Doãn Thiên Kỳ nhìn vào ánh mắt của Mạc Tư Tước, đáy mắt kia đã không còn dấu vết của sự ngông cuồng quen thuộc,trong lòng hắn liền nảy lên một linh cảm không tốt.
Quả nhiên ngay sau đó,hắn hùng hồn nói, “Từ hôm nay trở đi, hôn ước của tôi _Mạc Tư Tước và Doãn gia tam tiểu thư Doãn Vân Tuyên hủy bỏ!”
Mạc Tư Tước vừa dứt lời, mọi người dưới đài nhốn nháo kinh ngạc.
Doãn Vân Tuyên từ trong đám người lao tới,cô giống như là đã mất đi lý trí vội vã đánh về phía Mạc Tư Tước, “Mạc Tư Tước,em không đồng ý,em chết cũng không đồng ý!”
Đính hôn ngày đó cô có bao nhiêu hãnh diện thì ngày hôm nay cô xấu hổ bấy nhiêu,thậm chí cô hôm nay so với Ôn Hinh ngày ấy,càng làm cho người khác phải sụt sịt thương xót hơn.
Doãn Vân Tuyên ôm chặt lấy chân Mạc Tư Tước, vô luận cô khẩn cầu,uy hiếp, hay là cố tình gây sự,nhưng đến cuối kết thúc bằng một tràng cười chế nhạo.
“Vân Tuyên, đừng làm loạn!” Doãn Thiên Kỳ cũng hết cách trấn định, hắn bỏ rơi người bạn gái bên cạnh. Sau đó tiến lại gần Doãn Vân Tuyên kéo em gái lại bên mình. Hắn không biết em gái vào lúc nào, cũng có thể em gái đã đoán trước được sẽ có kết cục như vậy.
“Mạc Tư Tước, ngươi điên rồi!” Doãn Thiên Kỳ khẽ gắt một tiếng, lạnh lùng mà quét ánh mắt khiêu khích về Mạc Tư Tước vô tình kia. Sau đó, hắn liền kéo Doãn Vân Tuyên đi ra ngoài.
“Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ!” Mạc Tư Tước im lặng không nói gì,chẳng qua sau khi đón nhận cặp ánh mắt hài hước kia, ánh mắt của hắn tối sầm một chút, sau đó cũng lặng lẽ biến mất.
“Anh hai, Mạc Tư Tước tại sao muốn nhục nhã em như vậy?”
“Em rốt cuộc làm sai cái gì?”
“Em chỉ là yêu hắn, yêu hắn…”
Doãn Vân Tuyên từ lúc gương mặt bị hủy đã không giống như trước kia vênh váo tự đắc,nói cho cùng cô cũng bất quá cũng là một đóa hoa thuần khiết,thiên kim tiểu thư bị làm cho hư hỏng.
Trên mặt cô đều là nước mắt và hóa trang,cô cứ như vậy ủy ủy khuất khuất ở trước mặt anh trai Doãn Thiên Kình nói hết .
“Vân Tuyên, là anh sai, xin lỗi…” Khuôn mặt Doãn Thiên Kình tuấn tú như khí trời tháng sáu,sau đó u tối như mây đen.
Nếu như lập trường của hắn kiên định thì Mạc Tư Tước không có khả năng xúc phạm tới Vân Tuyên như vậy.
Hiện tại Mạc Tư Tước đã thành công trả thù hắn, bất kể là Ôn Hinh hay là Vân Tuyên, các cô ai cũng đều làm cho hắn đau khổ!
“Em không hiểu,em thực sự không hiểu,anh cả, anh và Mạc Tư Tước ngày xưa có ân oán gì, hắn là bởi vì anh nên mới tìm tới em đúng hay không?”
Doãn Vân Tuyên không ngốc, lúc trước Mạc Tư Tước sủng cô cho nên cô không kiêng nể gì cả, thế nhưng lúc thức dậy hắn rất tuyệt tình, lại không có một chút muốn giải thích, cho dù bọn họ trước kia quyện như đầu gối, ân ái triền miên.
“Hãy quên hắn đi, Vân Tuyên…” Doãn Thiên Kình chăm chú đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ giọng dụ dỗ .
Mạc Tư Tước vì trả thù hắn mà đã đụng chạm đến hai người người phụ nữ quan trọng nhất của hắn, Đủ rồi!
