“Ánh hoàng hôn từ từ buông xuống, mặt biển mơ màng nhuộm một màu vàng rực, từng cơn gió thổi nhẹ nhàng như chơi đùa trên mái tóc dài của một cô gái. Từ đằng xa một chàng trai chạy đến. Những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt chàng khiến cho ai nhìn thấy cũng phải xót xa. Nhìn thấy cô trái tim chàng một lần nữa loạn nhịp. Chạy nhanh đến bên cô, ôm cô từ phía sau thì thầm vào tai cô những lời ngọt ngào trước khi cô kịp phản ứng:
- Đừng chạy nữa, đừng bỏ Anh nữa mà. Anh yêu em lắm ngốc à!
Cô gái sửng sốt, mơ hồ quay lại phía sau. Trong mắt cô là người con trai đã làm trái tim cô đau thắt, mắt cô sưng vù vì khóc mấy ngày nay. Cô quay lại ôm chàng, những ngày xa cách đã làm cô nhận ra mình yêu chàng đến mức nào. Cô chấp nhận từ bỏ hết tất cả chỉ vì chàng vì cô biết chàng chính là tất cả của cô.”
Lại một câu chuyện tình khép lại với một kết thúc mỹ mãn, đang mơ màng trong chuyện tình của nhân vật chính Nguyễn Ái Linh chợt giật mình quay đầu lại theo tiếng hét chói tai của mẹ cô:
- Cái con nhóc này! Giờ này mà còn đọc truyện nữa hả? Mơ ít thôi có ngày vỡ mộng thì khổ.
Đã quá quen với tình cảnh này nên cô chỉ mỉm cười. Chẳng hiểu sao mẹ cô lại ghét mấy câu chuyện tình này đến vậy. Có lẽ là do cuộc sống lăn lộn với sóng gió bên ngoài nên mẹ cô gần như mất hết cảm giác với những thứ gọi là mơ mộng ấy. Mẹ cô hay nói “ Mơ ước chỉ là ước mơ thôi” mỗi khi cô nhắc đến ước mơ của mình. Lại một lần nữa mẹ cô che ngang phá hỏng dòng suy nghĩ của cô khi hét to tên cô để lôi cô xuống nhà:
- Ái Linh! Xuống đây ngay.
Tiếc nuối gấp lại quyển sách của mình cô chạy xuống nhà ôm ngang lưng mẹ mình từ đằng sau.
- Mẹ yêu! Mẹ gọi con xuống nhà làm gì vậy?
- Giờ này mà cô còn hỏi à! Đi ra ngoài đi dạo cho tôi cứ ở nhà đọc truyện mãi thế có ngày tự kỉ chết.
- Hì hì! Mẹ yêu à, mẹ yêu cứ yên tâm con không bị tự kỉ đâu. Đến giờ con đi họp nhóm rồi, con đi nhé mẹ yêu.
- Vâng! Đi đi cô cho tôi nhẹ nợ.
- Hì hì! Chào mẹ con đi.
Nghe lời mẹ, cô chạy vội lên nhà thay một bộ quần áo mới đeo túi xách đi giày rồi cô lấy điện thoại gọi cho lũ bạn thân của mình.
- Nè! Bọn mày đã đến chưa?
Quỳnh Như nghe cô nói vậy nổi máu điên hét lớn:
- Cái con điên này! Mày trễ 10 phút rồi mà còn hỏi bọn tao đã đến chưa à? Quỳnh Như
- Hì hì! Tao xin lỗi 5 phút nữa là tao đến rồi mà đợi xíu nha.- cô
- Ừm! Đến nhanh lên đi.
- Biết rồi. Bye nha.
Cúp điện thoại, cô lại bị kéo vào dòng suy nghĩ miên man của mình. Đó chính là một tật xấu của cô được hình thành từ khi cô bắt đầu đọc tiểu thuyết. Nghĩ đến Hùng - người yêu của mình cô bất giác mỉm cười. Mặc dù biết mình mới 16 tuổi và bị mẹ phản đối nhưng cô vẫn mặc. Cô yêu Hùng có lẽ là vậy hoặc đó chỉ là tình bạn. Chính cô giờ đây cũng không biết là mình đang nghĩ gì và muốn gì nữa. Cô chấp nhận lời tỏ tình của Anh vì cô nghĩ rằng mình nên thử được yêu thương một lần dù sao thì cô cũng rất quý Anh. Hơn nữa dù có ra sao thì cô vẫn còn trẻ và có thể làm lại từ đầu. Đang miên man với dòng suy nghĩ cô phát hiện mình đã đến nơi từ khi nào. Bước vào quán trà sữa nhỏ gần trường học cô đã nhìn thấy nhóm bạn của mình. Nói đúng hơn thì đó là một nhóm siêu quậy gồm 5 người: cô, Minh Đức, Quỳnh Như, Hùng và Ngọc Hòa. Bọn cô đã chơi thân với nhau từ hồi tiểu học có thể nói không có chuyện gì bọn cô không biết về nhau. Vừa nhìn thấy cô Ngọc Hòa đã vội lên tiếng:
- Nè Linh Nhi ( tên mà bọn nó đặt cho cô) ở đây.
