Dưới gối đàn ông có dát vàng, Mạc Tư Tước ngay cả cha mẹ của mình và ông ngoại đối với hắn ân trọng như núi hắn cũng chưa có quỳ gối qua, thế nhưng giờ khắc này, hắn không thể không cúi đầu trước ông trời !
Hắn nguyện ý dùng tài sản cơ nghiệp, thậm chí là xương máu của mình để đổi lấy một mạng của người con gái trước mặt !
Đến nơi này một khắc hắn mới hiểu được tim của mình, thì ra tình yêu thật đã tới!
“Chúng ta về nhà!”Giọng của Mạc Tư Tước run lẩy bẩy, thậm chí ngay cả đứng lên bước chân đều là lảo đảo ,cô nhẹ như vậy bị hắn ôm vào trong ngực hắn cũng không dám dùng sức, rất sợ cô sẽ tan chảy .
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy cô là lúc quật cường và phản bội, vì trốn tránh hắn nên đã leo trên ban công từ phòng của hắn nhảy xuống, nhưng mà cô bây giờ lại yếu đuối giống như một trang giấy!
Mạc Tư Tước đưa Ôn Hinh mang về gia viên của hắn, bởi vì có cô hắn mới cảm giác được đó là nhà .
“Anh muốn nhốt em bên cạnh để cưng chiều cả đời !” Mạc Tư Tước hôn trán của cô, thiêng liêng mà trang nghiêm nói.
Tàng long đang nghiên cứu thử thuốc giải, mà hắn cũng có cái cổ quái là người mời hắn giải độc không ai có thể ép hắn rời núi, vì thế Mạc Tư Tước chỉ có thể đưa Ôn Hinh thâm nhập địa bàn của hắn.
Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh dẫn tới vương cung của Trì Hạo, người đàn ông kia hắn lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn thân hình của hắn cũng không bị hắn làm cho khiếp sợ , đó là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, giữa hai hàng lông mày có một vết sẹo dài, ngũ quan lại cực kỳ dịu dàng,vết sẹo trên mặt kia không chút ảnh hưởng tới khí chất xuất trần của hắn, một Tàng Long như vậy hoàn toàn khác với Mạc Tư Tước.
“Đưa cô ấy cho tôi!” Nữ bảo vệ đi theo phía sau Trì Hạo tư thế oai hùng lãnh diễm từ trong tay Mạc Tư Tước tiếp nhận Ôn Hinh, sau đó khi hắn không muốn t nhìn một tấm cửa đá ngăn cản giữa hắn và Ôn Hinh.
Tàng Long yêu cầu duy nhất chính là lúc hắn thử độc nhất định chỉ có thể có một mình hắn!
“Hãy tin tưởng hắn, hắn có thể làm được!” Trì Hạo thấy rõ ràng trong mắt của Mạc Tư Tước không có tin tưởng Tàng Long , bởi vì giao trong tay hắn hính là một mạng người , nếu như cứu không được Ôn Hinh hắn cũng khó sống nổi !
Mạc Tư Tước dùng sức cầm tay Trì Hạo,nếu không tin người đàn ông kia hắn cũng không còn cách nào khác !
Ôn Hinh sau nửa giờ được hộ tống ra tới, Mạc Tư Tước trước tiên ôm cô vào lòng, tỉ mĩ quan sát mặt mũi của cô, Ôn Hinh đang mê man .
“Thanh dựa vào, anh của ngươi nói như thế nào?” Trì Hạo cũng khẩn trương nhìn vào khuôn mặt mỹ nhân lạnh không thay đổi, trên mặt hiển ít nghiêm túc.
Khi Trì Hạo đang nói chuyện lại nhìn thấy cửa thạch động một lần nửa mở ra,Tàng Long mặc quần áo màu đen bó sát người, tóc dài qua vai, hắn sát thử tay xong ném vào chum nước, chất lỏng vốn trong suốt tự nhiên liền biến thành màu đỏ.
“Tàng Long nói somnus là một loại độc hiếm thấy, độc tính của nó không thể lường trước được ,anh ta chỉ có thể sơ bộ đoán được chỗ yếu hại của nó, muốn cứu cô ấy chỉ có thể chọn dùng một phương pháp mạo hiểm , lấy độc trị độc!”
“Người bình thường sau khi dùng giải dược này có thể bị hủy hoại nhan sắc, tôi cơ bản có thể khống chế độc tố nhưng cần thời gian, cô ấy có thể kiên trì hay không còn là một vấn đề!”
“Một điều quan trọng nhất, somnus là do Daniel tìm kiếm năm năm mới nghiên cứu ra được,lại không có giải dược,nhưng dù sao cũng khó có thể thanh trừ hoàn toàn độc tố trong cơ thể của cô ấy ra !”
“Đây là ý gì?” Mạc Tư Tước nhíu mày khẩn trương , ánh mắt càng thâm thúy, “Ngay cả cậu cũng không chắc sao ?”
“Tôi chỉ có thể cố gắng, cậu cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi những ngày kế tiếp rất là khó chịu đựng nhất !” Tàng long nhìn người con gái trong lòng của Mạc Tư Tước một hồi ,sau đó nghiêm túc nói với Mạc Tư Tước.
