Editor: Tịnh Hảo
Vẫn luôn cho rằng sinh con gái sẽ tốt cho hai người, lâu ngày rồi cũng dần cảm thấy nhức đầu.
Thi Duy Ân tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân, Thi Dạ Diễm càng nhìn càng thích. Cô bé thừa hưởng vẻ đẹp của Du Nguyệt Như, đương nhiên cũng thừa hưởng sự bá đạo của Thi Dạ Diễm, tuổi còn nhỏ mà đã lộ ra sự tham muốn chiếm hữu mãnh liệt hơn những đứa trẻ khác.
Chẳng qua thứ bị “chiếm hữu” không phải đồ ăn cũng không phải đồ chơi, mà là mỗi ngày cô đều không rời khỏi cha.
Ngoại trừ ban ngày phải đi học, toàn bộ thời gian còn lại đều vây quanh Thi Dạ Diễm lởn vởn, một tấc cũng không rời. Cha cái này, cha cái kia, hận không thể mỗi ngày ỷ lại bên cạnh anh.
Đều nói con gái là người tình kiếp trước của cha. Hiện tại như thế nào Du Nguyệt Như lại cảm thấy những lời này rất hợp lý.
Tính tình và tính kiên nhẫn của Thi Dạ Diễm hiểu biết sơ qua người của anh đều nắm rõ. Mà đối mặt với Thi Duy Ân, thế nhưng tính tình của anh lại có sự chuyển biến lớn, cũng không từ chối bất cứ yêu cầu nào của con gái, gần như tuân lệnh nghe theo. Cho nên tạo thành tình huống ba người cùng nhau ngủ.
Mỗi buổi tối, Thi Duy Ân đều tự giác trèo lên gường nằm giữa hai người, một tay ôm cánh tay của cha, một tay ôm cánh tay của mẹ, hạnh phúc lan tỏa, khi ngủ khóe miệng đều vểnh lên.
Dĩ nhiên không chỉ một mình cô bé cảm thấy hạnh phúc. Một nhà ba người nằm chung một chỗ, đắp cùng cái chăn là mong ước rất nhiều năm trước đây của Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt Như.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thi Duy Ân vô cùng theo quy luật, mười giờ tối tất nhiên tiến vào mộng đẹp. Thi Dạ Diễm thường đành phải ôm laptop dựa vào đầu giường chỉ dùng tay phải đánh chữ làm việc, mà tay trái đưa cho con gái nắm, chỉ có như vậy cô bé mới có thể yên tâm ngủ.
Đóng laptop lại kết thúc một ngày làm việc thì anh cưng chiều hai người con gái đang ngủ say này nhất. Con gái được Du Nguyệt Như nghiêng người ôm vào trong ngực, mà Thi Duy Ân lại nắm chặt tay trái của Thi Dạ Diễm không buông.
Anh cúi người nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán con gái, lại hôn một cái lên mẹ đứa bé. Mà hiển nhiên mức độ hôn lên mẹ đứa bé lớn hơn nhiều. Du Nguyệt Như đang ngủ bị anh hôn tỉnh, nhẹ giọng rên rỉ để bày tỏ sự kháng nghị.
Chính hai tiếng vô ý thức khẽ rên này dường như khiến thần kinh Thi Dạ Diễm bị điện giật, anh nuốt một ngụm nước bọt, trong cổ họng có chút khô ráo. Anh cẩn thận rút tay mình ra, lướt qua Thi Duy Ân bao trùm lên người của Du Nguyệt Như.
Du Nguyệt Như mơ mơ màng màng, buồn ngủ không mở mắt ra chỉ nghe thấy bên tai mình là giọng nói trầm thấp đang kêu tên mình của Thi Dạ Diễm. “Tiểu Như, chúng ta đi ra ngoài?”
“Ừ.” Cô nhất thời chưa kịp phản ứng, mềm nhũn lên tiếng, ngay sau đó đã bị Thi Dạ Diễm ôm ngang lên.
Trong phòng khách.
Thoát khỏi con gái, Thi Dạ Diễm lập tức biến thành con soái lang đói khát, áp chế Du Nguyệt Như ở trên ghế sofa thô lỗ hôn, bàn tay to tháo dây lưng áo ngủ của cô, tựa như bóc đậu phộng lột trần thân thể xinh đẹp của cô ra, đường cong xinh đẹp như vậy ở trước mắt anh đung đưa, làm ngọn lửa trong anh từ từ bốc lên.
