Câu chuyện vẫn không dừng lại ở đó. Tối hôm ấy, bà dì kể lại mọi sự việc cho chồng mình nghe, tất nhiên là bả luôn dành phần đúng về phía mình và đổ hết tất cả lên đầu Vy. Mấy ngày sau, vì Vy hoàn toàn không có lỗi gì trong chuyện này, rõ ràng là cô bị oan, cô không làm gì thẹn với lòng mình, cô cứ thế mà sinh hoạt bình thường mặc cho bà dì cứ liên tục chửi rủa, mắng mỏ hằng ngày. Những lời nói của bà cứ như gió thoảng qua tai, Vy nghe rồi thì cũng cho qua, không quan tâm hay giữ lại trong lòng làm gì chỉ khiến cô thêm bực dọc. Còn bà dì thì không, miệng thì la lói suốt ngày nhưng không khiến cho bà vui vẻ lên miếng nào, bà càng gai mắt khi thấy Vy cứ trơ trơ ra mà sống, không để ý hay nói năng gì đến lời nói của bà. Bà mới nói lại những thái độ của cô suốt mấy ngày qua với chồng mình. Tới sáng thứ bảy tuần ấy, vì nguyên tuần ông đều phải ra tiệm buôn bán và là người về muộn nhất nhà, tầm 12h nên thứ bảy là ngày cho ông nghỉ ngơi. Vẫn như mọi tuần, cô ở nhà một mình, Đạo thì đi làm, bà dì thì ở ngoài tiệm. Đang ngồi chơi trên nhà cùng Polo - cún của nhà Đạo, từ trên lầu, tiếng bước chân nặng nề đi xuống, mặt ông chồng hầm hầm hung dữ, Vy ngạc nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra. Đột nhiên ông tiến đến chỗ cô, bảo cô ngồi lên ghế và lắng tai nghe cho rõ. Cô không biết gì chỉ ngoan ngoãn làm theo những gì ông nói. Một tay ông chống hông mình và một tay kia thì chỉ thẳng vào mặt cô, giọng nói của ông từ từ nhấn mạnh và nặng lời hơn, ông nói:
- Tao nghe con Huệ nó nói lại hết rồi, cái dụ mày nghe lén điện thoại giữa hai mẹ con nó, mày dám làm thì sao không dám nhận, mà mày làm sai thì phải biết nhận lỗi chứ, sao lại cứ trơ trơ mặt ra như thế. Lúc mày mới qua, tao thấy mày siêng năng, làm được mọi chuyện, tao cứ tưởng mày đã thay đổi. Ai dè đâu mày vẫn chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ. Tao biết hồi đó giờ mày sống ở Việt Nam, sống với bọn Việt Nam, với cái bọn vô giáo dục, vô đạo đức ấy nên cái tính cách ấy nó ăn sâu vào con người mày rồi, nên cái việc mày làm lỗi mà không biết xin lỗi thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Đến con chó mà nó còn biết, ai cho nó ăn, ai vuốt ve nó, ai chăm sóc nó thì nó còn biết trung thành, sự trung thành của nó cũng như một sự biết ơn, nó còn cảm thấy sợ mỗi khi làm lỗi. Đây ở đây có Phật linh thiêng đang ngồi nhìn những hành động mày làm, mày làm như vậy mày thấy có đúng không mà còn dám trơ trơ mặt ra như thế chứ, Phật bà đã thấy và chứng kiến hết tất cả những hành vi sai trái của mày, mày hiểu không? Tao nói mày như vậy thì mày tự suy nghĩ lại đi, nếu mày có não thì mày biết mày nên làm những gì, một câu xin lỗi đâu có gì khó, nó còn làm cho người ta cảm thấy mát dạ nữa. Tao chỉ nói vậy hoi còn mày suy nghĩ sao hay làm gì là tuỳ mày.
Ông cứ như thế mà la cô một mạch. Ông chửi luôn cả người Việt Nam, ông xúc phạm cả gia đình, ba mẹ cô, ông nói cô thua cả một con chó,... Cô có xứng đáng nhận những lời sỉ vả ấy không? Trong khi cô hoàn toàn vô tội, không có lỗi thì tại sao lại phải xin lỗi chứ. Ông chồng lại còn dám lấy cả Phật pháp ra mà hằng hộc cô, Phật linh thiêng cũng nhìn thấy cô hoàn toàn không liên quan gì đến câu chuyện bịa đặt này của bà dì. Cô không biết phải nói gì lúc này, cho dù cô có nói gì đi nữa thì cũng chả một ai trong căn nhà này tin cô thế thì mở miệng nói để làm gì, cô thà im lặng chịu đựng cho qua chuyện. Tuy cô rất bực mình và ức chế khi ông xúc phạm đến gia đình cô, ông bảo gia đình cô không học thức, không đạo đức. Dù vậy thì cô cũng phải cắn răng mà chịu đựng, cô mong chờ một ngày cô sẽ được thoát khỏi cái địa ngục này. Nói xong, ông đi thẳng một mạch lên phòng, nhưng ông không hề hay biết phía sau mình có một ánh mắt hình viên đạn chứa đầy sự hận thù và căm ghét. Bây giờ, đối với cái gia đình này, trong cô chỉ có sự căm thù chứ không còn tình yêu thương hay tha thứ. Cô hận tất cả, từ người lớn tuổi nhất đến nhỏ nhất không một ai chịu nói lý lẻ và biết lắng nghe người khác. Tại sao ông trời lại cho những người này sống trên Trái Đất vậy, thực sự thì họ không đáng được sống và hưởng thụ cái cuộc sống sang giàu này để rồi họ chỉ biết khinh bỉ và coi thường người khác.
