Phòng đàn to như vậy, hai vợ chồng cứ yên lặng đứng đối diện nhau.
Ngữ khí của ba Tư đầy áp lực: “Tiểu Phù, em làm sao vậy?”
“Tôi vừa nói, tôi mệt mỏi rồi.” Mẹ Tư lặp lại, ngữ khí so với vừa rồi còn kiên định hơn, “Tư Thanh Dương, anh cũng đã sớm không chịu nổi rồi đúng không, sợ là anh ở văn phòng còn thoải mái hơn ở cái nhà này. Cứ tiếp tục thế này có ý nghĩa gì đâu? Không chỉ đơn giản là tra tấn chúng ta, mà cũng mang đến tổn thương cho Tư Dật.”
Tư Dật trốn ở dưới dương cầm không nhìn thấy biểu tình của cha mẹ, chỉ có thể từ giọng nói của hai người mà phán đoán bọn họ không phải là cãi nhau bình thường.
“Anh không có.” Ba Tư dừng một chút, ôn nhu giải thích, “Anh biết dạo này em rất bận, anh không muốn làm phiền em.”
Âm điệu của mẹ Tư cao lên: “Tôi biết dạo này anh đang vội vàng tranh cử vào vị trí trong tỉnh ủy, khó có được thời gian mà về nói chuyện với tôi, cho nên tôi không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, lần này tôi bảo anh về chính là muốn nói rõ một lần cho xong.”
“Em muốn nói cái gì?”
“Tôi biết ly hôn với anh có ý nghĩa gì, tôi không ép buộc, chờ anh tranh cử xong lại nói, nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể ký tên một phần văn kiện chính thức ở riêng, cả hai tách ra một khoảng thời gian để bình tĩnh một chút.”
Ba Tư trầm giọng ngắt lời mẹ Tư: “Anh không đồng ý.”
“Chuyện này đối với anh cũng không có hại gì.” Mẹ Tư lại cứng rắn hơn một chút, “Cũng là buông tha cho tôi.”
Tiếng giày da gõ lên sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề.
Tư Thanh Dương dùng sức bắt được bả vai Vu Phù, nhíu chặt mi, ngữ khí áp lực tới cực điểm: “Tiểu Phù, em thu hồi lại những lời vừa rồi đi.”
Vu Phù cắn môi lắc đầu: “Anh biết tính tôi, không có chuyện tôi sẽ đổi ý.”
Người cha xưa nay ôn hòa hiền từ trong mắt Tư Dật, thư ký Tư cần chính thân thiết trong mắt cấp dưới, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ hình tượng, đôi mắt hồng lên thấp giọng gào rống: “Tại sao?”
“Tôi không muốn bị cô gái trẻ kia quấy rầy nữa, cô ta trẻ tuổi, có rất nhiều tinh lực làm loạn với tôi, nhưng mà tôi không có, chuyện công ty tôi đã kham không nổi rồi, tôi không có sức lực đi tranh với cô ta mấy cái chuyện chân ái hay không chân ái.”
“Anh đã giải thích với em rồi.” Tư Thanh Dương gắt gao nhìn vợ, “Chẳng phải lúc đấy em đã tin tưởng anh rồi sao? Cô ta không nên là lý do khiến chúng ta phải ở riêng.”
Vu Phù cắn môi, dùng sức hất tay chồng ra: “Cô ta quả thật chỉ là một trong các lý do, Tư Thanh Dương, anh cẩn thận ngẫm lại xem mấy năm nay rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ vây quanh anh? Anh gạt tôi thì cho rằng tôi thật sự không biết gì sao?”
Không khí áp lực tới cực điểm, phảng phất chỉ cần một tia lửa là có thể đốt cháy tất cả.
