Sinh nhật Giản Nguyệt là vào tháng tám, đúng kỳ nghỉ hè tốt đẹp, trong suốt một năm bởi vì xử lý chuyện dọn tới cổ bảo mà làm cho hắn quên mất sinh nhật chính mình, Susan cũng không có cách nào khác thay hắn chúc mừng. Năm nay, Susan quyết định sẽ tổ chức cho hắn một buổi tiệc sinh nhật thật tốt, người không cần nhiều, chỉ mấy người bình thường kia là được rồi, nhưng nhất định phải sinh động.
Vì thế, vào ngày sinh nhật Giản Nguyệt, theo như lời Susan là muốn tạo ra kinh hỉ bất ngờ, Lai Lạ Thường Á liền mang theo Giản Nguyệt vào buổi sáng cùng ngày ra ngoài, kéo dài thời gian cho những người khác hảo hảo chuẩn bị.
Lần đó nàng tới cổ bảo, Giản Nguyệt đã đem chuyện Lai Lạ Thường Á ở tạm nói cho nàng biết, bởi vậy nàng nhìn thấy Lai Lạ Thường Á xuất hiện tại cổ bảo này cũng không thấy nghi hoặc. Nhưng mà, không biết Susan thuyết phục mọi người như thế nào, thế nhưng ngay cả Áo Lôi Đức cũng nguyện ý hỗ trợ chuẩn bị tiệc sinh nhật.
” Áo Lôi Đức, đến lúc đó ngươi đơn ca bài happy birthday trước đi! Nếu ngươi xướng trước, Giản Nguyệt nhất định sẽ cảm thấy rất kinh hỉ, cao hứng a.” Susan một bên bắt tay đeo hảo ruybăng, một bên đối với Áo Lôi Đức nói. Có Áo Lôi Đức bình thường lạnh lùng xung phong, Giản Nguyệt nhất định sẽ cảm thấy đầy bất ngờ cho xem, Susan cười quái dị.
Ánh mắt Áo Lôi Đức loé loé, trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu. Tuy rằng biết làm như vậy hiệu quả đại khái không lớn, bất quá y cũng muốn cho Giản Nguyệt có một sinh nhật thật vui. Chính vì thế, mỗi một chi tiết cũng không hảo buông tha, y muốn dùng tâm vì Giản Nguyệt bố trí tiệc sinh nhật này.
Trong dĩ vãng, tất nhiên Áo Lôi Đức đối với những ngày như thế này của nhân loại không có gì hứng thú, thế nhưng trong một lần cùng Giản Nguyệt nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên nhắc tới sinh nhật, Giản Nguyệt giống như đối với cái gọi là sinh nhật này có vẻ coi trọng, hắn còn nói đây là ngày mà với người trọng yếu, bằng hữu và người thân chính mình cùng nhau chúc mừng. Chính là như vậy, làm cho Áo Lôi Đức lần đầu tiên có ý tưởng muốn cùng người y coi trọng vượt qua sinh nhật.
Susan làm cho mọi người chuẩn bị tốt lễ vật muốn tặng Giản nguyệt, lại cùng đám người Mã Toa đem phòng khách cổ bảo trang trí hoàn hảo, thức ăn cùng ẩm phẩm cũng sung túc dự bị, hiện tại cũng chỉ thiếu diễn viên của tiệc sinh nhật này ── Giản Nguyệt.
Nhận được tin nhắn Lai Lạ Thường Á lập tức mang theo Giản Nguyệt đang rất đỗi nghi hoặc trở về, khi bọn hắn vừa bước vào phòng khách cổ bảo, nguyên bản cả căn phòng đang tối òm, nhất thời sáng rực lên.
” Sinh nhật khoái hoạt!” Tất cả mọi người cười chúc mừng Giản Nguyệt, làm cho Giản Nguyệt tức khắc trở nên ngượng ngùng. Hắn sung sướng gật đầu, Susan đem hắn đưa đến giữa phòng khách.