Tối hôm đó, tầm 10h, sau khi ăn cơm tối xong, Vy ra hàng ghế đá trước nhà hóng mát, cô ngồi suy nghĩ vu vơ mà không để ý tới đã có một sự xuất hiện của Đạo lúc bấy giờ. Anh đứng nhìn cô bằng đôi mắt lạnh như băng, có lẻ bà dì cũng đã kể lại cho anh nghe những thái độ của cô mấy ngày qua. Cô cảm nhận được một hơi thở nồng ấm và một ánh mắt lạnh lẽo đang hướng về phía mình. Quay qua, cô thấy anh, dáng người cao to, vạm vỡ, rắn chắc và hơi thở đầy nam tính của anh khiến cô có một chút xao xuyến. Và rồi, cô nhớ lại câu nói của anh:"Anh không ngờ em lại là con người như vậy...", nó cứ thế mà vang lên mãi trong tâm trí cô khiến cô càng gai mắt anh thêm, cô không muốn mình phải ở đây chung với một kẻ như anh. Cô đứng phắc dậy và đi thẳng vào nhà. Bỗng có một bàn tay to, ấm áp nắm chặt lấy cổ tay cô, anh nói bằng một giọng nghiêm túc:
- Em ngồi đây nói chuyện với anh xíu được không? Anh có chuyện cần nói với em.
Cô cũng muốn nghe câu chuyện mà anh cần nói với cô, nên đã nán lại. Cô ngồi đối diện anh, hai chân bắt chéo, ánh mắt sắt đá, giọng điệu như anh là kẻ thù của cô:
- Sao có chuyện gì? Anh nói thẳng luôn đi. Tôi không có nhiều thời gian đâu. Tôi còn phải ngủ, mai còn phải đi học nữa.
- Anh biết mấy bữa nay nhà mình không vui, ba anh, mẹ anh và cả anh đều rất buồn. Nhưng em có cần phải hành động như vậy không? Chỉ một câu xin lỗi đối với em là khó lắm sao?
- Anh nói cái gì? Xin lỗi hả? Tôi đã làm gì sai mà phải xin lỗi, anh không biết gì, chỉ toàn nghe lời của mẹ anh kể lại thì không có quyền trách mắng tôi, anh hiểu không? Hôm đó tôi chỉ đứng ở một góc mà xem truyền hình, còn anh và mẹ anh nói chuyện với nhau thì tôi quan tâm, nghe lén để làm gì, nó có giúp ích gì cho tôi không? Mang tiếng là mua điện thoại cho tôi nhưng tôi có quyền quyết định cái điện thoại đó không hả? Không hề, đúng không? Gia đình anh buồn à, thì mặc họ chứ, đâu liên quan hay dính liếu gì đến tôi. Đó cũng là do họ, họ tự dựng lên 1 câu chuyện nực cười, đổ hết tội lên đầu tôi, trong khi tôi bị oan, để rồi giờ lại nói vì tôi mà buồn à. Anh thấy như vậy có hợp lí không?
- Ok, bây giờ em nói là em vô tội, thế thì sao hôm ấy em lại thừa nhận chứ?
- Nếu anh nói vậy, thế thì sao anh không coi lại cái thái độ và những lời nói của anh và mẹ mình hôm bữa đi. Anh và bà có để cho tôi nói và giải thích câu nào không, hay cứ táp táp và nhảy vào họng tôi ngồi. Mà nếu tôi có quyền nói, tôi được nói ra thì có ai tin tôi không? Không một ai. Anh chỉ toàn đứng về phía mẹ mình, còn bà thì cứ cho những lời mình nói là sự thật, anh đã bị tình cảm làm cho mờ mắt rồi thì còn biết gì là đúng hay sai nữa chứ. Cho dù bây giờ tôi có thừa nhận hay là không thì cũng không thoát khỏi cái miệng đời. Vậy thì tôi chấp nhận bị oan ức để vừa lòng mấy người.
- Cứ cho là vậy đi. Nhưng đối với người lớn thì hành động và thái độ của em cũng như là không tôn trọng họ, và họ rất ghét điều này. Một câu xin lỗi đối với em là khó lắm hay sao? Người lớn chỉ giận hờn một xíu nhưng nếu em chịu xin lỗi thì họ sẽ bỏ qua hết tất cả cho em.
