“Dật ca, Dật ca?” Khuôn mặt to tướng của Nhị Canh dí đến sát màn hình gọi vài tiếng, “Sao không có phản ứng gì vậy? Đơ rồi à?”
Tư Dật phục hồi tinh thần lại, ngữ khí nhàn nhạt: “Vừa bị đơ.”
“Ò, anh có thể suy xét một chút về cái em vừa nói.” Nhị Canh khôi phục lại sự cợt nhả, “Dật ca anh cũng mười tám rồi, là lúc để trở thành một người đàn ông chân chính.”
Tư Dật liếc cậu ta một cái: “Cậu không phải?”
“Anh thân thể khỏe mạnh vô bệnh vô tai so đo với em làm gì? Người nửa chân đã bước vào quan tài như em đến đâu hay đến đó thôi.”
Tư Dật nhíu mày: “Học muội còn ở bên cạnh cậu không?”
Nhị Canh nhếch môi: “Em ấy với Lâm Vĩ Nguyệt vừa mới ra ngoài đi WC, trong phòng bệnh chỉ có một mình em thôi.”
“Một mình cũng không thể nói hươu nói vượn.” Tư Dật dừng một chút, trêu chọc ngược lại, “Nếu không tôi sẽ hoài nghi cậu bị bệnh nam khoa.”
Nhị Canh sửng sốt, oa oa kêu to: “Em rất bình thường!”
“Vì hạnh phúc của bản thân, cậu vẫn là nên định kỳ đi nam khoa kiểm tra một chút đi.” Đuôi lông mày của Tư Dật hơi nhếch lên, ngữ khí nhạt nhẽo, “Miễn cho bộ phận nào đó thoái hóa.”
“Dật ca anh thay đổi rồi!” Nhị Canh chỉ vào màn hình trừng anh, “Ngày xưa anh rất ngây thơ!”
Tư Dật chớp mắt: “Tôi là nghĩ cho cậu và học muội thôi.”
“Em còn lâu mới bắt nạt Tử Tụ.” Nhị Canh hừ một tiếng, “Em ấy xứng đáng với người tốt hơn.”
Câu sau như là vô tình, cứ như vậy nhẹ nhàng nói ra miệng.
Ánh mắt Tư Dật căng thẳng: “Nhĩ Canh Lục, cậu đang trù mình chết sao?”
Nhị Canh dường như cũng ý thức được mình vừa nói gì, cậu vuốt cái mũi pha trò: “Học muội sống lâu trăm tuổi, ở bên cạnh em quá tội.”
“Cậu cũng có thể sống lâu trăm tuổi.”
Nhị Canh xua xua tay: “Đã biết đã biết, em chờ anh trở về, cúp đây, bác sĩ sắp tới kiểm tra phòng rồi.”
Cậu nói xong câu đó, cũng không biết có phải chột dạ hay không mà lần đầu chủ động cúp máy.
Cũng không biết mình có thể sống đến ngày Dật ca trở thành bác sĩ không.
Thật sự rất nhớ anh ấy.
Trước kia cứ cảm thấy tình cảm giữa các nữ sinh dính lấy nhau rất làm ra vẻ, đi WC cũng phải tay cầm tay cùng đi, bây giờ nghĩ lại thì giữa nam sinh với nhau thật ra cũng làm ra vẻ lắm.
Chỉ là họ đem tình cảm giấu sau sự tùy tiện, không phô trương, nhưng lại rất mãnh liệt.
Kiếp này có rượu phụng bồi, không rượu cũng không sao, có phong có nguyệt, có bạn bầu bạn.
“Anh gọi xong rồi à?”
Du Tử Tụ vừa bước vào đã thấy Nhị Canh nằm trên giường ngây ngốc.
“Ừ, gọi xong rồi.” Nhị Canh đưa điện thoại di động trả lại cho cô, lại hỏi, “Sắp sinh nhật Dật tỷ, hai người nghĩ được tặng gì cho chị ấy chưa?”
