Tới gần lễ Giáng Sinh, thời tiết tuy rằng thật rét lạnh, nhưng mọi người đều không bị thời tiết giá rét ảnh hưởng, ngược lại đang khoái trá chuẩn bị cho ngày vui này.
Giản Nguyệt ngồi xếp bằng trên sô pha ở phòng khách xem TV, toàn thân được bao lấy bởi chăn bông dày, chỉ còn mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, rất giống một tiểu bánh chưng.
Nhiệt độ trong cổ bảo luôn luôn so với bên ngoài thấp hơn rất nhiều, vào mùa hạ liền cảm thấy rất mát mẻ, thế nhưng vừa đến mùa đông, liền trở nên càng rét lạnh. Hắn không phải không nghĩ qua làm cho Áo Lôi Đức dùng chút pháp thuật có thể đề cao nhiệt độ không khí, nhưng Áo Lôi Đức nói là không có loại pháp thuật này, hắn thật hoài nghi đó là Áo Lôi Đức đang giấu hắn.
Mã Toa cầm một cái tách đi vào phòng khách, nhìn thấy bộ dáng cổ quái này của Giản Nguyệt, mặt không chút thay đổi, còn cung kính mà đem tách chocolate nóng đặt ở trên bàn trà trước mặt hắn, sau đó gật đầu rời đi.
Mã Toa không biết tâm tình Giản Nguyệt, bởi vì Huyết tộc không sợ giá rét, thậm chí còn cảm thấy thật thoải mái. Thế nhưng, nếu Giản Nguyệt cảm thấy rét lạnh, nàng cũng muốn vì Giản Nguyệt làm một ít thứ. Nàng đem lò sưởi mà nhân loại chế tạo bỏ vào cổ bảo, nề hà cổ bảo phạm vi quá lớn, cho dù phóng nhiều lò sưởi đến mấy vẫn không thay đổi được nhiệt độ không khí là bao. Nàng đành phải mang cho Giản Nguyệt nhiều chăn bông dày hơn, làm cho hắn cảm thấy ấm một chút.
Lúc này, Giản Nguyệt đem tầm mắt từ TV chuyển hướng tách chocolate nóng trên bàn trà. Hắn nhíu mày, nếu hắn muốn uống được tách chocolate này, phải từ trong chăn vươn tay ra. Nhưng mà, hắn thật vất vả mới ấm áp một chút, cho nên phi thường không muốn lại cảm nhận đến cái rét lạnh nữa.
Ngay lúc Giản Nguyệt đang hết sức tập trung tinh thần nhìn tách chocolate, bỗng nhiên cái tách bị người cầm lấy. Ánh mắt Giản Nguyệt theo cái tách nhìn lên, cầm lấy nó chính là người mới vừa đi vào, Áo Lôi Đức.
Y ngồi ở bên cạnh Giản Nguyệt, tay cầm cái tách lắc lắc, sau đó nhìn nhìn Giản Nguyệt. Giản Nguyệt dùng ánh mắt chờ mong nhìn Áo Lôi Đức, hắn cứ nghĩ nhất định là Áo Lôi Đức đến trợ giúp hắn.
Thế nhưng, Áo Lôi Đức lại nhíu mày, nhìn nhìn tách chocolate, sau đó uống một ngụm. Giản Nguyệt kinh ngạc mở lớn miệng, tiếp theo bất mãn nhìn chằm chằm Áo Lôi Đức, giống như muốn đem ngụm chocolate kia từ trong bụng Áo Lôi Đức lấy ngược trở ra.
” Rất ngọt.” Áo Lôi Đức phát biểu cảm tưởng đối với tách chocolate nóng, sau đó nhìn nhìn Giản Nguyệt đang có vẻ giận dỗi, khoé miệng nhịn không được giơ lên một độ cung sung sướng.
