Tối hôm nay BTS lại có show diễn tại sân khấu Seoul. Army rất mong chờ tới buổi biểu diễn này, mới nghe tin cô đã vội đặt vé, thu xếp việc học tập để có thể đến đó cổ vũ cho họ. Song, cảm thấy tới xem diễn chưa đủ vì lâu lâu mới có dịp, Army đã quyết định sẽ tạo bất ngờ cho Suga.
Đã 7 giờ rưỡi tối, BTS đang chuẩn bị trong hậu trường. Yoongi hôm nay anh mặc áo khoác vest trắng, nhìn vẫn bảnh bao như thường lệ. Đang thử giọng trước gương, điện thoại Yoongi bỗng reo lên. Dường như anh chả còn bất ngờ bởi những tin nhắn gửi trước giờ anh diễn, vì anh đoán thế nào cũng là của Army, dạo nay cô hay nhắn chúc anh diễn tốt mỗi khi biết BTS có lịch. Anh mở điện thoại ra, thầy bói Min Yoongi đã tiên đoán thì quả không sai vào đâu được. Lại là Army, có điều nội dung tin nhắn không như bình thường. Cô nhắn: Yoongi oppa, anh ra phía sau hậu trường đi, em có cái này cho anh này.
Yoongi hãy còn chưa kịp bắt sóng thần kinh lại có tin nhắn tiếp theo: Oppa nhất định phải ra đó, nếu không em sẽ đứng ngoài đây chờ lỡ mất buổi diễn của các anh luôn đó!!.
Yoongi vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, người vẫn đơ ra... Cuối cùng vài giây sau anh mới thẩm thấu được yêu cầu của Army. Yoongi bắt đầu cáu kỉnh, anh vừa cắn răng vừa đút điện thoại vô túi, lẩm bẩm những lời không ngọt ngào lắm: " Cái con bé này lại bày vẽ gì nữa đây, thật là phiền phức." - nghĩ vậy thôi, nhưng chủ yếu là anh đang dối lòng, chứ thực sự thấy tò mò lắm. Thế nên dù "phiền phức" Yoongi vẫn ra ngoài đó không cần do dự. Đi ngang qua Jungkook, bị Kookie kêu lại hỏi:
- Hyung đi đâu vậy?
- Anh mày ra đây uống nước.- rồi lại vội vã chạy ra ngoài. V ngồi cạnh đó nghe được lí do " hợp lí" của Suga thì bật cười, nói với Jungkook:
- Uả? Em có thấy lạ không? Trong đây đâu có thiếu nước- vừa nói vừa đưa chai nước lên miệng tu một hớp mát lành.
Jungkook không nói gì, chỉ cảm thấy hơi tần ngần, có cái gì đó vừa khó hiểu, vừa quái lạ. Cậu hướng ánh mắt sang phía cửa ngoài nơi Suga đã chạy tới và bắt đầu lo lắng cho người hyung này.
Bên ngoài hậu trường, Army đang đứng chờ Yoongi, cô có cầm một cái túi nilon nhỏ, thi thoảng ngó ngó tìm Yoongi rồi thi thoảng lại mở cái túi ra nhìn vào đó rồi cười hí hú như tự kỉ. Yoongi chạy ra, anh cũng bắt đầu ngó tìm Army. Thấy anh, Army mừng muốn ngã ngửa, cô vội vuốt ngực lấy lại bình tĩnh, nghến lên vừa vẫy tay vừa gọi Suga:
- Suga oppa, Suga!
Yoongi nhìn về phía cô, Cô vẫy mạnh hơn, cười tít cả mắt: - em nè! em nè!
Yoongi chạy lại, cố giấu nụ cười trước cái dáng " cánh cụt vẫy tay chào" của cô, bắt đầu tỏ vẻ swag, hắng giọng khó chịu:
- Em kêu tôi ra đây làm gì? Có biết tôi đang bận lắm không?
- Vâng.. vâng - Army bĩu môi - Em biết anh bận nhiều việc nên đã làm cái này cho anh nè. Tự làm đó!!- Army đưa chiếc túi nilon cho anh.
Yoongi tỏ vẻ ái ngại cầm lấy cái túi, mở ra... bên trong là một cốc nhựa đầy nước, một thứ nước màu hồng, được bịt bởi một cái nắp nhựa ở trên. Yoongi nhìn chằm chằm cái cốc trên tay, rồi lại nhìn chằm chằm Army bằng ánh mắt đầy sự khó hiểu.
Army bắt đầu khó chịu:
- Này, này oppa đang nhìn gì vậy, bộ không biết nó là trà sữa dâu sao? Em đã làm cho oppa đó, uống đi chứ!
- Bộ em nghĩ tôi ngốc lắm sao mà không biết đây là gì. Nhưng mà vấn đề là em làm liệu có đảm bảo cho tôi không? - Yoongi có ý trêu cô.
- Gì chứ!!- Army nghe xong, tức tối vô cùng. Cô hoàn tin mắc phải cái bẫy đùa nghịch của anh. Cô vừa mắng Yoongi hai má vừa nóng lên đỏ hây, mắt rưng rưng như sắp khóc trông rất dễ thương. - Em đã tốn sức, tốn tâm huyết làm cho anh, sao lại có thể nỡ nói với em như thế. Yoongi là kẻ xấu tính như vậy sao???