“Em nghĩ được rồi, chị Vĩ Nguyệt còn đang suy nghĩ, nếu không phải Bắc Kinh thật sự quá xa mà em còn phải đi học thì em có thể trực tiếp đến ăn sinh nhật với chị ấy.” Du Tử Tụ mất mát thở dài.
“Có rảnh cũng đừng qua đó, quấy rầy hứng thú của tiểu tình lữ nhà người ta.”
Lâm Vĩ Nguyệt mỉm cười: “Hai người bọn họ hình như tiến triển rất thuận lợi.”
“Còn không phải sao, Lục Gia tiểu tử kia nói với tớ, hai người bọn họ quả thực cực kỳ khoe mẽ.” Nhị Canh ngồi dậy, ngữ khí thần bí, “Lúc hội học sinh trường bọn họ phỏng vấn, hai người đoán xem Dật ca giới thiệu mình như thế nào? Em là Tư Dật, Tư trong Tư Pháp, Dật trong Cố Dật Nhĩ, ôi mẹ ơi đau răng!” Nói xong thì khoa trương che kín hàm răng mình.
Hai nữ sinh đều bật cười.
“Lâm Vĩ Nguyệt, nếu chương trình học của cậu không bận lắm thì đi Bắc Kinh đi.” Nhị Canh đề nghị.
Lâm Vĩ Nguyệt có chút tiếc nuối lắc đầu: “Sắp tới trung tâm tin tức nhận một dự án, tớ phải theo các đàn anh đàn chị đến đài truyền hình.”
Nhị Canh có chút kinh ngạc: “Năm nhất đã đi theo thực tập? Sớm thế.”
“Tớ muốn độc lập sớm một chút.” Lâm Vĩ Nguyệt thẹn thùng cười, “Ở đó chạy vặt, một tháng cũng sẽ phát chút trợ cấp.”
“Ừ hen, tớ quên mất, cậu vẫn luôn rất độc lập.” Nhị Canh ôm ngực, có chút ý vị thuyết giáo, “Nhưng cậu cũng đừng khiến mình quá mệt mỏi, lúc nên nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi, ví dụ như yêu đương chẳng hạn.”
Lâm Vĩ Nguyệt thoáng cứng lại, bật cười: “Đến đâu hay đến đó.”
“Cậu lớn lên đáng yêu như vậy còn sợ không có nam sinh theo đuổi sao? Phó Thanh Từ khối băng dầu muối không ăn như thế mà hình như cũng rất để ý đến cậu.” Nói tới đây, Nhị Canh lại bất mãn đấm giường, “Tớ là lực bất tòng tâm mới không đi Bắc Kinh, cậu là vì ở bên cạnh người nhà, còn Phó Thanh Từ mới là cái tên không giữ lời nhất, không rên một tiếng đã chạy, đến ảnh tốt nghiệp cũng không tới chụp!”
Lúc lớp chụp ảnh tốt nghiệp, học sinh lại chỉ có người xuất hiện.
Nhưng chủ nhiệm lớp nói, phải để lại vị trí cho người không tới, cho dù cậu ấy đến nơi nào cũng vĩnh viễn là một phần tử của lớp , cho nên trên ảnh tốt nghiệp, cả đám học sinh chen chúc bên nhau lại chỉ duy nhất một vị trí trống không.
Một chỗ trống kia là để lại cho Phó Thanh Từ.
“Chờ tên tiểu tử đó trở lại, tớ nhất định phải dạy dỗ cậu ta một trận.” Nhị Canh phẫn uất nói.
“Cậu ấy sẽ trở về sao?” Lâm Vĩ Nguyệt đột nhiên hỏi.
Nhị Canh trầm mặc.
Thật ra bọn họ đều không chắc chắn liệu Phó Thanh Từ có còn trở về nữa hay không.
Bọn họ thậm chí không biết, cậu là ở bên kia Thái Bình Dương, hay là chỉ cách bọn họ trong gang tấc mà không chịu lộ diện.
Lâm Vĩ Nguyệt vốn đã đem cái tên này bỏ vào sâu trong một góc thật lâu.
Khi Nhị Canh lại lần nữa nhắc tới thì cô mới phát hiện mình vẫn nhớ rất rõ ràng.
