Đứng nhìn Giản Nguyệt vui chơi thoả thích ở trên tuyết, Áo Lôi Đức cả quá trình đều luôn mang trên môi một nụ cười thản nhiên, tâm tình phi thường tốt. Giản Nguyệt đắp được bốn người tuyết, bên kia cao nhất chính là Áo Lôi Đức, bên cạnh một cái hơi thấp bé chính là hắn, tiếp theo ngoại hình cổ quái chính là Susan, cuối cùng cao cao gầy gầy chính là Mã Toa.
Tuy rằng Áo Lôi Đức hoàn toàn nhìn không ra Giản Nguyệt đắp chính là cái gì, nhưng mà, chỉ cần Giản Nguyệt vui chơi cao hứng là tốt rồi. Áo Lôi Đức thỉnh thoảng khi Giản Nguyệt xoay người đặt câu hỏi thì đáp lại bằng một nụ cười điềm đạm, hai người đều rất thích hưởng thụ loại không khí nhu hòa này.
Giản Nguyệt cảm thấy phi thường vui vẻ, hắn còn thấy được tuyết từ trên trời rơi xuống, khiến cho hắn hưng phấn vừa chạy nhảy vừa hò reo. Nhưng Áo Lôi Đức lại sợ hắn bị cảm lạnh mà kéo hắn lại. Mặc dù Giản Nguyệt đã có vòng cổ có thể giữ ấm, thế nhưng Áo Lôi Đức vẫn muốn cẩn thận một chút, hắn không muốn Giản Nguyệt phải chịu bất cứ một thương tổn nào đến sức khoẻ.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, thì một giọng nam tao nhã vang lên.
” Kia không phải là Áo Lôi Đức sao? Chẳng lẽ ánh mắt của ta xảy ra vấn đề? Ta giống như nhìn thấy ngươi cười.” Mái tóc dài màu lam được chải chuốt rất gọn gàng, đôi mắt dài và nhỏ trên khuôn mặt khả ái, bộ dáng nho nhã, vừa nhìn thấy hắn, Giản Nguyệt đã cho rằng hắn là một Huyết tộc thiện lương.
Áo Lôi Đức chỉ nhìn hắn liếc mắt một cái rồi không thèm để ý đến, nắm tay Giản Nguyệt rời đi.
” Đây là con người a! Áo Lôi Đức, ngươi thay đổi rồi.” Nam nhân cao hứng nhìn Giản Nguyệt, dường như trong phút chốc có một tia nhìn tràn ngập hy vọng. Sau đó lại nghiền ngẫm nhìn về phía Áo Lôi Đức cùng Giản Nguyệt, vẻ mặt cho thấy hắn đang cảm thấy cực kì hứng thú, hành vi của nam nhân thật khác xa với hình tượng thiện lương, chỉnh tề của hắn.
Áo Lôi Đức ngừng lại một chút, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt Giản Nguyệt đầy nghi hoặc, sau đó dời đi tầm mắt, quay lại nhìn nam nhân, không có đáp lại.
” Tiểu bằng hữu, ta là Ngũ quý tộc tên Lai Lạ Thường Á, ta có thể biết tên của ngươi không?” Lai Lạ Thường Á làm ra bộ dáng cùng vẻ mặt vô cùng thân thiết, sau đó hành lễ theo lối quý tộc để chào hỏi. Ánh mắt của hắn chợt dừng lại ở cái vòng trên cổ Giản Nguyệt, sau đó hé miệng mà cười.
” Xin chào, ta gọi là Giản Nguyệt.” Giản Nguyệt bị câu tiểu bằng hữu kia đả kích, tuy nhiên vẫn đáp lại Lai Lạ Thường Á, bởi vì đây là một lễ nghi cơ bản. Giản Nguyệt hơi bất mãn khi nhìn thấy nam nhân trước mắt bất quá cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nếu xưng hô cũng nên là đệ đệ, vậy mà lại gọi hắn là tiểu bằng hữu, nghe chẳng lọt tai chút nào.
Giản Nguyệt vẫn lấy mục tiêu thoát khỏi giai đoạn tiểu bằng hữu này mà cố gắng, ai bảo trong mắt của các vị thúc thúc thẩm thẩm cứ luôn xem hắn như một tiểu hài tử. Rõ ràng hắn đã muốn mười sáu tuổi, vậy mà bọn họ mỗi khi nhìn hắn, trong mắt lúc nào cũng như muốn hỏi câu ‘ muốn ăn kẹo không?’.
