Nhậm Nguyên và Trịnh Phàm thoáng nhìn nhau, sau đó quyết định hai người bọn họ đi trước, để Giản Ninh và đội trưởng chăm sóc hai nữ sinh, sau khi bàn bạc, Nhậm Nguyên dặn dò Giản Ninh một câu, rồi tiếp tục lia đèn pin đi lên phía trước với Trịnh Phàm.
Rõ ràng mới đi không bao lâu, sao lại xảy ra chuyện như thế này?
Trịnh Phàm và Nhậm Nguyên cẩn thận tựa vào vách đá, chiếu đèn pin để nhìn rõ tình hình trước mặt, Trịnh Phàm và Nhậm Nguyên đi được khoảng một phút, đột nhiên Nhậm Nguyên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống, cúi đầu nhìn mới biết thì ra chỉ là một tảng đá.
“Trịnh Phàm, cậu xem có phải do tảng đá này rơi xuống gây ra âm thanh không?” Nhậm Nguyên kêu Trịnh Phàm đứng trước mình khoảng mười mét, sau đó ngồi xổm xuống nhìn tảng đá làm mình bị vấp chân.
Nghe thấy tiếng của Nhậm Nguyên, Trịnh Phàm quay trở về, “Tôi thấy phía trước không có gì, chắc là do tảng đá trên vách rơi xuống phát ra âm thanh, bảo bọn họ theo đi, ở đây không có gì.”
“Kêu một tiếng là được rồi.” Nhậm Nguyên đứng lên cười, “Giản Ninh, các cậu đi theo đi, phía trước không có gì, chỉ là tảng đá mà thôi!” Ở một nơi như thế này, muốn cho bọn Giản Ninh phía sau nghe được thì phải lớn tiếng.
Vừa dứt lời liền nghe được rất nhiều tiếng bước chân, đám người tụ tập với nhau rồi tiếp tục đi về phía trước, bọn họ phát hiện lối đi này ngày càng rộng, giống như phía trước có một căn phòng vậy. Trong lòng Nhậm Nguyên, Trịnh Phàm và Giản Ninh đều cảm thấy kích thích, hai nữ sinh lại có chút sợ sệt đi theo bọn họ.
Đối mặt với những thứ không biết, lúc nào cũng có chút sợ hãi.
Trịnh Phàm cầm đèn pin trên tay chiếu sáng phía trước, phát hiện một thứ giống như là cửa phòng, còn là một cánh cửa bị khoá, đi lên vài bước, nhìn ống khoá một chút, ống khoá đã bị người khác mở ra.
“Nhậm Nguyên, các cậu –“ Trịnh Phàm vừa quay đầu lại liền thấy Nhậm Nguyên và Giản Ninh không còn đứng trong hàng, có chút hoảng sợ, “Chú Lý, không phải chú đứng ở sau cùng sao?”
“Không, hồi nãy hình như Giản Ninh có chút khó chịu, Nhậm Nguyên nói chắc do cảm nên mũi bị ngạt rồi dừng lại lục túi tìm gì đó, chú nghĩ đã đến cửa rồi, từ đó đến đây cũng không xảy ra chuyện gì, nên chỉ dắt hai nữ sinh đi theo đến đây.” Đội trưởng Lý có hơi luống cuống, dù sao cũng là hai người còn sống lớn như vậy, nói không thấy đúng là có chút kỳ quái.
“Không xong rồi, có khi nào là trúng bẫy không?”
“Hu hu…” Lâm Tú và Hoàng Vân rơi nước mắt, bốn người đứng gần đó, cẩn thận dò đường, không dám lộn xộn, đội trưởng Lý lấy ra bộ đàm ra, gọi người bên kia sang đây để cùng tìm, có lẽ là ở đây thật sự có bẫy gì đó mà lần trước đến bọn họ không phát hiện ra.
Cầm đèn pin, dặn dò Trịnh Phàm chăm sóc tốt cho hai nữ sinh, đội trưởng Lý quay lại xem xét một chút.
