Mạc Tư Tước lái xe chở Ôn Hinh đi ra biển, khi trời mới sáng, hắn mặc lên trên người Ôn Hinh rất nhiều quần áo giống như con nít, mang theo khăn quàng cổ cùng với bao tay, sau đó đi đến trên bờ cát.
Mùa đông trên bờ biển dường như không có ai,trong lòng Ôn Hinh vẫn còn sợ hãi, ngày đó sau khi cô bị rơi xuống nước hít thở không thông, máu của Daniel máu nhiễm đỏ khắp biển.
Mạc Tư Tước ngừng xe ở ven đường bờ biển, hắn mở mui xe ra, sáng sớm là thời gian ánh mặt trời mọc từ phía đông lên Ôn Hinh mở mắt thật to ,chớp mắt cũng không dám chớp.
Mang theo vầng hào quang chậm rãi rọi lên , Ôn Hinh lập tức kéo cửa xe ra, cố ý chạy đến nơi gần mặt biển để nhìn mặt trời mọc.
Ngắn ngủn hai mươi phút, ở trong mắt cô nhìn thấy phong cảnh rất đẹp, Ôn Hinh giẫm dày dọc theo bãi cát chậm rãi chạy, đợi cho mặt trời hoàn toàn mọc lên, Mạc Tư Tước đứng ở tại chỗ, nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô không lẫn vào trong tia nắng ban mai .
“Ôn Hinh!” Hắn đột nhiên đi động chân dài,đuổi theo phía sau Ôn Hinh.
Mạc Tư Tước mắt thấy cách cô càng ngày càng gần, đang lúc đến gần cô thì hắn cảm giác cô cách hắn rất xa.
Rõ ràng đưa tay lên là có thể nắm lấy cô, Ôn Hinh đột nhiên ngừng lại, trong lòng Mạc Tư Tước “hồi hộp” một chút, chỉ thấy cô đột nhiên bưng kín mũi ngồi xổm người xuống, Mạc Tư Tước hoảng loạn, vội vã lấy trong túi ra chiếc khăn tay có tẩm thuốc .
“Ha ha, lừa anh nha!” Ôn Hinh thấy dáng vẻ hắn khẩn trương, nghịch ngợm trừng mắt nhìn, sau đó lúc Mạc Tư Tước ôm cô,cô lấy tay đẩy hắn ra , vẻ mặt cười xán lạn.
Nhìn thấy cô cười đơn thuần như vậy, Mạc Tư Tước bị dọa sợ chết khiếp nhưng lại không có một chút tức giận .
“Ôn Hinh,em có hận anh hay không ?” Mạc Tư Tước cũng không buông tay cô ra, mà hai tay hắn đều cầm hai cánh tay của cơ, sau đó đem thân thể cô xoay vòng chín mươi độ, hướng về mặt biển rộng.
“Muốn nói với anh cái gì, cứ nói đi, anh cam đoan không tức giận!” Mạc Tư Tước kéo bàn tay của cô lên trên miệng hôn , phía sau dấu chân hai người một lớn một nhỏ giống như một chương nhạc hoa lệ , phổ tấu giai điệu lãng mạn nhất .
Ôn Hinh nháy mắt, dựa lưng vào lồng ngực của hắn, mặc dù trên mặt biển gió thật to thế nhưng dựa vào hắn,cô cảm thấy không lạnh một chút nào.
Cô tham lam hít thở mấy cái, sau đó nhìn ngoài khơi mênh mông bát ngát, đem cảm xúc trong lòng tất cả đều phát tiết đi ra.
“Mạc Tư Tước, anh là đồ tồi, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, cầm thú!”
“Em chán ghét anh luôn tự cho mình là đúng, chán ghét cách lạnh lùng bá đạo của anh, chán ghét anh , chán ghét anh !”
“Người đàn ông xấu xa , người đàn ông hư hỏng , Mạc Tư Tước trên đời này là người đàn ông xấu nhất xấu nhất !”
“A! ! ! ! ! !”
