“Em không hiểu…” Doãn Vân Tuyên hai mắt đẫm lệ, ánh mắt vô tội ngẩng đầu nhìn hắn, cùng người đàng ông này cùng một chỗ cô cho tới bây giờ đều là hèn mọn , bởi vì hắn quá ưu tú cho dù cô tốt như thế nào cũng không thể bằng hắn.
“Cô không cần hiểu!” Mạc Tư Tước một tay vỗ về cái trán,khe rãnh giữa hai đầu lông mày khép lại càng sau, sau đó hắn đã từ trên ghế salon đứng lên, chán nản đẩy cô gái không thấy rõ mặt bên người ra một bên.
“Hủy bỏ hôn ước đi, Doãn Vân Tuyên!” Hắn đi tới trước mặt cô, nâng cằm nhìn cô lạnh lung ra mệnh lệnh .
“Em không,em không hủy bỏ!” Doãn Vân Tuyên quật cường mở to hai mắt nhìn, chẳng sợ chỉ là danh phận trên danh nghĩa,cô cũng muốn ở bên cạnh hắn, cùng ngồi ngang hàng với hắn
“Tôi lặp lại một lần nửa!” Trên mặt của Mạc Tư Tước đã không có nụ cười chỉ có lãnh khốc, “Cách tôi xa một chút, bằng không tôi cam đoan kết quả của cô sẽ thảm hại hơn!”
“Em sẽ không đồng ý, em sẽ không hủy hôn ước!” Doãn Vân Tuyên bốc đồng khóc rống,cô không dễ dàng bỏ qua món đồ của mình.
Mạc Tư Tước ý vị thâm trường nhìn cô một cái, sau đó cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Chuyện hắn muốn làm cho tới bây giờ đều không cần bất luận kẻ nào đồng ý!
Doãn Vân Tuyên ngồi dưới đất lên tiếng khóc lớn, vì người đàn ông này cô đã khổ như thế nào, cuối cùng ngay cả mặt cũng bị phá hủy, tại sao hắn còn vô tình ném cô đi?
Ở trong bệnh viện Ôn Hinh rất thống khổ,cô biết thân thể của mình không bằng lúc trước, trước đây chỉ cần uống thuốc đúng hạn cô còn có thể giống người bình thường ,nhưng mà bây giờ trái tim của cô đã không chịu khống chế của cô nhiều lần phát tán.
Doãn Thiên Kình một ngày trong có hơn phân nửa thời gian đều bồi ở bên người cô, Ôn Hinh cảm thấy rất áy náy cho nên cô gọi Kiều Lâm tới len lén giải quyết thủ tục xuất viện, Doãn Thiên Kình đến tìm không thấy cô mới biết được thì ra cô đã trở về trường học.
Xe của hắn chạy đến ngoài trường đại học Thượng Phong, cũng không có đi vào,cũng không có gọi điện thoại cho cô, chỉ là xa xa nhìn cô một cái.
Ngày đó lúc hắn trở về Doãn gia, Doãn Chính Hào đã nói cho hắn biết, nhất định phải kết hôn với Giản Ny!
Doãn Thiên Kình lại một lần nữa ngỗ nghịch phụ thân của hắn!
“Chẳng lẽ con của mình mới sinh ra là con riêng sao?” Doãn Chính Hào phẫn nộ hướng hắn gầm thét.
“Đứa nhỏ con sẽ nhận nhưng kết hôn thì không thể!” Doãn Thiên Kình không tự ti cũng không kiêu ngạo trả lời.
“Dù cho Giản Ny nguyện ý đem con giao cho con,con cho là Ôn Hinh sẽ chấp nhận đứa bé này sao? Thiên Kình, con gái đều thích sạch sẽ, Ôn Hinh cô ấy không phải con nítcon hẳn là nên hiểu!”
Buổi nói chuyện với Doãn Chính Hào làm cho Doãn Thiên Kình lâm vào nghiêm túc tự hỏi.
Hắn có phải quá ích kỷ hay không, một mặt không muốn làm cho chính mình lưu lại tiếc nuối, về phương diện khác lại kéo không tha cô.