Vô cùng lo lắng, Trịnh Phàm không dám liều lĩnh tự mình đi về phía trước, dù sao ở đây còn hai nữ sinh cần mình chú ý, Trịnh Phàm chỉ có thể ở đó chờ tin tức.
Đội trưởng Lý và đội trưởng Vương gặp mặt nhau rất nhanh, sau khi phân công liền để cho Hà Bình và Thịnh Quang dẫn hai nữ sinh còn lại đến chỗ Trịnh Phàm, còn Mạnh Soái cùng đi tìm người với bọn họ.
“Mọi người nhớ cẩn thận, có lẽ gần đây sẽ có hang động, bọn họ không cẩn thận té xuống đó, chúng ta cùng nhau đi tìm người.”
“Mau đi đi, yên tâm, bọn cháu sẽ chú ý đến hai nữ sinh.” Hà Bình lo lắng cho Giản Ninh và Nhậm Nguyên, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể dẫn người đến chỗ Trịnh Phàm mà thôi.
Trong lúc bên kia gấp đến luống cuống thì Nhậm Nguyên và Giản Ninh đang ở đáy động nên nhìn không thấy cái gì ở bên trên, may mà khi ngã xuống Nhậm Nguyên thông minh kéo Giản Ninh trượt trên vách động, không thì không chết cũng gãy xương.
“Giản Ninh, cậu có sao không?”
Giản Ninh hừ một tiếng giống như bị thương ở đâu đó, sắc mặt cũng khó coi, mồ hôi lạnh đều toát hết ra ngoài. Nhậm Nguyên cầm đèn pin trên tay chiếu vào Giản Ninh, thấy quần áo trên người Giản Ninh bị rách, Nhậm Nguyên lập tức nhìn vẻ mặt khó chịu của Giản Ninh, nhìn dọc theo tay cậu, lại thấy cậu đang che cổ chân mình.
Bị thương cũng không nói, đến lúc bị gì thì tìm ai!
“Buông tay ra để mình xem.”
“Thật ra không có gì, chắc là bị trẹo thôi.”
“Còn nói không sao, coi sắc mặt của cậu kìa, xấu xí muốn chết!” Nhậm Nguyên kéo tay Giản Ninh ra, thấy cổ chân cậu sưng lên, trừng mắt nhìn Giản Ninh, “Lối này hình như là đường cong, ánh sáng cũng không chiếu lên được, để mình hô lên vài tiếng, mong là bọn họ nghe thấy, chân cậu cứ ở yên đấy đừng nhúc nhích.”
“Nhậm Nguyên, cậu nói xem, chỗ này dùng để làm gì?” Cố ý tránh khỏi trọng tâm câu chuyện, Giản Ninh lia đèn pin qua lại, phát hiện ở đó còn có một lối đi, “Này, cậu xem xem bên đó có ngõ ra phải không?”
“Dù có thì chúng ta cũng không thể chạy lung tung, nếu xảy ra chuyện, là cậu chịu trách nhiệm hay là mình? Ngồi im đi và đừng lộn xộn nữa!” Nhậm Nguyên dặn dò một câu, bắt đầu quan sát nơi họ đã ngã xuống, nhìn dấu vết bị đào bới trên vách, hơn nữa còn rất bóng loáng, qua nhiều năm như thế rồi mà vẫn không hư hại gì.
“Xem ra khả năng tự leo lên không lớn, chỉ có thể chờ bọn họ tới cứu.”
“Ừm, trong túi mình còn nước và thức ăn, chúng ta ăn chút gì để giữ sức đi.” Giản Ninh gật đầu mà không để ý cái gì, dù sao chỗ bọn họ ngã cách chỗ Trịnh Phàm không xa, vấn đề chỉ là thời gian và sự cẩn thận mà thôi, nhất định họ có thể tìm được hai người.
Nhậm Nguyên cũng ngồi xuống, lấy ra chai nước, nhìn Giản Ninh, không hiểu sao tim lại khẽ động, thầm nghĩ, không phải bây giờ đã cho hắn cơ hội rồi sao? “Giản Ninh, cậu còn nhớ quyển sách lần trước cậu đọc ở chỗ mình không?”
