Và cứ như thế, ngày ngày trôi qua, chủ nhật hằng tuần, lúc Đạo ở nhà, Vy đều làm lơ anh, bơ anh và không nói chuyện với anh. Đây là một sự hiểu lầm quá lớn giữa Đạo và Vy. Không có bất cứ thứ gì hay bất cứ ai có thể hoà giải, liên kết hay hàn gắn lại khoảng cách này ngoài người trong cuộc. Trừ khi cô mở lòng mình, cô tha thứ cho anh. Cô và anh nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắng để cả hai có thể hiểu nhau hơn bây giờ.
Từ lúc Vy qua đây đến giờ, cô rất ít khi gọi điện liên lạc với ba mẹ mình. Vì hệ thống viễn thông bên Mỹ có phần rất khác so với Việt Nam nên cô không thể gọi đi đâu được bằng chiếc điện thoại Việt Nam của cô. Mỗi khi cô cần gọi cho ba mẹ, cô bắt buộc phải mượn điện thoại của bà dì, cô cảm thấy rất phiền. Những lúc Vy ở nhà, bà dì muốn gọi về dặn dò cô một số việc cũng khó. Chính vì thế mà bà quyết định mua cho cô một cái điện thoại mới. Nói là mua cho Vy nhưng Vy chả có quyền quyết định cái điện thoại nó sẽ như thế nào, nó sẽ ra sao. Chiều đi làm về, bà chở cô đi mua điện thoại. Trong suốt quá trình mua, vì bà không giỏi tiếng anh nên đã gọi cho Đạo. Anh làm theo lời của mẹ mình và nói chuyện với người bán điện thoại. Còn riêng Vy thì đứng ở một góc coi TV. Mua điện thoại cho cô, nhưng bà dì chưa bao giờ hỏi ý kiến của cô dù chỉ là một lần. Khi về đến nhà, cô cầm điện thoại trên tay mà trông cô không một chút hứng thú. "Thôi kệ, có điện thoại xài là mừng rồi, sau này có tiền rồi mình sẽ mua cái khác theo sở thích của mình", cô tự an ủi bản thân. Tối hôm đó, sau khi Đạo về nhà, trong lúc Vy đang đứng rửa chén, anh thì ngồi đối diện chỗ cô đứng mà ăn cơm, còn bà dì thì ngồi trên chiếc ghế sofa và coi TV.
- Em sướng nha, có điện thoại mới luôn, em thích không? - Anh bắt chuyện trước để làm thân với cô.
- Dạ thích!
Tuy miệng nó thích nhưng nét mặt cô thì không một phản ứng cho thấy cô thích nó. Đang coi TV, bà dì nghe được cuộc đối thoại giữa anh và cô, đâu đâu xen vào.
- Ờ Đạo, để tao nói mày nghe chuyện này, chuyện này tao tức lắm mà giờ mới có dịp nói ra. - Bà vội vàng đi tới chỗ của anh và nói lớn.
Anh và cô không nói gì chỉ biết yên lặng mà nghe bà dì nói - người quyền lực nhất lúc này.
- Trời ơi, ta nói... lúc tao với mày đang nói chuyện điện thoại với nhau, bàn về dụ điện thoại của nó, có nói gì hay làm gì nó đâu mà nở lòng nào nó đứng đằng sau nghe lén như vầy nè.
Bà dì nghiêng người, ghé lỗ tai sát vào người anh, vừa diễn tả bà vừa hằng học Vy. Bà nói tiếp:
- Mình bỏ tiền ra mua điện thoại cho nó chứ có ăn dựt gì của nhà nó đâu mà ghé lỗ tai nghe lén cuộc điện thoại giữa tao với mày. Bộ nó nghĩ tao với mày bàn kế hoạch ăn chia hay làm gì à? Vy mày trả lời thiệt đi, mày có nghe lén hay không? Và nghe được những gì?
