Cô đã từng cùng Doãn Thiên Kình ở mộ địa gặp qua cô bé này, hình bóng cô bé này vẫn luôn in đậm trong lòng anh lớn…
“Cô bé này là ai?” Ôn Hinh đột nhiên cầm lấy khung hình xoay người lại, chỉ vào cô bé đang dựa vào trong lòng Mạc Tư Tước tươi cười xán lạn hỏi Phương Khả Hinh đang đứng ở phía sau.
Ôn Hinh trong lòng khẩn trương hô hấp cũng không dám dùng sức, trong đầu tựa như chậm rãi nghĩ ra một vài thứ, nhưng hiện bây giờ, cô không nghĩ ra một ý nghĩ gì rõ ràng.
“Khả Khả, em gái của Tước đó…” Phương Khả Hinh nhìn Ôn Hinh ngạc nhiên tươi cười, khóe môi đẹp nhếch lên tươi cười nói.
Khung hình thủy tinh trong tay cô trượt xuống, rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy.
Mạc Tư Tước vừa mới đẩy cửa vào, lúc nhìn thấy bên trong có hai cô gái đang đứng, vẻ mặt tươi cười của hắn trong nháy mắt trở nên băng lãnh, “Ai cho cô vào đây hả ? Đi ra ngoài!”
Ôn Hinh nghe được giọng nói lạnh lùng vô tình của hắn, nhấc chân chạy ra ngoài lại bị Mạc Tư Tước bắt được,ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Khả Hinh đang đứng im bất động tại chỗ, hắn nhấn mạnh nhắc lại một lần nữa, “Tôi nhắc lại lần nữa, cô đi ra ngay!”
Sắc mặt hồng hào của Phương Khả Hinh trở nên trắng bệch, dưới ánh mắt sắc bén của hắn cô nhanh chóng chạy ra ngoài, Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh kéo vào trong phòng.
“Mạc Tư Tước, Mạc Khả Khả là ai?” Ôn Hinh hàm răng cắn chặt đôi môi anh đào, cô cố gắng kiềm chế chính mình không nên kích động.
Cho dù hắn muốn thêu dệt,hay muốn thêu dệt một lý do cho cô
Thế nhưng vì sao ngay cả tín nhiệm cô cũng không thể cho hắn …
Ánh mắt thâm tình của Mạc Tư Tước đột nhiên rơi xuống trên những mảnh nhỏ trên mặt đất, hai tròng mắt xanh u tối lại cấp tốc tối sầm đi.
“Em đã biết rồi sao?” Mạc Tư Tước chậm rãi ngồi xổm người xuống, nghiêm túc nhặt tấm hình kia lên, đó là tấm hình duy nhất hắn và Khả Khả chụp chung, hắn biết một ngày nào đó cô sẽ biết từng hành động hành vi của hắn, chỉ là hắn không nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh như vậy, sự bình tĩnh băng lãnh làm cho hắn sợ hãi.
“Anh lớn của em nói, năm năm trước anh ấy đã từng hại chết một cô bé, anh ấy vẫn luôn rất áy náy trong lòng…”
Cổ họng Ôn Hinh nóng như là lửa đốt, cô nhắm mắt lại không muốn nói ra sự việc này, hiện tại cô rốt cuộc cũng biết, vì sao Mạc Tư Tước lại cùng Doãn Vân Tuyên đính hôn, hắn rõ ràng không thương cô ta.
Thì ra tất cả đều chỉ vì em gái của hắn!
“Em rất muốn biết, trong trò chơi này em đóng vai nhân vật nào?”
“Mạc Tư Tước” Ôn Hinh hung hăng trừng lớn đôi mắt, cô muốn hắn phải bỏ cái loại hận thù này đi vĩnh viễn.
Ôn Hinh tinh tường nhớ kỹ, lúc cô mới quen Mạc Tư Tước, Doãn Thiên Kình nói với cô rằng, hắn muôn cô cách xa người đàn ông kia một chút!
Thế nhưng cô vẫn không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn, bước một bước rớt vào cạm bẫy tình yêu của hắn đặt ra.