“Anh cả, Mạc Tư Tước tính toán cái gì? Dựa vào cái gì mà chà đạp Vân Tuyên tệ như vậy?” Doãn Thiên Kỳ có chút nhìn không ra, so với Doãn Thiên Kình đang nhẫn nhịn kia, hắn thì lại căm phẫn nhiều hơn.
Hắn thật muốn tìm tới Mạc Tư Tước, sau đó xử lý hắn một trận,nhưng hắn tôn trọng Doãn Thiên Kình!
“Nếu quả thật vì muốn tốt cho Vân Tuyên, thì tránh xa hắn là cách tốt nhất !” Doãn Thiên Kình liếc mắt nhìn hắn một cái, Doãn Thiên Kỳ ngay lập tức cúi gắm mặt xuống, sau đó xoay người không nói nữa.
Mạc Tư Tước cùng Doãn Vân Tuyên hủy bỏ hôn ước, Doãn Chính Hào dường như đã đoán trước , hắn đau xót cho con gái, hắn vốn cũng không xem trọng người đàn ông kia, vì Mạc Tư Tước quá kiêu ngạo, hắn dường như đứng ở vị trí rất cao, không phải Vân Tuyên có thể dễ dàng với tới được. Vì thế hiện tại trong lòng của ông cũng chất đấy tâm sự.
*********
Ngày thứ hai,tiêu điểm của báo chí đưa ra là tin tức Mạc Tư Tước cùng Doãn gia tam tiểu thư hủy bỏ hôn ước, chỉ là có một số tin tức công bố, hoàng thái tử là bởi vì mê luyến ca sĩ JOJO sống động, không tiếc bỏ rơi vị hôn thê để vui mừng công khai mối quan hệ.
Ôn Hinh tùy ý liếc một cái, trong hình người đàn ông kia áo quần bảnh bao, vô luận là trường hợp gì hắn luôn luôn chói mắt như vậy.
Chỉ là cô cảm thấy thương tâm,cô đã từng có một khoảng thời gian rất mê luyến Giản Ny, về sau cô ta vì Mạc Tư Tước cắt cổ tay, hiện tại cô cũng rất thích JOJO, nhưng lại cũng cùng Mạc Tư Tước nhấc lên quan hệ, quan trọng nhất là người đàn ông kia còn luôn miệng nói yêu cô!
Ôn Hinh nhớ tới thái độ ngày ấy của cô ở trong bệnh viện thật là tuyệt tình, hắn nhất định là sẽ vứt bỏ cô?
Kiểu người như hắn, bên người cho tới bây giờ sẽ không thiếu phụ nữ,côlàm sao có thể tin tưởng hắn là thật sự yêu cô chứ?
Thế nhưng vì sao nhìn thấy hắn và cô gái khác cùng một chỗ, trong lòng cô lại có một chút rầu rĩ , là bệnh tim lại tái phát sao?
Ôn Hinh đưa tay vỗ nhẹ ngực, trong tay kia còn cầm trương áp-phích, Mạc Tư Tước ngũ quan tuấn mỹ tự do ở trong lòng bàn tay cô, trong lúc bất chợt nỗi thương cảm liền trào lên.
Nếu như lúc trước cô không yêu hắn sâu như vậy, thì hôm nay côcũng sẽ không hận hắn như vậy
Bên ngoài lại róc rách mưa nhỏ, người trong phòng học đã đi hết, Kiều Lâm cũng không biết chạy đi đâu.
Ôn Hinh đứng ở trên ban công nhìn ra bên ngoài, giữa màn mưa mang theo đám sương, theo trong không khí nhẹ buông xuống, Ôn Hinh nhìn thấy cách đó không xa đi tới một bóng người cao lớn, chậm rãi ở trước mắt cô càng ngày càng rõ ràng!
“Anh…” Ôn Hinh tập trung ánh mắt, lúc đang nhìn thì bóng đen đã đứng trước mặt, trong nháy mắt cô có chút động tâm .
“Anh chỉ là đi ngang qua!” Mạc Tư Tước tùy ý vén sợi tóc trên trán còn vương lại bọt nước, sau đó lơ đãng nói với cô.
Khóe miệng Ôn Hinh nhếch lên vẻ tươi cười ảm đạm, ánh mắt cô khẽ liếc trộm Mạc Tư Tước,cô phát hiện hắn giống như không được tự nhiên!
