Khi Thảo Nguyên rời khỏi quán trà Thái Sơn, cô như đang bước trên đôi chân của người khác. Ánh mặt trời buổi trưa rực rỡ trên đầu khiến người ta hoa mắt. Còn trong tim cô, màn đêm u tối nhất đang vùng vẫy thoát ra.
Một người bảo vệ tiến tới cẩn thận hỏi:
- Này cô, cô có cần tôi gọi giùm một chiếc taxi không?
Nguyên ngơ ngẩn nhìn người đó giống như không hiểu ông ta đang nói gì. Hai bên còn đang trừng mắt nhìn nhau thì một chiếc xe hơi màu bạc dừng lại ngay bên vệ đường. Trường Giang từ trong xe bước ra, chạy tới trước mặt Nguyên.
- Sao em lại ở đây?
- Em…
- Lên xe đã rồi hãy nói.
Giang đặt cô lên xe, đóng cửa cẩn thận rồi mới đi vòng qua phía cửa lái. Anh ngồi vào xe, khởi động máy và quay sang hỏi:
- Em muốn anh chở đi đâu?
- Giờ này, có quán bar nào mở cửa không nhỉ? – Nguyên không trả lời mà đột nhiên hỏi lại. – Anh có biết quán nào không?
Giang ngạc nhiên, nghĩ cô hỏi đùa. Ngắm kỹ cô, anh mới thấy nhiều điều bất thường. Cô hình như đang bị kích động, ánh mắt hoảng loạn, khuôn mặt trắng bệch trông có vẻ ngẩn ngơ anh chưa bao giờ thấy. Giang lờ mờ đoán ra được nguyên nhân, tự nhiên thấy trái tim bên ngực trái nhói lên. Anh dịu dàng bảo:
- Anh nghĩ, các quán bar ở thành phố này đều chỉ hoạt động buổi tối thôi. Sao vậy? Em muốn uống rượu?
- Ha ha… Tự nhiên em thấy nếu bây giờ uống vài ly cũng không tồi. Em… ha ha… Thôi tốt nhất vẫn nên về văn phòng tiếp tục làm việc.
Cô muốn dùng tiếng cười để che dấu sự bối rối của bản thân nhưng cười ra nghe thật gượng gạo. Tuy nhiên, Giang lại nói:
- Nếu em muốn uống, vẫn có một nơi có thể đến!
Nơi có thể đến ấy, chính là căn hộ chung cư của anh.
Bên ngoài cửa sổ, nơi tấm rèm màu kem nhạt được kéo ra hết cỡ, buổi chiều êm ả đang nhẹ nhàng lướt qua thành phố. Ánh hoàng hôn tản mát khắp không gian, mây cuối ngày từng đám lớn dường như bất động trên nền trời, lười biếng chờ đêm xuống. Từ khung cửa kính lớn sát trần này, người ta có thể ngắm nhìn một góc thành phố lúc hoàng hôn: một khung cảnh đẹp mà buồn.
Trong phòng, mùi rượu thơm nồng tản mát cùng hơi điều hòa mát lạnh. Nguyên vỗ vỗ tay vào hai má đang bốc hỏa, cười cười:
- Uống hết chai rượu của anh mà vẫn chưa thấy say, phí quá anh Giang ạ.
Giang nhìn chai Henessy gần cạn đáy, lắc đầu chịu thua:
- Hai năm qua, tửu lượng của em tiến bộ phải nói là vượt bậc. Nhớ ngày trước uống rượu nếp ở gần trường anh, em toàn giả vờ say để bắt anh cõng.
- Đúng rồi! – Cô cười lớn, ánh mắt long lanh khác hẳn vẻ khách sáo xa lạ thường thấy. – Thỉnh thoảng em vẫn ước, nếu như tất cả quay trở lại được như trước đây thì tốt làm sao. Em cứ ước ao mãi, rồi thấy tuyệt vọng vì chuyện đó vốn là không tưởng. Em không ước nữa, nhưng cảm thấy rất buồn. Em đã khóc mãi trong một thời gian dài.
