Vừa đói, vừa mệt, Đặng Thảo Nguyên cũng chẳng dại gì mà ngồi đợi vêu vao để ngược đãi bản thân. Đằng nào thì chắc cũng lỡ mất buổi liên hoan, cũng đã cất công đến tận đây rồi, cô quyết định tự gọi cho mình món tôm nướng và cơm nấu rau củ, thêm một chai bia ướp lạnh nữa để xả cơn bực trong người. Áo vest cởi ra vắt lên trên ghế, cô xắn tay áo bóc tôm, vừa bóc vừa ăn một cách khí thế. Có lẽ trường hợp nữ giới một mình tới nhà hàng thưởng thức bia và thức ăn như cô không nhiều, nên chẳng mấy chốc đã nhận được sự ưu ái của một vài người đàn ông ga lăng. Họ lịch sự tới cụng ly với cô, và tỏ ý mời cô gia nhập chung vào bàn tiệc thay vì ngồi một mình nhưng Nguyên chỉ mỉm cười từ chối.
Chai bia Heineken vừa hết một nửa thì có điện thoại gọi đến. Giọng người đàn ông âm trầm, có vẻ như rất không hài lòng:
- Em đang ở đâu vậy, Đặng Thảo Nguyên?
Chà! Người ta gọi cả họ tên của cô ra kìa.
- Em đang ở… bên ngoài. – Nguyên ngắc ngứ, phân vân không biết có nên nói nói với anh là mình đang ngồi nhậu một mình được hay không.
- Ở bên ngoài? Không phải hôm nay có tiệc của công ty à?
- Anh đang ở cùng với mọi người ạ?
- Không, anh vừa mới rời khỏi chỗ đó.
- Mà tiệc tổ chức ở nhà hàng nào vậy anh?
- Hừm – Phong “hừm” nhẹ. Cô này đãng trí hay sao vậy. Đến giờ còn hỏi nhà hàng nào là sao? – Hoa Viên, quận 1. – Anh đáp.
- À… – Thảo nào, Nguyên nghĩ thầm. Hoa Viên quận 1 mà người ta lại đi nói với cô là Hoa Viên II ở Thanh Đa. Báo hại cô chạy trối chết tới đây lại chẳng thấy mống nào cả. Nhưng tại sao cô thư ký ấy lại làm như thế đối với cô?
- Sao vậy em? – Phong thấy Nguyên im lặng thì lộ vẻ lo lắng.
- Như thế này, em nghe lộn tên nhà hàng, lại tưởng là cơ sở của Hoa Viên ở Thanh Đa.
Phong sửng sốt:
- Em còn đang ở bên đó à? Sao không mau quay về?
Thảo Nguyên liếc nhanh hiện trường trước mặt, vớ lấy chiếc đũa gõ “keng” một cái vào cổ chai Ken: – Anh có nghe thấy không? Em … em chưa uống xong chai bia!
Đầu bên kia im lặng. Nguyên cũng nín thở chờ phản ứng của anh. Bỗng nhiên cô nghe tiếng anh cười:
- Ha ha ha… Em… được lắm! Cứ ngồi đó đợi đi, anh sẽ tới uống tiếp với em.
Phong dặn trợ lý Cường về trước, còn mình thì đánh xe đi gặp cô gái, cái cô mà từ khi quen đến giờ, cảm xúc của anh trong một ngày thường bị làm cho lên lên xuống xuống thất thường. Uống tiếp á? Đừng có mơ! Trong khi cô đi lạc chỗ vẫn còn tâm trạng phởn phơ ngồi uống bia, có biết rằng anh từ nãy đến giờ chẳng có chút vị giác nào không? Hãy xem chút nữa anh sẽ trừng phạt cô như thế nào.
Thế nhưng khi Phong tới nơi, cảnh đầu tiên mà anh nhìn thấy đó là Nguyên đang chuyên chú bóc tôm. Trước mặt cô có một đĩa nhỏ chất đầy tôm nướng bóc nõn. Cô vẫy anh, cười mủm mỉm khoe:
- Anh nhìn xem, em đã tranh thủ bóc cho anh được bao nhiêu là tôm đây này.
Chỉ đơn giản thế thôi, mà cơn giận của anh đã vơi đi quá nửa. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, hỏi:
- Sao nhầm địa chỉ lại không gọi cho anh?
- Vì em cũng không nghĩ là mình nghe nhầm. – Cô giải thích. – Đến khi biết là nhầm thật thì thấy cũng trễ rồi, nên nghĩ thôi không cần làm phiền đến anh.