Y đem tiểu bánh chưng Giản Nguyệt ôm vào trong ngực, làm cho tiểu bánh chưng thoải mái mà ngồi ở trên đùi y. Tiểu bánh chưng với một đôi mắt to nghi hoặc nhìn Áo Lôi Đức, Áo Lôi Đức cười khẽ hôn lên cái mũi nhỏ của hắn, tiểu bánh chưng đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Lúc này, Áo Lôi Đức đem cái tách gần sát bên miệng tiểu bánh chưng Giản Nguyệt, tiểu bánh chưng nhìn nhìn Áo Lôi Đức, lại nhìn nhìn cái tách, vừa lòng cười rộ lên. Hắn hơi hơi mở ra miệng nhỏ, Áo Lôi Đức cẩn thận khống chế góc độ, không cho tiểu bánh chưng một lần uống quá mau, chậm rãi từ từ thưởng thức.
Giản Nguyệt cách chăn bông tựa vào trong ngực Áo Lôi Đức, vui sướng uống xong tách chocolate nóng. Hắn thoải mái mà thở phào, toàn thân đều ấm áp, thật thoải mái, thật khoái trá.
Áo Lôi Đức buông cái tách, sủng nịch sờ sờ đầu Giản Nguyệt. Giản Nguyệt thoải mái mà nhắm mắt lại, hắn vẫn cảm thấy ở trong ngực Áo Lôi Đức là thoải mái nhất.
” Áo Lôi Đức hôm nay không cần đi làm?” Giản Nguyệt tiếp tục nhắm mắt lại, dựa sát vào người Áo Lôi Đức. Trước đó vài ngày công việc của Áo Lôi Đức giống như rất nặng nề, thỉnh thoảng đều phải trở lại công ty xử lý sự vụ, làm cho Giản Nguyệt một mình chịu đựng thời tiết rét lạnh này, khiến cho hắn cảm thấy tâm tình không được tốt.
Lai Lạ Thường Á lại thường xuyên ra ngoài, cũng không ở cổ bảo. Mã Toa nói, gã là đi nhạ phiền toái, làm cho Giản Nguyệt không cần để ý tới gã.
” Không cần.” Áo Lôi Đức nhìn chăm chú vào Giản Nguyệt đang nhắm mắt lại, y đối trạng huống hiện tại cảm thấy thật vừa lòng.
Tầm mắt y dần dần dừng ở cái miệng nhỏ nhắn của Giản Nguyệt, đôi môi hồng nhuận mang theo mị lực mê người, Áo Lôi Đức cúi đầu hôn lên nó, xúc cảm mềm mại làm cho y cảm thấy thật sung sướng. Giản Nguyệt không có phản kháng, ánh mắt cũng không mở, lông mi thật dài hơi hơi phát run, lộ ra tâm tình hắn đang khẩn trương.
Áo Lôi Đức khẽ liếm đôi cánh hoa của Giản Nguyệt, Giản Nguyệt cảm thấy trên môi truyền đến một cảm giác tê dại, không khỏi hơi hơi mở miệng ra. Đầu lưỡi linh hoạt tiến sâu vào miệng Giản Nguyệt, nhẹ nhàng chạm vào lưỡi hắn. Sắc hồng nổi lên trên mặt Giản Nguyệt, đầu hơi hơi lui về phía sau. Áo Lôi Đức đè lại đầu Giản Nguyệt, ôn nhu làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
” Aha! Xem ra ta tới không đúng lúc rồi!” Một phen giọng nữ kiều mỵ không xa truyền đến, tiếp theo một nữ nhân yêu mị ở trên hư không hiện ra.
Mặt Áo Lôi Đức trở nên sắc lạnh, ngẩng đầu nhìn người tới, tay vẫn như cũ ôm Giản Nguyệt. Giản Nguyệt thấy tình huống bọn họ hôn môi bị người nhìn thấy, thẹn thùng đến không biết làm sao, sắc mặt cũng càng thêm hồng nhuận.