“Tư Thanh Dương, từ trước đến nay em vẫn luôn nghĩ rằng cho dù về sau em bảy tám chục tuổi, anh cũng sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn người phụ nữ khác một cái.” Vu Phù bỗng nhiên bình tĩnh lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót, “Chính là ngày đó cô gái Địch Linh kia tới tim em, nữ sinh viên tràn đầy sức sống thanh xuân, vừa mới sinh nhật tuổi hai mươi, trong mắt tràn đầy mong đợi với tương lai, nhưng còn em thì sao? Mấy năm nay, cho dù em có tỉ mỉ bảo dưỡng thế nào cũng căn bản không thể ngăn được dấu vết năm tháng trên gương mặt. Em liều mạng làm việc kiếm tiền, chỉ là vì có thể thu nhỏ khoảng cách với anh, nhưng anh càng bò càng cao, càng ngày càng loá mắt, thời gian trôi qua chỉ càng khiến anh thêm hấp dẫn phụ nữ, kiêu ngạo và tự tin của em đã bị anh đánh bại hoàn toàn, em không còn tin tưởng trong vài thập niên tiếp theo có thể tiếp tục đứng cùng một chỗ với anh nữa.”
“Anh chưa bao giờ muốn em làm những thứ đó vì anh.” Tư Thanh Dương giọng nói ấm ách giải thích.
“Vậy anh nói thật xem, nếu bây giờ em chỉ là một bà thím già mỗi ngày chờ anh về ăn cơm thì anh còn có thể nói ra lời này sao?” Mẹ Tư dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Em phát hiện tình yêu căn bản không đủ để chống đỡ cái nhà này của chúng ta, chúng ta càng ngày càng bận, càng ngày càng bỏ qua Tư Dật, chúng ta tự cho là vì cái nhà này trả giá rất nhiều, nhưng kết quả lại là thời gian dành cho gia đình còn không nhiều bằng thời gian đi xã giao bên ngoài, Tư Thanh Dương, sớm hay muộn có một ngày chúng ta sẽ chán ghét lẫn nhau, sẽ nhìn nhau không vừa mắt, anh coi như em tùy hứng mà đáp ứng với em lần này đi.”
“Anh không đồng ý. Quá khứ em tùy hứng thế nào cũng được, nhưng chuyện này anh tuyệt không nhân nhượng với em.”
“Tư Thanh Dương!”
“Tiểu Phù, lý do này của em quá gượng ép, nói cho anh biết, có phải là do chuyện ở công ty không?”
Ngữ khí của Vu Phù trong phút chốc có một tia hoảng loạn: “Không phải!”
“Anh mặc kệ có phải hay không.” Tư Thanh Dương cường ngạnh, “Trừ phi em không còn yêu anh, nếu không anh không chấp nhận bất cứ lý do nào để tách ra.”
Sau đó là một bầu không khí trầm mặc kéo dài.
Cuối cùng, giày cao gót đạp lên sàn nhà gỗ phát ra âm thanh chói tai, cửa phòng đàn bị mở ra, Vu Phù rời đi.
Ba Tư bỗng nhiên như rối gỗ bị chặt đứt dây, lập tức mất hết sức lực, phanh một tiếng dựa vào cạnh cửa.
Bà kiêu ngạo như vậy, thà rằng bỏ lại ông, cũng không muốn lưu lại một giọt nước mắt nào trong đoạn hôn nhân này.
Ông tháo cà vạt dùng sức ném ra ngoài.
Cà vạt bay đến bên chân dương cầm, ba Tư mơ hồ thấy phía dưới dương cầm xuất hiện một đôi dép lê.
Ngây người trong giây lát, áy náy và bất đắc dĩ bao phủ toàn thân ông.
Ngữ khí cực nhẹ: “Tư Dật, ra đây đi.”
Tầng cao nhất nhà họ Tư có một sân thượng nho nhỏ, dựng xung quanh là lan can và gạch đá, còn có cả một giàn nho.
Đêm hè, xuyên thấu qua giàn nho có thể thấy bầu trời đầy các ngôi sao, cũng có thể hóng được gió đêm lành lạnh.
Khi Tư Dật còn nhỏ rất thích ngồi trên giàn nho ngửa đầu đếm ngôi sao.
Ngôi sao đếm không hết thì cậu lại đếm quả nho, ba Tư trồng ra quả nho chua ơi là chua, cậu và mẹ không thích ăn, cho nên quả nho trở thành công cụ tập đếm của Tư Dật.
Không biết từ khi nào, giàn nho không còn nữa, trên sân thượng chỉ còn trụi lủi cái giàn không.
Cũng không biết từ khi nào, nơi này bị cả nhà bọn họ quên đi.
