc này, họ sẽ phải ngỡ ngàng lắm đây.
Linnette ngạc nhiên khi thấy mình đang thực sự cân nhắc về một tương lai tại thị trấn Buffalo Valley. Thị trấn này cuốn hút cô, nhưng Pete Mason thì không. Tuy nhiên, anh ta cũng có thể cuốn hút cô đấy nếu anh ta không quá... quá... Cô tìm từ thích hợp nhưng không thể nghĩ ra từ nào. Mồm miệng liến láu?
Thô lỗ? Quá tự tin?... Vẫn chưa đúng.
Khi Linnette tham gia khóa huấn luyện làm y tá, cô đã hy vọng sẽ được làm việc tại một thị trấn giống như thị trấn này. Ý tưởng ban đầu của cô là tìm việc làm ở Montana hoặc Wyonming, nhưng cô lại thôi khi thấy mẹ buồn vì cô sống quá xa Washington. Nếu Linnette giữ nguyên kế hoạch của mình thì cô có lẽ đã tránh được nỗi đau khổ trong tình cảm. Bây giờ nghĩ lại, cô mới thấy Bắc Dakota thật sự phù hợp với mình.
Linnette vào trong đại sảnh cùng Bob và Merily. Cô cởi áo khoác treo lên một cây cột bên cạnh những cái khác. Một sân khấu tạm thời đã được dựng lên cho nhạc công vĩ cầm, nghệ sĩ piano và người đàn ông với cây đàn banjo biểu diễn. Tuy nhiên, bây giờ thì họ đang tạm nghỉ.
Cô nhìn quanh và nhận thấy mạt cưa đã được rắc lên sàn để nhảy. Những chiếc bàn gỗ bên trái sảnh chất đầy các món tráng miệng và rượu tự làm.
Những đứa trẻ ngồi dưới gầm bàn quan sát người lớn. Xa hơn về phía bên phải, ba hàng ghế đã được kê ra dành cho những người đến nhưng không khiêu vũ.
Linnette chưa từng trông thấy cảnh này, cô chưa từng đến những nơi như thế này. Không lâu sau khi cởi áo khoác Buffalo Bob và Merily rời Linnette để gặp gỡ bạn bè.
Sau một lúc quanh quẩn không mấy dễ chịu gần lối vào phía trước, Linnette thông thả bước tới quầy rượu và tự lấy đồ uống.
m nhạc lại nổi lên, và trước khi cô nuốt ngụm rượu đầu tiên đã có ba chàng trai ken vai nhau cố gắng vươn tới chỗ cô.
“Cô muốn nhảy chứ?”. Charley hỏi cô.
“Tôi thì sao?”. DeWayne mời mọc.
“Mời cô ấy nhảy là ý kiến của tôi”, Brian Ledel khăng khăng.
Linnette vươn thẳng người. Cô biết cư xử trong những trường hợp như thế này. “Tôi tin rằng Charley đã mời tôi trước”, cô nói và đặt chiếc ly xuống, giơ tay ra cho anh ta.
Ban nhạc vừa dạo lên một điệu van đồng quê, Linnette đã nhận ra sai lầm của mình khi Charley vô tình giẫm lên chân cô lần thứ ba.
“Xin lỗi... Tôi khiêu vũ không được tốt lắm”, anh ta thì thầm.
“Anh nhảy tốt đấy”, cô an ủi anh ta và nhìn thấy miệng anh ta đếm: một hai ba, một, hai...
Ngay trước khi điệu nhảy kết thúc, DeWayne Block lập tức xuất hiện để bắt đầu lượt của mình. Thật không may là DeWayne có vẻ học cùng một thầy với Charley. Nếu việc này cứ tiếp diễn thì có thể cô sẽ phải đi tập tễnh với hai bàn chân thâm tím, thậm chí sẽ bị gãy mất.
Khi Pete Mason xuất hiện và mời cô thì suýt nữa cô định nói rằng mình muốn tạm nghỉ. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh ta sẽ đưa cô về phía mấy dãy ghế và ngồi đó cùng cô. Linnette thà chịu đựng bị giẫm lên chân còn hơn để Pete ngồi bên cạnh, nói chuyện với những người lạ và lại để lộ ra những thông tin về cuộc sống riêng tư của cô.
Không như cô nghĩ, Pete hoá ra lại là một vũ công hoàn hảo. Anh không hề lỡ nhịp một lần nào và cũng không hề giẫm lên chân cô. Ngạc nhiên hơn, là trong suốt điệu nhảy anh không hề nói một lời nào.
Anh ta tựa hàm lên thái dương cô và thành thục cuốn cô quanh phòng với những bước nhảy mà bản thân Arthur Murray1((1.) Arthur Murray (1985-1991): bậc thầy vũ công sinh tại Hungary, chuyển đến Mỹ năm 2 tuổi.) cũng phải tán thưởng. Họ nhảy thừa duyên dáng để có mặt tại một sàn khiêu vũ ở thành phố New York thay vì sảnh Grange phủ đầy mạt cưa trên thảo nguyên này.