Sau khi tạm biệt Nhị Canh và Tử Tụ, một mình Lâm Vĩ Nguyệt ra khỏi bệnh viện.
Cô ngồi trên xe buýt, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, cô lấy tai nghe chuẩn bị nghe nhạc để tống cổ thời gian.
Nhạc còn chưa kịp chạy thì một loạt tiếng chuông dồn dập vang lên dọa cô một trận.
“Dật Nhĩ.” Giọng nói của Lâm Vĩ Nguyệt nhẹ nhàng, “Nghĩ như thế nào mà lại gọi cho tớ vậy?”
“Vẫn luôn muốn gọi cho cậu nhưng dạo này bận quá, khó khăn lắm mới có một hôm rảnh.” Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ mang ý cười, “Cậu đang làm gì thế?”
Lâm Vĩ Nguyệt nhìn biển quảng cáo chậm rãi lướt qua bên ngoài cửa sổ: “Tớ vừa mới đến bệnh viện thăm Nhị Canh, bây giờ đang định về trường học.”
“Nhị Canh thế nào rồi?”
Lâm Vĩ Nguyệt không tự chủ gật đầu: “Cậu ấy rất tốt, rất có tinh thần, còn có học muội ở bên cạnh cậu ấy.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Dật Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi cô, “Cậu thì sao?”
“Tớ cũng rất tốt.” Hai tay Lâm Vĩ Nguyệt giao nhau, tựa lưng vào ghế ngồi, thần thái nhẹ nhàng, “Cuộc sống trải qua rất phong phú, quan hệ với bạn cùng phòng cũng không tồi.”
“Có chuyện gì mới không?”
Lâm Vĩ Nguyệt nghĩ nghĩ, cười nói: “Tớ kể cậu nghe, chủ nhiệm lớp tớ siêu cấp đẹp trai, còn hot hơn nam thần khoa bọn tớ, nếu không phải thầy ấy đã kết hôn thì có lẽ sẽ có rất nhiều người theo đuổi.”
“Đẹp trai đến mức nào? Nghe cậu nói khoa trương chưa kìa.” Cố Dật Nhĩ không khỏi bật cười.
“Mang mắt kính, làn da rất trắng, rất văn nhã.” Lâm Vĩ Nguyệt nhớ lại rồi miêu tả đơn giản, “Tớ đã nhìn thấy vợ với con gái thầy, cả nhà bọn họ đều rất đẹp, mỗi lần con gái thầy đến trường thì mọi người đều tranh nhau bế bé ấy.”
Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng lặp lại: “Mang mắt kính, làn da rất trắng……”
Giọng của cô có chút muốn nói lại thôi.
Lâm Vĩ Nguyệt biết vì sao cô lại do dự, giải thích: “Thầy Từ và Phó Thanh Từ một chút cũng không giống nhau, tính cách của thầy ấy rất ôn nhu, thường xuyên cười.”
Giải thích xong những lời này, cô phát hiện mình như đang vẽ rắn thêm chân.
Thật ra Phó Thanh Từ cũng rất dịu dàng, lúc cậu ấy cười rộ lên cũng rất đẹp.
Cố Dật Nhĩ hỏi: “Thầy Từ? Có phải thầy ấy tốt nghiệp từ Tứ Trung không?”
“Sao cậu biết?”
“Kỷ niệm ngày thành lập trường tớ gặp qua rồi, còn gặp cả vợ thầy ấy, không nghĩ tới thấy ấy đã có con rồi.”
Lâm Vĩ Nguyệt lại bổ sung: “Chờ cậu nghỉ đông về nhà, có cơ hội thì tới Thanh đại xong tớ đưa cậu đi gặp thầy ấy.”
“Được, còn có chuyện gì hay không?” Cố Dật Nhĩ cũng không hề hỏi nhiều.
Đề tài này cứ như vậy nhẹ nhàng bị lướt qua.
Xe buýt vững vàng chạy trên mặt đường, đi đi dừng dừng, tới tới lui lui không ít người đi đường, Lâm Vĩ Nguyệt dựa vào cửa sổ, một bên thưởng thức cảnh sắc không ngừng biến hóa bên ngoài cửa sổ, một bên kể với Cố Dật Nhĩ cuộc sống đại học của mình qua di động.