Bà dì bắt đầu nặng lời hơn, bà nhấn mạnh, xỉa xói. Bà đưa ngón tay trỏ của mình chỉ thẳng vào mặt cô, khẳng định là cô đã làm chuyện đó, cô nghe lén cuộc nói chuyện giữa bà và Đạo. Mặt cô ngạc nhiên, cô không biết bà dì đang nói về vấn đề gì, rõ ràng là cô không làm gì khác ngoài đứng một góc và theo dõi truyền hình. Cô sửng sốt khi bà dì khẳng định cô nghe lén. Cô không hiểu tại sao bả lại nói như vậy về cô. Cô nghe lén để làm gì, nó có giúp cô cao hơn hay mập ra đâu, tại sao cô lại phải nghe lén, nó có ích gì cho cuộc sống của cô chứ. Trong lúc Vy đang thừ người vì không hiểu tại sao bà dì lại nói như vậy thì cũng có một ánh mắt hoài nghi nhìn về phía cô. Đạo lúc này nửa tin nửa nghi, anh không nói gì, anh nhìn chằm chằm về phía cô và chờ câu trả lời từ miệng cô. Bắt được ánh mắt của anh, cô nhìn thẳng vào anh, một ánh mắt tha thiết, một ánh mắt hi vọng rằng sẽ có một người nào đó tin cô, đứng về phía cô trong lúc này, cô nói:
- Nếu em nói không thì anh có tin em không?
Chỉ với một câu nói mà lòng đau như cắt, cô biết anh là con trai của dì, tất nhiên là anh sẽ bên vực mẹ mình, anh sẽ nghe lời bà, dù bà có sai thì anh cũng sẽ đứng về phía bà. Tuy biết là vậy nhưng cô vẫn muốn hỏi, cô muốn xác định lòng tin của anh đối với cô lúc này. Anh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì bà dì lại tiếp tục táp táp vào:
- Ý mày nói tao nói láo chứ gì, mày nói tao bịa chuyện nói xấu mày à, mày nói tao điêu hoa à. Đó mày thấy không Đạo, giờ nó còn bảo tao bịa chuyện nữa đấy, một đứa con nít như nó mà còn dám cải lại tao thì chuyện gì mà nó không dám làm. Dám làm mà không dám nhận, tao thấy mày nghe lén rõ ràng giờ lại chối hả?
- Anh không ngờ em lại là con người như vậy, gia đình anh đã giúp đỡ em hết mình mà tại sao em lại làm vậy?
Anh vừa nói cái gì, anh đã không tin cô mà đã bên vực mẹ mình. Anh còn nói cô là loại người thế nào? Anh hoàn toàn không tin những gì cô nói. Cho đến bây giờ thì cô mới nhận ra, cô nhận ra rõ hơn về con người của anh. Đúng là bọn nhà giàu, có tiền thì có quyền, muốn nói gì cũng được, cho dù ở tình thế nào thì người đúng vẫn là họ. Có lẽ sự nhẫn nhịn của cô đã chạm đến đỉnh điểm, lòng tin đối với cô rất quan trọng, người ngoài không tin cô thì đó cũng là chuyện bình thường, họ không tin tưởng cô vì họ không được tiếp xúc nhiều với cô. Đằng này lại là người trong gia đình cô, họ không tin tưởng cô, nếu không tin tưởng cô thì cô còn xem họ như người trong gia đình để làm gì, gia đình mà không có niềm tin thì đó có được gọi là một gia đình không? Một phần vì oan ức, một phần cũng vì những câu nói khó nghe của bà dì, cô quát lớn:
- Ừ, tôi có nghe đó thì sao, nghe đấy, nghe rõ từng câu từng chữ của mấy người nói luôn đó. Rồi tôi thừa nhận rồi đó, tôi như vậy mấy người vừa lòng chưa.
- Đó thấy chưa, tao nói có gì sai đâu, rõ ràng là nó có nghe lén đấy còn gì. Đúng là đồ vô ơn bội nghĩa, có bỏ tiền ra nuôi nó cho lắm vô thì sau này lớn lên cũng thành quân phản phúc. Ở đời mà, nhà mình đã mắc cái nợ với nó thì phải ráng mà trả hết nợ, chứ có nó ở trong nhà này thì cũng chả thoải mái gì. - Không để anh lên tiếng, bà tiếp tục xỉa xói cô.
Cô không thể nào ở đây tiếp tục nói chuyện với một người không tin tưởng cô và một người không bao giờ chịu nói lí lẻ. Mặc cho bà dì cứ tiếp tục chửi bới, vu oan hay ăn vạ với đứa con trai yêu dấu của bà, Vy cứ thế mà lẵng lặng đi xuống phòng mình. Ấm ức, ức chế, mà không làm gì được, nhiều khi cô rất muốn thoát khỏi cái gia đình hắc ám này, nhưng vì tương lai của cô, cuộc sống của cô mà cô phải bắt buộc ở lại cái địa ngục trần gian này.