- Không phiền! – Anh nghiêm giọng. – Từ nay về sau, có chuyện gì xảy ra, phải gọi điện thoại ngay cho anh.
Được chưa?
- Dạ. Được! – Cô le lưỡi.
- Hứa đi!
- Em hứa! – Vậy là cô đã hứa với anh hai điều. Lần trước thì hứa bất cứ khi nào gặp tin nhắn hay điện thoại của anh đều phải nhận. Còn lần này là gặp bất cứ việc gì cũng phải gọi cho anh. Cô nhớ rồi!
Phong gật đầu hài lòng, liếc nhìn những con tôm nõn hồng hào ngon lành được bóc vỏ sạch sẽ trên bàn chưa muốn ăn ngay mà còn nhìn sang cô đòi hỏi, chẳng hề nhận ra một vài phần nũng nịu trong giọng nói của mình:
- Anh chưa ăn gì mà em định cho anh ăn chút xíu tôm như thế này thôi à? Gọi cho anh thêm món gì nữa đi!
Nguyên hào phóng:
- Được, để em bồi dưỡng cho anh. À, đặc sản của nhà hàng này là heo sữa thủy tinh đấy, tức là họ dùng tuyệt chiêu gia truyền quay cho thịt heo có một lớp da trong veo và giòn tan như thủy tinh. Hay là anh thích ăn hải sản. Xem nào, có cá chình nướng lá chuối này, cũng có cả cá da bò nữa…
Trong nhà hàng, ánh đèn lấp lánh. Ngoài kia, gió sông thổi tràn lên bờ mát rười rượi.
Ăn uống xong xuôi, Thảo Nguyên mới nói với anh:
- Hôm nay, cám ơn anh đã tặng hoa cho em.
- Hoa anh chọn có đúng loại hoa em thích không?
- Hoa hồng nhung thật đẹp. Trước đây em chỉ thích hoa păng-xê hồng thôi, nhưng giờ mới nhận thấy hồng nhung đỏ thì ra cũng đẹp như vậy.
- Ờ… – Thế Phong chỉ đáp lại một tiếng như thế.
***
Công việc mới của Nguyên ở Tổng công ty đã đi vào ổn định. Cô được giao vào một tổ công tác gồm ba người nghiên cứu kế hoạch xuất khẩu các mặt hàng hiện có của công ty vào thị trường Mỹ, vậy cũng được coi là hợp với chuyên môn của cô. Mặc dù chuyện tình cảm của Thế Phong và Thảo Nguyên chưa công khai, nhưng làm chung một tòa nhà với anh là một loại áp lực cực kỳ lớn. Mỗi ngày, nhất là vào giờ ăn trưa, bên tai cô không lúc nào ngớt các lời bàn tán, bình luận, đa phần là từ các cô gái làm việc ở Thành Tín mà tâm điểm không ai khác đó chính là vị Tổng giám đốc Nguyễn Thế Phong – thần tượng trong lòng họ, giấc mơ thiếu nữ của họ. Từ những tin tức cập nhật như anh hôm nay mặc gì, đi xe gì, xuất hiện ở đâu, tin đồn đang gặp gỡ ai, đến những chi tiết vụn vặt như ánh mắt, cử chỉ, lời nói đều được đem ra bình phẩm, ca ngợi còn hơn cả các ngôi sao giải trí nổi tiếng hiện thời. Mặc dù những lời nói kia đều xuất phát từ sự ngưỡng mộ mọi người dành cho anh, nhưng nó gây cho Nguyên một cảm giác rằng anh trở nên xa vời, dường như không có thực. Có lần cô vô tình thấy anh trong phòng họp, đang thảo luận với một đối tác có tiếng là khó chơi của công ty. Lúc đó vẻ lạnh lùng đến mức xa lạ trên khuôn mặt anh cùng ánh mắt tỏa ra khí thế áp bức đối phương khiến cho cô ngây ngẩn cả người, như thể anh với chàng trai 28 tuổi vẫn nói cười dịu dàng cùng cô chẳng liên quan gì đến nhau cả.
- Nghĩ gì mà để cơm canh nguội hết cả thế kia?
Thu, nhân viên phòng Kế toán vừa kết thân với Thảo Nguyên huơ huơ chiếc cán thìa trước mặt cô. Việc hai người quen nhau bắt đầu từ một lần đi ăn, cùng lấy phải một bát chè tráng miệng. Sau đó vài lần ăn trưa ngồi cùng nhau, nói chuyện thấy hợp gu, tuổi cũng bằng nhau nên họ đã nhanh chóng kết thân. Nguyên chớp chớp mắt, nói đùa:
- Tớ vừa nằm mơ giữa ban ngày!