“Dật Nhĩ, tớ cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá nhanh.” Lâm Vĩ Nguyệt nhẹ giọng nói, “Dường như ngày hôm qua còn ở phòng học làm bài tập, hôm nay đã là sinh viên.”
Cố Dật Nhĩ cười nói: “Chẳng những nhanh, hơn nữa còn một đi không trở lại, lúc ở trường học chỉ muốn nhanh nhanh tốt nghiệp, thật vất vả đến khi tốt nghiệp, không có thi cử, không có bài tập chồng chất thì lại bắt đầu hoài niệm.”
“Đúng vậy.” Lâm Vĩ Nguyệt thở dài, “Người chính là như vậy, cứ luôn hoài niệm những thứ đã qua đi.”
“Vĩ Nguyệt, đừng luôn nhìn về phía sau, hãy nhìn về phía trước đi.” Cố Dật Nhĩ do dự một lát, vẫn là nói ra, “Bất kể là người hay những việc đã qua.”
“Được.” Cô đáp.
Bọn họ đã trưởng thành.
Cho dù có gặp lại được cậu ấy hay không, chỉ nguyện cậu ấy hết thảy đều bình an.
“Dật Nhĩ, sinh nhật cậu muốn quà gì?” Bỏ qua câu chuyện nặng nề, ngữ khí của cô lại khôi phục sự nhẹ nhàng.
Cố Dật Nhĩ trầm mặc trong chốc lát mới cười nói: “Cậu quay một video ngắn cho tớ đi.”
“Quay nội dung gì?”
“Cười.” Giọng nói của Cố Dật Nhĩ tựa như suối nước róc rách chảy qua, lại mang theo chút thanh thúy của tiếng ngọc bội, “Tớ muốn cậu cười vui vẻ giống như Lâm Vĩ Nguyệt năm mười lăm tuổi.”
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ dịu dàng dừng lại trên người cô.
“Được.” Cô lại đáp lại một lần nữa.
Sinh nhật tuổi của Cố Dật Nhĩ tới đúng hạn.
Cô dậy thật sớm, ngồi trước bàn đối diện với một mả đồ trang điểm mà không biết làm sao.
Nhất thời xúc động mua nhiều như vậy, kết quả căn bản là không biết bắt đầu từ đâu.
Từ Dĩnh híp mắt từ trên giường bò xuống thì thấy Cố Dật Nhĩ an tĩnh ngồi ngay ngắn trước bàn, một đầu tóc dài rối tung nhìn cực kỳ quỷ dị.
Nửa đêm giờ hôm qua phòng ngủ các cô còn thổi nến, bốn người chơi đến tận ba giờ sáng mới ngủ, định ngày hôm nay tiếp tục chúc mừng sinh nhật, nào ngờ thọ tinh hôm nay lại dậy sớm thế này.
“Thọ tinh, tinh thần của cậu hôm nay tốt thế.” Từ Dĩnh tấm tắc bảo lạ, “Giờ mới bảy giờ đấy.”
“Tớ đang nghiên cứu mấy thứ này.” Cố Dật Nhĩ chỉ chỉ mấy thứ tứ tung ngang dọc trên bàn.
“Này là cái gì?” Từ Dĩnh đi tới cầm từng cái từng cái lên xem, dần dần âm điệu bắt đầu không thích hợp, “Cậu, cậu đi cướp cửa hàng à?”
“Tớ muốn trang điểm nên tùy tiện mua vài thứ trên mạng, hàng tới lâu rồi, chỉ là hôm nay mới lấy ra mà thôi.”
Từ Dĩnh há to miệng, thần sắc phức tạp: “Cậu đây là tùy tiện mua sao? Cố phú bà?”
“Tớ hỏi bạn gái của anh trai tớ, chị ấy đề cử cho tớ.”
“Chị dâu cậu? Nói, chị dâu cậu đang làm gì? Trong nhà khai thác mỏ à?” Từ Dĩnh ép hỏi.