Và cứ như thế, ngày ngày trôi qua, chủ nhật hằng tuần, lúc Đạo ở nhà, Vy đều làm lơ anh, bơ anh và không nói chuyện với anh. Đây là một sự hiểu lầm quá lớn giữa Đạo và Vy. Không có bất cứ thứ gì hay bất cứ ai có thể hoà giải, liên kết hay hàn gắn lại khoảng cách này ngoài người trong cuộc. Trừ khi cô mở lòng mình, cô tha thứ cho anh. Cô và anh nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắng để cả hai có thể hiểu nhau hơn bây giờ.
Từ lúc Vy qua đây đến giờ, cô rất ít khi gọi điện liên lạc với ba mẹ mình. Vì hệ thống viễn thông bên Mỹ có phần rất khác so với Việt Nam nên cô không thể gọi đi đâu được bằng chiếc điện thoại Việt Nam của cô. Mỗi khi cô cần gọi cho ba mẹ, cô bắt buộc phải mượn điện thoại của bà dì, cô cảm thấy rất phiền. Những lúc Vy ở nhà, bà dì muốn gọi về dặn dò cô một số việc cũng khó. Chính vì thế mà bà quyết định mua cho cô một cái điện thoại mới. Nói là mua cho Vy nhưng Vy chả có quyền quyết định cái điện thoại nó sẽ như thế nào, nó sẽ ra sao. Chiều đi làm về, bà chở cô đi mua điện thoại. Trong suốt quá trình mua, vì bà không giỏi tiếng anh nên đã gọi cho Đạo. Anh làm theo lời của mẹ mình và nói chuyện với người bán điện thoại. Còn riêng Vy thì đứng ở một góc coi TV. Mua điện thoại cho cô, nhưng bà dì chưa bao giờ hỏi ý kiến của cô dù chỉ là một lần. Khi về đến nhà, cô cầm điện thoại trên tay mà trông cô không một chút hứng thú. "Thôi kệ, có điện thoại xài là mừng rồi, sau này có tiền rồi mình sẽ mua cái khác theo sở thích của mình", cô tự an ủi bản thân. Tối hôm đó, sau khi Đạo về nhà, trong lúc Vy đang đứng rửa chén, anh thì ngồi đối diện chỗ cô đứng mà ăn cơm, còn bà dì thì ngồi trên chiếc ghế sofa và coi TV.
- Em sướng nha, có điện thoại mới luôn, em thích không? - Anh bắt chuyện trước để làm thân với cô.
- Dạ thích!
Tuy miệng nó thích nhưng nét mặt cô thì không một phản ứng cho thấy cô thích nó. Đang coi TV, bà dì nghe được cuộc đối thoại giữa anh và cô, đâu đâu xen vào.
- Ờ Đạo, để tao nói mày nghe chuyện này, chuyện này tao tức lắm mà giờ mới có dịp nói ra. - Bà vội vàng đi tới chỗ của anh và nói lớn.
Anh và cô không nói gì chỉ biết yên lặng mà nghe bà dì nói - người quyền lực nhất lúc này.
- Trời ơi, ta nói... lúc tao với mày đang nói chuyện điện thoại với nhau, bàn về dụ điện thoại của nó, có nói gì hay làm gì nó đâu mà nở lòng nào nó đứng đằng sau nghe lén như vầy nè.
Bà dì nghiêng người, ghé lỗ tai sát vào người anh, vừa diễn tả bà vừa hằng học Vy. Bà nói tiếp:
- Mình bỏ tiền ra mua điện thoại cho nó chứ có ăn dựt gì của nhà nó đâu mà ghé lỗ tai nghe lén cuộc điện thoại giữa tao với mày. Bộ nó nghĩ tao với mày bàn kế hoạch ăn chia hay làm gì à? Vy mày trả lời thiệt đi, mày có nghe lén hay không? Và nghe được những gì?