” Ta đã muốn có hơn hai nghìn tuổi rồi.” Như là nhìn thấu suy nghĩ của Giản Nguyệt, Lai Lạ Thường Á cảm khái nói.
Giản Nguyệt lại bị đả kích, bất quá lần này hắn rất nhanh liền hồi phục bình thường. Cũng đúng thôi, bọn họ đều là Huyết tộc mà. Hắn trước đây như thế nào cũng không nghĩ đến, Huyết tộc chính là có sinh mệnh vĩnh hằng, cho nên việc gần hai nghìn tuổi chỉ là chuyện bình thường, hắn cũng không cần ngạc nhiên làm gì. Một khi đã như vậy, Áo Lôi Đức chẳng biết là bao nhiêu tuổi? Giản Nguyệt nhìn nhìn Áo Lôi Đức, trong lòng phát ra nghi vấn.
” Ta với Áo Lôi Đức có thể nói là cùng một tuổi!” Lai Lạ Thường Á lại trả lời vấn đề trong lòng Giản Nguyệt, điều này làm cho Giản Nguyệt phi thường kinh ngạc. Chẳng lẽ người này có năng lực đọc tâm sao?
” Không được đọc hắn.” Áo Lôi Đức lạnh như băng nói. Lai Lạ Thường Á chấn động, liền cười bồi tội. Lai Lạ Thường Á đích thật là có thể đọc được suy nghĩ trong lòng người khác, đây là một trong năm năng lực của gia tộc quý tộc mà Lai Lạ Thường Á là người độc hữu. Mỗi một quý tộc đều sỡ hữu cho mình một loại năng lực riêng, nhưng mà năng lực của hoàng tộc thì không thể phỏng chừng được.
” Được rồi! Ta không đọc tâm của hắn. Nhưng mà, Tiểu Nguyệt này! Ta nói cho ngươi nghe một sự kiện!” Lai Lạ Thường Á đột nhiên tỏ ra có hảo ý cười cười.
” Chuyện gì?” Giản Nguyệt hơi nghiêng đầu hỏi, bộ dáng đáng yêu làm cho Lai Lạ Thường Á nhịn không được muốn bẹo lấy hai má của hắn, nhưng mà, hắn vừa định vươn tay ra lại bị ánh mắt hung ác của Áo Lôi Đức làm cho sợ tới mức lùi về.
” Hì hì! Chính là Áo Lôi Đức cũng có thuật đọc tâm a! Ta nghĩ nhất định đã đọc của Tiểu Nguyệt không ít chuyện a! Ta thật sự là hâm mộ mà!” Lai Lạ Thường Á đắc ý nói, còn bắt tay đặt ở trước ngực, làm ra vẻ mặt đáng tiếc. Nếu nhìn không thấy ánh mắt tràn ngập tính toán của hắn, có lẽ thật sự làm cho người ta cảm thấy hắn đang rất đỗi thành thật.
” Cho dù Áo Lôi Đức biết thuật đọc tâm, cũng sẽ không đọc ta a!” Giản Nguyệt tràn ngập tin tưởng nói. Giản Nguyệt biết cho dù Áo Lôi Đức có được năng lực đọc tâm, cũng sẽ không tuỳ tiện xem tiếng lòng của người khác, bởi vì Áo Lôi Đức vốn là người không thích xen vào việc không liên quan tới mình, hơn nữa hắn cũng tin tưởng Áo Lôi Đức.
Giản Nguyệt phát hiện chính mình đối Áo Lôi Đức bắt đầu sinh ra ỷ lại, cho dù đối với những chuyện của Áo Lôi Đức vẫn chưa hiểu rõ hết, nhưng mà từ lúc gặp mặt đã có một loại cảm giác khó nói thành lời nảy ra trong lòng. Giản Nguyệt dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa ngực chính mình, chỉ cần nhìn đến Áo Lôi Đức, nơi này sẽ thấy vô cùng ấm áp, có một loại cảm giác thật an tâm.
Nghe được Giản Nguyệt kiên định trả lời, Áo Lôi Đức cảm thấy trong lòng thật thoả mãn, thì ra cảm giác được người khác tín nhiệm nguyên lai cũng rất tuyệt diệu a. Một nụ cười điềm đạm nở trên môi Áo Lôi Đức, trong mắt tràn đầy lưu quang mê hoặc.