Thu nhìn cô nghi ngờ:
- Thật không đấy?
- Thật mà. Tớ mơ thấy mình lấy được chồng đại gia, sau này đi làm bằng Audi, mà có khi cũng chẳng cần đi làm, rồi mặc đồ Chanel, đeo túi LV, đi giày Louboutine nhé, mỹ phẩm thì toàn xài của Estee Lauder thôi.
- Ha ha ha. Như thế kể gì. Có lần tớ mơ thấy tớ là vợ của Brad Pitt, thế chỗ cho Angelia Jolie cơ.
Nguyên bĩu môi. Thu hào hứng nói tiếp.
- Sau đấy tớ lại thấy Brad Pitt dạo này trông già quá, hơi xuống sắc. Vả lại anh ta ở bên Mỹ, biết khi nào mới có dịp gặp, thế là tớ chuyển qua một đối tượng gần hơn. – Thu ghé vào tai Nguyên thì thầm. – Chính là Tổng giám đốc của chúng ta đấy!
Nói xong tự cười rúc rích. Nguyên nhăn mặt:
- Chẳng phải cậu nói có người yêu rồi hay sao.
Thu nháy mắt:
- Có rồi thì vẫn mơ được chứ sao. Có ai đánh thuế cậu đâu, lo gì chứ. Mà này, cậu cũng đang mơ lấy chồng đại gia, chẳng phải người đó cũng chính là sếp Tổng đấy chứ. Ê, cậu đỏ mặt rồi kìa… Vậy là rõ rồi! Mà cậu cũng đang có hai anh chàng rất khá theo đuổi kia không đủ sao? Tặng hai lẵng hoa vật vã thế cơ mà…
- Lại nghe người ta đồn linh tinh. Thôi thôi, ăn đi bà tám kẻo hết giờ nghỉ trưa.
- Ừ. Ăn thôi. À, mà sao mấy ngày nay sếp Tổng không thấy tới công ty nhỉ.
- Anh ấy đi Mỹ một tuần.
- Thế à? Sao cậu biết?
Nguyên biết mình lỡ lời, đành lấp liếm:
- Chuyện sếp đi công tác ai chẳng biết.
- Ồ, thế mà mình lại không biết.
- …
Thực ra thì hai hôm trước, anh đã nói điều đó với cô lúc hai người hẹn nhau ăn cơm ở một quán ăn kiểu sân vườn ở quận 2. Phòng ăn rất biệt lập nhưng thoáng đãng do có một cửa sổ rộng nhìn ra khoảng vườn xanh mướt, liền kề là một hành lang nhỏ để khách dùng bữa xong có thể ra đó ngồi uống trà mà không bị ai làm phiền. Nguyên ăn xong trước, ôm cốc trà ra hành lang đứng vừa uống vừa ngắm những khóm hoa trồng đầy vườn, nghe rõ cả tiếng gáy của một chú dế lang thang. Chung quanh cũng là những phòng ăn tương tự, nhưng cô chỉ thấy ánh đèn khuất sau những lùm cây chứ không nhìn rõ được vào bên trong. Một lát sau, cô nghe thấy tiếng chân nhè nhẹ trên sàn gỗ, sau đó, một mùi hương đặc trưng của nam giới không thể nhầm lẫn vây chặt lấy khứu giác của cô. Thế Phong ôm cô từ phía sau, gác cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào làn da mẫn cảm phía sau dái tai gây ra cảm giác nhồn nhột.
- Chỗ này được không?
- Đẹp lắm ạ. Ông chủ hẳn phải là một người có con mắt thẩm mỹ cao.
- Em nhầm rồi. Không phải ông mà là cô chủ.
Nguyên hơi nhích người ra:
- Anh nói làm em hình dung ra chủ nhân của nó vừa trẻ, vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Thả nào thấy anh thân thuộc chỗ này thế!
