Nhưng bên trong rương gỗ rỗng tuếch!
Trong lòng tôi cả kinh, cánh tay đều phát run. Tuy rằng bên trong rương gỗ này không có gì, nhưng mùi máu tanh trong rương gỗ quá nồng, ngửi đã thấy buồn nôn.
Đùng! Tôi khép rương gỗ lại, quay đầu bước nhanh rời đi.
Trái tim ầm ầm nhảy lên, sợ sệt có người đuổi theo. Khi tôi chạy đến khu vực đèn đuốc sáng choang ở trước cửa chính phòng ăn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong rương gỗ nhất định bình thường có cất món đồ gì đó! Rất có thể thường xuyên đựng xác chết, bằng không tại sao có thể có mùi máu tanh dày đặc như vậy ?
Hơn nữa âu phục đại thúc cũng đã nói, bà Phùng dùng máu người tưới cây dâu, cho những con gà con ăn thịt người !
Nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu nhìn về phía nhà hàng ăn cao cấp này, một sự sợ hãi từ trong trái tim lan tỏa khắp toàn thân.
Nhà hàng này sẽ không phải bán thịt đấy chứ ?
Bí mật rương gỗ tạm thời chưa phát hiện ra. Tôi còn chưa hiểu rõ sau khi bà ta về nhà mỗi khuya thì trong rương có cái gì, nhưng tôi hoàn toàn có thể tiến vào phòng ăn này, nhìn xem bà Phùng hiện tại đang làm gì!
Giờ khắc tôi nghĩ tới truyện Thủy Hử, Tôn Nhị Nương mở hắc điếm () giống như Long Môn khách sạn () hắc điếm. Đêm nay mà tôi đi vào có thể hay không bị chặt thành bánh bao nhân thịt người ?
(): Quán trọ, khách sạn được lập nên để cướp của giết người.
() Long Môn khách sạn: Bà chủ khách sạn này chuyên giết người lấy thịt làm nhân bánh bao.
Nghĩ tới đây, tôi lấy điện thoại di động gọi cho Trần Vĩ.
- " Trần ca, thương lượng với anh một việc".
- "Chuyện gì a? Đừng xin kéo dài kỳ nghỉ a, cho chú nghỉ ngày đã là cực hạn!"
- " Không phải, tôi muốn nhờ anh nếu như sáng sớm ngày mai trước h mà tôi gọi điện thoại cho anh báo bình an, thì là không sao. Nhưng nếu như quá tám giờ, tôi vẫn chưa gọi điện thoại cho anh, thì nhờ anh giúp tôi báo cảnh sát".
Nói xong tôi liền trực tiếp tắt điện thoại. Chưa đầy ba giây đồng hồ sau, Trần Vĩ liền gọi lại. Tôi không nghe, trực tiếp tắt nguồn, sau đó đi vào nhà hàng hải sản này.
Vừa đi vào, người phục vụ liền nhiệt tình hỏi tôi đi mấy người. Sau khi ngồi xuống, tôi nói một người. Người phục vụ đem thực đơn ra, sau khi tôi chọn mấy món hải sản, đột nhiên hỏi: " Tiểu muội, hải sản này của các cô đều còn sống chứ? Tôi không muốn ăn đồ đông lạnh".
Người phục vụ cười nói: "Tiên sinh, hải sản này của chúng tôi đều còn sống, bây giờ mới bắt ra chế biến, ngài có thể yên tâm".
Tôi nói: "Vậy trước tiên chọn mấy món này, cô dẫn tôi đi tới bếp của cửa hàng, tôi tự nghiệm chứng một hồi".
Tôi đi ra sau bếp, không phải vì nghiệm chứng hải sản đến tột cùng là sống hay chết, tôi chỉ muốn nhìn xem bà Phùng đang làm gì.
Người phục vụ thoải mái nói: " Tốt, tiên sinh đi theo tôi".
Tôi thản nhiên đứng lên, không lộ ra mình đã rút một cái dao ăn của bộ đồ ăn trên bàn. Tuy rằng không sắc bén, nhưng dùng để tự vệ vẫn không thành vấn đề.
Ở phía sau nhà bếp, tôi thấy bọn họ chăn nuôi cá muối, tôm hùm các loại ở trong ao, xác thực đều là sống. Bảo sao phục vụ viên lúc nãy nói chuyện tự tin mười phần.