“Vậy, em đi trước…” Ôn Hinh đi lướt qua bên cạnh hắn,cô cho rằng Mạc Tư Tước sẽ kéo cô lại,nhưng động tác gì hắn cũng không có, vẫn là đưa lưng về phía cô, trong lòng Ôn Hinh dâng lên một cỗ mất mát,chẳng qua cô không chấp nhận hắn!
Đi tới dưới lầu, mưa đã rơi xuống càng lớn ,toàn bộ phòng học không ai đi tới,Ôn Hinh nhìn bầu trời u ám nhìn không thấy một tia sáng.
Cô thở dài một hơi, sau đó đưa tay giao nhau che lên đỉnh đầu,lúc đang chuẩn bị phóng đi trong mưa, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một bóng đen.
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy vẻ lãnh khốc như cũ của Mạc Tư Tước,hắn đem cái ô xanh che đỉnh đầu cô.
Cô nhìn hắn tâm trạng có chút mâu thuẫn, lửa lớn lan rộng cả vùng đất đem vật đó nhét vào trong tay cô, sau đó liền chuẩn bị rời khỏi.
“Ơ…” Ôn Hinh phản xạ có điều kiện liền kéo hắn lại, Mạc Tư Tước mừng rỡ không ngớt,Ôn Hinh rụt người lại, nhìn người con trai lãnh khốc kiêu ngạo đang đứng ở trước mặt cô dáng vẻ có chút khúm núm,lòng cô nhất thời liền mềm nhũn.
“Anh và Doãn Vân Tuyên đã hủy bỏ hôn ước !” Mạc Tư Tước rất sợ cô không biết, cố ý cường điệu một lần.
Ôn Hinh tức giận liếc hắn một cái, hừ lạnh nói, “Ừm,em đều thấy được,anh đã có niềm vui mới …”
“Em đang ở đây sao? Ôn Hinh!”Mạc Tư Tước đột nhiên nghiêm túc chạm vào mặt cô, “Anh hiện tại rất nghiêm túc nói cho em biết, Ôn Hinh ở cùng với anh đi?”
Ánh mắt của hắn nhìn cô cực nóng mà lại thâm tình,hô hấp Ôn Hinh trong nháy mắt đã bị đoạt đi,cô giật mình nhớ tới đây là lần thứ hai Mạc Tư Tước nói với cô những lời này !
Hôn lễ Doãn Thiên Kình dự định sẽ vào kỳ thi cuối kì của Ôn Hinh,hắn nói với cô, hắn hi vọng ngày đó cô không xuất hiện!
Ôn Hinh không có hỏi gì cả chỉ là yên lặng gật đầu.
Cuối tuần, sáng sớm cô đã nhận được điện thoại của Mạc Tư Tước gọi tới, nên cô vội vã rời giường từ sớm rửa mặt,chải đầu trang điểm.
Trong phòng rửa tay,nhìn khuôn mặt vui mừng nhướng mày trong gương, Ôn Hinh nhéo mặt mình rồi mỉm cười.
Hôm nay, cô muốn hẹn hò với Mạc Tư Tước!
Hắn nói đó chỉ là một hành động trẻ con,Ôn Hinh tựa hồ có thể tưởng tượng ra, hắn đầu tiên là hé ra gương mặt lạnh lùng,sau đó vẻ mặt không được tự nhiên.
“Ô, tại sao diện trang phục đẹp như vậy nha?” Ôn Hinh vừa mới bước ra khỏi cửa, Kiều Lâm mặc áo ngủ chuẩn bị vào toilet.
“Xì, không nói cho cậu biết đâu!” Ôn Hinh cười hì hì hướng Kiều Lâm thè lưỡi, sau đó lúc Kiều Lâm muốn túm cô lại để điều tra, thì cô nhanh chóng xách balo rồi chuồn ra ngoài.
Lúc Ôn Hinh đi ra tới trường học, Mạc Tư Tước đã đậu sớm đậu chiếc Maybach màu đỏ phong cách kia đợi cô.
Cô nhớ lại ngày hôm qua, Mạc Tư Ly cùng Mạc Tư Tước đều sử dụng chiếc xe thể thao này, rất ít người sử dụng loại xe này, tuy có nghi hoặc thế nhưng Ôn Hinh chưa nói cho hắn biết.
“Giờ đi đâu anh?” Ôn Hinh sửa lại vài sợi tóc còn lưu lại trên trán, sau đó liếc mắt nhìn Mạc Tư Tước.
