Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất tri bất giác trời đã tối, tôi ngồi một mình ở trong bóng tối, không có mở đèn, đốt một điếu thuốc suy tư hồi lâu.
Cuối cùng tôi quyết định đêm nay đi một chuyến xe cuối cùng. Bất kể là ma hay quỷ, đem thẻ căn cước, giày cao gót, nhẫn vàng còn có dây chuyền đều đem trả về xe buýt, sau khi lái xong chuyến đi về, tôi sẽ cấp tốc rời đi.
Đến buổi tối, Trần Vĩ rất bất ngờ khi tôi không nghỉ mà tiếp tục đi làm, đưa cho tôi một điếu thuốc và không ngừng mà biểu dương ( khen ngợi ). giờ đêm, tôi bắt đầu lái xe buýt khỏi tổng trạm, ngày hôm nay là thứ sáu, nhưng hành khách lại rất ít.
Liên tiếp mấy trạm đều không ai lên xe, khi đến trạm cuối xưởng Tiêu Hóa, trên xe một hành khách đều không còn. Tôi dựa lưng vào ghế, âm thầm suy tư, sau khi rời công ty vận tải Đông Phong nên tìm công việc gì.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trong bụng truyền đến âm thanh ùng ục. Cái bụng tê rần, tôi lập tức chạy xuống xe, hướng về phía nhà vệ sinh công cộng.
Xưởng Tiêu Hóa mặc dù là trạm cuối, nhưng nơi này rất nhỏ, buổi tối cũng không có nhân viên chịu trách nhiệm trông coi, trong nhà vệ sinh im lặng, chỉ có tôi nén lực kèm theo tiếng thở dốc ( hoàn toàn là tác giả miêu tả rặn ị nhé không phải mình thêm vào ... )
Trong cầu tiêu chỉ có cái đèn, một lúc lại tắt rồi bật. Mỗi khi tắt, tôi dùng lực vỗ tay một cái để ánh đèn làm sáng lên. Tuy nhiên lần sau khi tôi vỗ lần, lần thứ ba thì đèn lại tắt, không đợi tôi vỗ tay, bỗng nhiên bên ngoài WC liền truyền đến âm thanh vỗ tay vang dội.
Đùng!
Đèn phòng vệ sinh lần thứ hai sáng, mà hai tay tôi sắp đồng thời vỗ tới lơ lửng tại chỗ.
Ai vậy? Tôi hét lớn.
Không ai hé răng, bên ngoài cầu tiêu vẫn im lặng như cũ, đợi đến khi đèn tắt lần nữa, bên ngoài WC bỗng nhiên lại truyền tới tiếng vỗ tay.
Hầu như ngay trước khi đèn tắt, cái âm thanh vỗ tay kia liền truyền đến. Thời gian nối liền phi thường chuẩn xác! Cứ như là có người nhìn đồng hồ tính giờ vậy.
Mẹ nó ai vậy? Tôi lại hô to một câu, con người khi thời điểm tâm tình kịch liệt đều sẽ không nhịn được nói thô tục.
Bên ngoài WC vẫn không ai hé răng, đến ngay trước khi đèn tắt lần thứ , bỗng nhiên bên ngoài WC lại truyền tới một âm thanh vỗ tay.
Vãi... Nồi! Tôi mau chóng lấy giấy vệ sinh, việc đau bụng để sau, mặc quần đứng dậy. Đến khi ra bên ngoài WC thì phát hiện bốn phía trống trải không người.
Tôi gãi đầu một cái, trong lòng nói chẳng lẽ là tiểu hài tử nhà ai cố ý đùa dai? Kỳ thực trong lòng tôi cũng hướng về phương diện kia nghĩ đến, nhưng tôi biết, ở tình huống như vậy, càng nghĩ tới sự việc ma quỷ, liền càng sợ sệt, càng sợ sệt liền càng dễ dàng gặp phải chuyện quái dị.
Trở lại xe buýt tuyến , tôi vừa mới lên xe, mở đèn của xe buýt, bỗng nhiên a! Kêu to một tiếng, sợ hãi đến nỗi tôi suýt chút nữa nhảy xuống xe buýt.
