Ông Nhị nói : Cầm khúc gỗ cũng không phải vì phòng rắn, đi, xuống thuyền.
Dứt lời, bốn người chúng tôi tách đều trang bị ra vác ở trên vai liền xuống thuyền.
Vị trí xuống nước rầm một tiếng nhảy vào trong nước, cảm giác đầu tiên chính là lạnh! Lạnh xuyên tim.
Hơn nữa mực nước đã gần tới cổ đợi chậm rãi bơi tới chỗ nước cạn lúc này mới có thể từ trong nước đứng lên vác trang bị nặng nề lên bờ.
"Chúng tôi phải đến lấy một thứ đồ, có vật ấy, mới có thể xuống nước." Dứt lời, ông Nhị đầu tiên là ở vùng phụ cận tìm kiếm mấy thân cây khô đều bẻ gãy nhánh cây dư thừa đưa cho chúng tôi mỗi người một cái.
Hòn đảo nhỏ này diện tích không lớn cũng liền là diện tích của bốn sân bóng đá , trên đảo cây cối xanh um, độ dốc rất dốc.
Ông Nhị ở trong bóng tối nhìn xung quanh ,như là tìm kiếm dấu chân leo núi năm đó, lúc này trong đêm đen khó có thể phân rõ phương hướng không khỏi có chút cuống lên.
Ông Nhị từ trong túi móc ra một điếu thuốc, tôi vội vàng châm lửa cho ông Nhị , lúc này lại nhìn tư thế cầm thuốc lá của ông Nhị không khỏi thấy tư thế cầm thuốc lá của ông Nhị cơ hồ giống như đúc với ông nội tôi trong hình.
Ông ấy là dùng ba ngón tay cầm thuốc lá!
Người bình thường mà nói mặc kệ nam nữ đều là dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy thuốc lá, cứ như vậy đàn ông thấy mình ngầu, phụ nữ thấy mình gợi cảm.
Nhưng ông Nhị là dùng ngón giữa và ngón trỏ cùng với ngón tay cái ba ngón tay này cầm thuốc lá, trong xã hội này tôi cũng đã thấy người khác cầm thuốc lá như thế nhưng đều có một điểm giống nhau.
Tuổi của bọn họ phổ biến khá lớn, trong người trẻ tuổi không ai cầm như thế dù sao tư thế không đủ đẹp .
Ông Nhị hút thuốc, trong bóng tối, màu đỏ tươi của đầu lọc lóe lên lóe lên ,từ tần suất lập lòe của đầu lọc đến xem ông Nhị hút rất mạnh.
"Mẹ kiếp, không thể nào!" Ông Nhị lầm bầm một câu quay đầu lại hỏi Lê Nguyên Giang : Nhóc con, cậu xác định đường biển này không sai chứ?
Lê Nguyên Giang trong bóng tối đột nhiên sững sờ nói: Khẳng định không sai này mới hải lý sẽ không lệch đi.
Ông Nhị lẩm bẩm một câu : Vậy nhưng liền hỏng chuyện rồi, cái đảo này, hoàn toàn khác so với đảo quỷ mà hai mươi năm trước ông đến .
Sự phát triển của sự việc tựa hồ vượt qua tưởng tượng tôi nói ông Nhị : Đều đến đây rồi, đi một bước là một bước đi.
Chú com lê cũng gật đầu phụ họa nói : Ông Nhị , tôi ở phía trước dẫn đường, chúng ta cẩn thận một chút là được.
Ông Nhị vẩy tàn thuốc gật đầu nói : Chỉ có như vậy, đi!
Trên bờ biển, gió rất lớn, lại thêm chúng tôi vác trang bị rất nặng bị gió biển thổi lảo đảo đặc biệt là tóc của tôi bị thổi vô cùng ngổn ngang.
Bốn người chúng tôi mỗi người xách theo một khúc gỗ ,dưới tình huống chú com lê dẫn đường tiến vào trong rừng rậm trên đảo .
Trên đảo trồng rất nhiều cây dừa, trên mặt đất rất nhiều cỏ dại những cỏ dại kia có cao hơn nửa mét đi lại rất khó khăn, nhất định một chân một chân giẫm lên có nhiều chỗ vẫn còn có đất bùn tuy rằng không tính là đầm lầy nhưng cũng rất nguy hiểm.
