Giản Nguyệt cảm giác thân thể gặng nề trầm trọng, đầu cũng đau như búa bổ. Gian nan mở to hai mắt, Giản Nguyệt phát hiện hắn đã không còn ở bên ngoài Cổ bảo, mà là ở một căn phòng bên trong Cổ bảo.
Có lẽ là Chung Hán Văn tới chơi, sau đó mới phát hiện hắn ngất đi. Giản Nguyệt trong lòng nghĩ thầm như thế. Hắn cảm thấy thân thể của chính mình rất nóng, tựa hồ như đang ở trong một lò lửa vậy, yết hầu cũng đau đến nói không ra lời. Đại khái, hắn là bị cảm nắng. Cũng chẳng có gì là lạ, Giản Nguyệt bởi vì đứng đến bốn giờ dưới cái nắng gay gắt nên mới thế, nếu không sinh bệnh mới là không bình thường.
Thật là khát quá, đến cháy cả cổ họng rồi. Nhưng Giản Nguyệt bị bệnh nên một chút cũng chẳng động đậy nổi cho nên việc giơ tay ra để lấy nước đối với hắn lúc này là một việc làm vô cùng khó khăn.
Lúc này cửa phòng bị mở ra, tầm nhìn mơ hồ, Giản Nguyệt thấy một người nam nhân cao lớn cầm trên tay một ít đồ vật này nọ đi đến. Giản Nguyệt giật giật, định mở miệng ra nói chuyện nhưng lại chẳng phát ra được tiếng nào.
” Đừng nhúc nhích, ngươi bị bệnh.” Thanh âm thật trầm ấm vang lên bên tai. Một đôi tay khoẻ mạnh nâng Giản Nguyệt ngồi dậy. Giản Nguyệt ngẩng đầu nhìn hướng nam nhân, một đôi mắt sáng long lanh như ru-bi khắc sâu vào tâm trí hắn, sau đó liền mơ mơ màng màng, nhắm hai mắt lại.
Người nam nhân kia thật cẩn thận đem nước thuốc đút cho Giản Nguyệt. Nhưng nước thuốc đều theo khoé miệng của Giản Nguyệt mà chảy ra ngoài. Nam nhân anh tuấn nhíu nhíu mày, như là đang tự hỏi phải có biện pháp gì đó để giải quyết.
Lúc sau, hắn đem nước thuốc cho vào miệng mình rồi cúi xuống đặt miệng mình vào đôi môi nhỏ nhắn, đỏ mọng của Giản Nguyệt, chậm rãi đem nước thuốc đưa vào miệng hắn, làm cho Giản Nguyệt có thể đem nước thuốc mà nuốt vào.
Giản Nguyệt đại khái là đang cực kì khát nước, bởi vậy khi hắn cảm giác được trong khoang miệng ướt át, liền mút lấy mút để. Lúc này nam nhân cảm giác được động tác của người dưới thân, ngừng lại một chút, Giản Nguyệt trong trạng thái đờ đẫn hơi do dự liếm liếm môi. Cuối cùng nam nhân vẫn rất luyến tiếc rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn như mê hoặc ấy.
Vì bị bệnh nên da mặt Giản Nguyệt đỏ hồng cả lên, hàng lông mi thật dài che giấu ánh mắt ngập nước, làm cho người ta không khỏi mong chờ hắn mở to đôi mắt xinh đẹp. Đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại như một quả hồng đào ngon mắt. Đôi môi ấy nửa khép nửa mở, loáng thoáng nhìn thấy đầu lưỡi ướt át bên trong, một bộ dáng cực kỳ đáng yêu, hiện tại lại khiến người khác cảm thấy hấp dẫn.
Nam nhân thật sâu nhìn chăm chú vào Giản Nguyệt, ánh mắt màu ru-bi lúc này biến thành màu đỏ thẩm, trong một khắc toả ra loại mị lực có thể làm chết người.
Không một động tác dư thừa, nam nhân kéo cái chăn đắp cho Giản Nguyệt rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, tuyệt không phát ra một chút tiếng động.
SAu một giấc ngủ thật dài, Giản Nguyệt cảm thấy thư thái rất nhiều. Hắn nằm ở trên giường nhìn thấy trần nhà, trong đầu vẫn hiện ra ánh mắt màu ru-bi ấy. Chỉ cần bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú vào, sẽ giống như một con nai vàng ngơ ngác lạc vào cánh rừng sâu, quên mất lối về. Bất giác trên mặt Giản Nguyệt đỏ bừng cả lên.
