“Người đó đứng ngồi xuống bên cạnh mình. Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang từ từ rơi xuống. Một cách kiên nhẫn hắn cứ nhìn mình như vậy không chớp mắt. Có cảm giác ánh nhìn của hắn như bủa vây lấy mình. Một chút gì đó chạm khẽ vào tâm trí mình dù là lần đầu tiên gặp gỡ. Sau cùng hắn đưa mình một chiếc khăn tay trắng muốt rồi nói:
-Nước mắt không thể giải quyết được mọi chuyện nó chỉ khiến em trở nên yếu đuối. Đừng bao giờ mong chờ một người nào đó sẽ đến lau nước mắt cho em vì không ai có thể ở bên em mãi mãi. Mạnh mẽ lên cô gái, nếu can đảm em có thể vượt qua mọi chuyện. Chào em tôi phải đi. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
Lời nói nhẹ nhàng mang chút gì đó lưu luyến làm mình thức tỉnh. Một lời chào, một lời hứa hẹn tùy theo duyên mệnh đã cho mình biết hắn và chàng trai kia là hai người hoàn toàn khác biệt. Nói xong hắn bỏ đi lúc mình chưa kịp hoàn hồn. Hắn cứ vậy bước đi từng bước vững trãi. Hình bóng đó khuất dần là lúc mình hiểu bản thân cần phải mạnh mẽ. Rốt cuộc hắn là ai? Lần đầu tiên một người con trai khác xuất hiện trong giấc mơ của mình ngoài chàng trai ấy. Mình không thể thấy rõ mặt người này được. Cơn ác mộng này làm mình ngày một rối bời. Mình phải làm sao? “
Vừa bước xuống nhà cô vừa chìm trong dòng suy nghĩ đó. Đêm qua không chỉ lập lại những giấc mơ trước mà còn có thêm một chi tiết mới. Tự đập vào đầu mình cô muốn bản thân phải tỉnh táo lại và thôi suy nghĩ lung tung. Âm thanh của tiếng nói cười ập vào tai cô ngày một rõ nét. Cô đoán không sai vị khách hôm nay chính là anh Gia Khánh có lẽ anh ấy đến đây không chỉ vì cô mà còn vì muốn giúp anh trai cô. Khuôn mặt đang ủ rũ khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy không may lại rơi vào đôi mắt sắc của một người nào đó. Hắn nhìn cô làn váy trắng khẽ đưa theo những bước đi uyển chuyển. Mái tóc dài đen óng khiến người ta khao khát muốn chạm vào, muốn được vuốt ve. Thần thái thoát lên trái ngược với khuôn mặt ngây ngô đến lạ. Đôi mắt sưng có chút thâm làm hắn khẽ nhíu mày. Làn da trắng hồng có chút tái đi nhưng vẫn không thể che lấp đi nét đẹp vốn có. Nhìn cô như vậy hắn nghĩ: “Cô gái của hắn sao có thể mất ngủ và ngủ không ngon làm hắn đau lòng như vậy. “ Dõi theo từng chuyển động của cô không chớp mắt, sự nhớ nhung mong mỏi từ sâu trong tâm khảm vang lên. Đã lâu rồi kể từ ngày bên công viên năm ấy hắn đã không gặp được cô. Dẫu biết rằng cô sẽ không nhớ ra hắn nhưng hắn vẫn mong chờ một điều kì diệu sẽ xảy đến.
Cô bước xuống dưới giác quan nhạy bén cho cô biết một ánh mắt đang dõi theo mình. Cất giọng nói trẻo phá đi sự im lặng từ khi cô bước xuống đến nay:
- Anh Khánh ơi! Anh để em chờ lâu quá rồi đó. Ông xem anh ấy cho con chờ mỏi mòn rồi.
Tiếng cười vang lên ngay sau lời trách móc dễ thương của cô.
- Anh xin lỗi! Anh có quà cho em nè.
Cô cười nụ cười thu hút ánh nhìn. Đôi mắt nhìn anh không chớp chậm di chuyển sang bên cạnh. Một người đàn ông lạ mặt ngồi ngay bên anh. Lạ quá cô có cảm giác người này rất quen thuộc. Ngũ quan cân đối, đôi mắt sắc trên người tỏa ra sự uy nghi lạnh lùng khác với những người cô từng gặp. Nhận ra sự luống cuống của mình cô thu hồi lại ánh mắt, lấy lại giọng hỏi:
- Đây là....
Chưa để cô nói hết câu anh Khánh đã tiếp lời:
- Đây chính là Trần Thiên Duy bạn tốt của anh và anh trai em đó. Em không gặp Thiên Duy trước kia do cậu ấy luôn bận rộn lo cho tập đoàn Trần Thị cũng lâu rồi ba người bọn anh mới được gặp lại.
