Mạc Tư Tước vội vã mở đèn bàn, một thân mồ hôi kinh hãi ôm Ôn Hinh vào trong ngực, trấn an vỗ vai của cô, “Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây!”
Ôn Hinh gấp thở hổn hển,cô dùng sức trợn tròn mắt, vểnh tai, có thể nhìn thấy cũng có thể nghe được ——
Chỉ là cô đang nhìn thấy đỉnh đầu kia mở ra khuôn mặt anh tuấn là Mạc Tư Tước,cô thoáng cái lui ra ngoài thật xa, sau đó cảnh giác nhìn hắn, ” Tại sao tôi lại ở chỗ này?”
Cô vỗ vỗ đầu nhớ lại một màn cướp ở sân bay kia …
“Mạc Tư Tước, anh đừng có vô liêm sỉ một chút không ?” Ôn Hinh nhìn thấy bộ dáng sinh long hoạt hổ của hắn làm gì giống như đang bệnh nha?
Về phương diện khác, Ôn Hinh trong lòng lại âm thầm vui vẻ, có thể chính mắt thấy được hắn không có việc gì , trong long cô áy náy sẽ ít một chút.
Thế nhưng dường như lại không chỉ là như vậy,cô lo lắng cho hắn cũng là một loại phát ra từ hành động nội tâm!
“Hinh nhi, em hãy nghe anh nói! Anh là bị bệnh thật…” Mạc Tư Tước thấy cô tức giận , vội vàng hạ thấp tư thái, một tay vỗ về cái trán nhỏ rên lên .
“Bệnh gì? Tôi thế nào thấy anh không có việc gì?” Ôn Hinh trợn mắt, Mạc Tư Tước lại vội vã che ngực oán hận đập hai quyền, “Thể lực tiêu hao, làm lụng vất vả quá độ…”
Ôn Hinh cắn môi, tiếp tục lườm.
Đang nhìn thấy hắn không có ý tốt lúc ánh mắt đang nhìn vào ngực của cô , Ôn Hinh đột ngột che kín áo, sau đó một tay run rẩy chỉ hướng hắn, “Anh, Anh đã làm gì đối với tôi?”
“Anh không có ép buộc em, là em tự nguyện !” Mạc Tư Tước giống như học sinh tiểu học bị kêu đứng lên phát biểu, hắn nóng lòng biểu hiện thành ý của mình, vội vã từ trên giường nhảy xuống , quy củ đứng ở trước mặt của Ôn Hinh .
“Ai là tự nguyện nha ?” Ôn Hinh phát điên,lúc cô tự làm khổ mình muốn dứt tóc của mình, Mạc Tư Tước quan tâm đem bả vai đưa đến bên miệng cô , “Em cái gì cũng không nhớ sao?”
“Vậy được rồi, em cắn anh đi!” Hắn nói có chút ủy khuất, Ôn Hinh nóng nảy,cô đã từ bó hắn sạch sẽ vì sao bây giờ lại làm lên quan hệ thật không minh bạch?
Trong lòng có chút oàn giận, Ôn Hinh há mồm liền cắn bờ vai của hắn, Mạc Tư Tước không có lừa gạt cô, hắn thật là cô bệnh , chẳng qua là sau khi nhìn thấy cô thì cái gì cũng tốt .
“Em phải đi về!” Ôn Hinh tim đập nhanh một chút, mặc dù đối với những thứ kia triền miên ngắt quảng đã không có ký ức gì , thế nhưng cô vẫn là mơ hồ nhớ kỹ là mình chủ động .
Mạc Tư Tước thấy cô yên tĩnh lại, trong lòng rất không phải tư vị, thế nhưng hắn biết hiện tại hắn không có lập trường lại đi ép buộc cô cái gì.
“Bây giờ đã khuya, em ở lại đây đi, ngày mai anh đưa em chở về !” Mạc Tư Tước nói xong đã đi ra khỏi phòng , có thể là hắn sợ cô cự tuyệt mà hắn lại chịu không được cự tuyệt của cô. Bởi vì như vậy, hắn sẽ rất khó chịu…
Lời nói của Ôn Hinh treo ở khóe môi lại nuốt trở vào, đang nhìn đến bóng lưng của hắn biến mất,cô muốn gọi hắn nhưng cuối cùng vẫn còn ngồi trở lại bên giường, giữa phòng khắp nơi đều tràn đầy hơi thở bạc hà gian, Ôn Hinh cảm thấy trên người cô đều bị lây mùi vị của Mạc Tư Tước.
