“A, anh không phải Mạc Tư Tước sao?” Ôn Hinh lắc lắc đầu muốn nhìn thấy rõ ràng gương mặt trước mặt này.
“Mạc Tư Tước con ngươi màu xanh anh , anh cũng là màu xanh …” Ngón tay của cô sờ lên chọc chọc vào mí mắt của hắn, sau đó thận trọng gật gật đầu.
Mạc Tư Tước bị vẻ mặt mơ hồ đáng yêu của cô chọc dở khóc dở cười, hắn ngửi trên người cô cũng có mùi rượu nhàn nhạt, không khỏi làm lộ câu thô tục, mẹ nó, Trì Hạo, cậu hãy chờ đó ! Món nợ hôm nay hắn sẽ giữ lại cùng tính một lượt!
Ôn Hinh dường như còn đang nghiên cứu người đàn ông ở trước mắt vấn đề có phải Mạc Tư Tước hay không, Mạc Tư Tước tà quang chợt lóe lên, đột nhiên đem cô áp ngã xuống giường, sau đó vén lọn tóc ở trước ngực cô lên đặt lên chóp mũi nhẹ ngửi.
“Hinh nhi, em có chán ghét Mạc Tư Tước không?” Mạc Tư Tước nắm bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ say rượu .
Ôn Hinh suy nghĩ, sau đó nháy một đôi mắt to theo dõi hắn, sau đó gật gật đầu nặng nề mà nói, “Chán ghét!”
“Vậy em có thích qua Mạc Tư Tước không?” Mạc Tư Tước thở ra hơi thở có chút hỗn loạn, con ngươi lam sắc cũng tập trung ở cô.
Vấn đề này hình như đang làm khó Ôn Hinh,cô chán ghét hắn, thế nhưng cũng không tự chủ được thích hắn!
“Hi, Thích!” Ôn Hinh suy tư thật lâu, sau đó trong con ngươi nước dày lên một tầng hơi mỏng sương mù, giống như lúc thừa nhận sự thật này lòng của cô cũng đau.
Cô và hắn giống như là hai con nhím, ai tới gần ai đều sẽ bị thương tổn, thế nhưng lại không thể kiềm chế lực hấp dẫn của đối phương đối với mình.
Ôn Hinh trả lời làm cho Mạc Tư Tước mừng rỡ như điên, hắn chẳng thể nghĩ tới, khi hắn phát hiện mình yêu cô còn có thể được tình yêu của cô đáp lại.
Thì ra cô cự tuyệt không phải là cô không thương hắn, mà là trong giữa bọn họ không còn tin tưởng lẫn nhau !
Mạc Tư Tước thương tiếc hôn lên trán của cô, hắn cũng không đáng được phụ nữ thích, thậm chí trước đó lúc nói những người phụ nữ kia nói yêu đối với hắn, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy buồn nôn, thế nhưng hắn thật không ngờ sẽ có một ngày như thế,khi cô gái này nói với hắn hai chữ này lại làm cho hắn kích thích như vậy!
Mạc Tư Tước hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn ôm Ôn Hinh thật chặt,sau đó hắn như là nhớ tới cái gì lại tiếp tục dụ dỗ hỏi, “Hinh nhi có thích Doãn Thiên Kình hay không ?”
Ôn Hinh không do dự như là phản xạ có điều kiện tựa như gật đầu, cái này làm cho Mạc Tư Tước buồn bực.
Hắn bóp bả vai của cô loạng choạng, như là đang tra khảo đứa nhỏ hỏi ngược lại, “Vậy em thích ai nhất ? Mạc Tư Tước hay là Doãn Thiên Kình?”
Ôn Hinh bị hắn làm cho hoảng hai mắt nhíu lại, thân thể mềm mại không có một tia khí lực, lửa nóng trong người như đốt cháy làm cô mơ hồ nói .
“Mạc Tư Tước, Mạc Tư Tước…” Ôn Hinh không biết là bởi vì khó chịu, hay là bởi vì hắn ép hỏi, trong miệng nhỏ mê người không ngừng kêu tên của hắn.