(Khai thác mỏ: ngôn ngữ mạng, ý chỉ nhà rất giàu)
Cố Dật Nhĩ nghĩ nghĩ, tiểu hoa đán hạng nhất một năm thu nhập là rất cao, cô gật gật đầu.
“Phú bà cầu bao dưỡng.” Từ Dĩnh đột nhiên ôm chặt đầu Cố Dật Nhĩ, đặt ở trong lồng ngực dùng sức xoa xoa mặt cô, “Tớ bình dân đời này ngoại trừ ở cửa hàng thì chưa thấy nhiều hàng cao cấp thế này bao giờ.”
“Ok ok, nhưng cậu có thể buông tớ ra được không, tớ sắp tắt thở rồi.” Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ cánh tay cô.
Từ Dĩnh lập tức buông cô ra, lại bò lên cầu thang gọi hai người kia dậy: “Mau dậy đi! Thọ tinh cần chúng ta trợ giúp!”
Hai người kia híp mắt ngồi dậy: “Giúp gì thế?”
“Trang điểm cho thọ tinh.”
“Trang điểm?” Nhị tỷ duỗi người, “Cố Dật Nhĩ cậu ta không trang điểm đã là hoa khôi rồi, chừa chút đường sống cho chúng ta đi.”
Tứ muội phụ họa: “Mỹ nhân thiên nhiên, trang điểm quá tục, để tớ ngủ tiếp đi.”
“Cố phú bà vì trang điểm mà mua một đống lớn đồ trang điểm về, không thể nào để lãng phí được chứ?”
Hai bạn cùng phòng còn đang buồn ngủ mắt nhập nhèm nháy mắt mở to hai mắt: “Một đống lớn là nhiều hay ít?”
“Một bàn, các cậu xuống dưới mà xem.”
Ba bạn cùng phòng rửa mặt xong thì vây quanh Cố Dật Nhĩ.
“Dật Nhĩ, có phải cậu không có chỗ nào tiêu tiền không? Nếu cậu không có chỗ nào tiêu có thể mời bọn tớ ăn cơm, tớ đã chán ngấy lẩu chua cay của Nông Viên rồi.” Nhị tỷ cầm một lọ kem nền còn chưa được mở hộp, “Chỉ một lọ kem nền nho nhỏ này đã tệ, đủ mấy nồi lẩu chua cay rồi.”
“Còn có hộp phấn Chantecaille này nữa, hơn tệ, chủ nghĩa tư bản vạn ác.”
Cố Dật Nhĩ chống cằm, im lặng không lên tiếng.
“Tiêu tiền của mình, mua đồ trang điểm đắt nhất.”
Tuyên Ngôn Độc Lập của phụ nữ thế kỷ , được phát ra từ miệng Chử Úy.
Từ Dĩnh có chút không hạ thủ được: “Tớ cũng không phải là người trang điểm chuyên nghiệp, lỡ làm hỏng thì sao?”
Nhị tỷ cầm cọ: “Cậu không nghe à? Chỉ cần có nét, tùy tiện cũng đẹp.”
Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu cười: “Các cậu cứ làm đi, cùng lắm thì đi rửa mặt.”
Rửa mặt một cái là mất hơn tệ, kiềm chế chút đi.
Ba người vây quanh cô mân mê ước chừng hơn một giờ mới trang điểm xong.
Vốn dĩ Cố Dật Nhĩ cũng không thuộc kiểu diện mạo diễm lệ, lúc ấy vừa mới khai giảng, đàn anh chân trước đưa cô đến phòng ngủ mang hành lý đến lầu năm, chân sau đã lên diễn đàn hô to “Đù mé, khoa tài chính chúng ta năm nay có một học muội nhìn như tiên nữ”, khiến mấy lão bánh quẩy chơi game trong diễn đàn vội vàng chạy ra sôi nổi dò hỏi xem rốt cuộc trông như thế nào.
“Tôi không nói rõ được, ngũ quan khí chất tiên lắm, nhìn vừa văn tĩnh lại dịu dàng, mặc một cái váy trắng, tóc đen dài thẳng, dự đoán là hoa khôi.”