Ôn Hinh cảm thấy Mạc Tư Tước dường như thay đổi…
Sáng sớm hôm sau, Ôn Hinh bị một âm thanh giày cao gót đạp xuống mặt đất đá cẩm thạch đánh thức, không đợi nàng mở mắt ra,gian phòng tràn ngập hơi thở nam tính đã bị người từ bên ngoài mở ra, ngay sau đó xuất hiện một vị phu nhân mười phần quý khí .
Ôn Hinh còn buồn ngủ, đang nhìn đến người lạ trong phòng,cơn buồn ngủ của cô thoáng cái hoàn toàn biến mất , vội vã từ trên giường ngồi xuống.
“Cô là ai?” Lạc Na lúc nhìn thấy người con gái đang nằm trên giường con mình có vài phần kinh ngạc nhiều hơn lại là mừng rỡ.
Nếu như bà nhớ không lầm, Mạc Tư Tước chưa bao giờ cho người con gái nào vào ở trong biệt thự của hắn , hơn nữa người con gái này lại ở trong phòng của hắn, nằm trên giường của hắn.
Thậm chí lúc trước có một khoảng thời gian bà đưa cái chìa khóa biệt thự này cho vị hôn thê của hắn là Doãn Vân Tuyên, hắn cũng không có đồng ý.
“Phu nhân, đây là tiểu thư mà thái tử mang về,lúc trước cũng đã tới mấy lần…” Quản gia đi theo sau Lạc Na, vội vã giải thích.
“Oh?” Lạc Na tỉ mỉ đánh giá Ôn Hinh, bây giờ cô quả là muốn tìm cái lỗ để chui vào .
Phu nhân này là, là mẹ của Mạc Tư Tước ?
“Mặc quần áo tử tế, ta ở dưới lầu chờ cô !” Trên mặt Lạc Na không có châm biếm và xem thường, điểm này cũng làm cho Ôn Hinh có vài phần kinh ngạc.
Cô vội vã xuống giường thay quần áo, trong lòng lại thầm Mạc Tư Tước mắng một nửa, tại sao muốn đưa cô tới nơi này còn bị mẹ của hắn nhìn thấy?
Cô dây dưa mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, đặc biệt quan sát đến khu biệt thự này, Mạc Tư Tước không biết chạy đi nơi nào, thế nhưng lại để cô một mình ở nơi này!
Ôn Hinh hai tay đan chéo vào nhau , trong lòng có chút thấp thỏm,Lạc Na đứng ở trước mặt cô,cô lễ phép gọi người, “Bá mẫu xin chào !”
“Ngồi đi!” Lạc Na tiếp nhận chén trà do người hầu đưa tới, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người con gái điềm tĩnh ngồi đối diện , dường như không giống với những người con gái khác.
“Cô cùng Tư Tước là quan hệ như thế nào?” Lạc Na nhìn lơ đãng hỏi .
Cô và hắn là quan hệ như thế nào?
Chỉ là phát sinh qua mấy lần quan hệ, có tính không?
Thấy cô có chút khó xử,Lạc Na thay đổi đề tài , “Cô biết con ta đã đính hôn không ? Là cùng tam tiểu thư Doãn thị!”
Ôn Hinh chần chờ một chút, sau đó gật gật đầu, “Thật ra Doãn Vân Tuyên là chị của cháu …”
Cái này đổi thành Lạc Na giật mình , Ôn Hinh sau đó lại bổ sung, “Cháu cùng cô ấy là chị em kế , mẹ cháu gả cho ba của cô ấy!”
“Xem ra con ta thực sự rất thích cô, còn cô? Nếu như không danh không phận, cô có nguyện ý theo hắn hay không ?” Lạc Na xuất phát từ trái tim, thăm dò cô bé thong dong tự nhiên đối diện hỏi .