Anh kéo cô sát lại, giọng tràn ngập ý cười:
- Không phải là em ghen đấy chứ! – Nói xong, anh nghịch ngợm chà đỉnh cằm lên hõm vai cô. Nguyên bị nhột, vội nhảy sang một bên để tránh, làm sánh ít nước trà ra sàn. Cô vốn đâu có ý ghen tuông. Có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ ghen tuông nữa kia. Tính cô là vậy. Sinh ra, lớn lên rồi hằng ngày chứng kiến tình yêu thủy chung của ba mẹ khiến cho cô tin tưởng vào thứ tình yêu lý tưởng thuần túy. Nếu như anh có người con gái khác, cô sẽ quay đi ngay lập tức mà chẳng cần ghen tuông ầm ỹ làm gì. Tuy nhiên cô không dám nói điều đó với anh. Tình yêu của Phong đối với cô vẫn là một loại áp lực, mặc dù áp lực đó như sợi tơ nhện có khi trong suốt vô hình, nhưng khiến cho cô không thể mở hết trái tim của mình ra được.
Cô không nói gì khiến anh tưởng cô giận, bèn kéo cô cùng ngồi lên chiếc ghế băng kê ở góc hành lang, dưới một giàn hoa leo:
- Sao lại không nói gì thế? Nói gì với anh đi, anh sắp đi Mỹ công tác chừng một tuần đó.
- Em không ghen.- Chẳng hiểu sao, Nguyên muốn cố chấp nói ra. – Chuyện anh với những cô gái khác, chỉ cần không phải là sự thật, em sẽ không ghen. Nếu là thật, em tuyệt đối lại càng không cần ghen tuông. – Cô ngừng lại, cũng chẳng rõ mình đang muốn thể hiện điều gì. Nhưng ánh mắt anh trìu mến nhìn cô như thể anh đọc được hết những ý nghĩ trong đầu cô vậy.
- Anh biết điều đó. – Anh dịu dàng nói, rồi ôm lấy cô.
Nguyên ngoan ngoãn dựa vào anh, một lát sau không kìm được hỏi:
- Anh đi công tác về việc thuê văn phòng mở một chi nhánh để phân phối hàng hóa của Thành Tín bên đó phải không ạ?
- Đúng vậy. Theo đề xuất của phòng kế hoạch bọn em đưa lên, chuyến này đi ta sẽ làm việc với đại diện phòng luật bên đó. Thị trường châu Âu đang suy giảm, Mỹ là mục tiêu mới của Thành Tín, nhất định không thể bỏ qua được.
- Mỹ đúng là một thị trường có sức tiêu thụ lớn. – Nguyên nhổm dậy đồng tình. – Nhưng hàng hóa của ta sang đó, rào cản lớn nhất là bị áp thuế chống phá giá. DOC (bộ Thương mại Hoa Kỳ) luôn bênh vực các nhà sản xuất Mỹ. Các thượng nghị sĩ của họ đa phần cũng ủng hộ luật chống phá giá. Em mới nghiên cứu hồ sơ chị Hạnh đưa xuống mấy ngày nay, thấy tình hình hiện tại việc giảm thuế suất về dưới 5% dường như là bất khả kháng.
Phong kéo cô lại gần về phía anh:
- Thu xếp mãi mới hẹn được em anh không muốn lại cứ nói chuyện công việc. Em đừng lo lắng quá. Các báo cáo của tổ em gửi lên làm khá tốt. Em hãy tập trung nghiên cứu phương thức đánh giá của DOC với các doanh nghiệp Việt Nam để nắm thủ tục, sau đó lên kế hoạch đề xuất nhân sự phù hợp. Vậy là được rồi!
Cô ngước lên nhìn anh, cười hỏi:
- Bao giờ anh đi?
- Ngày mai. – Phong đưa tay vén lọn tóc phủ gò má cô ra sau mang tai, ngón tay anh xoa lên gò má mịn màng, rồi từ từ áp đôi môi ấm nóng của anh lên đó. Nụ hôn theo đà dịch xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, hướng đến đôi môi mềm đỏ. Nụ hôn này của anh mạnh bạo hơn những nụ hôn trước, cũng trằn trọc dây dưa hơn khiến cho cả cơ thể và tâm hồn của cô đều bị dụ hoặc để chìm đắm trong đó. Thảo Nguyên vội đẩy Phong ra. Lực đẩy của cô không lớn lắm, tuy nhiên cũng đủ để khiến anh dừng lại. Anh quẹt nhẹ sườn ngón trỏ lên đôi môi quyến rũ, mỉm cười:
- Em ngượng à, thiên thần?
Nhìn khuôn mặt hơi ngẩn ngơ của cô, đôi má hồng như cánh hoa tầm xuân, đôi mắt sâu mở to với rèm mi ken dày, Phong co tay búng vào mũi cô một cái rồi buông tay ra. Một tuần tới đây, hẳn là anh sẽ rất, rất, rất nhớ cô gái này.
