Hôm nay nó bắt xe buýt đi học, vừa vào đến trường đã bắt gặp những ánh nhìn ko mấy thiện cảm rồi.
Bước đến chân cầu thang nó còn nghe mấy girl thì thầm loáng thoáng là:
-Cái loại con gái mặt dày giả vờ giả vịt bạn gái người ta giờ còn vác cái mặt mo đến lớp người ta để học- girl 1.
-Đúng đúng, cái loại mặt dày ko biết xấu hổ, bị ảnh đá rồi còn mò đến lớp bám đít ảnh được- girl 2.
-Tao mà như nó á, tao chết quách đi cho rồi- girl 3 (xạo dễ sợ).
-Đã vậy còn quê 1 cục nữa chứ- girl 4.
"Cái gì chứ? sao mấy con nhỏ đó dám nói mk như vậy chứ? rõ ràng là cậu ta năn nỉ nó làm bạn gái trước mà sao giờ lại thành nó bám đít cậu ta rồi! Thật là tức chết đi được mà, nhưng mk phải kiềm chế, kiềm chế, đúng rồi phải kiềm chế. Ở đây mk đâu có quen ai đâu đụng vào mấy nhỏ đó ko chừng phải tim 21 mũi chứ chẳng chơi"- nó nghĩ vậy rồi giả câm giả điếc lướt qua mấy nhỏ đó.
Vào đến lớp mọi người ai cũng nhìn nó như sinh vật lạ, "chắc thấy mk quê mùa nên nhìn đây mà"- nó nhún vai nghĩ thầm.
Nhưng khi bước xuống bàn học thì nó mới biết lí do mọi người nhìn nó nãy giờ. Cái ghế của nó ko còn ở chỗ cũ nữa mà biến đi đâu mất tiêu rồi.
-Chúng mày ơi! ra đây mà xem này- tiếng con nhỏ Mai hay chơi cùng Hà My từ ngoài hành lang vọng vào.
Nghe vậy cả lớp nó đổ ra ngoài (trừ cậu ta), nó cũng tò mò ra xem sao nhưng khi tận mắt chứng kiến rồi thì nó lại muốn lộn cổ từ tầng 3 xuống đất.
Giữa sân trường, có khoảng 3 tên con trai đang thi nhau đập đá 1 cái ghế cho nó tan tành và chắc chắn một điều rằng đó là cái ghế của nó (bàn ghế đều được làm bằng gỗ nén nên có thể đập tan tành được).
"Hả...? bọn hách dịch, mk đâu có đắc tội gì với bọn chúng đâu mà chúng làm vậy với cái ghế của mk?"- trong đầu nó bây giờ chỉ toàn là dấu hỏi.
Đến khi bọn chúng rời đi thì cái ghế của nó chỉ còn lại một đống bột gỗ và khung sắt thôi.
Nó tức đến bốc khói đầu luôn, tay thì siết chặt lấy chân váy (đồng phục trường nó là mặc váy mà) rồi cuối gầm mặt xuống bước đến nhà kho của trường.
Thủ phạm chắc mọi người cũng đoán được rồi nhỉ, cậu ta quan sát những cử chỉ của nó thì tâm trạng cũng vui lên mấy phần.
Vì cái ghế thân yêu của nó (mới ngồi được có một buổi sáng mà đã trở nên thân yêu từ lúc nào) ko còn tồn tại nên nó phải lặn lội từng tầng 3 xuống sân trường rồi lại băng qua cái sân trường bự choảnh để đến phòng bảo vệ xin cái chìa khóa mở cửa nhà kho rồi mới đến nhà kho. Tìm được ghế rồi thì nó lại tiếp tục cái công việc cao cả của mk đó là đến phòng bảo vệ trả chìa khóa rồi băng qua sân trường và leo lên tầng 3 nhưng lần này sẽ khó khăn hơn với nó vì nó còn phải vác theo cái ghế nữa.
Bước đến cầu thang mà nó ngán ngẩm, bình thường vác cái ghế đã khó khăn (thật ra cũng ko nặng lắm chỉ là bột gỗ nén thôi mà nhưng tại đường xa mà trời nóng nên thông cảm cho nó) bây giờ vừa vác vừa leo cầu thang chắc nó chớt quá.
Nó vừa lê được hai bước lên cầu thang thì Phong từ đằng sau đi lên lấy cái ghế từ tay nó.
-Để mình- Phong nói rồi bước đi mà ko để cho nó kịp trả lời.