Tôi làm bộ rất hài lòng, hai tay chắp sau lưng như lãnh đạo đi thị sát, rất có phong phạm, để cho các đầu bếp đều run sợ trong lòng, cho rằng có cổ đông nào đó của nhà hàng tới thị sát.
Tôi chậm rãi đi càng sâu vào trong nhà bếp, người phục vụ sững sờ, hỏi tôi: "Tiên sinh, bên trong đã không còn hải sản, mời ngài theo tôi trở về đi thôi?"
Tôi cười nói: "Tiểu muội, vạn nhất kho lạnh của cửa hàng các cô đặt ở ngay bên trong, nguyên liệu ăn uống đều là đồ đông lạnh, vậy thì làm sao bây giờ ?"
Trên mặt người phục vụ bày ra vẻ mặt B ()
() không rõ b ở đây là gì, mình giữ nguyên gốc
Nhưng cô ta miễn cưỡng vui cười, không phát tác ra. Dù sao thì tôi cũng là Thượng đế.
Vừa nãy loanh quanh nhà bếp, tôi cơ hồ đem nhà bếp đều xem hết, chỉ còn thiếu cái hẻm nhỏ này, hơn nữa hẻm nhỏ này chính là đi về phía cửa sau.
Ngay khi tôi vừa bước chân tới đầu hẻm, bỗng nhiên mùi máu tanh dày đặc xộc vào mũi, đồng thời mang theo một luồng khí âm lãnh cực điểm.
Người phục vụ cũng không nhịn được che miệng và mũi, cau mày nói: "Tiên sinh, chúng ta vẫn là trở về đi thôi, nơi này không có gì để xem".
Tôi không lên tiếng, bịt mũi tiếp tục đi về phía trước. Đi tới đằng trước có một gian phòng nhỏ, tôi đi đến một bên nghiêng đầu nhìn, trong nháy mắt nôn khan.
Phun!
Trên mặt đất, một bãi máu tươi lớn! Ở góc phòng, tôi thậm chí nhìn thấy một chùm tóc đen, hơn nữa trên mặt đất còn có những mảnh vụn móng tay.
- "Tiên sinh, đây là phòng đồ tể (), bình thường các đầu bếp ở nơi này giết gà, ếch trâu, chúng ta hay là đi thôi". Người phục vụ sắc mặt đều thay đổi.
() đồ tể cũng để chỉ những người làm nghề giết động vật lấy thịt
Tôi nhịn xuống cơn buồn nôn từ dạ dày, cẩn thận liếc mắt nhìn. Gian phòng này trên mặt đất đều là gạch men sứ màu trắng, như là cố ý dùng để có thể rửa sạch. Nhưng chùm tóc trong góc phòng kia cùng với mảnh nhỏ móng tay trên mặt đất là có chuyện gì xảy ra?
Tôi vội vàng bước nhanh đi về phía trước, đi đến cuối con đường cũng không phát hiện tung tích bà Phùng. Lúc này, tôi đã đi đến cửa sau, vừa vặn có một tiểu đầu bếp chừng hai mươi tuổi, quần áo đầy mùi khói thuốc từ cửa sau đi vào.
Nhìn dáng vẻ của cậu ta hẳn là tranh thủ vừa đi vệ sinh, vừa hút một điếu thuốc.
- " Này người anh em, cậu vừa nãy có thấy một lão thái bà hay không?" Tôi đột nhiên kéo cánh tay của cậu ta hỏi.
Cậu ta sững sờ, chỉ cửa sau, nói: "Vừa mới đi a".
Tôi chạy thẳng tới cửa sau, người phục vụ hô to: " tiên sinh tiên sinh."
Tôi không quay đầu lại, lớn tiếng nói: " Cảm tạ tiểu muội, lần sau sẽ trở lại ăn!"
Chạy ra khỏi phòng ăn, bà Phùng đã không thấy đâu nữa. Trong nhà hàng cũng không nhìn thấy bà Phùng. Tôi một đường chạy theo con đường ra ngoại thành. Đứng ở ngã tư đường nhìn về bốn phía, cuối cùng rốt cục nhìn thấy bà Phùng, nhưng bà ta lái xe ba bánh đã chậm rãi tới cuối đường, khuất khỏi mắt tôi.