Cô mỉm cười chạy đến ngồi cạnh người yêu của mình nói:
- Chào! Xin lỗi mình tới muộn. Các cậu......
Không để cô nói hết câu Hùng đã xen ngang.
- Ngoài kia vừa nắng vừa nóng, em đi đường chắc mệt rồi uống nước đi Anh gọi sẵn cho em rồi đấy.
Nghe thấy, nhìn thấy sự quan tâm mà Anh dành cho cô cả bọn bật cười nhìn cô bằng con mắt ngưỡng mộ. Cô đỡ lấy cốc trà sữa trên tay anh mỉm cười uống một hơi hết nửa cốc rồi mới nói:
- Cảm ơn Anh nha! Mà hôm nay tụi mình có kế hoạch gì không? Cô quay sang nhìn tụi bạn rồi hỏi.
Nghe cô hỏi Minh Đức cười bảo:
- Chưa, mà tuần sau là lễ tổng kết bọn mình không tính góp vui gì sao?
Thôi đi ông con ( cô nói) bầy đặt làm gì cho mệt.
- Nè hay mình hát đi Minh Đức đệm đàn hay lắm đó - Quỳnh Như nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng.
- Thích thì bà tự đi mà hát tôi không quan tâm. ( cả bọn đồng thanh)
- Vậy bây giờ có đi chơi không - Hùng hỏi khi thấy mặt Quỳnh Như đã đỏ ửng vì xấu hổ.
- Có -cô trả lời Anh rồi quay sang hỏi Quỳnh Như- Có chắc là bà sẽ hát với Minh Đức chứ?
- Ừ thì chắc là vậy.
- Thôi mình đi chơi thôi kẻo muộn bây giờ. - Minh Đức thấy Quỳnh Như khó xử vội nói.
Cô nghe vậy cũng nhìn ra về lúng túng của con bạn nên thôi không cố gặng hỏi nữa mà đứng phắt dậy nói:
- Đi thôi! Đi chơi nào.
Vậy là 5 người bọn cô di chuyển đến trung tâm giải trí. Chơi mệt đến 6 rưỡi cả bọn mới chịu bò về nhà. Về đến nơi mẹ cô đang cho thằng em quý tử của cô học cũng không thèm nhìn cô nói:
- Về rồi thì lo ăn cơm đi.
- Con biết rồi. Mà mẹ à hè này con không về quê có được không ạ?
- Mẹ biết con không thích nhưng dù sao cũng phải về. Con không về là bà la đấy.
Nghe mẹ nói vậy cô xị mặt xuống nghĩ về cái nơi mà cô gọi là quê hương không một chút tình cảm cô thấy vô cùng chán nản. Thả mình trên chiếc giường yêu quý cô bất giác ngủ thiếp đi. Đôi môi cô khẽ cong lên như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp.
- Đừng chạy nữa, đừng bỏ Anh nữa mà. Anh yêu em lắm ngốc à!
Cô gái sửng sốt, mơ hồ quay lại phía sau. Trong mắt cô là người con trai đã làm trái tim cô đau thắt, mắt cô sưng vù vì khóc mấy ngày nay. Cô quay lại ôm chàng, những ngày xa cách đã làm cô nhận ra mình yêu chàng đến mức nào. Cô chấp nhận từ bỏ hết tất cả chỉ vì chàng vì cô biết chàng chính là tất cả của cô.”
Lại một câu chuyện tình khép lại với một kết thúc mỹ mãn, đang mơ màng trong chuyện tình của nhân vật chính Nguyễn Ái Linh chợt giật mình quay đầu lại theo tiếng hét chói tai của mẹ cô:
- Cái con nhóc này! Giờ này mà còn đọc truyện nữa hả? Mơ ít thôi có ngày vỡ mộng thì khổ.
Đã quá quen với tình cảnh này nên cô chỉ mỉm cười. Chẳng hiểu sao mẹ cô lại ghét mấy câu chuyện tình này đến vậy. Có lẽ là do cuộc sống lăn lộn với sóng gió bên ngoài nên mẹ cô gần như mất hết cảm giác với những thứ gọi là mơ mộng ấy. Mẹ cô hay nói “ Mơ ước chỉ là ước mơ thôi” mỗi khi cô nhắc đến ước mơ của mình. Lại một lần nữa mẹ cô che ngang phá hỏng dòng suy nghĩ của cô khi hét to tên cô để lôi cô xuống nhà:
- Ái Linh! Xuống đây ngay.
Tiếc nuối gấp lại quyển sách của mình cô chạy xuống nhà ôm ngang lưng mẹ mình từ đằng sau.
- Mẹ yêu! Mẹ gọi con xuống nhà làm gì vậy?
- Giờ này mà cô còn hỏi à! Đi ra ngoài đi dạo cho tôi cứ ở nhà đọc truyện mãi thế có ngày tự kỉ chết.
- Hì hì! Mẹ yêu à, mẹ yêu cứ yên tâm con không bị tự kỉ đâu. Đến giờ con đi họp nhóm rồi, con đi nhé mẹ yêu.
