"Triệu Hoan Hoan?"
Tôi kinh ngạc nói một câu .
Triệu Hoan Hoan là bạn học trung học của tôi đã từng thầm mến cô ấy có điều vẫn luôn không dám tỏ tình sau đó tốt nghiệp trung học lúc lại nghĩ tỏ tình thì cô ấy chuyển nhà rồi ở thời đại lúc đó của tôi điện thoại không phổ biến như hiện tại.
Chúng tôi khi còn đi học , nếu như ai cầm Nokia ( chỉ có thể gọi điện thoại gởi nhắn tin , ít chức năng không phải điện thoại thông minh ) , kia chính là vô cùng oanh phong, các loại nhịp điệu không giải thích được .
Người bình thường muốn nghe nhạc đều là tiêu hai mươi, ba mươi đồng mua băng cát sét mang theo bên người để nghe , liền thế đẳng cấp cũng rất cao rồi lúc đó không có nhiều người chơi những công cụ nói chuyện như QQ Webo vì thế cũng không xin được cách liên lạc với cô ấy
Bây giờ đang ở nhà xưởng bỏ hoang nhìn thấy cô ấy , tôi cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn , Triệu Hoan Hoan liền ngồi ở trước bàn làm việc chơi máy vi tính ,trong nháy mắt nhìn thấy tôi đầu tiên là sững sờ sau đó nói: Cậu ... Cậu là Lưu Minh bố?
Tôi gật đầu nói: Đúng vậy , tôi là Lưu Minh bố , làm sao cậu lại ở trong nhà xưởng bỏ hoang này?
Triệu Hoan Hoan sững sờ nghiêng đầu liếc mắt nhìn bốn phía cười nói: Đây là công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư Bác Minh , thế nào lại là nhà xưởng bỏ hoang ?
Cô ấy còn giống như năm đó buộc tóc đuôi ngựa lúc nói chuyện lắc đầu vung vẩy đen đuôi ngựa đen nhánh vẫn là trong veo như vậy .
Lời nói của Triệu Hoan Hoan khiến tôi bối rối , tôi dùng sức vỗ đầu trong lòng tự nhủ đây nhất định là ảo giác ! Nhất định là ảo giác !
Tuy rằng lời nói mà Trần Vĩ nói với tôi có thể là giả nhưng loại chuyện xuất hiện ảo giác này có lẽ cũng có khả năng là thật ,thật thật giả giả cần tôi từng bước một dò xét chân tướng .
Tôi đốt một điếu thuốc ,lúc chính muốn suy nghĩ thật kỹ giải quyết như thế nào , Triệu Hoan Hoan bịt mũi nói: Lưu Minh bố , cậu bây giờ học hút thuốc lá à? Dập thuốc lá đi, trong phòng làm việc không cho hút .
Tôi xì một tiếng cười nói: Được rồi , tôi biết cô là giả , tất cả mọi thứ xung quanh đều là giả đều là ảo giác , tôi hút điếu thuốc mà thôi , một lúc nữa liền đi chỗ khác xem xem .
Đồng nghiệp bên cạnh Triệu Hoan Hoan là một cô gái nhỏ đeo kính mắt trừng mắt nhìn tôi còn không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho Triệu Hoan Hoan ý là đang hỏi tôi là ai .
Tôi đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài phát hiện đây là một toà văn phòng trong thành phố , khu phố dưới tòa văn phòng đoàn người đi đi lại lại, xe cộ qua lại không dứt ,tôi tự giễu cười nói: Ảo giác này vẫn thật là đặc biệt chân thực liền cảnh tượng ngoài cửa sổ đều làm như thật cho tôi , chú Quỷ cũng thật chỉ có ông.
Tôi chính lẩm bẩm bỗng nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra , người đàn ông trung niên mặc vest đeo caravat đi vào , câu nói đầu tiên mà chú ta nhìn thấy tôi là: Quý ngài, ngài đến công ty chúng tôi lúc nào ? Nơi này không cho phép hút thuốc lá .
Tôi cười ha ha nói: Thôi đi , tiến vào trong ảo giác , ông mày hút điếu thuốc mày cũng phải quản? Đừng đùa nữa , tôi sẽ không đưa mắt quỷ cho ông .
Người đàn ông đeo caravat đều bối rối , chú ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triệu Hoan Hoan và đồng nghiệp nữ kia một cái, lấy một thái độ bệnh thần kinh hỏi : Anh ta là ai? Hai người biết không?
