Trái tim truyền đến tiếng đập điên cuồng thịch thịch cảm giác này liền như là tôi một hơi chạy cự li dài ba ngàn mét, không dừng lại chút nào kết quả này đột nhiên dừng lại, tim liền không cầm được đập điên cuồng.
Ông Nhị thấy thế liền vội vàng hỏi tôi xảy ra chuyện gì.
Tôi nhỏ giọng nói: một hồi lên xe lại nói cho ông Nhị đi, cháu đây sẽ còn có thể chịu đựng.
Lúc đến trên xe buýt, mọi người vẫn còn đang ngủ say, ông Nhị lần này ngồi ở bên cạnh tôi, tôi nhỏ giọng hỏi ông ấy: ông Nhị, những khói mê này còn có thể kéo dài bao lâu?
Ông Nhị bấm tay tính toán nói: đại khái còn phải phút.
"Này mọi người liền ngủ phút đi." Câu nói này tôi đề cao giọng nói là cho mọi người nghe.
Mọi người yên tĩnh lại, toàn bộ trên xe buýt trong nháy mắt một mảnh yên tĩnh chỉ có thể nghe được những tiếng kêu ve sầu trên cây ven đường núi quanh co.
Ông Nhị sát lại gần tai tôi nhỏ giọng hỏi: khá hơn không?
Tôi gật gật đầu, sau đó đều nói tất cả những thứ này với ông Nhị. Bao gồm gặp phải hành giả Nhiên Tâm cùng với tình huống năm cột máu tràn vào trong cơ thể tôi .
Ông Nhị nghe xong, cau mày nói: hành giả Nhiên Tâm nói đây là tim Phật?
"Đúng vậy, hành giả Nhiên Tâm nói cháu không có tim, hắn ban cho cháu một viên tim Phật chỉ là không để cho cháu sát sinh, không thì sẽ biến thành tim ma."
Ông Nhị nghe xong, đung đưa đầu, tôi hỏi xảy ra chuyện gì. Ông Nhị cũng không nói chuyện chỉ là cau mày nỗ lực suy tư, qua hồi lâu sau, ông Nhị nói: không đúng! Cái kia nếu nói hành giả Nhiên Tâm nhất định là giả!
Lời này đúng là khiến tôi bối rối, tôi nói: này giả thế nào? Giả ở đâu?
"Cháu tận mắt thấy hành giả Nhiên Tâm sao?" Ông Nhị sắc mặt ngưng trọng hỏi tôi.
Tôi lắc đầu nói: này ngược lại không có, từ đầu tới đuôi cháu đều chưa từng thấy hắn, hắn căn bản không lộ mặt chỉ có điều lúc cố định cháu trên tế đàn , có hai người đá màu đen, sau khi vỏ ngoài tảng đá trên người vỡ vụn bắt đầu chạy băng băng như gió như sấm, hai người bọn họ động tác rất nhanh trực tiếp ấn cháu lên tế đàn, sau đó cháu liền không thể động đậy rồi.
Không đợi ông Nhị nói chuyện, tôi lập tức lại nói một câu: nha, đúng rồi ,hành giả Nhiên Tâm gọi hai người đá kia là hai tướng Phong Lôi.
Ông Nhị xua tay, nói: Nói hươu nói vượn ! Sấm sét chính là lực lượng tối cao, động không động liền kéo sấm sét, chuyện vô căn cứ!
Tôi đây liền không rõ cũng không biết nên nói cái gì, sau khi ông Nhị cẩn thận suy nghĩ mới thăm thẳm nói một câu: A Bố, cháu nhất định là bị lừa rồi bây giờ tim trên người cháu không phải tim Phật!
"Không phải tim Phật ? Vậy sẽ là tim gì?" Lúc nói lời này, tôi cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn bốn phía chỉ lo có hành khách nào tỉnh lại.
Ông Nhị dùng giọng điệu không quá xác định nói: hẳn là tim ma có điều là ông bây giờ còn không quá chắc chắn, chờ sau khi xuống xe ông lại xem xem đi.
Qua mười mấy phút, tài xế và hành khách lần lượt tỉnh lại. Tôi híp mắt, đang giả bộ ngủ đồng thời cũng chú ý mọi người, trước hết tỉnh lại chính là hai tráng hán (dân Hán hay dân TQ cường tráng) trong xe nhìn như là dân công, thứ hai là tài xế ,phụ nữ cùng trẻ em là cuối cùng mới tỉnh lại .