- Đúng vậy, một câu xin lỗi đối với tôi rất khó. Tôi biết khi mình xin lỗi không có nghĩ là mình nhận sai chỉ là mình đang muốn giữ cái bầu không khí yên ấm cho gia đình. Nhưng nếu có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3 và nhiều hơn nữa.. Liệu thì người được xin lỗi có nhận thấy lỗi lầm của mình hay cứ tiếp tục cho mình đúng. Đó là lí do mà tôi sẽ không bao giờ xin lỗi bất cứ ai trong cái gia đình này, họ phải tự biết nhận ra lỗi lầm của mình chứ đừng để người ngoài phải phát giác.
- Thôi được rồi, anh hiểu rồi. Nếu em nói như vậy thì anh không còn lời nào để nói với em nữa hết. Nếu em cứ cho là em đúng và không chịu xin lỗi thì anh cũng không biết nói em sao luôn. Cuộc nói chuyện này ngưng ở đây là được rồi, đừng để nó đi quá xa. Em xuống phòng ngủ đi.
- Tôi cứ tưởng anh định nói chuyện gì quan trọng lắm chứ. Sau này đừng bao giờ nói với tôi những câu nói dư thừa này, tôi cũng không thích nghe đâu. Anh cứ cho gia đình anh và anh là đúng đi và đừng bao giờ nghĩ đến việc khuyên tôi xin lỗi họ.
Nói xong, cô đứng dậy định đi vào nhà, nhưng cô khựng lại, cô nói với anh bằng giọng điệu cảnh cáo:
- Ờ mà còn nữa, anh nói lại với gia đình anh là đừng bao giờ coi thường người khác. Tôi nghĩ chắc anh và gia đình anh không phải xuất xứ từ Việt Nam nên mới coi thường và khinh bỉ người Việt Nam như thế. Họ vẫn chưa đủ tư cách mà nói hay nhận xét một người nào đó vô học thức, không giáo dục hay vô đạo đức đâu. Con người không ai là hoàn hảo cả, không ai hơn ai đâu mà có thể phán xét người ta như vậy, anh hiểu không? Phật pháp, thần thánh linh thiêng trên trời có mắt mà, họ thấy, biết và nhận xét được cái gì đúng, cái gì sai, chứ không đợi người phàm chỉ cho họ thấy đâu. Ba mẹ tôi còn chưa bao giờ nói nặng hay sỉ vả tôi một lời nào, vì họ trân trọng tôi, họ sáng suốt hơn mấy người. Họ không la tôi, không chửi bới tôi thì cũng không tới lượt mấy người làm điều đó vì mấy người không đẻ tôi ra, không cho tôi hình hài, không dạy dỗ hay nuôi nấng tôi. Mấy người cũng không có quyền xúc phạm người khác thua một con xúc vật, mà hãy nhìn lại bản thân mình đi, khi mình có hơn gì họ đâu. Chỉ được cái mác nhà giàu, vẻ ngoài sang trọng nhưng phát ngôn ra thì chẳng đâu ra đâu. Xem xét lại đi nhé.
- Em...
- Rầm.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại, anh chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng đóng cửa của cô. Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô, mà cô lại nói những lời khó nghe đến vậy...
Câu chuyện vẫn không dừng lại ở đó. Tối hôm ấy, bà dì kể lại mọi sự việc cho chồng mình nghe, tất nhiên là bả luôn dành phần đúng về phía mình và đổ hết tất cả lên đầu Vy. Mấy ngày sau, vì Vy hoàn toàn không có lỗi gì trong chuyện này, rõ ràng là cô bị oan, cô không làm gì thẹn với lòng mình, cô cứ thế mà sinh hoạt bình thường mặc cho bà dì cứ liên tục chửi rủa, mắng mỏ hằng ngày. Những lời nói của bà cứ như gió thoảng qua tai, Vy nghe rồi thì cũng cho qua, không quan tâm hay giữ lại trong lòng làm gì chỉ khiến cô thêm bực dọc. Còn bà dì thì không, miệng thì la lói suốt ngày nhưng không khiến cho bà vui vẻ lên miếng nào, bà càng gai mắt khi thấy Vy cứ trơ trơ ra mà sống, không để ý hay nói năng gì đến lời nói của bà. Bà mới nói lại những thái độ của cô suốt mấy ngày qua với chồng mình. Tới sáng thứ bảy tuần ấy, vì nguyên tuần ông đều phải ra tiệm buôn bán và là người về muộn nhất nhà, tầm h nên thứ bảy là ngày cho ông nghỉ ngơi. Vẫn như mọi tuần, cô ở nhà một mình, Đạo thì đi làm, bà dì thì ở ngoài tiệm. Đang ngồi chơi trên nhà cùng Polo - cún của nhà Đạo, từ trên lầu, tiếng bước chân nặng nề đi xuống, mặt ông chồng hầm hầm hung dữ, Vy ngạc nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra. Đột nhiên ông tiến đến chỗ cô, bảo cô ngồi lên ghế và lắng tai nghe cho rõ. Cô không biết gì chỉ ngoan ngoãn làm theo những gì ông nói. Một tay ông chống hông mình và một tay kia thì chỉ thẳng vào mặt cô, giọng nói của ông từ từ nhấn mạnh và nặng lời hơn, ông nói:
