Lúc Doãn Chính Hào tìm đến Ôn Hinh,cô vẫn còn chìm trong dư âm tối hôm qua Mạc Tư Tước khiến cô kinh ngạc không cách nào tự kiềm chế.
Hắn tự hỏi tự đáp,căn bản không để cho cô có cơ hội mở miệng, sau đó hắn tựa như rất sợ cô nuốt lời,hắn cứ ngăn miệng của cô lại không muốn buông ra.
Cuối cùng, lúc Ôn Hinh sắp không thở nổi nữa thì hắnmới buông tha cô,hắngiống như một cậu nhóc mới biết yêu lần đầu,đôi mắt trông mong nhìn cô, sau đó đưa cô về ký túc xá, Ôn Hinh trên mặt đều không có biểu tình gì.
Cô chỉ nói với hắn một câu “Để xem biểu hiện của anh sau này ra sao đã!”
Đi ra ngoài trường học,tài xế của Doãn Chính Hào đã mở cửa xe cho cô, Ôn Hinh lễ phép gật đầu, sau đó ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Doãn Chính Hào không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cô.
“Doãn thúc thúc!” Sau cái ngày ở Doãn gia ông nói với cô những lời đó,thì cô đối với người nhà họ Doãn rất là phản cảm.
Thế nhưng Ông là trưởng bối, cô tôn trọng ông.
Ôn Hinh đại khái có thể đoán được , Doãn Chính Hào hôm nay tới tìm cô là có dụng ý gì.
“Chú đến tìm cháu có việc gì sao?” Ôn Hinh có điểm chịu không nổi ánh mắt của ông nhìn cô, cô có chút ngồi không yên phá vỡ không khí trầm mặc này.
“Ôn Hinh, đôi khi chú cảm thấy cháu rất giống với vợ của chú…” Doãn Chính Hào đột nhiên toát ra một câu, làm cho Ôn Hinh sửng sốt một chút.
Hắn nói vợ là Ôn Tố Tâm, hay là Thiên Huệ?
“Đương nhiên, cháu là do mẹ cháu sinh, không giống mẹ thì giống ai ạ!” Ôn Hinh hậm hực cười,ngoài cười nhưng trong không cười đáp trả.
Doãn Chính Hào thở dài một hơi, sau đó đem người buông lỏng dựa trên ghế, nhàn nhạt phân phó tài xế phía trước “Lái xe!”
“Không cần đâu ạ, chú có điều gì muốn bàn luận với cháu thì cứ nói ở đây đi ạ, cháu một hồi nữa còn phải đi học!” Ôn Hinh vội vã ngăn trở sự sắp xếp của Doãn Chính Hào, mặc kệ ông muốn dẫn cô đi nơi nào, cô cũng không muốn đi.
Doãn Chính Hào thần sắc kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó im lặng không lên tiếng, tài xế ngồi trước đã hiểu ý tứ, vội mở cửa xe đi xuống.
Trong lúc nhất thời, trong xe chỉ còn lại có hai người bọn họ.
“Chú muốn Thiên Kình cưới Giản Ny , thế nhưng nó không muốn!” Doãn Chính Hào nói thẳng ý đồ mình đến, tay Ôn Hinh đặt ở trên đầu gối đột nhiên hơi run nhẹ khẩn trương một chút.
“Chú cho là anh cả sẽ nghe lời của cháu?” Ôn Hinh có chút tự giễu cười một chút, ông dựa vào cái gì cho rằng cô sẽ giúp ông thuyết phục Doãn Thiên Kình!
“Ôn Hinh, cháu là một cô gái lương thiện, ta tin cháu sẽ biết phải làm sao đối với Thiên Kình là tốt nhất?”
“Cháu đã và nó đã không thể,vì sao không thành toàn cho nó?” Doãn Chính Hào lấy tình nói, “Thiên Kình là con trưởng, trên người nó lưng đeo rất nhiều trọng trách, nó cần chính là một người vợ, một người người phụ nữ có thể giúp lên nó!”
“Cháu cũng biết, nó hiện tại không muốn kết hôn, nguyên nhân một phần rất lớn là bởi vì cháu, nếu như cháu thực sự vì tốt cho nó, thì cháu nên khuyên nó chấp nhận hiện thực, dù sao, nó cũng sắp phải làm cha!”