Yoongi nhìn Army, anh ngạc nhiên trước thái độ giận dỗi của Army. Anh thầm nghĩ:" Có thể bị một câu nói đùa làm cho suýt khóc thế kia. Thật là... con bé này yếu đuối vậy sao. Nếu là nghệ sĩ như mình chắc không chịu nổi một ngày trước áp lực của người công chúng như mình mất." Nhưng trông cô tức giận mới dễ thương làm sao? Anh nhìn Army cố nén lắm nhưng cũng bật cười. Army vẫn chưa hết dỗi, cô sị mặt:
- Tại sao anh lại cười, có gì đáng cười lắm sao?? Trả đây, nếu không thích thì trả cho em.- lấy tay tính giằng cốc trà sữa lại.
- Ai go, tôi chỉ đùa thôi, đừng có mè nheo như vậy chứ. Đồ của fan tặng đương nhiên tôi là tôi thích rồi. Tôi uống nó bây giờ nè!- Yoongi giải thích và anh vẫn chưa ngừng cười được.
- Anh nói thật chứ? Anh thích hả?- Army nghe đó chỉ là đùa thì thay đổi trạng thái 180* và không hề mảy may việc mình vừa bị lừa tới suýt khóc.
- Ừm thích lắm! Bây giờ tôi uống được chưa? - đưa cốc trà sữa lên lắc lắc.
- Oppa uống đi!
Yoongi cười thật tươi với Army, rồi mở nắp trà sữa ra, anh dùng tay xoay mãi mấy vòng cũng không được.
Army cười, trêu:
- Yoongi, anh có phải đồ ngốc không đó? Cái nắp đó phải cậy anh có xoay đến sáng mai nó cũng không mở ra được đâu.
- Tôi biết rồi- vừa cằn nhằn vừa lấy tay cậy nắp ra. Hình như cái nắp bị vặn quá tay nên rất chặt, có cậy mãi cũng không bật ra được. Yoongi bắt đầu lúng túng với cốc trà sữa.
Thấy anh loay hoay mãi, Army giật phăng cốc trà sữa từ tay anh, trề môi nói với giọng sóc óc:
- Min Yoongi thật vô dụng quá đi, có cái nắp cũng không mở ra được.
Yoongi bị chính fangirl của mình phũ, anh quát lớn rồi thách thức:
- Em có giỏi thì mở đi!
- Dễ ợt- Army đưa ngón cái tính bật nắp ra nhưng có tì mạnh cỡ mấy, bật muốn gãy ngón cái cũng không si dê được cái nắp, nó vẫn đan khít với cái cốc không dời. Yoongi quay đi nhìn về phía khác, vuốt cằm như ông cụ rồi nói xỏ Army như đứa con nít:
- Hổng biết ai vô dụng...- khiến cô ngượng tím mặt, đánh liếc mắt lườm nguýt sang anh một cái, Yoongi quay phắt đi, giả bộ chép chép miệng nhưng thực ra đang nén cười.
Thật khổ sở với cái nắp này quá mà, sau một vài phút mà cũng không nỡ lìa cái miệng cốc. Yoongi sốt ruột ngó đồng hồ, rồi hối Army:
- Sắp đến giờ tôi diễn rồi đó.
- Chờ em một chút, em nghĩ sắp được rồi.- vẫn hăng say cạy nắp.
Yoongi, thở dài nhìn Army với cái nắp mà chán ngán, anh đứng sát lại với cô hơn, cúi xuống gần cốc trà sữa, đưa tay ra:
- Thôi để tôi xem nào?
Đang lấy chất xám duy trì sự tập trung tới mức tối đa lại bị Yoongi xía vô việc, Army giật cốc trà sữa lùi lại phía mình. Yoongi tiến sát vào người cô hơn, tay cầm cốc trà sữa nằng nặc:
- Để tôi mở cho nào!
- Yoongi em sắp mở được rồi, anh tránh ra đi!- giật lại
- Em không làm được đâu- tiến thêm mấy bước, đẩy Army buộc phải lùi lại. Tay cũng giật giật cốc trà sữa. Army vẫn nhất khuyết giữ lại.