Khác với nó Phong cao và khỏe hơn nên chỉ cần 1 tay cậu đã nhấc cái ghế đi rất dễ dàng, tuy là một hành động nhỏ của Phong nhưng cũng làm nó rất ấm áp.
Nó nhìn Phong mà cứ ngỡ thiên sứ ý, Phong trong mắt nó lúc nào cũng tỏa sáng hết á.
Nó đi sau Phong mà thấy lòng vui vui, Phong giúp nó , Phong tốt với nó quá hi hi...
Còn cậu ta đang rất hả hê với trò đừa của mk, cậu đang tưởng tượng đến cái cảnh nó vất vả vác ghế từ nhà kho lên tới lớp trong cái thời tiết nắng nóng 36*C.
Nhưng niềm vui của cậu ta chưa được bao lâu thì liền bị cất đứt khi Phong đi trước cầm ghế, nó đi sau cứ cười mỉm hoài.
"Được cậu ta cầm ghế cho cô vui lắm sao???"- cậu ta rủa thầm khi thấy né mặt tươi ko cần tưới của nó, đáng ra mặt nó phải nhăn nhó khi bước vào lớp chứ.
-Cám ơn Phong nha!@- nó nó bằng cái giọng nhí nhảnh.
-Ừ- Phong cười nhẹ, nó cũng cười lại với Phong rồi mặt nó lập tức lại xụ xuống quay phắt sang chỗ Thiên (Thiên ngồi trên nó mà).
-Thiên- nó hét.
-Gì...gì- Thiên gật thóp người- Trời ơi cái con nhỏ này- Thiên đưa tay vút ngực, yếu tim mà có ngày bị nó hù cho đứng tim mà chết ko chừng.
-Cậu biết ai lấy ghế tui ko???
-Ko...ko, sao tôi biết được.
-Thật ko đó...-nó nghi ngờ, ngân dài chữ 'đó'.
-Ừ...ừ, tôi hỏng biết gì hết á- Thiên chối bay chối biến, thật ra cậu nhìn mấy tên đập ghế đó là biết đàn em của ai rồi nhưng cậu ko thể phản bạn được.
-Cậu biết- nó nhìn đểu- Nhìn cái mặt của cậu là tui biết rồi- ờ thì đúng thật gời mặt Thiên đổ mồ hôi uots trán
Hôm nay nó bắt xe buýt đi học, vừa vào đến trường đã bắt gặp những ánh nhìn ko mấy thiện cảm rồi.
Bước đến chân cầu thang nó còn nghe mấy girl thì thầm loáng thoáng là:
-Cái loại con gái mặt dày giả vờ giả vịt bạn gái người ta giờ còn vác cái mặt mo đến lớp người ta để học- girl .
-Đúng đúng, cái loại mặt dày ko biết xấu hổ, bị ảnh đá rồi còn mò đến lớp bám đít ảnh được- girl .
-Tao mà như nó á, tao chết quách đi cho rồi- girl (xạo dễ sợ).
-Đã vậy còn quê cục nữa chứ- girl .
"Cái gì chứ? sao mấy con nhỏ đó dám nói mk như vậy chứ? rõ ràng là cậu ta năn nỉ nó làm bạn gái trước mà sao giờ lại thành nó bám đít cậu ta rồi! Thật là tức chết đi được mà, nhưng mk phải kiềm chế, kiềm chế, đúng rồi phải kiềm chế. Ở đây mk đâu có quen ai đâu đụng vào mấy nhỏ đó ko chừng phải tim mũi chứ chẳng chơi"- nó nghĩ vậy rồi giả câm giả điếc lướt qua mấy nhỏ đó.
Vào đến lớp mọi người ai cũng nhìn nó như sinh vật lạ, "chắc thấy mk quê mùa nên nhìn đây mà"- nó nhún vai nghĩ thầm.
Nhưng khi bước xuống bàn học thì nó mới biết lí do mọi người nhìn nó nãy giờ. Cái ghế của nó ko còn ở chỗ cũ nữa mà biến đi đâu mất tiêu rồi.
-Chúng mày ơi! ra đây mà xem này- tiếng con nhỏ Mai hay chơi cùng Hà My từ ngoài hành lang vọng vào.
Nghe vậy cả lớp nó đổ ra ngoài (trừ cậu ta), nó cũng tò mò ra xem sao nhưng khi tận mắt chứng kiến rồi thì nó lại muốn lộn cổ từ tầng xuống đất.