Một tiếng trống làm tinh thần Ôn Hinh hăng hái thêm, trong đầu cảm thấy rất thoải mái dễ chịu cô loại bỏ ý nghĩ từ lúc quen biết Mạc Tư Tước tới giờ từng ly từng tý.
Cô phát hiện chỉ sợ cô lại chán ghét hắn,cô biết tính mạng của mình không kéo dài được lâu nữa , nhưng cô vẫn muốn ở chung một chỗ với hắn!
Ôn Hinh la đến mệt mỏi,cả người đều tựa ở trên người Mạc Tư Tước, cô nghe được tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực hắn, sau đó hắn dùng áo của mình bao cô lại ôm càng chặt hơn, sau đó nhìn theo hướng biển rộng hét lên.
“Ôn Hinh, xin lỗi!”
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! ! !”
Hắn liên tiếp nói nhiều lần, mỗi một câu nói Ôn Hinh cảm giác tim của mình cũng đập nhanh , càng về sau hai người ở bên nhau trên bờ cát ôm nhau, người đàn ông cao to anh tuấn đem người con gái đẹp động lòng người che ở trong ngực , thân hình cao to anh tuấn của hắn đỡ những cơn gió lạnh thổi vào cô .
Đợi đến khi mặt trời nặn, Mạc Tư Tước cùng Ôn Hinh ngồi ở trong xe nhìn , bởi vì sợ cô không chịu được nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài Mạc Tư Tước nhìn khăn tay dính máu đầy đất ngoài cừa sổ xe, con ngươi màu xanh giống như khí trời lạnh lẽo.
” Mặt trời lặn ở đây với ở Luân Đôn cái nào đẹp hơn?” Mạc Tư Tước vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ giọng hỏi.
“Oh .. Hình như ở trên cầu tháp nhìn đẹp hơn một chút …” Ôn Hinh thành thực trả lời , một lần kia cô lần đầu tiên chủ động bước về phía Mạc Tư Tước ,đó cũng là phong cảnh đẹp nhất trong cuộc đời cô
Cô nghị, bởi vì có hắn sao ?
“Nếu em thích, sau này chúng ta cùng nhau đi nữa !” Mạc Tư Tước nhìn máu mũi cô chảy ra, tay run rẩy giúp cô lau đi.
Ôn Hinh cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn là cố gắng trợn tròn mắt, cảnh đẹp ở trước mắt cô lại trở nên bắt đầu mơ hồ.
Cô lắc đầu, không tiếng động cự tuyệt, sau này… Cô còn có sau này sao?
“Hinh nhi, không nên ngủ, chúng đi về có được hay không?”
Giọng của Mạc Tư Tước như là bài hát ru con, thấp trầm như vậy , có mùi vị ấm áp như vậy, Ôn Hinh bóp lòng bàn tay của mình , bức bách chính mình tỉnh lại .
“Mạc Tư Tước, em rất sợ, sợ lúc tỉnh dậy có thể lại không nhìn thấy hay không ?”
Cô bất lực khóc giống như cô bé sắp chết rúc vào ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn, Mạc Tư Tước nghe trong lòng yếu mềm đi , hắn căm giận hận chính mình, tại sao lại muốn đưa cô vào trong chuyện của hắn và Daniel .
Nếu như ngay từ đầu hắn không có tìm tới cô, có thể cô bây giờ rất vui vẻ sinh hoạt bình thường, thế nhưng hắn không hối hận, bởi vì gặp cô, hắn mới cảm giác trái tim của mình được hâm nóng !
“Sẽ không , Hinh nhi, chỉ cần sống qua ba ngày này, tất cả đều tốt rồi, em cố gắng chịu đựng có được hay không?” Mạc Tư Tước hôn lên trán của cô, ngăn cản cô tiếp tục ngược đãi chính mình, trong lòng bàn tay của cô vết sẹo mờ đi, hiện tại lại bị cô nhéo mạnh đến đỏ lên.
“Nếu đau thì nhéo anh đi !” Mạc Tư Tước đem bàn tay mình tiến vào giữa lòng bàn tay của cô , bởi vì Ôn Hinh không chịu được đau đớn, trực tiếp cầm lấy tay hắn cũng nặng nặng cắn xuống.