Ôn Hinh hỗn độn sải bước đến cửa công ty Doãn thị, chính cô cũng không biết thế nào lại đột nhiên chạy đến nơi đây, đây cũng là lần đầu tiên cô tới công ty của Doãn Thiên Kình, Doãn Chính Hào nói với cô những lời đó làm cho cô tràn đầy cảm xúc.
Cho dù là vì trách nhiệm, Doãn Thiên Kình cũng nên cưới mẹ của đứa con sắp ra đời sao?
Ôn Hinh lớn lên trong hoàn cảnh mồ côi cha, nên cô hiểu cái cảm giác đó, thậm chí là có mẹ, nhưng thiếu thốn tình cảm của người cha cũng ảnh hưởng rất nhiều.
Nếu quả thật theo như lời Doãn Chính Hào, cô cùng với Doãn Thiên Kình không có kết quả, thì tại sao cô không thể thành toàn cho hắn?
Ôn Hinh không có đi vào, mà cô chỉ đứng ở bên ngoài công ty, cách bãi đỗ xe không xa.
Cô cũng không có gọi điện thoại cho hắn, lúc cô vừa quay đầu lại thì lại nhớ lại lúc xưa, hắn cũng chờ cô ở tại đây, hôm nay, Ôn Hinh cũng muốn chờ hắn một lần!
Ôn Hinh đứng ở ven đường, ánh mắt mơ màng nhìn xe cộ qua lại, đột nhiên một chiếc Maybach màu đỏ vững vàng phanh lại, dừng ở trước mặt Ôn Hinh.
Ôn Hinh trong lòng kinh ngạc, nhìn thấy kiểu dáng xe quen thuộc, cô tưởng là Mạc Tư Tước.
“Muốn ngồi xe sao?” Cửa sổ xe kéo xuống,hé ra góc cạnh phân minh,đường cong khuôn mặt anh tuấn xuất hiện ở trước mặt Ôn Hinh.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hinh nhìn thấy Mạc Tư Ly ở công ty, lúc cô ở cửa công ty lưỡng lự Mạc Tư Ly vừa lúc theo bãi đỗ xe đi ra, hắn liếc mắt liền thấy được cô bé kia, trong đầu hắn đột nhiên liền nghĩ đến một tia gian xảo.
Ôn Hinh lắc đầu cự tuyệt, trước mặt cô là là một chàng trai tuấn tú rất giống Mạc Tư Tước.
Mạc Tư Ly cũng không có cưỡng ép chỉ mỉm cười,đợi xe của hắn rời đi ,Ôn Hinh mới phát hiện chiếc xe này cùng với xe của Mạc Tư Tước là cùng một loại!
Doãn Thiên Kình vừa mới ra tới, lúc nhìn thấy Ôn Hinh,trong ánh mắt hắn có điểm kinh ngạc và vui mừng.
“Em tại sao lại đến nơi này?” Doãn Thiên Kình theo thói quen cầm hai tay của cô đặt ở trong túi áo khoác ngoài của hắn, Ôn Hinh hà hơi ngồi vào xe của hắn, sau đó cười meo meo nói với hắn “Anh cả, chúng ta về nhà đi!”
Nghe được cô nói chữ “Về nhà” kia, Doãn Thiên Kình hơi bị xúc động, hắn gật gật đầu nói, “Được, về nhà!”
Lúc trở lại biệt thự cảnh giang, Ôn Hinh không nhìn thấy Giản Ny , Doãn Thiên Kình liền giải thích”Anh đem cô ấy đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói vị trí thai của cô ấy không tốt, cần tĩnh dưỡng!”
Ôn Hinh không rõ trong lòng cô lúc này là cảm giác gì, hắn đem một người mang thai ném lại ở bệnh viện? Cô ấy cần nhất bây giờ chính là có Doãn Thiên Kình làm bạn chứ?
“Em đã đói bụng sao? Anh đi làm cơm cho em ăn!” Doãn Thiên Kình nói xong rồi hướng phòng bếp đi đến, Ôn Hinh kéo hắn lại.
“Kết hôn đi!”