Khẽ “ồ” lên một tiếng cô đưa tay ra kèm theo nụ cười quen thuộc:
- Chào anh! Em là Hoàng Khải Lan.
Đáp lại cô hắn vẫn im lặng. Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt hắn làm mọi người thoáng ngạc nhiên:
- Rất vui khi được gặp em.
Bắt lấy bàn tay bé nhỏ của cô hắn có chút không nỡ buông bỏ. Biết bao giờ, hắn phải chờ đợi bao lâu nữa mới được danh chính ngôn thuận cầm lấy bàn tay đó. Nhớ đến những gì hắn biết về cô trước kia, một cô bé xinh đẹp với tâm hồn luôn nặng trĩu nỗi buồn làm hắn không khỏi xót xa. Buông bàn tay cô ra hắn lưu luyến muốn giữ lại hơi ấm của cô bên mình.
Mọi thứ đều được thu vào tầm mắt của ông. Nhìn cô và Thiên Duy, nhận ra tình cảm trong mắt chàng trai trẻ khiến ông thoáng thở dài. Cô có thể sẽ vĩnh viễn không nhớ hoặc có thể ngay lập tức sẽ nhớ ra tất cả. Hơn ai hết ông muốn cô được hạnh phúc bên người cô yêu. Và nếu như người đó là Thiên Duy thì ông không còn gì để lo nghĩ nữa rồi hắn nhất định sẽ chăm lo cho cô. Một ý nghĩ bộc phát trong đầu ông. Ông phải làm gì đó tác thành cho đôi trẻ trước khi ông về với đất trời.
Không chỉ có hắn mà ngay cả cô cũng cảm nhận sự khác biệt sau cái bắt tay ấy. Đôi tay này có chút gì đó thân quen. Dáng ngồi này thật giống với người đàn ông mà đêm qua cô mơ thấy. Mọi thứ như những mảnh ghép chỉ cần cô đủ dũng khí để ghép lại sẽ tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Thở dài một hơi cô lui vào bếp chuẩn bị bữa sáng để lại tiếng nói cười vẫn vang đều đặn phía sau. Bóng dáng cô khuất dần tầm mắt hắn, hắn nhìn cô lòng dâng lên sự chua xót. Hắn vừa muốn cô nhớ ra tất cả vừa muốn cô không bao giờ nhớ lại. Hắn biết chỉ cần cô nhớ ra cô sẽ rời đi và hắn sẽ mất cô mãi mãi. Nhủ thầm trong lòng hắn nói:
“Xin lỗi vì tôi quá yêu em.”
-Nước mắt không thể giải quyết được mọi chuyện nó chỉ khiến em trở nên yếu đuối. Đừng bao giờ mong chờ một người nào đó sẽ đến lau nước mắt cho em vì không ai có thể ở bên em mãi mãi. Mạnh mẽ lên cô gái, nếu can đảm em có thể vượt qua mọi chuyện. Chào em tôi phải đi. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
Lời nói nhẹ nhàng mang chút gì đó lưu luyến làm mình thức tỉnh. Một lời chào, một lời hứa hẹn tùy theo duyên mệnh đã cho mình biết hắn và chàng trai kia là hai người hoàn toàn khác biệt. Nói xong hắn bỏ đi lúc mình chưa kịp hoàn hồn. Hắn cứ vậy bước đi từng bước vững trãi. Hình bóng đó khuất dần là lúc mình hiểu bản thân cần phải mạnh mẽ. Rốt cuộc hắn là ai? Lần đầu tiên một người con trai khác xuất hiện trong giấc mơ của mình ngoài chàng trai ấy. Mình không thể thấy rõ mặt người này được. Cơn ác mộng này làm mình ngày một rối bời. Mình phải làm sao? “
Vừa bước xuống nhà cô vừa chìm trong dòng suy nghĩ đó. Đêm qua không chỉ lập lại những giấc mơ trước mà còn có thêm một chi tiết mới. Tự đập vào đầu mình cô muốn bản thân phải tỉnh táo lại và thôi suy nghĩ lung tung. Âm thanh của tiếng nói cười ập vào tai cô ngày một rõ nét. Cô đoán không sai vị khách hôm nay chính là anh Gia Khánh có lẽ anh ấy đến đây không chỉ vì cô mà còn vì muốn giúp anh trai cô. Khuôn mặt đang ủ rũ khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy không may lại rơi vào đôi mắt sắc của một người nào đó. Hắn nhìn cô làn váy trắng khẽ đưa theo những bước đi uyển chuyển. Mái tóc dài đen óng khiến người ta khao khát muốn chạm vào, muốn được vuốt ve. Thần thái thoát lên trái ngược với khuôn mặt ngây ngô đến lạ. Đôi mắt sưng có chút thâm làm hắn khẽ nhíu mày. Làn da trắng hồng có chút tái đi nhưng vẫn không thể che lấp đi nét đẹp vốn có. Nhìn cô như vậy hắn nghĩ: “Cô gái của hắn sao có thể mất ngủ và ngủ không ngon làm hắn đau lòng như vậy. “ Dõi theo từng chuyển động của cô không chớp mắt, sự nhớ nhung mong mỏi từ sâu trong tâm khảm vang lên. Đã lâu rồi kể từ ngày bên công viên năm ấy hắn đã không gặp được cô. Dẫu biết rằng cô sẽ không nhớ ra hắn nhưng hắn vẫn mong chờ một điều kì diệu sẽ xảy đến.