Hắn một bên chu toàn cho Doãn Vân Tuyên ở bên hắn, rồi một bên dụ dỗ cô, bởi vì các cô đối với Doãn Thiên Kình mà nói, đều là những người quan trọng nhất!
“Anh cùng Doãn Vân Tuyên đính hôn, chính là vì trả thù Doãn Thiên Kình, có phải không?”
Mạc Tư Tước cam chịu nắm chặt nắm tay.
“Như vậy lúc trước anh tìm tới em cũng là vì trả thù Doãn Thiên Kình có phải không?”
Ôn Hinh nhìn ánh mắt của hắn, cô thà nhìn thấy hắn lắc đầu còn hơn là nhìn thấy sự ưu thương trong đôi mắt hắn nhiều hơn là sự tự trách.
Mạc Tư Tước từng nói, hắn sẽ không lừa dối cô, cũng sẽ không mảy may làm tổn thương cô nữa.
“Hinh nhi, em hãy thật sự bình tĩnh nghe anh nói hết lời!”
“Ngay từ đầu, anh tiếp cận em chỉ là một âm mưu, thế nhưng xin em hãy tin anh…” Mạc Tư Tước trìu mến mà lại thâm tình nhìn cô, Ôn Hinh chỉ thấy bờ môi của hắn hé ra rồi hợp lại, cô đã không thể nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa rồi.
“Tình yêu của anh dành cho em, không phải âm mưu!”
“Dối trá, Anh từ đầu đến đuôi đều chỉ là một kẻ dối trá, em sẽ không bao giờ lại tin tưởng anh lần nữa!” Ôn Hinh đột nhiên che lỗ tai, ngăn chặn tất cả âm thanh giọng nói của Mạc Tư Tước.
Tình yêu sao?
Cô đã không còn dũng khí để tin tưởng hắn nữa rồi!
“Vì sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Thiên Kình có cái gì sai, Vân Tuyên có cái gì sai?”
“Em có cái gì sai?” Cô ngồi dưới đất vô lực nỉ non ,nhưng Mạc Tư Tước ngay cả tới gần cũng không dám tới,cô vừa mới tiến đến với hắn,nhưng giữa bọn họ lại không thể vượt qua một chút xíu ngăn trở, cô hết vi vọng hắn rồi sao?
“Ôn Hinh, anh đã hối hận, vì thế anh đã bỏ qua cho Doãn Vân Tuyên!”
“Chỉ cần em nguyện ý ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng có thể buông!” Mạc Tư Tước quỳ gối trước mặt cô, cực kỳ bi thương, không có ai biết tâm tình hắn khi mất đi Khả Khả là thế nào, cô bé mới mười bảy tuổi, cô bé chỉ là đơn thuần yêu một người đàn ông, nếu như Doãn Thiên Kình đối với cô bé tốt hơn một chút, quan tâm cô bé nhiều hơn một chút, thì có lẽ ngay từ đầu hắn sẽ cự tuyệt cô,để hôm nay sẽ không có nhiều bi kịch như vậy phát sinh.
Hắn sai lầm rồi sao?
Sai chỉ là số phận ——
“Như thế này là làm sao vậy?” Lúc Lạc Na tiến vào nhìn thấy hai người ngồi trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.
Ôn Hinh vội vã đứng lên, sau đó trực tiếp đi qua bên người Mạc Tư Tước, “Mạc Tư Tước, tôi hận anh!”
“Không, Hinh nhi…” Mạc Tư Tước đuổi theo phía sau cô, Ôn Hinh như là nổi cơn điên chạy ra bên ngoài.
Quá bỉ ổi!
Ngay từ đầu hắn tiếp cận cô, đều chỉ là một âm mưu!
Ôn Hinh vừa đi vừa khóc, đến lúc mắt thấy Mạc Tư Tước sắp đuổi kịp, Ôn Hinh đem hạ quyết tâm, trực tiếp dùng thân thể đánh tới trước mặt chiếc xe thể thao đang lái tới.