- Vâng! Đi đi cô cho tôi nhẹ nợ.
- Hì hì! Chào mẹ con đi.
Nghe lời mẹ, cô chạy vội lên nhà thay một bộ quần áo mới đeo túi xách đi giày rồi cô lấy điện thoại gọi cho lũ bạn thân của mình.
- Nè! Bọn mày đã đến chưa?
Quỳnh Như nghe cô nói vậy nổi máu điên hét lớn:
- Cái con điên này! Mày trễ 10 phút rồi mà còn hỏi bọn tao đã đến chưa à? Quỳnh Như
- Hì hì! Tao xin lỗi 5 phút nữa là tao đến rồi mà đợi xíu nha.- cô
- Ừm! Đến nhanh lên đi.
- Biết rồi. Bye nha.
Cúp điện thoại, cô lại bị kéo vào dòng suy nghĩ miên man của mình. Đó chính là một tật xấu của cô được hình thành từ khi cô bắt đầu đọc tiểu thuyết. Nghĩ đến Hùng - người yêu của mình cô bất giác mỉm cười. Mặc dù biết mình mới 16 tuổi và bị mẹ phản đối nhưng cô vẫn mặc. Cô yêu Hùng có lẽ là vậy hoặc đó chỉ là tình bạn. Chính cô giờ đây cũng không biết là mình đang nghĩ gì và muốn gì nữa. Cô chấp nhận lời tỏ tình của Anh vì cô nghĩ rằng mình nên thử được yêu thương một lần dù sao thì cô cũng rất quý Anh. Hơn nữa dù có ra sao thì cô vẫn còn trẻ và có thể làm lại từ đầu. Đang miên man với dòng suy nghĩ cô phát hiện mình đã đến nơi từ khi nào. Bước vào quán trà sữa nhỏ gần trường học cô đã nhìn thấy nhóm bạn của mình. Nói đúng hơn thì đó là một nhóm siêu quậy gồm 5 người: cô, Minh Đức, Quỳnh Như, Hùng và Ngọc Hòa. Bọn cô đã chơi thân với nhau từ hồi tiểu học có thể nói không có chuyện gì bọn cô không biết về nhau. Vừa nhìn thấy cô Ngọc Hòa đã vội lên tiếng:
- Nè Linh Nhi ( tên mà bọn nó đặt cho cô) ở đây.
Cô mỉm cười chạy đến ngồi cạnh người yêu của mình nói:
- Chào! Xin lỗi mình tới muộn. Các cậu......
Không để cô nói hết câu Hùng đã xen ngang.
- Ngoài kia vừa nắng vừa nóng, em đi đường chắc mệt rồi uống nước đi Anh gọi sẵn cho em rồi đấy.
Nghe thấy, nhìn thấy sự quan tâm mà Anh dành cho cô cả bọn bật cười nhìn cô bằng con mắt ngưỡng mộ. Cô đỡ lấy cốc trà sữa trên tay anh mỉm cười uống một hơi hết nửa cốc rồi mới nói:
- Cảm ơn Anh nha! Mà hôm nay tụi mình có kế hoạch gì không? Cô quay sang nhìn tụi bạn rồi hỏi.
Nghe cô hỏi Minh Đức cười bảo:
- Chưa, mà tuần sau là lễ tổng kết bọn mình không tính góp vui gì sao?
Thôi đi ông con ( cô nói) bầy đặt làm gì cho mệt.
- Nè hay mình hát đi Minh Đức đệm đàn hay lắm đó - Quỳnh Như nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng.
- Thích thì bà tự đi mà hát tôi không quan tâm. ( cả bọn đồng thanh)
- Vậy bây giờ có đi chơi không - Hùng hỏi khi thấy mặt Quỳnh Như đã đỏ ửng vì xấu hổ.
- Có -cô trả lời Anh rồi quay sang hỏi Quỳnh Như- Có chắc là bà sẽ hát với Minh Đức chứ?
- Ừ thì chắc là vậy.
- Thôi mình đi chơi thôi kẻo muộn bây giờ. - Minh Đức thấy Quỳnh Như khó xử vội nói.
Cô nghe vậy cũng nhìn ra về lúng túng của con bạn nên thôi không cố gặng hỏi nữa mà đứng phắt dậy nói:
- Đi thôi! Đi chơi nào.
Vậy là 5 người bọn cô di chuyển đến trung tâm giải trí. Chơi mệt đến 6 rưỡi cả bọn mới chịu bò về nhà. Về đến nơi mẹ cô đang cho thằng em quý tử của cô học cũng không thèm nhìn cô nói:
- Về rồi thì lo ăn cơm đi.
- Con biết rồi. Mà mẹ à hè này con không về quê có được không ạ?
- Mẹ biết con không thích nhưng dù sao cũng phải về. Con không về là bà la đấy.
Nghe mẹ nói vậy cô xị mặt xuống nghĩ về cái nơi mà cô gọi là quê hương không một chút tình cảm cô thấy vô cùng chán nản. Thả mình trên chiếc giường yêu quý cô bất giác ngủ thiếp đi. Đôi môi cô khẽ cong lên như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp.