Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi vội vàng hỏi: Nguyền rủa gì?
Chú com lê liếc mắt nhìn thôn xóm thấp thoáng dưới chân núi, nói rằng: Trăm năm nguyền rủa, nguồn gốc của nguyền rủa này đã lâu. Cậu có còn nhớ hay không, chuyện người đầu tiên nhận chức tài xế xe bus tuyến số đâm chết một phụ nữ có thai ?
Tôi nói còn nhớ, làm sao.
Lúc đó xe buýt không nhạy, lao ra đâm chết phụ nữ mang thai, cậu nghĩ thực sự là xe buýt không nhạy, hay là do có người làm, lại hoặc là mưu tính của quỷ ?
Tôi nói: Tôi nào có biết, chú nói tiếp đi.
Chú com lê gật gật đầu, nói rằng: Tôi hiện tại có thể nói cho cậu, người phụ nữ mang thai kia sở dĩ chết, là bởi vì nàng nhất định phải chết, đứa trẻ trong bụng của nàng, có người khác nhìn trúng.
Câu nói sau cùng, chú com lê nhấn mạnh, hơn nữa ở trên chữ người, giọng điệu càng vô cùng nặng, giống như là đột xuất muốn biểu đạt điều gì đó cho tôi .
Tôi không đáp lời.
Đứa trẻ trong bụng bà ấy, có người nhìn trúng, vì lẽ đó, nhất định phải chết. Mà tài xế thứ hai Chu Bỉnh Khôn, tại sao bản thân không chết, trái lại vợ chết rồi, cậu biết nguyên nhân sao?
Tôi nói không biết. Chú com lê nói: Bởi vì người đó nhìn trúng vợ của Chu Bỉnh Khôn, muốn cho bà ta làm nha hoàn(con ở thời xưa) của mình!
Trong đêm tối, tôi trợn to hai mắt, cả người lông tơ đều dựng lên, giờ khắc này rụt cổ lại nhìn về rùng núi đất hoang xung quanh, không khỏi thấy hãi hùng khiếp vía.
Chú com lê liếc tôi một cái, cười nói: Nhát gan như thế?
Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Hắn nói: Tài xế thứ ba Hoàng Học Dân tại sao chết, cậu biết không?
Tôi nói chú này không phải lời thừa sao? Tôi nếu như biết hắn tại sao chết, tôi còn hỏi chú cái qué.
Chú com lê ngẩn ra, một lát sau gật gù, nói: Ân, có chút đạo lý.
Tôi suýt chút nữa nằm bò trên đất, tôi nói chú có lời gì liền mau mau vứt hết ra, nói một lèo cho tôi nghe xong, cũng có sự chuẩn bị tâm lý.
Chú com lê ừ một tiếng, lại nói: Hoàng Học Dân chết, là bởi vì người đó thiếu một quản gia, vì lẽ đó, Hoàng Học Dân chết rồi.
Tôi vừa nghĩ tới nguyên nhân cái chết của ba tài xế trước này, lập tức giật mình một cái, trong đầu như là xẹt qua một tia chớp, lập tức hỏi: Vậy tôi ứng tuyển làm tài xế xe bus tuyến số , trong cõi u minh(ở địa phủ) cũng là trời cao đã định trước, cũng là muốn cho tôi chết ở trên tay người kia?
Chú com lê gật đầu, nói: Không sai! Cậu đã từng nói với tôi , cậu là nhìn quảng cáo nhỏ trên cột điện, đi tới ứng tuyển làm tài xế, nhưng quảng cáo nhỏ kia tại sao người khác không nhìn thấy, chỉ có cậu có thể nhìn thấy? Từng suy nghĩ vấn đề này sao?
Tôi hai tay ôm đầu, vô tận sợ hãi triệt để nuốt chửng tôi .
Từ đầu tới cuối, này hoàn toàn là một cái bẫy !
Những con quỷ kia, tại sao không trực tiếp giết tôi ? ! Tôi lớn tiếng nói ra, tâm tình tôi bị đè nén rốt cục bộc phát.
Giữa núi trống trải không người, cũng không tính là quấy nhiễu dân, chú com lê hờ hững nói: Có người vẫn đang bảo vệ cậu, vì lẽ đó ai cũng không ra tay được.
Tôi nói: Là ai đang bảo vệ tôi ? Chú? Vẫn là Cát Ngọc?
Hắn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm cẩn, nói: Không phải tôi , cũng không phải Cát Ngọc, hai người chúng tôi còn không có bản lĩnh lợi hại như thế, trăm năm nguyền rủa, chúng tôi thật là không chịu được.
Mẹ kiếp tôi quả thực muốn tinh thần phân liệt, chú com lê nhìn như cho tôi tháo gỡ bí ẩn, giải đáp nghi ngờ trong lòng tôi, nhưng hắn lại đem tôi dẫn vào một cái bẫy càng sâu!
Vậy tôi tài xế thứ bốn này, nếu như bị chú nói người kia hại chết, sẽ trở thành hắn người nào? Tôi híp mắt, hỏi.
Dù sao phía trước đã có trẻ con, có nha hoàn, có quản gia, cũng không thể thiếu cái cha chứ? Lại nói tuổi tôi cũng không thích hợp.
Chú com lê sững sờ, sau đó thoải mái nói: Tôi thấy cậu sẽ trở thành phu quân (chồng) của nàng.
Tôi tức khắc liền bối rối, sau khi suy tư chốc lát, tôi mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói rằng: Ý của chú là nói, vẫn ở sau lưng giở trò, là một người phụ nữ?
Chú com lê nói: Không sai, trăm năm nguyền rủa, duyên tới duyên đi, đều bởi vậy nữ.
Ở trên đường núi này, chú com lê kể cho tôi một câu chuyện, tôi mới triệt để rõ ràng trăm năm nguyền rủa này.
Thời kì Minh triều Hồng Vũ, thiên hạ(đất nước, cả nước) an bình, Giang Nam giàu có và đông đúc, có một gia đình giàu có, có ngày chủ nhân gia đình giàu có này ,cũng chính là lão gia(xưng hô thời xưa cho đầy tớ gọi chủ hoặc gọi tôn trọng), ở trên phố mua về một con rùa, buổi tối chuẩn bị hầm canh uống.
Ai ai cũng biết, canh rùa đối với đàn ông mà nói, đó là rất bổ. Lão gia này vì khiến cho con rùa còn tươi sống, sau khi mua về liền thả vào trong chậu gỗ.
Nhưng khi buổi chiều dặn dò đầu bếp lấy ra nấu canh, đầu bếp lại nói con rùa không thấy.
Lão gia giận dữ, cho rằng là đầy tớ gây chuyện , trộm đi con rùa lại bán lại, nói thế nào cũng có thể kiếm một chút tư lợi. Dù sao con rùa vật này, nó sẽ không kêu, ngươi chính là giấu nó trong chăn đều không có chuyện gì.
Lão gia khiến người hầu trong nhà, toàn bộ triệu tập đến trong đình viện, sau một phen hỏi dò, không người thừa nhận, lão gia càng phẫn nộ, thấy đây là gia giáo không nghiêm, điều lệ không rõ, cái này nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc.
Lúc này lão gia liền dặn dò hai người hầu có thể tin tưởng được, trong toàn bộ đình viện, mỗi một gian phòng, mỗi một chỗ ngóc ngách tìm kiếm, cuối cùng, tìm tới con rùa kia.
Con rùa kia trốn ở bên trong một chiếc đèn lồng còn chưa quấn xong, mà nha hoàn phụ trách quấn đèn lồng này, lúc đó liền bị lão gia tóm ra, đi tới chính là một cái tát.
Ngay ở trước mặt tất cả người hầu, lão gia chất vấn: con ba ba này làm sao ở trong phòng ngươi?
Nơi công cộng, nói con rùa dù sao không dễ nghe ,con ba ba nghe tới liền lịch sự hơn nhiều.()
Nha hoàn này, chính là một nha đầu (bé gái)ở nông thôn, nơi nào gặp trận này? Trực tiếp bị một cái tát đánh bối rối, lúc đó ôm mặt, ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được một chữ.
Lão gia nổi giận, còn tưởng rằng nha hoàn này không đem mình để ở trong mắt đây(ý coi thường), trực tiếp dặn dò người hầu dùng đại hình(tra tấn bằng công cụ thời xưa). Thời đại đó, các lão gia trong nhà có tiền, đều là dùng tiền mua nô tài, mua nha hoàn. Mua về, này chính là tài sản riêng của mình.
Đầy tớ mang tới cái kẹp, đối với nha hoàn sử dụng tạt hình(hình phạt kẹp chặt), khả năng rất nhiều người cũng đều ở trong ti vi xem qua, chính là đem mười ngón tay, dùng tấm trúc, hoặc là gỗ kẹp lấy, gia nô đứng hai bên, dùng sức kéo chặt sợi tơ, làm cho cái kẹp này nhanh chóng thu hẹp, đem ngón tay kẹp đau đớn.
Cường độ mạnh, có thể trực tiếp kẹp tàn một đôi tay.
Cái kẹp này vừa ra, nha hoàn tựa hồ cũng từ trong đau đớn giật mình tỉnh lại, liên tục xin tha, nói không biết con ba ba làm sao sẽ chạy đến phòng của mình, nàng nước mắt giàn giụa, nói chính mình tuyệt không dám có ý nghĩ ăn cắp.
Nhưng gia đình giàu có này, đó là rất chú trọng, đình viện(sân trước ngôi nhà chính) lớn, gian phòng nhiều. Nhà bếp cùng gian phòng của nha hoàn kia, cách nhau rất xa, thứ hai là con rùa này tốc độ bò rất chậm. Một đạo khoảng cách dài như thế, nếu như không phải có người vì là trộm đi con ba ba, con ba ba kia làm sao có khả năng sẽ thuận lợi bò vào trong phòng nha hoàn này đi?
Lão gia không tin, mọi người cũng không tin, liền ngay cả nha hoàn đều không nói ra cái lý do.
Lão gia vẫn cứ cho rằng nha hoàn không đem mình để ở trong mắt, liền mệnh lệnh gia nô ra sức dằn vặt nàng, cái kẹp đó kẹp gãy toàn bộ hai tay mười ngón của nàng, máu tươi chảy ròng. Nha hoàn cũng vẫn cứ cắn răng nói không phải là mình trộm.
Người xưa có câu nói: Mười ngón đau đến khuất phục(xin tha, khai ra)(). Hơn nữa chính là bởi vì tay của cô gái thời xưa rất khéo léo, lúc đó căn bản không có máy móc hiện đại, dệt vải, thêu thùa,đan lát, tất cả thứ này đều là muốn dùng tay đi làm. Nếu như làm tổn thương hoặc là làm tàn tay của cô gái, đối với cô gái đó tới nói, là thương tổn rất lớn.
Nhưng vị lão gia này không để ý a, người ta chính là có tiền!
Người này a, tức giận lên, mất đi lý trí là rất đáng sợ, lão gia này vốn cho là nha hoàn này nếu như thừa nhận, tùy tiện trừng phạt một hồi, để trong lòng đỡ tức, răn đe những người hầu khác, cũng là được rồi.
Nhưng nha hoàn này vẫn cứ kiên cường, cắn răng, luôn xác định: Không trộm chính là không trộm, tôi mặc dù là người nhà quê, nhưng vẫn chưa tới mức như vậy!
Kết quả, lão gia xấu hổ, dặn dò người hầu mạnh mẽ dằn vặt, gia nô kia cũng là vô cùng tàn nhẫn, đến cuối cùng, mạnh mẽ đem toàn bộ mười ngón tay của nha hoàn này kẹp gãy, vài tiếng lạch cạch lạch cạch, ngón tay đứt, nha hoàn trợn to hai mắt, vẻ mặt căm hận cùng sợ hãi đứt hơi.
Mọi người trong đình viện đều choáng váng, tuy rằng chết một người không tính việc lớn gì, quan phủ bên kia nhiều tiêu ít tiền cũng có thể giải quyết, nhưng dù sao khung cảnh này vẫn khiến người khiếp sợ.
Lão gia nói: Mau mau cho ta khiêng đi xuống chôn.
Nhưng có câu nói nói thế nào nhỉ? Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa vặn Huyện lệnh mừng thọ, phái nha dịch đưa tới thiệp mời, nghe nô bộc báo cáo, lão gia này suýt chút nữa đều bị doạ đái ra quần.
Chôn xác khẳng định là không kịp, lão gia liếc mắt nhìn về trong sân, nói: Ném vào trong giếng đi, nhanh!
Nô bộc khiêng thi thể nha hoàn lên ,ném vào trong giếng, vết máu trên đất, vội vã lấy thảm phủ lên, xung quanh vẩy lên tinh dầu hoa được tinh luyện.
Nhưng, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, tất cả mọi người đều quên một việc lớn.
():王八蛋: vương bát đản: có nghĩa là đồ khốn nạn, giống câu chửi , mà hai chữ đầu có nghĩa con rùa nên không dùng ở nơi công cộng đối với người có văn hóa ở ngày xưa
():ngón tay là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể, nó cảm nhận được độ nóng, lạnh gì đó, lập tức phản ứng rút trở lại, và được ví như bộ não của tay, nên khi bị kẹp tay đau hơn nhiều so với nơi khác.
Dùng hình kẹp tay thời xưa