Chất cồn khiến Nguyên hưng phấn. Lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện quá khứ giữa họ, một câu chuyện xưa cũ đã chôn vùi từ lâu.
- Em chọn không tha thứ cho anh, vì em đã từng yêu anh, đã từng tin tưởng anh như thế. Giang ạ! Em đã quá thất vọng. Em rất hụt hẫng. Hơn nữa, anh lại là mối tình đầu của em. Nhưng lúc đó em không oán hận anh đâu. Thật đấy! Em chỉ thấy uất ức vì cảm thấy niềm tin của mình bị đặt nhầm chỗ. Em đã quyết định chấm dứt để tránh những dây dưa đau khổ. Có một bài hát gì đấy này, à “đau một lần rồi thôi“.
- Em đã biết đó không phải là lỗi của anh mà.
Cô gật đầu. Ánh mắt long lanh của cô đã nhòa nước. Nguyên lấy mu bàn tay dụi mắt, vừa cười vừa nói:
- Em đã sai. Lại quá cố chấp. Thế nên bây giờ em mới bị trừng phạt, đúng không anh? Em quen với ai không quen, lại đi quen với anh họ của anh.
Từ lúc vào căn hộ của Giang đến giờ, Nguyên không hề hé răng nhắc đến Thế Phong. Nhưng nói đến đây, nước mắt cô không kềm được, bắt đầu rơi. Tiếng cười cũng biến thành những tiếng nức nở nho nhỏ. Giang đưa khăn giấy cho cô, quyết định hỏi thẳng:
- Em đã gặp chuyện gì, gặp ai ở Thái Sơn vậy?
Ánh mắt của Nguyên lộ vẻ hoảng hốt. Lúc này, rượu đã ngấm vào cơ thể khiến cô bắt đầu thấy say. Nguyên lục túi lấy điện thoại xem giờ, hóa ra máy đã hết pin từ lúc nào. Cô uể oải nói:
- Sắp tối rồi, em … em muốn về… về nhà.
- Được! Anh sẽ chở em về.
- Cám… cám ơn…
Nguyên loạng choạng đứng lên, nhưng bước chân cứ nhíu lại, suýt nữa ngã úp mặt xuống thảm. Giang đỡ lấy vai cô, ấn người cô ngả xuống sô pha:
- Cũng chưa muộn lắm. Để anh pha cho em ly nước chanh uống cho giã bớt rượu, sau đó nghỉ một lát rồi hãy về nhà không thì mẹ em thấy thế này sẽ lo lắng đấy.
***
Thật kỳ lạ! Cô nhân viên phòng kế hoạch tự nhiên biến mất. Không một ai biết cô đi đâu. Trưởng phòng chỉ biết trưa nay cô có hẹn ai đó nên ra ngoài ăn trưa, nhưng đến chiều vẫn không thấy quay lại, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Thế Phong để ý đến hết giờ làm không thấy bóng dáng Thảo Nguyên đâu, trong lòng bỗng cảm thấy sốt ruột. Đó là một cảm giác rất khó chịu, vừa vô cớ, vừa rất mãnh liệt khiến cho anh không thể chuyên tâm vào bất cứ một công việc gì. Hóa ra đây chính là cảm giác khi ta thực sự yêu một người. Cảm giác chỉ muốn người đó lúc nào cũng ở trước tầm mắt mình, ngẩng đầu là thấy, đưa tay ra là chạm tới và gọi một tiếng là có nụ cười dịu dàng đáp lại. Đặng Thảo Nguyên, đừng để tôi tìm thấy em!
Đang suy nghĩ đến thất thần nên khi chiếc điện thoại trước mặt báo có cuộc gọi tới, anh chộp vội lấy nghe. Đầu dây bên kia là tiếng ông Quang.
- Thế Phong à? Chẳng mấy dịp ba mẹ cháu ở nhà, lại nhân tiện có một người bạn của ba cháu mất liên lạc đã lâu tình cờ gặp lại nên ta đã cho đặt chỗ ở nhà hàng Thiên Trúc, cháu nhất định phải đến. Ta không gọi được cho Giang, cháu tiện ghé ngang qua chung cư chỗ nó đang sống rồi chở nó qua Thiên Trúc luôn thể.