Mạc Tư Tước trước khi tới gặp cô cũng đã tới gặp Trì Hạo tham khảo chút ít kinh nghiệm hẹn hò, lúc hắn nói ra mục đích của chính mình, Trì Hạo thiếu chút nữa không đem hắn ra cười ngạo, Hoàng Thái Tử luôn luôn áp dụng một loại phương pháp đối với đàn bà,vậy mà bây giờ lại tới hỏi hắn lúc hẹn hò cùng con gái nên làm những gì?
Hắn trước đây không phải chỉ là đem đàn bà áp dưới thân là xong việc rồi sao?
Mạc Tư Tước ở trong đầu ôn tập lại một lần nữa những chuyện cần làm kế tiếp, sau đó giả vờ thần bí hướng Ôn Hinh cười, rồi lái xe chở cô hướng trung tâm mua sắm mà đi.
Ôn Hinh có chút trợn tròn mắt đứng ở trung tâm thương mại, Mạc Tư Tước_người đàn ông này thật đúng là rắc rối.
Mỗi cửa hàng họ đi tới, bên trong đều không có một khách hàng nào, nhân viên phục vụ nhiệt tình phục vụ cô, cô cái gì cũng không mua. Thậm chí là lúc đi xem phim rạp, hắn đều bao hết.
Ôn Hinh trong tay đang cầm bắp rang, không chú ý tới màn hình phía trước đang chiếu phim gì, chỉ là dùng một tay không ngừng bốc bắp rang bơ bỏ vào miệng,bên trong rạp chiếu phim D Ôn Hinh nhìn người đàm ông ngồi bên cạnh không khỏi cảm khái.
Đúng là chủ nghĩa tư bản, làm cái gì cũng khác người!
Lúc từ trong rạp chiếu phim đi ra, Ôn Hinh cảm thấy có chút lạnh, Mạc Tư Tước vội vã cởi áo khoác của mình mặc lên trên người cô, Ôn Hinh có chút khó chịu trong ngực, Mạc Tư Tước lại lập tức khẩn trương lên.
“Em làm sao vậy? Có phải tim lại đau?”
Ôn Hinh nằm nghỉ ngơi trên bả vai hắn một lúc, sau đó chỉ vào cửa hàng đồ uống đối diện rồi nói với hắn, “Em muốn uống trà sữa, anh mua cho em đi!”
“Được, em chờ anh xíu nha!” Mạc Tư Tước không nói hai lời, buông cô xuống rồi đi vào cửa hàng kia.
Năm phút đồng hồ sau, Mạc Tư Tước mặt như tờ giấy trở về, Ôn Hinh nhìn thấy hắn tay không trở về có chút sững sờ, sau đó lại ha ha cười.
“Anh không mang theo tiền?” Cô hỏi.
“Nơi đó không không nhận thanh toán bằng thẻ!” Gương mặt hắn vẫn cay cú như cũ, không được tự nhiên nói.
Ôn Hinh không nói, rồi lấy trong người mấy đồng tiền xu đưa cho hắn, Mặt Mạc Tư Tước lúc này lại càng đen hơn.
Kiếp này hắn chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn cầm trong tay tiền của một cô gái, hơn nữa lại còn là tiền xu!
Ôn Hinh tựa hồ cũng có thể đoán được, kế tiếp hắn nhất định sẽ bao hết toàn bộ nhà hàng Pháp, sau đó sẽ cho cô một bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến.
Lúc lái xe Mạc Tư Tước đột nhiên nhận được một cú điện thoại, thế là liền thay đổi phương hướng, chở Ôn Hinh đi quán Bar.
Lúc vừa mới đi vào, Ôn Hinh có chút mâu thuẫn, Mạc Tư Tước một tay ôm cô vào giữa ngực trực tiếp đem cô kéo đi vào.
“A, ai vậy nha?” Trì Hạo vừa thấy hai người kia tiến vào liền bắt đầu ba hoa.
Ôn Hinh trốn ở trong lòng Mạc Tư Tước nhìn mấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha đều là khí thế hơn người, anh tuấn mười phần.
Cô đã biết Trì Hạo, chỉ là hai người khác, Ôn Hinh chỉ cảm thấy trên người bọn họ có tà khí rất giống Mạc Tư Tước.
“Chị dâu, tôi là Hách Liên Dã!”
“Xin chào, tôi là Cung Chính Nhất!”