Lắc lắc đầu, Giản Nguyệt cố đem cái ánh mắt kia ra khỏi tâm trí mình.
‘ Cốc…cốc…cốc…’ Một trận tiếng gõ cửa vang lên. Tiếp theo, cửa phòng ngủ bị mở ra, một cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt màu xanh biếc đang cầm chén đĩa đi vào.
Cô gái dáng người cao gầy, mái tóc màu vàng dài tới trước ngực, nàng ăn mặc và trang sức như một người hầu, nhưng điều này không làm cho người ta cảm thấy thân phận thấp kém của người này, ngược lại còn có cảm giác rất cao quý.
” Giản thiếu gia, thỉnh uống thuốc.” Lời nói ngắn gọn không có hoa văn trang sức, cô gái thanh âm bình thản mà không có phập phồng.
” Không cần bảo ta là thiếu gia, bảo ta Giản Nguyệt là được rồi… Còn có, ngươi là……” Giản Nguyệt bị cô gái này biến thành không hiểu ra sao, hắn không biết đây đúng thật là người hầu trong Cổ bảo.
” Đúng vậy, Giản thiếu gia. Tiểu nhân là Mã Toa, là chủ nhân phái tôi tới đây.” Mã Toa bình thản đáp lại, nàng đem nước thuốc đặt vào tay của Giản Nguyệt, ý bảo Giản Nguyệt dùng để uống.
” Chủ nhân của ngươi là ai?” Giản Nguyệt không biết ai lại có thể vào được nhà mới của hắn, nơi này hẳn là đã muốn thuộc về Giản Nguyệt rồi. Bất quá, tuy rằng Mã Toa xuất hiện với bộ dáng thật khả nghi, nhưng mà Giản Nguyệt cũng không cảm thấy được nàng sẽ gây hại cho mình, đó là trực giác đã bảo với Giản Nguyệt như thế.
” Chủ nhân của Mã Toa là Áo Lôi Đức đại nhân.” Mã Toa ngữ điệu trầm tĩnh mang theo một chút kích động, ngay cả trong mắt cũng hiện lên thần sắc kính nể.
” Cái kia… chủ nhân của ngươi là người có ánh mắt màu đỏ đúng không? Bình thường giống như ru-bi vậy.” Giản Nguyệt cẩn thận đặt câu hỏi. Nếu hai người cùng lúc xuất hiện ở trong phòng thì hắn cũng sẽ nhận định người có ánh mắt màu đỏ kia chính là chủ nhân.
” Đúng vậy, đó là màu sắc tôn quý nhất, cũng chỉ có Áo Lôi Đức đại nhân mới xứng sử dụng màu đỏ cao quý như vậy.” Mã Toa phát ra những lời nói kính nể từ đáy lòng, rồi trong nháy mắt lại biến trở về nét mặt bình thản.
Giản Nguyệt cũng không tái hỏi nhiều, ngoan ngoãn đem nước thuốc uống, nước thuốc này quả thật rất ngọt a, hắn vừa lòng nheo lại ánh mắt.
Hắn biết Mã Toa không muốn nói thêm cái gì, mặc dù còn có rất nhiều vấn đề không có cởi bỏ, nhưng mà hiện tại có Mã Toa chiếu cố hắn, còn thay hắn để ý trông chừng giúp toà thành, như vậy cũng không tồi lắm đâu, cho nên hắn cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Bất quá, chẳng biết cái người có đôi mắt màu đỏ tên Áo Lôi Đức kia chẳng biết rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao lại giúp cho Giản Nguyệt? Hơn nữa lại phái người tới chiếu cố hắn? Vấn đề lớn nhất là, hắn như thế nào lại ở trong nhà của hắn? Một người lại thêm một người đều là những vấn đề làm cho Giản Nguyệt cảm thấy phiền não, hắn nghĩ mãi cũng không ra, lại làm không được cái gì, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể nằm ở đây để mà hảo hảo dưỡng bệnh thôi.