Cô nghĩ chỉ sợ Mạc Tư Tước kết hôn rồi , chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay vẫn có vô số phụ nữ chạy theo hắn !
Thế nhưng, cô bé này trong con ngươi phát ra một loại ngây thơ hồn nhiên, so với Doãn Vân Tuyên bà thích Ôn Hinh hơn nhưng quan trọng nhất là Tư Tước thích con bé!
“Cháu nghĩ là bác hiểu lầm, trên danh nghĩa cháu muốn gọi anh ấy một tiếng anh rể !” Ôn Hinh không tự ti cũng không kiêu ngạo, ngửa đầu bình tĩnh nói.
” Nếu như anh cùng cô ấy từ bỏ hôn ước thì sao ?” Phía sau một âm thanh người đàn ông vang lên , Ôn Hinh cùng Lạc Na đồng thời quay đầu lại, Mạc Tư Tước trong tay mang theo điểm tâm sáng có mùi thơm bay ra , sợi tóc có chút mất trật tự gợi cảm, hắn đứng ở nơi đó khuôn mặt không thay đổi nhìn Ôn Hinh.
“Tôi, tôi phải đi về rồi …” Ôn Hinh khó khăn nuốt nước miếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí bước đi thong thả rời đi, vẻ mặt Mạc Tư Tước nhìn qua có điểm đáng sợ, tầm mắt của cô lại rơi xuống trên tay hắn, không khỏi xúc động, hắn sáng sớm đã đi ra ngoài còn tự mình đi mua điểm tâm sáng cho cô phải không ?
Mấy ngày kia ở tại bệnh viện, Mạc Tư Tước nhớ kỹ những thói quen ăn uống của cô, hắn làm hết mọi khả năng để bù đắp cho cô, chỉ sợ đại thiếu gia mười ngón tay chưa từng dính qua nước , chưa từng hầu hạ qua người khác,vậy mà vì cô hắn có thể sửa!
Thế nhưng, những thứ hắn thay đổi, cô có nhìn thấy không ?
Trong lòng Ôn Hinh nhất thời liền trầm xuống, trong cổ họng giống như là ngậm chúng thứ gì đó ngay cả mắt cũng là ẩm ướt .
Năm năm trước, lúc Ôn Tố Tâm gả cho Doãn Chính Hào cũng không có thừa nhận thân phận của cô, Ôn Hinh biết nhà họ Doãn là gia đình lớn, cho dù là vì danh dự vì bộ mặt, bọn họ cũng sẽ không công khai con của chồng trước .
Thế nhưng sau năm năm, Doãn Chính Hào đột nhiên hướng cô bố thí, Ôn Hinh cảm thấy rất châm biếm, cô làm sao còn có thể hy vọng xa vời đâu? Đối với bọn họ mà nói, cô cũng chỉ là một người ngoài mà thôi!
Cô cũng không ham bất kỳ vật gì của Doãn gia, lại càng không để ý xem bọn họ có nhận cô là con gái kế hay không !
Lúc đang cân nhắc Doãn Chính Hào theo lý thường phải làm lựa chọn một đường tắt tốt nhất với Doãn gia.
Mặt Ôn Hinh tái nhợt cười cười, sau đó nói, “Không cần, chú Doãn , không có liên quan máu mủ,cháu cũng không phải là người của Doãn gia !”
“Trong chuyện của cháu với Thiên Kình , chỉ cần anh ấy nói một câu cháu sẽ không làm khó anh ấy!”
Ôn Hinh cũng có kiêu ngạo của mình,cô cũng không quay đầu lại mà rời đi để lại Doãn Chính Hào đứng ở tại chỗ nhìn bóng lung của cô như có điều suy nghĩ .
Đi xuống lầu, Doãn Thiên Kình đã qua tới, gặp cô xuất hiện ở Doãn gia cũng hơi có chút giật mình.
“Em đi về trước, anh cả anh ở lại đi!” Ôn Hinh nhìn hắn cười mỉm, trong nụ cười kia có chút miễn cưỡng và ủy khuất nhưng không dễ bị phát hiện, Doãn Thiên Kình lại cẩn thận tỉ mỉ phát giác đi ra.
Cũng đợi không nổi nữa, Ôn Hinh nhấc chân liền ra ngoài, chỗ này lạnh như băng, sau này cô cũng không đến lại nữa !
Tất cả Doãn gia hết thảy đều không có quan hệ với cô!
“Hinh nhi, chờ một chút!” Doãn Thiên Kình xoay người dùng sức giữ cô lại, sau đó lại một tay kéo Giản Ny đang ngồi ở trên sô pha , “Em cũng theo anh cùng đi!”
“Anh cả, anh làm cái gì vậy? Giản Ny là do ba anh đón tới đây đó , người phụ nữ kia, cô muốn đi thì đi !” Doãn Vân Tuyên ước gì nhìn thấy bộ dáng thương tâm chật vật của Ôn Hinh , trước đây Doãn Thiên Kình cùng Mạc Tư Tước đều che chở cô, bây giờ thì tốt rồi, bọn họ ai cũng không cần cô!
Trước đó vài ngày rất buồn khổ, bây giờ rốt cuộc có thể tìm được một chút cân đối !
“Câm miệng!” Doãn Thiên Kình lạnh lùng quét cô liếc mắt một cái, cô bị tức giận nghiêng đầu, sau đó lại yêu quý sờ lên mặt mình.
“Vậy tôi đi nói với chú Doãn mốt tiếng, tôi đi trước!” Giản Ny thấy sắc mặt hắn không tốt, cố gắng đứng lên, Doãn Thiên Kình liếc mắt nhìn Ôn Hinh, thấy cô không có phản ứng gì , “Không cần phải nói , đi thôi!” Hắn một tay kéo , sau đó đi ra ngoài.
Doãn Thiên Kình kéo ra bên phía cửa phụ xe, Giản Ny đi phía trước Ôn Hinh , cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Doãn Thiên Kình,trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nhàn nhạt phiền não,cô trừng mắt nhìn sau đó thản nhiên kéo cửa ra ngồi vào chỗ phía sau , Doãn Thiên Kình sắc mặt cứng đờ, sau đó đỡ Giản Ny ngồi vào chỗ ghế xe phụ , hắn mới vòng trở lại lái xe.
” Đưa cô trở về trước !” Lúc lái xe, Doãn Thiên Kình giương mắt, theo trong kính chiếu hậu nhìn anh mắt chống lại của Ôn Hinh, hắn nói với cô .
“Không cần, anh cả ! Ở phía trước có chỗ taxi đậu để em xuống đây đi, tự em đi về , anh đưa Giản tiểu thư đi!” Ôn Hinh rất là hào phóng nhượng bộ .
Cô từng nhận thức trong lòng mình là có điểm khó chịu , loại cảm giác này nhiều hơn lại như là nhìn thấy Ôn Tố Tâm thiên thản Doãn Vân Tuyên lúc ủy khuất cùng bất bình.
“Ôn tiểu thư cũng cùng đi tới nơi đó với chúng tôi đi , chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, Thiên Kình tay nghề khá tốt, thời gian trước tôi hay nôn nghén, thứ gì đó đều ăn không vô, hiện tại chỉ ăn món ăn của anh ấy làm !” Giản Ny lơ đãng một câu, làm cho sắc mặt Doãn Thiên Kình cùng Ôn Hinh đều thay đổi.
Oh, thì ra Giản Ny là người thứ ba,cô cũng không phải là một người cuối cùng!
Thì ra, anh ấy mỗi đêm đều về trễ như vậy là muốn đích thân nấu cơm cho Giản Ny ăn !
Không nên khó chịu! Ôn Hinh tự nói với mình, anh ấy là đang chăm sóc người phụ nữ của mình cùng đứa nhỏ , cô mới là một người dư thừa !
“Thực sự không cần, đoạn thời gian trước tôi bỏ rất nhiều bài tập , bây giờ tôi phải về để làm bù !” Ôn Hinh mắt cũng không nâng, chỉ là đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ nói.
Doãn Thiên Kình im lặng lái xe, một câu cũng không có nói, Ôn Hinh cảm thấy không khí trong xe có chút ngột ngạt , cô đột nhiên kéo cửa sổ xe xuống, một trận gió lạnh thổi vào , ngồi ở phía trước Giản Ny run run một chút, Ôn Hinh nhìn thấy Doãn Thiên Kình đột nhiên ánh mắt ân cần nhìn xuống trên người cô ấy, hắn vẫn là không nói một câu, chỉ là một tay đem áo khoác trên ghế đưa cho Giản Ny.
Ôn Hinh hít một hơi sau đó lại bấm cho cửa sổ xe lên .
Xe đi về hướng biệt thự cảnh giang phương hướng mở ra , Ôn Hinh ghé vào trên cửa sổ nhìn đèn nê ông bên ngoài, năm màu ánh đèn theo giữa cửa sổ thủy tinh chiếu xạ ở trên mặt trắng nõn của cô,cô chỉ cảm thấy có chút chói mắt. Giơ tay lên trên cửa sổ xe vẽ một vòng tròn.
Phía trước dòng xe cộ đột nhiên nhiều hơn, Doãn Thiên Kình lái xe rất chậm, lúc đang dừng lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ , phía sau một chiếc xe thể thao lao nhanh đột nhiên bắt đầu đụng phải , Doãn Thiên Kình còn chưa kịp đạp phanh lại, xe xuất phát từ quán tính, từ phía trước đụng phải , suýt chút nữa là xe lao qua bên nửa đường bên kia .
“Cẩn thận ——” thoáng cái hắn vươn cánh tay đem ôm Giản Ny ở trong lòng, sau đó lại nghĩ đến Ôn Hinh ngồi ở phía sau , trong miệng có vài phần gấp gáp hỏi , “Hinh nhi, em không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Ôn Hinh vỗ về cái trán lắc đầu, động tác trong tay có vài phần cứng ngắc, Doãn Thiên Kình mặt âm trầm, sau đó mở cửa xuống xe, đi hướng phía sau chiếc xe thể thao kia , động tác rất thô lỗ đem chủ xe cấp ôm đi ra.
Trong ấn tượng của Ôn Hinh, Doãn Thiên Kình rất ít khi nổi giận, mà lúc trước có một lần ở Doãn gia hắn và Mạc Tư Tước động thủ lúc đó là vì cô, như vậy thì tối nay, có phải là vì một người phụ nữ khác không ?
Cô cũng mở cửa xe đi xuống xe, thời gian đèn đỏ đã nhảy qua đèn xanh , phía sau truyền đến những âm thanh tiếng kèn xe , Doãn Thiên Kình trở lại ngồi vào trong xe, thì phát hiện Ôn Hinh đã không còn ở trong xe .
“Cô ấy một mình đi!” Giản Ny nhìn Doãn Thiên Kình mặt hoàn toàn bình tĩnh , cẩn thận từng li từng tí nói.
Doãn Thiên Kình rất nhanh hướng xung quanh nhìn, chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng, thân hình nhỏ nhắn xin xắn của Ôn Hinh kia đang qua lại trong dòng xe cộ không, rất nhanh liền nhìn không thấy .
“Giản Ny, sau này không nên ở trước mặt Ôn Hinh nói những lời này!” Doãn Thiên Kình sắc mặt không thay đổi , một lần nữa khởi động máy .
Qua đã lâu, Giản Ny mới phục hồi lại tinh thần ấp úng nói , không xác định nhìn hắn, “Nói chuyện gì?”
Doãn Thiên Kình trầm tư một chút, sau đó cũng không quay đầu lại nói, “Tất cả mọi chuyện !”
Tối hôm nay Doãn Thiên Kình vẫn không có trở về, trong biệt thự lớn chỉ có một mình Ôn Hinh , cô bật đèn và thức tới lúc trời sáng, sáng sớm lúc xuống lầu, người giúp việc theo giờ đã chuẩn bị xong bữa sáng, Ôn Hinh thần sắc mệt mỏi , trực tiếp cầm ba lô lên đi ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài ,cô xoay người nhìn gian phòng trống trải kia , biệt thự rất hoa lệ, Ôn Hinh ánh mắt mơ màng một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Doãn Thiên Kình:
Anh cả , anh đưa cô ấy về đây ở đi!