Khi nhạc dứt, Pete buông cô ra với một động tác cúi người ngắn gọn. Cô nháy mắt, nhìn anh với một cặp mắt khác.
“Anh học khiêu vũ ở đâu thế?”, cô hỏi.
Theo cô biết, anh vốn là một nông dân thuần túy.
“Ở trường đại học”, Pete đáp, giọng nói có chút chán nản. “Khi học môn giáo dục thể chất, tôi đã chọn lớp khiêu vũ và cuối khóa học, tôi đã đạt điểm A một cách dễ dàng”. Anh ta nở một nụ cười hài hước. “Trước đó tôi luôn nghĩ mình lười. Nhưng tôi đã sai. Tôi chưa bao giờ chăm chỉ như thế”.
Im lặng trong sự đồng tình, họ bước ra khỏi sàn khiêu vũ tới ghế ngồi. Anh ngồi xuống bên Linnette và đột nhiên cả hai đều thấy không thoải mái.
“Tại sao tôi lại không muốn có một cơn bão nữa nhỉ?”, anh ta thì thầm.
Linnette nhìn anh ta với vẻ sốc. “Anh nói gì thế?”.
“Không có gì”. Anh ta nhìn thẳng về phía trước.
Linnette cũng nhìn về phía trước cho đến khi cô thấy ba kẻ tán tỉnh sốt sắng tiến về phía mình. Những ngón chân cô thu lại một cách vô thức trong đôi giày cao bồi mượn tạm. Nếu cô lại nhảy với bất cứ anh chàng cao bối nào trong số này thì có lẽ tối nay cô sẽ không thể cất bước nổi nữa.
Trước khi DeWayne có thể tới gần cô thì Pete đứng dậy. Anh siết tay cô đưa trở lại sàn khiêu vũ.
“Người hùng của tôi”, Linnette thì thầm và cảm nhận được nụ cười của Pete khi anh kéo cô vào vòng tay mình. Đó là một điệu nhảy chậm và cô hầu như không tin được họ đã hòa hợp trong từng bước nhảy một cách hoàn hảo đến thế, như thế họ đã là bạn nhảy của nhau từ rất lâu rồi.
“Tôi đang chờ đây”, cô nói khi nhạc nhỏ dần.
“Chờ gì?”.
“Một vài lời nhận xét khiến tôi bẽ mặt”.
Pete suýt bước nhầm. “Đúng rồi, à, tôi có thể thấy cách đó không có tác dụng”.
“Tác dụng?”, cô nhắc lại.
“Không có gì”.
Cô nhíu mày nhìn anh ta. “Tôi không hiểu”.
Anh hắng giọng. “Cô định sớm rời thị trấn này hả? Tôi muốn biết điều đó”.
Câu hỏi khiến cô giật mình. Các nhạc công lại thông báo tạm nghỉ và họ bước về phía ghế ngồi lúc trước. Khi cả hai ngồi xuống, Linnette quay sang hỏi anh. “Tại sao anh lại quan tâm đến việc tôi đi hay ở?”.
Pete khoanh tay và nhìn chằm chằm xuống sàn. “Cô có định rời khỏi đây không?”.
“Anh có muốn tôi đi không?”.
Mắt anh mở to rạng rỡ. “Không”.
“Điều gì khiến anh nghĩ tôi sắp đi?”.
Anh nhún vai. “Tôi không biết. Tôi nghĩ một cô gái thành thị như cô có thể sẽ không ở đây lâu”.
Câu chuyện bắt đầu trở nên thú vị. “Tại sao anh muốn tôi ở lại?”, cô hỏi.
“Nếu đó là điều anh nói”.
Anh nhìn chằm chằm vào cô như thể bực tức với câu hỏi đó.
“Cô không nhận thấy trong hai tháng qua tôi vào thị trấn bao nhiêu lần à?
Trong khi chúng tôi có một đầu bếp tuyệt vời ở trang trại, tôi và anh trai có thức ăn ngon. Thức ăn ở nhà cũng ngon như ở nhà hàng của Buffalo Bob. Có khi còn ngon hơn là đằng khác.
Nói cách khác, Pete đang nói với cô rằng anh lái xe vào thị trấn là vì cô.
“Anh có bao giờ mời tôi đi chơi đâu”, Linnette nhắc anh ta.
“Tôi có lý do để không mời cô”.
“Hả?”.
Anh gật đầu. “Tôi nhớ cô nói với tôi cô bị thất tình”. Anh thở hắt ra rồi không khoanh tay nữa.
“Tôi nghĩ cô cần thời gian để quên anh chàng kia”.
“Thôi... được”.
“Cô nghĩ tại sao tôi lại đến thị trấn này thường xuyên như thế. Mỗi lượt đi về cũng mất cả giờ lái xe đấy!”.