Cô bước xuống dưới giác quan nhạy bén cho cô biết một ánh mắt đang dõi theo mình. Cất giọng nói trẻo phá đi sự im lặng từ khi cô bước xuống đến nay:
- Anh Khánh ơi! Anh để em chờ lâu quá rồi đó. Ông xem anh ấy cho con chờ mỏi mòn rồi.
Tiếng cười vang lên ngay sau lời trách móc dễ thương của cô.
- Anh xin lỗi! Anh có quà cho em nè.
Cô cười nụ cười thu hút ánh nhìn. Đôi mắt nhìn anh không chớp chậm di chuyển sang bên cạnh. Một người đàn ông lạ mặt ngồi ngay bên anh. Lạ quá cô có cảm giác người này rất quen thuộc. Ngũ quan cân đối, đôi mắt sắc trên người tỏa ra sự uy nghi lạnh lùng khác với những người cô từng gặp. Nhận ra sự luống cuống của mình cô thu hồi lại ánh mắt, lấy lại giọng hỏi:
- Đây là....
Chưa để cô nói hết câu anh Khánh đã tiếp lời:
- Đây chính là Trần Thiên Duy bạn tốt của anh và anh trai em đó. Em không gặp Thiên Duy trước kia do cậu ấy luôn bận rộn lo cho tập đoàn Trần Thị cũng lâu rồi ba người bọn anh mới được gặp lại.
Khẽ “ồ” lên một tiếng cô đưa tay ra kèm theo nụ cười quen thuộc:
- Chào anh! Em là Hoàng Khải Lan.
Đáp lại cô hắn vẫn im lặng. Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt hắn làm mọi người thoáng ngạc nhiên:
- Rất vui khi được gặp em.
Bắt lấy bàn tay bé nhỏ của cô hắn có chút không nỡ buông bỏ. Biết bao giờ, hắn phải chờ đợi bao lâu nữa mới được danh chính ngôn thuận cầm lấy bàn tay đó. Nhớ đến những gì hắn biết về cô trước kia, một cô bé xinh đẹp với tâm hồn luôn nặng trĩu nỗi buồn làm hắn không khỏi xót xa. Buông bàn tay cô ra hắn lưu luyến muốn giữ lại hơi ấm của cô bên mình.
Mọi thứ đều được thu vào tầm mắt của ông. Nhìn cô và Thiên Duy, nhận ra tình cảm trong mắt chàng trai trẻ khiến ông thoáng thở dài. Cô có thể sẽ vĩnh viễn không nhớ hoặc có thể ngay lập tức sẽ nhớ ra tất cả. Hơn ai hết ông muốn cô được hạnh phúc bên người cô yêu. Và nếu như người đó là Thiên Duy thì ông không còn gì để lo nghĩ nữa rồi hắn nhất định sẽ chăm lo cho cô. Một ý nghĩ bộc phát trong đầu ông. Ông phải làm gì đó tác thành cho đôi trẻ trước khi ông về với đất trời.
Không chỉ có hắn mà ngay cả cô cũng cảm nhận sự khác biệt sau cái bắt tay ấy. Đôi tay này có chút gì đó thân quen. Dáng ngồi này thật giống với người đàn ông mà đêm qua cô mơ thấy. Mọi thứ như những mảnh ghép chỉ cần cô đủ dũng khí để ghép lại sẽ tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Thở dài một hơi cô lui vào bếp chuẩn bị bữa sáng để lại tiếng nói cười vẫn vang đều đặn phía sau. Bóng dáng cô khuất dần tầm mắt hắn, hắn nhìn cô lòng dâng lên sự chua xót. Hắn vừa muốn cô nhớ ra tất cả vừa muốn cô không bao giờ nhớ lại. Hắn biết chỉ cần cô nhớ ra cô sẽ rời đi và hắn sẽ mất cô mãi mãi. Nhủ thầm trong lòng hắn nói:
“Xin lỗi vì tôi quá yêu em.”