Cứ như vậy, Cố Dật Nhĩ thành công chứng thực bảo tọa hoa khôi.
Nhưng bây giờ, Từ Dĩnh nhìn đôi mắt của cô ấy, lông mi vốn rất dài đuôi mắt hơi cong lên, sau khi vẽ mắt càng thêm có vẻ vũ mị đa tình, trần trụi biến tiên nữ thành hồ ly tinh.
Tứ muội lại tô son môi đỏ cho cô.
Cả đám chết đứng.
Cố Dật Nhĩ nhướng mày: “Làm sao vậy?”
Ba bạn cùng phòng nuốt nuốt nước miếng, giọng nói sợ hãi: “Nữ vương, thiếu tiểu đệ không?”
Cố Dật Nhĩ ngẩn người một chút, cười: “Không cần.”
“Mau lau đi mau lau đi, ác quá.” Từ Dĩnh xua tay.
Cố Dật Nhĩ xuyên qua gương thấy được bộ dáng hiện tại của mình, cô rất vừa lòng: “Đẹp lắm.”
“Tạo hình của cậu là tiên nữ không phải là tổng tài bá đạo, ok?” Từ Dĩnh đưa cho cô một tờ giấy tẩy trang, “Dọa đến Tư Dật thì không hay đâu.”
Cô gái trong gương nhẹ nhàng cười cười, mãn nhãn phong tình.
Bọn họ lại trang điểm lại cho cô, lúc này dùng những màu tương đối thiếu nữ, cuối cùng vẫn là Cố tiên nữ trước kia.
“Tuy nói tóc thẳng cũng không tồi nhưng ngẫu nhiên cũng phải thay đổi phong cách.” Từ Dĩnh vuốt cằm đánh giá Cố Dật Nhĩ.
Nhị tỷ gật đầu: “Nếu không thì uốn tóc đi?”
“Đúng đúng đúng, làm sóng to.” Tứ muội phụ họa, “Nhất định sẽ là một phong vị khác.”
Kết quả lại hai mươi phút trôi qua, Cố Dật Nhĩ hoàn toàn rực rỡ hẳn lên.
Cả người nhìn trưởng thành hơn nhiều.
Từ Dĩnh chọn cho cô một cái váy, váy đỏ xứng mỹ nhân, Cố Dật Nhĩ có chút không quen kéo kéo góc váy, hỏi: “Thế nào?”
“Đẹp! Vừa đẹp vừa tiên vừa khiêu gợi!”
Khi bốn người chuẩn bị xong định ra cửa thì Tư Dật vừa vặn gọi tới.
Hai phòng ngủ đã hẹn nhau trưa nay cùng nhau ăn cơm chúc mừng sinh nhật Cố Dật Nhĩ, tới buổi tối thì để cô và Tư Dật trải qua thế giới hai người.
Lúc Cố Dật Nhĩ xuống lầu có không ít nữ sinh dừng chân lại ngắm cô.
Đến khi ra khỏi ký túc xá, Tư Dật đứng ở dưới lầu, một tay cắm túi dựa vào thân cây xem di động.
Hôm nay anh cũng mặc rất đơn giản, áo khoác gió dài với quần chín phân, dưới chân đi một đôi giày kiểu Anh, dáng người cao dài, anh tuấn đĩnh đạc.
Cố Dật Nhĩ suỵt với bạn cùng phòng rồi thật cẩn thận vòng đến sau lưng Tư Dật.
Đang muốn chụp vai anh thì nghe anh cười nhẹ một tiếng: “Thật cho rằng anh không thấy em à?”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi: “Không phải anh đang nghịch di động sao?”
“Khóe mắt toàn là hình bóng em.” Tư Dật bỏ điện thoại di động vào túi, giả vờ kinh ngạc há mồm, “Đây là tiên nữ nơi nào tới vậy?”
Cố Dật Nhĩ không quá vừa lòng: “Giả dối.”
“Thế nào mới tính là thật?” Anh cười sờ tóc cô.