Ở chỗ ngồi phía sau xe buýt, một cô gái ước chừng hai mươi tuổi lẳng lặng ngồi, tóc dài xõa vai, lông mày rậm mắt to, ăn mặc bộ đồ âu phục, rất xinh đẹp.
Tôi mang theo tức giận, nói: Cô làm gì vậy ? Lên trên xe khi nào trên xe a?
Cô nương kia cười cợt, nàng nói: Tôi muốn ngồi xe về nhà a, nhưng lên xe thì không thấy có tài xế nên yên lặng ngồi phía sau đợi.
Tôi vỗ ngực, trái tim nhỏ bé kinh hoàng không ngừng, cô gái này làm cho ta sợ hãi không ít. Vì cứu vãn chút hình tượng vừa nãy hoảng hồn, tôi hỏi: Cô là ai vậy? Sao muộn như này vẫn chờ xe?
Cô nương xì một tiếng nở nụ cười, nàng nói: Tôi là quỷ a, vậy được rồi chứ?
Thấy cô nương này tính khí rất tốt, tôi cũng không sao giận nổi, cười một tiếng liền chuẩn bị lái xe trở về, ai ngờ vừa mới nhìn đồng hồ, lập tức vỗ đùi, thôi xong trứng rồi! ( nguyên văn - trứng = ball dưới chân )
Trần Vĩ đã từng nhắc nhở qua, xe dừng ở trạm cuối xưởng Tiêu Hóa, chi được phép dừng lại năm phút đồng hồ và không thể vượt qua mười phút, tuyệt đối không thể vượt qua, mà tôi nhìn đồng hồ, từ khi tôi đỗ xe đến hiện tại, đã qua mười một phút!
Tôi nhanh chóng quay đầu xe đi về tổng trạm. Đi qua vài trạm, cũng không phát hiện chuyện quái dị, nỗi lòng lo lắng chậm rãi để xuống.
Ở trên đường cùng cô gái kia nói chuyện phiếm, biết được nàng là sinh viên học viện nghệ thuật, năm nay mới vừa thi đậu. Tôi cười hỏi nàng đã có bạn trai hay chưa, nàng nói có, cũng là lái xe buýt.
Tôi cười ha ha, đang chuẩn bị trêu chọc hỏi bạn trai nàng có phải là tôi như vậy, vừa vặn xe buýt đi tới trạm Mị Lực Thành. Bé gái không có tiền đứng bên dưới trạm dừng, nhìn tôi cười.
Bởi vì tôi lái xe về văn phòng, mà cô bé đứng bên trạm xe đi về xưởng Tiêu Hóa, vì vậy tôi không cần đỗ xe.
Tôi nhìn bé gái qua cửa sổ, cũng cười với cô bé. Tôi cũng không hề để ý cái gì, tiếp tục lái xe buýt và tán gẫu với em gái ngồi phía sau.
Nàng như là có tâm ý tương thông với tôi, không chờ tôi hỏi, bản thân nàng cười nói: Anh cùng bạn trai tôi nhìn rất giống nhau.
Tôi thậm chí thấy cảnh tôi và nàng đến khách sạn. Tôi có một ít anh em lái xe taxi, nhiều khi buổi tối đều sẽ gặp được chuyện như vậy, một diễm lệ nữ lang () lên xe, sau đó các loại phong tình vạn chủng, cuối cùng cá mắc câu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, một pháo , bao đêm tối () ------------ () giữ nguyên nữ lang - dịch ra sẽ hơi khó nghe, thay từ khác lại mất ngữ cảnh () shot qua đêm , ý bỏ tiền chịch gái :D
Có điều đây là xe buýt a, không phải taxi, không thể có mục đích bậy bạ.
Trong lòng suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên tôi sững sờ, nhìn về phía trước, kia không phải bé gái không có tiền sao ? Cô bé đang nhìn tôi cười.
Ồ, không đúng ? Cô bé này vừa nãy không phải đứng ở trạm Mị Lực Thành sao ?
Tôi nhìn về trên trạm dừng, trên trạm dừng viết ba chữ Mị Lực Thành!