“Tôi không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, Pete”.
“Tôi phải đảm bảo là không có ai khác quan tâm tới cô”.
Linnette chút nữa thì nuốt cả lưỡi của mình. “Anh vừa nói cái gì?”.
Anh nháy mắt. “Điều đó có khiến cô tổn thương không? Anh trai tôi, Josh, nói rằng tôi sẽ không bao giờ thuyết phục được một phụ nữ cưới mình, vì tôi không biết khi nào cần ngậm miệng lại”.
“Vậy là anh đang tìm vợ à?”. Điều này làm thay đổi hẳn đề tài câu chuyện họ đang nói. Nếu quả thật Pete muốn lấy vợ, thì cách anh ta thực hiện điều đó thật kỳ cục.
“Không phải là tôi đang cầu hôn đâu nhé”, anh nói nhanh.
“Tốt”.
Anh ta nhăn mặt “Tốt à?”.
“À, vâng. Tôi thậm chí còn chưa nghĩ tới đám cưới”.
Pete vươn người về trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. “Vậy là tôi đang lãng phí thời gian của mình phải không?”.
“Điều đó còn tùy”, Linnette thì thầm.
Anh liếc nhìn cô. “Tùy cái gì?”.
“Tùy vào ai”.
“Thôi được rồi”, Pete nói. “Rất công bằng. Tôi có thể hỏi cô điều này không?”.
“Anh cứ hỏi đi”. Linnette bắt chéo chân và đu đưa một bàn chân theo điệu nhạc.
“Cơ hội của tôi thế nào? Cứ nói thẳng cho tôi biết để tôi còn tiết kiệm thời gian, công sức và chi phí lái xe đi lại cho mình. Đấy là chưa kể việc tự biến mình thành thằng ngu nếu cô không đồng ý”, anh hạ giọng nói thêm.
Linnette suy nghĩ về câu hỏi của anh. “Tôi thực sự không thể nói gì lúc này.
Tôi cần hiểu thêm về anh”.
Anh gật đầu. “Rất công bằng”. Anh ngừng lại, hít một hơi dài. “Tôi và anh trai có một trang trại. Josh cũng chưa lập gia đình”. Mắt anh nheo lại và anh nhìn cô với khích lệ. “Tôi không nghĩ là cô có một cô bạn chưa cưới thích chuyển tới sống ở đây”.
Ngay khi câu đó lọt ra khỏi miệng Pete, anh dường như ân hận. “Không có gì. Cách đó từng có tác dụng, nhưng tôi không nghĩ lịch sử sẽ lặp lại”.
“Gì cơ?”.
“Tám hay chín năm về trước, Lindsay chuyển đến thị trấn...”.
“Tôi đã gặp Lindsay rồi”, cô xen ngang.
“À bạn cô ấy là Maddy Washburn, và họ cưới dân địa phương, vậy... tôi đang nói tới chỗ nào nhỉ?”.
Linnette nhíu mày. “Anh đang nói Washburn phải không?”.
“Đúng rồi”.
“Ồ”. Có vẻ Cal sẽ luôn ám ảnh cô ở mọi nơi cô đến.
“Cô ấy cưới Jeb McKenna”.
Cô và Maddy đã trở thành bạn bè; Maddy là người cô định đến thăm vào ngày xảy ra cơn lốc đáng sợ nọ. Washburn là tên thời con gái của Maddy. Cô nghĩ cuộc đời này đúng là đầy trớ trêu.
Cô nhìn thấy Maddy - không còn là cô Washburn của ngày xưa nữa - và Lindsay bên kia phòng. Ba người họ vẫy tay chào nhau. Cô quay lại với Pete.
Anh ta có vẻ hơi bối rối nên Linnette nhắc anh ta.
“Anh đang định kể cho tôi nghe về bản thân”.
“Đúng rồi”. Pete ngồi thẳng hơn một chút. “Tôi là một nông dân, giống như bố tôi, ông nội tôi, và tôi làm việc chăm chỉ. Chúng tôi trồng đậu tương và lúa mì, chúng tôi nuôi vài con ngựa. Gần đây, việc kiếm sống trên đồng không còn dễ dàng nữa, mặc dù Josh và tôi đã dành rất nhiều thời gian cho nó. Tôi thích đọc sách khi có thời gian rảnh, và như cô thấy đấy tôi không tệ lắm trong khoản khiêu vũ. Tôi biết chơi một chút ghi-ta và tôi thích trẻ con”.
“Anh có đối xử tốt với động vật không?”.
“Có. Tôi có một trái tim yếu mềm, theo lời anh trai tôi”.
“Anh có bí mật gì sẵn sàng chia sẻ hay không?”.
“Bí mật à?”.
“Giống những điều tôi đã tiết lộ trong cơn bão ấy”.