- Tao nghe con Huệ nó nói lại hết rồi, cái dụ mày nghe lén điện thoại giữa hai mẹ con nó, mày dám làm thì sao không dám nhận, mà mày làm sai thì phải biết nhận lỗi chứ, sao lại cứ trơ trơ mặt ra như thế. Lúc mày mới qua, tao thấy mày siêng năng, làm được mọi chuyện, tao cứ tưởng mày đã thay đổi. Ai dè đâu mày vẫn chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ. Tao biết hồi đó giờ mày sống ở Việt Nam, sống với bọn Việt Nam, với cái bọn vô giáo dục, vô đạo đức ấy nên cái tính cách ấy nó ăn sâu vào con người mày rồi, nên cái việc mày làm lỗi mà không biết xin lỗi thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Đến con chó mà nó còn biết, ai cho nó ăn, ai vuốt ve nó, ai chăm sóc nó thì nó còn biết trung thành, sự trung thành của nó cũng như một sự biết ơn, nó còn cảm thấy sợ mỗi khi làm lỗi. Đây ở đây có Phật linh thiêng đang ngồi nhìn những hành động mày làm, mày làm như vậy mày thấy có đúng không mà còn dám trơ trơ mặt ra như thế chứ, Phật bà đã thấy và chứng kiến hết tất cả những hành vi sai trái của mày, mày hiểu không? Tao nói mày như vậy thì mày tự suy nghĩ lại đi, nếu mày có não thì mày biết mày nên làm những gì, một câu xin lỗi đâu có gì khó, nó còn làm cho người ta cảm thấy mát dạ nữa. Tao chỉ nói vậy hoi còn mày suy nghĩ sao hay làm gì là tuỳ mày.
Ông cứ như thế mà la cô một mạch. Ông chửi luôn cả người Việt Nam, ông xúc phạm cả gia đình, ba mẹ cô, ông nói cô thua cả một con chó,... Cô có xứng đáng nhận những lời sỉ vả ấy không? Trong khi cô hoàn toàn vô tội, không có lỗi thì tại sao lại phải xin lỗi chứ. Ông chồng lại còn dám lấy cả Phật pháp ra mà hằng hộc cô, Phật linh thiêng cũng nhìn thấy cô hoàn toàn không liên quan gì đến câu chuyện bịa đặt này của bà dì. Cô không biết phải nói gì lúc này, cho dù cô có nói gì đi nữa thì cũng chả một ai trong căn nhà này tin cô thế thì mở miệng nói để làm gì, cô thà im lặng chịu đựng cho qua chuyện. Tuy cô rất bực mình và ức chế khi ông xúc phạm đến gia đình cô, ông bảo gia đình cô không học thức, không đạo đức. Dù vậy thì cô cũng phải cắn răng mà chịu đựng, cô mong chờ một ngày cô sẽ được thoát khỏi cái địa ngục này. Nói xong, ông đi thẳng một mạch lên phòng, nhưng ông không hề hay biết phía sau mình có một ánh mắt hình viên đạn chứa đầy sự hận thù và căm ghét. Bây giờ, đối với cái gia đình này, trong cô chỉ có sự căm thù chứ không còn tình yêu thương hay tha thứ. Cô hận tất cả, từ người lớn tuổi nhất đến nhỏ nhất không một ai chịu nói lý lẻ và biết lắng nghe người khác. Tại sao ông trời lại cho những người này sống trên Trái Đất vậy, thực sự thì họ không đáng được sống và hưởng thụ cái cuộc sống sang giàu này để rồi họ chỉ biết khinh bỉ và coi thường người khác.
Tối hôm đó, tầm h, sau khi ăn cơm tối xong, Vy ra hàng ghế đá trước nhà hóng mát, cô ngồi suy nghĩ vu vơ mà không để ý tới đã có một sự xuất hiện của Đạo lúc bấy giờ. Anh đứng nhìn cô bằng đôi mắt lạnh như băng, có lẻ bà dì cũng đã kể lại cho anh nghe những thái độ của cô mấy ngày qua. Cô cảm nhận được một hơi thở nồng ấm và một ánh mắt lạnh lẽo đang hướng về phía mình. Quay qua, cô thấy anh, dáng người cao to, vạm vỡ, rắn chắc và hơi thở đầy nam tính của anh khiến cô có một chút xao xuyến. Và rồi, cô nhớ lại câu nói của anh:"Anh không ngờ em lại là con người như vậy...", nó cứ thế mà vang lên mãi trong tâm trí cô khiến cô càng gai mắt anh thêm, cô không muốn mình phải ở đây chung với một kẻ như anh. Cô đứng phắc dậy và đi thẳng vào nhà. Bỗng có một bàn tay to, ấm áp nắm chặt lấy cổ tay cô, anh nói bằng một giọng nghiêm túc:
- Em ngồi đây nói chuyện với anh xíu được không? Anh có chuyện cần nói với em.