” Áo Lôi Đức ngươi không phải tức giận đi! Người ta tốt xấu cũng mang đến tin tức cho ngươi.” Nữ nhân dùng thanh âm mềm mại nói, tiếp theo lấy tay hất mái tóc dài màu hồng ra sau, sau đó hướng Áo Lôi Đức phao một cái mị nhãn.
Áo Lôi Đức nhìn nữ nhân trước mặt đầy thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người nữ nhân, nữ nhân rốt cuộc ý thức được vương của nàng đang thật sự tức giận. Nàng sợ hãi lui ra phía sau vài bước, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Áo Lôi Đức nữa.
” Địch Na, có chuyện gì nói mau.”Áo Lôi Đức nói chuyện không có một tia cảm tình, làm cho Giản Nguyệt cảm thấy một trận rét lạnh.
” Thủ hạ của ta mang đến một tin tức xấu, ta nghĩ ngươi đã biết có hơi thở cổ quái nào đó của huyết tộc tồn tại nơi này.” Địch Na nghiêm túc nói, vẻ mặt hơi ngưng trọng. Có thể biết được tin tức này cũng không phải một chuyện dễ dàng, có lẽ còn vì thế mà trả giá không ít đại giới.
” Cái loại hơi thở cổ quái kia là từ huyết tộc hơn nữa còn từ linh hồn nhân loại mà thành, là thứ mà nhân loại chế tạo ra dùng để đối kháng chúng ta. Thứ được chế tạo ra, bọn họ xưng là ‘ huyết hồn’, từ Huyết Hồn vương đứng đầu dẫn theo. ” Địch Na sau khi nói xong liền trầm mặc, tin tức này, ngay cả chính cô ta cũng không tiếp thụ được.
Giản Nguyệt sau khi nghe được kinh ngạc đến phát không ra thanh âm gì, mà Áo Lôi Đức cũng không phát một lời, cả cổ bảo nhất thời lâm vào yên tĩnh.
” Mã Toa.” Áo Lôi Đức là người đầu tiên lên tiếng, sau đó không lâu, Mã Toa xuất hiện ở phòng khách. Mã Toa đối Áo Lôi Đức cùng Giản Nguyệt gật gật đầu, chờ đợi chỉ thị.
” Mã Toa! Thật lâu không gặp.” Sau khi Địch Na nhìn thấy Mã Toa xuất hiện, kinh hỉ vỗ vỗ bả vai Mã Toa, từ xưa đến nay đối với tiểu mỹ nhân không nói nhiều này, nàng vẫn rất có hảo cảm.
” Mang nàng đi nghỉ ngơi.” Áo Lôi Đức cắt ngang tâm tình hưng phấn của Địch Na, mà Mã Toa vẫn chỉ đối với Áo Lôi Đức gật đầu, sau đó dẫn Địch Na rời đi phòng khách.
Chờ hai người rời đi, Áo Lôi Đức mang theo thần sắc có chút mệt mỏi đem mặt chôn ở đầu vai Giản Nguyệt, Giản Nguyệt vươn hai tay từ trong chăn ra, ôm lấy cổ Áo Lôi Đức, trầm mặc một hồi.
” Áo Lôi Đức, ta ở trong này, ở cạnh ngươi.” Giản Nguyệt lo lắng nói. Hắn không muốn nhìn thấy Áo Lôi Đức như vậy, biểu tình này tuyệt không thích hợp với y. ” Cho dù tương lai xảy ra sự tình gì, ta sẽ luôn ở trong này cho dù cuối cùng phải đối kháng với đồng loại, ta cũng mãi ở cạnh ngươi.”
Áo Lôi Đức trầm mặc, sau khi nghe được lời nói của Giản Nguyệt, gắt gao ôm hắn, khoé miệng vi câu. Y chỉ là cảm thấy có điểm mệt mỏi, thế nhưng Giản Nguyệt lại hướng y thổ lộ tiếng lòng, làm cho Áo Lôi Đức cảm thấy thú vị rất nhiều, lại cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng.