Hai đứa dành nhau, đến khi cả hai bóp quá chặt phần thân của cốc, tạo ra lực ép quá lớn, đẩy nước trong cốc lên trên làm bật chiếc nắp lì lợm ra khỏi miệng cốc. Chiếc nắp bật ra bay lên khiến Army giật mình, thét lên tiếng thất thanh:" Á". Hồn vía bay đi đâu luôn, cô hất cố trà sữa đi rồi ngã phịch xuống đám cỏ xanh mướt ở dưới chân. Trong giây phút đó, cốc trà sữa và nước trong đó bị hất thẳng nguời Suga. Anh chưa kịp phản ứng gì thì "rạt" tiếng nước đổ lên vải nghe thật dõ dàng. Cái cốc nhựa rơi xuống với vài giọt còn sót lại. Army nhăn nhó sau cú tiếp đất bất ngờ, cô vừa lấy tay xoa xoa vừa đứng dậy, hơi chớp chớp mắt nhìn xuống đất. Chiếc cốc nhựa trong suốt nằm im trên cỏ, chung quanh có vài ngọn cỏ được sơn hồng bởi màu nước trà sữa. Cô gương mắt nhìn lên vẫn không thôi nhăn nhó. Cô thấy Suga, nhưng anh đang đứng trong một trạng thái như một con ro bot hết pin, hai tay giơ về phía trước không động đậy. Rồi cô nhận ra có cái gì đó lạ lạ.... cái áo vest trắng của Min Yoongi.... có một vùng.... bị nhuốm màu hồng. Cô nhìn chỗ đó qua 2 cái chớp mắt và như nhận thức được rằng thứ thuộc nhuộm lên cái áo khoác sang chảnh đó là nước trà sữa trong cốc của cô, cô trợn tròn mắt, chạy vội đến chỗ Yoongi đang đần người. Hoảng loạn người nhún lên nhún xuống như đồ chơi, cô vén mái tóc dài đen phía sau tai hơi hạ mình cuối xuống ngang hông Yoongi - nơi mà bị nhuốm hồng. Cô xuýt xoa trong lo lắng: - Chết rồi, giờ phải làm sao đây. A..- Rồi cô lấy trong chiếc túi xách đeo hông nhỏ một cái khăn giấy, hấp tấp lau cho Yoongi. Bấy giờ anh mới thoát khỏi trạng thái của robot hết pin, anh cúi xuống nhìn Army đang lau áo cho anh, rồi anh cầm lấy vạt áo lên khiến cho người Army bi đẩy ra một vài bước. Rồi mặt anh nhăn nhúm lại, tỏ ra rất bực dọc, trong cơn nóng giận vì chiếc áo bị bẩn, Yoongi trách mắng Army, mặc dù mắt anh vẫn nhìn chằm chằm cái áo của mình:
- Trời ạ, dính màu hết trơn rồi, mà lại sắp tới giờ diễn nữa, thế này làm sao tôi lên sân khấu được.
- Em xin lỗi- tiếng xin lỗi nhỏ của Army vang lên - Là lỗi của em, em không nên làm phiền anh ngay từ đầu, nếu hông phải em bắt anh ra thì sẽ có những chuyện như vậy, em xin lỗi vì đã làm hỏng buổi diễn của anh, làm anh lỡ dịp được gặp các bạn A.R.M.Y. Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi- Tiếng xin lỗi đã lớn hơn mà nghe chân thành hơn bao giờ hết.
Yoongi ngước lên nhìn Army. Army biết là lỗi do mình nên cô thực sự rất hoảng sợ và bây giờ cô chỉ biết đứng đó cách Yoongi hai ba bước ngắn, cúi gầm mặt xuống và khóc. Cô không cố tình khóc, nước mắt cứ vậy tuôn ra từ khóe mi tới nửa đôi má hồng thì rớt từng giọt xuống. Yoongi để ý thấy cô đang cắn môi có lẽ để kìm nước mắt lại chăng? Hai tay thì nắm chặt chiếc khăn đến đỏ tấy lên, người cứ run run lên tầng đợt. Yoongi thả vạt áo xuống, anh lúng túng và nhận ra cái lỗi sai lớn trong lời nói của mình. Army là vì anh mới mang cốc trà sữa đến, là do cả hai bất cẩn nên chuyện mới ra như thế chứ cô nào đâu mong muốn gì? Tại sao anh lại lớn tiếng với cô?. Cả khoảng không gian bỗng chốc cô đọng lại, sự căng thẳng của Yoongi giảm xuống, cơ mặt anh dãn ra chứ không còn nhăn nhó như hồi nãy. Rồi Yoongi không thể nhìn cô tiếp tục sụt sịt đáng thương như thế, anh lên tiếng xin lỗi:
- Em đừng khóc, đó không phải lỗi của em. Tại lỗi tôi không cẩn thận lại đi giằng với em nên mới làm đổ nước. Cũng tại lúc đó tôi bồng bộ mà đã quá lời với em, tôi xin lỗi.
Army vẫn cúi gầm mặt không nói gì, căn bản bây giờ cổ họng cô bị cảm xúc ép đến ứa nghẹn rồi nên cũng không thể nói được nữa. Yoongi chạy lại tới gần cô, đưa tay lên đặt lên đầu cô, vỗ nhè nhẹ, thì thầm:
- Nào nín đi, nín đi Yoongi không giận em, nếu em còn khóc nữa tôi sẽ giận em thật đó. Có nín chưa?
Army lấy tay dụi dụi nước mắt, gật gật nhẹ. Yoongi bắt đầu nở nụ cười, anh đưa hai tay xuống sờ vào hai má trắng hồng của cô, hơi nhấc mặt cô ngước lên nhìn anh. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, nhưng rồi anh nhăn mặt:
- Em khóc xấu quá đi, cười lên một cái cho tôi xem nào! Cười đi, cười thật tươi thế này này, Yoongi buông má cô ra và chỉ vào mình, rồi cười thật tươi như minh họa cho cô xem. Army ôm miệng cười theo.
- Đó, lại xinh xắn rồi đó. Đừng có bao giờ khóc nữa đấy.
- Dạ, nhưng... thế còn buổi biểu diễn- Army lắp bắp hỏi.
- Vẫn được diễn ra thôi, không thể chỉ vì cái áo mà lỡ mất dịp gặp các bạn A.R.M.Y được.
- Nhưng chỗ đó.....
- Không sao, tôi cởi áo khoác ngoài ra biểu diễn cũng được mà.- Yoongi vừa nói vừa mở cúc áo cởi áo khoác ra được đến nửa lưng thì Army hét toáng lên, rồi ngay lập tức lấy tay che mắt lại. Yoongi giật mình, vẫn để áo thòng lòng trên tay. Thực ra, Army hét toáng lên là vì bên trong chiếc áo khoác Yoongi chỉ mặc một chiếc áo phông sát nách nam. Đứa bé Army này rất "nhạy cảm" nên mới khi Yoongi cởi chiếc áo khoác làm lộ hai cánh tay tuy bắp nhỏ nhưng săn chắc và trắng như trứng gà bóc ra cô đã phản ứng hơi thái quá so với người bình thường. Yoongi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy, còn hốt hoảng hỏi Army:
- Em bị sao vậy? Có gì bay vào trong mắt sao?- Anh gỡ tay Army ra và vẫn trong trạng thái áo khoác thòng lòng ngang lưng. Army vẫn giữ chặt tay che mắt lại, quay phắt lưng lại phía Suga, hai má đỏ hừng lên vì ngượng, cô quát:
- Yoongi mau khoác áo lại đi!
- Sao vậy? Có gì không ổn sao?
Không giải thích gì thêm, Army quay phắt lại, mắt vẫn nhắm cặn, sờ vào cầm vai áo khoác lại cho anh đàng hoàng, rồi mở mắt ra khi đã chắc chắn an toàn, cô vẫn giữ vai áo anh, nhìn thẳng vào mắt anh khiến Yoongi càng khó hiểu:
- Yoongi không được lên sân khấu mà không mặc áo khoác!
- Tại sao?
- Tại em không thích nhìn anh như thế - cãi ầm lên, phồng má. rồi cô buông cổ áo anh ra - Anh tuyệt đối không được lên sân khấu với bộ dạng như thế, như thế.... hở hang lắm!!!!!- Nói đây Army đỏ chín mặt. Mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Yoongi như thể hiện sự quả quyết của mình. Yoongi như hiểu ra mọi chuyện anh bật cười:
- Mặc thế thì có sao? Tôi vẫn mặc áo bên trong mà.
- Không được mà!! - Army bĩu môi giãy giụa, cô nằng nặc:- Yoongi mà mặc thế lên biểu diễn thì.... thì em sẽ ghét Min Yoongi, sẽ không thần tượng anh nữa đâu!!!!!
- Có phải nghiêm trọng vậy không? Nếu tôi mặc thế để các bạn fan khác thấy em ghen à?
- Không có! Nhưng em không thích, nói tóm lại là không được.
" Suga! Suga đâu rồi mọi người"- Đột nhiên có tiếng người vang ra trong hậu trường. Có lẽ là chị quản lí đang tìm anh, cũng đến giờ diễn rồi mà. Yoongi quay lại tính chạy vào hậu trường thì Army túm lấy tay áo của anh, nhõng nhẽo:
- Oppa không được cởi áo khoác mà lên sân khấu đâu đấy.
Yoongi quay lại nhìn cô. Army giương đôi mắt to tròn long lanh mới ướt đẫm lệ lên, hai má hãy còn đỏ nhìn anh như khẳng định " nếu anh làm thế em sẽ chết cho anh xem". Yoongi lại cười, anh nắm lấy tay Army đang túm áo anh như một đứa con nít và cúi xuống gần khuôn mặt cô hơn. Và thì thầm:
- Rồi rồi, bây giờ tới giờ tôi diễn rồi đó em mau về chỗ ngồi mà em đã đặt vé trước đi chứ!
- Oppa hứa với em đi!- Army đưa ngón út nhỏ củ mình lên trước mặt anh. Yoongi cũng chiều theo ý cô ngoắc ngón út của mình vào với ngón út nhỏ của cô, giật lên giật xuống hai lần nhẹ nhàng rồi thả ra. Anh lại hối cô:
- Thôi em mau đi đi nhanh lên, kẻo không chen vào được.
- Vâng- Army cười tươi rói gật một cái mạnh và chạy đi, được hai ba bước thì quay lại, vẫy tay chào anh. Yoongi chào lại, anh đứng đó chờ Army đi khuất tầm mắt.
- Sugahyung! - tiếng gọi làm Yoongi giật mình, anh quay người lại. Thì ra là Jungkook, cậu nhắc anh:
- Sắp phải ra sân khấu rồi, hyung còn ở đây làm gì- ngó xuống cái áo khoác- Chết cha, sao cái áo bị vậy?
- À.. anh mày uống nước bất cẩn làm rớt vào áo.
- Vậy hyung cởi áo khoác ra rồi vào diễn đi chứ biết làm sao.
- Anh mày không thích. Vậy chú còn cái áo khoác nào không đưa anh mượn.
- Không thích là sao? Không lẽ anh ngại mặc áo phông sát nách lên biểu diễn, nó đâu quá hở hang gì đâu mà sợ.
- Nói tóm lại là chú còn cái áo nào không? - Suga đưa tay ra dấu cho Jungkook ngưng luyên thuyên. Kookie sị mặt:
- Trong túi có một cái dự phòng, hyung vào lấy đi.
Nói xong, Suga quay đi hướng thẳng về hậu trường mà không thèm đáp lại thằng em một câu. Rồi đến cửa, anh mới quay người lại gọi Kookie, cậu cũng không nghi ngờ hay để ý gì nên cũng theo anh vào chuẩn bị lên sân khấu.
--------------------------- câu chuyện này vẫn còn nhưng để dành cho chap 5---------------------------
Đã 7 giờ rưỡi tối, BTS đang chuẩn bị trong hậu trường. Yoongi hôm nay anh mặc áo khoác vest trắng, nhìn vẫn bảnh bao như thường lệ. Đang thử giọng trước gương, điện thoại Yoongi bỗng reo lên. Dường như anh chả còn bất ngờ bởi những tin nhắn gửi trước giờ anh diễn, vì anh đoán thế nào cũng là của Army, dạo nay cô hay nhắn chúc anh diễn tốt mỗi khi biết BTS có lịch. Anh mở điện thoại ra, thầy bói Min Yoongi đã tiên đoán thì quả không sai vào đâu được. Lại là Army, có điều nội dung tin nhắn không như bình thường. Cô nhắn: Yoongi oppa, anh ra phía sau hậu trường đi, em có cái này cho anh này.
Yoongi hãy còn chưa kịp bắt sóng thần kinh lại có tin nhắn tiếp theo: Oppa nhất định phải ra đó, nếu không em sẽ đứng ngoài đây chờ lỡ mất buổi diễn của các anh luôn đó!!.
Yoongi vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, người vẫn đơ ra... Cuối cùng vài giây sau anh mới thẩm thấu được yêu cầu của Army. Yoongi bắt đầu cáu kỉnh, anh vừa cắn răng vừa đút điện thoại vô túi, lẩm bẩm những lời không ngọt ngào lắm: " Cái con bé này lại bày vẽ gì nữa đây, thật là phiền phức." - nghĩ vậy thôi, nhưng chủ yếu là anh đang dối lòng, chứ thực sự thấy tò mò lắm. Thế nên dù "phiền phức" Yoongi vẫn ra ngoài đó không cần do dự. Đi ngang qua Jungkook, bị Kookie kêu lại hỏi:
- Hyung đi đâu vậy?
- Anh mày ra đây uống nước.- rồi lại vội vã chạy ra ngoài. V ngồi cạnh đó nghe được lí do " hợp lí" của Suga thì bật cười, nói với Jungkook:
- Uả? Em có thấy lạ không? Trong đây đâu có thiếu nước- vừa nói vừa đưa chai nước lên miệng tu một hớp mát lành.
Jungkook không nói gì, chỉ cảm thấy hơi tần ngần, có cái gì đó vừa khó hiểu, vừa quái lạ. Cậu hướng ánh mắt sang phía cửa ngoài nơi Suga đã chạy tới và bắt đầu lo lắng cho người hyung này.
Bên ngoài hậu trường, Army đang đứng chờ Yoongi, cô có cầm một cái túi nilon nhỏ, thi thoảng ngó ngó tìm Yoongi rồi thi thoảng lại mở cái túi ra nhìn vào đó rồi cười hí hú như tự kỉ. Yoongi chạy ra, anh cũng bắt đầu ngó tìm Army. Thấy anh, Army mừng muốn ngã ngửa, cô vội vuốt ngực lấy lại bình tĩnh, nghến lên vừa vẫy tay vừa gọi Suga:
- Suga oppa, Suga!
Yoongi nhìn về phía cô, Cô vẫy mạnh hơn, cười tít cả mắt: - em nè! em nè!
Yoongi chạy lại, cố giấu nụ cười trước cái dáng " cánh cụt vẫy tay chào" của cô, bắt đầu tỏ vẻ swag, hắng giọng khó chịu:
- Em kêu tôi ra đây làm gì? Có biết tôi đang bận lắm không?
- Vâng.. vâng - Army bĩu môi - Em biết anh bận nhiều việc nên đã làm cái này cho anh nè. Tự làm đó!!- Army đưa chiếc túi nilon cho anh.
Yoongi tỏ vẻ ái ngại cầm lấy cái túi, mở ra... bên trong là một cốc nhựa đầy nước, một thứ nước màu hồng, được bịt bởi một cái nắp nhựa ở trên. Yoongi nhìn chằm chằm cái cốc trên tay, rồi lại nhìn chằm chằm Army bằng ánh mắt đầy sự khó hiểu.
Army bắt đầu khó chịu:
- Này, này oppa đang nhìn gì vậy, bộ không biết nó là trà sữa dâu sao? Em đã làm cho oppa đó, uống đi chứ!
- Bộ em nghĩ tôi ngốc lắm sao mà không biết đây là gì. Nhưng mà vấn đề là em làm liệu có đảm bảo cho tôi không? - Yoongi có ý trêu cô.
- Gì chứ!!- Army nghe xong, tức tối vô cùng. Cô hoàn tin mắc phải cái bẫy đùa nghịch của anh. Cô vừa mắng Yoongi hai má vừa nóng lên đỏ hây, mắt rưng rưng như sắp khóc trông rất dễ thương. - Em đã tốn sức, tốn tâm huyết làm cho anh, sao lại có thể nỡ nói với em như thế. Yoongi là kẻ xấu tính như vậy sao???