“Hả? Chỗ cậu có nhiều sách như vậy, sao mình nhớ hết được.” Giản Ninh liếc mắt nhìn Nhậm Nguyên.
Trán Nhậm Nguyên hiện lên hắc tuyến, “Ý của mình là, quyển sách khiến cậu tưởng mình là đồng tính ấy, thật ra… thật ra mình đúng như thế, hơn nữa còn thích một người.”
“Phụt ——“ vụn bánh mì trong miệng Giản Ninh văng hết lên người Nhậm Nguyên, hai mắt mở thật to, làm vẻ mặt ‘cậu đừng nói đùa’ nhìn Nhậm Nguyên.
“Nhậm Nguyên, mình nói cho cậu biết, chuyện cười này không buồn cười chút nào, thật đấy!”
“Nhưng mình nói thật, không phải…” Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh, đột nhiên đè vai cậu, rướn người tới, sau đó mạnh mẽ hôn Giản Ninh, làm cho Giản Ninh sợ đến chết đứng tại chỗ, bánh mì trên tay cũng rơi vào trong túi.
“Giản Ninh, cậu không ngốc, mình rõ ràng như vậy, không phải là cậu không biết, nhất là sau chuyện của Hà Bình, cậu chỉ tự lừa mình dối người rồi yên tâm nhận lấy sự chăm sóc của mình dành cho cậu, mình hôn cậu, nói với cậu những lời này không chỉ một hai lần, làm sao cậu lại không biết?”
“Không, không phải vậy! Cậu nói bậy, chúng ta vốn là anh em tốt, nói bậy!” Giản Ninh tách ra khỏi ánh mắt Nhậm Nguyên, lắp bắp nói, “Chúng ta là anh em tốt.”
“Được lắm, nhưng mình không muốn làm anh em tốt với cậu, mình muốn quen cậu, cậu nghĩ thế nào?”
“Cậu còn quen Phương Linh Linh mà, sao có thể nói ra những lời này? Cậu rất không có trách nhiệm, cậu coi tình cảm của người khác như trò đùa con nít!” Giản Ninh nhớ tới Phương Linh Linh – cô bạn học tự nhiên hào phóng.
Nhậm Nguyên xì một tiếng bật cười, “Mình với Phương Linh Linh đã sớm không còn quen nhau, tụi mình chỉ quen nhau một tuần, ngay cả tay còn chưa nắm.”
“Cái gì?!” Đây là chuyện khi nào? Tại sao mình lại không biết? Giản Ninh thầm nghĩ.
“Chuyện này không quan trọng nữa, cậu cứ suy nghĩ những lời của mình, sau đó cho mình một câu trả lời dứt khoát, dù sao mình cũng đã đi lên con đường này, cậu không đồng ý mình, vậy mình cũng không làm gì cậu, đại khái là chỉ cảm thấy mất mát thôi.” Nhậm Nguyên giả vờ ung dung ngồi bên cạnh, nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Trong lúc bầu không khí đang trở nên xấu hổ, đột nhiên nghe thấy có người kêu tên bọn họ, hai người nhìn nhau, cùng kêu lên, “Bọn cháu ở đây, là chú Vương và chú Lý sao?”
“Hai thằng nhóc này để cho bọn chú tìm muốn chết, chờ đó, chú sẽ dẫn hai đứa lên!”
Sau khi bên trên truyền đến tiếng trả lời, hai người liền biết lần này đã được cứu, đứng dậy khỏi đất, thấy có một bóng người loạng choạng đến, Nhậm Nguyên tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng nói.
“Giản Ninh, hè này mình không có ở nhà, nên cậu có đủ thời gian suy nghĩ.”
Giản Ninh không nói gì, quay mặt sang một bên.
Những lời của Nhậm Nguyên đến quá bất ngờ, tỏ tình như vậy khiến cậu trở tay không kịp, dù lúc trước đã loáng thoáng cảm nhận được Nhậm Nguyên không bình thường cho lắm, nhưng mà ——
Là đàn ông phải dứt khoát một chút, nhưng với chuyện này, Giản Ninh vẫn không có cách nào cho ra một câu trả lời.