Triệu Hoan Hoan lúng túng cúi đầu vội vàng chạy tới lôi cánh tay tôi nhỏ giọng nói: Lưu Minh bố , cậu đừng đùa nữa, đây là tổng giám đốc của chúng tôi , cậu lại đùa nữa , mình sẽ bị đuổi việc...
Sau đó tôi ném đầu thuốc lá xuống đất giẫm tắt cười nói: Được được được, các người muốn chơi , tôi chơi với các người.
Tôi trăm phần trăm khẳng định đây chính là ảo giác bởi vì tôi đi vào là nhà xưởng bỏ hoang không phải là tòa văn phòng hơn nữa tôi đi vào là buổi tối , lúc này nhìn thời gian ngoài cửa sổ như là sáng sớm chín mười giờ.
Vì thế đây tuyệt đối là ảo giác .
Tôi vỗ vỗ vai tổng giám đốc cười nói: Được, tôi đi ra ngoài , chớ để ý có thời gian nói chuyện hợp tác với công ty các người đi.
Vừa nghe nói chuyện hợp tác , tổng giám đốc cũng cười nói: Bất cứ lúc nào hoan nghênh quý ngài chỉ có điều lần sau chúng ta có thể đi phòng hút thuốc nói chuyện.
Tôi cười kéo cửa phòng làm việc ra nhưng cảnh tượng ánh vào mắt tôi khiến tôi triệt để sững sờ tại chỗ.
Bên ngoài phòng làm việc cũng không phải là nhà xưởng bỏ hoang tối om mà là một văn phòng càng lớn hơn, trong này đặt đầy bàn ghế văn phòng , viên chức nam nam nữ nữ có ít nhất mười mấy !
"Mẹ kiếp , nhà xưởng đâu? Tôi quát to một tiếng hầu như tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn về phía tôi .
Tổng giám đốc phía sau đi ra cũng là kinh ngạc nhìn tôi có lẽ đến giờ phút này , chú ta mới tin tưởng bắt chính là một kẻ thần kinh .
Tôi nhanh chóng chạy khắp một lượt mỗi một góc của văn phòng không ngừng mà vỗ vách tường nhìn chằm chằm mỗi người , Trần Vĩ không có ở đây, khuôn mặt ở đây tôi một người cũng không quen biết đây không phải nhà xưởng bỏ hoang sao?
Cuối cùng , tổng giám đốc vội vã gọi bảo vệ cứng rắn ném tôi ra ngoài , cảm giác của tôi rất chân thực ,bảo vệ lôi tôi tiến vào thang máy mãi cho đến tầng đuổi tôi ra khỏi tòa văn phòng lúc này mới thôi.
Tôi đứng ở ngoài tòa văn phòng ngửa đầu liếc mắt nhìn tòa văn phòng, trong lòng nghĩ tôi bây giờ vẫn cứ ở trong ảo giác sao?
Này ảo giác cũng quá chân thực đi? Liền địa điểm đều có thể thay đổi cho tôi ?
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Vĩ đánh mới vừa gọi được, câu nói đầu tiên của Trần Vĩ là: Chú em ! Tối hôm qua cậu ở trong phân xưởng làm cái gì ! Làm sao một buổi tối đều không đi ra !
Chờ đã!
Trần Vĩ nói cái gì?
Anh ta nói tối hôm qua? Tối hôm qua tôi làm gì? Một buổi tối đều không đi ra? Anh ta nói như vậy cũng liền nói rõ anh ta cũng cho rằng bây giờ là sáng sớm , nếu không hiện tại liền là sáng sớm thật , tôi không ở trong ảo giác nếu không hai chúng tôi đều tiến vào ảo giác !
Tôi nói: Anh Trần, một câu hai câu nói không rõ ràng ,anh ở văn phòng ở trạm tổng chờ em, một hồi em liền trở về .
Sau đó tôi lại móc điện thoại ra gọi cho chú com lê hỏi: Chú, bây giờ là ban ngày hay là buổi tối .
Chú com lê nói: Sáng sớm , chín giờ mười phút làm sao vậy?
Tôi ừ một tiếng cúp điện thoại bởi vì tôi không xác định chú com lê vừa mới có phải cũng là ảo giác của tôi hay không , là hình ảnh mà tiềm thức trong đầu tôi tưởng tượng ra .