“Uhm…Thi Dạ Diễm…nhẹ một chút…” Du Nguyệt Như bị lực đạo của anh làm cho rất đau, không nhịn được nhẹ giọng cầu xin tha thứ. Thi Dạ Diễm ngoảnh mặt làm ngơ che phủ lên hai tiểu bạch thỏ ở phía trước cô chơi đùa, nơi này được hòa hợp.
“A…đừng…” Cô nhịn không được kêu thành tiếng, Thi Dạ Diễm lập tức đưa ngón tay vào trong miệng cô, khuấy đầu lưỡi của cô chặn lại âm thanh của cô để tránh đánh thức con gái, nói như vậy anh sẽ không ăn được.
Sự kích thích của cô vừa đến gấp vừa mãnh liệt, ngay cả thời gian cởi áo ngủ của mình cũng dành ra không được, một tay buông thả vẫn luôn đặt ở bên ngoài hai quả đào nho nhỏ.
“Có muốn đi anh đi vào không…cô gái?” Thi Dạ Diễm ngậm vành tay của cô, cuồng loạn hôn lên mặt của cô, âm thanh khàn khàn làm cho tim người khác đập loạn.
Du Nguyệt Như cắn lên vai anh để trả thù, “Có bản lĩnh thì anh đừng đi vào, a…” Lời cô còn chưa dứt, Thi Dạ Diễm đã bá đạo càn rỡ xông vào một nơi bí mật mê người. Một con thú nhỏ căng nóng như thế liền xông vào không hề báo trước, nơi đã lâu chưa được thăm dò của cô qua một hồi vẫn đau đớn không thôi, đồng thời mang theo khoái cảm mãnh liệt.
“Có bản lĩnh thì em để cho anh đi ra ngoài.” Thì Dạ Diễm cười xấu xa, một mực xông vào nơi kín kẽ của cô. Ở khoảnh khắc kia, Du Nguyệt Như gần như đạt đến cực đỉnh, thân thể cương cứng ở chỗ đó, ôm cổ anh thật lâu rồi mới bắt đầu xả giận.
“Anh không thể dịu dàng một chút à! Mỗi lần đều tựa như muốn giết chết em!” Giọng Du Nguyệt Như run rẩy oán trách, Thi Dạ Diễm cúi đầu cười, bắt đầu cần cù ra sức làm việc. “Đã rất lâu rồi anh không có chạm vào em, không nhịn được, dịu dàng không phải là phong cách của anh.”
Du Nguyệt Như bị buộc phải chịu đợt tấn công của anh, không khỏi cười trong lòng.
Không sai. Bây giờ Thi Duy Ân càng ngày càng ngăn cản hai người họ ở chung với nhau, cô bé lại khó ngủ, thường thường vào nửa đêm lúc Thi Dạ Diễm vừa chạm tới người Du Nguyệt Như thì cô bé bất chợt tỉnh lại.
“Cha làm gì ở đây? Mau tới ôm Tiểu Trà Diệp ngủ.”
Thi Dạ Diễm chỉ có thể cắn răng tạm ngưng sinh hoạt vợ chồng để dỗ con gái ngủ, khi con gái ngủ thiếp đi sẽ khẽ đánh thức Du Nguyệt Như rồi cùng đi ra ngoài tiếp tục, giống như hiện tại vậy.
“Sao chúng ta cứ như vụng trộm vậy.” Du Nguyệt Như nằm dưới thân anh khẽ thở dài, âm thanh đè xuống mức thấp nhất vì sợ đánh thức con gái. Thi Dạ Diễm đồng cảm, chuyện này người bị hành hạ nhất chính là anh. Anh tin tưởng lời nói chí lý, nói ít làm nhiều, giữ chặt và ra sức đánh chiếm cô.
Một ** khoái cảm từ dưới xông lên phía trên, vô cùng thoải mái.
Bởi vì không biết con gái lúc nào sẽ bất chợt chạy ra, Thi Dạ Diễm đành qua loa kết thúc chiến đấu. Cho dù ăn chưa no bất quá cũng tốt hơn so với ăn mới được phân nửa đã bị buộc dừng lại.
Du Nguyệt Như yếu đuối nằm trong lòng anh, da thịt mềm mại cọ qua cọ lại như dán trên người anh. Thi Dạ Diễm thoáng cười tà, ngón tay di chuyển vẽ vời trên làn da trắng trẻo mịn màng của cô, dòng nước trắng được lưu lại lúc nãy khiến anh dễ dàng tiến vào.
“Tối mai để Bách Vĩ dẫn Tiểu Trà Diệp đi chơi suốt đêm, con bé này muốn hành hạ anh chết mà.” Anh dùng tay lấy lòng cô, một bên lại bất đắc dĩ thở dài. Lúc nào cũng nhìn thấy lại không ăn được, đối với loại người luôn mãnh liệt với chuyện giường chiếu như anh mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là hình phạt tàn nhẫn nhất.