Nhưng mà nói gì thì nói, Áo Lôi Đức chuẩn bị thuốc cho Giản Nguyệt quả thật rất là chu đáo a! Rất ngọt ngào, tựa như là hương vị của ô mai vậy, hơn nữa chỉ uống có một lần mà đã thấy tốt lên rất nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn nhớ một cách mơ hồ là hình như có người giúp hắn uống nước thuốc, ngay thời điểm mà hắn cảm thấy khát nước lên tới cực điểm. Chẳng lẽ cũng là Áo Lôi Đức giúp hắn ư? Như vậy hắn phải cám ơn và báo đáp Áo Lôi Đức mới đúng. Tuy rằng trong đầu hắn, Áo Lôi Đức thật sự rất khả nghi, nhưng nên có lễ phép vẫn là không thiếu được.
Xem ra Giản Nguyệt đúng là không biết Áo Lôi Đức dùng cách gì để giúp hắn uống nước bằng không sẽ không nghĩ như thế. Nếu Giản Nguyệt biết được sự thật, không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Thấy Giản Nguyệt đã uống xong thuốc, Mã Toa gật gật đầu liền rời đi. Giản Nguyệt cũng cảm thấy có điểm mệt, liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Thật là, vì cái gì mà ngày đầu tiên hắn dọn đến nhà mới lại phải ở trên giường vượt qua! Đáng lý ra hắn phải hảo hảo đi tham quan ngôi nhà mới đúng. Nếu sớm biết như thế này, hắn đã chẳng ở bên ngoài Cổ bảo đứng đến bốn giờ liền, có lẽ hắn đã thể hiện sự nhiệt tình của mình đối với Cổ bảo hơi quá một chút…..
Nghĩ nghĩ một lúc, Giản Nguyệt liền chìm vào một giấc ngủ say.
Buổi tối thật sự là yên lặng, đột nhiên một trận gió mạnh thổi qua làm tấm màn phía ngoài lan can phòng ngủ tung bay, trong chốc lát, trên lan can trống trải xuất hiện một bóng người đang đứng.
Người nọ khoác một chiếc áo choàng màu đen rộng, thấy không rõ lắm bộ dáng, chỉ có thể nhìn vào ngoại hình mà phán đoán hắn là một nam nhân cao lớn.
Nam nhân chậm rãi bước đến gần chỗ Giản Nguyệt, đứng ở bên giường, chăm chú nhìn bộ dáng ngủ say của Giản Nguyệt.
Một lát sau, nam nhân lại chậm rãi vươn tay về phía Giản Nguyệt, cuối cùng bàn tay dừng ở trên trán Giản Nguyệt. Cái trán đã ấm áp, không còn nóng hầm hập như tối qua nữa, chứng tỏ nhiệt độ cơ thể Giản Nguyệt đại khái đã hồi phục bình thường.
Ngay khoảnh khắc nam nhân rút tay về, xoay người định rời đi thì Giản Nguyệt giật mình mở mắt ra. Bỗng dưng nhìn thấy trong phòng ngủ của mình xuất hiện một người ăn mặc kì lạ, hắn không tự giác mà kêu ầm lên. Hắn cũng không nghĩ muốn bị người giựt tiền hoặc là cướp sắc. Nhưng một cô bạn thân của hắn thường thường nói hắn nhất định sẽ bị người ta cướp sắc một cách dễ dàng, hại hắn có một đoạn thời gian trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Hiện tại gặp rồi lại không biết nên ứng phó như thế nào, rốt cuộc là đánh trước, hay kêu to là trước? Bất quá bản năng làm cho Giản Nguyệt có phản ứng đầu tiên chính là hét thật to lên. Giản Nguyệt hai tay ôm chặt lấy cái chăn không ngừng lui về sau, một đôi mắt thật to đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người nam nhân, ngoài miệng vẫn là không ngừng kêu to, cứ như một con nai con đang trong cơn khủng hoảng khi phải đối đầu với thú dữ.
” Bình tĩnh.” Nam nhân xoay người lại, dùng thanh âm thật trầm thấp nói.
A, cái giọng nói này giống như đã từng được nghe qua ở nơi nào đó. Giọng nói trầm ấm như thế, hẳn sẽ không phải là một người xấu đâu nhỉ? Ngừng kêu to, Giản Nguyệt bắt đầu bình tâm suy nghĩ một chút, cô bạn thân kia cũng từng nói qua “Nếu một người có giọng nói thật êm tai đối với ngươi làm cái gì, cũng không nên sợ, hắn nhất định sẽ không là người xấu!’