Quan trọng nhất là , tôi không biết tôi của hiện tại đến tột cùng là ở trong ảo giác vẫn là ở trong thế giới chân thực .
Nếu như là ở trong thế giới chân thực vậy tôi tại sao sẽ ở trong nhà xưởng bỏ hoang vùng ngoại ô bỗng nhiên liền chạy tới trong tòa văn phòng trong thành phố?
Hơn nữa thời gian cũng thoáng cái từ tối ngày hôm qua đã biến thành hôm nay sáng sớm làm sao có thế có chuyện đó ?
Tôi vội vàng gọi một chiếc xe taxi lúc đến xưởng Tiêu Hóa , tôi tạm thời thay đổi chủ ý nói: Bác tài dừng ở đây đi.
Tôi đứng ở xưởng Tiêu Hóa chờ xe bus số sau khi lên xe bus số phát hiện chuyến này là bác tài Quách mà tôi quen .
"A , Tiểu Lưu, mấy ngày nay không gặp cậu, đi đâu đó?" Vừa mới lên xe , bác tài Quách liền hỏi tôi .
Tôi cười nói: Có chút việc gấp , không chạy về kịp .
Bác tài Quách nói: Tiểu Lưu không phải tôi nói cậu, tiền lương cậu gấp đôi chúng tôi còn liền lái một chuyến cố gắng quý trọng đi, hai ngày trước cậu không ở , Trần Vĩ tên kia không biết tức giận lớn thế nào còn tuyên bố cho cậu cút đi đấy! Bất quá cậu thằng nhóc này cũng rất có bản lĩnh vừa mới về Trần Vĩ liền không nổi giận nữa.
Nghe bác tài Quách nói như thế , tôi cảm thấy tôi không ở trong ảo giác !
Về tới xưởng Tiêu Hóa , tôi thẳng đến văn phòng , Trần Vĩ lo lắng ở trong phòng làm việc đi lại , trong nháy mắt nhìn thấy tôi trở về lôi kéo tôi vào văn phòng phanh một tiếng liền đóng cửa lại .
" Chú em , buổi tối hôm qua cậu đi vào trong phân xưởng làm cái gì đó? Anh chờ cậu hơn nửa đêm !"
Tôi nói: Anh Trần ,anh nói cho em biết trước , tối ngày hôm qua anh cùng em đi vào không?
Trần Vĩ nói: Đi vào rồi , hai ta đi vào trong phân xưởng sau đó vẫn đi về phía trước , ở trước cửa một gian phòng làm việc , cậu nói khiến anh chờ một lát sau đó cậu đi vào , anh liền một mực chờ ở bên ngoài đợi rất lâu gõ cửa cũng không ai trả lời , anh liền vội vàng rời đi .
Tôi vỗ đầu một cái , nói: Hai ta đều tiến vào ảo giác !
Chuyện mà tôi trải qua không khớp với lời nói của anh ta , chuyện mà anh ta trải qua cũng hoàn toàn không thể so sánh với chuyện tôi đã trải qua vì thế trong nháy mắt khi đi vào phân xưởng , hai chúng tôi hẳn là đều tiến vào ảo giác ai cũng nhìn không thấy ai .
Về phần tôi trong nháy mắt đẩy cửa văn phòng ra, tôi hẳn là rời khỏi ảo giác nhưng nguồn sức mạnh này đến tột cùng làm sao làm được? Là từ đâu tới?
Đột nhiên , tôi nghĩ tới mắt quỷ , trong lòng cả kinh , trong lòng tự nhủ chẳng lẽ là mắt quỷ đang cứu tôi ? Trong nháy mắt tôi đẩy cửa phòng ra mắt quỷ mạnh mẽ xoay chuyển thời không mang tôi ra khỏi ảo giác ,khiến tôi đi chuyển vị trí để tránh né cạm bẫy của chú Quỷ ?
Ông Nhị đã nói , nắm giữ mắt quỷ chân chính đặc biệt là hai mắt Âm Dương sau khi dung hợp liền có thể thăm dò quá khứ tương lai nhưng tôi không có nghe ông Nhị nói có thể xuyên qua tương lai ?
Như vậy , thời gian một đêm này đến tột cùng là làm sao từ trong đời tôi biến mất? Trong đêm đó lại xảy ra chuyện gì?