Chiếc xe thể thao Saxophone cấp tốc thắng lại trước mặt Ôn Hinh, cô vội vã chạy đến trực tiếp mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ngồi xuống.
“Cầu xin anh lái xe nhanh lên một chút!” Ôn Hinh nhìn thân ảnh Mạc Tư Tước phía sau cách cô càng ngày càng xa, trước mắt cô một mảnh ẩm ướt.
Vì sao mỗi lần đều cách hạnh phúc chỉ thiếu chút nữa thôi thì lại xảy ra chuyện, Ôn Hinh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, có thể cô và Mạc Tư Tước trời sinh ra đã không nên ở cùng một chỗ…
Quá nhiều nghi kỵ cùng thương tổn, hai người bọn họ chỉ càng xa cách nhau thêm, giờ đây chỉ còn cách là tự bảo vệ cho chính mình.
Tình yêu, chỉ là một thứ phù du!
“Tôi suýt bị cô hại chết…” Người đàn ông ngồi đằng trước lái xe nhàn nhạt liếc Ôn Hinh một cái, cô cảm thấy thanh âm của hắn rất quen thuộc, mở mắt ra nhìn, vừa rồi cô không nhìn rõ người trên xe đã trực tiếp nhảy lên , hiện tại mới phát hiện thì ra đây là xe của Hách Liên Dã.
“Xin lỗi, anh có thể không nói cho anh ta biết được không?” Ôn Hinh cố gắng đem nước mắt nuốt trở vào, Hách Liên Dã chân ga không giảm, bụng làm dạ chịu nói, “Cô cho là anh ta không thấy cô?”
Ôn Hinh nghĩ không được nhiều như vậy, cô hiện tại chỉ nghĩ là phải cách hắn thật xa!
Không nên tiếp tục tin tưởng hắn !
Nếu như tình yêu cũng có thể dùng để bán đứng, người đàn ông như vậy cô đã không thể yêu nổi rồi!
Hách Liên Dã nói không sai, lúc hắn đem Ôn Hinh đưa về Đại Học Thượng Phong, xe Mạc Tư Tước đã dừng ở nơi đó.
Ôn Hinh nhìn thấy xe của hắn từ rất xa, vội vã nói Hách Liên Dã ngừng xe, sau đó cô nhanh chóng xuống xe,rồi chạy đi theo hướng ngược lại.
“Cha!” Cổ họng của Doãn Thiên Kình gian nan thốt lên được một chữ, đôi mắt Doãn Chính Hào đột nhiên đỏ ngầu dùng sức đẩy Thiên Kình ra, trực tiếp vào trong nhà kính. “Chính Hào. . . . . .” Nước mắt trên gương mặt Ôn Tố Tâm còn chưa kịp thu hồi, bà kinh hãi nhìn Doãn Chính Hào, bà có thể nhận ra sự cuồng nộ tức giận trong đôi mắt của ông, vừa rồi tất cả những gì bà nói, ông đã nghe hết tất cả! “Ôn Hinh mới chính là con gái ruột của tôi sao?” Doãn Chính Hào nhìn thẳng vào đôi mắt của Ôn Tố Tâm, năng nề hỏi lại một lần nữa. Ôn Tố Tâm nuốt nước mắt, bà không thể nói được gì hơn nữa, bà cam chịu số phận. Doãn Chính Hào ở đây, cả Doãn Thiên Kình lẫn Ôn Tố Tâm đều không lường trước được những tình hống bất ngờ, ông tiến lại gần Ôn Tố Tâm, mạnh bạo vung bàn tay, hung hăng tát vào mặt Ôn Tố Tâm “Ả đan bà tiện nhân lòng lang dạ sói này!” Doãn Chính Hào bị đả kích hai lần liên tiếp, khí lực không đủ liền lảo đảo. Ôn Tố Tâm bị đánh hoa mắt choáng vàng đầu óc, nghe thấy tiếng động mạnh, Doãn Thiên Kì cùng Giản Ny chạy tới, khiếp sợ nhìn sự việc hết thảy phát sinh, nhưng không ai giám đứng ra ngăn cản. “Ôn