Lai Lạ Thường Á bí hiểm nhìn Áo Lôi Đức, sau đó quái dị nhìn nhìn Giản Nguyệt, trên mặt lộ ra một nụ cười không rõ hàm xúc ý tứ gì. Giản Nguyệt nhìn thấy cái vẻ tươi cười quỷ dị kia, đột nhiên có một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.
” Đừng đem mấy chủ ý quái dị của ngươi mà tiêm nhiễm cho hắn.” Giọng nói không có độ ấm của Áo Lôi Đức lập tức làm Lai Lạ Thường Á dừng lại ý niệm trong đầu, bất quá Lai Lạ Thường Á mỗi lần đều là như vậy. Một lần tính toán thất bại, Lai Lạ Thường Á rất nhanh sẽ quên đi, lại bắt đầu một tính toán khác, hơn nữa còn làm không biết mệt.
” Đừng lạnh lùng như thế… Lai Lạ Thường Á không phải là bằng hữu của ngươi sao?” Giản Nguyệt không biết sự tình thật ra sao, bởi vậy, hắn liền kết luận là Áo Lôi Đức có thái độ quá mức kém, đó không phải là thái độ nên có đối với một người bằng hữu.
” Tiểu Nguyệt nhân phẩm thật tốt, Áo Lôi Đức ngươi xem lại thái độ của ngươi đi! Ta không phải bằng hữu của ngươi sao?” Lai Lạ Thường Á vẻ mặt khoa trương nói. Lai Lạ Thường Á đối tiểu Giản Nguyệt rất có hảo cảm, nhưng nếu tiểu Giản Nguyệt đã thuộc về người kia, như vậy cũng rất xứng đáng. Bất quá, trêu ghẹo một chút cũng hơi khó khăn rồi.
Áo Lôi Đức không phải không muốn để ý đến hắn, cũng không phải là chán ghét người này, ngược lại, hắn vẫn rất cảm tạ người này. Nhưng mà, hắn cũng quá phiền toái, luôn đùa giỡn không ngừng, làm cho người khác không muốn tiếp cận. Đối với Áo Lôi Đức mà nói, nếu không có việc gì, tốt nhất không cần nhìn thấy người này.
” Tiểu Nguyệt, ta sẽ tặng lễ vật mừng gặp mặt cho ngươi.” Lai Lạ Thường Á vừa nói xong, trên tay trống rỗng bỗng xuất hiện một cái vòng tay khéo léo tinh xảo. Vòng tay có màu lam nhạt gần như trong suốt phát ra lưu quang, tự động đeo vào trong cổ tay Giản Nguyệt.
” Cám ơn, nếu ngươi có dịp tới nhân gian du lịch, ta đến tiếp đón ngươi thật chu đáo.” Giản Nguyệt sờ sờ vòng tay nói. Hắn thật thích cái vòng tay này, nhưng mà nếu thu lễ vật của người khác thì phải luôn có vật trả lễ, hắn không có lễ vật, đành phải đem việc hướng dẫn du lịch làm lễ tạ.
Áo Lôi Đức đứng ở một bên trầm mặc, vòng tay kia là vật có thể chống lại pháp thuật đọc tâm. Hơn nữa, hắn cũng biết rõ ràng, cái vòng tay ấy đại biểu cho cái gì. Chính là, Lai Lạ Thường Á làm như vậy là có ý gì......
” Đúng rồi, trong thời gian tới, ta cũng muốn tới nhân gian du lịch.” Lai Lạ Thường Á không chút để ý tới Áo Lôi Đức, đối với Giản Nguyệt nói, trong mắt lại tràn ngập hưng phấn quang mang.
” A! Hoan nghênh ngươi tới nhân gian.” Giản Nguyệt lễ phép đáp lại, như vậy hắn sẽ giữ vai trò là chủ nhà, có thể mang Lai Lạ Thường Á đi du ngoạn, cũng có thể đáp lễ cho chiếc vòng tay này, thật sự là quá tốt. Nhưng mà, những ý định đó đều đã bị Áo Lôi Đức nhìn thấu, hắn kéo tay Giản Nguyệt lại.
” Đừng phiền chúng ta.” Áo Lôi Đức trực tiếp nói, người này vẫn luôn mang lại những phiền toái vô tận, cho nên tuyệt đối không thể để cho hắn quấy rầy cuộc sống của bọn họ.