Vừa đói, vừa mệt, Đặng Thảo Nguyên cũng chẳng dại gì mà ngồi đợi vêu vao để ngược đãi bản thân. Đằng nào thì chắc cũng lỡ mất buổi liên hoan, cũng đã cất công đến tận đây rồi, cô quyết định tự gọi cho mình món tôm nướng và cơm nấu rau củ, thêm một chai bia ướp lạnh nữa để xả cơn bực trong người. Áo vest cởi ra vắt lên trên ghế, cô xắn tay áo bóc tôm, vừa bóc vừa ăn một cách khí thế. Có lẽ trường hợp nữ giới một mình tới nhà hàng thưởng thức bia và thức ăn như cô không nhiều, nên chẳng mấy chốc đã nhận được sự ưu ái của một vài người đàn ông ga lăng. Họ lịch sự tới cụng ly với cô, và tỏ ý mời cô gia nhập chung vào bàn tiệc thay vì ngồi một mình nhưng Nguyên chỉ mỉm cười từ chối.
Chai bia Heineken vừa hết một nửa thì có điện thoại gọi đến. Giọng người đàn ông âm trầm, có vẻ như rất không hài lòng:
- Em đang ở đâu vậy, Đặng Thảo Nguyên?
Chà! Người ta gọi cả họ tên của cô ra kìa.
- Em đang ở… bên ngoài. – Nguyên ngắc ngứ, phân vân không biết có nên nói nói với anh là mình đang ngồi nhậu một mình được hay không.
- Ở bên ngoài? Không phải hôm nay có tiệc của công ty à?
- Anh đang ở cùng với mọi người ạ?
- Không, anh vừa mới rời khỏi chỗ đó.
- Mà tiệc tổ chức ở nhà hàng nào vậy anh?
- Hừm – Phong “hừm” nhẹ. Cô này đãng trí hay sao vậy. Đến giờ còn hỏi nhà hàng nào là sao? – Hoa Viên, quận . – Anh đáp.
- À… – Thảo nào, Nguyên nghĩ thầm. Hoa Viên quận mà người ta lại đi nói với cô là Hoa Viên II ở Thanh Đa. Báo hại cô chạy trối chết tới đây lại chẳng thấy mống nào cả. Nhưng tại sao cô thư ký ấy lại làm như thế đối với cô?
- Sao vậy em? – Phong thấy Nguyên im lặng thì lộ vẻ lo lắng.
- Như thế này, em nghe lộn tên nhà hàng, lại tưởng là cơ sở của Hoa Viên ở Thanh Đa.
Phong sửng sốt:
- Em còn đang ở bên đó à? Sao không mau quay về?
Thảo Nguyên liếc nhanh hiện trường trước mặt, vớ lấy chiếc đũa gõ “keng” một cái vào cổ chai Ken: – Anh có nghe thấy không? Em … em chưa uống xong chai bia!
Đầu bên kia im lặng. Nguyên cũng nín thở chờ phản ứng của anh. Bỗng nhiên cô nghe tiếng anh cười:
- Ha ha ha… Em… được lắm! Cứ ngồi đó đợi đi, anh sẽ tới uống tiếp với em.
Phong dặn trợ lý Cường về trước, còn mình thì đánh xe đi gặp cô gái, cái cô mà từ khi quen đến giờ, cảm xúc của anh trong một ngày thường bị làm cho lên lên xuống xuống thất thường. Uống tiếp á? Đừng có mơ! Trong khi cô đi lạc chỗ vẫn còn tâm trạng phởn phơ ngồi uống bia, có biết rằng anh từ nãy đến giờ chẳng có chút vị giác nào không? Hãy xem chút nữa anh sẽ trừng phạt cô như thế nào.
Thế nhưng khi Phong tới nơi, cảnh đầu tiên mà anh nhìn thấy đó là Nguyên đang chuyên chú bóc tôm. Trước mặt cô có một đĩa nhỏ chất đầy tôm nướng bóc nõn. Cô vẫy anh, cười mủm mỉm khoe:
- Anh nhìn xem, em đã tranh thủ bóc cho anh được bao nhiêu là tôm đây này.
Chỉ đơn giản thế thôi, mà cơn giận của anh đã vơi đi quá nửa. Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, hỏi:
- Sao nhầm địa chỉ lại không gọi cho anh?
- Vì em cũng không nghĩ là mình nghe nhầm. – Cô giải thích. – Đến khi biết là nhầm thật thì thấy cũng trễ rồi, nên nghĩ thôi không cần làm phiền đến anh.