Rõ ràng mới đi không bao lâu, sao lại xảy ra chuyện như thế này?
Trịnh Phàm và Nhậm Nguyên cẩn thận tựa vào vách đá, chiếu đèn pin để nhìn rõ tình hình trước mặt, Trịnh Phàm và Nhậm Nguyên đi được khoảng một phút, đột nhiên Nhậm Nguyên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống, cúi đầu nhìn mới biết thì ra chỉ là một tảng đá.
“Trịnh Phàm, cậu xem có phải do tảng đá này rơi xuống gây ra âm thanh không?” Nhậm Nguyên kêu Trịnh Phàm đứng trước mình khoảng mười mét, sau đó ngồi xổm xuống nhìn tảng đá làm mình bị vấp chân.
Nghe thấy tiếng của Nhậm Nguyên, Trịnh Phàm quay trở về, “Tôi thấy phía trước không có gì, chắc là do tảng đá trên vách rơi xuống phát ra âm thanh, bảo bọn họ theo đi, ở đây không có gì.”
“Kêu một tiếng là được rồi.” Nhậm Nguyên đứng lên cười, “Giản Ninh, các cậu đi theo đi, phía trước không có gì, chỉ là tảng đá mà thôi!” Ở một nơi như thế này, muốn cho bọn Giản Ninh phía sau nghe được thì phải lớn tiếng.
Vừa dứt lời liền nghe được rất nhiều tiếng bước chân, đám người tụ tập với nhau rồi tiếp tục đi về phía trước, bọn họ phát hiện lối đi này ngày càng rộng, giống như phía trước có một căn phòng vậy. Trong lòng Nhậm Nguyên, Trịnh Phàm và Giản Ninh đều cảm thấy kích thích, hai nữ sinh lại có chút sợ sệt đi theo bọn họ.
Đối mặt với những thứ không biết, lúc nào cũng có chút sợ hãi.
Trịnh Phàm cầm đèn pin trên tay chiếu sáng phía trước, phát hiện một thứ giống như là cửa phòng, còn là một cánh cửa bị khoá, đi lên vài bước, nhìn ống khoá một chút, ống khoá đã bị người khác mở ra.
“Nhậm Nguyên, các cậu –“ Trịnh Phàm vừa quay đầu lại liền thấy Nhậm Nguyên và Giản Ninh không còn đứng trong hàng, có chút hoảng sợ, “Chú Lý, không phải chú đứng ở sau cùng sao?”
“Không, hồi nãy hình như Giản Ninh có chút khó chịu, Nhậm Nguyên nói chắc do cảm nên mũi bị ngạt rồi dừng lại lục túi tìm gì đó, chú nghĩ đã đến cửa rồi, từ đó đến đây cũng không xảy ra chuyện gì, nên chỉ dắt hai nữ sinh đi theo đến đây.” Đội trưởng Lý có hơi luống cuống, dù sao cũng là hai người còn sống lớn như vậy, nói không thấy đúng là có chút kỳ quái.
“Không xong rồi, có khi nào là trúng bẫy không?”
“Hu hu…” Lâm Tú và Hoàng Vân rơi nước mắt, bốn người đứng gần đó, cẩn thận dò đường, không dám lộn xộn, đội trưởng Lý lấy ra bộ đàm ra, gọi người bên kia sang đây để cùng tìm, có lẽ là ở đây thật sự có bẫy gì đó mà lần trước đến bọn họ không phát hiện ra.
Cầm đèn pin, dặn dò Trịnh Phàm chăm sóc tốt cho hai nữ sinh, đội trưởng Lý quay lại xem xét một chút.
Vô cùng lo lắng, Trịnh Phàm không dám liều lĩnh tự mình đi về phía trước, dù sao ở đây còn hai nữ sinh cần mình chú ý, Trịnh Phàm chỉ có thể ở đó chờ tin tức.