Cô cũng muốn nghe câu chuyện mà anh cần nói với cô, nên đã nán lại. Cô ngồi đối diện anh, hai chân bắt chéo, ánh mắt sắt đá, giọng điệu như anh là kẻ thù của cô:
- Sao có chuyện gì? Anh nói thẳng luôn đi. Tôi không có nhiều thời gian đâu. Tôi còn phải ngủ, mai còn phải đi học nữa.
- Anh biết mấy bữa nay nhà mình không vui, ba anh, mẹ anh và cả anh đều rất buồn. Nhưng em có cần phải hành động như vậy không? Chỉ một câu xin lỗi đối với em là khó lắm sao?
- Anh nói cái gì? Xin lỗi hả? Tôi đã làm gì sai mà phải xin lỗi, anh không biết gì, chỉ toàn nghe lời của mẹ anh kể lại thì không có quyền trách mắng tôi, anh hiểu không? Hôm đó tôi chỉ đứng ở một góc mà xem truyền hình, còn anh và mẹ anh nói chuyện với nhau thì tôi quan tâm, nghe lén để làm gì, nó có giúp ích gì cho tôi không? Mang tiếng là mua điện thoại cho tôi nhưng tôi có quyền quyết định cái điện thoại đó không hả? Không hề, đúng không? Gia đình anh buồn à, thì mặc họ chứ, đâu liên quan hay dính liếu gì đến tôi. Đó cũng là do họ, họ tự dựng lên câu chuyện nực cười, đổ hết tội lên đầu tôi, trong khi tôi bị oan, để rồi giờ lại nói vì tôi mà buồn à. Anh thấy như vậy có hợp lí không?
- Ok, bây giờ em nói là em vô tội, thế thì sao hôm ấy em lại thừa nhận chứ?
- Nếu anh nói vậy, thế thì sao anh không coi lại cái thái độ và những lời nói của anh và mẹ mình hôm bữa đi. Anh và bà có để cho tôi nói và giải thích câu nào không, hay cứ táp táp và nhảy vào họng tôi ngồi. Mà nếu tôi có quyền nói, tôi được nói ra thì có ai tin tôi không? Không một ai. Anh chỉ toàn đứng về phía mẹ mình, còn bà thì cứ cho những lời mình nói là sự thật, anh đã bị tình cảm làm cho mờ mắt rồi thì còn biết gì là đúng hay sai nữa chứ. Cho dù bây giờ tôi có thừa nhận hay là không thì cũng không thoát khỏi cái miệng đời. Vậy thì tôi chấp nhận bị oan ức để vừa lòng mấy người.
- Cứ cho là vậy đi. Nhưng đối với người lớn thì hành động và thái độ của em cũng như là không tôn trọng họ, và họ rất ghét điều này. Một câu xin lỗi đối với em là khó lắm hay sao? Người lớn chỉ giận hờn một xíu nhưng nếu em chịu xin lỗi thì họ sẽ bỏ qua hết tất cả cho em.
- Đúng vậy, một câu xin lỗi đối với tôi rất khó. Tôi biết khi mình xin lỗi không có nghĩ là mình nhận sai chỉ là mình đang muốn giữ cái bầu không khí yên ấm cho gia đình. Nhưng nếu có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ , thứ và nhiều hơn nữa.. Liệu thì người được xin lỗi có nhận thấy lỗi lầm của mình hay cứ tiếp tục cho mình đúng. Đó là lí do mà tôi sẽ không bao giờ xin lỗi bất cứ ai trong cái gia đình này, họ phải tự biết nhận ra lỗi lầm của mình chứ đừng để người ngoài phải phát giác.
- Thôi được rồi, anh hiểu rồi. Nếu em nói như vậy thì anh không còn lời nào để nói với em nữa hết. Nếu em cứ cho là em đúng và không chịu xin lỗi thì anh cũng không biết nói em sao luôn. Cuộc nói chuyện này ngưng ở đây là được rồi, đừng để nó đi quá xa. Em xuống phòng ngủ đi.
- Tôi cứ tưởng anh định nói chuyện gì quan trọng lắm chứ. Sau này đừng bao giờ nói với tôi những câu nói dư thừa này, tôi cũng không thích nghe đâu. Anh cứ cho gia đình anh và anh là đúng đi và đừng bao giờ nghĩ đến việc khuyên tôi xin lỗi họ.