“Cầu xin cậu, cậu nhất định phải nhanh! Tôi chịu không nổi khi cô ấy đau…” Mạc Tư Tước biết rõ tính mạng của Ôn Hinh được tính bằng thời gian , thân thể Ôn Hinh cũng không thể kéo dài nổi .
Tàng Long như có điều suy nghĩ nhìn Mạc Tư Tước khúm núm cầu xin mình.
Từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra ngay cả hoàng thái tử cũng không ngoại lệ.
Hắn nghiêng mắt xoay qua chỗ khác nhìn Trì Hạo , sau đó đột nhiên đi tới chỗ Trì Hạo hỏi một câu, “Nếu tôi cứu sống người con gái, cậu có thể lấy em gái của tôi không ?”
Sắc mặt Trì Hạo chợt biến, khuôn mặt xinh đẹp đứng ở một bên hiện lên vẻ thẹn thùng .
Hắn khẽ cười hai tiếng, sau đó hạ lệnh trục khách, ” Ba hôm sau mang cô ấy đến đây đi!”
Nhẹ nhàng hội ý, vội vã đưa Mạc Tư Tước và Trì Hạo rời đi, trong vòng ba ngày này Tàng Long nghiên cứu chế tạo giải dược , hắn nhất định không ra khỏi động .
“Nước…” Ôn Hinh há miệng, trong miệng khô khốc, tay cô lúc này đang lục lọi phía đầu giường , bên cạnh một cánh tay đã vòng qua đây,cô mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú tiều tụy của Mạc Tư Tước đã phóng to trước mặt cô.
Mạc Tư Tước vội vã xoay người xuống giường, rót một chén nước ấm cho cô,một đôi mắt to như cặp trân châu của Ôn Hinh nháy một cái nhìn hắn, cái ly trong tay hắn thiếu chút nữa rớt xuống.
“Hinh nhi,em có thể nhìn thấy anh ?” Mạc Tư Tước kích động tiến lên ôm cô, Ôn Hinh dùng sức nháy mắt, một ánh đèn ố vàng chiếu lên mặt người đàn ông đó, quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật.
“Nhìn thấy, Mạc Tư Tước, em nhìn thấy được anh …” Ôn Hinh cũng kích động ôm lấy cổ của hắn, trong nháy mắt này cô cho rằng là ảo giác của mình, thế nhưng cô dùng sức chớp mắt, nhìn thấy vẫn là khuôn mặt một trang anh tuấn kia .
“Hinh nhi, Hinh nhi của anh , anh biết ngay là em không có việc gì!” Mạc Tư Tước đối với Tàng Long tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác kính phục , Tàng Long cho hắn hi vọng cho hắn cùng Ôn Hinh một cơ hội.
“Mạc Tư Tước, em có phải hay không… Có phải hay không đã khỏe rồi ?” Trong lòng Ôn Hinh cũng rất sợ hãi , cô mới hai mươi tuổi, mới yêu một người người đàn ông , chẳng sợ hắn làm cho cô mình đầy thương tích nhưng cô đối với thế giới này còn chưa tuyệt vọng!
“Sẽ tốt! Hinh nhi, em sẽ không có chuyện gì, anh muốn em làm người phụ nữ suốt đời của anh !”
Cảm giác ấm áp thấy trên bả vai một mảnh ẩm ướt,bàn tay của cô vuốt ve mặt Mạc Tư Tước!
Ôn Hinh cười cười thì ra ông trời cũng không tàn nhẫn đối với cô như vậy, chí ít hiện tại cô còn có thể nhìn được thế giới, nhìn người đàn ông này!
Sau một khắc,cô đẩy Mạc Tư Tước ra rất nhanh chạy xuống giường, đi chân trần đi lên trên tấm thảm Ai Cập mềm mại,cô đẩy cửa sổ ra nhìn đám sương mù bên ngoài, thật tốt,cô bây giờ lại có thể nhìn thấy.
“Hinh nhi, em hiện tại muốn làm cái gì nhất?” Mạc Tư Tước từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay Ôn Hinh lạnh ngắt thân thể cũng rất lạnh, nhưng mà không sao, có anh ở bên cạnh em anh sẽ không để cho em bị lạnh.
“Muốn nhìn mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, nhìn biển, nhìn tuyết… Nhìn thế giới xinh đẹp này!” Ôn Hinh nói người đã ngồi xổm xuống , chính là bởi vì thế giới của cô biến thành tối đen, cho nên cô rất sợ, cô không biết mình lúc nào sẽ thay đổi…
“Được ! Đều xem ,anh cùng em đi xem !” Mạc Tư Tước nghẹn ngào, hắn hẳn là cảm thấy vui mừng mới đúng, tinh hình bây giờ cô rất khỏe , thế nhưng trong lòng loáng thoáng dâng lên một luồng cảm giác bất an.
Cô có thể vượt qua không?
Ba ngày này hắn có thể làm những gì cho cô?