Bởi vì y biết rõ, Giản Nguyệt sẽ mãi ở bên cạnh y.
Giản Nguyệt ngồi xếp bằng trên sô pha ở phòng khách xem TV, toàn thân được bao lấy bởi chăn bông dày, chỉ còn mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, rất giống một tiểu bánh chưng.
Nhiệt độ trong cổ bảo luôn luôn so với bên ngoài thấp hơn rất nhiều, vào mùa hạ liền cảm thấy rất mát mẻ, thế nhưng vừa đến mùa đông, liền trở nên càng rét lạnh. Hắn không phải không nghĩ qua làm cho Áo Lôi Đức dùng chút pháp thuật có thể đề cao nhiệt độ không khí, nhưng Áo Lôi Đức nói là không có loại pháp thuật này, hắn thật hoài nghi đó là Áo Lôi Đức đang giấu hắn.
Mã Toa cầm một cái tách đi vào phòng khách, nhìn thấy bộ dáng cổ quái này của Giản Nguyệt, mặt không chút thay đổi, còn cung kính mà đem tách chocolate nóng đặt ở trên bàn trà trước mặt hắn, sau đó gật đầu rời đi.
Mã Toa không biết tâm tình Giản Nguyệt, bởi vì Huyết tộc không sợ giá rét, thậm chí còn cảm thấy thật thoải mái. Thế nhưng, nếu Giản Nguyệt cảm thấy rét lạnh, nàng cũng muốn vì Giản Nguyệt làm một ít thứ. Nàng đem lò sưởi mà nhân loại chế tạo bỏ vào cổ bảo, nề hà cổ bảo phạm vi quá lớn, cho dù phóng nhiều lò sưởi đến mấy vẫn không thay đổi được nhiệt độ không khí là bao. Nàng đành phải mang cho Giản Nguyệt nhiều chăn bông dày hơn, làm cho hắn cảm thấy ấm một chút.
Lúc này, Giản Nguyệt đem tầm mắt từ TV chuyển hướng tách chocolate nóng trên bàn trà. Hắn nhíu mày, nếu hắn muốn uống được tách chocolate này, phải từ trong chăn vươn tay ra. Nhưng mà, hắn thật vất vả mới ấm áp một chút, cho nên phi thường không muốn lại cảm nhận đến cái rét lạnh nữa.
Ngay lúc Giản Nguyệt đang hết sức tập trung tinh thần nhìn tách chocolate, bỗng nhiên cái tách bị người cầm lấy. Ánh mắt Giản Nguyệt theo cái tách nhìn lên, cầm lấy nó chính là người mới vừa đi vào, Áo Lôi Đức.
Y ngồi ở bên cạnh Giản Nguyệt, tay cầm cái tách lắc lắc, sau đó nhìn nhìn Giản Nguyệt. Giản Nguyệt dùng ánh mắt chờ mong nhìn Áo Lôi Đức, hắn cứ nghĩ nhất định là Áo Lôi Đức đến trợ giúp hắn.
Thế nhưng, Áo Lôi Đức lại nhíu mày, nhìn nhìn tách chocolate, sau đó uống một ngụm. Giản Nguyệt kinh ngạc mở lớn miệng, tiếp theo bất mãn nhìn chằm chằm Áo Lôi Đức, giống như muốn đem ngụm chocolate kia từ trong bụng Áo Lôi Đức lấy ngược trở ra.
” Rất ngọt.” Áo Lôi Đức phát biểu cảm tưởng đối với tách chocolate nóng, sau đó nhìn nhìn Giản Nguyệt đang có vẻ giận dỗi, khoé miệng nhịn không được giơ lên một độ cung sung sướng.