Nói xong, cô đứng dậy định đi vào nhà, nhưng cô khựng lại, cô nói với anh bằng giọng điệu cảnh cáo:
- Ờ mà còn nữa, anh nói lại với gia đình anh là đừng bao giờ coi thường người khác. Tôi nghĩ chắc anh và gia đình anh không phải xuất xứ từ Việt Nam nên mới coi thường và khinh bỉ người Việt Nam như thế. Họ vẫn chưa đủ tư cách mà nói hay nhận xét một người nào đó vô học thức, không giáo dục hay vô đạo đức đâu. Con người không ai là hoàn hảo cả, không ai hơn ai đâu mà có thể phán xét người ta như vậy, anh hiểu không? Phật pháp, thần thánh linh thiêng trên trời có mắt mà, họ thấy, biết và nhận xét được cái gì đúng, cái gì sai, chứ không đợi người phàm chỉ cho họ thấy đâu. Ba mẹ tôi còn chưa bao giờ nói nặng hay sỉ vả tôi một lời nào, vì họ trân trọng tôi, họ sáng suốt hơn mấy người. Họ không la tôi, không chửi bới tôi thì cũng không tới lượt mấy người làm điều đó vì mấy người không đẻ tôi ra, không cho tôi hình hài, không dạy dỗ hay nuôi nấng tôi. Mấy người cũng không có quyền xúc phạm người khác thua một con xúc vật, mà hãy nhìn lại bản thân mình đi, khi mình có hơn gì họ đâu. Chỉ được cái mác nhà giàu, vẻ ngoài sang trọng nhưng phát ngôn ra thì chẳng đâu ra đâu. Xem xét lại đi nhé.
- Em...
- Rầm.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại, anh chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng đóng cửa của cô. Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô, mà cô lại nói những lời khó nghe đến vậy...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Câu chuyện vẫn không dừng lại ở đó. Tối hôm ấy, bà dì kể lại mọi sự việc cho chồng mình nghe, tất nhiên là bả luôn dành phần đúng về phía mình và đổ hết tất cả lên đầu Vy. Mấy ngày sau, vì Vy hoàn toàn không có lỗi gì trong chuyện này, rõ ràng là cô bị oan, cô không làm gì thẹn với lòng mình, cô cứ thế mà sinh hoạt bình thường mặc cho bà dì cứ liên tục chửi rủa, mắng mỏ hằng ngày. Những lời nói của bà cứ như gió thoảng qua tai, Vy nghe rồi thì cũng cho qua, không quan tâm hay giữ lại trong lòng làm gì chỉ khiến cô thêm bực dọc. Còn bà dì thì không, miệng thì la lói suốt ngày nhưng không khiến cho bà vui vẻ lên miếng nào, bà càng gai mắt khi thấy Vy cứ trơ trơ ra mà sống, không để ý hay nói năng gì đến lời nói của bà. Bà mới nói lại những thái độ của cô suốt mấy ngày qua với chồng mình. Tới sáng thứ bảy tuần ấy, vì nguyên tuần ông đều phải ra tiệm buôn bán và là người về muộn nhất nhà, tầm 12h nên thứ bảy là ngày cho ông nghỉ ngơi. Vẫn như mọi tuần, cô ở nhà một mình, Đạo thì đi làm, bà dì thì ở ngoài tiệm. Đang ngồi chơi trên nhà cùng Polo - cún của nhà Đạo, từ trên lầu, tiếng bước chân nặng nề đi xuống, mặt ông chồng hầm hầm hung dữ, Vy ngạc nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra. Đột nhiên ông tiến đến chỗ cô, bảo cô ngồi lên ghế và lắng tai nghe cho rõ. Cô không biết gì chỉ ngoan ngoãn làm theo những gì ông nói. Một tay ông chống hông mình và một tay kia thì chỉ thẳng vào mặt cô, giọng nói của ông từ từ nhấn mạnh và nặng lời hơn, ông nói:
- Tao nghe con Huệ nó nói lại hết rồi, cái dụ mày nghe lén điện thoại giữa hai mẹ con nó, mày dám làm thì sao không dám nhận, mà mày làm sai thì phải biết nhận lỗi chứ, sao lại cứ trơ trơ mặt ra như thế. Lúc mày mới qua, tao thấy mày siêng năng, làm được mọi chuyện, tao cứ tưởng mày đã thay đổi. Ai dè đâu mày vẫn chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ. Tao biết hồi đó giờ mày sống ở Việt Nam, sống với bọn Việt Nam, với cái bọn vô giáo dục, vô đạo đức ấy nên cái tính cách ấy nó ăn sâu vào con người mày rồi, nên cái việc mày làm lỗi mà không biết xin lỗi thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Đến con chó mà nó còn biết, ai cho nó ăn, ai vuốt ve nó, ai chăm sóc nó thì nó còn biết trung thành, sự trung thành của nó cũng như một sự biết ơn, nó còn cảm thấy sợ mỗi khi làm lỗi. Đây ở đây có Phật linh thiêng đang ngồi nhìn những hành động mày làm, mày làm như vậy mày thấy có đúng không mà còn dám trơ trơ mặt ra như thế chứ, Phật bà đã thấy và chứng kiến hết tất cả những hành vi sai trái của mày, mày hiểu không? Tao nói mày như vậy thì mày tự suy nghĩ lại đi, nếu mày có não thì mày biết mày nên làm những gì, một câu xin lỗi đâu có gì khó, nó còn làm cho người ta cảm thấy mát dạ nữa. Tao chỉ nói vậy hoi còn mày suy nghĩ sao hay làm gì là tuỳ mày.