Mạc Tư Tước mềm lòng thành, hắn cẩn thận hôn gương mặt của cô, cổ, sau đó một đường xuống phía dưới, Ôn Hinh người như là khô cạn thoáng cái tìm được nguồn nước , Mạc Tư Tước một lần nữa hôn lên môi cô , Ôn Hinh ôm cổ của hắn không chịu buông tay, luôn luôn ngượng ngùng bị động cô cư nhiên cũng to gan vươn lưỡi câu dẫn hắn.
Mạc Tư Tước nhắm nghiền hai mắt hưởng thụ, trầm luân ở trong kích thích cô mang đến cho hắn!
Ôn Hinh chậm rãi hai chân cũng quấn lên hông của hắn, Mạc Tư Tước đại não nóng lên, tình hình không thể điều khiển hai người tự động cởi bỏ quần áo, sau một khắc, mắt của hắn sắc bén nhìn đến trên đỉnh phía trên trần nhà có một khe hở, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vội vã ôm Ôn Hinh và lấy quần áo, cầm lấy đèn trên đầu giường ném lên trần nhà .
“Khó chịu, A ưm…” Ôn Hinh ở trong ngực hắn khóc thút thít , Mạc Tư Tước vội vã ôm chặt cô, một bên an ủi một bên đi ra ngoài, “Hinh nhi, ngoan nha, nơi này là ổ sói không an toàn, chúng ta đi về ha!”
Ngồi xuống trên xe, Ôn Hinh không đợi Mạc Tư Tước khởi động máy, cô liền dán đến, trong trái tim giống như là có vô số con kiến đang gặm cắn ,trong tê dại mang theo cảm giác đau nhói làm cho cô một khắc đều không nhịn được.
Mạc Tư Tước điên rồi!
Hắn cũng bị cô dằn vặt sắp chết!
Mặc dù là một lần kia là hắn ép buộc lấy lần đầu tiên của cô, bởi vì trong đầu cô đều chán ghét hắn, vì thế cho dù bị hạ thuốc cô cũng không muốn thần phục hắn.
Như vậy lúc này đây, không phải là bởi vì trong lòng cô có hắn, vì thế nguyện ý đem chính mình giao cho hắn?
Hắn thế nào còn có thể hoài nghi nha, từ lúc cô không nhìn thấy lại không nghe thấy buổi tối kia ,cô cũng đã đem chính mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho hắn …
Mạc Tư Tước không hề do dự, hắn bấm cửa sổ xe lên , Ôn Hinh ôm cổ của hắn chậm rãi mút thỏa thích, hắn than thở phát ra âm thanh rên rỉ , thân thể của hắn lửa nóng, khi bàn tay của hắn một đường thăm dò xuống, chính xác chỗ thâm nhập cửa vào mềm mại .
Không đợi cô chuẩn bị, Mạc Tư Tước trực tiếp kéo khóa quần ra, ấn cô ngồi ở trên thân thể của chính mình, hắn giống như bàn ủi lửa nóng dâng trào thoáng cái xông vào nơi ấm áp chặt trất trong cơ thể cô.
Trên mức độ đụng trạm , trùng kích, hai chân của cô quàng qua bên hông hắn,tay còn lại đẩy cao áo lông của cô, khát khao hôn lên gò ngực rất tròn trước mặt.
Lượng thuốc trong cơ thể của Ôn Hinh bị hạ rất nhiều,hạ thân của Mạc Tư Tước chuyển động đều dều, thậm chí là hai người đổi vài loại tư thế, vẻ mặt Ôn Hinh ửng đỏ dáng vẻ xinh đẹp làm hắn động tâm.
Hai tiếng sau Mạc Tư Tước gầm nhẹ một tiếng đạt đến đỉnh, Ôn Hinh đã không còn sức lực gục trong lòng hắn ngủ, Mạc Tư Tước yêu thương lau mồ hôi bên gò má của cô, nhanh chóng giúp cô chỉnh lý lại quần áo đàng hoàng , cửa sổ xe bất ngờ bị người gõ xuống, hắn vừa mới bấm cửa sổ xe xuống ,khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Trì Hạo liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
“A, làm xe rung động luôn ? Thực sự là thật lợi hại ,mình đã đứng ở chỗ này nhìn hồi lâu …”
“Tước, có bị ép khô hay không a?”