Chính là như thế, ở góc giường sáng sủa, Giản Nguyệt lẳng lặng dùng cặp mắt to của hắn nhìn nam nhân.
Có lẽ là Chung Hán Văn tới chơi, sau đó mới phát hiện hắn ngất đi. Giản Nguyệt trong lòng nghĩ thầm như thế. Hắn cảm thấy thân thể của chính mình rất nóng, tựa hồ như đang ở trong một lò lửa vậy, yết hầu cũng đau đến nói không ra lời. Đại khái, hắn là bị cảm nắng. Cũng chẳng có gì là lạ, Giản Nguyệt bởi vì đứng đến bốn giờ dưới cái nắng gay gắt nên mới thế, nếu không sinh bệnh mới là không bình thường.
Thật là khát quá, đến cháy cả cổ họng rồi. Nhưng Giản Nguyệt bị bệnh nên một chút cũng chẳng động đậy nổi cho nên việc giơ tay ra để lấy nước đối với hắn lúc này là một việc làm vô cùng khó khăn.
Lúc này cửa phòng bị mở ra, tầm nhìn mơ hồ, Giản Nguyệt thấy một người nam nhân cao lớn cầm trên tay một ít đồ vật này nọ đi đến. Giản Nguyệt giật giật, định mở miệng ra nói chuyện nhưng lại chẳng phát ra được tiếng nào.
” Đừng nhúc nhích, ngươi bị bệnh.” Thanh âm thật trầm ấm vang lên bên tai. Một đôi tay khoẻ mạnh nâng Giản Nguyệt ngồi dậy. Giản Nguyệt ngẩng đầu nhìn hướng nam nhân, một đôi mắt sáng long lanh như ru-bi khắc sâu vào tâm trí hắn, sau đó liền mơ mơ màng màng, nhắm hai mắt lại.
Người nam nhân kia thật cẩn thận đem nước thuốc đút cho Giản Nguyệt. Nhưng nước thuốc đều theo khoé miệng của Giản Nguyệt mà chảy ra ngoài. Nam nhân anh tuấn nhíu nhíu mày, như là đang tự hỏi phải có biện pháp gì đó để giải quyết.
Lúc sau, hắn đem nước thuốc cho vào miệng mình rồi cúi xuống đặt miệng mình vào đôi môi nhỏ nhắn, đỏ mọng của Giản Nguyệt, chậm rãi đem nước thuốc đưa vào miệng hắn, làm cho Giản Nguyệt có thể đem nước thuốc mà nuốt vào.
Giản Nguyệt đại khái là đang cực kì khát nước, bởi vậy khi hắn cảm giác được trong khoang miệng ướt át, liền mút lấy mút để. Lúc này nam nhân cảm giác được động tác của người dưới thân, ngừng lại một chút, Giản Nguyệt trong trạng thái đờ đẫn hơi do dự liếm liếm môi. Cuối cùng nam nhân vẫn rất luyến tiếc rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn như mê hoặc ấy.
Vì bị bệnh nên da mặt Giản Nguyệt đỏ hồng cả lên, hàng lông mi thật dài che giấu ánh mắt ngập nước, làm cho người ta không khỏi mong chờ hắn mở to đôi mắt xinh đẹp. Đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại như một quả hồng đào ngon mắt. Đôi môi ấy nửa khép nửa mở, loáng thoáng nhìn thấy đầu lưỡi ướt át bên trong, một bộ dáng cực kỳ đáng yêu, hiện tại lại khiến người khác cảm thấy hấp dẫn.
Nam nhân thật sâu nhìn chăm chú vào Giản Nguyệt, ánh mắt màu ru-bi lúc này biến thành màu đỏ thẩm, trong một khắc toả ra loại mị lực có thể làm chết người.
Không một động tác dư thừa, nam nhân kéo cái chăn đắp cho Giản Nguyệt rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, tuyệt không phát ra một chút tiếng động.
SAu một giấc ngủ thật dài, Giản Nguyệt cảm thấy thư thái rất nhiều. Hắn nằm ở trên giường nhìn thấy trần nhà, trong đầu vẫn hiện ra ánh mắt màu ru-bi ấy. Chỉ cần bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú vào, sẽ giống như một con nai vàng ngơ ngác lạc vào cánh rừng sâu, quên mất lối về. Bất giác trên mặt Giản Nguyệt đỏ bừng cả lên.