Yoongi nhìn Army, anh ngạc nhiên trước thái độ giận dỗi của Army. Anh thầm nghĩ:" Có thể bị một câu nói đùa làm cho suýt khóc thế kia. Thật là... con bé này yếu đuối vậy sao. Nếu là nghệ sĩ như mình chắc không chịu nổi một ngày trước áp lực của người công chúng như mình mất." Nhưng trông cô tức giận mới dễ thương làm sao? Anh nhìn Army cố nén lắm nhưng cũng bật cười. Army vẫn chưa hết dỗi, cô sị mặt:
- Tại sao anh lại cười, có gì đáng cười lắm sao?? Trả đây, nếu không thích thì trả cho em.- lấy tay tính giằng cốc trà sữa lại.
- Ai go, tôi chỉ đùa thôi, đừng có mè nheo như vậy chứ. Đồ của fan tặng đương nhiên tôi là tôi thích rồi. Tôi uống nó bây giờ nè!- Yoongi giải thích và anh vẫn chưa ngừng cười được.
- Anh nói thật chứ? Anh thích hả?- Army nghe đó chỉ là đùa thì thay đổi trạng thái 180* và không hề mảy may việc mình vừa bị lừa tới suýt khóc.
- Ừm thích lắm! Bây giờ tôi uống được chưa? - đưa cốc trà sữa lên lắc lắc.
- Oppa uống đi!
Yoongi cười thật tươi với Army, rồi mở nắp trà sữa ra, anh dùng tay xoay mãi mấy vòng cũng không được.
Army cười, trêu:
- Yoongi, anh có phải đồ ngốc không đó? Cái nắp đó phải cậy anh có xoay đến sáng mai nó cũng không mở ra được đâu.
- Tôi biết rồi- vừa cằn nhằn vừa lấy tay cậy nắp ra. Hình như cái nắp bị vặn quá tay nên rất chặt, có cậy mãi cũng không bật ra được. Yoongi bắt đầu lúng túng với cốc trà sữa.
Thấy anh loay hoay mãi, Army giật phăng cốc trà sữa từ tay anh, trề môi nói với giọng sóc óc:
- Min Yoongi thật vô dụng quá đi, có cái nắp cũng không mở ra được.
Yoongi bị chính fangirl của mình phũ, anh quát lớn rồi thách thức:
- Em có giỏi thì mở đi!
- Dễ ợt- Army đưa ngón cái tính bật nắp ra nhưng có tì mạnh cỡ mấy, bật muốn gãy ngón cái cũng không si dê được cái nắp, nó vẫn đan khít với cái cốc không dời. Yoongi quay đi nhìn về phía khác, vuốt cằm như ông cụ rồi nói xỏ Army như đứa con nít:
- Hổng biết ai vô dụng...- khiến cô ngượng tím mặt, đánh liếc mắt lườm nguýt sang anh một cái, Yoongi quay phắt đi, giả bộ chép chép miệng nhưng thực ra đang nén cười.
Thật khổ sở với cái nắp này quá mà, sau một vài phút mà cũng không nỡ lìa cái miệng cốc. Yoongi sốt ruột ngó đồng hồ, rồi hối Army:
- Sắp đến giờ tôi diễn rồi đó.
- Chờ em một chút, em nghĩ sắp được rồi.- vẫn hăng say cạy nắp.
Yoongi, thở dài nhìn Army với cái nắp mà chán ngán, anh đứng sát lại với cô hơn, cúi xuống gần cốc trà sữa, đưa tay ra:
- Thôi để tôi xem nào?
Đang lấy chất xám duy trì sự tập trung tới mức tối đa lại bị Yoongi xía vô việc, Army giật cốc trà sữa lùi lại phía mình. Yoongi tiến sát vào người cô hơn, tay cầm cốc trà sữa nằng nặc:
- Để tôi mở cho nào!
- Yoongi em sắp mở được rồi, anh tránh ra đi!- giật lại
- Em không làm được đâu- tiến thêm mấy bước, đẩy Army buộc phải lùi lại. Tay cũng giật giật cốc trà sữa. Army vẫn nhất khuyết giữ lại.