Tài xế vỗ vỗ cái trán, mắng một câu: Ngày mẹ nó tổ tiên, sao ngủ thiếp đi.
Xe sau đó khởi động ,trong quá trình tiến lên , tôi trước sau không rõ được hành giả Nhiên Tâm thế nào sẽ là giả?
Nếu như hành giả Nhiên Tâm là giả , đứa bé trai đổi tiền lẻ với tôi cũng là giả rồi? Hắn chính là hành giả Nhiên Tâm phái tới cố ý bố cục tôi (gài bẫy)?
Chẳng lẽ đứa bé trai kia chính là một Mộ Dung Hải Đường tiếp theo? Chính là kẻ đứng sau màn tiếp theo?
Cái này tôi không dám nghĩ, tôi cảm thấy cũng sẽ không như vậy, bởi vì hiện nay xem ra, tôi không tìm được nhân vật lợi hại hơn lão tổ.
Cuối cùng, tôi còn là không nhịn được nhỏ giọng hỏi: ông Nhị, ông là từ đâu phân tích ra ,hành giả Nhiên Tâm là giả ? Mà tim hắn cho cháu cũng là giả?
Ông Nhị nhỏ giọng nói: A Bố, cháu vẫn là quá ngây thơ ,cháu cẩn thận ngẫm lại, sau khi cháu tiến vào hang động dưới lòng đất thấy đều là cái gì?
Tôi cố gắng nhớ lại một lần nói: hai cái hang động trái phải đều có hai tấm cửa gỗ, trên cửa gỗ điêu khắc phù điêu Âm Dương , phía đông đầu trâu mặt ngựa, phía tây Quan Vũ Trương Phi, nhưng cháu là đi vào từ trong tường đất phía bắc.
"Ừ, sau đó thì sao? Sau khi đi vào tường đất , cháu thấy được cảnh tượng gì?" Còn cảnh tượng này tôi từng nói với ông Nhị nếu ông ấy biết, còn cố ý hỏi tôi chính là để bản thân tôi nói ra.
Tôi nói: chính là thấy được rất nhiều quả cân, dùng móc sắt treo xác chết nhỏ máu xuống.
Ông Nhị nói: này thì đúng rồi, hành giả Nhiên Tâm nếu như một lòng hướng Phật, làm sao sẽ dùng loại thủ đoạn này vì ngươi tụ tim? Hả?
Tôi sững sờ, nhất thời liền bối rối, thật giống ông Nhị nói có chút đạo lý.
"Loại thủ đoạn đẫm máu này ,trong sách ông đưa cháu có ghi có điều chỉ là vài nét bút lác đác, ông nói cho cháu loại vu thuật này gọi là cân cân tính toán!"
"Cân cân tính toán?"
Ông Nhị gật đầu nói: đúng, chính là cân cân tính toán. Dùng móc cân, treo trên cổ xác chết bắt đầu lấy máu,tốc độ lấy máu này rất chậm, cơ hồ là từng giọt từng giọt rơi xuống trong ao nước phía dưới sau đó, quả cân trên đòn cân, ở máu từ từ biến mất đồng thời bởi vì xác chết giảm nhẹ trọng lượng, quả cân cũng sẽ từ từ tới gần phương hướngmóc cân. Đợi đến cuối cùng xác chết bị triệt để rút khô máu, quả cân liền sẽdi chuyển đến phía trước nhất, cùng xác chết duy trì trọng lượng ngang nhau bảo đảm đòn cân nằm ở trình độ đường thẳng.
"Kia làm như này là có ý gì?" Tôi vội vàng hỏi.
"Cuối cùng xác chết bị rút khô máu, quả cân dịch chuyển đến một vị trí trọng lượng ngang nhau với xác chết treo ở tại chỗ, giờ khắc này liền có thể từ vị trí quả cân dịch chuyển tính ra trọng lượng của xác chết sau khi bị rút sạch máu, lấy cách này cân thịt, cân xương, cân hồn để đạt được máu tươi mạnh nhất, thân thể mạnh nhất, bộ xương mạnh nhất."
Tôi thầm giật mình đồng thời, cũng đột nhiên cảm giác thấy hành giả Nhiên Tâm không quá thích hợp.
