Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ông Nhị , làm sao vậy?" Tôi nhỏ giọng hỏi một câu.
Ông Nhị nhìn chằm chằm hai chiếc mặt nạ kia, nhìn kỹ vài lần nói : Hai mặt nạ dẫn hồn này cùng trong một tông nhưng chất liệu lại là không giống nhau , không giống như là xuất từ tay một người .
Chú com lê nói : Mặc kệ đi, hiện tại trong con rối chỉ còn dư lại Nghịch Thiên Thần cùng Quỷ Băng , hướng đi của Nghịch Thiên Thần không biết, tạm không cần để ý tới, còn lại Quỷ Băng này chúng ta làm sao giết chết?
Ông Nhị đưa hai chiếc mặt nạ kia cho tôi nói : Nhóc con, xem ở phần cậu niệm tình gọi ông một tiếng ông Nhị , hai đồ chơi này đưa cho cậu.
Tôi tiếp nhận mặt nạ, ông Nhị lại nói với chú com lê : Quỷ Băng tạm thời không cần để ý tới cô ta, tôi tuy nói không có giết chết cô ta , nhưng cũng làm cho nguyên khí của cô ta tổn thương nặng nề , trong thời gian ngắn sẽ không lại có nguy hiểm gì.
Lần này đến nhà cũ Dân quốc không gặp phải chú Quỷ , không biết hắn đi đâu làm gì rồi, gần nhất cũng không liên lạc cho tôi . Hay là chú Quỷ cũng là một cao nhân, nhìn thấy ông Nhị trâu bò rầm rầm như thế , tự nhiên cũng rõ ràng nên tránh né khó khăn.
Lúc trở lại , ông Nhị nhỏ giọng dặn dò một câu bên tai tôi : Cậu không phải có chiếc mặt nạ mặt trắng sao? Cũng cất kĩ hai chiếc mặt nạ này , Quỷ Băng, ông là nhất định phải giết, bốn chiếc mặt nạ này có lẽ còn có tác dụng tuyệt vời với chúng tôi .
Tôi không biết ông Nhị có ý gì, cũng không hỏi nhiều, liền gật đầu nói : Ông Nhị yên tâm đi.
Sáng sớm hôm sau, ông Nhị chạy thẳng đến phòng ở tổng trạm tìm tôi nói muốn mang tôi đi tìm kiếm mắt âm, khiến tôi liên lạc chú com lê .
Hai chúng tôi cùng chạy thẳng đến nơi chú com lê ở, sau khi nói rõ ý đồ đến , chú com lê gật đầu nói : Các cậu trước về đi, trang bị bản thân tôi đi mua, buổi chiều chúng ta liền lên đường .
Trên đường về ông Nhị nói với tôi : Lần này đi tới biển Nam , hai ta đều không thế nào quen thuộc, thằng nhóc com lê này xem ra văn hóa rất cao, cũng rất có tiền, khiến hắn theo chúng ta.
"Ý ông Nhị chính là để chú ta theo chúng ta làm một bát cơm miễn phí(bao tất cả ăn uống) ?"
Ông Nhị gật đầu, tôi suýt chút nữa nằm trên mặt đất , tính toán nhỏ nhặt này đánh cũng rất vang ,tôi nói : Ông Nhị , sau khi tìm được hai mắt Âm Dương ,tháng ngày liền có thể qua an an ổn ổn chứ?
"Không kém bao nhiêu , có hai mắt Âm Dương trong tay, thêm vào pháp khí mà ông đưa cho cháu , ma quỷ thông thường là không dám gần người."
"Kia kịch độc xuyên tim nhạn trên người cháu đây? Cái này nên làm sao giải?" Tôi vẫn luôn lo lắng thứ đồ chơi này.
Ông Nhị nói : Ông đã phái con quỷ bác dưỡng đi vào trước trong thung lũng kia tìm thuốc cho cháu, việc này không thể kéo dài, chúng ta trước hết tìm kiếm mắt quỷ Âm Dương , còn việc thuốc giải những con quỷ kia đi làm, ông yên tâm.
Trở lại phòng ,tôi cố gắng dặn dò Cát Ngọc một phen, vẫn cứ là nhắc nhở cô ấy, không muốn ra ngoài vào buổi tối .
