Nó giờ như đang ngồi trên đống lửa lòng sốt ruột lo lắng.
Sự việc là như thế này.
Hắn nhận được 1 cú điện thoại rồi vội vã đi đâu đó. Hắn đi đã được gần nửa ngày rồi, nhưng không hiểu lần này hắn đi làm sao nhưng lòng nó cứ bồn chồn không yên báo hiệu 1 điều không lành.
- alô- nó nhấc điện thoại.
giọng 1 thằng con trai đầu dây bên kia lên tiếng.
Nó không muốn mấy người kia lo lắng nên không nói cho ai biết cả.
Nó lao xe đến căn nhà đó.
Vừa xuống xe nó đã được hơn 2 trục thằng con trai tiếp đón nồng hậu.
Chỉ sau vài phút nó cho hết tất cả đo đất 1 cách khá dễ dàng.
Nó đạp cửa 1 cách không thương tiếc.
Có khoảng gần 50 thằng khác định xông vào nó nhưng.....
- dừng lại, không được động đến cô ấy – 1 chàng trai tuấn tú lên tiếng.
- dạ – lũ kia răm rắp nghe lời,lùi ra xa.
Nó giờ nhìn thấy hắn trông thật thảm.
Hắn bị chói trên chiếc ghế, người đầy máu me, đôi mắt lờ đờ như không còn sức sống.
Nó nhìn hắn sót xa, chỉ muốn ôm hắn thật chặt, lau đi những vết máu kia, xoa dịu nỗi đau cuả hắn.
- em đến rồi à – chàng trai tuấn tú tiếp tục lên tiếng.
- anh thả anh ấy ra đi, anh ấy có đắc tội gì mới anh đâu – Nó tỏ vẻ khó chịu.
- không đắt tội sao, em thấy người ta cướp đi người con gái em yêu,cô ấy không thèm nhìn lấy 1 cái – Khánh vẻ mẵt đau khổ.
Khánh ra những cú đấm vào hắn.
Nó vội vã ngăn cản
- dừng lại đi, anh dừng lại đi mà – hai hàng nước mắt cuả nó chảy dài, nó cởi chói rồi ôm chặt lấy hắn.
- em đừng khóc, anh không sao đâu – hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt cuả nó.
- em khóc vì hắn ta, em làm tôi đau lắm em biết không, em đã lần nào chịu quay đầu lại 1 lần để nhìn thấy tôi chưa? Đã lần nào em nghĩ đến tôi dù chỉ là thoáng qua chưa? – Khánh thảm thiết.
- em biết em nợ anh nhiều, anh đã bảo vệ em dù phải hi sinh cả mạng sống cuả mình nhưng tình yêu không thể cưỡng ép được – nó đứng dậy rút con dao ra đâm thẵng vào người mình.
Cả Khánh và hắn cùng bất ngờ và cùng lao vào nhưng đều bị nó cản lại.
- tôi xin lỗi, anh hãy dừng lại tất cả đi – nó đâm thêm 1 nhát nữa rồi từ từ ngã xuống, con dao rơi xuống đất nhuộn đầy máu.
Hắn dùng hết sức lực đấm Khánh 1 cú trời giáng khiến Khánh trao đảo ngã xuống.
Hắn nhanh nhẹn bế nó lên xe đi thẵng đến bệnh viện.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu hắn thấp thỏm lo âu không yên.
Lúc đứng, lúc ngồi.
Mọi người cũng đã biết tin và đến đủ.
Ai cũng lo lắng cho nó.
- cậu nên đi băng bó vết thương đi, Linh rất mạnh mẽ có lẽ là sẽ không sao đâu, nếu Linh thấy cậu như thế này chắc sẽ rất buồn và đau đó – Lê an ủi động viên hắn.
Sau rất nhiều lời động viên an ủi, đe doạ cuối cùng hắn cũng chịu đi chăm sóc vết thương cuả mình.
Sự việc là như thế này.
Hắn nhận được 1 cú điện thoại rồi vội vã đi đâu đó. Hắn đi đã được gần nửa ngày rồi, nhưng không hiểu lần này hắn đi làm sao nhưng lòng nó cứ bồn chồn không yên báo hiệu 1 điều không lành.
- alô- nó nhấc điện thoại.
giọng 1 thằng con trai đầu dây bên kia lên tiếng.
Nó không muốn mấy người kia lo lắng nên không nói cho ai biết cả.
Nó lao xe đến căn nhà đó.
Vừa xuống xe nó đã được hơn 2 trục thằng con trai tiếp đón nồng hậu.
Chỉ sau vài phút nó cho hết tất cả đo đất 1 cách khá dễ dàng.
Nó đạp cửa 1 cách không thương tiếc.
Có khoảng gần 50 thằng khác định xông vào nó nhưng.....
- dừng lại, không được động đến cô ấy – 1 chàng trai tuấn tú lên tiếng.
- dạ – lũ kia răm rắp nghe lời,lùi ra xa.
Nó giờ nhìn thấy hắn trông thật thảm.
Hắn bị chói trên chiếc ghế, người đầy máu me, đôi mắt lờ đờ như không còn sức sống.
Nó nhìn hắn sót xa, chỉ muốn ôm hắn thật chặt, lau đi những vết máu kia, xoa dịu nỗi đau cuả hắn.
- em đến rồi à – chàng trai tuấn tú tiếp tục lên tiếng.
- anh thả anh ấy ra đi, anh ấy có đắc tội gì mới anh đâu – Nó tỏ vẻ khó chịu.
- không đắt tội sao, em thấy người ta cướp đi người con gái em yêu,cô ấy không thèm nhìn lấy 1 cái – Khánh vẻ mẵt đau khổ.
Khánh ra những cú đấm vào hắn.
Nó vội vã ngăn cản
- dừng lại đi, anh dừng lại đi mà – hai hàng nước mắt cuả nó chảy dài, nó cởi chói rồi ôm chặt lấy hắn.
- em đừng khóc, anh không sao đâu – hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt cuả nó.
- em khóc vì hắn ta, em làm tôi đau lắm em biết không, em đã lần nào chịu quay đầu lại 1 lần để nhìn thấy tôi chưa? Đã lần nào em nghĩ đến tôi dù chỉ là thoáng qua chưa? – Khánh thảm thiết.
- em biết em nợ anh nhiều, anh đã bảo vệ em dù phải hi sinh cả mạng sống cuả mình nhưng tình yêu không thể cưỡng ép được – nó đứng dậy rút con dao ra đâm thẵng vào người mình.
Cả Khánh và hắn cùng bất ngờ và cùng lao vào nhưng đều bị nó cản lại.
- tôi xin lỗi, anh hãy dừng lại tất cả đi – nó đâm thêm 1 nhát nữa rồi từ từ ngã xuống, con dao rơi xuống đất nhuộn đầy máu.
Hắn dùng hết sức lực đấm Khánh 1 cú trời giáng khiến Khánh trao đảo ngã xuống.
Hắn nhanh nhẹn bế nó lên xe đi thẵng đến bệnh viện.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu hắn thấp thỏm lo âu không yên.
Lúc đứng, lúc ngồi.
Mọi người cũng đã biết tin và đến đủ.
Ai cũng lo lắng cho nó.
- cậu nên đi băng bó vết thương đi, Linh rất mạnh mẽ có lẽ là sẽ không sao đâu, nếu Linh thấy cậu như thế này chắc sẽ rất buồn và đau đó – Lê an ủi động viên hắn.
Sau rất nhiều lời động viên an ủi, đe doạ cuối cùng hắn cũng chịu đi chăm sóc vết thương cuả mình.