Về đến nhà cũng đã sáu giờ chiều, ra khỏi ga xe lửa, nhìn thấy cha Nhậm Nguyên, mẹ Nhậm Nguyên và cha mẹ Giản Ninh, ánh mắt hai người nóng lên. Họ còn tưởng rằng lần này cha mẹ chắc đã vứt họ đi rồi, sẽ không đến ga xe lửa nữa.
Giản Ninh và Nhậm Nguyên kéo hành lý, bước từng bước một đến chỗ cha mẹ, nhìn vẻ mặt của cha mẹ, không cần phải nói thêm gì cũng đủ biết, mối quan hệ giữa hai người họ đã được chấp nhận.
Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, chỉ có người làm cha làm mẹ mới có thể hiểu được sự quan tâm và lòng vị tha của cha mẹ là vô tận.
“Cha, mẹ…”
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Cha Giản Ninh nhận lấy hành lý của Giản Ninh, thở dài một hơi, xoay người đi trước một bước.
Mẹ Giản Ninh thoáng nhìn Nhậm Nguyên, lại quay sang nhìn đứa con trai của mình, kéo tay Giản Ninh nói: “Đi thôi, chúng ta mau theo cha con, dì Chu và chú Nhậm của con có chuyện muốn nói với Nhậm Nguyên, chúng ta về trước cùng nhau ăn cơm chiều.”
“Vâng.” Giản Ninh bị mẹ mình kéo đi, lúc gần đi còn quay lại nhìn Nhậm Nguyên ở phía sau, Nhậm Nguyên gật đầu, ý bảo cậu không cần lo lắng, không có chuyện gì.
Cha Nhậm Nguyên nhìn Nhậm Nguyên, không nói câu nào, chỉ xách hành lý đi trước, mẹ Nhậm Nguyên bất đắc dĩ thở dài rồi đi theo. Nhậm Nguyên biết, chắc chắn mình không thể vượt qua dễ dàng như vậy, trong lòng cha mẹ mình, Giản Ninh luôn là một thằng bé lanh lợi, làm sao có thể lộn xộn như mình, vấn đề nhất định nằm ở chỗ mình.
Bất đắc dĩ khoanh tay, thực tế thì đó cũng không phải là do Nhậm Nguyên cậu.
Lên xe, Nhậm Nguyên ngồi phía sau, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề, mãi đến khi về tới nhà, sau khi vào phòng khách, đóng cửa, kéo rèm thì Nhậm Nguyên mới hiểu cha mình sẽ thể hiện uy nghiêm của bậc gia trưởng.
“Quỳ xuống!”
“Anh——“ Mẹ Nhậm Nguyên vừa định nói gì đó liền bị ánh mắt của cha Nhậm Nguyên doạ sợ, im lặng không nói lời nào.
Nhậm Nguyên quỳ trên đất, lưng thẳng tắp, ánh mắt không né cũng không tránh nhìn thẳng vào cha mình.
“Mày —— tại sao đường lớn không đi, lại đi đường vòng? Tao hỏi mày, tự thân mày bước vào rồi kéo cả Ninh Ninh nhà người ta vào, mày bảo tao phải ăn nói làm sao với vợ chồng lão Giản?!”
“Chúng con không sai.”
“Thằng bé Ninh Ninh sẽ biết những chuyện này sao?! Không phải mày kéo nó vào? Con ơi là con, sao lại đi trên con đường này?!” Cha Nhậm Nguyên hận rèn sắt không thành thép nói, mẹ Nhậm Nguyên chảy nước mắt, khóc nấc lên.
“Cha… chúng con không sai.” Nhậm Nguyên nói xong, cúi đầu, giọng điệu vô cùng kiên định.