Tôi nghĩ thầm, nếu như bây giờ đuổi theo khẳng định không kịp, lập tức liền vẫy một chiếc taxi, nói ra tên nhà nghỉ đã thuê. Tôi nếu đuổi theo không được, vậy tôi liền chạy trước bà ta tìm tòi thực hư.
Sự thực chứng minh, xe bốn bánh xác thực chạy nhanh hơn xe ba bánh.
trời má =)))))
Khi về tới nhà nghỉ, tôi đi lên tầng , cẩn thận nhìn chằm chằm về ngã tư bắt buộc phải qua mới tới được thôn Tang Hòe. Chỉ chốc lát, bà Phùng lái xe tới đây, nhờ vào chút ánh đèn đường, tôi nhìn về hướng bà Phùng.
Tay trái của bà ta dĩ nhiên lần thứ hai trở nên dồi dào trắng nõn, như tay của phụ nữ tuổi !
Tôi vỗ đùi, trong lòng nói rằng: " Vấn đề chắc chắn ở cái phòng ăn kia!"
Bà Phùng mỗi tối đều lái xe ba bánh đi tới gian phòng kia. Trước khi tới, tay trái rất khô héo, nhưng sau khi trở về, lại dồi dào mịn màng.
Hơn nữa, tôi tìm hiểu được một chuyện!
Âu phục đại thúc tựa hồ không có gạt tôi. Ông ta nói bà Phùng chăn nuôi gà con đều dùng vu cổ chi thuật tạo ra đứa trẻ bốn mắt trông cửa. Tôi cảm giác lời này có đạo lý.
Thứ nhất, hai người chúng tôi liên tục hai ngày theo dõi bà Phùng đều bị phát hiện, mặc kệ là ông ta theo dõi hay là tôi theo dõi, đều nhất định sẽ bị phát hiện. Mà mấu chốt của vấn đề là một người theo dõi bà Phùng, người còn lại lẻn vào nhà bà ta, vậy thì đến cùng là ai bị phát hiện.
Thứ hai, ông lão hói đầu nói âu phục đại thúc căn bản không tới nhà bà Phùng, mà tới đầu thôn nói chuyện cùng con lừa già. Lúc đầu tôi tin, dựa theo logic mà nói, âu phục đại thúc nói tới Đứa trẻ bốn mắt trông cửa chỉ là vô nghĩa, bởi vì ông ta căn bản không đi tới nhà bà Phùng.
Nhưng hiện tại tôi đã rõ, ông lão hói đầu muốn giết tôi. Lời của lão ta nói tuyệt đối là giả, ngược lại, nói cách khác âu phục đạin thúc nói tới đứa trẻ bốn mắt trông cửa có thể không phải nói dối, mà đúng là thật sự.
Đêm nay, không ai tới nhà bà Phùng, mà tôi đơn độc theo dõi bà Phùng, bà ta liền hoàn toàn không phát hiện ra. Vì vậy, vô cùng có khả năng những con gà kia chính là đứa trẻ bốn mắt trông cửa, mỗi khi có người lẻn vào trong nhà bà Phùng, bà Phùng sẽ cảm ứng được.
Nếu vấn đề này làm rõ, bước tiếp theo chính là làm sao có thể qua mắt những con gà kia, thành công lẻn vào trong nhà bà Phùng.
Trong lòng được an ủi một chút, sáng sớm hôm sau, không tới tám giờ tôi đã gọi cho Trần Vĩ. Ở trong điện thoại anh ta mắng tôi một trận, mắng rất tàn nhẫn. Trong lòng tôi cảm giác khó chịu, nhưng cùng lúc càng cảm động.
Trần Vĩ vẫn nhớ tới an nguy của tôi, đây không chỉ là trách nhiệm của thủ trưởng đối với thuộc hạ, càng là tình nghĩa mà tôi và anh ta bồi dưỡng được khi cùng nhau uống rượu.
Tôi chạy tới thôn Tang Hòe, còn chưa tới trong thôn, từ xa đã nghe được một trận khua chiêng gõ trống thổi kèn Xôna. Tôi sững sờ, trong lòng nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong thôn lại có người chết ?