Đội trưởng Lý và đội trưởng Vương gặp mặt nhau rất nhanh, sau khi phân công liền để cho Hà Bình và Thịnh Quang dẫn hai nữ sinh còn lại đến chỗ Trịnh Phàm, còn Mạnh Soái cùng đi tìm người với bọn họ.
“Mọi người nhớ cẩn thận, có lẽ gần đây sẽ có hang động, bọn họ không cẩn thận té xuống đó, chúng ta cùng nhau đi tìm người.”
“Mau đi đi, yên tâm, bọn cháu sẽ chú ý đến hai nữ sinh.” Hà Bình lo lắng cho Giản Ninh và Nhậm Nguyên, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể dẫn người đến chỗ Trịnh Phàm mà thôi.
Trong lúc bên kia gấp đến luống cuống thì Nhậm Nguyên và Giản Ninh đang ở đáy động nên nhìn không thấy cái gì ở bên trên, may mà khi ngã xuống Nhậm Nguyên thông minh kéo Giản Ninh trượt trên vách động, không thì không chết cũng gãy xương.
“Giản Ninh, cậu có sao không?”
Giản Ninh hừ một tiếng giống như bị thương ở đâu đó, sắc mặt cũng khó coi, mồ hôi lạnh đều toát hết ra ngoài. Nhậm Nguyên cầm đèn pin trên tay chiếu vào Giản Ninh, thấy quần áo trên người Giản Ninh bị rách, Nhậm Nguyên lập tức nhìn vẻ mặt khó chịu của Giản Ninh, nhìn dọc theo tay cậu, lại thấy cậu đang che cổ chân mình.
Bị thương cũng không nói, đến lúc bị gì thì tìm ai!
“Buông tay ra để mình xem.”
“Thật ra không có gì, chắc là bị trẹo thôi.”
“Còn nói không sao, coi sắc mặt của cậu kìa, xấu xí muốn chết!” Nhậm Nguyên kéo tay Giản Ninh ra, thấy cổ chân cậu sưng lên, trừng mắt nhìn Giản Ninh, “Lối này hình như là đường cong, ánh sáng cũng không chiếu lên được, để mình hô lên vài tiếng, mong là bọn họ nghe thấy, chân cậu cứ ở yên đấy đừng nhúc nhích.”
“Nhậm Nguyên, cậu nói xem, chỗ này dùng để làm gì?” Cố ý tránh khỏi trọng tâm câu chuyện, Giản Ninh lia đèn pin qua lại, phát hiện ở đó còn có một lối đi, “Này, cậu xem xem bên đó có ngõ ra phải không?”
“Dù có thì chúng ta cũng không thể chạy lung tung, nếu xảy ra chuyện, là cậu chịu trách nhiệm hay là mình? Ngồi im đi và đừng lộn xộn nữa!” Nhậm Nguyên dặn dò một câu, bắt đầu quan sát nơi họ đã ngã xuống, nhìn dấu vết bị đào bới trên vách, hơn nữa còn rất bóng loáng, qua nhiều năm như thế rồi mà vẫn không hư hại gì.
“Xem ra khả năng tự leo lên không lớn, chỉ có thể chờ bọn họ tới cứu.”
“Ừm, trong túi mình còn nước và thức ăn, chúng ta ăn chút gì để giữ sức đi.” Giản Ninh gật đầu mà không để ý cái gì, dù sao chỗ bọn họ ngã cách chỗ Trịnh Phàm không xa, vấn đề chỉ là thời gian và sự cẩn thận mà thôi, nhất định họ có thể tìm được hai người.
Nhậm Nguyên cũng ngồi xuống, lấy ra chai nước, nhìn Giản Ninh, không hiểu sao tim lại khẽ động, thầm nghĩ, không phải bây giờ đã cho hắn cơ hội rồi sao? “Giản Ninh, cậu còn nhớ quyển sách lần trước cậu đọc ở chỗ mình không?”
“Hả? Chỗ cậu có nhiều sách như vậy, sao mình nhớ hết được.” Giản Ninh liếc mắt nhìn Nhậm Nguyên.