“Đều là anh em cũng không cần cám ơn, ha ha!”
Trì Hạo cười vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, Mạc Tư Tước gương mặt đã chìm xuống , hắn cấp tốc bỏ lại một chữ sau đó khởi động xe bỏ đi, “Cút!”
“Ha ha ha ha!” Trì Hạo nhìn dáng vẻ hắn thở hổn hển, tiếng cười vang bốn phía, ở sau người hắn có người giống như bóng ma bay tới phía sau hắn, hắn mở ra khuôn mặt tuấn tú nhất thời trướng thành màu gan heo .
“Thiếu gia, anh tôi tìm cậu !”
Trì Hạo xoay người nhìn bóng người mặc áo xanh, ôm đầu bỏ chạy, “Ôi, đầu ta đau!”
Ôn Hinh bị Mạc Tư Tước đưa về biệt thự, hắn tự mình tắm rửa cho cô, hắn nhìn thấy trên người cô đầy vết hôn xanh tím tất cả đều là vết tích hắn lưu lại, hắn hài lòng gật gật đầu, khóe môi vẫn nhướng lên.
Ôn Hinh ban đêm lại theo thói quen giật mình tỉnh giấc, một phòng màu đen cùng yên tĩnh làm cho cô sợ hãi, “A —— “
Nghe được thanh âm của hắn, tất cả động tác trong tay bác sĩ đều dừng lại, trong phòng mổ vắng vẻ , chỉ có dụng cụ chuyển động phát ra âm thanh , Doãn Thiên Kình hơi thở dồn dập, thoáng cái đem Giản Ny trên bàn mổ kéo xuống.
“Thiên Kình?” Giản Ny có chút ngoài ý muốn, một khắc kia bị hắn dắt tay, bọn họ dường như lại nhớ tới cảm giác mới quen .
“Giữ lại đi…” Doãn Thiên Kình mệt mỏi nhắm mắt lại , sau đó ở trong lòng làm một quyết định quan trọng.
Không có cách nào hắn không thể tàn nhẫn như vậy , chỉ sợ chuyện này là ở ngoài dự tính của hắn, hắn cũng không thể lần thứ hai phạm sai lầm giống như năm năm trước .
Doãn Thiên Kình kéo tay Giản Ny ung dung đi theo hướng thang máy, lúc đi ngang qua cửa cầu thang , hắn không phát hiện một đường khúc quanh một đường Ôn Hinh theo dõi hắn đi tới bệnh viện .
Ôm ấp người kia trong ngực ,bây giờ đã không thuộc về cô sao?
Ôn Hinh từ từ toàn thân ngồi xổm xuống ôm đầu gối , chán nản nhìn hai người đứng gần vách tường trước mặt nàng từ từ đi mất.
Khi về đến nhà Doãn Thiên Kình vẫn chưa về, Ôn Hinh một mình đợi ở trong phòng không có mở đèn, trời bên ngoài đã tối, ánh đèn u ám theo lá cây đu đưa rọi vào giữa phòng , dường như cũng đẩy vào một tầng ưu thương, Ôn Hinh dường như đã không sợ hãi đối mặt với màn đêm không bờ bến .
Cô đã không biết mình hạnh phúc hay là bất hạnh …
Doãn Thiên Kình trở về , theo thói quen đi vào phòng của cô, mà hắn vừa vào trong phòng thấy một màn tối om nhìn không thấy gì , tay hắn vừa đụng tới công tắc điện trên vách tường , Ôn Hinh đột nhiên nói, “Không cần mở đèn!”
Doãn Thiên Kình trong bóng đêm vẻ mặt cứng ngắc một chút, sau đó chậm rãi hướng bên cửa sổ đi tới.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng thở của hai người không lộn xộn tiếng hít thở ở trong không khí phập phồng.
“Hinh nhi, làm sao vậy?” Doãn Thiên Kình cảm giác được cô có chuyện gì không bình thường, hắn khó khăn mở miệng dẫn đầu phá vỡ một phòng yên tĩnh.