“HAPPY BIRTHDAY TO YOU,
HAPPY BIRTHDAY TO YOU,
HAPPY BIRTHDAY TO Giản Nguyệt,
HAPPY BIRHTDAY TO YOU. ”
Áo Lôi Đức dùng thanh âm trầm thấp của mình xướng lên bài happy birthday, một giọng từ tính thật êm tai khiến người say mê. Tiếp theo mọi người lại hát một lần, Giản Nguyệt sớm đã ngây dại, hắn chưa từng nghĩ đến mọi người sẽ cùng nhau vì hắn chúc mừng sinh nhật.
Buổi tiệc sinh nhật này đã được giữ bí mật từ trước, cho nên lúc này đây Giản Nguyệt cảm thấy thật kinh hỉ, hắn rất muốn lập tức biểu đạt vui sướng chính mình. Nhưng mà, Susan không cho Giản Nguyệt nói chuyện, trước làm cho mọi người đem lễ vật ra tặng.
Nàng đem lễ vật chính mình ra trước, đó là một quyển BL tiểu thuyết. Theo Susan xưng, đó là thứ cô ta rất trân quý, hiện tại liền đem tiểu thuyết cho Giản Nguyệt, muốn Giản Nguyệt phải hảo hảo giữ gìn.
Sau đó là Từ Diệp Minh, hắn xuất ra một vật nhỏ, nói đó là một bùa hộ mệnh, là riêng vì Giản Nguyệt mà làm. Khi Giản Nguyệt nhận được vật này cảm thấy thật cao hứng, có bùa hộ mệnh này, cho dù khi hắn ở một mình cũng không sợ quỷ quái nữa.
Lai Lạ Thường Á cười tặng một cái gương, nói là có thể chiếu đến tiếng lòng người khác. Giản Nguyệt tuy rằng không có ý muốn rình xem lòng người khác, nhưng hắn vẫn là tiếp nhận, cự tuyệt lễ vật người khác cũng không phải là một chuyện lễ phép.
Tiếp theo là Mã Toa, lễ vật của nàng là một chiếc vòng tay. Trên thủ trạc là một viên bảo thạch màu lam, ở giữa mơ hồ có thể nhìn một bài văn với nét chữ duyên dáng. Khi Áo Lôi Đức cùng Lai Lạ Thường Á nhìn thấy đều cảm thấy thật ngoài ý muốn, người nào có được vòng tay này chính là có được năng lực thao túng đại bộ phận nhân lực. Trước không nói vì cái gì nó lại ở trên tay Mã Toa, nay nàng lại đem vật này đưa cho Giản Nguyệt rốt cuộc là có ý gì, hai người cảm thấy nghi hoặc.
Giản Nguyệt vốn cũng đã có một chiếc vòng tay, đó là lần đầu gặp được Lai Lạ Thường Á, đã đưa cho hắn lễ gặp mặt, hắn lại thu được loại lễ vật này cũng không cảm thấy gì bất thường, còn cho là lễ vật thông dụng của Huyết tộc.
Hắn mỉm cười nhận lấy, bắt nó mang vào cổ tay bên phải, sau đó thủ trạc liền dần dần mờ nhạt, tuy rằng nhìn không thấy nhưng vẫn cảm giác được nó tồn tại. Liền giống như thủ trạc của Lai Lạ Thường Á và vòng cổ của Áo Lôi Đức, đều là đặc biệt như vậy.
Cuối cùng là Áo Lôi Đức, y đi đến trước mặt Giản Nguyệt, đem một chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay trái của Giản Nguyệt. Trên chiếc nhẫn có một viên bảo thạch đỏ như máu, mặt trên có văn chương hoàng tộc, là tín vật xác định bầu bạn trong hoàng tộc.
” Sinh nhật khoái hoạt.” Áo Lôi Đức khẽ hôn lên chiếc nhẫn trên tay Giản Nguyệt, ánh mắt màu đỏ tản ra hào quang cùng màu đỏ như máu của chiếc nhẫn chiếu rọi cho nhau, thấy Giản Nguyệt mê muội. Giản Nguyệt cũng lý giải được ý của Áo Lôi Đức, hắn cúi đầu nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau đó có điểm thụ sủng nhược kinh nở nụ cười.