Pete nhăn mặt. “Tôi đã gian lận trong một lần kiểm tra hồi lớp bảy và suốt từ đó đến giờ tôi cảm thấy tội lỗi. Lần đầu tiên tôi nhai thuốc lá thì bố tôi bước vào phòng và tôi đã nuốt chửng. Tôi bị ốm gần chết và từ đó không dám nhai thuốc nữa”.
Linnette rất hài lòng với những gì anh vừa chia sẻ. Rõ ràng Pete là một người đàn ông biết rút ra bài học từ những sai lầm của mình.
“Cô còn gì muốn hỏi nữa không?”. Trong khi cô còn đang nghĩ ra câu hỏi mới thì Pete nói. “Nếu tôi đủ may mắn được một phụ nữ như cô yêu, chắc chắn tôi sẽ vô cùng biết ơn và trân trọng món quà đó. Và tôi sẽ hiểu rằng mình không cần tìm kiếm bất cứ người phụ nữ nào khác nữa”.
Tim cô tan chảy trước những lời nói chân thành của anh. “Tôi muốn nói là cơ hội của anh vừa tăng lên đáng kể đấy, Pete Mason ạ”.
“Thật hả?”.
Cô mỉm cười và thấy anh cũng cười. Tự nhiên cô cảm thấy thị trấn này đẹp và đáng yêu hơn bao giờ hết.
Linnette đã làm việc cho Buffalo Bob được gần hai tháng và cô phải thừa nhận mình đã gắn bó với thị trấn có tên Buffalo Valley này. Người dân ở đây cởi mở và thân thiện nhưng rất tôn trọng sự riêng tư của cô. Họ không bao giờ hỏi những câu cô không muốn trả lời. Trừ một ngoại lệ - Pete Mason.
Anh ta thích ghé qua dùng bữa ba hay bốn lần mỗi tuần - điều đó không khiến cô thấy phiền nếu anh ta đến chỉ để ăn. Nhưng không, mỗi khi anh ta đến nhà hàng, anh ta đều nhận xét thế này thế kia về những lời cô thốt ra. Thực tế, anh ta thậm chí còn tỏ ra không biết đã làm cô xấu hổ với những lời bình phẩm thô lỗ đó.
Một lần, anh mang đến cho cô món bỏng ngô từ rạp chiếu phim độc nhất của thị trấn. Nó bị cho nhiều bơ đến mức rỉ cả ra bên ngoài. Anh ta đã tặng cô trước mặt cả tá khách quen. Tất cả mọi người đều nhìn thấy anh cúi thấp người xuống khi đưa hộp bỏng ngô cho Linnette. Nguyên nhân của hành động này là vì có hôm cô đã nhẹ nhàng nói mình thích bỏng ngô.
Được thôi, Linnette sẽ ăn bỏng ngô sau - nhưng chỉ khi cô ở một mình trong phòng.
“Pete thích cô đấy”, đầu giờ chiều Chủ nhật Merily bảo cô.
“Tôi không nghĩ thế”.
Đây là một đề tài mà Linette không muốn đề cập. Nếu Pete Mason thích cô dù chỉ chút ít thì đến lúc này anh ta đã hẹn cô đi chơi, hoặc tạo ra nhiều cơ hội hơn giữa hai người. Nhưng anh ta có vẻ như thể hiện sự quan tâm tới món thịt và khoai tây hầm hơn là với cô. Và theo tất cả những gì cô thấy, thì lý do duy nhất khiến anh ta đi cả quãng đường dài như vậy vào thị trấn là để làm cô bẽ mặt vì đã tiết lộ với anh ta những thông tin cá nhân của mình.
Tối đó diễn ra vũ hội Grange. Gần như tất cả mọi người trong thị trấn sẽ tham gia. Vì phần lớn mọi người sẽ đến buổi vũ hội nên Bob và Merily đóng cửa hàng.
“Tôi cá là tối nay Pete sẽ đến đó”, Merily nói, thoáng mỉm cười bí hiểm.
Linnette phớt lờ. Cô rửa chỗ bát đĩa và lau quầy. Giờ ăn sáng đã qua và số khách hàng vãng lai bước vào nhà hàng giảm dần. Trong thời gian giữa bữa sáng và bữa trưa, Linnette thường giúp đỡ công việc trong bếp, gọt khoai tây, xắt cà rốt, thái hành - bất cứ việc gì cô có thể giúp Bob. Dù luôn tự nhủ công việc mình đang làm chỉ là tạm thời; nhưng cô thực sự yêu mến những con người này.
Một điều hạnh phúc, là việc bồi bàn khiến cô không còn thời gian để nghĩ về Cal và Vicki. Cô cảm thấy thật may mắn vì điều đó. Cô nghe mẹ nói rằng hai người họ lại sắp đi cứu những con ngựa trên thảo nguyên. Corrie hối thúc cô trở về vịnh Cedar nhưng Linnette đã quyết ở lại nơi này.
“Cửa hàng có mở vào Lễ Tạ ơn không?”, cô hỏi.