Mà nay cậu một lần nữa ngồi cùng ba dưới cái giàn, bầu trời vẫn đầy sao như cũ, gió đêm vẫn cứ thổi qua bên tai, nhưng cậu đã không còn hứng thú đếm sao nữa.
- --Đọc full tại
Ba Tư nhẹ nhàng cười, đặt một chau Coca ở trước mặt cậu: “Con là trẻ vị thành niên, còn chưa thể uống rượu, uống cái này đi.”
Tư Dật cầm lấy Coca, mở nắp chai dùng sức uống một ngụm, axit cacbonic nháy mắt bùng nổ trong dạ dày.
“Ba và mẹ rốt cuộc làm sao vậy ạ?”
Cậu gọn gàng dứt khoát hỏi ra.
Ba Tư thưởng thức ly rượu trong tay: “Nói thật, ba cũng không biết.”
Tư Dật nhíu mày: “Địch Linh mà mẹ nói rốt cuộc là ai?”
“Là một nữ sinh viên của học viện âm nhạc.” Ngữ khí của ba Tư bình đạm, “Năm ngoái có một buổi xã giao, không biết là ai đưa đến mấy nữ sinh viên, cô ta là một trong số đó.”
Tư Dật không che dấu chán ghét trong mắt, ngữ khí lạnh lẽo: “Mỗi lần ba đi xã giao đều có sinh viên sao?”
Ba Tư dường như không nghe ra cảm xúc của cậu, nhàn nhạt giải thích: “Có đôi khi, con không tham dự, không có nghĩa là có thể ngăn cản người khác không tham dự, ba tập mãi thành quen, không để ý tới, ai ngờ chỉ một chút không để ý tới lại cho cô ta có cơ hội quấy rầy đến mẹ con.”
“Ba với cô ta thật sự không có gì sao?” ---Đọc full tại
“Lúc ấy cô ta kính ba hai ly, sau đó xã giao kết thúc, khi ba với lão Lý đi đến bãi đỗ xe thì thấy cô ta ngồi xổm ven đường, mấy nữ sinh viên đi cùng cô ta đã đi theo những người khác rồi, nên ba để cho lão Lý đưa cô ta về nhà.”
“Vậy sao cô ta tìm được mẹ?”
“Mới đầu không biết là cô ta từ ai lấy được số điện thoại cá nhân của ba, sau khi ba cự tuyệt thì cho rằng chuyện này như vậy là qua, sau này ba mới biết là cô ta đi quấy rầy mẹ con.”
“Vậy sao cô ta có số điện thoại của mẹ con?”
Ba Tư nhíu mày: “Cho dù ba có đi trên băng mỏng thế nào cũng không chịu nổi có người ở phía sau làm trò.”
Thư ký thành ủy quy tắc ngầm nữ sinh viên, chỉ là truyền ra đi đã đủ màu hồng phấn, huống chi nếu chuyện này thật sự xảy ra.
Trong khoảnh khắc này Tư Dật từ đáy lòng chán ghét mấy trò xiếc chốn quan trường.
“Ba có giải thích với mẹ không?”
“Giải thích, ba cho rằng sự tình đã được giải quyết, thẳng đến hôm nay mẹ con nói với ba những lời như vậy, ba mới biết được chỉ là mình ba đơn phương cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết mà thôi.”
Tư Dật đại khái hiểu được vấn đề, nhẹ giọng hỏi: “Ba à, hai người thật sự đã nghiêm trọng đến mức này sao?”
“Ba không biết.” Ba Tư cười khổ, “Có lẽ là tự tin từ trước đến nay của ba đã xúc phạm đến mẹ con.” ---Đọc full tại
Bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên trong cùng một đại viện, ông nhìn vợ mình lớn lên từng ngày, nhìn cô từ một cô bé tập tễnh học đi đến trưởng thành thành một thiếu nữ như hoa đậu khấu, Tư Thanh Dương tự tin cảm thấy tình yêu thanh mai trúc mã như vậy có thể đủ để cho bọn họ hạnh phúc trải qua cả đời này.
Lúc ấy niên thiếu, chỉ có tiếng ve sầu inh ỏi mùa hè, khoai lang nướng nỏng hổi mùa đông, chỉ có váy trắng cùng giày xăng đan, cả người lấm lem bùn đất và tiếng nói cười vô tư lự.