Hách Liên Dã cùng Cung Chính Nhất hướng Ôn Hinh gật đầu mỉm cười, cô cũng tự nhiên mà nhìn họ cười đáp trả, “Tôi tên là Ôn Hinh!”
Lúc này đây, bên cạnh bọn họ không có mang theo bạn gái, thậm chí ngay cả khói thuốc cũng không có, Ôn Hinh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước ẩn nấp dưới ánh đèn, tim cô không khỏi có chút đập nhanh hơn, đây là lần đầu tiên Mạc Tư Tước đem bạn gái của mình giới thiệu cho anh em bạn bè của hắn.
“Lúc trước tiểu tử ngươi đòi sống đòi chết, hiện tại có vẻ xuân phong đắc ý quá ha!” Trì Hạo hai chân bắt tréo, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt kiêu căng của Mạc Tư Tước.
“Câm miệng ngay! Uống rượu của cậu đi!” Mạc Tư Tước nhặt lên trên bàn một bình rượu chưa mở ra ném về hướng Trì Hạo, hắn giơ hai tay lên vững vàng tiếp nhận, sau đó càng cười to hơn.
“Tốt thôi sau này cậu tốt nhất đừng để tôi nắm được nhược điểm của cậu, chứ không cậu sẽ rất thảm hahaha!!”
Cung Chính Nhất một thân mặc bộ đồ trắng ngồi ở gần Ôn Hinh,giống như là một hoàng từ mới từ trong truyện tranh bước ra, híp mắt lơ đãng nói.
“Ha ha, tôi không sợ, trên tay tôi có con át chủ bài, đúng không, Ôn Hinh?” Trì Hạo đột nhiên ánh mắt di chuyển, rồi dừng lại nhìn chằm chằm Ôn Hinh, Mạc Tư Tước liền thảy cái ly sang.
Ôn Hinh biết cuốc sống của Mạc Tư Tước rất phức tạp, thế nhưng cô nhìn ra, hắn chính đang từ từ, mang cô theo dung nhập vào cuộc sống của hắn.
Tất cả những lời ngày đó hắn nói với cô, hắn đều đang cố gắng thực hiện!
Ôn Hinh uống hai chén nước trái cây,một giọt rượu cũng không để cô uống,Trì Hạo trêu ghẹo nhìn chằm chằm bụng cô, làm hại Ôn Hinh cả đêm đều cảm thấy khó xử cúi thấp đầu.
Lúc Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh đưa về trường học, hắn không muốn xa cô nên dây dưa một hồi.
“Ngày mai anh dẫn em về nhà anh…” Hắn tinh tế hôn,mang theo âm giọng kiềm chế thì thầm vào bên tai Ôn Hinh, cô cố sức đẩy móng vuốt sói của hắn ra, bĩu môi hỏi
“Về nhà anh để làm gì?”
“Con dâu xấu cũng phải ra mắt mẹ chồng chứ sao!” Mạc Tư Tước cả khuôn mặt đều vùi vào cổ của cô, cúi đầu cười.
“Ơ, anh nói ai xấu hả?” Ôn Hinh vươn tay gõ vào gương mặt đẹp trai của hắn, cô đã từng gặp qua mẹ của Mạc Tư Tước, chỉ là cô chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Được rồi, em không xấu, là anh xấu được chưa! Hinh nhi, anh muốn kết hôn với em…” Ành mắt nóng rực của Mạc Tư Tước nhìn thẳng cô, hai tay Ôn Hinh có chút luống cuống không biết để nơi nào.
“Mạc Tư Tước, anh đừng có mà được nước làm tới nha!” Ôn Hinh tức giận đẩy hắn ra, Mạc Tư Tước bị đả kích lớn, trước đây những lời này hình như là hắn bỏ ngoài miệng, hiện tại hắn lại bị một cô gái ghét bỏ!
“Được, được, anh không nói, mẹ anh muốn gặp em, ngày mai anh tới đón em!” Mạc Tư Tước nói xong rồi xuống xe giúp cô mở cửa xe, lúc cô định rời đi, hắn lại đem cô kéo vào trong lòng hôn thật sâu một hồi mới để cho cô đi.
Ôn Hinh vuốt đôi môi sưng đỏ, tâm tư phức tạp hướng ký túc xá đi tới, trước mặt đột nhiên đụng vào một bức tường thịt cứng rắn, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp.