Nhưng sau khi tiêu tan phẫn nộ, lý trí nói cho tôi biết không thể làm như thế. Tôi không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh ông ta muốn giết tôi. Nếu như tôi vọng động giết ông ta vậy chẳng phải tôi sẽ thành tội phạm sao ?
Vạn nhất ông lão hói đầu bị quỷ nhập thì sao ? Kết quả là tôi đã giết một người bình thường còn Quỷ Hồn thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thưởng thức nỗi thống khổ của tôi dằn vặt linh hồn của tôi.
Hiện tại, tôi vẫn kiên trì với suy đoán của mình.
Quỷ khẳng định có hơn nữa không chỉ có một nhưng tôi thấy ở sau tất cả những điều bí ẩn này khẳng định có một đôi tay to lớn khống chế tất cả.
Tôi nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu này !
Tôi lại nằm xuống nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn tràn ngập nghi hoặc. Tôi cùng ông lão hói đầu kia chưa từng gặp mặt, ông ta vì sao phải giết tôi?
Tôi và ông ta không thù không oán. Tôi còn cung kính gọi hắn là lão gia tử, cho hắn thuốc lá, theo lý thuyết không cần thiết phải giết tôi chứ?
Nhưng xác thực là hắn động thủ muốn giết tôi. Dựa theo hành động này mà suy tính, như vậy nguyên nhân hắn muốn giết tôi nhất định là có được chỗ tốt nào đó, nếu không phải vậy thì hắn bị đầu óc kẹp vào cửa mới có thể làm ra sự tình hại người không lợi mình.
Chẳng lẽ, hắn ta cùng một nhóm với bà Phùng?
Bởi vì mặc kệ là âu phục đại thúc hay tôi, chỉ cần buổi tối lẻn vào thôn Tang Hòe tới nhà bà Phùng, bà ta liền lập tức có thể biết. Nếu bài trừ tình huống bà ta là quỷ, vậy thì cũng chỉ có người đem tin tức báo cho bà ta!
Vậy chẳng lẽ chính là ông lão hói đầu này hằng đêm theo dõi chúng tôi ?
Đúng là có khả năng này. Nói thí dụ như ông ta núp trong bóng tối, phát hiện tôi lẻn vào trong nhà bà Phùng liền lập tức gọi bà Phùng. Còn bà ta để điện thoại di động ở chế độ im lặng, như vậy, điện thoại di động rung nhẹ, bà ta liền lập tức biết được trong nhà có người, sau đó nhanh chóng quay lại.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện liền lập tức bị tôi phủ quyết. Bà Phùng chỉ là một lão thái bà không biết nói chuyện, làm sao có thể có cảnh giới phản trinh sát () cao như vậy được ?
Chờ đã!
Trong đầu tôi linh quang lóe lên, nhớ tới bà Phùng đã từng bị người ta dùng kéo cắt đầu lưỡi.
Cắt đầu lưỡi của bà ta khẳng định chính là không muốn để cho bà ta nói chuyện, bảo lưu bí mật. Vậy người cắt đầu lưỡi của bà ta là ai ?
Ai, tôi dùng sức vỗ trán. Cảm giác sắp nổ đầu tới nơi rồi. Chuyện này thật sự quá phức tạp, hắc thủ trong bóng tối kia đem tấm lưới đan dệt quá lớn, để tôi không sờ tới bất cứ manh mối nào, không thể nào điều tra ra.
Ngày hôm sai mới vừa tỉnh ngủ, tôi liền cầm theo một túi hoa quả tới nhà bác Hải. Bác ta thuê phòng ở một mình. Vừa tới phòng thuê của bác, đã ngửi thấy một luồng hương vị nồng đậm.
Không phải mùi nước hoa, mà là mùi hương () để cung phụng các vị thần, sau khi đốt thì tỏa ra hương thơm.
Bác Hải nói: " Tiểu tử, đến đây còn mang theo hoa quả làm gì, quá khách khí".
