Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong toà Phản Thiên Sát này, tối tăm không có ánh sáng, tôi bật đèn lặn bơi cùng với ông Nhị .
Chú com lê bật đèn lặn bơi cùng với Lê Nguyên Giang đến phụ cận Phản Thiên Sát ,bốn người chúng tôi chia ra bơi vào từ bốn cửa .
Trong Phản Thiên Sát càng tối tăm , trên vách đá bốn phía bò đầy giống loài biển sâu không biết tên ,chúng tôi liền men theo Phản Thiên Sát bơi thẳng xuống.
Đại khái sau khi bơi mười mấy mét đến cuối rồi.
Nhưng một vấn đề cực lớn mà chúng tôi gặp phải là, dưới đáy Phản Thiên Sát này dĩ nhiên phân ra lối đi Đông Nam Tây Bắc !
Ba người chúng tôi đều bối rối ai cũng không biết nên đi lối nào, lúc này toàn bộ đưa mắt nhìn về phía ông Nhị .
Ông Nhị coi như bình tĩnh phất phất tay ra hiệu đi lối hướng chính nam , thông đạo (đường hầm dưới đất) xây dựng giống nhau như đúc , vách tường và nền nhà đều là dùng đá xây căn bản tìm không ra bất kỳ chỗ làm ký hiệu .
Theo thông đạo phía nam , lúc bơi thẳng tới cuối là hai cánh cửa đá xem ra không dày nặng mấy đứng sững ở trước mặt chúng tôi .
Dựa theo chiều sâu mà chúng tôi lặn xuống , lúc này đã là đứng ở sau lưng người đá quỳ trên mặt đất kia, thông đạo này cũng là đào ở phía sau lưng hắn, tôi mơ hồ cảm thấy trong cung điện quỷ to lớn này kỳ thực cũng không có nước biển chảy vào!
Bốn người chúng tôi hai người phụ trách một cánh cửa đá, ở đáy biển cùng gắng sức đẩy mạnh may mà cửa đá không nặng cộng thêm sức nổi của nước biển dù sao cũng chậm rãi đẩy ra.
Sau lưng cửa đá là một hành lang lên cao, tôi đã quá mệt mỏi rồi liền để khí oxy vọt vào trong bộ lặn lôi kéo Lê Nguyên Giang chậm rãi nổi lên trên.
Chậm rãi, trên đỉnh đầu xuất hiện ánh sáng, chúng tôi nhìn kĩ lại muốn nổi lên rồi!
Ào ào vài tiếng vang, chúng tôi lên đến phần cuối hành lang ,lúc từng người từng người từ trong nước lộ đầu ra rút thiết bị lặn ra mồm to hô hấp khí oxy bên trong cung quỷ.
Chú com lê nói : Lợi hại, cung quỷ này đến tột cùng là ai tạo ra vậy?
Tôi gật đầu phụ họa nói : Dùng cách gì ở đáy biển tạo ra toà cung quỷ này tôi không biết nhưng cách mà để cung quỷ không có nước vào nhất định là lợi dụng nguyên lý chân không , nước biển lại nhiều hơn nữa trước sau không cách nào chảy vào hành lang dưới lòng đất .
Lê Nguyên Giang bên cạnh đã sớm choáng váng ,một chàng trai nông thôn , chàng trai nghèo dựa vào đánh bắt cá mà sống lần đầu tiên nhìn thấy cung điện nguy nga như vậy không khỏi có chút sững sờ.
Sắc mặt ông Nhị trước sau không tốt lắm, sau khi lên bờ chúng tôi cởi trang bị ra, ông Nhị nói : Mọi người đều cẩn thận chút, mục đích chúng ta đến cung quỷ không phải tìm kiếm mắt quỷ, mắt quỷ không ở đây.
Cái gì?
Ba người chúng tôi cùng quay đầu nhìn về phía ông Nhị , mặt ông Nhị không biến sắc hờ hững nói : Trong hai mắt Âm Dương ban đầu chỉ có mắt âm sau có cao nhân sử dụng lực lượng thuần dương muốn phá hủy mắt quỷ không chỉ không thành công trái lại những khí dương rót vào trong mắt âm kia bị thoát ra hình thành mắt dương.
Tôi hỏi : Nói cách khác, sức mạnh to lớn nhất kỳ thực là mắt âm?