Tuy rằng Susan cũng không biết cố trung chuyện tình, nhưng mà tại đây một khắc nàng cảm thấy thật hạnh phúc, giống như con trai của nàng phải lập gia đình. Nàng dùng máy ảnh đem biểu tình hai người đều chụp lại, sau đó sẽ hảo hảo cất chứa, nghĩ đến đây, trên mặt của nàng hiện ra quỷ dị tươi cười.
Lúc này Mã Toa đem thức ăn đã được chuẩn bị tốt dọn ra, tất cả những thứ này đều là do Susan cùng Mã Toa làm. Susan còn nói nàng đã để một cái hộp nhỏ vào bánh ngọt Ri-ga, ai bắt được cái hộp nhỏ đó là có thể mệnh lệnh người ở đây làm một chuyện hợp lý. Đại khái nơi này cũng chỉ có một mình nàng vì chuyện này mà cảm thấy hưng phấn, tất cả mọi người như là không nhìn thấy nàng tồn tại, đều rất vui vẻ mà ăn bánh ngọt.
” Ách……” Đang ăn ăn Giản Nguyệt đột nhiên dừng lại động tác. Hắn từ trong miệng lấy ra một cái hộp nhỏ, hắn bất đắc dĩ đem hộp đưa cho Susan, cho nàng tiếp tục làm người chủ trì.
” Ha hả ha hả! Tiểu Nguyệt thân ái, ngươi có thể yêu cầu bất cứ người nào ở nơi này làm một việc cho ngươi.” Ánh mắt Susan giống như nhìn thấy con mồi rơi xuống bẫy rập, hưng phấn mà bén nhọn.
” Vậy thì… ta nghĩ muốn hiểu biết chuyện của Áo Lôi Đức.” Giản Nguyệt lo nghĩ, lại do dự một hồi, cuối cùng kiên định nói ra. Trước đây hắn vẫn suy nghĩ đến chuyện của Áo Lôi Đức, nhưng mà mỗi một lần hỏi y, y luôn không muốn nói ra.
Tuy rằng Giản Nguyệt không phải là một người tò mò, có tư ẩn chính mình cũng là bình thường, nhưng không thể có khả năng tuyệt không biết. Ngoại trừ hắn biết có Huyết tộc tồn tại ra, những chuyện khác không phải chưa hiểu rõ hết, mà là hoàn toàn không biết gì cả. Nếu hắn đã quyết định phải hiểu biết Áo Lôi Đức, liền thật sự muốn làm được, chính là Áo Lôi Đức vẫn giống như là không muốn nói với hắn, làm cho hắn cảm thấy có điểm bất đắc dĩ.
” Ngươi thật sự muốn biết?” Trầm mặc trong chốc lát, Áo Lôi Đức nhìn thẳng vào mắt Giản Nguyệt hỏi. Y không phải không muốn nói cho Giản Nguyệt nghe, y biết có thời điểm Giản Nguyệt luôn ở bên xao đánh thọc sườn muốn hỏi y chuyện về Huyết tộc.
Thế nhưng, y không nghĩ làm cho Giản nguyệt biết nhiều lắm, biết được càng nhiều, liền càng nguy hiểm. Chính là, nếu Giản nguyệt trực tiếp mở miệng hỏi y, y sẽ đem sự tình đều nói cho Giản Nguyệt biết. Chỉ cần là nguyện vọng của Giản Nguyệt, y sẽ vì Giản nguyệt làm được.
Giản Nguyệt khẳng định gật đầu, Áo Lôi Đức vươn tay sờ sờ tóc hắn, không nói gì. Chờ sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Áo Lôi Đức sẽ tìm thời gian cùng Giản Nguyệt nói chuyện. Khi đó, Giản Nguyệt có thể càng hiểu biết chuyện của Áo Lôi Đức.