Hinh, Ôn Hinh! Chính là con gái của tôi cùng Thiên Huệ…” Doãn Chính Hào nhìn xung quanh, màu tím của loài hoa Uất Kim Hương, thống khổ nhắm hai mắt lại, ông nhớ tới Ôn Hinh. Trách không được, mỗi lần nhìn đến cô bé ông đều có thể nghĩ đến Thiên Huệ, thì ra, cô bé đó mới là con gái ruột của ông và Thiên Huệ. “Chính Hào, nể tình vợ chồng bao nhiêu năm, anh có thể đối xử tử tế với Vân Tuyên được không? Gương mặt của con bé đã bị hủy, nó không thể mất đi thêm cái gia đình này nữa . . . . . .” Ôn Tố Tâm đập đầu vào bình gốm thủy tình cứng rắn, máu tươi theo khóe mắt của bà chảy xuống, Doãn Chính Hào cũng không cử động. “Tôi đối xử tử tế với con của bà như vậy, vậy bà có đối xử tử tế với con của tôi hay không?” “Ôn Hinh, đứa nhỏ đáng thương của tôi!” Doãn Chính Hào cúi đầu khóc òa lên, ông thật muốn xin lỗi Thiên Huệ, thật muốn xin lỗi Ôn Hinh. Doãn Chính Hào hồi tưởng lại ngày trước, lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Hinh, ông đã thật lạnh lùng, ông thật không có cách nào quên được, ông đã đối cử với con gái ông như thế nào, ông không tiếc hy sinh tình cảnh của cô bé để thành toàn cho hai đức con ông là Thiên Kình và Vân Tuyên, cô bé không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, một bộ dáng cứng cỏi quật cường, cực kỳ giống Thiên Huệ, vậy mà ông đã không nhận ra được cô bé. Thì rai, cái cảm giác ấm áp vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của ông khi nhìn thấy Ôn Hinh, đó chính là sự tương quan huyết thống! Nhưng ông thế nào lại mơ hồ bị lừa gạt đến hai mươi năm! Thế nào mà suốt hai mươi năm qua ông lại ấm ấp, nâng niu trong lòng bàn tay, thương yêu chiều chuộng con gái của người khác! Hơn ba mươi năm trước, Doãn Chính Hào cùng Thiên Huệ yêu nhau, đó cũng chính là thời điểm mà ông biết Ôn Tô Tấm , bởi vì bà ấy với Thiên Huệ chính là chị em tốt của nhau, mỗi lần ông và Thiên Huệ hẹn hò, dường như đều có Ôn Tố Tâm tham dự. Kỳ thật Doãn Chính Hào nhận ra, trong ánh mắt của Ôn Tố Tấm mỗi khi nhìn ông che giấu không được sự ái mộ cùng khâm phục, nhưng ông đầu làm như không biết, bởi vì ông yêu cô gái xinh đẹp tựa như loài hoa Uất Kim Hương tím kia. Sau nay, Thiên Huệgả cho Doãn Chính Hào, bởi vì Thiên Huệ cùng Ôn Tố Tâm thâm tình như núi, cho nên Doãn Chính Hào cũng giúp Tố Tâm an bài công việc, bọn họ trong lúc đó vẫn đều vẫn duy trì mối quan hệ xa cách. Thẳng đến khi Thiên Huệ mang thai đứa thứ hai là Doãn Thiên Kì, công việc Doãn Chính Hào ngập đầu, trái tim của Thiên Huệ không tốt, ông cố ý không muốn cho Thiên Huệ sinh thêm lần nào nữa, nhưng là cô ấy nói, cô ấy muốn sinh cho ông một cô con gái, sinh một đứa con trời ban. Lúc Thiên Huệ sinh Doãn Thiên Kì, Doãn Chính Hào cả ngày lo lắng đề phòng, tuy rằng bác sĩ nói không có nguy