“Cực kỳ giả, anh không có tý phản ứng nào là bị vẻ đẹp của em làm cho kinh ngạc.” Cố Dật Nhĩ quay ngoắt đi không nhìn anh.
“Nhĩ Đóa.” Tư Dật nhẹ giọng gọi cô.
Cố Dật Nhĩ miễn cưỡng thưởng cho anh một ánh mắt: “Làm sao?”
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, mặt Tư Dật đột nhiên không kịp phòng ngừa tiến lại gần, sau đó trên môi có một cảm giác mềm mại.
Cô che miệng, trợn tròn đôi mắt nhìn anh.
“Quá xinh đẹp, không nhịn được.” Tư Dật có chút vô tội nhìn cô, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Cố Dật Nhĩ theo bản năng quay đầu lại nhìn ba bạn cùng phòng, quả nhiên, ba người đều cực kỳ chột dạ quay đầu sang một bên.
Lại nghe thấy xung quanh xì xào có tiếng thảo luận, cô có chút thẹn thùng, bỏ anh lại phía sau: “Đi thôi, mất mặt quá.”
Tư Dật đuổi kịp bước chân cô, ba bạn cùng phòng đi phía sau hai người.
“Em học trang điểm rồi sao?” Tư Dật rũ mắt nhìn cô.
“Ba bạn cùng phòng giúp em.” Cố Dật Nhĩ chỉ ba công thần phía sau.
Tư Dật lấy lại tinh thần, cười nói với ba người: “Cảm ơn các cậu đã trang điểm cho Nhĩ Đóa xinh đẹp như vậy.”
Từ Dĩnh xua tay: “Là Dật Nhĩ có nét sẵn rồi, bọn tớ chỉ là vẽ rồng thêm mắt thôi.”
Bọn họ đến nhà hàng, nhóm bạn cùng phòng của Tư Dật đã chờ trong phòng, bữa cơm này cũng coi như bữa cơm hai phòng ngủ chính thức làm quen.
Vừa vào phòng, Vương Vũ Ninh đã hô to: “Tiên nữ!”
Sau lại bị lão tam thọc một quyền mới sửa miệng: “Vừa đến lại là tận bốn vị!”
Mấy người cười cười ngồi xuống, bạn cùng phòng của Tư Dật cũng mua bánh kem cho Cố Dật Nhĩ, một đám người vây quanh bánh hát bài chúc mừng sinh nhật rồi lại thổi nến, sau đó đặt bánh kem sang một bên, chờ cơm nước xong thì coi như thành món tráng miệng.
Bởi vì chầu này là Tư Dật mời khách, cho nên đồ ăn đã được các nam sinh gọi trước, tám người đến năm châu bốn bể nên khẩu vị có chút bất đồng, có món từ khắp Tứ Xuyên, Hồ Nam, Quảng Đông đến Sơn Đông, có khẩu vị nặng cũng có khẩu vị thanh đạm, cho dù là có ăn được cay hay không đều có thể tìm được đồ ăn.
Lão tứ của phòng ngủ Tư Dật là người Chiết Giang, sợ ăn cay nhưng lại đặc biệt thích ăn ếch xào lăn, cho nên còn cố ý chuẩn bị một chén nước để nhúng qua rồi mới ăn.
Mấy người bọn họ bị hành động đồng bóng của cậu ta dọa đến cả kinh rớt cằm.
Nhị tỷ là người Hồ Nam, cực kỳ không quen nhìn cách làm này của cậu ta mà chỉ trích: “Cậu rửa sạch hết linh hồn của món này rồi.”
Lão tứ còn rất đúng lý hợp tình cãi lại: “Linh hồn của món này là đùi ếch ương.”
“Sai, linh hồn của món này là ớt cựa gà.”
Những người khác mặc kệ hai người tranh luận, ai có người nấy ăn.
“Dạ cỏ này ăn ngon quá!” Vương Vũ Ninh bỗng nhiên chỉ vào một món sau đó mời mọi người nếm thử.
Đó là một đĩa dạ dày bò xào cay.
Người học y có đôi khi nói chuyện rất kinh dị.