- Không phiền! – Anh nghiêm giọng. – Từ nay về sau, có chuyện gì xảy ra, phải gọi điện thoại ngay cho anh.
Được chưa?
- Dạ. Được! – Cô le lưỡi.
- Hứa đi!
- Em hứa! – Vậy là cô đã hứa với anh hai điều. Lần trước thì hứa bất cứ khi nào gặp tin nhắn hay điện thoại của anh đều phải nhận. Còn lần này là gặp bất cứ việc gì cũng phải gọi cho anh. Cô nhớ rồi!
Phong gật đầu hài lòng, liếc nhìn những con tôm nõn hồng hào ngon lành được bóc vỏ sạch sẽ trên bàn chưa muốn ăn ngay mà còn nhìn sang cô đòi hỏi, chẳng hề nhận ra một vài phần nũng nịu trong giọng nói của mình:
- Anh chưa ăn gì mà em định cho anh ăn chút xíu tôm như thế này thôi à? Gọi cho anh thêm món gì nữa đi!
Nguyên hào phóng:
- Được, để em bồi dưỡng cho anh. À, đặc sản của nhà hàng này là heo sữa thủy tinh đấy, tức là họ dùng tuyệt chiêu gia truyền quay cho thịt heo có một lớp da trong veo và giòn tan như thủy tinh. Hay là anh thích ăn hải sản. Xem nào, có cá chình nướng lá chuối này, cũng có cả cá da bò nữa…
Trong nhà hàng, ánh đèn lấp lánh. Ngoài kia, gió sông thổi tràn lên bờ mát rười rượi.
Ăn uống xong xuôi, Thảo Nguyên mới nói với anh:
- Hôm nay, cám ơn anh đã tặng hoa cho em.
- Hoa anh chọn có đúng loại hoa em thích không?
- Hoa hồng nhung thật đẹp. Trước đây em chỉ thích hoa păng-xê hồng thôi, nhưng giờ mới nhận thấy hồng nhung đỏ thì ra cũng đẹp như vậy.
- Ờ… – Thế Phong chỉ đáp lại một tiếng như thế.
Công việc mới của Nguyên ở Tổng công ty đã đi vào ổn định. Cô được giao vào một tổ công tác gồm ba người nghiên cứu kế hoạch xuất khẩu các mặt hàng hiện có của công ty vào thị trường Mỹ, vậy cũng được coi là hợp với chuyên môn của cô. Mặc dù chuyện tình cảm của Thế Phong và Thảo Nguyên chưa công khai, nhưng làm chung một tòa nhà với anh là một loại áp lực cực kỳ lớn. Mỗi ngày, nhất là vào giờ ăn trưa, bên tai cô không lúc nào ngớt các lời bàn tán, bình luận, đa phần là từ các cô gái làm việc ở Thành Tín mà tâm điểm không ai khác đó chính là vị Tổng giám đốc Nguyễn Thế Phong – thần tượng trong lòng họ, giấc mơ thiếu nữ của họ. Từ những tin tức cập nhật như anh hôm nay mặc gì, đi xe gì, xuất hiện ở đâu, tin đồn đang gặp gỡ ai, đến những chi tiết vụn vặt như ánh mắt, cử chỉ, lời nói đều được đem ra bình phẩm, ca ngợi còn hơn cả các ngôi sao giải trí nổi tiếng hiện thời. Mặc dù những lời nói kia đều xuất phát từ sự ngưỡng mộ mọi người dành cho anh, nhưng nó gây cho Nguyên một cảm giác rằng anh trở nên xa vời, dường như không có thực. Có lần cô vô tình thấy anh trong phòng họp, đang thảo luận với một đối tác có tiếng là khó chơi của công ty. Lúc đó vẻ lạnh lùng đến mức xa lạ trên khuôn mặt anh cùng ánh mắt tỏa ra khí thế áp bức đối phương khiến cho cô ngây ngẩn cả người, như thể anh với chàng trai tuổi vẫn nói cười dịu dàng cùng cô chẳng liên quan gì đến nhau cả.
- Nghĩ gì mà để cơm canh nguội hết cả thế kia?
Thu, nhân viên phòng Kế toán vừa kết thân với Thảo Nguyên huơ huơ chiếc cán thìa trước mặt cô. Việc hai người quen nhau bắt đầu từ một lần đi ăn, cùng lấy phải một bát chè tráng miệng. Sau đó vài lần ăn trưa ngồi cùng nhau, nói chuyện thấy hợp gu, tuổi cũng bằng nhau nên họ đã nhanh chóng kết thân. Nguyên chớp chớp mắt, nói đùa:
- Tớ vừa nằm mơ giữa ban ngày!