Merily lắc đầu. “Phần lớn mọi người thích ở nhà hơn. Thị trấn này thường lặng ngắt trong các dịp lễ”.
“Ồ”.
“Nếu cô chỉ có một mình thì chúng tôi rất vui mừng được mời cô đến nhà”, Merily nói. “Tất nhiên có ba đứa trẻ thì khá ồn ào, nhưng chúng tôi luôn có chỗ để chào đón thêm một người nữa”.
“Cám ơn chị”, Linnette đáp. “Tôi vẫn chưa biết chắc mình sẽ làm gì”.
Merily quan sát cô. “Cô nhớ nhà hả?”.
“Không hẳn thế”.
“Cô không nhớ... ai đó hả?”.
Nhờ có Pete Mason mà cả nửa thị trấn đã biết cô bị người yêu đá. Chị nghĩ tới cái cách anh ta phản bội lại niềm tin của cô cũng đủ làm cô sôi tiết. Cô không thể tưởng tượng điều gì đã khiến cô kể cho Pete mọi chuyện của mình.
Linnette quyết định sẽ đi dự vũ hội. Trong khi thay quần áo, cô nghĩ về cuộc nói chuyện với Merily. Thật ngạc nhiên là cô không nhớ nhà. Cô có nhớ bố mẹ, nhớ Mack và Gloria. Nhưng những cuộc điện thoại thường xuyên đã giúp cô cảm thấy không quá cách xa họ.
Cô không có nhiều bạn bè nên rất ít khi nhận được thư từ hay điện thoại. Tuy nhiên, mới đây Chad đã viết cho cô một lá thư và thông báo cho cô mọi tin tức mới nhất đang diễn ra tại phòng khám. Anh cũng nhắc tới việc mình đã mời được Gloria đi ăn tối.
Quả là một tin sốt dẻo. Linnette đã biết rằng chị mình có thể sẽ đồng ý hẹn hò với Chad nếu không có cô ở đó. Đúng là đã có lúc cô thích anh chàng bác sĩ nhưng cô đã lảng anh ấy từ lâu rồi.
Khi Linnette liên lạc với gia đình và bạn bè thì hầu như chẳng ai kể về Cal với cô. Điều đó cũng tốt. Câu nói “Xa mặt thì cách lòng” rất thích hợp trong trường hợp này. Gần đây cô hiếm khi nghĩ về anh, và nếu có thì nó cũng chỉ khiến cô hơi nhói lòng, không còn sự đớn đau đến cùng cực như trước nữa.
Nhà hát lớn Grange nằm ở ngoại ô thị trấn. Bãi đỗ xe đã chật kín với những chiếc xe bán tải đủ mọi kiểu dáng và màu sắc mà người ta có thể tưởng tượng ra. Tại khu vực này, xe tải và phương tiện bốn bánh là thứ hiển nhiên phải có.
Nó không được xếp vào thứ hàng hóa xa xỉ. Cô lái xe đến cùng Buffalo Bob, Merily và lũ trẻ của họ. Khi họ đậu xe, cô đứng đó một lúc, tận hưởng không khí se lạnh của cảnh vật lúc về đêm. Tiếng nhạc vọng ra từ hội trường trước mặt họ.
Merily đã cho cô mượn một đôi ủng cao bồi màu lam ngọc rất hợp với chiếc váy ngắn gọn gàng. Chiếc áo jacket khá đẹp với những chiếc tua đã khiến bộ váy trở nên hoàn hảo. Tất cả những gì cô cần để trở thành một người dân địa phương thứ thiệt là một chiếc mũ. Nếu gia đình cô nhìn thấy cô lúc này, họ sẽ phải ngỡ ngàng lắm đây.
Linnette ngạc nhiên khi thấy mình đang thực sự cân nhắc về một tương lai tại thị trấn Buffalo Valley. Thị trấn này cuốn hút cô, nhưng Pete Mason thì không. Tuy nhiên, anh ta cũng có thể cuốn hút cô đấy nếu anh ta không quá... quá... Cô tìm từ thích hợp nhưng không thể nghĩ ra từ nào. Mồm miệng liến láu?
Thô lỗ? Quá tự tin?... Vẫn chưa đúng.
Khi Linnette tham gia khóa huấn luyện làm y tá, cô đã hy vọng sẽ được làm việc tại một thị trấn giống như thị trấn này. Ý tưởng ban đầu của cô là tìm việc làm ở Montana hoặc Wyonming, nhưng cô lại thôi khi thấy mẹ buồn vì cô sống quá xa Washington. Nếu Linnette giữ nguyên kế hoạch của mình thì cô có lẽ đã tránh được nỗi đau khổ trong tình cảm. Bây giờ nghĩ lại, cô mới thấy Bắc Dakota thật sự phù hợp với mình.