Vài thập niên qua đi, mùa hè năm đó sẽ không quay trở lại, bọn họ trưởng thành, kết hôn, lưng đeo trách nhiệm và nỗi chua xót của người trưởng thành, tình yêu không hề ngọt ngào giống như trong mộng, ngoại trừ một chút ngọt ngào của hôn nhân thì còn lại đều là củi gạo mắm muối, công việc và gia đình.
Ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng bởi vì còn có tình yêu cho nên dù mệt mỏi cũng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Nào biết, hóa ra tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy cũng sẽ bị cuộc sống hôn nhân dần dần đánh bại.
Vu Phù là người kiêu ngạo biết bao nhiêu, bởi vì không muốn thân phận cách xa với chồng mới lựa chọn một mình gây dựng sự nghiệp, lại cũng bởi vì cái này mà trong cuộc sống dần nổi lên khoảng cách với chồng.
Kết hôn trước, cho rằng hôn nhân chỉ cần có tình yêu, sau khi kết hôn mới phát hiện hôn nhân là cần phải kinh doanh.
Bọn họ không phải thánh nhân, nên không thể có chuyện sớm sớm chiều chiều ở chung mà còn có thể duy trì tâm cảnh ‘cùng nhau cắt ngọn nến dưới khung cửa sổ phía tây’.
(Cùng nhau cắt ngọn nến dưới khung cửa sổ phía tây: Nhà thơ về quê thủ thỉ với vợ dưới khung cửa sổ, ân tình bấy lâu nay thức trắng đêm để nến kết thành nhị hoa. Họ đã cắt bỏ nhị hoa, nhưng vẫn còn tình yêu và niềm vui vô bờ bến sau khi đoàn tụ.)
“Tư Dật, ba vẫn luôn cho rằng khi con người càng có tuổi thì phương diện tình cảm cũng càng thành thục.” Ba Tư khe khẽ thở dài, “Nhưng ba phát hiện suy nghĩ này sai rồi, con người là động vật cảm tính, không cần dạy cũng biết yêu người khác, nhưng mà yêu như thế nào lại không phải làm một giấc mộng là có thể học được.”
“Ba và mẹ con yêu nhau nhiều năm như vậy vẫn không đủ thành thục, cho nên khi có mâu thuẫn, suy nghĩ đầu tiên lại không phải là giải quyết mâu thuẫn này, mà là làm thế nào để đối phương nhận thua trong trận chiến tranh lạnh này, làm thế nào để đối phương biểu hiện ra một tia mềm yếu, làm đối phương ý thức được bản thân mình mới là người yêu nhiều hơn.”
“Khi cô gái kia vừa xuất hiện, ba không ngay lập tức làm sáng tỏ hiểu lầm mà là muốn nhìn thấy dáng vẻ của mẹ con vì nó mà tức giận, cho đến khi ba khiến mẹ con thương tâm mới ra mặt giải thích, nhưng mà lúc đó thì tổn thương đã tạo thành.” ---Đọc full tại
“Lúc trước khi ba và mẹ con kết hôn thì bà nội con là người phản đối, bà nói ba và mẹ con quá giống nhau, đều là kiêu ngạo, quật cường, cho nên một khi cãi nhau sẽ càng khó hòa hảo hơn những cặp vợ chồng khác, lúc ấy ba và mẹ con đều không tin, hiện tại nghĩ đến, quả nhiên không nghe lời người già là có hại trước mắt.”
Tư Dật trước nay không nghĩ tới ba sẽ nói với cậu nhiều như vậy.
Từ lúc còn nhỏ một khắc kia, khoảng cách giữa cậu và ba càng ngày càng xa, cho dù ba vẫn là người cha cao lớn trong lòng cậu, nhưng không bao giờ còn là người cha cõng cậu chơi cưỡi ngựa nữa rồi.
Cậu biết, ba cần phải nói hết, ông rất muốn nói hết ra tất cả.
Bởi vậy, Tư Dật thành đối tượng duy nhất ông có thể thổ lộ ra buồn rầu mấy năm nay.
Ông buông xuống toàn bộ kiêu ngạo của một người làm cha. ---Đọc full tại
Tư Dật nhẹ giọng hỏi: “Vậy nếu trở lại năm đó, ba có kết hôn với mẹ nữa không?”