Thời gian kế tiếp, tất cả mọi người cười vui cùng quái dị trong mắt Susan vượt qua. Tiệc sinh nhật này có thể nói là sinh nhật đáng nhớ và vui nhất trong cuộc đời Giản Nguyệt, không phải chỉ vì được mọi người cùng chúc mừng, mà là hắn còn có thể chân chính bước vào thế giới của Áo Lôi Đức.
Vì thế, vào ngày sinh nhật Giản Nguyệt, theo như lời Susan là muốn tạo ra kinh hỉ bất ngờ, Lai Lạ Thường Á liền mang theo Giản Nguyệt vào buổi sáng cùng ngày ra ngoài, kéo dài thời gian cho những người khác hảo hảo chuẩn bị.
Lần đó nàng tới cổ bảo, Giản Nguyệt đã đem chuyện Lai Lạ Thường Á ở tạm nói cho nàng biết, bởi vậy nàng nhìn thấy Lai Lạ Thường Á xuất hiện tại cổ bảo này cũng không thấy nghi hoặc. Nhưng mà, không biết Susan thuyết phục mọi người như thế nào, thế nhưng ngay cả Áo Lôi Đức cũng nguyện ý hỗ trợ chuẩn bị tiệc sinh nhật.
” Áo Lôi Đức, đến lúc đó ngươi đơn ca bài happy birthday trước đi! Nếu ngươi xướng trước, Giản Nguyệt nhất định sẽ cảm thấy rất kinh hỉ, cao hứng a.” Susan một bên bắt tay đeo hảo ruybăng, một bên đối với Áo Lôi Đức nói. Có Áo Lôi Đức bình thường lạnh lùng xung phong, Giản Nguyệt nhất định sẽ cảm thấy đầy bất ngờ cho xem, Susan cười quái dị.
Ánh mắt Áo Lôi Đức loé loé, trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu. Tuy rằng biết làm như vậy hiệu quả đại khái không lớn, bất quá y cũng muốn cho Giản Nguyệt có một sinh nhật thật vui. Chính vì thế, mỗi một chi tiết cũng không hảo buông tha, y muốn dùng tâm vì Giản Nguyệt bố trí tiệc sinh nhật này.
Trong dĩ vãng, tất nhiên Áo Lôi Đức đối với những ngày như thế này của nhân loại không có gì hứng thú, thế nhưng trong một lần cùng Giản Nguyệt nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên nhắc tới sinh nhật, Giản Nguyệt giống như đối với cái gọi là sinh nhật này có vẻ coi trọng, hắn còn nói đây là ngày mà với người trọng yếu, bằng hữu và người thân chính mình cùng nhau chúc mừng. Chính là như vậy, làm cho Áo Lôi Đức lần đầu tiên có ý tưởng muốn cùng người y coi trọng vượt qua sinh nhật.
Susan làm cho mọi người chuẩn bị tốt lễ vật muốn tặng Giản nguyệt, lại cùng đám người Mã Toa đem phòng khách cổ bảo trang trí hoàn hảo, thức ăn cùng ẩm phẩm cũng sung túc dự bị, hiện tại cũng chỉ thiếu diễn viên của tiệc sinh nhật này ── Giản Nguyệt.
Nhận được tin nhắn Lai Lạ Thường Á lập tức mang theo Giản Nguyệt đang rất đỗi nghi hoặc trở về, khi bọn hắn vừa bước vào phòng khách cổ bảo, nguyên bản cả căn phòng đang tối òm, nhất thời sáng rực lên.
” Sinh nhật khoái hoạt!” Tất cả mọi người cười chúc mừng Giản Nguyệt, làm cho Giản Nguyệt tức khắc trở nên ngượng ngùng. Hắn sung sướng gật đầu, Susan đem hắn đưa đến giữa phòng khách.
“HAPPY BIRTHDAY TO YOU,
HAPPY BIRTHDAY TO YOU,
HAPPY BIRTHDAY TO Giản Nguyệt,
HAPPY BIRHTDAY TO YOU. ”
Áo Lôi Đức dùng thanh âm trầm thấp của mình xướng lên bài happy birthday, một giọng từ tính thật êm tai khiến người say mê. Tiếp theo mọi người lại hát một lần, Giản Nguyệt sớm đã ngây dại, hắn chưa từng nghĩ đến mọi người sẽ cùng nhau vì hắn chúc mừng sinh nhật.