” Không quan hệ.” Lai Lạ Thường Á không thèm để ý nói, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường. Trong lòng hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình khi đến nhân gian, tự hỏi có cái gì là có thể đùa.
Tuy rằng Áo Lôi Đức hoàn toàn nhìn không ra Giản Nguyệt đắp chính là cái gì, nhưng mà, chỉ cần Giản Nguyệt vui chơi cao hứng là tốt rồi. Áo Lôi Đức thỉnh thoảng khi Giản Nguyệt xoay người đặt câu hỏi thì đáp lại bằng một nụ cười điềm đạm, hai người đều rất thích hưởng thụ loại không khí nhu hòa này.
Giản Nguyệt cảm thấy phi thường vui vẻ, hắn còn thấy được tuyết từ trên trời rơi xuống, khiến cho hắn hưng phấn vừa chạy nhảy vừa hò reo. Nhưng Áo Lôi Đức lại sợ hắn bị cảm lạnh mà kéo hắn lại. Mặc dù Giản Nguyệt đã có vòng cổ có thể giữ ấm, thế nhưng Áo Lôi Đức vẫn muốn cẩn thận một chút, hắn không muốn Giản Nguyệt phải chịu bất cứ một thương tổn nào đến sức khoẻ.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, thì một giọng nam tao nhã vang lên.
” Kia không phải là Áo Lôi Đức sao? Chẳng lẽ ánh mắt của ta xảy ra vấn đề? Ta giống như nhìn thấy ngươi cười.” Mái tóc dài màu lam được chải chuốt rất gọn gàng, đôi mắt dài và nhỏ trên khuôn mặt khả ái, bộ dáng nho nhã, vừa nhìn thấy hắn, Giản Nguyệt đã cho rằng hắn là một Huyết tộc thiện lương.
Áo Lôi Đức chỉ nhìn hắn liếc mắt một cái rồi không thèm để ý đến, nắm tay Giản Nguyệt rời đi.
” Đây là con người a! Áo Lôi Đức, ngươi thay đổi rồi.” Nam nhân cao hứng nhìn Giản Nguyệt, dường như trong phút chốc có một tia nhìn tràn ngập hy vọng. Sau đó lại nghiền ngẫm nhìn về phía Áo Lôi Đức cùng Giản Nguyệt, vẻ mặt cho thấy hắn đang cảm thấy cực kì hứng thú, hành vi của nam nhân thật khác xa với hình tượng thiện lương, chỉnh tề của hắn.
Áo Lôi Đức ngừng lại một chút, cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt Giản Nguyệt đầy nghi hoặc, sau đó dời đi tầm mắt, quay lại nhìn nam nhân, không có đáp lại.
” Tiểu bằng hữu, ta là Ngũ quý tộc tên Lai Lạ Thường Á, ta có thể biết tên của ngươi không?” Lai Lạ Thường Á làm ra bộ dáng cùng vẻ mặt vô cùng thân thiết, sau đó hành lễ theo lối quý tộc để chào hỏi. Ánh mắt của hắn chợt dừng lại ở cái vòng trên cổ Giản Nguyệt, sau đó hé miệng mà cười.
” Xin chào, ta gọi là Giản Nguyệt.” Giản Nguyệt bị câu tiểu bằng hữu kia đả kích, tuy nhiên vẫn đáp lại Lai Lạ Thường Á, bởi vì đây là một lễ nghi cơ bản. Giản Nguyệt hơi bất mãn khi nhìn thấy nam nhân trước mắt bất quá cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nếu xưng hô cũng nên là đệ đệ, vậy mà lại gọi hắn là tiểu bằng hữu, nghe chẳng lọt tai chút nào.
Giản Nguyệt vẫn lấy mục tiêu thoát khỏi giai đoạn tiểu bằng hữu này mà cố gắng, ai bảo trong mắt của các vị thúc thúc thẩm thẩm cứ luôn xem hắn như một tiểu hài tử. Rõ ràng hắn đã muốn mười sáu tuổi, vậy mà bọn họ mỗi khi nhìn hắn, trong mắt lúc nào cũng như muốn hỏi câu ‘ muốn ăn kẹo không?’.
” Ta đã muốn có hơn hai nghìn tuổi rồi.” Như là nhìn thấu suy nghĩ của Giản Nguyệt, Lai Lạ Thường Á cảm khái nói.