Ba Tư gần như không có chút do dự: “Có chứ, chỉ là ba sẽ không kiêu ngạo như vậy nữa, bất kể là ba hay mẹ con, chúng ta chỉ cần thoáng nhượng bộ một chút thì quan hệ của ba mẹ sẽ không rơi xuống tình trạng này.”
“Đáng giá sao?”
“Đáng giá.” Ba Tư ngửa đầu, xuyên thấu qua giàn nho nhìn về phía không trung, “Vì người mình yêu, bỏ đi một chút kiêu ngạo như vậy thì có đáng gì? Tình cảm sẽ không chịu nổi khảo nghiệm hay thăm dò, chỉ cần điểm mấu chốt vẫn còn thì thật ra nhượng bộ cũng không có mất mặt đến vậy.”
Tư Dật không nhịn được mà hỏi: “Vậy ba với mẹ…”
Ba Tư biết cậu muốn hỏi cái gì, nhưng thật đáng tiếc, ông cũng không thể đưa ra một đáp án.
“Không muốn tách ra chỉ là ý tưởng đơn phương của một mình ba, nếu mẹ con thật sự kiên trì thì ba sẽ tôn trọng.”
Nếu cô ấy thật sự mệt mỏi, thì trói buộc cô cũng sẽ chỉ làm đoạn hôn nhân này chui vào ngõ cụt.
Tư Dật cúi đầu suy tư.
Ba Tư bỗng nhiên cười: “Ba suy nghĩ lâu như vậy mới ngộ ra đạo lý, hôm nay cứ như vậy nói hết cho con, về sau gặp được cô gái mà mình thích thì đừng có đi đường vòng giống ba.”
Tư Dật tức khắc có chút chột dạ: “Con sẽ không đâu.”
“Ba thấy con tám phần là sẽ như thế.” Ba Tư nhướng mày, “Con với ba, với lại mẹ con, quả thực là giống nhau như đúc.”
“Xì.” Tư Dật bĩu môi.
“Con với cô bé kia vẫn tốt chứ?” Ba Tư đột nhiên hỏi.
Tư Dật giả ngu: “Hả? Cái gì cơ?”
“Đừng giả vờ.” Ba Tư cười khẽ, “Ba lại không phản đối con yêu đương, con che giấu làm cái gì?”
“Không giấu.” Tư Dật lẩm bẩm nói.
“Cô bé kia cũng rất giống con.” Ba Tư lại uống một ngụm rượu, “Nếu các con cãi nhau, con có thể thử suy nghĩ một chút, có lẽ cô bé đó cũng đang mâu thuẫn giống con, chỉ chờ đối phương mở miệng trước.”
Tư Dật phục: “Ba, ba là thầy bói à?”
“Thật sự đang cãi nhau à?” Ba Tư có chút kinh ngạc, “Ha ha ha, xem ra bất luận thời đại nào thì phương thức giận dỗi của mấy bạn nhỏ cũng giống nhau nhỉ.”
“Dông dài.”
Ba Tư không tức giận, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại cảm nhận buổi đêm yên tĩnh này.
“Con trai, cảm ơn con nguyện ý nghe ba nói nhiều như vậy.”
Đối mặt với ba tự nhiên nói lời cảm ơn, Tư Dật cảm thấy cả người không được tự nhiên: “Hai ta có phải người lạ đâu mà.”
Ba Tư không nhịn được bật cười.
Con ông, quả thật là giống ông như đúc.
Tư Dật còn đang trong giai đoạn phát triển cơ thể nên không thể ngủ quá muộn, uống xong chai Coca, ba Tư đuổi cậu xuống lầu đi ngủ.
“Ba, ba không ngủ sao?”
Khóe môi ba Tư nhếch lên: “Khó có được hôm uống rượu một mình, ba muốn ngồi thêm lát nữa.”
Sau khi Tư Dật rời đi, ba Tư thở dài một hơi, bỏ chén rượu, ngửa đầu uống sạch bình rượu.
Vị rượu cay xè đâm vào cổ họng, ông than thở một tiếng, không biết là phiền muộn hay là thỏa mãn.