- Vâng, thưa ông!
Thế Phong rời văn phòng, tự mình lái xe đi. Tranh thủ lúc dừng xe ở đèn đỏ, anh còn cố bấm số của Thảo Nguyên nhưng tổng đài vẫn thông báo là thuê bao hiện tại không liên lạc được. Phong chán nản vứt điện thoại sang một bên, chuyên tâm lái xe. Tới chung cư chỗ thằng em họ đang sống, anh đăng ký ở bàn bảo vệ rồi tìm đường đi lên. Dù không thoải mái được như ở biệt thự, nhưng đối với thanh niên thì một hang ổ tiện nghi ở ngay trung tâm thế này quả là không tồi. Không biết Trường Giang có giấu nàng Kiều nào ở chốn này không nữa. Phong nghĩ thầm trong lúc gõ cửa. Đợi một lúc khá lâu, cánh cửa trước mặt mới lục tục mở ra.
- Anh Phong! Bất ngờ quá. Anh đến mà không báo trước em một tiếng.
- Anh đến để đón chú theo lệnh của ông nội. Hôm nay nhà ta có tiệc mà điện thoại của chú không gọi được.
Trường Giang vẫn đứng chắn trước cửa, rõ ràng là tỏ ý không muốn mời ai vào. Thế Phong lấy làm lạ, hiếu kỳ cất giọng trêu đùa:
- Đừng nói là chú giấu người đẹp ở đây thật đấy nhé!
Thốt nhiên, trong đầu anh nghĩ: hay là có người đẹp trong đó thật, tiện tay mở cửa bước vào phòng nhưng căn phòng yên tĩnh, trừ mùi rượu khả nghi thoang thoảng trong thì chẳng có người đẹp nào cả. Giang đi theo Phong, hỏi với vẻ bất đắc dĩ:
- Em không đến có được không? Quả thực là em đã có hẹn rồi, một cuộc hẹn rất quan trọng không thể bỏ được.
- Anh làm sao biết được. Chú gọi hỏi ông mà xin phép.
- Anh biết là ông sẽ không cho ai cơ hội từ chối mà! Hay anh cứ nói đến nhưng không thấy em ở nhà. Em xin anh đấy, giúp em lần này đi!
Thế Phong nhặt một cuốn tạp chí do trường Mỹ Thuật xuất bản đặt ở trên bàn lên, nhìn lướt qua trang bìa rồi lại đặt xuống, quay người đối diện với Giang :
- Chú hôm nay hơi lạ đấy! Nhưng thôi được rồi, coi như anh giúp chú lần này.
- Cám ơn anh!
- Nếu kết thúc cuộc hẹn sớm mà ghé qua được một lát thì tốt. Lâu lắm cả nhà mới đông đủ thế này.
- Vâng, em biết mà.
- Vậy anh đi đây.
Nhưng Thế Phong chưa kịp đi, thì cánh cửa nhỏ phía góc phòng bật mở. Người từ bên trong đi ra mang những đặc trưng điển hình khiến người ta dễ dàng liên tưởng: quần áo xộc xệch, tóc rối, mặt đỏ hồng còn ánh mắt thì mơ màng. Phong sững người một giây, rồi lao tới, túm lấy vai Nguyên lắc lắc:
- Thảo Nguyên! Em làm gì ở đây? Tại sao em lại ở đây?
Thấy cô không nói gì, Phong quay người sang Giang, ánh mắt giận dữ long lên:
- Chuyện này là như thế nào? Tại sao cô ấy lại ở trong phòng của chú? Tại sao cô ấy lại… uống rượu?
- Anh, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!
- Chú đang nói cái chết tiệt gì thế? Tôi nghĩ cái gì? Trời đất ơi, cô ấy bị sao thế này?
Thảo Nguyên đã bị xỉu! Nhưng cô rất thông minh, xỉu ngay vào người của Thế Phong và được anh ôm gọn vào lòng, đỡ lấy toàn bộ trọng lượng cơ thể chỉ bằng một tay. Anh tiện thể dùng một cánh tay còn rảnh đẩy Trường Giang ra.