Doãn Thiên Kình tựa như là không nghe thấy lời của cô, hoặc là có lẽ hắn đang cố trốn tránh vấn đề của cô, bởi vì hắn biết,lời “kết hôn” cô nói không phải là cô cùng với hắn…
Lần đầu tiên Ôn Hinh cảm thấy, Doãn Thiên Kình thực làm cô nuốt không trôi,tới bữa cơm, bọn họ ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
“Em cùng Mạc Tư Tước đang ở chung với nhau…” Ôn Hinh đứng lên nhìn gương mặt hắn dưới ánh đèn, những đường nét gương mặt có chút mơ hồ của Doãn Thiên Kình, hắn châm lên một điếu thuốc, hít một hơi, đột nhiên đứng lên cấp tốc ho khan.
“Kết hôn đi, Anh lớn!” Ôn Hinh đi tới ngồi xổm xuống trước mặt, nắm lấy hắn hai ngón tay giữa của hắn, hắn nghiêm túc nâng lên hai gò má nói.
“Đây là hy vọng của em sao? Em hy vọng anh cùng Giản Ny kết hôn sao?” Doãn Thiên Kình không dám chống lại ánh mắt của cô, hắn rất bất an giọng có chút run rẩy.
Nếu như cô gật đầu, hắn không biết mình có thể kiên trì được hay không!
“Chúng ta làm anh em đi, có được hay không, anh cả! Chúng ta trở lại giống như trước kia vậy…” Ôn Hinh dùng cái trán chạm vào trán của hắn, tay vòng lên cổ của hắn ôm lấy hắn.
Doãn Thiên Kình hít sâu một hơi, ngón tay khẽ luồn vào mái tóc bồng bềnh như mây của cô.
Ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô, không do dự, hắn khàn khàn thanh âm nói, “Được!”
Tất cả đều tốt thôi, cho dù không phải là kết cục tốt nhất, chỉ cần là hi vọng của cô, hắn sẽ làm tất cả!
Doãn Thiên Kình, kiếp này điều mà hắn không bao giờ có thể học được chính là… Làm thế nào có thể cự tuyệt Ôn Hinh!
Cô đã từng cùng Doãn Thiên Kình ở mộ địa gặp qua cô bé này, hình bóng cô bé này vẫn luôn in đậm trong lòng anh lớn…
“Cô bé này là ai?” Ôn Hinh đột nhiên cầm lấy khung hình xoay người lại, chỉ vào cô bé đang dựa vào trong lòng Mạc Tư Tước tươi cười xán lạn hỏi Phương Khả Hinh đang đứng ở phía sau.
Ôn Hinh trong lòng khẩn trương hô hấp cũng không dám dùng sức, trong đầu tựa như chậm rãi nghĩ ra một vài thứ, nhưng hiện bây giờ, cô không nghĩ ra một ý nghĩ gì rõ ràng.
“Khả Khả, em gái của Tước đó…” Phương Khả Hinh nhìn Ôn Hinh ngạc nhiên tươi cười, khóe môi đẹp nhếch lên tươi cười nói.
“Em gái, Mạc Khả Khả, Mạc Tư Tước…” Đầu Ôn Hinh thoáng cái nổ tung.
Khung hình thủy tinh trong tay cô trượt xuống, rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy.
Mạc Tư Tước vừa mới đẩy cửa vào, lúc nhìn thấy bên trong có hai cô gái đang đứng, vẻ mặt tươi cười của hắn trong nháy mắt trở nên băng lãnh, “Ai cho cô vào đây hả ? Đi ra ngoài!”
Ôn Hinh nghe được giọng nói lạnh lùng vô tình của hắn, nhấc chân chạy ra ngoài lại bị Mạc Tư Tước bắt được,ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Khả Hinh đang đứng im bất động tại chỗ, hắn nhấn mạnh nhắc lại một lần nữa, “Tôi nhắc lại lần nữa, cô đi ra ngay!”
Sắc mặt hồng hào của Phương Khả Hinh trở nên trắng bệch, dưới ánh mắt sắc bén của hắn cô nhanh chóng chạy ra ngoài, Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh kéo vào trong phòng.
“Mạc Tư Tước, Mạc Khả Khả là ai?” Ôn Hinh hàm răng cắn chặt đôi môi anh đào, cô cố gắng kiềm chế chính mình không nên kích động.