Giản Ninh đứng trong sân nhìn nhà Nhậm Nguyên ở sát vách đã đóng cửa kéo rèm, vẻ mặt nặng trĩu. Chắc bây giờ Nhậm Nguyên rất khó chịu, cha mẹ cậu thông suốt là vì thương cậu. Không phải dì Chu và chú Nhậm không thương Nhậm Nguyên, mà Nhậm Nguyên luôn là thiên chi kiêu tử, dù là trong cuộc sống hay trong học tập, nếu không phải do cậu, có lẽ bây giờ đã quen một cô bạn gái xinh đẹp, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn sinh con, có một gia đình khiến cho người người hâm mộ.
Nhưng——
Với cả hai, tình yêu của hai người là bình thường, tình yêu không phân biệt giới tính, nhưng trong mắt người khác, bọn họ sai hoàn toàn, là cấm kỵ, là trái ngược với luân thường đạo lý.
Nếu như người khác biết, vậy đi làm hay đi học đều phải chịu ánh mắt khác thường của người khác, ngoài ra còn nhìn bằng ánh mắt như đang nhìn ‘quái vật’.
“Đừng lo, chú Nhậm sẽ không làm khó Nhậm Nguyên, nó cũng là con của chú Nhậm mà.”
“Mẹ… Xin lỗi.” Giản Ninh nghe thấy giọng mẹ mình, xoay người lại, nhìn người mẹ không cao bằng mình, sóng mũi cay cay, vươn tay ra ôm lấy bà, tìm kiếm cảm giác dễ chịu giống như khi còn bé.
Mẹ Giản Ninh vỗ vỗ lưng Giản Ninh, vẻ mặt đầy yêu thương.
Lúc Nhậm Nguyên đẩy cửa ra, thấy Giản Ninh đang chôn đầu trên vai mẹ Giản Ninh, không nỡ chen vào bầu không khí của hai mẹ con.
“Hai đứa con nếu đã quyết định vậy cứ bên nhau, hãy đối xử tốt với Giản Ninh.” Cha Nhậm Nguyên không biết đã đứng bên cạnh Nhậm Nguyên từ khi nào, Nhậm Nguyên nghe được câu đó lập tức xoay đầu lại, gật đầu một cách nghiêm túc và trang trọng.
Giống như là hoàn thành một loại nghi thức.
Giản Ninh và Nhậm Nguyên kéo hành lý, bước từng bước một đến chỗ cha mẹ, nhìn vẻ mặt của cha mẹ, không cần phải nói thêm gì cũng đủ biết, mối quan hệ giữa hai người họ đã được chấp nhận.
Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, chỉ có người làm cha làm mẹ mới có thể hiểu được sự quan tâm và lòng vị tha của cha mẹ là vô tận.
“Cha, mẹ…”
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Cha Giản Ninh nhận lấy hành lý của Giản Ninh, thở dài một hơi, xoay người đi trước một bước.
Mẹ Giản Ninh thoáng nhìn Nhậm Nguyên, lại quay sang nhìn đứa con trai của mình, kéo tay Giản Ninh nói: “Đi thôi, chúng ta mau theo cha con, dì Chu và chú Nhậm của con có chuyện muốn nói với Nhậm Nguyên, chúng ta về trước cùng nhau ăn cơm chiều.”
“Vâng.” Giản Ninh bị mẹ mình kéo đi, lúc gần đi còn quay lại nhìn Nhậm Nguyên ở phía sau, Nhậm Nguyên gật đầu, ý bảo cậu không cần lo lắng, không có chuyện gì.
Cha Nhậm Nguyên nhìn Nhậm Nguyên, không nói câu nào, chỉ xách hành lý đi trước, mẹ Nhậm Nguyên bất đắc dĩ thở dài rồi đi theo. Nhậm Nguyên biết, chắc chắn mình không thể vượt qua dễ dàng như vậy, trong lòng cha mẹ mình, Giản Ninh luôn là một thằng bé lanh lợi, làm sao có thể lộn xộn như mình, vấn đề nhất định nằm ở chỗ mình.