Bà dì bắt đầu nặng lời hơn, bà nhấn mạnh, xỉa xói. Bà đưa ngón tay trỏ của mình chỉ thẳng vào mặt cô, khẳng định là cô đã làm chuyện đó, cô nghe lén cuộc nói chuyện giữa bà và Đạo. Mặt cô ngạc nhiên, cô không biết bà dì đang nói về vấn đề gì, rõ ràng là cô không làm gì khác ngoài đứng một góc và theo dõi truyền hình. Cô sửng sốt khi bà dì khẳng định cô nghe lén. Cô không hiểu tại sao bả lại nói như vậy về cô. Cô nghe lén để làm gì, nó có giúp cô cao hơn hay mập ra đâu, tại sao cô lại phải nghe lén, nó có ích gì cho cuộc sống của cô chứ. Trong lúc Vy đang thừ người vì không hiểu tại sao bà dì lại nói như vậy thì cũng có một ánh mắt hoài nghi nhìn về phía cô. Đạo lúc này nửa tin nửa nghi, anh không nói gì, anh nhìn chằm chằm về phía cô và chờ câu trả lời từ miệng cô. Bắt được ánh mắt của anh, cô nhìn thẳng vào anh, một ánh mắt tha thiết, một ánh mắt hi vọng rằng sẽ có một người nào đó tin cô, đứng về phía cô trong lúc này, cô nói:
- Nếu em nói không thì anh có tin em không?
Chỉ với một câu nói mà lòng đau như cắt, cô biết anh là con trai của dì, tất nhiên là anh sẽ bên vực mẹ mình, anh sẽ nghe lời bà, dù bà có sai thì anh cũng sẽ đứng về phía bà. Tuy biết là vậy nhưng cô vẫn muốn hỏi, cô muốn xác định lòng tin của anh đối với cô lúc này. Anh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì bà dì lại tiếp tục táp táp vào:
- Ý mày nói tao nói láo chứ gì, mày nói tao bịa chuyện nói xấu mày à, mày nói tao điêu hoa à. Đó mày thấy không Đạo, giờ nó còn bảo tao bịa chuyện nữa đấy, một đứa con nít như nó mà còn dám cải lại tao thì chuyện gì mà nó không dám làm. Dám làm mà không dám nhận, tao thấy mày nghe lén rõ ràng giờ lại chối hả?
- Anh không ngờ em lại là con người như vậy, gia đình anh đã giúp đỡ em hết mình mà tại sao em lại làm vậy?
Anh vừa nói cái gì, anh đã không tin cô mà đã bên vực mẹ mình. Anh còn nói cô là loại người thế nào? Anh hoàn toàn không tin những gì cô nói. Cho đến bây giờ thì cô mới nhận ra, cô nhận ra rõ hơn về con người của anh. Đúng là bọn nhà giàu, có tiền thì có quyền, muốn nói gì cũng được, cho dù ở tình thế nào thì người đúng vẫn là họ. Có lẽ sự nhẫn nhịn của cô đã chạm đến đỉnh điểm, lòng tin đối với cô rất quan trọng, người ngoài không tin cô thì đó cũng là chuyện bình thường, họ không tin tưởng cô vì họ không được tiếp xúc nhiều với cô. Đằng này lại là người trong gia đình cô, họ không tin tưởng cô, nếu không tin tưởng cô thì cô còn xem họ như người trong gia đình để làm gì, gia đình mà không có niềm tin thì đó có được gọi là một gia đình không? Một phần vì oan ức, một phần cũng vì những câu nói khó nghe của bà dì, cô quát lớn:
- Ừ, tôi có nghe đó thì sao, nghe đấy, nghe rõ từng câu từng chữ của mấy người nói luôn đó. Rồi tôi thừa nhận rồi đó, tôi như vậy mấy người vừa lòng chưa.
- Đó thấy chưa, tao nói có gì sai đâu, rõ ràng là nó có nghe lén đấy còn gì. Đúng là đồ vô ơn bội nghĩa, có bỏ tiền ra nuôi nó cho lắm vô thì sau này lớn lên cũng thành quân phản phúc. Ở đời mà, nhà mình đã mắc cái nợ với nó thì phải ráng mà trả hết nợ, chứ có nó ở trong nhà này thì cũng chả thoải mái gì. - Không để anh lên tiếng, bà tiếp tục xỉa xói cô.
Cô không thể nào ở đây tiếp tục nói chuyện với một người không tin tưởng cô và một người không bao giờ chịu nói lí lẻ. Mặc cho bà dì cứ tiếp tục chửi bới, vu oan hay ăn vạ với đứa con trai yêu dấu của bà, Vy cứ thế mà lẵng lặng đi xuống phòng mình. Ấm ức, ức chế, mà không làm gì được, nhiều khi cô rất muốn thoát khỏi cái gia đình hắc ám này, nhưng vì tương lai của cô, cuộc sống của cô mà cô phải bắt buộc ở lại cái địa ngục trần gian này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Và cứ như thế, ngày ngày trôi qua, chủ nhật hằng tuần, lúc Đạo ở nhà, Vy đều làm lơ anh, bơ anh và không nói chuyện với anh. Đây là một sự hiểu lầm quá lớn giữa Đạo và Vy. Không có bất cứ thứ gì hay bất cứ ai có thể hoà giải, liên kết hay hàn gắn lại khoảng cách này ngoài người trong cuộc. Trừ khi cô mở lòng mình, cô tha thứ cho anh. Cô và anh nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắng để cả hai có thể hiểu nhau hơn bây giờ.