Du Nguyệt Như còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã cạn kiệt từ lần trước lại bị ngón tay to của anh chinh phục, thở hổn hển đè nén tiếng ngâm nga.
“Sớm biết…Không sinh rồi…Uhm…”
Mắt Thi Dạ Diễm tối sầm lại, “Ban đầu em có từng nghĩ sẽ bỏ nó đi không?”
“Ban đầu?...Uhm….Không có…” Du Nguyệt Như cong người khó chịu, thở gấp, đôi môi dán vào cổ anh. “Chưa từng có.”
“Tại sao?”
“Sợ sau này anh biết sẽ đánh em…Thi Dạ Diễm, chậm một chút…Uhm…”
Thi Dạ Diễm cúi đầu ngậm chiếc cằm nhọn của cô, “Tiểu Như, cám ơn em.” Cám ơn em đã sinh con gái vì anh.
Du Nguyệt Như nhỏ nhẹ oán trách một tiếng, “Anh không cảm thấy nói chuyện này vào thời điểm này là không thích hợp sao?” Thi Dạ Diễm cười, đặt thân thể của cô nằm ngang lại, khẽ vuốt gò má xinh đẹp của cô, âm thanh trầm thấp nói nhỏ bên tai cô. “Vậy anh đổi phương pháp khác báo đáp em, có muốn hay không?”
Du Nguyệt Như làm sao chịu nổi sự cám dỗ của anh…nơi này bị hòa tan.
“Lại một lần?” Du Nguyệt Như nhìn anh đầy khiêu khích.
“Đủ rồi.”
Thi Dạ Diễm hôn môi cô, tình nồng mật ý bao quanh thật chặt hai người.
Quả thật đủ rồi. Chỉ có một người vợ là cô, cũng chỉ có một người con gái duy nhất là Tiểu Trà Diệp. Tình yêu anh dành cho vợ và con gái của mình là duy nhất, không thể san sẻ cho bất kì ai. Nếu như lại sinh ra một cô con gái bám dính anh như vậy, anh nhất định sẽ ngột ngạt chết. Nếu như lại sinh ra một cậu con trai bám dính cô, vậy thì thà sinh con gái bám anh còn tốt hơn.
Vẫn luôn cho rằng sinh con gái sẽ tốt cho hai người, lâu ngày rồi cũng dần cảm thấy nhức đầu.
Thi Duy Ân tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân, Thi Dạ Diễm càng nhìn càng thích. Cô bé thừa hưởng vẻ đẹp của Du Nguyệt Như, đương nhiên cũng thừa hưởng sự bá đạo của Thi Dạ Diễm, tuổi còn nhỏ mà đã lộ ra sự tham muốn chiếm hữu mãnh liệt hơn những đứa trẻ khác.
Chẳng qua thứ bị “chiếm hữu” không phải đồ ăn cũng không phải đồ chơi, mà là mỗi ngày cô đều không rời khỏi cha.
Ngoại trừ ban ngày phải đi học, toàn bộ thời gian còn lại đều vây quanh Thi Dạ Diễm lởn vởn, một tấc cũng không rời. Cha cái này, cha cái kia, hận không thể mỗi ngày ỷ lại bên cạnh anh.
Đều nói con gái là người tình kiếp trước của cha. Hiện tại như thế nào Du Nguyệt Như lại cảm thấy những lời này rất hợp lý.
Tính tình và tính kiên nhẫn của Thi Dạ Diễm hiểu biết sơ qua người của anh đều nắm rõ. Mà đối mặt với Thi Duy Ân, thế nhưng tính tình của anh lại có sự chuyển biến lớn, cũng không từ chối bất cứ yêu cầu nào của con gái, gần như tuân lệnh nghe theo. Cho nên tạo thành tình huống ba người cùng nhau ngủ.
Mỗi buổi tối, Thi Duy Ân đều tự giác trèo lên gường nằm giữa hai người, một tay ôm cánh tay của cha, một tay ôm cánh tay của mẹ, hạnh phúc lan tỏa, khi ngủ khóe miệng đều vểnh lên.
Dĩ nhiên không chỉ một mình cô bé cảm thấy hạnh phúc. Một nhà ba người nằm chung một chỗ, đắp cùng cái chăn là mong ước rất nhiều năm trước đây của Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt Như.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thi Duy Ân vô cùng theo quy luật, mười giờ tối tất nhiên tiến vào mộng đẹp. Thi Dạ Diễm thường đành phải ôm laptop dựa vào đầu giường chỉ dùng tay phải đánh chữ làm việc, mà tay trái đưa cho con gái nắm, chỉ có như vậy cô bé mới có thể yên tâm ngủ.