Y đem tiểu bánh chưng Giản Nguyệt ôm vào trong ngực, làm cho tiểu bánh chưng thoải mái mà ngồi ở trên đùi y. Tiểu bánh chưng với một đôi mắt to nghi hoặc nhìn Áo Lôi Đức, Áo Lôi Đức cười khẽ hôn lên cái mũi nhỏ của hắn, tiểu bánh chưng đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Lúc này, Áo Lôi Đức đem cái tách gần sát bên miệng tiểu bánh chưng Giản Nguyệt, tiểu bánh chưng nhìn nhìn Áo Lôi Đức, lại nhìn nhìn cái tách, vừa lòng cười rộ lên. Hắn hơi hơi mở ra miệng nhỏ, Áo Lôi Đức cẩn thận khống chế góc độ, không cho tiểu bánh chưng một lần uống quá mau, chậm rãi từ từ thưởng thức.
Giản Nguyệt cách chăn bông tựa vào trong ngực Áo Lôi Đức, vui sướng uống xong tách chocolate nóng. Hắn thoải mái mà thở phào, toàn thân đều ấm áp, thật thoải mái, thật khoái trá.
Áo Lôi Đức buông cái tách, sủng nịch sờ sờ đầu Giản Nguyệt. Giản Nguyệt thoải mái mà nhắm mắt lại, hắn vẫn cảm thấy ở trong ngực Áo Lôi Đức là thoải mái nhất.
” Áo Lôi Đức hôm nay không cần đi làm?” Giản Nguyệt tiếp tục nhắm mắt lại, dựa sát vào người Áo Lôi Đức. Trước đó vài ngày công việc của Áo Lôi Đức giống như rất nặng nề, thỉnh thoảng đều phải trở lại công ty xử lý sự vụ, làm cho Giản Nguyệt một mình chịu đựng thời tiết rét lạnh này, khiến cho hắn cảm thấy tâm tình không được tốt.
Lai Lạ Thường Á lại thường xuyên ra ngoài, cũng không ở cổ bảo. Mã Toa nói, gã là đi nhạ phiền toái, làm cho Giản Nguyệt không cần để ý tới gã.
” Không cần.” Áo Lôi Đức nhìn chăm chú vào Giản Nguyệt đang nhắm mắt lại, y đối trạng huống hiện tại cảm thấy thật vừa lòng.
Tầm mắt y dần dần dừng ở cái miệng nhỏ nhắn của Giản Nguyệt, đôi môi hồng nhuận mang theo mị lực mê người, Áo Lôi Đức cúi đầu hôn lên nó, xúc cảm mềm mại làm cho y cảm thấy thật sung sướng. Giản Nguyệt không có phản kháng, ánh mắt cũng không mở, lông mi thật dài hơi hơi phát run, lộ ra tâm tình hắn đang khẩn trương.
Áo Lôi Đức khẽ liếm đôi cánh hoa của Giản Nguyệt, Giản Nguyệt cảm thấy trên môi truyền đến một cảm giác tê dại, không khỏi hơi hơi mở miệng ra. Đầu lưỡi linh hoạt tiến sâu vào miệng Giản Nguyệt, nhẹ nhàng chạm vào lưỡi hắn. Sắc hồng nổi lên trên mặt Giản Nguyệt, đầu hơi hơi lui về phía sau. Áo Lôi Đức đè lại đầu Giản Nguyệt, ôn nhu làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
” Aha! Xem ra ta tới không đúng lúc rồi!” Một phen giọng nữ kiều mỵ không xa truyền đến, tiếp theo một nữ nhân yêu mị ở trên hư không hiện ra.
Mặt Áo Lôi Đức trở nên sắc lạnh, ngẩng đầu nhìn người tới, tay vẫn như cũ ôm Giản Nguyệt. Giản Nguyệt thấy tình huống bọn họ hôn môi bị người nhìn thấy, thẹn thùng đến không biết làm sao, sắc mặt cũng càng thêm hồng nhuận.
” Áo Lôi Đức ngươi không phải tức giận đi! Người ta tốt xấu cũng mang đến tin tức cho ngươi.” Nữ nhân dùng thanh âm mềm mại nói, tiếp theo lấy tay hất mái tóc dài màu hồng ra sau, sau đó hướng Áo Lôi Đức phao một cái mị nhãn.