- Không đến lượt chú lo. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Bây giờ, anh sẽ đưa cô ấy về nhà.
- Anh à, em thấy nên để cô ấy lại xem có bị gì không. Cô ấy đã uống khá nhiều, có thể vì choáng nên mới bị xỉu như thế này!
- Chú biết vậy còn để cho cô ấy uống! – Phong lườm Giang, nói tỉnh bơ: – Không chết được đâu mà lo!
Nói xong, anh âm thầm véo vào eo của Nguyên một cái thật đau để trừng phạt. Anh biết thừa rằng Thảo Nguyên đang giả vờ xỉu, nhưng có điều không muốn vạch trần cái mưu kế tiểu nhân của cô ra mà thôi.
Thế Phong vừa vác vừa lôi Nguyên từ lầu ba xuống khu vực để xe, ném cô vào ghế phụ lái, lúc thắt dây an toàn còn nhéo vào má cô hai cái, mà Thảo Nguyên trước mọi hành động không lấy gì làm nhẹ nhàng kia đều quyết tâm nhắm chặt hai mắt lại.
Chiếc xe phóng vút đi. Hơi thở vì giận giữ mà trở lên rất nặng nề của anh nghe rõ mồn một trong không gian chật hẹp và có phần yên tĩnh nhưng chẳng hiểu sao, Nguyên bỗng thấy yên tâm lạ lùng. Chỉ cần ở bên anh, cô cảm thấy mọi chuyện đều có thể giải quyết được, thế giới lại trở về với trật tự của nó. Cô có thời hạn ba ngày để suy nghĩ, nhưng ngay lúc này, cô đã quyết định rồi, cô sẽ nói với ông ấy rằng cô sẽ không tự ý từ bỏ, cô sẽ giải thích với Phong mọi chuyện và sẽ tôn trọng quyết định của anh dù có thế nào đi chăng nữa. Nhưng có một điều cô chắc chắn muốn anh phải hiểu, đó là: Em đã yêu anh và bây giờ, rất sợ mất anh!
Khi Thảo Nguyên rời khỏi quán trà Thái Sơn, cô như đang bước trên đôi chân của người khác. Ánh mặt trời buổi trưa rực rỡ trên đầu khiến người ta hoa mắt. Còn trong tim cô, màn đêm u tối nhất đang vùng vẫy thoát ra.
Một người bảo vệ tiến tới cẩn thận hỏi:
- Này cô, cô có cần tôi gọi giùm một chiếc taxi không?
Nguyên ngơ ngẩn nhìn người đó giống như không hiểu ông ta đang nói gì. Hai bên còn đang trừng mắt nhìn nhau thì một chiếc xe hơi màu bạc dừng lại ngay bên vệ đường. Trường Giang từ trong xe bước ra, chạy tới trước mặt Nguyên.
- Sao em lại ở đây?
- Em…
- Lên xe đã rồi hãy nói.
Giang đặt cô lên xe, đóng cửa cẩn thận rồi mới đi vòng qua phía cửa lái. Anh ngồi vào xe, khởi động máy và quay sang hỏi:
- Em muốn anh chở đi đâu?
- Giờ này, có quán bar nào mở cửa không nhỉ? – Nguyên không trả lời mà đột nhiên hỏi lại. – Anh có biết quán nào không?
Giang ngạc nhiên, nghĩ cô hỏi đùa. Ngắm kỹ cô, anh mới thấy nhiều điều bất thường. Cô hình như đang bị kích động, ánh mắt hoảng loạn, khuôn mặt trắng bệch trông có vẻ ngẩn ngơ anh chưa bao giờ thấy. Giang lờ mờ đoán ra được nguyên nhân, tự nhiên thấy trái tim bên ngực trái nhói lên. Anh dịu dàng bảo:
- Anh nghĩ, các quán bar ở thành phố này đều chỉ hoạt động buổi tối thôi. Sao vậy? Em muốn uống rượu?
- Ha ha… Tự nhiên em thấy nếu bây giờ uống vài ly cũng không tồi. Em… ha ha… Thôi tốt nhất vẫn nên về văn phòng tiếp tục làm việc.