Ôn Hinh ở bên cạnh hắn không vui, hắn đã thật lâu không thấy cô cười xuất phát từ nội tâm.
Nhưng hắn có thể xác định tình cảm của mình đối với Ôn Hinh, hắn là nghiêm túc muốn sống với cô suốt đời!
Ở ngoài trường học thật lâu, Doãn Thiên Kình mới lật di động ra, sau đó lại khép lại, động tác như vậy lập lại nhiều lần nhưng cuối cùng cũng không có làm gì.
***********
“Làm sao vậy?” Ôn Hinh từ trên giường ngẩng đầu, liền nhìn thấy Kiều Lâm hai tay chống nạnh, theo ký túc xá bên ngoài nổi giận đùng đùng đi tới.
“Này Doãn Thiên Kỳ, thực sự là quá không biết xấu hổ!”
Kiều Lâm vừa nói vừa mắng, “Hinh Nhi,cậu nói xem mình có chổ nào không giống con gái ? Trông dáng mình, có ngực có cổ, mắt hắn mù rồi a!”
“Anh hai lại chọc giận cậu sao ?” Ôn Hinh thoáng cái từ trên giường trở mình ngồi xuống, sau đó hứng thú dạt dào đánh giá cô.
Lại nói tiếp, Kiều Lâm và Doãn Thiên Kỳ thật đúng là một đôi oan gia vui vẻ, hai đều mê người làm cùng một chỗ, quả thực đều là một đôi dở hơi.
Ôn Hinh nhìn ra Doãn Thiên Kỳ thích Kiều Lâm , chẳng qua là hắn trước đây tình sử phong lưu nhiều lắm, cô không biết cái hắn thích này có thể duy trì bao lâu!
“Ngày hôm qua nói đêm nay cùng hắn đi dự yến tiệc , thế nhưng hắn hôm nay mang theo cô gái khác đến trước mặt của ta khoe khoang, thật quá mức!”
“A! ! ! Sau này còn để ý đến hắn,mình sẽ không lấy họ Kiều!”
Kiều Lâm tức đến phát điên đi qua đi lại, Ôn Hinh nhìn ra dáng vẻ cô yêu hận đan xen thống khổ , giống như lúc trước cô bị Mạc Tư Tước dằn vặt một thời gian .
“Lâm Lâm, ngươi có phải thích anh hai hay không?” Cô thử dò xét hỏi.
“Không,mình mà thích hắn sao? Đàn ông cặn bão, lão nương chán ghét hắn còn không kịp!”
“A A A , có người khẩu thị tâm phi nha!” Ôn Hinh đã từ trên giường xuống, vẻ mặt trêu ghẹo nhìn chằm chằm Kiều Lâm khuôn mặt nhỏ nhắn kia có chút ngượng ngùng, “Kỳ thực mình nhìn ra anh hai cũng rất thích cậu, bằng không cho hắn một cơ hội !”
“Mình chán ghét người nhà họ Doãn!” Kiều Lâm không được tự nhiên quay mặt, theo trong lỗ mũi hừ nói lầm bầm.
“Lâm Lâm, thích một người là một chuyện rất hạnh phúc, ngàn vạn đừng làm ra chuyện cho mình hối hận!” Ôn Hinh rất có cảm khái nói.
Cho đến về sau, thời gian Doãn Thiên Kỳ cách cô càng ngày càng xa, Kiều Lâm mới biết được, nếu như cô bây giờ nghe Ôn Hinh nói, có thể cô và Doãn Thiên Kỳ lại có một kết cục khác?
*************
Mạc nhị thiếu gia tẩy trần bằng yến tiệc, Mạc Tấn Kỳ trắng trợn thiết yến khoản đãi, đây cũng là thân phận con riêng của Mạc Tư Ly bị ẩn tàng hai mươi mấy năm lần đầu tiên được chính thức giới thiệu ra ngoài.
Mạc Tư Tước đối với em trai cùng cha khác mẹ vẫn có loại cảm giác bài xích, chính vì hắn tồn tại cho nên việc cha phản bội mẹ hắn càng chính xác, vì thế lúc Mạc Tư Tước tiếp nhận K-N là lúc đem em trai không thể lộ ánh sáng này đá trở về Australia, một năm kia, cũng là Khả Khả rời khỏi một năm.