Tôi cười nói: "Bác Hải, bác cứu cháu một mạng, đây là chuyện nên làm".
Bác Hải nói: " Anh tiểu tử này đã giúp tôi, tôi giúp lại anh cũng là điều đương nhiên. Lần này tìm đến tôi có việc gì?"
Tôi nói: "Cháu muốn bác giúp cháu giải trừ nguyền rủa, mặt khác muốn hỏi làm sao nhận biết một người đến cùng có phải là quỷ hay không?"
Bác Hải nói: "Nguyền rủa của anh tôi tạm thời không có cách nào giải trừ. Tôi không phải cái gì cao nhân, nếu như anh muốn hỏi làm sao nhận biết một người có phải là quỷ hay không, vậy cái này có chút khó".
Tôi hỏi khó như nào.
Bác Hải nói: " Không giống như trong phim ảnh, bản lĩnh ẩn dấu của quỷ hồn cao siêu hơn nhiều. Biện pháp chân chính nhận biết Quỷ Hồn chỉ có một, chính là đâm nó một dao, nếu chảy máu là người, nếu không chảy máu là quỷ".
Cái này tôi tin, bởi vì Cát Ngọc, âu phục đại thúc, Trần Vĩ, chỉ nói riêng ba người này đều rất sinh động, hơn nữa thân thể không hề lạnh lẽo. Ngay cả bà Phùng quỷ dị như vậy, cũng làm cho tôi không phân biệt được là người hay quỷ".
- "Bác Hải, biện pháp này độ nguy hiểm quá cao a".
Bác Hải nói: " Đúng vậy, không chỉ độ nguy hiểm cao, mấu chốt nhất chính là nếu như con quỷ có phòng bị, ngay trước khi anh đâm nó thì nó đã rời khỏi thân thể người sống. Kết quả anh phạm tội giết người, còn con quỷ chân chính sẽ đứng một bên cười".
Tôi thở dài, trong lòng nói bí ẩn này không thể giải được.
Bác Hải vỗ bờ vai của tôi an ủi: "Có điều máu của quỷ không có mùi tanh, hiểu ý của tôi không?"
Tôi lắc đầu nói không hiểu.
Bác Hải cũng không nói gì nữa, như là có ý định lảng tránh vấn đề này. Cùng bác Hải nói chuyện một hồi, tôi liền trở về.
Vài ngày sau, âu phục đại thúc cũng không có liên lạc với tôi, mà trong lòng tôi vẫn ghi nhớ mối hận với ông lão hói đầu kia. Đang suy nghĩ nên xử lý chuyện tiếp theo như thế nào, chợt linh quang lóe lên, nghĩ đến một chuyện.
Lúc tôi cùng âu phục đại thúc đi thôn Tang Hòe, chỉ cần một người đi tới nhà bà Phùng, một người đi theo dõi bà Phùng, như vậy hành tung của chúng tôi nhất định sẽ bại lộ!
Vì vậy cho đến tận bây giờ, ta cũng không rõ đến cùng là người theo dõi bị lộ hay người tới nhà bà Phùng bị lộ.
Nếu như giờ khắc này ta không liên hệ âu phục đại thúc, độc thân đi tới thôn Tang Hòe, buổi tối lại theo dõi bà Phùng một lần, như vậy, ta liền không biết kế hoạch bại lộ điểm mấu chốt ở đâu sao?
Nghĩ tới đây, tôi lại tìm Trần Vĩ xin nghỉ. Quả nhiên, lần này Trần Vĩ không giống như trước thoải mái đồng ý, mà nói với tôi: "Tiểu Lưu, tôi phê bình chú, gần đây không để tâm vào công việc, xin nghỉ quá nhiều".
Tôi gật đầu nói: "Ân, Trần ca, quả thật có việc quan trọng, anh yên tâm, sau khi tôi xong xuôi xong việc lập tức quay về!"
Đối với lãnh đạo vĩnh viễn nhớ tới một câu: Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nếu như anh còn muốn lấy tiền lương, vĩnh viễn đừng đối nghịch với lãnh đạo.