Cô muốn dùng tiếng cười để che dấu sự bối rối của bản thân nhưng cười ra nghe thật gượng gạo. Tuy nhiên, Giang lại nói:
- Nếu em muốn uống, vẫn có một nơi có thể đến!
Nơi có thể đến ấy, chính là căn hộ chung cư của anh.
Bên ngoài cửa sổ, nơi tấm rèm màu kem nhạt được kéo ra hết cỡ, buổi chiều êm ả đang nhẹ nhàng lướt qua thành phố. Ánh hoàng hôn tản mát khắp không gian, mây cuối ngày từng đám lớn dường như bất động trên nền trời, lười biếng chờ đêm xuống. Từ khung cửa kính lớn sát trần này, người ta có thể ngắm nhìn một góc thành phố lúc hoàng hôn: một khung cảnh đẹp mà buồn.
Trong phòng, mùi rượu thơm nồng tản mát cùng hơi điều hòa mát lạnh. Nguyên vỗ vỗ tay vào hai má đang bốc hỏa, cười cười:
- Uống hết chai rượu của anh mà vẫn chưa thấy say, phí quá anh Giang ạ.
Giang nhìn chai Henessy gần cạn đáy, lắc đầu chịu thua:
- Hai năm qua, tửu lượng của em tiến bộ phải nói là vượt bậc. Nhớ ngày trước uống rượu nếp ở gần trường anh, em toàn giả vờ say để bắt anh cõng.
- Đúng rồi! – Cô cười lớn, ánh mắt long lanh khác hẳn vẻ khách sáo xa lạ thường thấy. – Thỉnh thoảng em vẫn ước, nếu như tất cả quay trở lại được như trước đây thì tốt làm sao. Em cứ ước ao mãi, rồi thấy tuyệt vọng vì chuyện đó vốn là không tưởng. Em không ước nữa, nhưng cảm thấy rất buồn. Em đã khóc mãi trong một thời gian dài.
Chất cồn khiến Nguyên hưng phấn. Lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện quá khứ giữa họ, một câu chuyện xưa cũ đã chôn vùi từ lâu.
- Em chọn không tha thứ cho anh, vì em đã từng yêu anh, đã từng tin tưởng anh như thế. Giang ạ! Em đã quá thất vọng. Em rất hụt hẫng. Hơn nữa, anh lại là mối tình đầu của em. Nhưng lúc đó em không oán hận anh đâu. Thật đấy! Em chỉ thấy uất ức vì cảm thấy niềm tin của mình bị đặt nhầm chỗ. Em đã quyết định chấm dứt để tránh những dây dưa đau khổ. Có một bài hát gì đấy này, à “đau một lần rồi thôi“.
- Em đã biết đó không phải là lỗi của anh mà.
Cô gật đầu. Ánh mắt long lanh của cô đã nhòa nước. Nguyên lấy mu bàn tay dụi mắt, vừa cười vừa nói:
- Em đã sai. Lại quá cố chấp. Thế nên bây giờ em mới bị trừng phạt, đúng không anh? Em quen với ai không quen, lại đi quen với anh họ của anh.
Từ lúc vào căn hộ của Giang đến giờ, Nguyên không hề hé răng nhắc đến Thế Phong. Nhưng nói đến đây, nước mắt cô không kềm được, bắt đầu rơi. Tiếng cười cũng biến thành những tiếng nức nở nho nhỏ. Giang đưa khăn giấy cho cô, quyết định hỏi thẳng:
- Em đã gặp chuyện gì, gặp ai ở Thái Sơn vậy?
Ánh mắt của Nguyên lộ vẻ hoảng hốt. Lúc này, rượu đã ngấm vào cơ thể khiến cô bắt đầu thấy say. Nguyên lục túi lấy điện thoại xem giờ, hóa ra máy đã hết pin từ lúc nào. Cô uể oải nói:
- Sắp tối rồi, em … em muốn về… về nhà.
- Được! Anh sẽ chở em về.