Giữa sân trường, có khoảng tên con trai đang thi nhau đập đá cái ghế cho nó tan tành và chắc chắn một điều rằng đó là cái ghế của nó (bàn ghế đều được làm bằng gỗ nén nên có thể đập tan tành được).
"Hả...? bọn hách dịch, mk đâu có đắc tội gì với bọn chúng đâu mà chúng làm vậy với cái ghế của mk?"- trong đầu nó bây giờ chỉ toàn là dấu hỏi.
Đến khi bọn chúng rời đi thì cái ghế của nó chỉ còn lại một đống bột gỗ và khung sắt thôi.
Nó tức đến bốc khói đầu luôn, tay thì siết chặt lấy chân váy (đồng phục trường nó là mặc váy mà) rồi cuối gầm mặt xuống bước đến nhà kho của trường.
Thủ phạm chắc mọi người cũng đoán được rồi nhỉ, cậu ta quan sát những cử chỉ của nó thì tâm trạng cũng vui lên mấy phần.
Vì cái ghế thân yêu của nó (mới ngồi được có một buổi sáng mà đã trở nên thân yêu từ lúc nào) ko còn tồn tại nên nó phải lặn lội từng tầng xuống sân trường rồi lại băng qua cái sân trường bự choảnh để đến phòng bảo vệ xin cái chìa khóa mở cửa nhà kho rồi mới đến nhà kho. Tìm được ghế rồi thì nó lại tiếp tục cái công việc cao cả của mk đó là đến phòng bảo vệ trả chìa khóa rồi băng qua sân trường và leo lên tầng nhưng lần này sẽ khó khăn hơn với nó vì nó còn phải vác theo cái ghế nữa.
Bước đến cầu thang mà nó ngán ngẩm, bình thường vác cái ghế đã khó khăn (thật ra cũng ko nặng lắm chỉ là bột gỗ nén thôi mà nhưng tại đường xa mà trời nóng nên thông cảm cho nó) bây giờ vừa vác vừa leo cầu thang chắc nó chớt quá.
Nó vừa lê được hai bước lên cầu thang thì Phong từ đằng sau đi lên lấy cái ghế từ tay nó.
-Để mình- Phong nói rồi bước đi mà ko để cho nó kịp trả lời.
Khác với nó Phong cao và khỏe hơn nên chỉ cần tay cậu đã nhấc cái ghế đi rất dễ dàng, tuy là một hành động nhỏ của Phong nhưng cũng làm nó rất ấm áp.
Nó nhìn Phong mà cứ ngỡ thiên sứ ý, Phong trong mắt nó lúc nào cũng tỏa sáng hết á.
Nó đi sau Phong mà thấy lòng vui vui, Phong giúp nó , Phong tốt với nó quá hi hi...
Còn cậu ta đang rất hả hê với trò đừa của mk, cậu đang tưởng tượng đến cái cảnh nó vất vả vác ghế từ nhà kho lên tới lớp trong cái thời tiết nắng nóng C.
Nhưng niềm vui của cậu ta chưa được bao lâu thì liền bị cất đứt khi Phong đi trước cầm ghế, nó đi sau cứ cười mỉm hoài.
"Được cậu ta cầm ghế cho cô vui lắm sao???"- cậu ta rủa thầm khi thấy né mặt tươi ko cần tưới của nó, đáng ra mặt nó phải nhăn nhó khi bước vào lớp chứ.
-Cám ơn Phong [email protected] nó nó bằng cái giọng nhí nhảnh.
-Ừ- Phong cười nhẹ, nó cũng cười lại với Phong rồi mặt nó lập tức lại xụ xuống quay phắt sang chỗ Thiên (Thiên ngồi trên nó mà).
-Thiên- nó hét.
-Gì...gì- Thiên gật thóp người- Trời ơi cái con nhỏ này- Thiên đưa tay vút ngực, yếu tim mà có ngày bị nó hù cho đứng tim mà chết ko chừng.
-Cậu biết ai lấy ghế tui ko???
-Ko...ko, sao tôi biết được.
-Thật ko đó...-nó nghi ngờ, ngân dài chữ 'đó'.
-Ừ...ừ, tôi hỏng biết gì hết á- Thiên chối bay chối biến, thật ra cậu nhìn mấy tên đập ghế đó là biết đàn em của ai rồi nhưng cậu ko thể phản bạn được.
-Cậu biết- nó nhìn đểu- Nhìn cái mặt của cậu là tui biết rồi- ờ thì đúng thật gời mặt Thiên đổ mồ hôi uots trán