hiểm quá lớn, nhưng chỉ cần còn % nguy hiểm, ông cũng không nguyện ý cho Thiên Huệ mạo hiểm. Sau khi Doãn Thiên Kì sinh ra, Doãn Chính Hào đưa Ôn Tố Tâm đến ở chung bầu bạn với Thiên Huệ, chính vì hành động này mà sau này ông đã hối hận không kịp Ôn Tố Tâm cùng ông ở chung dưới một mái nhà, nhìn ông che chở bảo bọc cho Thiên Huệ, bà không biết chính mình kém Thiên Huệ ở chỗ nào, bà yêu Chính Hào so với Thiên Huệ không thua kém, quen biết với Doãn Chính Hào cũng chỉ trễ hơn một chút, nhưng đều là con người, tại sao trong mắt Chính Hào chỉ có mỗi Thiên Huệ mà không có bà Một buổi tối nọ, Ôn Tố Tâm rốt cục cũng đem hết mọi dũng khí hiến dâng đời con gái của bà cho Chính Hào, chẳng sợ không giữ được của tim của ông, bà những tưởng, ít nhất bà cũng không phải tiếc nuối. Lúc Doãn Chính Hào cùng Ôn Tố Tâm dây dưa với nhau thì liền bị Thiên Huệ thấy được, kỳ thật đó là do Ôn Tố Tâm cố ý , bà cố ý ở trước mặt Thiên Huệ diễn vở kịch này. Nhưng bà không biết được, Thiên Huệ là người phụ nữ lương thiện cỡ nào, vẫn là Thiên Huệ rất ngốc, chỉ trầm mặc xoay người, làm như cái gì cũng không thấy. Doãn Chính Hào hối hận, ông lập tức cho Ôn Tố Tâm một tấm chi phiếu, sau đó đem bà tiễn bước, mà hành động của ông trong mắt Ôn Tố Tấm chính là sự nhục nhã không gì sánh bằng! Quan hệ của Ôn Tố Tâm cùng Thiên Huệ cũng xuống dốc không phanh từ đó, bà còn nhớ lúc bà rời đi, Thiên Huệ chỉ tay vào hai đức con của cô ấy nói với bà rằng, “Tôi là vì tích đức cho hai đứa nhỏ, Ôn Tố Tâm, từ nay về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ chị em!” Ôn Tố Tâm trong tim hận Doãn gia, sau khi tâm bà chết lặng, bà gả cho một người con trai cực kì bình thường. Kết hôn, mang thai, sinh đứa nhỏ. Chính là Ôn Tố Tâm không thể dự đoán được, ngày nào đó bà ở trong bệnh viện sinh hạ đứa con gái, bà nhìn thấy Thiên Huệ cũng được đưa vào cái bệnh viện nhỏ này. Thiên Huệ là vì biết lần này sinh con sẽ có nguy hiểm, cho nên cô ấy đi lên núi cầu phật bình an, không ngờ trong lúc xuống núi sơ sẩy bị trượt trân ngã xuống, được người dân lân cận đưa tới bệnh viện nhỏ gần nhất này, Thời điểm này. thai trong bụng Thiên Huệ chỉ mới được hơn bảy tháng, cô đã sinh non Lúc Ôn Tố Tâm nhìn thấy Thiên Huệ, trong đầu bà đã nổi lên một tà niệm! Chính là, Thiên Huệ sinh ra một đứa con gái, chưa được nhìn con một lần đã phát bệnh mà chết, Ôn Tố Tâm cho rằng đây chính là ý trời, đem hai đứa bé đánh tráo, dù bà không chiếm được người đàn ông kia, ít nhất con gái của bà cũng sẽ được ông ta thương yêu chiều chuộng. Chồng của Ôn Tố Tâm là một người đàn ông thành thực chất phác, lúc hắn biết vợ của mình đem con gái của mình đổi với con người khác, hắn lập tức liền phẫn nộ, hắn liền đuổi theo phía sau, nhưng là khi đó Doãn Chính Hào đã đem