Cho dù hắn muốn thêu dệt,hay muốn thêu dệt một lý do cho cô
Thế nhưng vì sao ngay cả tín nhiệm cô cũng không thể cho hắn …
Ánh mắt thâm tình của Mạc Tư Tước đột nhiên rơi xuống trên những mảnh nhỏ trên mặt đất, hai tròng mắt xanh u tối lại cấp tốc tối sầm đi.
“Em đã biết rồi sao?” Mạc Tư Tước chậm rãi ngồi xổm người xuống, nghiêm túc nhặt tấm hình kia lên, đó là tấm hình duy nhất hắn và Khả Khả chụp chung, hắn biết một ngày nào đó cô sẽ biết từng hành động hành vi của hắn, chỉ là hắn không nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh như vậy, sự bình tĩnh băng lãnh làm cho hắn sợ hãi.
“Anh lớn của em nói, năm năm trước anh ấy đã từng hại chết một cô bé, anh ấy vẫn luôn rất áy náy trong lòng…”
Cổ họng Ôn Hinh nóng như là lửa đốt, cô nhắm mắt lại không muốn nói ra sự việc này, hiện tại cô rốt cuộc cũng biết, vì sao Mạc Tư Tước lại cùng Doãn Vân Tuyên đính hôn, hắn rõ ràng không thương cô ta.
Thì ra tất cả đều chỉ vì em gái của hắn!
“Em rất muốn biết, trong trò chơi này em đóng vai nhân vật nào?”
“Mạc Tư Tước” Ôn Hinh hung hăng trừng lớn đôi mắt, cô muốn hắn phải bỏ cái loại hận thù này đi vĩnh viễn.
Ôn Hinh tinh tường nhớ kỹ, lúc cô mới quen Mạc Tư Tước, Doãn Thiên Kình nói với cô rằng, hắn muôn cô cách xa người đàn ông kia một chút!
Thế nhưng cô vẫn không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn, bước một bước rớt vào cạm bẫy tình yêu của hắn đặt ra.
Hắn một bên chu toàn cho Doãn Vân Tuyên ở bên hắn, rồi một bên dụ dỗ cô, bởi vì các cô đối với Doãn Thiên Kình mà nói, đều là những người quan trọng nhất!
“Anh cùng Doãn Vân Tuyên đính hôn, chính là vì trả thù Doãn Thiên Kình, có phải không?”
Mạc Tư Tước cam chịu nắm chặt nắm tay.
“Như vậy lúc trước anh tìm tới em cũng là vì trả thù Doãn Thiên Kình có phải không?”
Ôn Hinh nhìn ánh mắt của hắn, cô thà nhìn thấy hắn lắc đầu còn hơn là nhìn thấy sự ưu thương trong đôi mắt hắn nhiều hơn là sự tự trách.
Mạc Tư Tước từng nói, hắn sẽ không lừa dối cô, cũng sẽ không mảy may làm tổn thương cô nữa.
“Hinh nhi, em hãy thật sự bình tĩnh nghe anh nói hết lời!”
“Ngay từ đầu, anh tiếp cận em chỉ là một âm mưu, thế nhưng xin em hãy tin anh…” Mạc Tư Tước trìu mến mà lại thâm tình nhìn cô, Ôn Hinh chỉ thấy bờ môi của hắn hé ra rồi hợp lại, cô đã không thể nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa rồi.
“Tình yêu của anh dành cho em, không phải âm mưu!”
“Dối trá, Anh từ đầu đến đuôi đều chỉ là một kẻ dối trá, em sẽ không bao giờ lại tin tưởng anh lần nữa!” Ôn Hinh đột nhiên che lỗ tai, ngăn chặn tất cả âm thanh giọng nói của Mạc Tư Tước.
Tình yêu sao?
Cô đã không còn dũng khí để tin tưởng hắn nữa rồi!
“Vì sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Thiên Kình có cái gì sai, Vân Tuyên có cái gì sai?”
“Em có cái gì sai?” Cô ngồi dưới đất vô lực nỉ non ,nhưng Mạc Tư Tước ngay cả tới gần cũng không dám tới,cô vừa mới tiến đến với hắn,nhưng giữa bọn họ lại không thể vượt qua một chút xíu ngăn trở, cô hết vi vọng hắn rồi sao?