Đảo nhỏ không lớn nhưng núi đá dốc đứng sau khi tiến vào rừng cây liền bắt đầu leo lên ,quá trình này chầm chậm mà nguy hiểm cũng may gió trong rừng rậm không có lớn như vậy.
Ước chừng qua hơn một giờ, chúng tôi mới bò đến nơi vô cùng cao của hòn đảo ,ông Nhị ở trong màn đêm híp mắt nhìn kỹ sau đó sờ túi móc thuốc lá lại phát hiện thuốc lá đã hút hết.
Tôi vội vàng từ trong túi móc ra một điếu lúc đưa cho ông Nhị nói : Ông Nhị , ít hút một chút đi, hút nhiều không tốt.
Ông Nhị không lên tiếng, sau khi dùng diêm châm ông ấy không hút trái lại là tay phải song song với vai nắm thuốc lá, nheo một con mắt lại dùng một con mắt khác quan sát hướng đông nam.
Điểm lửa nhỏ trên thuốc lá liền giống như đầu ngắm trên súng bắn tỉa , mắt của ông Nhị , đầu lọc thuốc lá cùng cảnh tượng xa xa hình thành ba điểm thẳng hàng.
Sau một lúc lâu, ông Nhị gật đầu nói : Này xác thực là đảo quỷ nhưng hoàn toàn khác so với dáng dấp của hai mươi năm trước.
Tôi nói : Khả năng cây trên này của hai mươi năm trước còn rất thấp đi.
Ông Nhị lắc đầu kiên định nói : Hai mươi năm trước, trên đảo này căn bản không có đá!
"Vậy làm sao bây giờ?" Lê Nguyên Giang có chút sợ hãi.
Ông Nhị nói : Tiểu Lê, cậu đi theo tôi, A Bố, nhóc com lê, hai cháu đứng ở đây chờ.
Ông Nhị hút thuốc lá mang theo Lê Nguyên Giang đi về chính giữa phía tây đi rồi đại khái chừng mười bước ông Nhị nói : Cắm khúc gỗ của cháu vào trong đất bùn muốn cắm sâu một chút đây là liên quan tới tính mạng !
Chuyện lớn liên quan đến sự sống chết cũng không ai dám xằng bậy.
Lê Nguyên Giang đang muốn ra tay, ông Nhị lại vội vàng nói : Dùng tay cậu nắm lấy một đầu lộ ở bên ngoài nhưng đừng cắm nhầm rồi.
Sau khi chờ Lê Nguyên Giang làm xong ông Nhị lấy ra loan đao, ở trên cánh tay ông ấy cắt vỡ một đường vết thương rất nhỏ nói : Nhỏ máu tươi của cháu lên bên trên ba giọt liền được rồi, sau đó xé một mảnh quần áo của cháu buộc lên trên chặn máu tươi nhớ kỹ sao?
Lê Nguyên Giang có chút ngốc không đáp lời cũng không gật đầu ,ông Nhị thở dài tay lấy tay dạy cậu ta.
Lúc còn lại chú com lê hai chúng tôi ,ông Nhị chỉ vào hướng chính đông nói : Nhóc com lê, cháu đi phía đông đi mười bước làm bắt chước Lê Nguyên Giang.
"A Bố, cháu đi hướng chính nam đi mười bước cũng bước đi giống thế."
Cuối cùng ông Nhị đi tới hướng chính bắc, trước khi đi nói một câu : Các cháu đừng dùng đao của mình, lát nữa ông đến thống nhất cắt vết thương.
Sau khi tôi cắm khúc gỗ vào trong đất bùn mạnh mẽ nhét xuống không ít, cảm giác chí ít cắm vào một phần ba đất bùn đều chạm phải núi đá phía dưới lúc này mới buông tay .
Ông Nhị đi tới dùng loan đao cắt cánh tay tôi một cái sau khi nhỏ máu tươi của tôi lên, từ trên vạt áo của áo trên cắt xuống một mảnh to quấn vào trên khúc gỗ.
Sau khi chờ chúng tôi bốn người đều tập hợp , ông Nhị thu hồi loan đao nói : Đều duỗi cánh tay trái ra.
Trên cánh tay trái của chúng tôi đều bị ông Nhị cắt một vết thương giống như đúc , lúc này máu tươi còn chưa đông lại.