Đóng laptop lại kết thúc một ngày làm việc thì anh cưng chiều hai người con gái đang ngủ say này nhất. Con gái được Du Nguyệt Như nghiêng người ôm vào trong ngực, mà Thi Duy Ân lại nắm chặt tay trái của Thi Dạ Diễm không buông.
Anh cúi người nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán con gái, lại hôn một cái lên mẹ đứa bé. Mà hiển nhiên mức độ hôn lên mẹ đứa bé lớn hơn nhiều. Du Nguyệt Như đang ngủ bị anh hôn tỉnh, nhẹ giọng rên rỉ để bày tỏ sự kháng nghị.
Chính hai tiếng vô ý thức khẽ rên này dường như khiến thần kinh Thi Dạ Diễm bị điện giật, anh nuốt một ngụm nước bọt, trong cổ họng có chút khô ráo. Anh cẩn thận rút tay mình ra, lướt qua Thi Duy Ân bao trùm lên người của Du Nguyệt Như.
Du Nguyệt Như mơ mơ màng màng, buồn ngủ không mở mắt ra chỉ nghe thấy bên tai mình là giọng nói trầm thấp đang kêu tên mình của Thi Dạ Diễm. “Tiểu Như, chúng ta đi ra ngoài?”
“Ừ.” Cô nhất thời chưa kịp phản ứng, mềm nhũn lên tiếng, ngay sau đó đã bị Thi Dạ Diễm ôm ngang lên.
Trong phòng khách.
Thoát khỏi con gái, Thi Dạ Diễm lập tức biến thành con soái lang đói khát, áp chế Du Nguyệt Như ở trên ghế sofa thô lỗ hôn, bàn tay to tháo dây lưng áo ngủ của cô, tựa như bóc đậu phộng lột trần thân thể xinh đẹp của cô ra, đường cong xinh đẹp như vậy ở trước mắt anh đung đưa, làm ngọn lửa trong anh từ từ bốc lên.
“Uhm…Thi Dạ Diễm…nhẹ một chút…” Du Nguyệt Như bị lực đạo của anh làm cho rất đau, không nhịn được nhẹ giọng cầu xin tha thứ. Thi Dạ Diễm ngoảnh mặt làm ngơ che phủ lên hai tiểu bạch thỏ ở phía trước cô chơi đùa, nơi này được hòa hợp.
“A…đừng…” Cô nhịn không được kêu thành tiếng, Thi Dạ Diễm lập tức đưa ngón tay vào trong miệng cô, khuấy đầu lưỡi của cô chặn lại âm thanh của cô để tránh đánh thức con gái, nói như vậy anh sẽ không ăn được.
Sự kích thích của cô vừa đến gấp vừa mãnh liệt, ngay cả thời gian cởi áo ngủ của mình cũng dành ra không được, một tay buông thả vẫn luôn đặt ở bên ngoài hai quả đào nho nhỏ.
“Có muốn đi anh đi vào không…cô gái?” Thi Dạ Diễm ngậm vành tay của cô, cuồng loạn hôn lên mặt của cô, âm thanh khàn khàn làm cho tim người khác đập loạn.
Du Nguyệt Như cắn lên vai anh để trả thù, “Có bản lĩnh thì anh đừng đi vào, a…” Lời cô còn chưa dứt, Thi Dạ Diễm đã bá đạo càn rỡ xông vào một nơi bí mật mê người. Một con thú nhỏ căng nóng như thế liền xông vào không hề báo trước, nơi đã lâu chưa được thăm dò của cô qua một hồi vẫn đau đớn không thôi, đồng thời mang theo khoái cảm mãnh liệt.
“Có bản lĩnh thì em để cho anh đi ra ngoài.” Thì Dạ Diễm cười xấu xa, một mực xông vào nơi kín kẽ của cô. Ở khoảnh khắc kia, Du Nguyệt Như gần như đạt đến cực đỉnh, thân thể cương cứng ở chỗ đó, ôm cổ anh thật lâu rồi mới bắt đầu xả giận.
“Anh không thể dịu dàng một chút à! Mỗi lần đều tựa như muốn giết chết em!” Giọng Du Nguyệt Như run rẩy oán trách, Thi Dạ Diễm cúi đầu cười, bắt đầu cần cù ra sức làm việc. “Đã rất lâu rồi anh không có chạm vào em, không nhịn được, dịu dàng không phải là phong cách của anh.”