Giản Nguyệt lại bị đả kích, bất quá lần này hắn rất nhanh liền hồi phục bình thường. Cũng đúng thôi, bọn họ đều là Huyết tộc mà. Hắn trước đây như thế nào cũng không nghĩ đến, Huyết tộc chính là có sinh mệnh vĩnh hằng, cho nên việc gần hai nghìn tuổi chỉ là chuyện bình thường, hắn cũng không cần ngạc nhiên làm gì. Một khi đã như vậy, Áo Lôi Đức chẳng biết là bao nhiêu tuổi? Giản Nguyệt nhìn nhìn Áo Lôi Đức, trong lòng phát ra nghi vấn.
” Ta với Áo Lôi Đức có thể nói là cùng một tuổi!” Lai Lạ Thường Á lại trả lời vấn đề trong lòng Giản Nguyệt, điều này làm cho Giản Nguyệt phi thường kinh ngạc. Chẳng lẽ người này có năng lực đọc tâm sao?
” Không được đọc hắn.” Áo Lôi Đức lạnh như băng nói. Lai Lạ Thường Á chấn động, liền cười bồi tội. Lai Lạ Thường Á đích thật là có thể đọc được suy nghĩ trong lòng người khác, đây là một trong năm năng lực của gia tộc quý tộc mà Lai Lạ Thường Á là người độc hữu. Mỗi một quý tộc đều sỡ hữu cho mình một loại năng lực riêng, nhưng mà năng lực của hoàng tộc thì không thể phỏng chừng được.
” Được rồi! Ta không đọc tâm của hắn. Nhưng mà, Tiểu Nguyệt này! Ta nói cho ngươi nghe một sự kiện!” Lai Lạ Thường Á đột nhiên tỏ ra có hảo ý cười cười.
” Chuyện gì?” Giản Nguyệt hơi nghiêng đầu hỏi, bộ dáng đáng yêu làm cho Lai Lạ Thường Á nhịn không được muốn bẹo lấy hai má của hắn, nhưng mà, hắn vừa định vươn tay ra lại bị ánh mắt hung ác của Áo Lôi Đức làm cho sợ tới mức lùi về.
” Hì hì! Chính là Áo Lôi Đức cũng có thuật đọc tâm a! Ta nghĩ nhất định đã đọc của Tiểu Nguyệt không ít chuyện a! Ta thật sự là hâm mộ mà!” Lai Lạ Thường Á đắc ý nói, còn bắt tay đặt ở trước ngực, làm ra vẻ mặt đáng tiếc. Nếu nhìn không thấy ánh mắt tràn ngập tính toán của hắn, có lẽ thật sự làm cho người ta cảm thấy hắn đang rất đỗi thành thật.
” Cho dù Áo Lôi Đức biết thuật đọc tâm, cũng sẽ không đọc ta a!” Giản Nguyệt tràn ngập tin tưởng nói. Giản Nguyệt biết cho dù Áo Lôi Đức có được năng lực đọc tâm, cũng sẽ không tuỳ tiện xem tiếng lòng của người khác, bởi vì Áo Lôi Đức vốn là người không thích xen vào việc không liên quan tới mình, hơn nữa hắn cũng tin tưởng Áo Lôi Đức.
Giản Nguyệt phát hiện chính mình đối Áo Lôi Đức bắt đầu sinh ra ỷ lại, cho dù đối với những chuyện của Áo Lôi Đức vẫn chưa hiểu rõ hết, nhưng mà từ lúc gặp mặt đã có một loại cảm giác khó nói thành lời nảy ra trong lòng. Giản Nguyệt dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa ngực chính mình, chỉ cần nhìn đến Áo Lôi Đức, nơi này sẽ thấy vô cùng ấm áp, có một loại cảm giác thật an tâm.
Nghe được Giản Nguyệt kiên định trả lời, Áo Lôi Đức cảm thấy trong lòng thật thoả mãn, thì ra cảm giác được người khác tín nhiệm nguyên lai cũng rất tuyệt diệu a. Một nụ cười điềm đạm nở trên môi Áo Lôi Đức, trong mắt tràn đầy lưu quang mê hoặc.
Lai Lạ Thường Á bí hiểm nhìn Áo Lôi Đức, sau đó quái dị nhìn nhìn Giản Nguyệt, trên mặt lộ ra một nụ cười không rõ hàm xúc ý tứ gì. Giản Nguyệt nhìn thấy cái vẻ tươi cười quỷ dị kia, đột nhiên có một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.