Linnette vào trong đại sảnh cùng Bob và Merily. Cô cởi áo khoác treo lên một cây cột bên cạnh những cái khác. Một sân khấu tạm thời đã được dựng lên cho nhạc công vĩ cầm, nghệ sĩ piano và người đàn ông với cây đàn banjo biểu diễn. Tuy nhiên, bây giờ thì họ đang tạm nghỉ.
Cô nhìn quanh và nhận thấy mạt cưa đã được rắc lên sàn để nhảy. Những chiếc bàn gỗ bên trái sảnh chất đầy các món tráng miệng và rượu tự làm.
Những đứa trẻ ngồi dưới gầm bàn quan sát người lớn. Xa hơn về phía bên phải, ba hàng ghế đã được kê ra dành cho những người đến nhưng không khiêu vũ.
Linnette chưa từng trông thấy cảnh này, cô chưa từng đến những nơi như thế này. Không lâu sau khi cởi áo khoác Buffalo Bob và Merily rời Linnette để gặp gỡ bạn bè.
Sau một lúc quanh quẩn không mấy dễ chịu gần lối vào phía trước, Linnette thông thả bước tới quầy rượu và tự lấy đồ uống.
m nhạc lại nổi lên, và trước khi cô nuốt ngụm rượu đầu tiên đã có ba chàng trai ken vai nhau cố gắng vươn tới chỗ cô.
“Cô muốn nhảy chứ?”. Charley hỏi cô.
“Tôi thì sao?”. DeWayne mời mọc.
“Mời cô ấy nhảy là ý kiến của tôi”, Brian Ledel khăng khăng.
Linnette vươn thẳng người. Cô biết cư xử trong những trường hợp như thế này. “Tôi tin rằng Charley đã mời tôi trước”, cô nói và đặt chiếc ly xuống, giơ tay ra cho anh ta.
Ban nhạc vừa dạo lên một điệu van đồng quê, Linnette đã nhận ra sai lầm của mình khi Charley vô tình giẫm lên chân cô lần thứ ba.
“Xin lỗi... Tôi khiêu vũ không được tốt lắm”, anh ta thì thầm.
“Anh nhảy tốt đấy”, cô an ủi anh ta và nhìn thấy miệng anh ta đếm: một hai ba, một, hai...
Ngay trước khi điệu nhảy kết thúc, DeWayne Block lập tức xuất hiện để bắt đầu lượt của mình. Thật không may là DeWayne có vẻ học cùng một thầy với Charley. Nếu việc này cứ tiếp diễn thì có thể cô sẽ phải đi tập tễnh với hai bàn chân thâm tím, thậm chí sẽ bị gãy mất.
Khi Pete Mason xuất hiện và mời cô thì suýt nữa cô định nói rằng mình muốn tạm nghỉ. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là anh ta sẽ đưa cô về phía mấy dãy ghế và ngồi đó cùng cô. Linnette thà chịu đựng bị giẫm lên chân còn hơn để Pete ngồi bên cạnh, nói chuyện với những người lạ và lại để lộ ra những thông tin về cuộc sống riêng tư của cô.
Không như cô nghĩ, Pete hoá ra lại là một vũ công hoàn hảo. Anh không hề lỡ nhịp một lần nào và cũng không hề giẫm lên chân cô. Ngạc nhiên hơn, là trong suốt điệu nhảy anh không hề nói một lời nào.
Anh ta tựa hàm lên thái dương cô và thành thục cuốn cô quanh phòng với những bước nhảy mà bản thân Arthur Murray((.) Arthur Murray (-): bậc thầy vũ công sinh tại Hungary, chuyển đến Mỹ năm tuổi.) cũng phải tán thưởng. Họ nhảy thừa duyên dáng để có mặt tại một sàn khiêu vũ ở thành phố New York thay vì sảnh Grange phủ đầy mạt cưa trên thảo nguyên này.
Khi nhạc dứt, Pete buông cô ra với một động tác cúi người ngắn gọn. Cô nháy mắt, nhìn anh với một cặp mắt khác.
“Anh học khiêu vũ ở đâu thế?”, cô hỏi.
Theo cô biết, anh vốn là một nông dân thuần túy.
“Ở trường đại học”, Pete đáp, giọng nói có chút chán nản. “Khi học môn giáo dục thể chất, tôi đã chọn lớp khiêu vũ và cuối khóa học, tôi đã đạt điểm A một cách dễ dàng”. Anh ta nở một nụ cười hài hước. “Trước đó tôi luôn nghĩ mình lười. Nhưng tôi đã sai. Tôi chưa bao giờ chăm chỉ như thế”.
Im lặng trong sự đồng tình, họ bước ra khỏi sàn khiêu vũ tới ghế ngồi. Anh ngồi xuống bên Linnette và đột nhiên cả hai đều thấy không thoải mái.
“Tại sao tôi lại không muốn có một cơn bão nữa nhỉ?”, anh ta thì thầm.