Thu nhìn cô nghi ngờ:
- Thật không đấy?
- Thật mà. Tớ mơ thấy mình lấy được chồng đại gia, sau này đi làm bằng Audi, mà có khi cũng chẳng cần đi làm, rồi mặc đồ Chanel, đeo túi LV, đi giày Louboutine nhé, mỹ phẩm thì toàn xài của Estee Lauder thôi.
- Ha ha ha. Như thế kể gì. Có lần tớ mơ thấy tớ là vợ của Brad Pitt, thế chỗ cho Angelia Jolie cơ.
Nguyên bĩu môi. Thu hào hứng nói tiếp.
- Sau đấy tớ lại thấy Brad Pitt dạo này trông già quá, hơi xuống sắc. Vả lại anh ta ở bên Mỹ, biết khi nào mới có dịp gặp, thế là tớ chuyển qua một đối tượng gần hơn. – Thu ghé vào tai Nguyên thì thầm. – Chính là Tổng giám đốc của chúng ta đấy!
Nói xong tự cười rúc rích. Nguyên nhăn mặt:
- Chẳng phải cậu nói có người yêu rồi hay sao.
Thu nháy mắt:
- Có rồi thì vẫn mơ được chứ sao. Có ai đánh thuế cậu đâu, lo gì chứ. Mà này, cậu cũng đang mơ lấy chồng đại gia, chẳng phải người đó cũng chính là sếp Tổng đấy chứ. Ê, cậu đỏ mặt rồi kìa… Vậy là rõ rồi! Mà cậu cũng đang có hai anh chàng rất khá theo đuổi kia không đủ sao? Tặng hai lẵng hoa vật vã thế cơ mà…
- Lại nghe người ta đồn linh tinh. Thôi thôi, ăn đi bà tám kẻo hết giờ nghỉ trưa.
- Ừ. Ăn thôi. À, mà sao mấy ngày nay sếp Tổng không thấy tới công ty nhỉ.
- Anh ấy đi Mỹ một tuần.
- Thế à? Sao cậu biết?
Nguyên biết mình lỡ lời, đành lấp liếm:
- Chuyện sếp đi công tác ai chẳng biết.
- Ồ, thế mà mình lại không biết.
- …
Thực ra thì hai hôm trước, anh đã nói điều đó với cô lúc hai người hẹn nhau ăn cơm ở một quán ăn kiểu sân vườn ở quận . Phòng ăn rất biệt lập nhưng thoáng đãng do có một cửa sổ rộng nhìn ra khoảng vườn xanh mướt, liền kề là một hành lang nhỏ để khách dùng bữa xong có thể ra đó ngồi uống trà mà không bị ai làm phiền. Nguyên ăn xong trước, ôm cốc trà ra hành lang đứng vừa uống vừa ngắm những khóm hoa trồng đầy vườn, nghe rõ cả tiếng gáy của một chú dế lang thang. Chung quanh cũng là những phòng ăn tương tự, nhưng cô chỉ thấy ánh đèn khuất sau những lùm cây chứ không nhìn rõ được vào bên trong. Một lát sau, cô nghe thấy tiếng chân nhè nhẹ trên sàn gỗ, sau đó, một mùi hương đặc trưng của nam giới không thể nhầm lẫn vây chặt lấy khứu giác của cô. Thế Phong ôm cô từ phía sau, gác cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào làn da mẫn cảm phía sau dái tai gây ra cảm giác nhồn nhột.
- Chỗ này được không?
- Đẹp lắm ạ. Ông chủ hẳn phải là một người có con mắt thẩm mỹ cao.
- Em nhầm rồi. Không phải ông mà là cô chủ.
Nguyên hơi nhích người ra:
- Anh nói làm em hình dung ra chủ nhân của nó vừa trẻ, vừa xinh đẹp lại giỏi giang. Thả nào thấy anh thân thuộc chỗ này thế!