Du Nguyệt Như bị buộc phải chịu đợt tấn công của anh, không khỏi cười trong lòng.
Không sai. Bây giờ Thi Duy Ân càng ngày càng ngăn cản hai người họ ở chung với nhau, cô bé lại khó ngủ, thường thường vào nửa đêm lúc Thi Dạ Diễm vừa chạm tới người Du Nguyệt Như thì cô bé bất chợt tỉnh lại.
“Cha làm gì ở đây? Mau tới ôm Tiểu Trà Diệp ngủ.”
Thi Dạ Diễm chỉ có thể cắn răng tạm ngưng sinh hoạt vợ chồng để dỗ con gái ngủ, khi con gái ngủ thiếp đi sẽ khẽ đánh thức Du Nguyệt Như rồi cùng đi ra ngoài tiếp tục, giống như hiện tại vậy.
“Sao chúng ta cứ như vụng trộm vậy.” Du Nguyệt Như nằm dưới thân anh khẽ thở dài, âm thanh đè xuống mức thấp nhất vì sợ đánh thức con gái. Thi Dạ Diễm đồng cảm, chuyện này người bị hành hạ nhất chính là anh. Anh tin tưởng lời nói chí lý, nói ít làm nhiều, giữ chặt và ra sức đánh chiếm cô.
Một ** khoái cảm từ dưới xông lên phía trên, vô cùng thoải mái.
Bởi vì không biết con gái lúc nào sẽ bất chợt chạy ra, Thi Dạ Diễm đành qua loa kết thúc chiến đấu. Cho dù ăn chưa no bất quá cũng tốt hơn so với ăn mới được phân nửa đã bị buộc dừng lại.
Du Nguyệt Như yếu đuối nằm trong lòng anh, da thịt mềm mại cọ qua cọ lại như dán trên người anh. Thi Dạ Diễm thoáng cười tà, ngón tay di chuyển vẽ vời trên làn da trắng trẻo mịn màng của cô, dòng nước trắng được lưu lại lúc nãy khiến anh dễ dàng tiến vào.
“Tối mai để Bách Vĩ dẫn Tiểu Trà Diệp đi chơi suốt đêm, con bé này muốn hành hạ anh chết mà.” Anh dùng tay lấy lòng cô, một bên lại bất đắc dĩ thở dài. Lúc nào cũng nhìn thấy lại không ăn được, đối với loại người luôn mãnh liệt với chuyện giường chiếu như anh mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là hình phạt tàn nhẫn nhất.
Du Nguyệt Như còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã cạn kiệt từ lần trước lại bị ngón tay to của anh chinh phục, thở hổn hển đè nén tiếng ngâm nga.
“Sớm biết…Không sinh rồi…Uhm…”
Mắt Thi Dạ Diễm tối sầm lại, “Ban đầu em có từng nghĩ sẽ bỏ nó đi không?”
“Ban đầu?...Uhm….Không có…” Du Nguyệt Như cong người khó chịu, thở gấp, đôi môi dán vào cổ anh. “Chưa từng có.”
“Tại sao?”
“Sợ sau này anh biết sẽ đánh em…Thi Dạ Diễm, chậm một chút…Uhm…”
Thi Dạ Diễm cúi đầu ngậm chiếc cằm nhọn của cô, “Tiểu Như, cám ơn em.” Cám ơn em đã sinh con gái vì anh.
Du Nguyệt Như nhỏ nhẹ oán trách một tiếng, “Anh không cảm thấy nói chuyện này vào thời điểm này là không thích hợp sao?” Thi Dạ Diễm cười, đặt thân thể của cô nằm ngang lại, khẽ vuốt gò má xinh đẹp của cô, âm thanh trầm thấp nói nhỏ bên tai cô. “Vậy anh đổi phương pháp khác báo đáp em, có muốn hay không?”
Du Nguyệt Như làm sao chịu nổi sự cám dỗ của anh…nơi này bị hòa tan.
“Lại một lần?” Du Nguyệt Như nhìn anh đầy khiêu khích.
“Đủ rồi.”
Thi Dạ Diễm hôn môi cô, tình nồng mật ý bao quanh thật chặt hai người.
Quả thật đủ rồi. Chỉ có một người vợ là cô, cũng chỉ có một người con gái duy nhất là Tiểu Trà Diệp. Tình yêu anh dành cho vợ và con gái của mình là duy nhất, không thể san sẻ cho bất kì ai. Nếu như lại sinh ra một cô con gái bám dính anh như vậy, anh nhất định sẽ ngột ngạt chết. Nếu như lại sinh ra một cậu con trai bám dính cô, vậy thì thà sinh con gái bám anh còn tốt hơn.