Ông Nhị gật đầu, chỉ vào trụ đá bên ngoài đảo quỷ nói : Trước đây ông đã tới nơi này, mắt âm không ở trong cung qủy dưới đáy biển , nhưng khắc chế mắt âm nhất định phải sử dụng lực lượng thuần dương !
Đầu óc chú com lê xoay chuyển nhanh, chú ấy nhìn phương hướng mà ông Nhị đưa tay chỉ híp mắt nói : Ý của ông Nhị là nói, mắt âm kỳ thực đặt ở trong trụ đá của đảo quỷ trong biển ? Dùng khí dương của miệng núi lửa dưới biển phía dưới cột đá để áp chế mắt âm?
Ông Nhị nói : Đúng! Hai mươi năm trước lúc ông tới nơi này , trong đội ngũ liền có một người từng nói, đảo quỷ này rất có thể chính là mấy vạn năm trước, lúc núi lửa phun trào , hòn đá tạp chất cấp tốc làm lạnh tạo thành đảo nhỏ ở trong biển ! Sau đó khả năng có cao nhân đào rỗng bên trong đảo quỷ ra chôn mắt âm! Lấy hố lửa ở đất vĩnh cửu phong tồn!
Tôi âm thầm líu lưỡi hỏi : Ông Nhị , nếu người xưa hao tổn tâm cơ (tìm mọi cách) chôn mắt âm vậy khẳng định chính là không muốn mắt âm lại xuất hiện, chúng ta vẫn là không cần lấy đi đi?
Ông Nhị vừa nghe không biết tại sao, trong nháy mắt nổi giận giơ tay liền tát tôi một cái !
Một cái tát này rất dùng sức, tôi rõ ràng nghe được bộp một tiếng vang liền vội vàng che gáy.
"Không hề có một chút chí khí! ! !" Câu nói này cơ hồ là ông Nhị cắn răng nói ra, nói xong ông Nhị lại đưa tay ra chuẩn bị lại tát tôi một cái ,tôi sợ hãi đến vội vàng ôm lấy đầu.
Tôi không hiểu ông Nhị vì sao tức giận như vậy, trong lòng có chút oan ức nhưng ngoài miệng cái gì cũng không dám nói.
Ông Nhị thở dài lôi kéo tôi đi qua một bên nói : A Bố, đoàn người chúng ta không sợ sống chết đi tới vùng quỷ ở đáy biển , mục đích là vì cái gì?
Tôi không lên tiếng.
"Chính là vì tìm kiếm mắt quỷ! Viên mắt quỷ sức mạnh lớn nhất kia, có người nói, tương lai rất quan trọng yếu nhưng quá khứ đây? Quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cháu biết không?"
Tôi không phải muốn bắt bẻ, tôi nói một câu : Biết , chuyện xảy ra khi cháu còn bé nhớ tới rõ rõ ràng ràng.
Ông Nhị cũng không đánh tôi , ông ấy hỏi : Chuyện của vài trăm năm trước , cháu biết không?
Tôi nói : Biết , trong sách lịch sử ghi chép rất rõ ràng.
Ông Nhị nở nụ cười cười rất tự giễu , ông ấy lắc đầu nói : Có vài thứ, nếu mắt quỷ không nói cho cháu, cháu vĩnh viễn sẽ không biết!
Tôi gật gật đầu, biết ở trong con sông dài của lịch sử có rất nhiều thứ đều là không muốn người biết tỷ như rất nhiều vu thuật, bí thuật, cổ thuật thất truyền đã lâu .
Ông Nhị nếu dám mạo hiểm sống chết dẫn mọi người đi tới vùng quỷ dưới đáy biển , vậy làm như này liền nhất định có đạo lý khiến ông ấy làm như thế nếu đều đi đến một bước này, cũng liền thoải mái lòng dạ tiếp tục đi đi.
Dù sao người chết bóng hướng lên trời!
Sau khi mọi người tập hợp , ông Nhị nói : Mắt quỷ không ở đây nhưng nếu như muốn lấy được mắt quỷ, cung điện quỷ to lớn này là nơi cần phải đi qua cũng là nơi buộc phải đến, trong cung điện lớn có một chiếc áo mãng bào nhưng áo mãng bào này sẽ chuyển động, chúng ta nghĩ biện pháp tìm được chiếc áo mãng bào này mới có thể rời đi nơi này!