Linnette nhìn anh ta với vẻ sốc. “Anh nói gì thế?”.
“Không có gì”. Anh ta nhìn thẳng về phía trước.
Linnette cũng nhìn về phía trước cho đến khi cô thấy ba kẻ tán tỉnh sốt sắng tiến về phía mình. Những ngón chân cô thu lại một cách vô thức trong đôi giày cao bồi mượn tạm. Nếu cô lại nhảy với bất cứ anh chàng cao bối nào trong số này thì có lẽ tối nay cô sẽ không thể cất bước nổi nữa.
Trước khi DeWayne có thể tới gần cô thì Pete đứng dậy. Anh siết tay cô đưa trở lại sàn khiêu vũ.
“Người hùng của tôi”, Linnette thì thầm và cảm nhận được nụ cười của Pete khi anh kéo cô vào vòng tay mình. Đó là một điệu nhảy chậm và cô hầu như không tin được họ đã hòa hợp trong từng bước nhảy một cách hoàn hảo đến thế, như thế họ đã là bạn nhảy của nhau từ rất lâu rồi.
“Tôi đang chờ đây”, cô nói khi nhạc nhỏ dần.
“Chờ gì?”.
“Một vài lời nhận xét khiến tôi bẽ mặt”.
Pete suýt bước nhầm. “Đúng rồi, à, tôi có thể thấy cách đó không có tác dụng”.
“Tác dụng?”, cô nhắc lại.
“Không có gì”.
Cô nhíu mày nhìn anh ta. “Tôi không hiểu”.
Anh hắng giọng. “Cô định sớm rời thị trấn này hả? Tôi muốn biết điều đó”.
Câu hỏi khiến cô giật mình. Các nhạc công lại thông báo tạm nghỉ và họ bước về phía ghế ngồi lúc trước. Khi cả hai ngồi xuống, Linnette quay sang hỏi anh. “Tại sao anh lại quan tâm đến việc tôi đi hay ở?”.
Pete khoanh tay và nhìn chằm chằm xuống sàn. “Cô có định rời khỏi đây không?”.
“Anh có muốn tôi đi không?”.
Mắt anh mở to rạng rỡ. “Không”.
“Điều gì khiến anh nghĩ tôi sắp đi?”.
Anh nhún vai. “Tôi không biết. Tôi nghĩ một cô gái thành thị như cô có thể sẽ không ở đây lâu”.
Câu chuyện bắt đầu trở nên thú vị. “Tại sao anh muốn tôi ở lại?”, cô hỏi.
“Nếu đó là điều anh nói”.
Anh nhìn chằm chằm vào cô như thể bực tức với câu hỏi đó.
“Cô không nhận thấy trong hai tháng qua tôi vào thị trấn bao nhiêu lần à?
Trong khi chúng tôi có một đầu bếp tuyệt vời ở trang trại, tôi và anh trai có thức ăn ngon. Thức ăn ở nhà cũng ngon như ở nhà hàng của Buffalo Bob. Có khi còn ngon hơn là đằng khác.
Nói cách khác, Pete đang nói với cô rằng anh lái xe vào thị trấn là vì cô.
“Anh có bao giờ mời tôi đi chơi đâu”, Linnette nhắc anh ta.
“Tôi có lý do để không mời cô”.
“Hả?”.
Anh gật đầu. “Tôi nhớ cô nói với tôi cô bị thất tình”. Anh thở hắt ra rồi không khoanh tay nữa.
“Tôi nghĩ cô cần thời gian để quên anh chàng kia”.
“Thôi... được”.
“Cô nghĩ tại sao tôi lại đến thị trấn này thường xuyên như thế. Mỗi lượt đi về cũng mất cả giờ lái xe đấy!”.
“Tôi không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, Pete”.
“Tôi phải đảm bảo là không có ai khác quan tâm tới cô”.
Linnette chút nữa thì nuốt cả lưỡi của mình. “Anh vừa nói cái gì?”.
Anh nháy mắt. “Điều đó có khiến cô tổn thương không? Anh trai tôi, Josh, nói rằng tôi sẽ không bao giờ thuyết phục được một phụ nữ cưới mình, vì tôi không biết khi nào cần ngậm miệng lại”.
“Vậy là anh đang tìm vợ à?”. Điều này làm thay đổi hẳn đề tài câu chuyện họ đang nói. Nếu quả thật Pete muốn lấy vợ, thì cách anh ta thực hiện điều đó thật kỳ cục.
“Không phải là tôi đang cầu hôn đâu nhé”, anh nói nhanh.
“Tốt”.
Anh ta nhăn mặt “Tốt à?”.
“À, vâng. Tôi thậm chí còn chưa nghĩ tới đám cưới”.
Pete vươn người về trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. “Vậy là tôi đang lãng phí thời gian của mình phải không?”.
“Điều đó còn tùy”, Linnette thì thầm.
Anh liếc nhìn cô. “Tùy cái gì?”.