Buổi tiệc sinh nhật này đã được giữ bí mật từ trước, cho nên lúc này đây Giản Nguyệt cảm thấy thật kinh hỉ, hắn rất muốn lập tức biểu đạt vui sướng chính mình. Nhưng mà, Susan không cho Giản Nguyệt nói chuyện, trước làm cho mọi người đem lễ vật ra tặng.
Nàng đem lễ vật chính mình ra trước, đó là một quyển BL tiểu thuyết. Theo Susan xưng, đó là thứ cô ta rất trân quý, hiện tại liền đem tiểu thuyết cho Giản Nguyệt, muốn Giản Nguyệt phải hảo hảo giữ gìn.
Sau đó là Từ Diệp Minh, hắn xuất ra một vật nhỏ, nói đó là một bùa hộ mệnh, là riêng vì Giản Nguyệt mà làm. Khi Giản Nguyệt nhận được vật này cảm thấy thật cao hứng, có bùa hộ mệnh này, cho dù khi hắn ở một mình cũng không sợ quỷ quái nữa.
Lai Lạ Thường Á cười tặng một cái gương, nói là có thể chiếu đến tiếng lòng người khác. Giản Nguyệt tuy rằng không có ý muốn rình xem lòng người khác, nhưng hắn vẫn là tiếp nhận, cự tuyệt lễ vật người khác cũng không phải là một chuyện lễ phép.
Tiếp theo là Mã Toa, lễ vật của nàng là một chiếc vòng tay. Trên thủ trạc là một viên bảo thạch màu lam, ở giữa mơ hồ có thể nhìn một bài văn với nét chữ duyên dáng. Khi Áo Lôi Đức cùng Lai Lạ Thường Á nhìn thấy đều cảm thấy thật ngoài ý muốn, người nào có được vòng tay này chính là có được năng lực thao túng đại bộ phận nhân lực. Trước không nói vì cái gì nó lại ở trên tay Mã Toa, nay nàng lại đem vật này đưa cho Giản Nguyệt rốt cuộc là có ý gì, hai người cảm thấy nghi hoặc.
Giản Nguyệt vốn cũng đã có một chiếc vòng tay, đó là lần đầu gặp được Lai Lạ Thường Á, đã đưa cho hắn lễ gặp mặt, hắn lại thu được loại lễ vật này cũng không cảm thấy gì bất thường, còn cho là lễ vật thông dụng của Huyết tộc.
Hắn mỉm cười nhận lấy, bắt nó mang vào cổ tay bên phải, sau đó thủ trạc liền dần dần mờ nhạt, tuy rằng nhìn không thấy nhưng vẫn cảm giác được nó tồn tại. Liền giống như thủ trạc của Lai Lạ Thường Á và vòng cổ của Áo Lôi Đức, đều là đặc biệt như vậy.
Cuối cùng là Áo Lôi Đức, y đi đến trước mặt Giản Nguyệt, đem một chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay trái của Giản Nguyệt. Trên chiếc nhẫn có một viên bảo thạch đỏ như máu, mặt trên có văn chương hoàng tộc, là tín vật xác định bầu bạn trong hoàng tộc.
” Sinh nhật khoái hoạt.” Áo Lôi Đức khẽ hôn lên chiếc nhẫn trên tay Giản Nguyệt, ánh mắt màu đỏ tản ra hào quang cùng màu đỏ như máu của chiếc nhẫn chiếu rọi cho nhau, thấy Giản Nguyệt mê muội. Giản Nguyệt cũng lý giải được ý của Áo Lôi Đức, hắn cúi đầu nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau đó có điểm thụ sủng nhược kinh nở nụ cười.