Anh kéo cô sát lại, giọng tràn ngập ý cười:
- Không phải là em ghen đấy chứ! – Nói xong, anh nghịch ngợm chà đỉnh cằm lên hõm vai cô. Nguyên bị nhột, vội nhảy sang một bên để tránh, làm sánh ít nước trà ra sàn. Cô vốn đâu có ý ghen tuông. Có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ ghen tuông nữa kia. Tính cô là vậy. Sinh ra, lớn lên rồi hằng ngày chứng kiến tình yêu thủy chung của ba mẹ khiến cho cô tin tưởng vào thứ tình yêu lý tưởng thuần túy. Nếu như anh có người con gái khác, cô sẽ quay đi ngay lập tức mà chẳng cần ghen tuông ầm ỹ làm gì. Tuy nhiên cô không dám nói điều đó với anh. Tình yêu của Phong đối với cô vẫn là một loại áp lực, mặc dù áp lực đó như sợi tơ nhện có khi trong suốt vô hình, nhưng khiến cho cô không thể mở hết trái tim của mình ra được.
Cô không nói gì khiến anh tưởng cô giận, bèn kéo cô cùng ngồi lên chiếc ghế băng kê ở góc hành lang, dưới một giàn hoa leo:
- Sao lại không nói gì thế? Nói gì với anh đi, anh sắp đi Mỹ công tác chừng một tuần đó.
- Em không ghen.- Chẳng hiểu sao, Nguyên muốn cố chấp nói ra. – Chuyện anh với những cô gái khác, chỉ cần không phải là sự thật, em sẽ không ghen. Nếu là thật, em tuyệt đối lại càng không cần ghen tuông. – Cô ngừng lại, cũng chẳng rõ mình đang muốn thể hiện điều gì. Nhưng ánh mắt anh trìu mến nhìn cô như thể anh đọc được hết những ý nghĩ trong đầu cô vậy.
- Anh biết điều đó. – Anh dịu dàng nói, rồi ôm lấy cô.
Nguyên ngoan ngoãn dựa vào anh, một lát sau không kìm được hỏi:
- Anh đi công tác về việc thuê văn phòng mở một chi nhánh để phân phối hàng hóa của Thành Tín bên đó phải không ạ?
- Đúng vậy. Theo đề xuất của phòng kế hoạch bọn em đưa lên, chuyến này đi ta sẽ làm việc với đại diện phòng luật bên đó. Thị trường châu Âu đang suy giảm, Mỹ là mục tiêu mới của Thành Tín, nhất định không thể bỏ qua được.
- Mỹ đúng là một thị trường có sức tiêu thụ lớn. – Nguyên nhổm dậy đồng tình. – Nhưng hàng hóa của ta sang đó, rào cản lớn nhất là bị áp thuế chống phá giá. DOC (bộ Thương mại Hoa Kỳ) luôn bênh vực các nhà sản xuất Mỹ. Các thượng nghị sĩ của họ đa phần cũng ủng hộ luật chống phá giá. Em mới nghiên cứu hồ sơ chị Hạnh đưa xuống mấy ngày nay, thấy tình hình hiện tại việc giảm thuế suất về dưới % dường như là bất khả kháng.
Phong kéo cô lại gần về phía anh:
- Thu xếp mãi mới hẹn được em anh không muốn lại cứ nói chuyện công việc. Em đừng lo lắng quá. Các báo cáo của tổ em gửi lên làm khá tốt. Em hãy tập trung nghiên cứu phương thức đánh giá của DOC với các doanh nghiệp Việt Nam để nắm thủ tục, sau đó lên kế hoạch đề xuất nhân sự phù hợp. Vậy là được rồi!
Cô ngước lên nhìn anh, cười hỏi:
- Bao giờ anh đi?
- Ngày mai. – Phong đưa tay vén lọn tóc phủ gò má cô ra sau mang tai, ngón tay anh xoa lên gò má mịn màng, rồi từ từ áp đôi môi ấm nóng của anh lên đó. Nụ hôn theo đà dịch xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, hướng đến đôi môi mềm đỏ. Nụ hôn này của anh mạnh bạo hơn những nụ hôn trước, cũng trằn trọc dây dưa hơn khiến cho cả cơ thể và tâm hồn của cô đều bị dụ hoặc để chìm đắm trong đó. Thảo Nguyên vội đẩy Phong ra. Lực đẩy của cô không lớn lắm, tuy nhiên cũng đủ để khiến anh dừng lại. Anh quẹt nhẹ sườn ngón trỏ lên đôi môi quyến rũ, mỉm cười:
- Em ngượng à, thiên thần?
Nhìn khuôn mặt hơi ngẩn ngơ của cô, đôi má hồng như cánh hoa tầm xuân, đôi mắt sâu mở to với rèm mi ken dày, Phong co tay búng vào mũi cô một cái rồi buông tay ra. Một tuần tới đây, hẳn là anh sẽ rất, rất, rất nhớ cô gái này.