- Cám… cám ơn…
Nguyên loạng choạng đứng lên, nhưng bước chân cứ nhíu lại, suýt nữa ngã úp mặt xuống thảm. Giang đỡ lấy vai cô, ấn người cô ngả xuống sô pha:
- Cũng chưa muộn lắm. Để anh pha cho em ly nước chanh uống cho giã bớt rượu, sau đó nghỉ một lát rồi hãy về nhà không thì mẹ em thấy thế này sẽ lo lắng đấy.
Thật kỳ lạ! Cô nhân viên phòng kế hoạch tự nhiên biến mất. Không một ai biết cô đi đâu. Trưởng phòng chỉ biết trưa nay cô có hẹn ai đó nên ra ngoài ăn trưa, nhưng đến chiều vẫn không thấy quay lại, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Thế Phong để ý đến hết giờ làm không thấy bóng dáng Thảo Nguyên đâu, trong lòng bỗng cảm thấy sốt ruột. Đó là một cảm giác rất khó chịu, vừa vô cớ, vừa rất mãnh liệt khiến cho anh không thể chuyên tâm vào bất cứ một công việc gì. Hóa ra đây chính là cảm giác khi ta thực sự yêu một người. Cảm giác chỉ muốn người đó lúc nào cũng ở trước tầm mắt mình, ngẩng đầu là thấy, đưa tay ra là chạm tới và gọi một tiếng là có nụ cười dịu dàng đáp lại. Đặng Thảo Nguyên, đừng để tôi tìm thấy em!
Đang suy nghĩ đến thất thần nên khi chiếc điện thoại trước mặt báo có cuộc gọi tới, anh chộp vội lấy nghe. Đầu dây bên kia là tiếng ông Quang.
- Thế Phong à? Chẳng mấy dịp ba mẹ cháu ở nhà, lại nhân tiện có một người bạn của ba cháu mất liên lạc đã lâu tình cờ gặp lại nên ta đã cho đặt chỗ ở nhà hàng Thiên Trúc, cháu nhất định phải đến. Ta không gọi được cho Giang, cháu tiện ghé ngang qua chung cư chỗ nó đang sống rồi chở nó qua Thiên Trúc luôn thể.
- Vâng, thưa ông!
Thế Phong rời văn phòng, tự mình lái xe đi. Tranh thủ lúc dừng xe ở đèn đỏ, anh còn cố bấm số của Thảo Nguyên nhưng tổng đài vẫn thông báo là thuê bao hiện tại không liên lạc được. Phong chán nản vứt điện thoại sang một bên, chuyên tâm lái xe. Tới chung cư chỗ thằng em họ đang sống, anh đăng ký ở bàn bảo vệ rồi tìm đường đi lên. Dù không thoải mái được như ở biệt thự, nhưng đối với thanh niên thì một hang ổ tiện nghi ở ngay trung tâm thế này quả là không tồi. Không biết Trường Giang có giấu nàng Kiều nào ở chốn này không nữa. Phong nghĩ thầm trong lúc gõ cửa. Đợi một lúc khá lâu, cánh cửa trước mặt mới lục tục mở ra.
- Anh Phong! Bất ngờ quá. Anh đến mà không báo trước em một tiếng.
- Anh đến để đón chú theo lệnh của ông nội. Hôm nay nhà ta có tiệc mà điện thoại của chú không gọi được.
Trường Giang vẫn đứng chắn trước cửa, rõ ràng là tỏ ý không muốn mời ai vào. Thế Phong lấy làm lạ, hiếu kỳ cất giọng trêu đùa:
- Đừng nói là chú giấu người đẹp ở đây thật đấy nhé!
Thốt nhiên, trong đầu anh nghĩ: hay là có người đẹp trong đó thật, tiện tay mở cửa bước vào phòng nhưng căn phòng yên tĩnh, trừ mùi rượu khả nghi thoang thoảng trong thì chẳng có người đẹp nào cả. Giang đi theo Phong, hỏi với vẻ bất đắc dĩ:
- Em không đến có được không? Quả thực là em đã có hẹn rồi, một cuộc hẹn rất quan trọng không thể bỏ được.
- Anh làm sao biết được. Chú gọi hỏi ông mà xin phép.