Từ lúc Vy qua đây đến giờ, cô rất ít khi gọi điện liên lạc với ba mẹ mình. Vì hệ thống viễn thông bên Mỹ có phần rất khác so với Việt Nam nên cô không thể gọi đi đâu được bằng chiếc điện thoại Việt Nam của cô. Mỗi khi cô cần gọi cho ba mẹ, cô bắt buộc phải mượn điện thoại của bà dì, cô cảm thấy rất phiền. Những lúc Vy ở nhà, bà dì muốn gọi về dặn dò cô một số việc cũng khó. Chính vì thế mà bà quyết định mua cho cô một cái điện thoại mới. Nói là mua cho Vy nhưng Vy chả có quyền quyết định cái điện thoại nó sẽ như thế nào, nó sẽ ra sao. Chiều đi làm về, bà chở cô đi mua điện thoại. Trong suốt quá trình mua, vì bà không giỏi tiếng anh nên đã gọi cho Đạo. Anh làm theo lời của mẹ mình và nói chuyện với người bán điện thoại. Còn riêng Vy thì đứng ở một góc coi TV. Mua điện thoại cho cô, nhưng bà dì chưa bao giờ hỏi ý kiến của cô dù chỉ là một lần. Khi về đến nhà, cô cầm điện thoại trên tay mà trông cô không một chút hứng thú. "Thôi kệ, có điện thoại xài là mừng rồi, sau này có tiền rồi mình sẽ mua cái khác theo sở thích của mình", cô tự an ủi bản thân. Tối hôm đó, sau khi Đạo về nhà, trong lúc Vy đang đứng rửa chén, anh thì ngồi đối diện chỗ cô đứng mà ăn cơm, còn bà dì thì ngồi trên chiếc ghế sofa và coi TV.
- Em sướng nha, có điện thoại mới luôn, em thích không? - Anh bắt chuyện trước để làm thân với cô.
- Dạ thích!
Tuy miệng nó thích nhưng nét mặt cô thì không một phản ứng cho thấy cô thích nó. Đang coi TV, bà dì nghe được cuộc đối thoại giữa anh và cô, đâu đâu xen vào.
- Ờ Đạo, để tao nói mày nghe chuyện này, chuyện này tao tức lắm mà giờ mới có dịp nói ra. - Bà vội vàng đi tới chỗ của anh và nói lớn.
Anh và cô không nói gì chỉ biết yên lặng mà nghe bà dì nói - người quyền lực nhất lúc này.
- Trời ơi, ta nói... lúc tao với mày đang nói chuyện điện thoại với nhau, bàn về dụ điện thoại của nó, có nói gì hay làm gì nó đâu mà nở lòng nào nó đứng đằng sau nghe lén như vầy nè.
Bà dì nghiêng người, ghé lỗ tai sát vào người anh, vừa diễn tả bà vừa hằng học Vy. Bà nói tiếp:
- Mình bỏ tiền ra mua điện thoại cho nó chứ có ăn dựt gì của nhà nó đâu mà ghé lỗ tai nghe lén cuộc điện thoại giữa tao với mày. Bộ nó nghĩ tao với mày bàn kế hoạch ăn chia hay làm gì à? Vy mày trả lời thiệt đi, mày có nghe lén hay không? Và nghe được những gì?