Ông cứ như thế mà la cô một mạch. Ông chửi luôn cả người Việt Nam, ông xúc phạm cả gia đình, ba mẹ cô, ông nói cô thua cả một con chó,... Cô có xứng đáng nhận những lời sỉ vả ấy không? Trong khi cô hoàn toàn vô tội, không có lỗi thì tại sao lại phải xin lỗi chứ. Ông chồng lại còn dám lấy cả Phật pháp ra mà hằng hộc cô, Phật linh thiêng cũng nhìn thấy cô hoàn toàn không liên quan gì đến câu chuyện bịa đặt này của bà dì. Cô không biết phải nói gì lúc này, cho dù cô có nói gì đi nữa thì cũng chả một ai trong căn nhà này tin cô thế thì mở miệng nói để làm gì, cô thà im lặng chịu đựng cho qua chuyện. Tuy cô rất bực mình và ức chế khi ông xúc phạm đến gia đình cô, ông bảo gia đình cô không học thức, không đạo đức. Dù vậy thì cô cũng phải cắn răng mà chịu đựng, cô mong chờ một ngày cô sẽ được thoát khỏi cái địa ngục này. Nói xong, ông đi thẳng một mạch lên phòng, nhưng ông không hề hay biết phía sau mình có một ánh mắt hình viên đạn chứa đầy sự hận thù và căm ghét. Bây giờ, đối với cái gia đình này, trong cô chỉ có sự căm thù chứ không còn tình yêu thương hay tha thứ. Cô hận tất cả, từ người lớn tuổi nhất đến nhỏ nhất không một ai chịu nói lý lẻ và biết lắng nghe người khác. Tại sao ông trời lại cho những người này sống trên Trái Đất vậy, thực sự thì họ không đáng được sống và hưởng thụ cái cuộc sống sang giàu này để rồi họ chỉ biết khinh bỉ và coi thường người khác.
Tối hôm đó, tầm 10h, sau khi ăn cơm tối xong, Vy ra hàng ghế đá trước nhà hóng mát, cô ngồi suy nghĩ vu vơ mà không để ý tới đã có một sự xuất hiện của Đạo lúc bấy giờ. Anh đứng nhìn cô bằng đôi mắt lạnh như băng, có lẻ bà dì cũng đã kể lại cho anh nghe những thái độ của cô mấy ngày qua. Cô cảm nhận được một hơi thở nồng ấm và một ánh mắt lạnh lẽo đang hướng về phía mình. Quay qua, cô thấy anh, dáng người cao to, vạm vỡ, rắn chắc và hơi thở đầy nam tính của anh khiến cô có một chút xao xuyến. Và rồi, cô nhớ lại câu nói của anh:"Anh không ngờ em lại là con người như vậy...", nó cứ thế mà vang lên mãi trong tâm trí cô khiến cô càng gai mắt anh thêm, cô không muốn mình phải ở đây chung với một kẻ như anh. Cô đứng phắc dậy và đi thẳng vào nhà. Bỗng có một bàn tay to, ấm áp nắm chặt lấy cổ tay cô, anh nói bằng một giọng nghiêm túc:
- Em ngồi đây nói chuyện với anh xíu được không? Anh có chuyện cần nói với em.
Cô cũng muốn nghe câu chuyện mà anh cần nói với cô, nên đã nán lại. Cô ngồi đối diện anh, hai chân bắt chéo, ánh mắt sắt đá, giọng điệu như anh là kẻ thù của cô:
- Sao có chuyện gì? Anh nói thẳng luôn đi. Tôi không có nhiều thời gian đâu. Tôi còn phải ngủ, mai còn phải đi học nữa.
- Anh biết mấy bữa nay nhà mình không vui, ba anh, mẹ anh và cả anh đều rất buồn. Nhưng em có cần phải hành động như vậy không? Chỉ một câu xin lỗi đối với em là khó lắm sao?
- Anh nói cái gì? Xin lỗi hả? Tôi đã làm gì sai mà phải xin lỗi, anh không biết gì, chỉ toàn nghe lời của mẹ anh kể lại thì không có quyền trách mắng tôi, anh hiểu không? Hôm đó tôi chỉ đứng ở một góc mà xem truyền hình, còn anh và mẹ anh nói chuyện với nhau thì tôi quan tâm, nghe lén để làm gì, nó có giúp ích gì cho tôi không? Mang tiếng là mua điện thoại cho tôi nhưng tôi có quyền quyết định cái điện thoại đó không hả? Không hề, đúng không? Gia đình anh buồn à, thì mặc họ chứ, đâu liên quan hay dính liếu gì đến tôi. Đó cũng là do họ, họ tự dựng lên 1 câu chuyện nực cười, đổ hết tội lên đầu tôi, trong khi tôi bị oan, để rồi giờ lại nói vì tôi mà buồn à. Anh thấy như vậy có hợp lí không?