Thiên Huệ cùng đứa con của ông đi mất rồi. Lúc con của Thiên Huệ bị rời đi, cô bé đã khóc thật to, bởi vì sinh non, thể chất cũng không tốt, Ôn Tố Tâm liền trực tiếp đem cô bé ôm trở về nhà mình. Sau này, chồng của bà ngoài ý muốn qua đời, khi đó Ôn Hinh mới một tuổi, Ôn Tố Tâm đối với đứa nhỏ ôn hoà, cho nên thơ ấu của Ôn Hinh vẫn đều độc lập, cô luôn cho rằng mẹ thực vất vả, vì cô liên lụy đến bà. Mười lăm năm sau, Ôn Tố Tâm gặp lại Doãn Chính Hào, ông biết được quá khứ của bà cũng không tốt đẹp, mà bà thì biết được ông mấy năm nay vẫn chưa cưới vợ, mặc kệ là xuất phát từ đồng tình, hay là hắn vì chuyện xảy ra năm đó cảm thấy áy náy, Doãn Chính Hào cưới Ôn Tố Tâm. Một năm sau, Ôn Hinh mười lăm tuổi, Ôn Tố Tâm kết hôn với Doãn Chính Hòa chính thức một lần nữa bước vào Doãn gia! Hiện tại Doãn Chính Hào rốt cục cũng biết, vì sao lúc Ôn Tố Tâm vừa bước tới Doãn gia liền thương yêu đồng cảm với Vân Tuyên như vậy, vì sao lúc Doãn Thiên Kình kết hôn với Ôn Hinh, bà lại phản đối mạnh mẽ đến như vậy! Thì ra, tất cả, tất cả mọi việc đều có nguyên nhân của nó! “Tố Tâm, đời này người tôi muốn xin lỗi nhất ngoài Thiên Huệ ra còn có Ôn Hình…..” Doãn Chính Hào dài dòng hít một hơi, mở mắt ra, đem Ôn Tố Tâm mạnh bạo ôm vào trong lòng rồi rành mạch nói “Cho nên, bà hãy mang theo con gái của bà, cút khỏi Doãn gia này ngay đi!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cô đã từng cùng Doãn Thiên Kình ở mộ địa gặp qua cô bé này, hình bóng cô bé này vẫn luôn in đậm trong lòng anh lớn…
“Cô bé này là ai?” Ôn Hinh đột nhiên cầm lấy khung hình xoay người lại, chỉ vào cô bé đang dựa vào trong lòng Mạc Tư Tước tươi cười xán lạn hỏi Phương Khả Hinh đang đứng ở phía sau.
Ôn Hinh trong lòng khẩn trương hô hấp cũng không dám dùng sức, trong đầu tựa như chậm rãi nghĩ ra một vài thứ, nhưng hiện bây giờ, cô không nghĩ ra một ý nghĩ gì rõ ràng.
“Khả Khả, em gái của Tước đó…” Phương Khả Hinh nhìn Ôn Hinh ngạc nhiên tươi cười, khóe môi đẹp nhếch lên tươi cười nói.
Khung hình thủy tinh trong tay cô trượt xuống, rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy.
Mạc Tư Tước vừa mới đẩy cửa vào, lúc nhìn thấy bên trong có hai cô gái đang đứng, vẻ mặt tươi cười của hắn trong nháy mắt trở nên băng lãnh, “Ai cho cô vào đây hả ? Đi ra ngoài!”
Ôn Hinh nghe được giọng nói lạnh lùng vô tình của hắn, nhấc chân chạy ra ngoài lại bị Mạc Tư Tước bắt được,ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Khả Hinh đang đứng im bất động tại chỗ, hắn nhấn mạnh nhắc lại một lần nữa, “Tôi nhắc lại lần nữa, cô đi ra ngay!”
Sắc mặt hồng hào của Phương Khả Hinh trở nên trắng bệch, dưới ánh mắt sắc bén của hắn cô nhanh chóng chạy ra ngoài, Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh kéo vào trong phòng.