- Anh biết là ông sẽ không cho ai cơ hội từ chối mà! Hay anh cứ nói đến nhưng không thấy em ở nhà. Em xin anh đấy, giúp em lần này đi!
Thế Phong nhặt một cuốn tạp chí do trường Mỹ Thuật xuất bản đặt ở trên bàn lên, nhìn lướt qua trang bìa rồi lại đặt xuống, quay người đối diện với Giang :
- Chú hôm nay hơi lạ đấy! Nhưng thôi được rồi, coi như anh giúp chú lần này.
- Cám ơn anh!
- Nếu kết thúc cuộc hẹn sớm mà ghé qua được một lát thì tốt. Lâu lắm cả nhà mới đông đủ thế này.
- Vâng, em biết mà.
- Vậy anh đi đây.
Nhưng Thế Phong chưa kịp đi, thì cánh cửa nhỏ phía góc phòng bật mở. Người từ bên trong đi ra mang những đặc trưng điển hình khiến người ta dễ dàng liên tưởng: quần áo xộc xệch, tóc rối, mặt đỏ hồng còn ánh mắt thì mơ màng. Phong sững người một giây, rồi lao tới, túm lấy vai Nguyên lắc lắc:
- Thảo Nguyên! Em làm gì ở đây? Tại sao em lại ở đây?
Thấy cô không nói gì, Phong quay người sang Giang, ánh mắt giận dữ long lên:
- Chuyện này là như thế nào? Tại sao cô ấy lại ở trong phòng của chú? Tại sao cô ấy lại… uống rượu?
- Anh, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!
- Chú đang nói cái chết tiệt gì thế? Tôi nghĩ cái gì? Trời đất ơi, cô ấy bị sao thế này?
Thảo Nguyên đã bị xỉu! Nhưng cô rất thông minh, xỉu ngay vào người của Thế Phong và được anh ôm gọn vào lòng, đỡ lấy toàn bộ trọng lượng cơ thể chỉ bằng một tay. Anh tiện thể dùng một cánh tay còn rảnh đẩy Trường Giang ra.
- Không đến lượt chú lo. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Bây giờ, anh sẽ đưa cô ấy về nhà.
- Anh à, em thấy nên để cô ấy lại xem có bị gì không. Cô ấy đã uống khá nhiều, có thể vì choáng nên mới bị xỉu như thế này!
- Chú biết vậy còn để cho cô ấy uống! – Phong lườm Giang, nói tỉnh bơ: – Không chết được đâu mà lo!
Nói xong, anh âm thầm véo vào eo của Nguyên một cái thật đau để trừng phạt. Anh biết thừa rằng Thảo Nguyên đang giả vờ xỉu, nhưng có điều không muốn vạch trần cái mưu kế tiểu nhân của cô ra mà thôi.
Thế Phong vừa vác vừa lôi Nguyên từ lầu ba xuống khu vực để xe, ném cô vào ghế phụ lái, lúc thắt dây an toàn còn nhéo vào má cô hai cái, mà Thảo Nguyên trước mọi hành động không lấy gì làm nhẹ nhàng kia đều quyết tâm nhắm chặt hai mắt lại.
Chiếc xe phóng vút đi. Hơi thở vì giận giữ mà trở lên rất nặng nề của anh nghe rõ mồn một trong không gian chật hẹp và có phần yên tĩnh nhưng chẳng hiểu sao, Nguyên bỗng thấy yên tâm lạ lùng. Chỉ cần ở bên anh, cô cảm thấy mọi chuyện đều có thể giải quyết được, thế giới lại trở về với trật tự của nó. Cô có thời hạn ba ngày để suy nghĩ, nhưng ngay lúc này, cô đã quyết định rồi, cô sẽ nói với ông ấy rằng cô sẽ không tự ý từ bỏ, cô sẽ giải thích với Phong mọi chuyện và sẽ tôn trọng quyết định của anh dù có thế nào đi chăng nữa. Nhưng có một điều cô chắc chắn muốn anh phải hiểu, đó là: Em đã yêu anh và bây giờ, rất sợ mất anh!