Hai đứa dành nhau, đến khi cả hai bóp quá chặt phần thân của cốc, tạo ra lực ép quá lớn, đẩy nước trong cốc lên trên làm bật chiếc nắp lì lợm ra khỏi miệng cốc. Chiếc nắp bật ra bay lên khiến Army giật mình, thét lên tiếng thất thanh:" Á". Hồn vía bay đi đâu luôn, cô hất cố trà sữa đi rồi ngã phịch xuống đám cỏ xanh mướt ở dưới chân. Trong giây phút đó, cốc trà sữa và nước trong đó bị hất thẳng nguời Suga. Anh chưa kịp phản ứng gì thì "rạt" tiếng nước đổ lên vải nghe thật dõ dàng. Cái cốc nhựa rơi xuống với vài giọt còn sót lại. Army nhăn nhó sau cú tiếp đất bất ngờ, cô vừa lấy tay xoa xoa vừa đứng dậy, hơi chớp chớp mắt nhìn xuống đất. Chiếc cốc nhựa trong suốt nằm im trên cỏ, chung quanh có vài ngọn cỏ được sơn hồng bởi màu nước trà sữa. Cô gương mắt nhìn lên vẫn không thôi nhăn nhó. Cô thấy Suga, nhưng anh đang đứng trong một trạng thái như một con ro bot hết pin, hai tay giơ về phía trước không động đậy. Rồi cô nhận ra có cái gì đó lạ lạ.... cái áo vest trắng của Min Yoongi.... có một vùng.... bị nhuốm màu hồng. Cô nhìn chỗ đó qua 2 cái chớp mắt và như nhận thức được rằng thứ thuộc nhuộm lên cái áo khoác sang chảnh đó là nước trà sữa trong cốc của cô, cô trợn tròn mắt, chạy vội đến chỗ Yoongi đang đần người. Hoảng loạn người nhún lên nhún xuống như đồ chơi, cô vén mái tóc dài đen phía sau tai hơi hạ mình cuối xuống ngang hông Yoongi - nơi mà bị nhuốm hồng. Cô xuýt xoa trong lo lắng: - Chết rồi, giờ phải làm sao đây. A..- Rồi cô lấy trong chiếc túi xách đeo hông nhỏ một cái khăn giấy, hấp tấp lau cho Yoongi. Bấy giờ anh mới thoát khỏi trạng thái của robot hết pin, anh cúi xuống nhìn Army đang lau áo cho anh, rồi anh cầm lấy vạt áo lên khiến cho người Army bi đẩy ra một vài bước. Rồi mặt anh nhăn nhúm lại, tỏ ra rất bực dọc, trong cơn nóng giận vì chiếc áo bị bẩn, Yoongi trách mắng Army, mặc dù mắt anh vẫn nhìn chằm chằm cái áo của mình:
- Trời ạ, dính màu hết trơn rồi, mà lại sắp tới giờ diễn nữa, thế này làm sao tôi lên sân khấu được.
- Em xin lỗi- tiếng xin lỗi nhỏ của Army vang lên - Là lỗi của em, em không nên làm phiền anh ngay từ đầu, nếu hông phải em bắt anh ra thì sẽ có những chuyện như vậy, em xin lỗi vì đã làm hỏng buổi diễn của anh, làm anh lỡ dịp được gặp các bạn A.R.M.Y. Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi- Tiếng xin lỗi đã lớn hơn mà nghe chân thành hơn bao giờ hết.
Yoongi ngước lên nhìn Army. Army biết là lỗi do mình nên cô thực sự rất hoảng sợ và bây giờ cô chỉ biết đứng đó cách Yoongi hai ba bước ngắn, cúi gầm mặt xuống và khóc. Cô không cố tình khóc, nước mắt cứ vậy tuôn ra từ khóe mi tới nửa đôi má hồng thì rớt từng giọt xuống. Yoongi để ý thấy cô đang cắn môi có lẽ để kìm nước mắt lại chăng? Hai tay thì nắm chặt chiếc khăn đến đỏ tấy lên, người cứ run run lên tầng đợt. Yoongi thả vạt áo xuống, anh lúng túng và nhận ra cái lỗi sai lớn trong lời nói của mình. Army là vì anh mới mang cốc trà sữa đến, là do cả hai bất cẩn nên chuyện mới ra như thế chứ cô nào đâu mong muốn gì? Tại sao anh lại lớn tiếng với cô?. Cả khoảng không gian bỗng chốc cô đọng lại, sự căng thẳng của Yoongi giảm xuống, cơ mặt anh dãn ra chứ không còn nhăn nhó như hồi nãy. Rồi Yoongi không thể nhìn cô tiếp tục sụt sịt đáng thương như thế, anh lên tiếng xin lỗi:
- Em đừng khóc, đó không phải lỗi của em. Tại lỗi tôi không cẩn thận lại đi giằng với em nên mới làm đổ nước. Cũng tại lúc đó tôi bồng bộ mà đã quá lời với em, tôi xin lỗi.
Army vẫn cúi gầm mặt không nói gì, căn bản bây giờ cổ họng cô bị cảm xúc ép đến ứa nghẹn rồi nên cũng không thể nói được nữa. Yoongi chạy lại tới gần cô, đưa tay lên đặt lên đầu cô, vỗ nhè nhẹ, thì thầm:
- Nào nín đi, nín đi Yoongi không giận em, nếu em còn khóc nữa tôi sẽ giận em thật đó. Có nín chưa?
Army lấy tay dụi dụi nước mắt, gật gật nhẹ. Yoongi bắt đầu nở nụ cười, anh đưa hai tay xuống sờ vào hai má trắng hồng của cô, hơi nhấc mặt cô ngước lên nhìn anh. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, nhưng rồi anh nhăn mặt:
- Em khóc xấu quá đi, cười lên một cái cho tôi xem nào! Cười đi, cười thật tươi thế này này, Yoongi buông má cô ra và chỉ vào mình, rồi cười thật tươi như minh họa cho cô xem. Army ôm miệng cười theo.
- Đó, lại xinh xắn rồi đó. Đừng có bao giờ khóc nữa đấy.
- Dạ, nhưng... thế còn buổi biểu diễn- Army lắp bắp hỏi.
- Vẫn được diễn ra thôi, không thể chỉ vì cái áo mà lỡ mất dịp gặp các bạn A.R.M.Y được.
- Nhưng chỗ đó.....