- Ok, bây giờ em nói là em vô tội, thế thì sao hôm ấy em lại thừa nhận chứ?
- Nếu anh nói vậy, thế thì sao anh không coi lại cái thái độ và những lời nói của anh và mẹ mình hôm bữa đi. Anh và bà có để cho tôi nói và giải thích câu nào không, hay cứ táp táp và nhảy vào họng tôi ngồi. Mà nếu tôi có quyền nói, tôi được nói ra thì có ai tin tôi không? Không một ai. Anh chỉ toàn đứng về phía mẹ mình, còn bà thì cứ cho những lời mình nói là sự thật, anh đã bị tình cảm làm cho mờ mắt rồi thì còn biết gì là đúng hay sai nữa chứ. Cho dù bây giờ tôi có thừa nhận hay là không thì cũng không thoát khỏi cái miệng đời. Vậy thì tôi chấp nhận bị oan ức để vừa lòng mấy người.
- Cứ cho là vậy đi. Nhưng đối với người lớn thì hành động và thái độ của em cũng như là không tôn trọng họ, và họ rất ghét điều này. Một câu xin lỗi đối với em là khó lắm hay sao? Người lớn chỉ giận hờn một xíu nhưng nếu em chịu xin lỗi thì họ sẽ bỏ qua hết tất cả cho em.
- Đúng vậy, một câu xin lỗi đối với tôi rất khó. Tôi biết khi mình xin lỗi không có nghĩ là mình nhận sai chỉ là mình đang muốn giữ cái bầu không khí yên ấm cho gia đình. Nhưng nếu có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ 2, thứ 3 và nhiều hơn nữa.. Liệu thì người được xin lỗi có nhận thấy lỗi lầm của mình hay cứ tiếp tục cho mình đúng. Đó là lí do mà tôi sẽ không bao giờ xin lỗi bất cứ ai trong cái gia đình này, họ phải tự biết nhận ra lỗi lầm của mình chứ đừng để người ngoài phải phát giác.
- Thôi được rồi, anh hiểu rồi. Nếu em nói như vậy thì anh không còn lời nào để nói với em nữa hết. Nếu em cứ cho là em đúng và không chịu xin lỗi thì anh cũng không biết nói em sao luôn. Cuộc nói chuyện này ngưng ở đây là được rồi, đừng để nó đi quá xa. Em xuống phòng ngủ đi.
- Tôi cứ tưởng anh định nói chuyện gì quan trọng lắm chứ. Sau này đừng bao giờ nói với tôi những câu nói dư thừa này, tôi cũng không thích nghe đâu. Anh cứ cho gia đình anh và anh là đúng đi và đừng bao giờ nghĩ đến việc khuyên tôi xin lỗi họ.
Nói xong, cô đứng dậy định đi vào nhà, nhưng cô khựng lại, cô nói với anh bằng giọng điệu cảnh cáo:
- Ờ mà còn nữa, anh nói lại với gia đình anh là đừng bao giờ coi thường người khác. Tôi nghĩ chắc anh và gia đình anh không phải xuất xứ từ Việt Nam nên mới coi thường và khinh bỉ người Việt Nam như thế. Họ vẫn chưa đủ tư cách mà nói hay nhận xét một người nào đó vô học thức, không giáo dục hay vô đạo đức đâu. Con người không ai là hoàn hảo cả, không ai hơn ai đâu mà có thể phán xét người ta như vậy, anh hiểu không? Phật pháp, thần thánh linh thiêng trên trời có mắt mà, họ thấy, biết và nhận xét được cái gì đúng, cái gì sai, chứ không đợi người phàm chỉ cho họ thấy đâu. Ba mẹ tôi còn chưa bao giờ nói nặng hay sỉ vả tôi một lời nào, vì họ trân trọng tôi, họ sáng suốt hơn mấy người. Họ không la tôi, không chửi bới tôi thì cũng không tới lượt mấy người làm điều đó vì mấy người không đẻ tôi ra, không cho tôi hình hài, không dạy dỗ hay nuôi nấng tôi. Mấy người cũng không có quyền xúc phạm người khác thua một con xúc vật, mà hãy nhìn lại bản thân mình đi, khi mình có hơn gì họ đâu. Chỉ được cái mác nhà giàu, vẻ ngoài sang trọng nhưng phát ngôn ra thì chẳng đâu ra đâu. Xem xét lại đi nhé.
- Em...
- Rầm.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại, anh chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng đóng cửa của cô. Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô, mà cô lại nói những lời khó nghe đến vậy...