Mắt thấy cảm xúc của lão tổ đạt tới đỉnh điểm, tôi vội vã nói: Lão tổ, lão tổ, ngươi đừng tức giận, ngươi không phải đã giết chết hắn sao?
Lão tổ than thở nói: nhưng ta gánh tội danh giết sư phụ mấy trăm năm!
Hình ảnh cuối cùng xoay một cái ,lão đạo cõng một đứa bé, dáng dấp chừng năm, sáu tuổi , đi trên đường nhỏ giữa núi .
Đứa nhỏ vuốt cây trâm trên búi tóc ở đỉnh đầu lão đạo nói: đại thúc (chú), ta có chút đói bụng.
Lúc này lão đạo xem ra chỉ có hơn tuổi, vẫn tính tuổi trẻ.
Lão đạo thả đứa nhỏ trên lưng xuống, từ trong lòng tìm ra tới một khăn tay nhỏ, sau khi mở ra tầng tầng lấy ra nửa cái bánh nướng áp chảo (bánh bột mì rán) nhỏ, đưa cho đứa nhỏ, cười nói: nè, ăn đi.
Đứa nhỏ rất cao hứng, đưa tay nhận lấy đồng thời, đang chuẩn bị cắn lại chợt xé ra một nửa, đưa cho lão đạo. Ngây thơ cười nói: đại thúc, ngươi cũng cùng ăn đi.
Lão đạo vuốt đầu đứa nhỏ cười cười nói: ta không đói bụng.
Sau đó lão đạo một lần nữa lại gói nửa tấm bánh nướng áp chảo còn lại vào khăn tay, lúc tiếp tục đi về phía trước , lão đạo thừa dịp đứa nhỏ không chú ý, liền hái lá cây bên đường núi nhét vào trong miệng khe khẽ nhai.
Tôi và lão tổ rõ ràng nhìn thấy, trên mặt lão đạo trước sau cau mày, mùi vị lá cây khẳng định khó ăn.
Hai người đi rồi không biết bao lâu, trẻ con lại đói bụng, lão đạo liền đưa bánh nướng áp chảo còn dư lại cho hắn ăn, chính mình vẫn ăn lá cây, cứ như vậy cuối cùng đi trở về trong Đạo quan.
Nhìn thấy nơi này, tôi cuối cùng đã rõ ràng rồi, đây cũng là lão đạo lần thứ nhất gặp phải lão tổ liền thu nuôi hắn. Mà lão đạo lần này ra ngoài, khả năng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ mang theo lương khô mà chính mình cần không nghĩ tới gặp gỡ lão tổ, lương khô liền không đủ ăn.
Tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn lão tổ, hắn viền mắt đã ươn ướt.
Lão tổ nói mình cả đời này chưa bao giờ chảy quá một giọt nước mắt , vào đúng lúc này, một giọt óng ánh nước mắt theo gò má của hắn, rơi xuống đất.
Hình ảnh dần dần mơ hồ, sau khi lão đạo cõng đứa trẻ trở lại đạo quan , đứa trẻ chỉ vào cửa lớn đạo quan hỏi: đại thúc, này viết chính là chữ gì a?
Hình ảnh đã mơ hồ không thấy rõ rồi. Chỉ có thanh âm sâu sa lâu dài của lão đạo này từ trong hư không truyền đến: ha ha. . . Ba chữ này a, kêu đạo đức quan (quan niệm đạo đức). . .
"Sư phụ a!" Lão tổ đã không chịu nổi cảm xúc của mình, quỳ trên mặt đất gào khóc, ánh mắt tôi cũng có chút ướt át, không biết nên nói cái gì.
Giờ khắc này, trên đỉnh đầu bỗng nhiên dần hiện ra một mảnh tia sáng, tôi ngẩng đầu nhìn lên, trước tượng thần Quan Âm nghìn tay bỗng nhiên bay xuống một hàng chữ vàng.
"Thư Nhân Vương viết chuyện Càn Khôn (chuyện trong đất trời), thiện niệm (lòng tốt) yên ổn thiên hạ tâm (lòng thiên hạ)." .
Hàng chữ này như pháo bông rực rỡ chỉ là xuất hiện chốc lát, liền biến mất không thấy.
Lão tổ quỳ trên mặt đất, nặng nề lễ bái ba lần, cung kính nói một câu: đa tạ chỉ điểm, tâm nguyện của ta đã xong.