Bà dì bắt đầu nặng lời hơn, bà nhấn mạnh, xỉa xói. Bà đưa ngón tay trỏ của mình chỉ thẳng vào mặt cô, khẳng định là cô đã làm chuyện đó, cô nghe lén cuộc nói chuyện giữa bà và Đạo. Mặt cô ngạc nhiên, cô không biết bà dì đang nói về vấn đề gì, rõ ràng là cô không làm gì khác ngoài đứng một góc và theo dõi truyền hình. Cô sửng sốt khi bà dì khẳng định cô nghe lén. Cô không hiểu tại sao bả lại nói như vậy về cô. Cô nghe lén để làm gì, nó có giúp cô cao hơn hay mập ra đâu, tại sao cô lại phải nghe lén, nó có ích gì cho cuộc sống của cô chứ. Trong lúc Vy đang thừ người vì không hiểu tại sao bà dì lại nói như vậy thì cũng có một ánh mắt hoài nghi nhìn về phía cô. Đạo lúc này nửa tin nửa nghi, anh không nói gì, anh nhìn chằm chằm về phía cô và chờ câu trả lời từ miệng cô. Bắt được ánh mắt của anh, cô nhìn thẳng vào anh, một ánh mắt tha thiết, một ánh mắt hi vọng rằng sẽ có một người nào đó tin cô, đứng về phía cô trong lúc này, cô nói:
- Nếu em nói không thì anh có tin em không?
Chỉ với một câu nói mà lòng đau như cắt, cô biết anh là con trai của dì, tất nhiên là anh sẽ bên vực mẹ mình, anh sẽ nghe lời bà, dù bà có sai thì anh cũng sẽ đứng về phía bà. Tuy biết là vậy nhưng cô vẫn muốn hỏi, cô muốn xác định lòng tin của anh đối với cô lúc này. Anh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì bà dì lại tiếp tục táp táp vào:
- Ý mày nói tao nói láo chứ gì, mày nói tao bịa chuyện nói xấu mày à, mày nói tao điêu hoa à. Đó mày thấy không Đạo, giờ nó còn bảo tao bịa chuyện nữa đấy, một đứa con nít như nó mà còn dám cải lại tao thì chuyện gì mà nó không dám làm. Dám làm mà không dám nhận, tao thấy mày nghe lén rõ ràng giờ lại chối hả?
- Anh không ngờ em lại là con người như vậy, gia đình anh đã giúp đỡ em hết mình mà tại sao em lại làm vậy?
Anh vừa nói cái gì, anh đã không tin cô mà đã bên vực mẹ mình. Anh còn nói cô là loại người thế nào? Anh hoàn toàn không tin những gì cô nói. Cho đến bây giờ thì cô mới nhận ra, cô nhận ra rõ hơn về con người của anh. Đúng là bọn nhà giàu, có tiền thì có quyền, muốn nói gì cũng được, cho dù ở tình thế nào thì người đúng vẫn là họ. Có lẽ sự nhẫn nhịn của cô đã chạm đến đỉnh điểm, lòng tin đối với cô rất quan trọng, người ngoài không tin cô thì đó cũng là chuyện bình thường, họ không tin tưởng cô vì họ không được tiếp xúc nhiều với cô. Đằng này lại là người trong gia đình cô, họ không tin tưởng cô, nếu không tin tưởng cô thì cô còn xem họ như người trong gia đình để làm gì, gia đình mà không có niềm tin thì đó có được gọi là một gia đình không? Một phần vì oan ức, một phần cũng vì những câu nói khó nghe của bà dì, cô quát lớn:
- Ừ, tôi có nghe đó thì sao, nghe đấy, nghe rõ từng câu từng chữ của mấy người nói luôn đó. Rồi tôi thừa nhận rồi đó, tôi như vậy mấy người vừa lòng chưa.
- Đó thấy chưa, tao nói có gì sai đâu, rõ ràng là nó có nghe lén đấy còn gì. Đúng là đồ vô ơn bội nghĩa, có bỏ tiền ra nuôi nó cho lắm vô thì sau này lớn lên cũng thành quân phản phúc. Ở đời mà, nhà mình đã mắc cái nợ với nó thì phải ráng mà trả hết nợ, chứ có nó ở trong nhà này thì cũng chả thoải mái gì. - Không để anh lên tiếng, bà tiếp tục xỉa xói cô.
Cô không thể nào ở đây tiếp tục nói chuyện với một người không tin tưởng cô và một người không bao giờ chịu nói lí lẻ. Mặc cho bà dì cứ tiếp tục chửi bới, vu oan hay ăn vạ với đứa con trai yêu dấu của bà, Vy cứ thế mà lẵng lặng đi xuống phòng mình. Ấm ức, ức chế, mà không làm gì được, nhiều khi cô rất muốn thoát khỏi cái gia đình hắc ám này, nhưng vì tương lai của cô, cuộc sống của cô mà cô phải bắt buộc ở lại cái địa ngục trần gian này.