Tuy rằng Susan cũng không biết cố trung chuyện tình, nhưng mà tại đây một khắc nàng cảm thấy thật hạnh phúc, giống như con trai của nàng phải lập gia đình. Nàng dùng máy ảnh đem biểu tình hai người đều chụp lại, sau đó sẽ hảo hảo cất chứa, nghĩ đến đây, trên mặt của nàng hiện ra quỷ dị tươi cười.
Lúc này Mã Toa đem thức ăn đã được chuẩn bị tốt dọn ra, tất cả những thứ này đều là do Susan cùng Mã Toa làm. Susan còn nói nàng đã để một cái hộp nhỏ vào bánh ngọt Ri-ga, ai bắt được cái hộp nhỏ đó là có thể mệnh lệnh người ở đây làm một chuyện hợp lý. Đại khái nơi này cũng chỉ có một mình nàng vì chuyện này mà cảm thấy hưng phấn, tất cả mọi người như là không nhìn thấy nàng tồn tại, đều rất vui vẻ mà ăn bánh ngọt.
” Ách……” Đang ăn ăn Giản Nguyệt đột nhiên dừng lại động tác. Hắn từ trong miệng lấy ra một cái hộp nhỏ, hắn bất đắc dĩ đem hộp đưa cho Susan, cho nàng tiếp tục làm người chủ trì.
” Ha hả ha hả! Tiểu Nguyệt thân ái, ngươi có thể yêu cầu bất cứ người nào ở nơi này làm một việc cho ngươi.” Ánh mắt Susan giống như nhìn thấy con mồi rơi xuống bẫy rập, hưng phấn mà bén nhọn.
” Vậy thì… ta nghĩ muốn hiểu biết chuyện của Áo Lôi Đức.” Giản Nguyệt lo nghĩ, lại do dự một hồi, cuối cùng kiên định nói ra. Trước đây hắn vẫn suy nghĩ đến chuyện của Áo Lôi Đức, nhưng mà mỗi một lần hỏi y, y luôn không muốn nói ra.
Tuy rằng Giản Nguyệt không phải là một người tò mò, có tư ẩn chính mình cũng là bình thường, nhưng không thể có khả năng tuyệt không biết. Ngoại trừ hắn biết có Huyết tộc tồn tại ra, những chuyện khác không phải chưa hiểu rõ hết, mà là hoàn toàn không biết gì cả. Nếu hắn đã quyết định phải hiểu biết Áo Lôi Đức, liền thật sự muốn làm được, chính là Áo Lôi Đức vẫn giống như là không muốn nói với hắn, làm cho hắn cảm thấy có điểm bất đắc dĩ.
” Ngươi thật sự muốn biết?” Trầm mặc trong chốc lát, Áo Lôi Đức nhìn thẳng vào mắt Giản Nguyệt hỏi. Y không phải không muốn nói cho Giản Nguyệt nghe, y biết có thời điểm Giản Nguyệt luôn ở bên xao đánh thọc sườn muốn hỏi y chuyện về Huyết tộc.
Thế nhưng, y không nghĩ làm cho Giản nguyệt biết nhiều lắm, biết được càng nhiều, liền càng nguy hiểm. Chính là, nếu Giản nguyệt trực tiếp mở miệng hỏi y, y sẽ đem sự tình đều nói cho Giản Nguyệt biết. Chỉ cần là nguyện vọng của Giản Nguyệt, y sẽ vì Giản nguyệt làm được.
Giản Nguyệt khẳng định gật đầu, Áo Lôi Đức vươn tay sờ sờ tóc hắn, không nói gì. Chờ sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Áo Lôi Đức sẽ tìm thời gian cùng Giản Nguyệt nói chuyện. Khi đó, Giản Nguyệt có thể càng hiểu biết chuyện của Áo Lôi Đức.
Thời gian kế tiếp, tất cả mọi người cười vui cùng quái dị trong mắt Susan vượt qua. Tiệc sinh nhật này có thể nói là sinh nhật đáng nhớ và vui nhất trong cuộc đời Giản Nguyệt, không phải chỉ vì được mọi người cùng chúc mừng, mà là hắn còn có thể chân chính bước vào thế giới của Áo Lôi Đức.