Trán Nhậm Nguyên hiện lên hắc tuyến, “Ý của mình là, quyển sách khiến cậu tưởng mình là đồng tính ấy, thật ra… thật ra mình đúng như thế, hơn nữa còn thích một người.”
“Phụt ——“ vụn bánh mì trong miệng Giản Ninh văng hết lên người Nhậm Nguyên, hai mắt mở thật to, làm vẻ mặt ‘cậu đừng nói đùa’ nhìn Nhậm Nguyên.
“Nhậm Nguyên, mình nói cho cậu biết, chuyện cười này không buồn cười chút nào, thật đấy!”
“Nhưng mình nói thật, không phải…” Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh, đột nhiên đè vai cậu, rướn người tới, sau đó mạnh mẽ hôn Giản Ninh, làm cho Giản Ninh sợ đến chết đứng tại chỗ, bánh mì trên tay cũng rơi vào trong túi.
“Giản Ninh, cậu không ngốc, mình rõ ràng như vậy, không phải là cậu không biết, nhất là sau chuyện của Hà Bình, cậu chỉ tự lừa mình dối người rồi yên tâm nhận lấy sự chăm sóc của mình dành cho cậu, mình hôn cậu, nói với cậu những lời này không chỉ một hai lần, làm sao cậu lại không biết?”
“Không, không phải vậy! Cậu nói bậy, chúng ta vốn là anh em tốt, nói bậy!” Giản Ninh tách ra khỏi ánh mắt Nhậm Nguyên, lắp bắp nói, “Chúng ta là anh em tốt.”
“Được lắm, nhưng mình không muốn làm anh em tốt với cậu, mình muốn quen cậu, cậu nghĩ thế nào?”
“Cậu còn quen Phương Linh Linh mà, sao có thể nói ra những lời này? Cậu rất không có trách nhiệm, cậu coi tình cảm của người khác như trò đùa con nít!” Giản Ninh nhớ tới Phương Linh Linh – cô bạn học tự nhiên hào phóng.
Nhậm Nguyên xì một tiếng bật cười, “Mình với Phương Linh Linh đã sớm không còn quen nhau, tụi mình chỉ quen nhau một tuần, ngay cả tay còn chưa nắm.”
“Cái gì?!” Đây là chuyện khi nào? Tại sao mình lại không biết? Giản Ninh thầm nghĩ.
“Chuyện này không quan trọng nữa, cậu cứ suy nghĩ những lời của mình, sau đó cho mình một câu trả lời dứt khoát, dù sao mình cũng đã đi lên con đường này, cậu không đồng ý mình, vậy mình cũng không làm gì cậu, đại khái là chỉ cảm thấy mất mát thôi.” Nhậm Nguyên giả vờ ung dung ngồi bên cạnh, nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Trong lúc bầu không khí đang trở nên xấu hổ, đột nhiên nghe thấy có người kêu tên bọn họ, hai người nhìn nhau, cùng kêu lên, “Bọn cháu ở đây, là chú Vương và chú Lý sao?”
“Hai thằng nhóc này để cho bọn chú tìm muốn chết, chờ đó, chú sẽ dẫn hai đứa lên!”
Sau khi bên trên truyền đến tiếng trả lời, hai người liền biết lần này đã được cứu, đứng dậy khỏi đất, thấy có một bóng người loạng choạng đến, Nhậm Nguyên tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng nói.
“Giản Ninh, hè này mình không có ở nhà, nên cậu có đủ thời gian suy nghĩ.”
Giản Ninh không nói gì, quay mặt sang một bên.
Những lời của Nhậm Nguyên đến quá bất ngờ, tỏ tình như vậy khiến cậu trở tay không kịp, dù lúc trước đã loáng thoáng cảm nhận được Nhậm Nguyên không bình thường cho lắm, nhưng mà ——
Là đàn ông phải dứt khoát một chút, nhưng với chuyện này, Giản Ninh vẫn không có cách nào cho ra một câu trả lời.