Áo Lôi Đức nhìn nữ nhân trước mặt đầy thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người nữ nhân, nữ nhân rốt cuộc ý thức được vương của nàng đang thật sự tức giận. Nàng sợ hãi lui ra phía sau vài bước, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Áo Lôi Đức nữa.
” Địch Na, có chuyện gì nói mau.”Áo Lôi Đức nói chuyện không có một tia cảm tình, làm cho Giản Nguyệt cảm thấy một trận rét lạnh.
” Thủ hạ của ta mang đến một tin tức xấu, ta nghĩ ngươi đã biết có hơi thở cổ quái nào đó của huyết tộc tồn tại nơi này.” Địch Na nghiêm túc nói, vẻ mặt hơi ngưng trọng. Có thể biết được tin tức này cũng không phải một chuyện dễ dàng, có lẽ còn vì thế mà trả giá không ít đại giới.
” Cái loại hơi thở cổ quái kia là từ huyết tộc hơn nữa còn từ linh hồn nhân loại mà thành, là thứ mà nhân loại chế tạo ra dùng để đối kháng chúng ta. Thứ được chế tạo ra, bọn họ xưng là ‘ huyết hồn’, từ Huyết Hồn vương đứng đầu dẫn theo. ” Địch Na sau khi nói xong liền trầm mặc, tin tức này, ngay cả chính cô ta cũng không tiếp thụ được.
Giản Nguyệt sau khi nghe được kinh ngạc đến phát không ra thanh âm gì, mà Áo Lôi Đức cũng không phát một lời, cả cổ bảo nhất thời lâm vào yên tĩnh.
” Mã Toa.” Áo Lôi Đức là người đầu tiên lên tiếng, sau đó không lâu, Mã Toa xuất hiện ở phòng khách. Mã Toa đối Áo Lôi Đức cùng Giản Nguyệt gật gật đầu, chờ đợi chỉ thị.
” Mã Toa! Thật lâu không gặp.” Sau khi Địch Na nhìn thấy Mã Toa xuất hiện, kinh hỉ vỗ vỗ bả vai Mã Toa, từ xưa đến nay đối với tiểu mỹ nhân không nói nhiều này, nàng vẫn rất có hảo cảm.
” Mang nàng đi nghỉ ngơi.” Áo Lôi Đức cắt ngang tâm tình hưng phấn của Địch Na, mà Mã Toa vẫn chỉ đối với Áo Lôi Đức gật đầu, sau đó dẫn Địch Na rời đi phòng khách.
Chờ hai người rời đi, Áo Lôi Đức mang theo thần sắc có chút mệt mỏi đem mặt chôn ở đầu vai Giản Nguyệt, Giản Nguyệt vươn hai tay từ trong chăn ra, ôm lấy cổ Áo Lôi Đức, trầm mặc một hồi.
” Áo Lôi Đức, ta ở trong này, ở cạnh ngươi.” Giản Nguyệt lo lắng nói. Hắn không muốn nhìn thấy Áo Lôi Đức như vậy, biểu tình này tuyệt không thích hợp với y. ” Cho dù tương lai xảy ra sự tình gì, ta sẽ luôn ở trong này cho dù cuối cùng phải đối kháng với đồng loại, ta cũng mãi ở cạnh ngươi.”
Áo Lôi Đức trầm mặc, sau khi nghe được lời nói của Giản Nguyệt, gắt gao ôm hắn, khoé miệng vi câu. Y chỉ là cảm thấy có điểm mệt mỏi, thế nhưng Giản Nguyệt lại hướng y thổ lộ tiếng lòng, làm cho Áo Lôi Đức cảm thấy thú vị rất nhiều, lại cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng.
Bởi vì y biết rõ, Giản Nguyệt sẽ mãi ở bên cạnh y.