Tôi cả người như bị điện giật, trong lòng nói tại sao lại lái về? Lẽ nào tôi cùng nữ lang tán gẫu quá tập trung, đi lầm đường, lái xe vào ngã ba sau đó quay vòng trở về?
Lần này tôi trừng mắt, nhìn hai bên đường, xác định chính mình không có đi nhầm. Khi mở cửa ra, phía dưới ven đường xuất hiện bé gái váy đầm lần nữa, cô bé vẫn nhìn tôi cười.
Trên người nổi lên một lớp da gà, tôi muốn hét lên, nhưng chợt phát hiện bản thân hét không ra. Cổ của tôi như bị một đôi bàn tay lớn vô hình bóp lấy, có thể hô hấp, nhưng lại kêu hét không được.
Quay đầu nhìn về phía sau, mỹ nữ học viện nghệ thuật đã không thấy tăm hơi. Cả người tôi run lên, suýt chút nữa lái xe đụng vào cây to ven đường. Tôi căn bản chưa từng dừng lại, nàng làm sao xuống xe?
Tôi sợ hãi, run rẩy, tiếp tục lái xe về phía trước. Hiện tại tôi rốt cuộc biết tại sao Trần Vỹ nhắc nhở ở trạm cuối không thể dừng lại vượt qua mười phút. Cánh tay của tôi không ngừng mà run run, tay lái đều sắp không nắm vững, xe đi về phía trước một đoạn, tôi lại tiếp tục nhìn thấy bé gái mặc váy đầm đứng đó cười với tôi.
Mà biển của trạm dừng trên đỉnh đầu cô bé, vẫn là Mị Lực Thành.
Tôi biết một câu chuyện tử vong tuần hoàn, có một người ở buổi tối đạp xe đạp, đèo vợ của mình về nhà mẹ đẻ. Thời điểm đi ngang qua đường sắt, anh ta không đi vòm cầu, mà trực tiếp đi qua đường sắt.
Anh ta xách xe đạp, vợ anh đi đằng sau, ai ngờ lúc này một chiếc xe lửa đi tới, đem hai người đâm chết.
Bởi vì anh ta đi ở phía trước, vợ thì đi ở phía sau, vì vậy anh ta vẫn không biết vợ mình chết rồi. Rất nhiều người ở địa phương đều nói, dưới ánh trăng mông lung đêm khuya, trên đường sắt thường thường có một nam, xách xe đạp, tới tới lui lui ở trên đường sắt đi lại, trong miệng còn không ngừng nói: vợ ơi, đi nhanh một chút.
(Cố sự () này phát sinh ở quê hương của tôi, đó là năm . Khi còn bé cha mẹ mang tôi đi rửa ráy gần tuyến đường sắt kể lại, từ sau khi đâm chết người không ai đi ngang qua đường sắt. Còn câu chuyện tử vong tuần hoàn kia, khi vừa mới bắt đầu là người lớn đem ra doạ những đứa nhỏ không nghe lời, nhưng sau đó có người nói quả thật có người từng nhìn thấy người đàn ông kia). ---------- () chuyện cũ
Vào giờ phút này, tôi tuần hoàn vô hạn đi qua ở Mị Lực Thành, giống như một kẻ không có tâm trí. Đúng lúc này triệt để tay chân luống cuống, tôi không dám đi về phía trước nữa, bởi vì tôi sợ sệt lần nữa nhìn thấy bé gái kia mỉm cười với tôi.
Nhưng tôi lại không dám dừng lại, Trần Vỹ đã từng nhắc tôi, không tới trạm dừng không cho phép đỗ xe, dù cho gặp phải người gần chết cũng không thể dừng, nếu như tôi dừng xe, có lẽ sẽ phát sinh chuyện càng khó mà tin nổi.
Tôi sợ hãi, thần kinh đang sợ hãi đến cực hạn, dần dần mất cảm giác. Không biết lần thứ mấy đi qua Mị Lực Thành, thì lại không gặp bé gái mặc váy đầm kia, thay vào đó là một đại thúc ước chừng tuổi.