"Dùng đao của các cháu đều quệt máu tươi của mỗi vết thương một cái bảo đảm có thể dính máu tươi của bốn người chúng ta!"
Bốn người chúng tôi nghe theo, ông Nhị kiểm tra một phen, bốn thanh đao, máu tươi của bốn người .
khúc gỗ toàn bộ bị vải xé từ trên quần áo quấn lấy hơn nữa chiếm cứ bốn phương hướng Đông Nam Tây Bắc.
"Đi! Xuống biển!" Ông Nhị vung tay lên, chúng tôi lúc này hướng về hướng chính nam chạy đi chuẩn bị từ nơi đó xuống biển.
Đến cạnh biển chúng tôi bắt đầu mặc trang bị dứt khoát lần này nhiều mua một bộ trang bị để chuẩn bị dùng, lúc này vừa vặn có tác dụng.
Nhưng Lê Nguyên Giang kiên trì nói mình không cần bình lặn, kỹ năng bơi của những dân chài bọn họ này không phải người bình thường có thể so sánh.
Ông Nhị nói : Tốt nhất vẫn là mặc vào đi.
Lê Nguyên Giang cuối cùng vẫn là chối từ rồi cậu ta nói : Ông Nhị , lòng tốt của ông tâm cháu nhận rồi, dân chài biển Nam hoặc là những thứ khác không giỏi, nếu bàn về kỹ năng bơi, ai cũng không phục, trang bị vẫn là giữ lại đi, nếu như mọi người khí oxy của ai không đủ còn có thể nhiều dùng một hồi.
Mắt thấy Lê Nguyên Giang vẫn chối từ, ông Nhị cũng liền không nói cái gì nữa, lúc này phân phó nói : Một hồi xuống biển, bên dưới đảo quỷ này mặc kệ thấy cái gì đều không cần kinh ngạc đều đi theo ông là được.
Sau đó mấy người chúng tôi đơn giản nói một chút kí hiệu tay thuận tiện nói chuyện dưới nước.
Vác trang bị lặn sau khi đi tới vùng nước sâu một chút chúng tôi từng người từng người đeo xong mặt nạ lặn cắn bình dưỡng khí chui vào trong nước.
Trên đỉnh đầu của tôi và chú com lê đều có đèn lặn, lực xuyên thấu của loại ánh đèn này cực mạnh nhưng sau khi lặn xuống nước nhìn xuống vẫn cứ là đen kịt một mảnh hoàn toàn nhìn không thấy đáy.
Đột nhiên tiến vào trong nước càng bơi xuống dưới liền càng cảm thấy lạnh hơn nữa bên ngoài màng tai tràn ngập nước biển, thanh âm gì trong trời đất đều không nghe được, âm thanh trong đầu chính là một mảnh trống rỗng.
Trong bốn người tôi là bơi chậm nhất tổng thể nhìn một chút trái lại là Lê Nguyên Giang không mặc thiết bị lặn bơi thoải mái nhất
Ở trong nước cậu ta chính là một con cá.
Càng lặn xuống, áp lực nước biển lại càng lớn, màng tai liền càng đau, ngay ở lúc tôi sắp chịu không nổi, ông Nhị ở tuốt phía trước bỗng nhiên ngừng lại ông ấy ra dấu kí hiệu tụ tập, chúng tôi đều vội vàng vây lại.
Ông Nhị ra dấu tay nói cho chúng tôi , một hồi nhất định phải theo sát ông ấy, tuyệt đối đừng đi tách ra.
Dán vào móng cột đá ở trong nước biển của đảo quỷ tiếp tục bơi xuống, tôi nhìn một chút đồng hồ áp lực nước, lúc này đã lặn xuống hơn bốn mươi mét!
Người bình thường tới nói lặn xuống m màng tai sẽ đau, từng thi qua chứng nhận lặn , lặn xuống ba mươi mét không thành vấn đề , cấp huấn luyện viên mới có thể xuống dưới năm mươi mét không thành vấn đề, tôi nhanh chịu không nổi rồi.
Liền vào lúc này, ông Nhị mang theo chúng tôi lách qua cột đá to lớn, trong nháy mắt vượt qua trụ đá , cảnh tượng đập vào mi mắt triệt khiến tôi khiếp sợ!
Nhân gian thật tồn tại cung điện dưới đáy biển?