"Đồ đệ, ngươi đi đi, hang rồng núi Thiên lại có thời gian một nén nhang, liền muốn đóng cửa, ngươi lại không ra ngoài, liền vĩnh viễn cũng không ra được." Lão tổ nói với tôi nói.
Tôi cả kinh, liền vội vàng hỏi: Lão tổ, vậy còn ngươi?
Lão tổ cười cười tiêu tan nói: ta tự hủy thân thể tiêu diệt Ma Anh Sa, đã bị trọng thương, căn bản sống không nổi nữa.
Tôi vội vã nói: không đúng! Lão tổ ngươi có thân thể bất tử mà! Ngươi làm sao có khả năng sẽ chết?
"Ha ha ha, thân thể bất tử , hết thảy đều là ảo ảnh trong mơ như giấc mộng Nam Kha. Nhân sinh nếu thật sự bất tử? Lại có tại sao?" Giọng điệu lão tổ sảng lãng để tôi cảm thấy, hắn nhất định là hồi quang phản chiếu rồi.
Giờ khắc này lão tổ, tinh thần đặc biệt đủ, sắc mặt cũng rất ưa nhìn. Mà trong lòng ta lại càng ngày càng khó chịu.
"Đồ đệ, rời đi nơi này đi, kinh Nhân vương ta đã thấy ,tâm nguyện của ta cũng đã xong rồi, trở lại nơi trần thế, ngươi nhớ kỹ một câu nói." Lão tổ nói rằng.
Tôi gật đầu, nhưng không nói lời nào, cung kính nhìn lão tổ.
"Thiện ác đến cùng cuối cùng cũng có báo, ngươi có thể không tin nghiệp báo, nhưng ngươi không cần làm chuyện ác, không phải vậy một ngày nào đó, ông trời đều sẽ thu ngươi!"
Tôi nặng nề gật đầu, lão tổ ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu từ nửa người dưới của hắn , thân thể dần dần hoá đá, từ từ, tốc độ hoá đá leo lên đến phần eo lão tổ .
Tôi vừa nhìn tình cảnh này, lớn tiếng la lên: sư phụ!
Lão tổ mặt mỉm cười, nước mắt trên mặt còn chưa khô, hắn nhìn tôi, nói: ta đây một đời, không đồ đệ không con, ngươi như như đồ đệ của ta, trước khi chết ta cũng không có chuyện đáng tiếc gì, ngươi lại gọi ta một câu sư phụ đi.
Rầm!
Tôi nặng nề quỳ trên mặt đất, hai đầu gối dùng sức nện xuống, viền mắt rưng rưng, rất cung kính dập đầu ba cái với lão tổ , nhưng tôi dập đầu xong cái thứ ba ,trong nháy mắt ngẩng đầu lên lão tổ trước mặt đã trở thành một pho tượng đá.
Trong mắt nước mắt không ngừng mà đảo quanh, giờ khắc này cũng lại không chịu nổi trọng lượng, theo hai má lăn xuống.
Phương xa phía chân trời thổi qua đến một đám mây đen lớn, tôi biết, đây là hang rồng núi Thiên liền muốn đóng cửa, nếu như trước khi mây đen thổi qua tôi không rời đi, vậy tôi cũng sẽ bị nhốt cho đến chết ở chỗ này.
Tôi lưu luyến không rời, lưu luyến rời đi vách đá am thờ Phật , lúc mây đen cuối cùng che phủ bóng người lão tổ, tôi phảng phất thấy được tượng đá của lão tổ nhếch khóe miệng cười với tôi.
Hang rồng núi Thiên, biến mất ở một mảnh mây đen.
Làm mây đen thổi qua, đỉnh núi cao nhất của núi Thiên lần thứ hai bình tĩnh lại, dấu vết của vách đá am thờ Phật hoàn toàn biến mất không thấy.
Tôi đứng trên vách núi, ngóng nhìn rặng núi núi tuyết ngang dọc vạn dặm, trong lòng phiền muộn không ngớt.
Có mấy người, có thể vì một chuyện, một câu nói mà trả giá nỗ lực một đời.
Trên tin tức đã từng đưa tin quá, trước khi đi đánh trận đàn ông si tình năm đó ước định cả đời với một cô gái, sau khi trở lại, cô gái nhiễm bệnh chết cả đời chưa lập gia đình.
Còn có phụ nữ chờ đợi đàn ông, cả đời chưa gả.
Trừ tình yêu có chút tình thân cũng rung chuyển trời đất. Có một vài đứa trẻ bị lừa bán đi, cha mẹ khổ sở tìm kiếm hai mươi năm, vẫn cứ không buông tha, vẫn cứ cắn răng tìm kiếm.