“Mạc Tư Tước, Mạc Khả Khả là ai?” Ôn Hinh hàm răng cắn chặt đôi môi anh đào, cô cố gắng kiềm chế chính mình không nên kích động.
Cho dù hắn muốn thêu dệt,hay muốn thêu dệt một lý do cho cô
Thế nhưng vì sao ngay cả tín nhiệm cô cũng không thể cho hắn …
Ánh mắt thâm tình của Mạc Tư Tước đột nhiên rơi xuống trên những mảnh nhỏ trên mặt đất, hai tròng mắt xanh u tối lại cấp tốc tối sầm đi.
“Em đã biết rồi sao?” Mạc Tư Tước chậm rãi ngồi xổm người xuống, nghiêm túc nhặt tấm hình kia lên, đó là tấm hình duy nhất hắn và Khả Khả chụp chung, hắn biết một ngày nào đó cô sẽ biết từng hành động hành vi của hắn, chỉ là hắn không nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh như vậy, sự bình tĩnh băng lãnh làm cho hắn sợ hãi.
“Anh lớn của em nói, năm năm trước anh ấy đã từng hại chết một cô bé, anh ấy vẫn luôn rất áy náy trong lòng…”
Cổ họng Ôn Hinh nóng như là lửa đốt, cô nhắm mắt lại không muốn nói ra sự việc này, hiện tại cô rốt cuộc cũng biết, vì sao Mạc Tư Tước lại cùng Doãn Vân Tuyên đính hôn, hắn rõ ràng không thương cô ta.
Thì ra tất cả đều chỉ vì em gái của hắn!
“Em rất muốn biết, trong trò chơi này em đóng vai nhân vật nào?”
“Mạc Tư Tước” Ôn Hinh hung hăng trừng lớn đôi mắt, cô muốn hắn phải bỏ cái loại hận thù này đi vĩnh viễn.
Ôn Hinh tinh tường nhớ kỹ, lúc cô mới quen Mạc Tư Tước, Doãn Thiên Kình nói với cô rằng, hắn muôn cô cách xa người đàn ông kia một chút!
Thế nhưng cô vẫn không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn, bước một bước rớt vào cạm bẫy tình yêu của hắn đặt ra.
Hắn một bên chu toàn cho Doãn Vân Tuyên ở bên hắn, rồi một bên dụ dỗ cô, bởi vì các cô đối với Doãn Thiên Kình mà nói, đều là những người quan trọng nhất!
“Anh cùng Doãn Vân Tuyên đính hôn, chính là vì trả thù Doãn Thiên Kình, có phải không?”
Mạc Tư Tước cam chịu nắm chặt nắm tay.
“Như vậy lúc trước anh tìm tới em cũng là vì trả thù Doãn Thiên Kình có phải không?”
Ôn Hinh nhìn ánh mắt của hắn, cô thà nhìn thấy hắn lắc đầu còn hơn là nhìn thấy sự ưu thương trong đôi mắt hắn nhiều hơn là sự tự trách.
Mạc Tư Tước từng nói, hắn sẽ không lừa dối cô, cũng sẽ không mảy may làm tổn thương cô nữa.
“Hinh nhi, em hãy thật sự bình tĩnh nghe anh nói hết lời!”
“Ngay từ đầu, anh tiếp cận em chỉ là một âm mưu, thế nhưng xin em hãy tin anh…” Mạc Tư Tước trìu mến mà lại thâm tình nhìn cô, Ôn Hinh chỉ thấy bờ môi của hắn hé ra rồi hợp lại, cô đã không thể nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa rồi.
“Tình yêu của anh dành cho em, không phải âm mưu!”
“Dối trá, Anh từ đầu đến đuôi đều chỉ là một kẻ dối trá, em sẽ không bao giờ lại tin tưởng anh lần nữa!” Ôn Hinh đột nhiên che lỗ tai, ngăn chặn tất cả âm thanh giọng nói của Mạc Tư Tước.
Tình yêu sao?
Cô đã không còn dũng khí để tin tưởng hắn nữa rồi!
“Vì sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Thiên Kình có cái gì sai, Vân Tuyên có cái gì sai?”