Bất đắc dĩ khoanh tay, thực tế thì đó cũng không phải là do Nhậm Nguyên cậu.
Lên xe, Nhậm Nguyên ngồi phía sau, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề, mãi đến khi về tới nhà, sau khi vào phòng khách, đóng cửa, kéo rèm thì Nhậm Nguyên mới hiểu cha mình sẽ thể hiện uy nghiêm của bậc gia trưởng.
“Quỳ xuống!”
“Anh——“ Mẹ Nhậm Nguyên vừa định nói gì đó liền bị ánh mắt của cha Nhậm Nguyên doạ sợ, im lặng không nói lời nào.
Nhậm Nguyên quỳ trên đất, lưng thẳng tắp, ánh mắt không né cũng không tránh nhìn thẳng vào cha mình.
“Mày —— tại sao đường lớn không đi, lại đi đường vòng? Tao hỏi mày, tự thân mày bước vào rồi kéo cả Ninh Ninh nhà người ta vào, mày bảo tao phải ăn nói làm sao với vợ chồng lão Giản?!”
“Chúng con không sai.”
“Thằng bé Ninh Ninh sẽ biết những chuyện này sao?! Không phải mày kéo nó vào? Con ơi là con, sao lại đi trên con đường này?!” Cha Nhậm Nguyên hận rèn sắt không thành thép nói, mẹ Nhậm Nguyên chảy nước mắt, khóc nấc lên.
“Cha… chúng con không sai.” Nhậm Nguyên nói xong, cúi đầu, giọng điệu vô cùng kiên định.
Giản Ninh đứng trong sân nhìn nhà Nhậm Nguyên ở sát vách đã đóng cửa kéo rèm, vẻ mặt nặng trĩu. Chắc bây giờ Nhậm Nguyên rất khó chịu, cha mẹ cậu thông suốt là vì thương cậu. Không phải dì Chu và chú Nhậm không thương Nhậm Nguyên, mà Nhậm Nguyên luôn là thiên chi kiêu tử, dù là trong cuộc sống hay trong học tập, nếu không phải do cậu, có lẽ bây giờ đã quen một cô bạn gái xinh đẹp, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn sinh con, có một gia đình khiến cho người người hâm mộ.
Nhưng——
Với cả hai, tình yêu của hai người là bình thường, tình yêu không phân biệt giới tính, nhưng trong mắt người khác, bọn họ sai hoàn toàn, là cấm kỵ, là trái ngược với luân thường đạo lý.
Nếu như người khác biết, vậy đi làm hay đi học đều phải chịu ánh mắt khác thường của người khác, ngoài ra còn nhìn bằng ánh mắt như đang nhìn ‘quái vật’.
“Đừng lo, chú Nhậm sẽ không làm khó Nhậm Nguyên, nó cũng là con của chú Nhậm mà.”
“Mẹ… Xin lỗi.” Giản Ninh nghe thấy giọng mẹ mình, xoay người lại, nhìn người mẹ không cao bằng mình, sóng mũi cay cay, vươn tay ra ôm lấy bà, tìm kiếm cảm giác dễ chịu giống như khi còn bé.
Mẹ Giản Ninh vỗ vỗ lưng Giản Ninh, vẻ mặt đầy yêu thương.
Lúc Nhậm Nguyên đẩy cửa ra, thấy Giản Ninh đang chôn đầu trên vai mẹ Giản Ninh, không nỡ chen vào bầu không khí của hai mẹ con.
“Hai đứa con nếu đã quyết định vậy cứ bên nhau, hãy đối xử tốt với Giản Ninh.” Cha Nhậm Nguyên không biết đã đứng bên cạnh Nhậm Nguyên từ khi nào, Nhậm Nguyên nghe được câu đó lập tức xoay đầu lại, gật đầu một cách nghiêm túc và trang trọng.
Giống như là hoàn thành một loại nghi thức.