- Không sao, tôi cởi áo khoác ngoài ra biểu diễn cũng được mà.- Yoongi vừa nói vừa mở cúc áo cởi áo khoác ra được đến nửa lưng thì Army hét toáng lên, rồi ngay lập tức lấy tay che mắt lại. Yoongi giật mình, vẫn để áo thòng lòng trên tay. Thực ra, Army hét toáng lên là vì bên trong chiếc áo khoác Yoongi chỉ mặc một chiếc áo phông sát nách nam. Đứa bé Army này rất "nhạy cảm" nên mới khi Yoongi cởi chiếc áo khoác làm lộ hai cánh tay tuy bắp nhỏ nhưng săn chắc và trắng như trứng gà bóc ra cô đã phản ứng hơi thái quá so với người bình thường. Yoongi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy, còn hốt hoảng hỏi Army:
- Em bị sao vậy? Có gì bay vào trong mắt sao?- Anh gỡ tay Army ra và vẫn trong trạng thái áo khoác thòng lòng ngang lưng. Army vẫn giữ chặt tay che mắt lại, quay phắt lưng lại phía Suga, hai má đỏ hừng lên vì ngượng, cô quát:
- Yoongi mau khoác áo lại đi!
- Sao vậy? Có gì không ổn sao?
Không giải thích gì thêm, Army quay phắt lại, mắt vẫn nhắm cặn, sờ vào cầm vai áo khoác lại cho anh đàng hoàng, rồi mở mắt ra khi đã chắc chắn an toàn, cô vẫn giữ vai áo anh, nhìn thẳng vào mắt anh khiến Yoongi càng khó hiểu:
- Yoongi không được lên sân khấu mà không mặc áo khoác!
- Tại sao?
- Tại em không thích nhìn anh như thế - cãi ầm lên, phồng má. rồi cô buông cổ áo anh ra - Anh tuyệt đối không được lên sân khấu với bộ dạng như thế, như thế.... hở hang lắm!!!!!- Nói đây Army đỏ chín mặt. Mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Yoongi như thể hiện sự quả quyết của mình. Yoongi như hiểu ra mọi chuyện anh bật cười:
- Mặc thế thì có sao? Tôi vẫn mặc áo bên trong mà.
- Không được mà!! - Army bĩu môi giãy giụa, cô nằng nặc:- Yoongi mà mặc thế lên biểu diễn thì.... thì em sẽ ghét Min Yoongi, sẽ không thần tượng anh nữa đâu!!!!!
- Có phải nghiêm trọng vậy không? Nếu tôi mặc thế để các bạn fan khác thấy em ghen à?
- Không có! Nhưng em không thích, nói tóm lại là không được.
" Suga! Suga đâu rồi mọi người"- Đột nhiên có tiếng người vang ra trong hậu trường. Có lẽ là chị quản lí đang tìm anh, cũng đến giờ diễn rồi mà. Yoongi quay lại tính chạy vào hậu trường thì Army túm lấy tay áo của anh, nhõng nhẽo:
- Oppa không được cởi áo khoác mà lên sân khấu đâu đấy.
Yoongi quay lại nhìn cô. Army giương đôi mắt to tròn long lanh mới ướt đẫm lệ lên, hai má hãy còn đỏ nhìn anh như khẳng định " nếu anh làm thế em sẽ chết cho anh xem". Yoongi lại cười, anh nắm lấy tay Army đang túm áo anh như một đứa con nít và cúi xuống gần khuôn mặt cô hơn. Và thì thầm:
- Rồi rồi, bây giờ tới giờ tôi diễn rồi đó em mau về chỗ ngồi mà em đã đặt vé trước đi chứ!
- Oppa hứa với em đi!- Army đưa ngón út nhỏ củ mình lên trước mặt anh. Yoongi cũng chiều theo ý cô ngoắc ngón út của mình vào với ngón út nhỏ của cô, giật lên giật xuống hai lần nhẹ nhàng rồi thả ra. Anh lại hối cô:
- Thôi em mau đi đi nhanh lên, kẻo không chen vào được.
- Vâng- Army cười tươi rói gật một cái mạnh và chạy đi, được hai ba bước thì quay lại, vẫy tay chào anh. Yoongi chào lại, anh đứng đó chờ Army đi khuất tầm mắt.
- Sugahyung! - tiếng gọi làm Yoongi giật mình, anh quay người lại. Thì ra là Jungkook, cậu nhắc anh:
- Sắp phải ra sân khấu rồi, hyung còn ở đây làm gì- ngó xuống cái áo khoác- Chết cha, sao cái áo bị vậy?
- À.. anh mày uống nước bất cẩn làm rớt vào áo.
- Vậy hyung cởi áo khoác ra rồi vào diễn đi chứ biết làm sao.
- Anh mày không thích. Vậy chú còn cái áo khoác nào không đưa anh mượn.
- Không thích là sao? Không lẽ anh ngại mặc áo phông sát nách lên biểu diễn, nó đâu quá hở hang gì đâu mà sợ.
- Nói tóm lại là chú còn cái áo nào không? - Suga đưa tay ra dấu cho Jungkook ngưng luyên thuyên. Kookie sị mặt:
- Trong túi có một cái dự phòng, hyung vào lấy đi.
Nói xong, Suga quay đi hướng thẳng về hậu trường mà không thèm đáp lại thằng em một câu. Rồi đến cửa, anh mới quay người lại gọi Kookie, cậu cũng không nghi ngờ hay để ý gì nên cũng theo anh vào chuẩn bị lên sân khấu.
--------------------------- câu chuyện này vẫn còn nhưng để dành cho chap 5---------------------------