Trong âm thanh của hắn vô cùng mệt mỏi và bất đắc dĩ, Ôn Hinh đột nhiên rất sợ nhìn thấy bộ dáng đau lòng của hắn, cô đau lòng hắn không thể tránh được, càng không nên ở phía sau lại liên lụy hắn!
Ôn Hinh từ từ chuyển động, đi từ phía sau từ ôm lấy hông của hắn, hai tay chăm chú vòng lên trên lồng ngực của hắn , ngực của hắn vẫn luôn ấm áp như vậy, cho đến giờ phút này Ôn Hinh mới biết được, thì ra hắn cũng cần sưởi ấm .
“Anh cả, em cũng biết, anh đã mất đi một đứa con, không thể lại mất đi đứa con này nữa…” Ôn Hinh đem mặt dán ở trên lưng của hắn, sau đó nóng tay từ từ đập vào trên lưng của hắn, như là cho hắn thêm năng lực , “Vì thế, anh hãy đi chăm sóc cho cô ấy đi!”
“Chúng ta không đi Pa-ri !” Cô nói xong một câu cuối cùng đã đi đến trước mặt hắn, Doãn Thiên Kình trong bóng đêm nhìn ánh mắt to sáng long lanh của cô, hắn đã xúc động nói không ra lời.
Chỉ có cảm động và đau lòng !
Doãn Thiên Kình đem cô kéo vào trong lòng, cúi hôn mép tóc của cô nỉ non , “Xin lỗi, Hinh nhi! Ta đối với cô ấy chỉ là xuất phát từ trách nhiệm!”
“Em biết, em đều biết, anh không cần lo lắng cho em , anh muốn làm cái gì thì làm liền đi!”
Ôn Hinh ôm hắn vào trong ngực giống như lúc trước Doãn Thiên Kình ôm cô như vậy , Doãn Thiên Kình ngồi xổm trước mặt cô, thẳng đến trước ngực cô một mảnh ẩm ướtcô mới biết được hắn làm ra quyết định này với hắn mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn!
Tin tức Giản Ny mang thai rất nhanh bị Doãn Chính Hào biết, Ôn Hinh biết ngày này đến rất nhanh, thế nhưng cô ấy không nhẫn tâm thúc ép Doãn Thiên Kình, quan hệ giữa bọn họ đã yếu kém chỉ cần nhẹ nhàng vừa đụng tới , sẽ giống như trang giấy bị nhúng nước cảm giác sẽ bị rách ngay .
Hắn bận rộn ở công ty, cô đi học, chờ đến tối lúc chở về đã thấy một người con gái khác ở bên cạnh Doãn Thiên Kình ,mặc dù hắn chưa nói thế nhưng Ôn Hinh rất rõ ràng hắn mỗi ngày đều đã đi gặp Giản Ny.
Không cần biết xuất phát từ trách nhiệm hay là tình yêu trong quá khứ , Ôn Hinh cảm giác được Doãn Thiên Kình đối với Giản Ny là có vài phần thật tình .
Ôn Hinh không dám nói cho Kiều Lâm biết chuyện của Doãn Thiên Kình và Giản Ny , chỉ là đột nhiên không muốn xuất ngoại,cô mừng rỡ tán thành, so với ở nơi phương xa đó, ở đây chí ít còn có bạn bè với người thân của cô .
Vừa nghĩ tới Ôn Tố Tâm, Ôn Hinh trong lòng lại khó chịu .
“Hinh nhi, cậu không nhìn thấy được bộ mặt của Doãn Vân Tuyên vẫn rất kiêu ngạo, giống như cái đĩa nhiều màu , thực sự buồn cười chết đi được , ha ha ha ha!” Kiều Lâm vui sướng khi người gặp họa chỉ vào một chiếc Ferrari cửa trường học Doãn Vân Tuyên từ trên bước xuống , mặt của cô ấy chỉ khôi phục được tám phần, khuôn mặt vốn đoan trang trắng nõn ngũ quan trên mặt bây giờ tất cả đều là từng mảng đốm và vết tích như những cái hố , mà bây giờ mỗi ngày cô đều phải dựa vào một đống lớn đồ trang điểm mới có thể che khuất được những dấu vết kia .