” Đừng đem mấy chủ ý quái dị của ngươi mà tiêm nhiễm cho hắn.” Giọng nói không có độ ấm của Áo Lôi Đức lập tức làm Lai Lạ Thường Á dừng lại ý niệm trong đầu, bất quá Lai Lạ Thường Á mỗi lần đều là như vậy. Một lần tính toán thất bại, Lai Lạ Thường Á rất nhanh sẽ quên đi, lại bắt đầu một tính toán khác, hơn nữa còn làm không biết mệt.
” Đừng lạnh lùng như thế… Lai Lạ Thường Á không phải là bằng hữu của ngươi sao?” Giản Nguyệt không biết sự tình thật ra sao, bởi vậy, hắn liền kết luận là Áo Lôi Đức có thái độ quá mức kém, đó không phải là thái độ nên có đối với một người bằng hữu.
” Tiểu Nguyệt nhân phẩm thật tốt, Áo Lôi Đức ngươi xem lại thái độ của ngươi đi! Ta không phải bằng hữu của ngươi sao?” Lai Lạ Thường Á vẻ mặt khoa trương nói. Lai Lạ Thường Á đối tiểu Giản Nguyệt rất có hảo cảm, nhưng nếu tiểu Giản Nguyệt đã thuộc về người kia, như vậy cũng rất xứng đáng. Bất quá, trêu ghẹo một chút cũng hơi khó khăn rồi.
Áo Lôi Đức không phải không muốn để ý đến hắn, cũng không phải là chán ghét người này, ngược lại, hắn vẫn rất cảm tạ người này. Nhưng mà, hắn cũng quá phiền toái, luôn đùa giỡn không ngừng, làm cho người khác không muốn tiếp cận. Đối với Áo Lôi Đức mà nói, nếu không có việc gì, tốt nhất không cần nhìn thấy người này.
” Tiểu Nguyệt, ta sẽ tặng lễ vật mừng gặp mặt cho ngươi.” Lai Lạ Thường Á vừa nói xong, trên tay trống rỗng bỗng xuất hiện một cái vòng tay khéo léo tinh xảo. Vòng tay có màu lam nhạt gần như trong suốt phát ra lưu quang, tự động đeo vào trong cổ tay Giản Nguyệt.
” Cám ơn, nếu ngươi có dịp tới nhân gian du lịch, ta đến tiếp đón ngươi thật chu đáo.” Giản Nguyệt sờ sờ vòng tay nói. Hắn thật thích cái vòng tay này, nhưng mà nếu thu lễ vật của người khác thì phải luôn có vật trả lễ, hắn không có lễ vật, đành phải đem việc hướng dẫn du lịch làm lễ tạ.
Áo Lôi Đức đứng ở một bên trầm mặc, vòng tay kia là vật có thể chống lại pháp thuật đọc tâm. Hơn nữa, hắn cũng biết rõ ràng, cái vòng tay ấy đại biểu cho cái gì. Chính là, Lai Lạ Thường Á làm như vậy là có ý gì......
” Đúng rồi, trong thời gian tới, ta cũng muốn tới nhân gian du lịch.” Lai Lạ Thường Á không chút để ý tới Áo Lôi Đức, đối với Giản Nguyệt nói, trong mắt lại tràn ngập hưng phấn quang mang.
” A! Hoan nghênh ngươi tới nhân gian.” Giản Nguyệt lễ phép đáp lại, như vậy hắn sẽ giữ vai trò là chủ nhà, có thể mang Lai Lạ Thường Á đi du ngoạn, cũng có thể đáp lễ cho chiếc vòng tay này, thật sự là quá tốt. Nhưng mà, những ý định đó đều đã bị Áo Lôi Đức nhìn thấu, hắn kéo tay Giản Nguyệt lại.
” Đừng phiền chúng ta.” Áo Lôi Đức trực tiếp nói, người này vẫn luôn mang lại những phiền toái vô tận, cho nên tuyệt đối không thể để cho hắn quấy rầy cuộc sống của bọn họ.
” Không quan hệ.” Lai Lạ Thường Á không thèm để ý nói, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường. Trong lòng hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình khi đến nhân gian, tự hỏi có cái gì là có thể đùa.