Giản Nguyệt rời giường, sau khi rửa mặt chải đầu, đi tới nhà ăn, bình thường vào thời điểm này Áo Lôi Đức sẽ ở chỗ này chờ hắn ăn bữa sáng. Thế nhưng hôm nay hắn lại chỉ nhìn thấy Lai Lạ Thường Á, hắn không để ý đến Lai Lạ Thường Á đang cao giọng kể ra hoạt động buổi chiều, lẳng lặng ăn bữa sáng.
Trong lòng hắn cảm thấy có điểm không thoải mái, vừa rời giường không có nhìn thấy Áo Lôi Đức cảm giác cũng không hơn gì, này là một thói quen sao? Hắn không biết, chỉ biết là hắn rất muốn nhìn thấy Áo Lôi Đức.
” Mã Toa, Áo Lôi Đức đi nơi nào?” Giản Nguyệt nghi hoặc hỏi. Áo Lôi Đức sẽ tới chỗ nào chứ? Y rất ít khi nào không nói với hắn liền rời đi cổ bảo, chẳng lẽ là đã xảy ra đại sự gì rồi sao?
” Chủ nhân bởi vì một hội nghị khẩn cấp mà quay về công ty.” Mã Toa cung kính nói, từ sau khi nàng đem thủ trạc ngọc bích cho Giản Nguyệt, nàng liền đối với Giản Nguyệt dị thường cung kính, làm cho Giản Nguyệt trong lúc nhất thời không thể thích ứng. Cho dù hắn bảo Mã Toa không cần cung kính như vậy, nhưng nàng cũng chỉ hơi chút thả lỏng, vẫn có một chút cảm giác bị áp bách.
” Kia khi nào thì hắn sẽ trở về?” Giản Nguyệt nghiêng đầu hỏi, hắn rất muốn có thể nhìn thấy Áo Lôi Đức, một ngày nhìn không thấy hắn cảm thấy rất bất an. Không biết là bắt đầu từ khi nào, chỉ cần có Áo Lôi Đức ở bên cạnh, giống như cho dù xảy ra chuyện gì cũng không sợ, luôn làm cho hắn cảm thấy an tâm.
Rồi chỉ cần nhìn không thấy Áo Lôi Đức, sẽ có một loại cảm giác mất mác. Trong lòng sẽ có một thanh âm không ngừng kêu gào ‘ Ta rất muốn nhìn thấy hắn’, ‘ Ta rất nhớ hắn’, làm cho Giản Nguyệt trở tay không kịp.
” Đại khái phải tới giờ cơm chiều mới có thể trở về.” Mã Toa cúi đầu cung kính nói. Từ ngày nàng lấy vòng tay đưa cho Giản Nguyệt, liền có ý nghĩa Giản Nguyệt là chủ nhân của nàng. Nàng không thể đối chủ nhân chính mình làm ra hành động vô lễ, bất quá, ngoại trừ thủ trạc là nguyên nhân ra, nàng cũng là thật tình muốn tôn kính Giản nguyệt.
Nàng từng đối Giản Nguyệt làm ra chuyện đáng giận như vậy, hắn chẳng những không có trách tội, còn nguyện ý buông tha nàng. Trước khi gặp được hắn, nàng vẫn cho rằng con người đều là loại người xấu tội ác tày trời. Thế nhưng, chính Giản Nguyệt đã cải biến ý tưởng của nàng. Làm cho nàng biết, trên thế giới này, vẫn có người tốt, vẫn có người quan tâm đến nàng.
” Thế cơm trưa Áo Lôi Đức cũng ăn bên ngoài a……” Giản Nguyệt hình như có chút thở dài, không biết hắn là đang bất mãn, hay là đang cảm khái.
” Chủ nhân bình thường ở công ty sẽ không ăn cơm trưa.” Mã Toa nói tiếp. Kỳ thật Huyết tộc cũng không cần năng lượng từ thực vật, không giống như nhân loại, cần dùng thực vật để duy trì dinh dưỡng. Lương thực chủ yếu của Huyết tộc là máu, phần lớn là máu người hoặc là máu động vật. Mà hoàng tộc hoặc quý tộc đều uống máu động vật trân quý, đó là hương vị so với máu nhân loại hấp dẫn hơn.