Cô không dám ngủ, rất sợ thế giới của mình lại biến thành màu đen .
Mạc Tư Tước đưa cô đi ngâm suối nước nóng ,cô còn nhớ rõ ngày đó trong hồ bơi nhà hắn , hắn nói qua sẽ đưa cô đi ngâm nước nóng.
Hắn hứa với cô cũng đã lừa gạt cô, thế nhưng đáp ứng mỗi một việc của cô hắn đều làm được!
Toàn bộ suối nước nóng đều bị Mạc Tư Tước bao hết, sương mù quanh quẩn trong nước ấm , hắn và Ôn Hinh ngâm trong làn nước, ánh mắt hắn nhìn cô cực nóng , không che dấu được ngắm cô.
Mắt Ôn Hinh né tránh, tránh được cách quan sát trắng trợn của hắn, ánh mắt của Mạc Tư Tước ngày càng nóng bỏng, đi tới về phía cô.Ôn Hinh cho là hắn sẽ làm những thứ gì, sau đó hắn cũng không có làm gì, chỉ là bắt được cổ tay của cô, nhìn chiếc vòng trên tay cô hắn hài lòng cười, “Hinh nhi thật ngoan!”
Cô biết lời hắn nói là có ý gì, bởi vì hắn từng ra lệnh bảo cô không được tháo ra , mà Ôn Hinh thật tình cũng không có tháo qua !
Buổi tối bọn họ ở lại bên trong khách sạn qua đêm, bữa cơm là đồ ăn Nhật, Ôn Hinh khẩu vị tốt, Mạc Tư Tước chỉ là ngồi ở đối diện cô trầm mặc hút thuốc, như mê như say nhìn chằm chằm cô.
Di động của hắn đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, Mạc Tư Tước nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi bên ngoài nhận điện thoại, Ôn Hinh nhìn phục vụ đưa tới món điểm tâm ngọt tinh xảo,cô lắc đầu cự tuyệt.
“Anh còn có một người em gái ?” Ôn Hinh đột nhiên cảm thấy hứng thú, mắt to nhanh như chớp chuyển động, hai tay cũng kéo áo của Mạc Tư Tước tiếp tục hỏi, “Vậy em gái của anh ở đâu? Em làm sao chưa thấy qua!”
“Đã chết!” Mạc Tư Tước lạnh lùng ném ra hai chữ, trong ánh mắt bắn ra hơi thở lạnh lẽo không tồn tại làm cho Ôn Hinh co rúm lại một chút,cô cúi đầu định lên tiếng, sau đó không lại lên tiếng.
Hắn hẳn là rất yêu thương người em gái mình nha ?
Cho nên mới đau lòng như thế …
Ôn Hinh không muốn ngủ, thế nhưng tới gần sáng lại mơ mơ màng màng thiếp đi .Mạc Tư Tước nghe tiếng hít thở đều đều của cô, ngón tay qua lại trên da thịt nhẵn nhụi của cô.
Không nói gì thở dài!
Hắn có phải ngay từ đầu đã làm sai hay không ?
Giữa trưa ngày thứ hai, bầu trời quang đãng đột nhiên có hoa tuyết rơi, Ôn Hinh mở mắt ra liền nhìn thấy một thế giới tuyết trắng .
Từ bệ cửa sổ gian phòng nhìn xuống dưới, cách đó không xa trên sườn núi cũng rơi đầy hoa tuyết trắng.
“Mạc Tư Tước, thực sự có tuyết rơi…” Ôn Hinh bị một mảnh trắng tinh kia hấp dẫn thật sâu .
Không kịp mặc giầy vào , Ôn Hinh liền đi chân trần chạy ra khỏi phòng, phía sâu trên núi ,tuyết tầng tầng lớp lớp từ không trung bay xuống trên vai của cô, trên mặt cô cũng bị dính một ít vào .
Ôn Hinh dùng tay vuốt hoa tuyết không có nhiệt độ kia, lấy một mảnh bỏ vào trong miệng cũng không có tan.