Cách năm năm trước, hắn nhìn em trai mình ngày càng tuấn lãng, giữa trán có vài phần khí thế giống như hắn.Mạc Tư Tước đột nhiên cảm thấy, hắn đối với em trai này cảm thấy càng thêm chán ghét.
Mạc Tư Tước vô luận ở nơi nào, khí thế lên sân khấu luôn luôn mạnh mẽ như vậy, chẳng sợ đêm nay nhân vật chính không phải hắn, hắn một thân màu đen tây trang, đứng chắp tay giống như vị thần tuấn mỹ, từ sau khi hắn vừa xuất hiện đề tài bàn luận luôn xoay chuyển về hắn.
Ví như hắn có thể thao túng cổ phiếu tăng .
Ví như hắn lại thu mua công ty nào.
Ví như cô gái bên cạnh hắn lại thay đổi…
Doãn Thiên Kỳ thay thế Doãn Thiên Kình tới tham gia yến hội đêm nay,mấy năm trước hắn cũng đã từng gặp Mạc Tư Ly, chỉ là không nghĩ tới thủ đoạn của Mạc Tư Tước ác tuyệt như vậy, ngay cả em trai thân sinh cũng không buông tha.
Tay hắn cầm sâm banh, khách sáo cùng người chung quanh, trong đám người tầm mắt của hắn và Mạc Tư Tước chống lại nhau, hắn hướng hắn tà khí cười, sau đó phong thái xuất sắc nắm tay cô gái bên cạnh đi về phía sàn nhảy.
Doãn Thiên Kỳ cũng dẫn bạn nhảy của mình đi ra sàn nhảy,xong một khúc, tất cả mọi người nghỉ hô hấp chải tóc, nhìn Mạc Tư Tước làm động tác chớ có lên tiếng.
“Hôm nay ta còn có một việc quan trọng muốn tuyên bố!”
Lúc Doãn Chính Hào tìm đến Ôn Hinh,cô vẫn còn chìm trong dư âm tối hôm qua Mạc Tư Tước khiến cô kinh ngạc không cách nào tự kiềm chế.
Hắn tự hỏi tự đáp,căn bản không để cho cô có cơ hội mở miệng, sau đó hắn tựa như rất sợ cô nuốt lời,hắn cứ ngăn miệng của cô lại không muốn buông ra.
Cuối cùng, lúc Ôn Hinh sắp không thở nổi nữa thì hắnmới buông tha cô,hắngiống như một cậu nhóc mới biết yêu lần đầu,đôi mắt trông mong nhìn cô, sau đó đưa cô về ký túc xá, Ôn Hinh trên mặt đều không có biểu tình gì.
Cô chỉ nói với hắn một câu “Để xem biểu hiện của anh sau này ra sao đã!”
Đi ra ngoài trường học,tài xế của Doãn Chính Hào đã mở cửa xe cho cô, Ôn Hinh lễ phép gật đầu, sau đó ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Doãn Chính Hào không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cô.
“Doãn thúc thúc!” Sau cái ngày ở Doãn gia ông nói với cô những lời đó,thì cô đối với người nhà họ Doãn rất là phản cảm.
Thế nhưng Ông là trưởng bối, cô tôn trọng ông.
Ôn Hinh đại khái có thể đoán được , Doãn Chính Hào hôm nay tới tìm cô là có dụng ý gì.
“Chú đến tìm cháu có việc gì sao?” Ôn Hinh có điểm chịu không nổi ánh mắt của ông nhìn cô, cô có chút ngồi không yên phá vỡ không khí trầm mặc này.
“Ôn Hinh, đôi khi chú cảm thấy cháu rất giống với vợ của chú…” Doãn Chính Hào đột nhiên toát ra một câu, làm cho Ôn Hinh sửng sốt một chút.
Hắn nói vợ là Ôn Tố Tâm, hay là Thiên Huệ?
“Đương nhiên, cháu là do mẹ cháu sinh, không giống mẹ thì giống ai ạ!” Ôn Hinh hậm hực cười,ngoài cười nhưng trong không cười đáp trả.