Chúng tôi trong túi hút khô mang lương khô không nhiều nhưng cũng có thể duy trì một hai ngày nói thế nào cũng có thể tìm được.
Mọi người biết ý tứ của ông Nhị rồi, này liền thu thập xong đồ vật, quần áo gọn nhẹ .
Nơi chúng tôi lên bờ như là một toà thiên điện (điện bên cạnh ngoài điện chính), sau khi vòng qua một bức tường đá , một toà cung điện to lớn hùng vĩ ánh vào mi mắt .
Trên vách tường bốn phía cung điện này , từng ngọn từng ngọn đèn chong không biết thiêu đốt bao nhiêu năm, lúc này ngọn lửa vẫn dồi dào như cũ, chúng tôi căn bản là không cần bật đèn pin hoàn toàn có thể thấy rõ cảnh tượng bốn phía .
Mặt đất đều là dùng phiến đá xanh chỉnh tề quy cách lát thành, ở giữa cung điện lẳng lặng đặt một chiếc lò ba chân cao hơn hai mét sừng sững.
Chú com lê đi tới vỗ đỉnh lô nói : Thứ đồ này, nếu như đem ra ngoài đều là cấp bảo vật quốc gia.
Trên đỉnh lô truyền đến bịch một tiếng vang trầm, tôi cười nói : Đáng tiếc chúng ta không phải kẻ trộm mộ chỉ là vì tìm kiếm mắt quỷ.
Đang trêu đùa bỗng nhiên sau lưng có một đôi tay vỗ bờ vai tôi một cái , tôi giật mình quay đầu nhìn lại chính là Lê Nguyên Giang.
"Người anh em, đừng luôn vỗ người ở sau lưng chứ, này muốn phân biệt trường hợp, ở đây vỗ có thể hù chết người đó!" Giọng điệu của tôi có chút không vui dù sao người đang ở trong cung quỷ còn không biết sẽ gặp phải cái gì.
Ai biết Lê Nguyên Giang trừng mắt chỉ vào đỉnh lô phía sau run rẩy nói : Kia...Bên kia....có một vũng máu.
"Cái gì? !" Chú com lê trước hết phản ứng , giật mình liền rút bội đao trên đùi ra, tôi cũng vội vàng rút dao găm ra, bầu không khí trong nháy mắt khẩn trương lên liền ngay cả trên vách tường bốn phía cung điện , những ánh nến kia tựa hồ cũng đang thổi không yên.
Ông Nhị xa xa đứng ở nơi không có ánh quang châm một điếu thuốc thở dài nói : Không cần kinh ngạc, vũng máu kia ông biết là ai.
Tôi nhìn bốn phía phát hiện trên thân thể bốn người chúng tôi không có miệng vết thương đây nhất định không phải là của chúng tôi .
Mọi người không đáp lời, ông Nhị đi tới bên đỉnh lô ba chân lại là thở dài tiện tay từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc đặt trên lỗ thông gió của đỉnh lô.
Ông ấy nói : Hai mươi năm trước, ai.
Mới vừa nói ra một câu, ông Nhị lại là thở dài một tiếng nói không được ,tôi biết cảm xúc của ông Nhị rất kém rất đau khổ ,mọi người không dám nói chen vào, sau một lúc lâu ông Nhị nhẹ nhàng vỗ thân lô nói : Các anh em hi vọng các cậu ở bên kia đều sống tốt.
"Được rồi, vũng máu kia liền không cần lo tiếp tục đi thôi nơi này chỉ là thiên điện, chỗ đặt áo mãng bào hẳn là ở điện chính."
Đoàn người chúng tôi tìm kiếm lối ra, đi về phía chỗ rẽ hướng đông bắc , ngay ở lúc chúng tôi mới vừa đi tới chỗ ngoặt bỗng nhiên trong thiên điện truyền đến rào một tiếng.
Đây là âm thanh quẹt diêm, thời đại này, thanh niên trẻ tuổi hút thuốc đều là dùng bật lửa chỉ có người lớn tuổi mới quen dùng diêm.
Tôi vừa nhìn ông Nhị không hút thuốc liền quay đầu nhìn về thiên điện một cái, nhìn rồi không khỏi cả người chấn động!
"Ông Nhị ,thuốc lá trên đỉnh lô bị châm rồi!"
Bội đao ngắn nhỏ tiện đem bên người