Thuận lợi xin nghỉ, xế chiều hôm đó tôi tới thôn Tang Hòe. Lần này tôi đơn độc đến, hi vọng mượn cơ hội này điều tra rõ bà Phùng, cũng hi vọng mượn cơ hội này tìm được Cát Ngọc.
Tôi rất nhớ nàng.
Màn đêm buông xuống, tôi vẫn đứng ở cửa thôn Tang Hòe. Hơn tám giờ tối, bà Phùng quả nhiên đúng giờ lái xe ba bánh rời khỏi thôn Tang Hòe.
Trong lòng tôi cả kinh, bà Phùng không quản gió mưa vẫn cứ kiên trì lái xe ba bánh đi tới nội thành. Hơn nữa chỉ cần sau khi trở lại làng, tay trái của bà ta sẽ trở nên dồi dào trắng nõn, trong này chắc chắn có khác thường!
Sau khi bà Phùng đi qua phòng trọ đang núp, tôi nhanh chóng xuống lầu theo dõi bà ta. Lần này, tôi theo dõi càng cẩn thận. Đi theo bà ta tới trung tâm nội thành, cuối cùng thấy bà ta đi vào trong một nhà hàng cao cấp từ cửa sau. t
Tôi sững sờ, nhất thời liền bối rối.
Nhà hàng cao cấp này chuyên làm hải sản. Xem giới thiệu toàn là hải sâm, cá muối, tôm hùm các loại thức ăn đắt tiền, một lão thái bà có thể có tiền đến nơi như thế này tiêu phí sao? Không thể nào?
Tôi cũng đi tới phía sau nhà hàng này. Bên trong hậu viện tối om, cũng không có đèn, chỉ có chút ánh sáng chiếu ra từ cửa gỗ. Tôi thấy xe ba bánh của bà Phùng đang đậu ở cửa sau của nhà hàng, mà trên xe ba bánh thì lại bày một rương gỗ được che phủ bằng chiếc khăn màu đỏ.
Cơ hội tốt! Trong lòng tôi vui vẻ, trong lòng nói sao không thừa dịp này vén chăn lên, mở rương ra nhìn ?
Nhưng tôi thấp thỏm trong lòng, sợ lúc đang mở rương thì bà Phùng đột nhiên từ cửa sau phòng ăn lao ra.
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, tôi cắn răng một cái, trong lòng nói không thể đợi thêm, nhất định phải đi qua vén chăn lên, nhìn xem bà Phùng mỗi tối lái xe ba bánh chở rương gỗ có chứa đồ gì, làm sao lại âm lãnh như vậy?
Tôi chậm rãi đi tới phía sau chiếc xe ba bánh, cánh tay có chút run rẩy. Tôi nhìn xung quanh bốn phía, đang chuẩn bị động thủ lại phát hiện hậu viện phòng ăn có gắn camera ở một gốc cây dương.
Điều này làm ý nghĩ vén chăn của tôi trong nháy mắt áp chế xuống. Nếu như tôi hiện tại động thủ, có thể hay không bị cho là kẻ cướp?
Tuy nhiên nghĩ lại, kẻ trộm nào lại trộm một chiếc xe ba bánh cũ nát? Tôi chỉ xốc tấm chăn lên nhìn mà thôi, cũng không lấy đi món đồ gì, sẽ không có chuyện gì chứ?
Hiếu kỳ đánh tan hoảng sợ, tôi đánh bạo trực tiếp đi tới phía sau xe ba bánh, xốc cái chăn màu đỏ kia lên sau đó mở rương gỗ!
Còn chưa kịp nhìn thấy gì thì có mùi máu tanh dày đặc xộc vào mũi!
-------------------------------
(): phản trinh sát: các bạn hiểu đơn giản ở đây là phá kế hoạch theo dõi
(): mùi hương: mùi của hương ( nhang ), chứ không phải mùi thơm đâu nhé