Cái tính cao ngạo của cô ấy cũng bớt đi rất nhiều , Ôn Hinh nhớ tới ngày đó ở trong biệt thự của Mạc Tư Tước, hắn có nói qua muốn cùng Doãn Vân Tuyên giải trừ hôn ước, hắn là tùy tiện nói một chút hay là nghiêm túc?
Chỉ cần vừa nghĩ tới ngày đó lúc ánh mắt hắn nhìn nàng sâu sắc,trong lòng Ôn Hinh nhất thời lại loạn cả lên.
Doãn Vân Tuyên theo bên người Ôn Hinh và Kiều Lâm đi qua, ngửa đầu hừ nhẹ một tiếng , trong mắt vẫn là khinh thường , “Ôn Hinh, cô thức thời thì cút nhanh lên đi, đừng chờ anh cả của ta đuổi cô đi!”
Ôn Hinh còn chưa hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô ấy , buổi chiều cô và Doãn Vân Tuyên được xe của Doan gia đón đi cùng nhau .
Vừa tới Doãn gia, liền nghe từ trong phòng khách truyền đến tiếng cười thoải mái , đó là âm thanh của Doãn Chính Hào, Ôn Hinh trong lòng xoắn xuýt một chút, muốn quay đầu lại rời đi, Doãn Vân Tuyên đã bắt được tay cô đem cô trực tiếp lôi đi vào.
Quả nhiên cô đoán không sai , Giản Ny đã mang thai được năm tháng bị đón trở về Doãn gia, hoàn toàn được Thiếu phu nhân nhà Doãn gia đãi ngộ.
Ôn Hinh cảm thấy hơi khó xử, Giản Ny tự nhiên hào phóng, lúc nhìn thấy cô , hướng cô gật đầu mỉm cười, cô có chút luống cuống bị Ôn Tố Tâm kéo đến bên cạnh.
“Hinh nhi, con xem, Thiên Kình ngay cả con cũng có rồi, con cùng hắn đã không thể nào…” Ôn Tố Tâm vui mứng nhướng lông mày, bà vốn đã không tán thành bọn họ ở chung với nhau , bây giờ Giản Ny đột nhiên xuất hiện còn có thêm đứa nhỏ, bất luận là người nào trong Doãn gia đều cảm thấy rất vui mừng .
“Chính Hào nói, đứa nhỏ của Doãn gia không thể lưu lạc ở bên ngoài, hắn sẽ bảo Thiên Kình cưới Giản Ny, đến lúc đó con làm sao bây giờ? Nghe mẹ nó nói, con vẫn là chia tay hắn đi…”
“Mẹ, mẹ không cần nói nữa !” Ôn Hinh đầu có chút choáng váng,cô đã sớm nghĩ tới nhưng Doãn Thiên Kình không có gì nói với cô cả , thậm chí là ngay cả hứa hẹn cũng không có, Ôn Hinh đều nguyện ý tin tưởng hắn sẽ có lựa chọn chính xác.
Cô biết hắn đối Khả Khả có chút hối hận cho nên không bao giờ có thề phụ lòng Giản Ny nữa , như vậy người phải hi sinh có thể là cô sao?
Ôn Hinh theo trong nhà ấm trồng hoa lúc đi ra ngoài gặp được Doãn Chính Hào ,bởi vì thời gian trước vì chuyện của Doãn Vân Tuyên nên tinh thần của ông thật không tốt, có thể bởi vì trong lúc bất chợt có thêm đứa cháu , nên thoạt nhìn ông lại có thần khí hơn.
“Ôn Hinh?” Doãn Chính Hào đột nhiên gọi lại cô, Ôn Hinh lễ phép gật đầu , ánh mắt ôn hòa của ông ấn vào trong hai mắt của cô, sau đó Ôn Hinh liền nghe hắn nói đến, “Con và Thiên Kình hay là làm anh em đi, ta dự định công khai trước giới truyền thông quan hệ của con với Doãn gia !”