Cô khiếp sợ sau này nhìn lại,thì thấy Mạc Tư Tước trong tay mang theo đôi dày của cô theo sau đi tới,cô trong lúc bất chợt đã hiểu…
Hắn làm được,cô muốn nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, nhìn biển, nhìn tuyết, hắn đều nhất nhất giúp cô thực hiện…
Ôn Hinh hít mũi một cái, trong mũi cảm thấy một luồng dịch thể ẩm nóng dường như lại muốn chảy ra,cô vội vã quay lưng sau đó dùng tay che mũi, Mạc Tư Tước đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, trực tiếp bế xốc cô lên đi vào trong .
“Mạc Tư Tước, cám ơn anh !” Ôn Hinh đột nhiên ôm cổ của hắn, đem mặt úp vào bờ vai của hắn .
Mạc Tư Tước nghe được âm thanh của cô không thích hợp, chỉ là làm bộ không hiểu hỏi, “Cám ơn anh cái gì?”
“Tất cả !” Ôn Hinh trong lỗ mũi đột nhiên lại chảy vài giọt dịch thể,cô lấy tay che tay, sau đó rất nhanh xoay người, “Mạc Tư Tước, chúng ta đi lặn người tuyết đi!”
“Ấu trĩ!” Mạc Tư Tước nhìn thân hình của cô chạy xa, có chút không vui phun ra hai chữ, nhưng chân vẫn là đuồi theo cô.
Ôn Hinh lấy mu bàn tay lau máu giữa mũi , sau đó ngồi xổm người xuống, sau đó chăm chỉ lặn người tuyết.
Hoa tuyết vẫn còn tiếp tục rơi xuống, rơi vào trên người hai người đã nặng nề trầm xuống, nhưng là lại không có một chút lạnh lẽo.
Ôn Hinh chuyên tâm trên đống tuyết, sau đó quay đầu đi nhìn Mạc Tư Tước, trước mặt hắn ngoại trừ mấy cái tuyết cầu trong tay hắn, không có gì cả.
“Mạc Tư Tước, anh thật là ngốc a!” Ôn Hinh lắc đầu, nhẹ chậc hai tiếng, sau đó đùa dai cầm lấy tuyết cầu chạy cách xa hắn vài bước, sau đó đột nhiên hướng lên người Mạc Tư Tước ném tới.
Hắn không ngờ cô lại đột nhiên ném tuyết cầu lên người hắn, không quan tâm bốc lên một nắm tuyết,bắt đầu đuổi theo cô.
“Được lắm, tiểu nha đầu lại dám đánh lén anh?” Mạc Tư Tước không có thực sự ném vào người cô, chỉ là hù dọa cô một chút mà thôi, mà Ôn Hinh lại là thật hướng trên người nghịch ngợm ném lại, xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn, thẳng đến Mạc Tư Tước trên người mặc bộ đồ màu đen đều bị nhuộm thành màu trắng, Mạc Tư Tước một phen đè cô xuống, hai người cùng nhau lăn trong đống tuyết .
Ôn Hinh không nhớ rõ chính mình bao nhiêu lâu không có vui vẻ cười như vậy,con ngươi của cô không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú phía trên đỉnh đầu, nhìn nhìn cố gắng nhìn thật nhiều.
Mạc Tư Tước cúi người, kìm lòng không được muốn hôn cô, lúc môi của hắn gần trên môi cô ——
Tối rồi, xung quanh thế giới cũng an tĩnh!
Ôn Hinh đột nhiên trầm mặc làm cho Mạc Tư Tước có chút bất an, hắn hôn cô,cô không có phản ứng, khi muốn ức hiếp cô liền né tránh , sau đó theo trên mặt đất bò dậy, “Mạc Tư Tước, em mệt rồi, chúng ta trở về đi!”
Bọn họ trở lại biệt thự,đã là buổi tối , Mạc Tư Tước lại chuẩn bị đồ ăn Nhật, Ôn Hinh vẫn ngồi không nhúc nhích , mặc kệ Mạc Tư Tước nói cái gì cô cũng không có phản ứng.
Hắn thở dài lái xe đưa cô trở về, đợi được lúc xe ngừng lại,cô chủ động mở ra hai cánh tay, Mạc Tư Tước im lặng bế cô lên lầu.
Lúc hắn đi tắm, Ôn Hinh vẫn đang đứng ở bên cửa sổ, không nháy mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Một tay của cô đưa về phía ngoài cửa sổ, sau đó tự nhủ nói, “Tuyết còn đang rơi!”
“Có lạnh hay không?” Mạc Tư Tước từ phía sau ôm lấy cô, Ôn Hinh đột nhiên giật mình tựa như tránh hắn đụng vào, ngã nghiêng người ra phía sau rời đi, “Em đi tắm…”
Cô nói năng có chút lộn xộn, từ phòng ngủ đến toilet khoảng cách vài chục bước , Ôn Hinh lại đi tới mấy phút đồng hồ.
Mạc Tư Tước nhìn cô lảo đảo vọt vào phòng tắm, hắn đi theo cô đến, Ôn Hinh đem vòi nước mở tối đa, sau đó ôm mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, Mạc Tư Tước vẫn nhìn chăm chú vào cô, mắt đỏ khuông cố nén không có rơi lệ.
Hắn nhẹ nhàng giật lại cửa kiếng, yêu thương nhìn cô một cái, sau đó yên lặng đi ra ngoài,cô một chút phản ứng cũng không có.
Thời gian rất lâu, Ôn Hinh để cả quần áo đứng ở vòi hoa sen , trong ánh mắt nước không ngừng chảy ra bên ngoài không biết là nước mắt hay là nước,cô sắp sếp lại cảm xúc thật tốt sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Trong phòng rất yên tĩnh, có lẽ là lòng của cô cũng yên tĩnh, một chút xíu âm thanh cũng không có. Ôn Hinh lục lọi hướng tới gần giường, lại phát hiện luôn luôn tìm không được phương hướng.
“Mạc Tư Tước, anh đang ở đâu?” Ôn Hinh lại cực sợ cảm giác này, thế giới của cô suy sụp giống như là tận thế đã tới.
Đã là ngày thứ hai rồi nhưng ngay cả ngày cuối cô cũng kiên trì không nổi nữa!
Người Ôn Hinh bị ngã xuống trên sàn nhà, trên sàn nhà bọc một lớp thảm dầy, rõ ràng không có ngã đau, Ôn Hinh lại ủy khuất khóc lên.
“Mạc Tư Tước, em nhìn không thấy, cũng nghe không được…” Ôn Hinh giống như con thuyền cô độc phiêu bạt ở dòng suối nhỏ, không có thoát ra được,cô tìm không được phương hướng.
Không biết khóc bao lâu, cô mới bị người ta nhẹ nhàng ôm lấy, trên người đó có hơi thở đặc biệt, đó là Mạc Tư Tước!
Mạc Tư Tước dùng sức ôm lấy cô, sau đó bế cô tới trên giường, trong cặp mắt kia không có mục tiêu ngay cả một tia ánh sáng cuối cùng cũng không có.
Hắn đem đầu dụi ở giữa mớ tóc củacô , thế giới của hắn cũng biến thành yên lặng…
“Mạc Tư Tước, nếu như qua ngày mai, em còn có thể sống được, anh có để lại tự do cho em, có được hay không?” Ôn Hinh vươn tay sờ trên khuôn mặt tuấn tú lau đi những giọt nước mắt của hắn , chủ động hôn lên môi của hắn.
Mạc Tư Tước không trả lời, nhưng dù có trả lời có lẽ cô cũng nghe không được!
Qua một lúc lâu, khi Ôn Hinh sắp ngủ Mạc Tư Tước một tay đột nhiên cầm bàn tay của cô lên , sau đó ở trong lòng bàn tay của cô viết một chữ, được!
Ôn Hinh cười, sau đó nàng cầm tay hắn, dùng tay đưa lên cằm của hắn , “Cám ơn anh , Mạc Tư Tước!”