Tôi cảm thấy bốn bức ảnh tiên đoán cái chết kia sẽ không đơn giản như vậy, có lẽ bức ảnh kia không phải là người khác đặt mà là mắt quỷ làm ra đến, hơn nữa thời gian chết trên tấm hình có lẽ cũng không ở cùng một lúc ứng nghiệm nhưng không thể không đề phòng.
Buổi chiều ,sau khi tạm biệt Cát Ngọc , tôi và chú com lê cùng với ông Nhị cùng chạy thẳng đến biển Nam.
Này một chuyến chúng tôi cũng không cần thứ gì cả ,nhưng trong pháp khí của ông Nhị có chứa trường đao, qua an kiểm(kiểm tra an ninh đường biển trước khi lên tàu) khẳng định là không thể, cũng chỉ có thể đi xe buýt.
Trước khi lên xe buýt sợ trên đường nhàm chán, liền ở trạm xe mua một quyển tạp chí, liên quan tới lịch sử thế chiến thứ hai .
Sau khi lên xe, ông Nhị vừa nhìn bìa ngoài tạp chí của tôi lập tức vui vẻ, giơ tay liền túm qua nói : Ơ, cái này ông thích, đưa ông xem xem.
Tôi rất là bất đắc dĩ còn chưa kịp nói chuyện, tạp chí trong tay vèo một tiếng liền bị ông Nhị cướp đi.
Tôi nói : Ông nội cháu cũng thích xem lịch sử thế chiến thứ hai , thế nhưng ông ấy xưa nay sẽ không tranh nhau xem với cháu .
Ông Nhị hưng phấn nhìn chằm chằm tạp chí nói :Ông nội cậu là ông nội cậu , ông là ông, không giống nhau.
Trên mặt tức khắc đen lại, tôi dứt khoát nằm ở trên giường nằm không lại nói chuyện nữa ,trên xe buýt đầy rẫy đủ loại hành khách, đàn ông lớn tiếng ồn ào, phụ nữ khe khẽ bàn luận, trẻ con bú sữa gào khóc oa oa so với chợ bán thức ăn còn loạn.
Tôi che lại đầu ngủ một giấc , lúc tỉnh lại phát hiện tốt hơn nhiều rồi, người trên xe cũng đều yên tĩnh lại.
Ông Nhị ngay ở đối diện tôi, nhìn dáng dấp cũng là ngủ, tác phẩm kinh điển thế chiến thứ hai liền đặt ở trên người ông ấy.
Tôi lặng lẽ thò tay ra cầm lại quyển tạp chí kia , thầm nghĩ có thể có đồ vật tiêu khiển thời gian.
Chính lúc lật xem, trong sách bóng trắng lóe lên có một tờ giấy nhỏ rơi ra ,trong nháy mắt nhìn thấy tờ giấy nhỏ, trong lòng tôi cả kinh suýt chút nữa làm rơi quyển sách xuống đất.
Xong rồi!
Tờ giấy nhỏ khiến tôi sợ hãi không yên lại xuất hiện rồi!
Hai tay tôi run run chậm rãi cầm tờ giấy nhỏ kia lên mở ra xem, bên trên viết một câu như vậy .
"Hai mắt do hợp lại mà mở thay đổi vận mệnh , ác quỷ an giấc ngàn thu dưới đáy biển cũng tùy theo tỉnh lại."
Ừng ực một tiếng, tôi nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí một xé nát tờ giấy , từ trong khe hở cửa sổ vứt ra.
Tôi không có tâm sự lại xem quyển sách thế chiến thứ hai kinh điển này nữa, chỉ cảm thấy đầu óc bắt đầu mê muội, sự tiến triển của sự việc kém xa so với tôi tưởng tượng đơn giản như vậy.
Tờ giấy thứ nhất hẳn là Cát Ngọc đưa cho tôi, cái này tôi cũng chưa từng hỏi Cát Ngọc ,tờ giấy thứ hai là chú com lê đưa cho tôi, tờ giấy thứ ba bây giờ xem lại hẳn là Mộ Dung Hải Đường hoặc là Tù Long đưa tôi.
Mà tờ giấy thứ tư này. . . Nghĩ tới đây, tôi giật mình một cái từ trên giường nằm ngồi dậy nhìn sang phía ông Nhị .
Ông Nhị ngủ an tường trên giường nằm, nếp nhăn trên mặt rất là rõ ràng, ông ấy là người tuổi lớn nhất trong số những người tôi quen biết trước mắt.