Ông Nhị còn nói: cháu nói trên đài cúng tế có một bức Thiên Diễn gì ,trong thứ đó có liên quan đến mắt quỷ ,ông là xưa nay chưa từng nghe nói thứ này. Có điều cũng có có thể là ông kiến thức hạn hẹp. Nhưng cháu ngẫm lại, dưới đài cúng tế vì sao vừa vặn có một chữ, chữ này còn là một chữ tim? Tại sao không phải chữ Phật? Tại sao không phải chữ ma ? Tại sao không phải chữ khác mà một mực là chữ tim?
Ông Nhị này liên tiếp đặt câu hỏi, khiến tôi triệt khiếp sợ ở tại chỗ.
"Cháu suy nghĩ một chút, năm cột máu rót vào thân thể cháu là có thể cho cháu tái tạo tim? Những máu kia nối liền hai ao máu lớn, phía trên ao máu treo nhiều xác chết như vậy, máu tươi của bọn họ là bị rút khô từng giọt từng giọt, cháu nghĩ xem oán khí của bọn họ, sự thù hận nên nhiều tới chừng nào? Loại máu này vì cháu tụ trái tim, còn có thể gọi là tim Phật ?" Trong giọng nói của ông Nhị cố ý tăng thêm hai chữ tim Phật cuối cùng .
Đùng!
Tôi dùng sức vỗ một cái trán của mình cắn răng nói: Cháu quả nhiên bị lừa!
Sau khi tôi có cái gọi là tim Phật, Cát Ngọc đã từng hôn tôi nhưng mới vừa hôn tôi một cái cũng chính là lúc vừa mở môi anh đào nhỏ còn chưa kịp thò đầu lưỡi vào, cô ấy liền cảm thấy một luồng buồn nôn, sau đó liền vội vàng đẩy tôi ra.
Lúc đó tôi rất lúng túng, Cát Ngọc cũng rất xấu hổ nói cô ấy mất hứng rồi chỉ có điều mùi máu tanh trong miệng tôi thực sự quá nồng, cô ấy không chịu được.
Bây giờ suy nghĩ ,tôi con nhà nó đây đâu là tim Phật!
Đây tuyệt đối là một quả tim ma!
Ngưng tụ vô số oán hận của xác chết, vô số máu tươi của xác chết, vô số sự thù hận của xác chết đây hoàn toàn là một quả tim ma !
Tôi trúng kế rồi!
Đùng!
Tôi lại là mạnh mẽ đập một cái lên trán mình, Cát Ngọc gọi tôi đầu đất, gọi đích thực là có đạo lý, tôi đầu óc này sao liền không linh hoạt đây!
Lúc đó có thể là bối rối, không nghĩ nhiều, cũng có thể có thể là bị hai tướng Phong Lôi ấn tới trên đài cúng tế có chút không cách nào phản kháng.
"Ông Nhị, hiện tại cháu nên làm gì?" Tôi có chút hoảng rồi, tôi không biết vị trí tim mình đến cùng mọc ra một quái vật gì, tôi chỉ là rất khẳng định, đây tuyệt đối không phải tim Phật thậm chí căn bản cũng không phải là tim!
Ông Nhị suy nghĩ một chút nói: đừng nóng vội, trong thời gian ngắn phỏng chừng cũng không có chuyện gì, cái kia kẻ gọi là hành giả Nhiên Tâm ở trên thân thể cháu gieo xuống vật này phỏng chừng cũng là vì lưu ý cháu, tạm thời cháu hẳn sẽ không có nguy hiểm.
Tôi ừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn là rất loạn, ngay ở xe đến trạm, lúc trước khi xuống xe, tôi liếc mắt lão tổ một cái, nhất thời trong lòng cả kinh, nhớ tới một câu nói mà lão tổ từng nói với tôi!
Nếu như lời ông Nhị nói với tôi hoàn toàn đều là thật, như vậy, lão tổ liền rất có khả năng lừa gạt tôi!
Tôi không dám tin được lão tổ đang lừa tôi bởi gì mấy ngày qua tôi sinh ra rất nhiều hảo cảm (kiểu quý mến k ghét) với với hắn, tôi cảm thấy hắn không phải xấu như vậy, nhưng bây giờ, ý nghĩ của tôi thay đổi rồi, tôi nhất định phải hỏi!
Chúng tôi mới vừa đi xuống cửa xe, tôi liền đuổi tới hỏi: Lão tổ, có một chuyện, có tiện hỏi ông một chút không?