” Ta đây mang một cái cà mên cho hắn được không? Ai, vẫn là không tốt, vạn nhất trở ngại công việc của hắn sẽ không tốt.” Giản Nguyệt lắc lắc đầu, mang theo một chút mất mác.
” Nếu Giản thiếu gia muốn đi, Mã Toa có thể giúp thiếu gia chuẩn bị. Nếu chủ nhân nhìn thấy thiếu gia, nhất định sẽ rất cao hứng.” Mã Toa ngẩng đầu nhìn thẳng Giản Nguyệt, nàng không hy vọng Giản Nguyệt thất vọng. Hơn nữa nàng biết, chỉ cần người tới là Giản nguyệt, Áo Lôi Đức nhất định sẽ không cự tuyệt tiếp kiến.
” Ân… ta đây đi tốt lắm! Bất quá ta muốn chính mình làm một cái cà mên!” Giản Nguyệt lo nghĩ, sau đó cười gật đầu. Nếu muốn đưa cà mèn, vẫn là đích thân làm thì có ý nghĩa hơn.
Tuy rằng từ trước tới nay, số lần hắn tiến vào phòng bếp ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuy rằng hoàn toàn mù tịt trù nghệ, nói chính xác hơn là dốt đặc cán mai, lợi hại nhất chính là một lần chử một con gà, hơn nữa là cháy đen. Bất quá, là vì Áo Lôi Đức, nấu cơm cũng không được cho là một việc khó.
Kể từ đó, Mã Toa cùng Giản nguyệt liền ở tại trù phòng tập làm cơm trưa, trải qua một phen cố gắng nếm thử, Giản Nguyệt lần đầu tiên hoàn thành cà mên của hắn, cũng chuẩn bị mang theo cà mên đến công ty.
Nhưng vấn đề chính là, Giản Nguyệt căn bản không biết làm cách nào đến được công ty của Áo Lôi Đức. Hắn bất lực nhìn Mã Toa, Mã Toa dẫn Giản Nguyệt đến bãi đỗ xe, nơi đó đã có một nam nhân mặc tây trang cung kính đứng chờ.
” Giản thiếu gia, người khoẻ.” Nam nhân hướng về phía Giản Nguyệt hơi hơi cúi đầu, sau đó mở ra cửa xe, làm cho Giản Nguyệt lên xe. Mã Toa nói đây là lái xe chuyên dụng của cổ bảo, gã có thể đem Giản Nguyệt đưa đến công ty của Áo Lôi Đức.
Tuy rằng Giản Nguyệt không biết cái người lái xe kia là từ đâu tới, bất quá nếu Mã Toa đã nói không có vấn đề, vậy thì hắn sẽ không lo lắng. Vì thế, Giản Nguyệt ôm cà mên, ngồi vào phía sau xe.
Qua khoảng một giờ, Giản Nguyệt tới trước cửa tập đoàn Mục thị. Hắn sợ hãi khi nhìn thấy đại công ty này, trong lòng càng khẳng định Áo Lôi Đức là một người rất lợi hại.
Hắn một mình bước vào đại sảnh, đi tới quầy tiếp tân. Khi tiểu thư Tần Na, người phụ trách quầy tiếp tân nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu này, liền lập tức bày ra một nụ cười hoà ái dễ gần. Tuy rằng lòng của nàng đối đứa nhỏ này cảm thấy nghi hoặc, nhưng nàng không muốn làm đứa nhỏ đáng yêu này sợ.
” Vị đệ đệ này, xin hỏi có chuyện gì?” Tần Na nhẹ nhàng hỏi, sợ lớn tiếng một chút cũng sẽ doạ đứa nhỏ khẩn trương trước mắt này sợ.
” Xin chào, ta muốn tìm Áo Lôi Đức……” Giản Nguyệt há mồm nói ra nguyên nhân mình tới, bởi vì là lần đầu tiên đi vào nơi như thế này, làm cho hắn cảm thấy có chút khẩn trương.
” Xin đợi một lát.” Tần Na mỉm cười nói, sau đó nghiêm túc điều tra tư liệu. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy kết quả tư liệu, lại nhíu mày. ” Thật có lỗi, đệ đệ ngươi xác định là tên này sao? Nơi này không có ai tên là ‘ Áo Lôi Đức’ cả.”