Mấy ngày nay ông Nhị giúp tôi giết chết Mộ Dung Hải Đường, giết chết bốn con rối , vẫn luôn đang giúp đỡ tôi, nhưng ông ấy tại sao phải giúp tôi?
Động cơ ở đâu?
Chẳng lẽ lại là bởi vì một số lợi ích?
Thế nhưng lại nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nhất định là ông Nhị đặt, dù sao tờ giấy thứ ba liền quỷ dị xuất hiện trong Hamburger ở KFC, tờ giấy thứ tư này cũng có thể là hồn ma cố ý thả vào.
Tôi thở dài, biết mình đi không ra ván cờ (cái bẫy)này.
Tôi sinh ở âm mưu, sống ở âm mưu, có lẽ cũng sẽ chết trong âm mưu.
Buổi tối hôm đó, lúc xe chạy đến một huyện thành nhỏ bất ngờ tắt máy , hành khách vốn đều còn ngủ say ở trên xe , toàn bộ đều bị đánh thức.
Tài xế hét lên : Đừng ngủ đừng ngủ, xe hỏng rồi.
Hành khách trên xe rất không vừa ý, nhưng không hài lòng thì không hài lòng, mọi người ai cũng không làm được cái gì.
"Này đều giờ rồi, cũng không thể gọi người lại đây sửa , mọi người đều trước tiên xuống xe đi, tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, nhanh nhất xế chiều ngày mai có thể sửa xong, đến lúc chạy tới tập hợp là được."
Một nhạc đệm nhỏ bất ngờ khiến tôi và chú com lê còn có ông Nhị không ứng phó kịp.
Thời gian của tôi nguyên bản liền không đủ, hiện giữa đường ô tô lại hỏng , chuyện này quả thật chính là phiên bản người trong tình huống quẫn bách, xuống xe, hỏi thăm chung quanh một chút, mới biết đây là một huyện thành nhỏ của Hồ Bắc ,hóa ra một ngày này cũng không đi bao xa.
Trong huyện thành nhỏ không có khách sạn, liền chỉ có nhà nghỉ, chú com lê mang theo hai chúng tôi tìm tới một nhà khách nhỏ tên là Kính Hoa Duyên đặt ba gian phòng.
Lúc sắp lên lầu, bà chủ cắn hạt dưa nói : Đúng rồi, nhà nghỉ chúng tôi buôn bán tốt, buổi tối nếu như nghe được âm thanh gì, cũng không cần kỳ quái, nên ngủ thì ngủ, chuyện gì.
Ba người chúng tôi nhìn nhau một cái cũng không nói gì liền lên tầng.
Đi vào trong phòng vừa nhìn, mẹ kiếp, nhà nghỉ này quả thực cao cấp!
Cửa sổ hỏng một nửa liền rèm cửa sổ đều không có, tường giấy ố vàng bóc ra, ngăn tủ vẫn là kiểu dáng mười mấy năm trước , trên bàn bày đặt một máy tính cũ, tôi mở ra xem, hệ thống này vậy mà vẫn là !
May mà ga trải giường này vẫn tính sạch sẽ, không phải vậy tôi thực sự là chịu không nổi.
Ngồi ở bên giường, lúc tôi đang âm thầm cảm thán chỗ này thật thích hợp tội phạm truy nã ẩn náu , bỗng nhiên cửa phòng gõ vang rồi.
Mở ra xem là ông Nhị .
Trong tay ông Nhị cầm một hộp đen nhỏ đưa cho tôi nhỏ giọng nói : Thằng nhóc ngốc, trong nhà nghỉ này không sạch sẽ, hiện tại cháu đốt nén nhang này.
Tôi tiếp nhận cái hộp đen nhìn một cái, bên trong đựng nén nhang.
"Ông Nhị , hiện tại liền châm sao?"
Ông Nhị ừ một tiếng, xoay người đi về phía phòng chú com lê .
Tôi dùng cái bật lửa đốt nén nhang, sau đó chọc cái lỗ trên cái hộp, sau khi cắm hương lên, mơ hồ cảm thấy trong khói xanh bay lên này thật giống như có thứ gì.
Hơn nữa sau khi hương bốc cháy lên , tàn nhang đốt hầu như không còn rất là quỷ dị, tàn nhang dĩ nhiên không đứt! Tàn nhang của nén nhang cùng nghiêng chỉ về phía góc đông nam .
Sau lưng tôi bốc lên một trận cảm giác mát nghiêng đầu nhìn về góc đông nam trong phòng . . .
Hệ thống