Cố Dật Nhĩ gắp một miếng sườn heo chuẩn bị hạ khẩu.
Tư Dật bỗng nhiên nhíu mày: “Kỹ thuật dùng dao của đầu bếp này cũng quá kém rồi.”
Sườn heo đã cắn được một nửa, Cố Dật Nhĩ mờ mịt nhìn anh.
Vương Vũ Ninh tiến lại gần, vuốt cằm gật đầu: “Cơ cột sống dọc lại bị cắt thành cơ ngang, lại còn không cắt theo kết cấu, không đạt tiêu chuẩn.”
Cố Dật Nhĩ ném nửa miếng sườn còn lại vào trong bát.
Nếu bây giờ bọn họ đang ăn cơm Tây thì chỉ sợ bọn họ sẽ thi triển thân thủ của mình mất.
Đáng tiếc đây là quán Trung Quốc.
Một bàn người ngồi vây quanh bên nhau hẳn là muốn nói chuyện gì đó, chủ đề mà sinh viên nói nhiều nhất đương nhiên là chuyên ngành và các câu lạc bộ, người của hai phòng ngủ tham gia các câu lạc bộ khác nhau nên cũng chỉ có thể từng người kể khổ về ngành học của mình.
Từ Dĩnh mặt ủ mày ê: “Tớ cho rằng tài chính là chuyên văn nên lúc trước không nghĩ nhiều đã báo danh chuyên ngành này, bây giờ nhớ lại quả thật toàn là nước mắt.”
“Chẳng lẽ không phải?” Vương Vũ Ninh nghi hoặc.
“Sai lầm cấp thấp nhất trên thế giới này là coi ngành tài chính là thuần xã hội.” Từ Dĩnh đột nhiên rót một ly bia, “Vi phân và tích phân quả thực là muốn cái mạng già này của tớ.”
Chuyên ngành tài chính là chuyên ngành mà người không học thì cảm thấy nó thật cao lớn, còn những người học thì đại đa số đều cảm thấy chả có rắm gì mà dùng.
Mấy em gái tài chính nước mắt chua xót oán giận khiến tâm trạng của mấy nam sinh cũng ảm đạm theo.
“Các cậu học tài chính đã kêu mệt mỏi vậy bọn tớ học y phải làm sao?” Vương Vũ Ninh thở dài một hơi thật mạnh, “ năm chính quy không nói làm gì, học ra chả có tác dụng mẹ gì, lại phải học thạc sĩ, học thạc sĩ cũng chưa đủ, lại còn phải học tiến sĩ, năm này sang năm nọ, chờ học xong cũng chả còn cọng tóc nào.”
Sinh nhật vui vẻ cứ vậy mà biến thành đại hội than thở.
Cố Dật Nhĩ bưng chén rượu lên chạm ly với Tư Dật: “Anh cảm thấy ổn không?”
Tư Dật thở dài: “Sớm biết thế này thì để cho thằng nhóc Nhị Canh tự sinh tự diệt, anh không nên học y.”
Cố Dật Nhĩ: “……”
“Bây giờ anh quay về học lại được không?”
“……”
Học y khiến người ta trọc đầu.
Một bữa cơm ăn xong, hai bên đều là hai mắt nước mắt lưng tròng, đặc biệt là Vương Vũ Ninh và Từ Dĩnh, thông qua oán giận đạt thành nhận thức chung mà sinh ra tình cảm cách mạng hữu nghị nồng hậu, quyết định sau khi về phòng ngủ lại gọi điện tiếp tục oán giận.
“Lão đại, bọn tớ về phòng ngủ trước đây.”
“Dật Nhĩ, chúng tớ cũng về đây.”
Cố Dật Nhĩ và Tư Dật tiễn bạn cùng phòng của từng người rồi hai mặt nhìn nhau.
“Kế tiếp đi đâu?” Cố Dật Nhĩ hỏi.
Tư Dật dắt tay cô: “Đi khách sạn đi.”
Cố Dật Nhĩ cảnh giác nhăn mày: “Đi khách sạn làm gì?”
“Quà của em đặt ở khách sạn.” Tư Dật nhàn nhạt nói.