“Ôn Hinh, anh đã hối hận, vì thế anh đã bỏ qua cho Doãn Vân Tuyên!”
“Chỉ cần em nguyện ý ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng có thể buông!” Mạc Tư Tước quỳ gối trước mặt cô, cực kỳ bi thương, không có ai biết tâm tình hắn khi mất đi Khả Khả là thế nào, cô bé mới mười bảy tuổi, cô bé chỉ là đơn thuần yêu một người đàn ông, nếu như Doãn Thiên Kình đối với cô bé tốt hơn một chút, quan tâm cô bé nhiều hơn một chút, thì có lẽ ngay từ đầu hắn sẽ cự tuyệt cô,để hôm nay sẽ không có nhiều bi kịch như vậy phát sinh.
Hắn sai lầm rồi sao?
Sai chỉ là số phận ——
“Như thế này là làm sao vậy?” Lúc Lạc Na tiến vào nhìn thấy hai người ngồi trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.
Ôn Hinh vội vã đứng lên, sau đó trực tiếp đi qua bên người Mạc Tư Tước, “Mạc Tư Tước, tôi hận anh!”
“Không, Hinh nhi…” Mạc Tư Tước đuổi theo phía sau cô, Ôn Hinh như là nổi cơn điên chạy ra bên ngoài.
Quá bỉ ổi!
Ngay từ đầu hắn tiếp cận cô, đều chỉ là một âm mưu!
Ôn Hinh vừa đi vừa khóc, đến lúc mắt thấy Mạc Tư Tước sắp đuổi kịp, Ôn Hinh đem hạ quyết tâm, trực tiếp dùng thân thể đánh tới trước mặt chiếc xe thể thao đang lái tới.
Chiếc xe thể thao Saxophone cấp tốc thắng lại trước mặt Ôn Hinh, cô vội vã chạy đến trực tiếp mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ngồi xuống.
“Cầu xin anh lái xe nhanh lên một chút!” Ôn Hinh nhìn thân ảnh Mạc Tư Tước phía sau cách cô càng ngày càng xa, trước mắt cô một mảnh ẩm ướt.
Vì sao mỗi lần đều cách hạnh phúc chỉ thiếu chút nữa thôi thì lại xảy ra chuyện, Ôn Hinh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, có thể cô và Mạc Tư Tước trời sinh ra đã không nên ở cùng một chỗ…
Quá nhiều nghi kỵ cùng thương tổn, hai người bọn họ chỉ càng xa cách nhau thêm, giờ đây chỉ còn cách là tự bảo vệ cho chính mình.
Tình yêu, chỉ là một thứ phù du!
“Tôi suýt bị cô hại chết…” Người đàn ông ngồi đằng trước lái xe nhàn nhạt liếc Ôn Hinh một cái, cô cảm thấy thanh âm của hắn rất quen thuộc, mở mắt ra nhìn, vừa rồi cô không nhìn rõ người trên xe đã trực tiếp nhảy lên , hiện tại mới phát hiện thì ra đây là xe của Hách Liên Dã.
“Xin lỗi, anh có thể không nói cho anh ta biết được không?” Ôn Hinh cố gắng đem nước mắt nuốt trở vào, Hách Liên Dã chân ga không giảm, bụng làm dạ chịu nói, “Cô cho là anh ta không thấy cô?”
Ôn Hinh nghĩ không được nhiều như vậy, cô hiện tại chỉ nghĩ là phải cách hắn thật xa!
Không nên tiếp tục tin tưởng hắn !
Nếu như tình yêu cũng có thể dùng để bán đứng, người đàn ông như vậy cô đã không thể yêu nổi rồi!
Hách Liên Dã nói không sai, lúc hắn đem Ôn Hinh đưa về Đại Học Thượng Phong, xe Mạc Tư Tước đã dừng ở nơi đó.
Ôn Hinh nhìn thấy xe của hắn từ rất xa, vội vã nói Hách Liên Dã ngừng xe, sau đó cô nhanh chóng xuống xe,rồi chạy đi theo hướng ngược lại.