” Ách… cái kia……” Giản Nguyệt ngây ngẩn cả người, có thể nào Áo Lôi Đức ở trong này còn phải thay đổi cái tên? Bất quá cũng không phải không có đạo lý, có lẽ là y không muốn để cho người khác biết về tư liệu liên quan đến y. Nếu nói như vậy liền phiền toái, kia hắn làm như thế nào mới có thể tìm được Áo Lôi Đức đây?
” Từ từ, ngươi muốn tìm Áo Lôi Đức?” Một giọng nam sang sảng từ bên cạnh truyền đến. Giản Nguyệt nhất thời chuyển hướng về phía thanh âm kia, chỉ thấy một nam tử tuổi trẻ bước nhanh đi tới.
Giản Nguyệt đối với nam nhân gật gật đầu, trong lòng nghĩ có lẽ người này biết chỗ của Áo Lôi Đức, nếu có thể thì gã mang chính mình đến đó thì càng tốt.
” Ngươi chính là Giản Nguyệt đi. Ta là Tử Lân, ngươi theo ta đến đây đi.” Tử Lân đơn giản giới thiệu chính mình một chút, liền dắt tay Giản Nguyệt mang tiến thang máy. Giản Nguyệt còn không kịp nói chuyện đã bị Tử Lân mang đi, hắn đành phải ngoan ngoãn đi theo người trước mắt này. Gã không giống như là một người xấu, đi theo gã hẳn là không có vấn đề.
Tử Lân mang theo Giản Nguyệt tới tầng cao nhất của công ty, sau đó gõ cửa, mở ra mật mã khoá, đi vào văn phòng. Tiến nhập văn phòng, Giản Nguyệt cảm giác văn phòng này tràn ngập hơi thở của Áo Lôi Đức, văn phòng bố trí rất đơn giản, cũng rất thanh lịch.
Áo Lôi Đức từ bên đống văn kiện ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người tới liền sửng sốt. Sau đó lập tức buông công việc trên tay xuống, đi đến bên cạnh Giản Nguyệt đem hắn kéo đến vị trí của chính mình. Y dùng ánh mắt ý bảo Tử Lân rời đi, nhưng Tử Lân như là có cái gì muốn nói định mở miệng, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Áo Lôi Đức mới nhanh chóng rời đi.
” Như thế nào đến đây?” Áo Lôi Đức thản nhiên hỏi, Màu đỏ tươi trong mắt hiện lên quang mang không rõ hàm xúc. Y ngồi xổm phía trước ghế dựa Giản Nguyệt đang ngồi, bốn mắt nhìn nhau.
” Từ Mã Toa mới biết ngươi phải ở công ty, cho nên muốn tặng một cái cà mên cho ngươi. Ta trở ngại đến công việc của ngươi sao?” Giản Nguyệt ôm chặt cà mên, hiện tại hắn lại sợ hãi Áo Lôi Đức sẽ không thích hành động của hắn.
” Không.” Áo Lôi Đức sờ sờ tóc Giản Nguyệt, làm cho Giản Nguyệt thả lỏng một chút. Y nhìn thấy cà mên trong tay Giản Nguyệt, hắn là vì chính mình mới đến nơi đây. Nghĩ đến điều này, trong lòng Áo Lôi Đức cảm thấy một trận ấm áp, khoé miệng cũng hơi hơi gợi lên.
” Là ta đích thân làm!” Nhìn thấy Áo Lôi Đức không có tức giận, ngược lại tâm tình có vẻ không tồi, Giản Nguyệt liền cười rộ lên.
Áo Lôi Đức đem cà mên trong tay Giản Nguyệt đặt ở trên bàn, sau đó ôm lấy Giản Nguyệt, Giản Nguyệt sợ tới mức ôm lấy cổ y. Tiếp theo, y ngồi vào trên ghế, sau đó điều chỉnh một chút vị trí đem Giản Nguyệt ngồi vào trên đùi y.
Giản Nguyệt thẹn thùng đỏ mặt, hắn lớn như vậy, còn làm cho hắn ngồi trên đùi người khác, có thể nào hắn không thẹn thùng? Thế nhưng hắn cũng không có giãy giụa, chỉ là đỏ mặt thuận theo ngồi ở trên người Áo Lôi Đức. Nhìn thấy bộ dáng Giản Nguyệt nhu thuận như vậy, Áo Lôi Đức cười khẽ hôn lên thái dương hắn.
Áo Lôi Đức mở ra cà mên, bên trong ngoại trừ có cơm ra, còn có hai trứng chim hơi cháy xém một chút, cùng với một ít thịt nướng cùng đồ ăn. Giản Nguyệt nhìn thấy đồ ăn này cũng không tệ đến nỗi không mặt mũi gặp người, nhưng hắn vẫn là khẩn trương nhìn biểu tình của Áo Lôi Đức, mà Áo Lôi Đức vẫn duy trì mỉm cười đem một ít đồ ăn bỏ vào trong miệng.
” Thế nào? Ăn ngon không?” Giản Nguyệt nắm lấy áo Áo Lôi Đức hỏi, hắn tuy rằng cũng thử qua vị, xác định không có mùi lạ, cũng sẽ không làm người ăn đau bụng, nhưng mà vẫn là có chút khẩn trương.
” Ăn ngon.” Đôi con ngươi Áo Lôi Đức thu hoạch rất lớn lưu quang, làm cho người ta say mê. Y dùng lực siết Giản Nguyệt một chút, một loại kích động không thể ngôn dụ ở trong lòng mạnh xuất hiện. Lần đầu tiên, có người quan tâm y như vậy lần đầu tiên, có người vì y mà dụng tâm làm một cái cà mên. Giản Nguyệt khẩn trương cùng tâm tình của Giản Nguyệt, y đều cảm nhận được, đều tại cái cà mên này mà cảm nhận được.
Giản Nguyệt chiếm được đáp án mong muốn từ Áo Lôi Đức liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn biểu tình của Áo Lôi Đức, hắn cảm thấy thật thoả mãn. Cái miệng nhỏ nhắn của hắn giơ lên một nụ cười hạnh phúc, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người. Khi Áo Lôi Đức dùng ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc nhìn hắn, hắn xán lạn nở nụ cười.
Lúc này, Giản Nguyệt chân chính biết được, đó là một loại cảm giác tên là hạnh phúc.
Trong lòng hắn cảm thấy có điểm không thoải mái, vừa rời giường không có nhìn thấy Áo Lôi Đức cảm giác cũng không hơn gì, này là một thói quen sao? Hắn không biết, chỉ biết là hắn rất muốn nhìn thấy Áo Lôi Đức.
” Mã Toa, Áo Lôi Đức đi nơi nào?” Giản Nguyệt nghi hoặc hỏi. Áo Lôi Đức sẽ tới chỗ nào chứ? Y rất ít khi nào không nói với hắn liền rời đi cổ bảo, chẳng lẽ là đã xảy ra đại sự gì rồi sao?
” Chủ nhân bởi vì một hội nghị khẩn cấp mà quay về công ty.” Mã Toa cung kính nói, từ sau khi nàng đem thủ trạc ngọc bích cho Giản Nguyệt, nàng liền đối với Giản Nguyệt dị thường cung kính, làm cho Giản Nguyệt trong lúc nhất thời không thể thích ứng. Cho dù hắn bảo Mã Toa không cần cung kính như vậy, nhưng nàng cũng chỉ hơi chút thả lỏng, vẫn có một chút cảm giác bị áp bách.
” Kia khi nào thì hắn sẽ trở về?” Giản Nguyệt nghiêng đầu hỏi, hắn rất muốn có thể nhìn thấy Áo Lôi Đức, một ngày nhìn không thấy hắn cảm thấy rất bất an. Không biết là bắt đầu từ khi nào, chỉ cần có Áo Lôi Đức ở bên cạnh, giống như cho dù xảy ra chuyện gì cũng không sợ, luôn làm cho hắn cảm thấy an tâm.
Rồi chỉ cần nhìn không thấy Áo Lôi Đức, sẽ có một loại cảm giác mất mác. Trong lòng sẽ có một thanh âm không ngừng kêu gào ‘ Ta rất muốn nhìn thấy hắn’, ‘ Ta rất nhớ hắn’, làm cho Giản Nguyệt trở tay không kịp.
” Đại khái phải tới giờ cơm chiều mới có thể trở về.” Mã Toa cúi đầu cung kính nói. Từ ngày nàng lấy vòng tay đưa cho Giản Nguyệt, liền có ý nghĩa Giản Nguyệt là chủ nhân của nàng. Nàng không thể đối chủ nhân chính mình làm ra hành động vô lễ, bất quá, ngoại trừ thủ trạc là nguyên nhân ra, nàng cũng là thật tình muốn tôn kính Giản nguyệt.
Nàng từng đối Giản Nguyệt làm ra chuyện đáng giận như vậy, hắn chẳng những không có trách tội, còn nguyện ý buông tha nàng. Trước khi gặp được hắn, nàng vẫn cho rằng con người đều là loại người xấu tội ác tày trời. Thế nhưng, chính Giản Nguyệt đã cải biến ý tưởng của nàng. Làm cho nàng biết, trên thế giới này, vẫn có người tốt, vẫn có người quan tâm đến nàng.
” Thế cơm trưa Áo Lôi Đức cũng ăn bên ngoài a……” Giản Nguyệt hình như có chút thở dài, không biết hắn là đang bất mãn, hay là đang cảm khái.
” Chủ nhân bình thường ở công ty sẽ không ăn cơm trưa.” Mã Toa nói tiếp. Kỳ thật Huyết tộc cũng không cần năng lượng từ thực vật, không giống như nhân loại, cần dùng thực vật để duy trì dinh dưỡng. Lương thực chủ yếu của Huyết tộc là máu, phần lớn là máu người hoặc là máu động vật. Mà hoàng tộc hoặc quý tộc đều uống máu động vật trân quý, đó là hương vị so với máu nhân loại hấp dẫn hơn.
” Ta đây mang một cái cà mên cho hắn được không? Ai, vẫn là không tốt, vạn nhất trở ngại công việc của hắn sẽ không tốt.” Giản Nguyệt lắc lắc đầu, mang theo một chút mất mác.
” Nếu Giản thiếu gia muốn đi, Mã Toa có thể giúp thiếu gia chuẩn bị. Nếu chủ nhân nhìn thấy thiếu gia, nhất định sẽ rất cao hứng.” Mã Toa ngẩng đầu nhìn thẳng Giản Nguyệt, nàng không hy vọng Giản Nguyệt thất vọng. Hơn nữa nàng biết, chỉ cần người tới là Giản nguyệt, Áo Lôi Đức nhất định sẽ không cự tuyệt tiếp kiến.
” Ân… ta đây đi tốt lắm! Bất quá ta muốn chính mình làm một cái cà mên!” Giản Nguyệt lo nghĩ, sau đó cười gật đầu. Nếu muốn đưa cà mèn, vẫn là đích thân làm thì có ý nghĩa hơn.
Tuy rằng từ trước tới nay, số lần hắn tiến vào phòng bếp ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuy rằng hoàn toàn mù tịt trù nghệ, nói chính xác hơn là dốt đặc cán mai, lợi hại nhất chính là một lần chử một con gà, hơn nữa là cháy đen. Bất quá, là vì Áo Lôi Đức, nấu cơm cũng không được cho là một việc khó.
Kể từ đó, Mã Toa cùng Giản nguyệt liền ở tại trù phòng tập làm cơm trưa, trải qua một phen cố gắng nếm thử, Giản Nguyệt lần đầu tiên hoàn thành cà mên của hắn, cũng chuẩn bị mang theo cà mên đến công ty.
Nhưng vấn đề chính là, Giản Nguyệt căn bản không biết làm cách nào đến được công ty của Áo Lôi Đức. Hắn bất lực nhìn Mã Toa, Mã Toa dẫn Giản Nguyệt đến bãi đỗ xe, nơi đó đã có một nam nhân mặc tây trang cung kính đứng chờ.
” Giản thiếu gia, người khoẻ.” Nam nhân hướng về phía Giản Nguyệt hơi hơi cúi đầu, sau đó mở ra cửa xe, làm cho Giản Nguyệt lên xe. Mã Toa nói đây là lái xe chuyên dụng của cổ bảo, gã có thể đem Giản Nguyệt đưa đến công ty của Áo Lôi Đức.
Tuy rằng Giản Nguyệt không biết cái người lái xe kia là từ đâu tới, bất quá nếu Mã Toa đã nói không có vấn đề, vậy thì hắn sẽ không lo lắng. Vì thế, Giản Nguyệt ôm cà mên, ngồi vào phía sau xe.
Qua khoảng một giờ, Giản Nguyệt tới trước cửa tập đoàn Mục thị. Hắn sợ hãi khi nhìn thấy đại công ty này, trong lòng càng khẳng định Áo Lôi Đức là một người rất lợi hại.
Hắn một mình bước vào đại sảnh, đi tới quầy tiếp tân. Khi tiểu thư Tần Na, người phụ trách quầy tiếp tân nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu này, liền lập tức bày ra một nụ cười hoà ái dễ gần. Tuy rằng lòng của nàng đối đứa nhỏ này cảm thấy nghi hoặc, nhưng nàng không muốn làm đứa nhỏ đáng yêu này sợ.
” Vị đệ đệ này, xin hỏi có chuyện gì?” Tần Na nhẹ nhàng hỏi, sợ lớn tiếng một chút cũng sẽ doạ đứa nhỏ khẩn trương trước mắt này sợ.
” Xin chào, ta muốn tìm Áo Lôi Đức……” Giản Nguyệt há mồm nói ra nguyên nhân mình tới, bởi vì là lần đầu tiên đi vào nơi như thế này, làm cho hắn cảm thấy có chút khẩn trương.
” Xin đợi một lát.” Tần Na mỉm cười nói, sau đó nghiêm túc điều tra tư liệu. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy kết quả tư liệu, lại nhíu mày. ” Thật có lỗi, đệ đệ ngươi xác định là tên này sao? Nơi này không có ai tên là ‘ Áo Lôi Đức’ cả.”
” Ách… cái kia……” Giản Nguyệt ngây ngẩn cả người, có thể nào Áo Lôi Đức ở trong này còn phải thay đổi cái tên? Bất quá cũng không phải không có đạo lý, có lẽ là y không muốn để cho người khác biết về tư liệu liên quan đến y. Nếu nói như vậy liền phiền toái, kia hắn làm như thế nào mới có thể tìm được Áo Lôi Đức đây?
” Từ từ, ngươi muốn tìm Áo Lôi Đức?” Một giọng nam sang sảng từ bên cạnh truyền đến. Giản Nguyệt nhất thời chuyển hướng về phía thanh âm kia, chỉ thấy một nam tử tuổi trẻ bước nhanh đi tới.
Giản Nguyệt đối với nam nhân gật gật đầu, trong lòng nghĩ có lẽ người này biết chỗ của Áo Lôi Đức, nếu có thể thì gã mang chính mình đến đó thì càng tốt.
” Ngươi chính là Giản Nguyệt đi. Ta là Tử Lân, ngươi theo ta đến đây đi.” Tử Lân đơn giản giới thiệu chính mình một chút, liền dắt tay Giản Nguyệt mang tiến thang máy. Giản Nguyệt còn không kịp nói chuyện đã bị Tử Lân mang đi, hắn đành phải ngoan ngoãn đi theo người trước mắt này. Gã không giống như là một người xấu, đi theo gã hẳn là không có vấn đề.
Tử Lân mang theo Giản Nguyệt tới tầng cao nhất của công ty, sau đó gõ cửa, mở ra mật mã khoá, đi vào văn phòng. Tiến nhập văn phòng, Giản Nguyệt cảm giác văn phòng này tràn ngập hơi thở của Áo Lôi Đức, văn phòng bố trí rất đơn giản, cũng rất thanh lịch.
Áo Lôi Đức từ bên đống văn kiện ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người tới liền sửng sốt. Sau đó lập tức buông công việc trên tay xuống, đi đến bên cạnh Giản Nguyệt đem hắn kéo đến vị trí của chính mình. Y dùng ánh mắt ý bảo Tử Lân rời đi, nhưng Tử Lân như là có cái gì muốn nói định mở miệng, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Áo Lôi Đức mới nhanh chóng rời đi.
” Như thế nào đến đây?” Áo Lôi Đức thản nhiên hỏi, Màu đỏ tươi trong mắt hiện lên quang mang không rõ hàm xúc. Y ngồi xổm phía trước ghế dựa Giản Nguyệt đang ngồi, bốn mắt nhìn nhau.
” Từ Mã Toa mới biết ngươi phải ở công ty, cho nên muốn tặng một cái cà mên cho ngươi. Ta trở ngại đến công việc của ngươi sao?” Giản Nguyệt ôm chặt cà mên, hiện tại hắn lại sợ hãi Áo Lôi Đức sẽ không thích hành động của hắn.
” Không.” Áo Lôi Đức sờ sờ tóc Giản Nguyệt, làm cho Giản Nguyệt thả lỏng một chút. Y nhìn thấy cà mên trong tay Giản Nguyệt, hắn là vì chính mình mới đến nơi đây. Nghĩ đến điều này, trong lòng Áo Lôi Đức cảm thấy một trận ấm áp, khoé miệng cũng hơi hơi gợi lên.
” Là ta đích thân làm!” Nhìn thấy Áo Lôi Đức không có tức giận, ngược lại tâm tình có vẻ không tồi, Giản Nguyệt liền cười rộ lên.
Áo Lôi Đức đem cà mên trong tay Giản Nguyệt đặt ở trên bàn, sau đó ôm lấy Giản Nguyệt, Giản Nguyệt sợ tới mức ôm lấy cổ y. Tiếp theo, y ngồi vào trên ghế, sau đó điều chỉnh một chút vị trí đem Giản Nguyệt ngồi vào trên đùi y.
Giản Nguyệt thẹn thùng đỏ mặt, hắn lớn như vậy, còn làm cho hắn ngồi trên đùi người khác, có thể nào hắn không thẹn thùng? Thế nhưng hắn cũng không có giãy giụa, chỉ là đỏ mặt thuận theo ngồi ở trên người Áo Lôi Đức. Nhìn thấy bộ dáng Giản Nguyệt nhu thuận như vậy, Áo Lôi Đức cười khẽ hôn lên thái dương hắn.
Áo Lôi Đức mở ra cà mên, bên trong ngoại trừ có cơm ra, còn có hai trứng chim hơi cháy xém một chút, cùng với một ít thịt nướng cùng đồ ăn. Giản Nguyệt nhìn thấy đồ ăn này cũng không tệ đến nỗi không mặt mũi gặp người, nhưng hắn vẫn là khẩn trương nhìn biểu tình của Áo Lôi Đức, mà Áo Lôi Đức vẫn duy trì mỉm cười đem một ít đồ ăn bỏ vào trong miệng.
” Thế nào? Ăn ngon không?” Giản Nguyệt nắm lấy áo Áo Lôi Đức hỏi, hắn tuy rằng cũng thử qua vị, xác định không có mùi lạ, cũng sẽ không làm người ăn đau bụng, nhưng mà vẫn là có chút khẩn trương.
” Ăn ngon.” Đôi con ngươi Áo Lôi Đức thu hoạch rất lớn lưu quang, làm cho người ta say mê. Y dùng lực siết Giản Nguyệt một chút, một loại kích động không thể ngôn dụ ở trong lòng mạnh xuất hiện. Lần đầu tiên, có người quan tâm y như vậy lần đầu tiên, có người vì y mà dụng tâm làm một cái cà mên. Giản Nguyệt khẩn trương cùng tâm tình của Giản Nguyệt, y đều cảm nhận được, đều tại cái cà mên này mà cảm nhận được.
Giản Nguyệt chiếm được đáp án mong muốn từ Áo Lôi Đức liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn biểu tình của Áo Lôi Đức, hắn cảm thấy thật thoả mãn. Cái miệng nhỏ nhắn của hắn giơ lên một nụ cười hạnh phúc, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người. Khi Áo Lôi Đức dùng ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc nhìn hắn, hắn xán lạn nở nụ cười.
Lúc này, Giản Nguyệt chân chính biết được, đó là một loại cảm giác tên là hạnh phúc.