Lắc lắc đầu, Giản Nguyệt cố đem cái ánh mắt kia ra khỏi tâm trí mình.
‘ Cốc…cốc…cốc…’ Một trận tiếng gõ cửa vang lên. Tiếp theo, cửa phòng ngủ bị mở ra, một cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt màu xanh biếc đang cầm chén đĩa đi vào.
Cô gái dáng người cao gầy, mái tóc màu vàng dài tới trước ngực, nàng ăn mặc và trang sức như một người hầu, nhưng điều này không làm cho người ta cảm thấy thân phận thấp kém của người này, ngược lại còn có cảm giác rất cao quý.
” Giản thiếu gia, thỉnh uống thuốc.” Lời nói ngắn gọn không có hoa văn trang sức, cô gái thanh âm bình thản mà không có phập phồng.
” Không cần bảo ta là thiếu gia, bảo ta Giản Nguyệt là được rồi… Còn có, ngươi là……” Giản Nguyệt bị cô gái này biến thành không hiểu ra sao, hắn không biết đây đúng thật là người hầu trong Cổ bảo.
” Đúng vậy, Giản thiếu gia. Tiểu nhân là Mã Toa, là chủ nhân phái tôi tới đây.” Mã Toa bình thản đáp lại, nàng đem nước thuốc đặt vào tay của Giản Nguyệt, ý bảo Giản Nguyệt dùng để uống.
” Chủ nhân của ngươi là ai?” Giản Nguyệt không biết ai lại có thể vào được nhà mới của hắn, nơi này hẳn là đã muốn thuộc về Giản Nguyệt rồi. Bất quá, tuy rằng Mã Toa xuất hiện với bộ dáng thật khả nghi, nhưng mà Giản Nguyệt cũng không cảm thấy được nàng sẽ gây hại cho mình, đó là trực giác đã bảo với Giản Nguyệt như thế.
” Chủ nhân của Mã Toa là Áo Lôi Đức đại nhân.” Mã Toa ngữ điệu trầm tĩnh mang theo một chút kích động, ngay cả trong mắt cũng hiện lên thần sắc kính nể.
” Cái kia… chủ nhân của ngươi là người có ánh mắt màu đỏ đúng không? Bình thường giống như ru-bi vậy.” Giản Nguyệt cẩn thận đặt câu hỏi. Nếu hai người cùng lúc xuất hiện ở trong phòng thì hắn cũng sẽ nhận định người có ánh mắt màu đỏ kia chính là chủ nhân.
” Đúng vậy, đó là màu sắc tôn quý nhất, cũng chỉ có Áo Lôi Đức đại nhân mới xứng sử dụng màu đỏ cao quý như vậy.” Mã Toa phát ra những lời nói kính nể từ đáy lòng, rồi trong nháy mắt lại biến trở về nét mặt bình thản.
Giản Nguyệt cũng không tái hỏi nhiều, ngoan ngoãn đem nước thuốc uống, nước thuốc này quả thật rất ngọt a, hắn vừa lòng nheo lại ánh mắt.
Hắn biết Mã Toa không muốn nói thêm cái gì, mặc dù còn có rất nhiều vấn đề không có cởi bỏ, nhưng mà hiện tại có Mã Toa chiếu cố hắn, còn thay hắn để ý trông chừng giúp toà thành, như vậy cũng không tồi lắm đâu, cho nên hắn cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Bất quá, chẳng biết cái người có đôi mắt màu đỏ tên Áo Lôi Đức kia chẳng biết rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao lại giúp cho Giản Nguyệt? Hơn nữa lại phái người tới chiếu cố hắn? Vấn đề lớn nhất là, hắn như thế nào lại ở trong nhà của hắn? Một người lại thêm một người đều là những vấn đề làm cho Giản Nguyệt cảm thấy phiền não, hắn nghĩ mãi cũng không ra, lại làm không được cái gì, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể nằm ở đây để mà hảo hảo dưỡng bệnh thôi.