Doãn Chính Hào thở dài một hơi, sau đó đem người buông lỏng dựa trên ghế, nhàn nhạt phân phó tài xế phía trước “Lái xe!”
“Không cần đâu ạ, chú có điều gì muốn bàn luận với cháu thì cứ nói ở đây đi ạ, cháu một hồi nữa còn phải đi học!” Ôn Hinh vội vã ngăn trở sự sắp xếp của Doãn Chính Hào, mặc kệ ông muốn dẫn cô đi nơi nào, cô cũng không muốn đi.
Doãn Chính Hào thần sắc kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó im lặng không lên tiếng, tài xế ngồi trước đã hiểu ý tứ, vội mở cửa xe đi xuống.
Trong lúc nhất thời, trong xe chỉ còn lại có hai người bọn họ.
“Chú muốn Thiên Kình cưới Giản Ny , thế nhưng nó không muốn!” Doãn Chính Hào nói thẳng ý đồ mình đến, tay Ôn Hinh đặt ở trên đầu gối đột nhiên hơi run nhẹ khẩn trương một chút.
“Chú cho là anh cả sẽ nghe lời của cháu?” Ôn Hinh có chút tự giễu cười một chút, ông dựa vào cái gì cho rằng cô sẽ giúp ông thuyết phục Doãn Thiên Kình!
“Ôn Hinh, cháu là một cô gái lương thiện, ta tin cháu sẽ biết phải làm sao đối với Thiên Kình là tốt nhất?”
“Cháu đã và nó đã không thể,vì sao không thành toàn cho nó?” Doãn Chính Hào lấy tình nói, “Thiên Kình là con trưởng, trên người nó lưng đeo rất nhiều trọng trách, nó cần chính là một người vợ, một người người phụ nữ có thể giúp lên nó!”
“Cháu cũng biết, nó hiện tại không muốn kết hôn, nguyên nhân một phần rất lớn là bởi vì cháu, nếu như cháu thực sự vì tốt cho nó, thì cháu nên khuyên nó chấp nhận hiện thực, dù sao, nó cũng sắp phải làm cha!”
Ôn Hinh hỗn độn sải bước đến cửa công ty Doãn thị, chính cô cũng không biết thế nào lại đột nhiên chạy đến nơi đây, đây cũng là lần đầu tiên cô tới công ty của Doãn Thiên Kình, Doãn Chính Hào nói với cô những lời đó làm cho cô tràn đầy cảm xúc.
Cho dù là vì trách nhiệm, Doãn Thiên Kình cũng nên cưới mẹ của đứa con sắp ra đời sao?
Ôn Hinh lớn lên trong hoàn cảnh mồ côi cha, nên cô hiểu cái cảm giác đó, thậm chí là có mẹ, nhưng thiếu thốn tình cảm của người cha cũng ảnh hưởng rất nhiều.
Nếu quả thật theo như lời Doãn Chính Hào, cô cùng với Doãn Thiên Kình không có kết quả, thì tại sao cô không thể thành toàn cho hắn?
Ôn Hinh không có đi vào, mà cô chỉ đứng ở bên ngoài công ty, cách bãi đỗ xe không xa.
Cô cũng không có gọi điện thoại cho hắn, lúc cô vừa quay đầu lại thì lại nhớ lại lúc xưa, hắn cũng chờ cô ở tại đây, hôm nay, Ôn Hinh cũng muốn chờ hắn một lần!
Ôn Hinh đứng ở ven đường, ánh mắt mơ màng nhìn xe cộ qua lại, đột nhiên một chiếc Maybach màu đỏ vững vàng phanh lại, dừng ở trước mặt Ôn Hinh.
Ôn Hinh trong lòng kinh ngạc, nhìn thấy kiểu dáng xe quen thuộc, cô tưởng là Mạc Tư Tước.
“Muốn ngồi xe sao?” Cửa sổ xe kéo xuống,hé ra góc cạnh phân minh,đường cong khuôn mặt anh tuấn xuất hiện ở trước mặt Ôn Hinh.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hinh nhìn thấy Mạc Tư Ly ở công ty, lúc cô ở cửa công ty lưỡng lự Mạc Tư Ly vừa lúc theo bãi đỗ xe đi ra, hắn liếc mắt liền thấy được cô bé kia, trong đầu hắn đột nhiên liền nghĩ đến một tia gian xảo.
Ôn Hinh lắc đầu cự tuyệt, trước mặt cô là là một chàng trai tuấn tú rất giống Mạc Tư Tước.
Mạc Tư Ly cũng không có cưỡng ép chỉ mỉm cười,đợi xe của hắn rời đi ,Ôn Hinh mới phát hiện chiếc xe này cùng với xe của Mạc Tư Tước là cùng một loại!
Doãn Thiên Kình vừa mới ra tới, lúc nhìn thấy Ôn Hinh,trong ánh mắt hắn có điểm kinh ngạc và vui mừng.
“Em tại sao lại đến nơi này?” Doãn Thiên Kình theo thói quen cầm hai tay của cô đặt ở trong túi áo khoác ngoài của hắn, Ôn Hinh hà hơi ngồi vào xe của hắn, sau đó cười meo meo nói với hắn “Anh cả, chúng ta về nhà đi!”
Nghe được cô nói chữ “Về nhà” kia, Doãn Thiên Kình hơi bị xúc động, hắn gật gật đầu nói, “Được, về nhà!”
Lúc trở lại biệt thự cảnh giang, Ôn Hinh không nhìn thấy Giản Ny , Doãn Thiên Kình liền giải thích”Anh đem cô ấy đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói vị trí thai của cô ấy không tốt, cần tĩnh dưỡng!”
Ôn Hinh không rõ trong lòng cô lúc này là cảm giác gì, hắn đem một người mang thai ném lại ở bệnh viện? Cô ấy cần nhất bây giờ chính là có Doãn Thiên Kình làm bạn chứ?
“Em đã đói bụng sao? Anh đi làm cơm cho em ăn!” Doãn Thiên Kình nói xong rồi hướng phòng bếp đi đến, Ôn Hinh kéo hắn lại.
“Kết hôn đi!”
Doãn Thiên Kình tựa như là không nghe thấy lời của cô, hoặc là có lẽ hắn đang cố trốn tránh vấn đề của cô, bởi vì hắn biết,lời “kết hôn” cô nói không phải là cô cùng với hắn…
Lần đầu tiên Ôn Hinh cảm thấy, Doãn Thiên Kình thực làm cô nuốt không trôi,tới bữa cơm, bọn họ ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
“Em cùng Mạc Tư Tước đang ở chung với nhau…” Ôn Hinh đứng lên nhìn gương mặt hắn dưới ánh đèn, những đường nét gương mặt có chút mơ hồ của Doãn Thiên Kình, hắn châm lên một điếu thuốc, hít một hơi, đột nhiên đứng lên cấp tốc ho khan.
“Kết hôn đi, Anh lớn!” Ôn Hinh đi tới ngồi xổm xuống trước mặt, nắm lấy hắn hai ngón tay giữa của hắn, hắn nghiêm túc nâng lên hai gò má nói.
“Đây là hy vọng của em sao? Em hy vọng anh cùng Giản Ny kết hôn sao?” Doãn Thiên Kình không dám chống lại ánh mắt của cô, hắn rất bất an giọng có chút run rẩy.
Nếu như cô gật đầu, hắn không biết mình có thể kiên trì được hay không!
“Chúng ta làm anh em đi, có được hay không, anh cả! Chúng ta trở lại giống như trước kia vậy…” Ôn Hinh dùng cái trán chạm vào trán của hắn, tay vòng lên cổ của hắn ôm lấy hắn.
Doãn Thiên Kình hít sâu một hơi, ngón tay khẽ luồn vào mái tóc bồng bềnh như mây của cô.
Ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô, không do dự, hắn khàn khàn thanh âm nói, “Được!”
Tất cả đều tốt thôi, cho dù không phải là kết cục tốt nhất, chỉ cần là hi vọng của cô, hắn sẽ làm tất cả!
Doãn Thiên Kình, kiếp này điều mà hắn không bao giờ có thể học được chính là… Làm thế nào có thể cự tuyệt Ôn Hinh!