“Tùy vào ai”.
“Thôi được rồi”, Pete nói. “Rất công bằng. Tôi có thể hỏi cô điều này không?”.
“Anh cứ hỏi đi”. Linnette bắt chéo chân và đu đưa một bàn chân theo điệu nhạc.
“Cơ hội của tôi thế nào? Cứ nói thẳng cho tôi biết để tôi còn tiết kiệm thời gian, công sức và chi phí lái xe đi lại cho mình. Đấy là chưa kể việc tự biến mình thành thằng ngu nếu cô không đồng ý”, anh hạ giọng nói thêm.
Linnette suy nghĩ về câu hỏi của anh. “Tôi thực sự không thể nói gì lúc này.
Tôi cần hiểu thêm về anh”.
Anh gật đầu. “Rất công bằng”. Anh ngừng lại, hít một hơi dài. “Tôi và anh trai có một trang trại. Josh cũng chưa lập gia đình”. Mắt anh nheo lại và anh nhìn cô với khích lệ. “Tôi không nghĩ là cô có một cô bạn chưa cưới thích chuyển tới sống ở đây”.
Ngay khi câu đó lọt ra khỏi miệng Pete, anh dường như ân hận. “Không có gì. Cách đó từng có tác dụng, nhưng tôi không nghĩ lịch sử sẽ lặp lại”.
“Gì cơ?”.
“Tám hay chín năm về trước, Lindsay chuyển đến thị trấn...”.
“Tôi đã gặp Lindsay rồi”, cô xen ngang.
“À bạn cô ấy là Maddy Washburn, và họ cưới dân địa phương, vậy... tôi đang nói tới chỗ nào nhỉ?”.
Linnette nhíu mày. “Anh đang nói Washburn phải không?”.
“Đúng rồi”.
“Ồ”. Có vẻ Cal sẽ luôn ám ảnh cô ở mọi nơi cô đến.
“Cô ấy cưới Jeb McKenna”.
Cô và Maddy đã trở thành bạn bè; Maddy là người cô định đến thăm vào ngày xảy ra cơn lốc đáng sợ nọ. Washburn là tên thời con gái của Maddy. Cô nghĩ cuộc đời này đúng là đầy trớ trêu.
Cô nhìn thấy Maddy - không còn là cô Washburn của ngày xưa nữa - và Lindsay bên kia phòng. Ba người họ vẫy tay chào nhau. Cô quay lại với Pete.
Anh ta có vẻ hơi bối rối nên Linnette nhắc anh ta.
“Anh đang định kể cho tôi nghe về bản thân”.
“Đúng rồi”. Pete ngồi thẳng hơn một chút. “Tôi là một nông dân, giống như bố tôi, ông nội tôi, và tôi làm việc chăm chỉ. Chúng tôi trồng đậu tương và lúa mì, chúng tôi nuôi vài con ngựa. Gần đây, việc kiếm sống trên đồng không còn dễ dàng nữa, mặc dù Josh và tôi đã dành rất nhiều thời gian cho nó. Tôi thích đọc sách khi có thời gian rảnh, và như cô thấy đấy tôi không tệ lắm trong khoản khiêu vũ. Tôi biết chơi một chút ghi-ta và tôi thích trẻ con”.
“Anh có đối xử tốt với động vật không?”.
“Có. Tôi có một trái tim yếu mềm, theo lời anh trai tôi”.
“Anh có bí mật gì sẵn sàng chia sẻ hay không?”.
“Bí mật à?”.
“Giống những điều tôi đã tiết lộ trong cơn bão ấy”.
Pete nhăn mặt. “Tôi đã gian lận trong một lần kiểm tra hồi lớp bảy và suốt từ đó đến giờ tôi cảm thấy tội lỗi. Lần đầu tiên tôi nhai thuốc lá thì bố tôi bước vào phòng và tôi đã nuốt chửng. Tôi bị ốm gần chết và từ đó không dám nhai thuốc nữa”.
Linnette rất hài lòng với những gì anh vừa chia sẻ. Rõ ràng Pete là một người đàn ông biết rút ra bài học từ những sai lầm của mình.
“Cô còn gì muốn hỏi nữa không?”. Trong khi cô còn đang nghĩ ra câu hỏi mới thì Pete nói. “Nếu tôi đủ may mắn được một phụ nữ như cô yêu, chắc chắn tôi sẽ vô cùng biết ơn và trân trọng món quà đó. Và tôi sẽ hiểu rằng mình không cần tìm kiếm bất cứ người phụ nữ nào khác nữa”.
Tim cô tan chảy trước những lời nói chân thành của anh. “Tôi muốn nói là cơ hội của anh vừa tăng lên đáng kể đấy, Pete Mason ạ”.
“Thật hả?”.
Cô mỉm cười và thấy anh cũng cười. Tự nhiên cô cảm thấy thị trấn này đẹp và đáng yêu hơn bao giờ hết.