Lão tổ không cha không mẹ, không vợ không con, nhưng hắn có sư phụ, hắn cũng có tình!
Trong lòng hắn nhớ chuyện của mấy trăm năm chỉ vì điều tra rõ ai giết sư phụ mà hắn tôn kính nhất trong cuộc đời !
Phần tình nghĩa thầy trò để tôi chấn động không ngớt, trong cuộc đời lão tổ chưa bao giờ rơi lệ, ở cuối cùng trước khi chết, một khắc đó nhìn thấy sư phụ mình cũng không nhịn được nữa rơi xuống một giọt nước mắt.
Thiên nhược hữu tình Thiên diệc lão (trời có tình trời cũng già), nhân gian chính đạo là tang thương (muốn đạt tới chính nghĩa ắt có đau thương). (quy luật biến đổi ắt có đau thương )
Ông trời nếu là có cảm tình cũng sẽ già yếu, mà lão tổ tuy nói là thân thể bất tử nhưng giờ khắc này, hắn chết ở nơi này, bởi vì hắn cũng có tình!
Tôi sờ trái tim chậm rãi nhảy lên, trái tim này hẳn là tim sắt của lão tổ rồi.
Giờ khắc này tôi một thân một mình, đi ở trong núi tuyết không bờ bến, cảm giác cô độc, cảm giác cô quạnh lan khắp toàn thân, tôi hình như điên cuồng hét lên vài tiếng, lại thật giống vĩnh viễn sinh sống ở nơi này, lại cũng không đi nơi phồn hoa bên ngoài.
Không biết đi rồi bao lâu, tôi về tới lầu tháp chín tầng .
Trong nháy mắt lão Lạt Ma nhìn thấy tôi chắp tay trước ngực, trên mặt mang theo vẻ bi thương.
Tôi ngồi ở bên cạnh lò lửa, hai mắt vô thần, nói: Lão tổ đi rồi.
Lão Lạt Ma nói: ta biết, trên người ngươi có tim sắt thiên hạ vô song của lão tổ .
Tôi còn không lên tiếng, lão Lạt Ma liền lại nói: kỳ thực, ngày này là nhất định phải tới, chỉ có điều chậm trăm năm, lão tổ một đời đều đang nỗ lực tìm kiếm mắt quỷ ,lợi dụng mắt quỷ tìm kiếm kinh Nhân vương.
Tôi hỏi Lạt Ma: Lão tổ trước khi chết, hai chúng tôi tiến vào trong ảo giác đây chính là kinh Nhân vương đang giúp chúng tôi đi?
Lão Lạt Ma sững sờ, sau đó vừa nghĩ, nói: hẳn là, ta cảm thấy kinh Nhân vương cố ý đi tìm, nó không nhất định sẽ xuất hiện, nhưng nếu như ngươi thật sự đứng trên lập trường chính nghĩa đi tìm, có lẽ chính nó liền xuất hiện.
Tôi thở dài, liếc mắt nhìn xác chết ông Nhị còn có bộ xương của chú com lê cùng với bác Hải vẫn cứ duy trì tư thế chết không động nói: cao tăng, tôi nghỉ ngơi một chút, ngày mai liền đi rồi, ông có cái gì cần trợ giúp sao?
Lão Lạt Ma suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói với ta : ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi một món đồ.
Hai chúng tôi đi lên lầu nơi đặt đầy cuốn sách (cuốn sách làm bằng da động vật ngày xưa), lúc lên thang lầu, lão Lạt Ma lung lay bánh xe cầu nguyện, nhỏ giọng nói với tôi: vật này, ta vốn là muốn đưa cho lão tổ , chỉ tiếc, ai. . . Hiện tại đưa cho ngươi, không thể thích hợp hơn rồi.
Chờ lúc hai chúng tôi đến lầu ba, tôi xa xa liền thấy được trên bàn đặt một ngọn đèn, ở bên cạnh ngọn đèn đặt một cuốn da cừu.
Xem từ bề ngoài quyển sách liền đặc biệt cổ xưa, cũng không biết là món đồ gì.
Lão Lạt Ma đi tới trước quyển sách cẩn thận từng li từng tí một mở phẳng trên bàn, nói với tôi: nếu như ngươi có thể xem hiểu, nhiều năm sau có lẽ ngươi còn có thể sống lại lão tổ, ngươi nhìn kỹ một lần, xem xem có thể đọc hiểu ý nghĩa bên trong không. . .