Ba Tư dùng ngón tay lau đi vệt rượu bên môi.
Lau được rượu nhưng lại không lau hết được chua xót.
Áo sơmi hơi nhăn, ánh mắt tan rã, cổ tay áo trắng tinh dính màu rượu, người đàn ông trước nay luôn duy trì ôn hòa nho nhã cuối cùng cũng dỡ xuống mặt nạ mình chưa từng tháo ra.
Giờ khắc này ông không phải thư ký khắc kỷ cần chính được nhân dân kính ngưỡng, mà chỉ là một người đàn ông thất bại trong hôn nhân.
Ông ngửa đầu giơ tay che đôi mắt, màn đêm đầy sao trước mắt bị bóng tối hoàn toàn che phủ.
Trên bàn tiệc uống không ít rượu, nhưng chỉ có lúc này là say nhất, không có những nịnh hót lá phải lá trái, rượu cũng chỉ là công cụ khiến người ta say mà thôi.
Cô gái mặc váy trắng giống như đóa hoa sơn chi của ông đã không thấy nữa.
Ông biết lý do cô rời đi, nhưng mà ông không giữ cô lại được.
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, Thanh Dương ca ca, Tiểu Phù muội muội khi đó, giờ đã làm cha mẹ, đã công thành danh toại, đã nhiễm thị phi, và đã không như mong muốn.
Rượu làm người say, thời gian lại khiến người thanh tỉnh.
Không biết cứ như vậy bao lâu, cuối cùng ông cầm lấy di động.
“Tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp đi, để cô ta hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Thanh Hà đi.”
Khổ sở và quyến luyến trong mắt đã biến mất không thấy, ông tàn nhẫn và quyết tuyệt, cứ như vậy dễ dàng quyết định tương lai một người.
Tư Dật trải qua đầu gối chạm nhau tâm sự cả đêm với ba xong thì hiện giờ mất ngủ.
Cậu rúc trong chăn trằn trọc mãi nhưng không ngủ được.
Cậu lấy di động, mở cái app lâu rồi không đụng đến.
A, tác giả kia lại có chương mới.
Cậu không click mở đọc truyện mà đọc bình luận trước.
Cốt truyện dường như đã phát triển đến cao trào, người đọc đều kêu sảng.
【 Nam chính đã cho chúng ta biết thế nào gọi là truy thê hỏa táng tràng 】
【 Aa a a quá là hả giận! Đại đại tiếp tục ngược đừng có ngừng! 】
【 Ngược không đủ! Ai bảo hắn ta bỏ rơi nữ chủ thân cận nữ thứ! Xứng đáng bị ngược! 】
【 A a a a a a a đáng đời anh giận dỗi không để ý đến vợ mình! Biết sai rồi chứ! 】
Nhóm độc giả nữa này thật là đáng sợ.
Tư Dật nhấn vào mục lục đọc chương mới nhất.
Càng xem càng hoảng, càng xem càng cảm thấy hành trình tìm đường chết của nam chính này rất giống mình.
Cho nên Nhĩ Đóa cũng nghĩ giống như những nữ độc giả này?
Ôm một trái tim lo sợ bất an, Tư Dật rốt cuộc đã ngủ.
Thứ hai đi học, Tư Dật dựa theo lời Lâm Vĩ Nguyệt, tới phòng đàn tầng hai của tòa nhà âm nhạc trong trường.
Cậu xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong.
Cố Dật Nhĩ đứng ở giữa phòng đàn, đang nhìn bản nhạc kéo đàn violin.
Cuối cùng cậu đã biết, hóa ra Nhĩ Đóa học violin.
Sau đó, cậu lại thấy được thằng nhãi Nhạc Trạch Mính kia, à, hóa ra là học sáo.
Hừ, dương cầm với đàn violon mới là tuyệt phối, “Quốc vương” và “Hoàng hậu”, trời sinh một đôi, duyên trời tác hợp, ống sáo là cái lông chim gì.
Bọn họ dường như diễn tấu xong rồi, Tư Dật hận không thể dán cả khuôn mặt lên trên để nhìn rõ từng động tác.
Cố Dật Nhĩ chạy đến một bên, cầm một chai nước đưa cho Nhạc Trạch Mính.
Ngược đau gan.