Nhưng mà nói gì thì nói, Áo Lôi Đức chuẩn bị thuốc cho Giản Nguyệt quả thật rất là chu đáo a! Rất ngọt ngào, tựa như là hương vị của ô mai vậy, hơn nữa chỉ uống có một lần mà đã thấy tốt lên rất nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn nhớ một cách mơ hồ là hình như có người giúp hắn uống nước thuốc, ngay thời điểm mà hắn cảm thấy khát nước lên tới cực điểm. Chẳng lẽ cũng là Áo Lôi Đức giúp hắn ư? Như vậy hắn phải cám ơn và báo đáp Áo Lôi Đức mới đúng. Tuy rằng trong đầu hắn, Áo Lôi Đức thật sự rất khả nghi, nhưng nên có lễ phép vẫn là không thiếu được.
Xem ra Giản Nguyệt đúng là không biết Áo Lôi Đức dùng cách gì để giúp hắn uống nước bằng không sẽ không nghĩ như thế. Nếu Giản Nguyệt biết được sự thật, không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Thấy Giản Nguyệt đã uống xong thuốc, Mã Toa gật gật đầu liền rời đi. Giản Nguyệt cũng cảm thấy có điểm mệt, liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Thật là, vì cái gì mà ngày đầu tiên hắn dọn đến nhà mới lại phải ở trên giường vượt qua! Đáng lý ra hắn phải hảo hảo đi tham quan ngôi nhà mới đúng. Nếu sớm biết như thế này, hắn đã chẳng ở bên ngoài Cổ bảo đứng đến bốn giờ liền, có lẽ hắn đã thể hiện sự nhiệt tình của mình đối với Cổ bảo hơi quá một chút…..
Nghĩ nghĩ một lúc, Giản Nguyệt liền chìm vào một giấc ngủ say.
Buổi tối thật sự là yên lặng, đột nhiên một trận gió mạnh thổi qua làm tấm màn phía ngoài lan can phòng ngủ tung bay, trong chốc lát, trên lan can trống trải xuất hiện một bóng người đang đứng.
Người nọ khoác một chiếc áo choàng màu đen rộng, thấy không rõ lắm bộ dáng, chỉ có thể nhìn vào ngoại hình mà phán đoán hắn là một nam nhân cao lớn.
Nam nhân chậm rãi bước đến gần chỗ Giản Nguyệt, đứng ở bên giường, chăm chú nhìn bộ dáng ngủ say của Giản Nguyệt.
Một lát sau, nam nhân lại chậm rãi vươn tay về phía Giản Nguyệt, cuối cùng bàn tay dừng ở trên trán Giản Nguyệt. Cái trán đã ấm áp, không còn nóng hầm hập như tối qua nữa, chứng tỏ nhiệt độ cơ thể Giản Nguyệt đại khái đã hồi phục bình thường.
Ngay khoảnh khắc nam nhân rút tay về, xoay người định rời đi thì Giản Nguyệt giật mình mở mắt ra. Bỗng dưng nhìn thấy trong phòng ngủ của mình xuất hiện một người ăn mặc kì lạ, hắn không tự giác mà kêu ầm lên. Hắn cũng không nghĩ muốn bị người giựt tiền hoặc là cướp sắc. Nhưng một cô bạn thân của hắn thường thường nói hắn nhất định sẽ bị người ta cướp sắc một cách dễ dàng, hại hắn có một đoạn thời gian trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Hiện tại gặp rồi lại không biết nên ứng phó như thế nào, rốt cuộc là đánh trước, hay kêu to là trước? Bất quá bản năng làm cho Giản Nguyệt có phản ứng đầu tiên chính là hét thật to lên. Giản Nguyệt hai tay ôm chặt lấy cái chăn không ngừng lui về sau, một đôi mắt thật to đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người nam nhân, ngoài miệng vẫn là không ngừng kêu to, cứ như một con nai con đang trong cơn khủng hoảng khi phải đối đầu với thú dữ.
” Bình tĩnh.” Nam nhân xoay người lại, dùng thanh âm thật trầm thấp nói.
A, cái giọng nói này giống như đã từng được nghe qua ở nơi nào đó. Giọng nói trầm ấm như thế, hẳn sẽ không phải là một người xấu đâu nhỉ? Ngừng kêu to, Giản Nguyệt bắt đầu bình tâm suy nghĩ một chút, cô bạn thân kia cũng từng nói qua “Nếu một người có giọng nói thật êm tai đối với ngươi làm cái gì, cũng không nên sợ, hắn nhất định sẽ không là người xấu!’
Chính là như thế, ở góc giường sáng sủa, Giản Nguyệt lẳng lặng dùng cặp mắt to của hắn nhìn nam nhân.