“Em có cái gì sai?” Cô ngồi dưới đất vô lực nỉ non ,nhưng Mạc Tư Tước ngay cả tới gần cũng không dám tới,cô vừa mới tiến đến với hắn,nhưng giữa bọn họ lại không thể vượt qua một chút xíu ngăn trở, cô hết vi vọng hắn rồi sao?
“Ôn Hinh, anh đã hối hận, vì thế anh đã bỏ qua cho Doãn Vân Tuyên!”
“Chỉ cần em nguyện ý ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng có thể buông!” Mạc Tư Tước quỳ gối trước mặt cô, cực kỳ bi thương, không có ai biết tâm tình hắn khi mất đi Khả Khả là thế nào, cô bé mới mười bảy tuổi, cô bé chỉ là đơn thuần yêu một người đàn ông, nếu như Doãn Thiên Kình đối với cô bé tốt hơn một chút, quan tâm cô bé nhiều hơn một chút, thì có lẽ ngay từ đầu hắn sẽ cự tuyệt cô,để hôm nay sẽ không có nhiều bi kịch như vậy phát sinh.
Hắn sai lầm rồi sao?
Sai chỉ là số phận ——
“Như thế này là làm sao vậy?” Lúc Lạc Na tiến vào nhìn thấy hai người ngồi trên mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.
Ôn Hinh vội vã đứng lên, sau đó trực tiếp đi qua bên người Mạc Tư Tước, “Mạc Tư Tước, tôi hận anh!”
“Không, Hinh nhi…” Mạc Tư Tước đuổi theo phía sau cô, Ôn Hinh như là nổi cơn điên chạy ra bên ngoài.
Quá bỉ ổi!
Ngay từ đầu hắn tiếp cận cô, đều chỉ là một âm mưu!
Ôn Hinh vừa đi vừa khóc, đến lúc mắt thấy Mạc Tư Tước sắp đuổi kịp, Ôn Hinh đem hạ quyết tâm, trực tiếp dùng thân thể đánh tới trước mặt chiếc xe thể thao đang lái tới.
Chiếc xe thể thao Saxophone cấp tốc thắng lại trước mặt Ôn Hinh, cô vội vã chạy đến trực tiếp mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ngồi xuống.
“Cầu xin anh lái xe nhanh lên một chút!” Ôn Hinh nhìn thân ảnh Mạc Tư Tước phía sau cách cô càng ngày càng xa, trước mắt cô một mảnh ẩm ướt.
Vì sao mỗi lần đều cách hạnh phúc chỉ thiếu chút nữa thôi thì lại xảy ra chuyện, Ôn Hinh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, có thể cô và Mạc Tư Tước trời sinh ra đã không nên ở cùng một chỗ…
Quá nhiều nghi kỵ cùng thương tổn, hai người bọn họ chỉ càng xa cách nhau thêm, giờ đây chỉ còn cách là tự bảo vệ cho chính mình.
Tình yêu, chỉ là một thứ phù du!
“Tôi suýt bị cô hại chết…” Người đàn ông ngồi đằng trước lái xe nhàn nhạt liếc Ôn Hinh một cái, cô cảm thấy thanh âm của hắn rất quen thuộc, mở mắt ra nhìn, vừa rồi cô không nhìn rõ người trên xe đã trực tiếp nhảy lên , hiện tại mới phát hiện thì ra đây là xe của Hách Liên Dã.
“Xin lỗi, anh có thể không nói cho anh ta biết được không?” Ôn Hinh cố gắng đem nước mắt nuốt trở vào, Hách Liên Dã chân ga không giảm, bụng làm dạ chịu nói, “Cô cho là anh ta không thấy cô?”
Ôn Hinh nghĩ không được nhiều như vậy, cô hiện tại chỉ nghĩ là phải cách hắn thật xa!
Không nên tiếp tục tin tưởng hắn !
Nếu như tình yêu cũng có thể dùng để bán đứng, người đàn ông như vậy cô đã không thể yêu nổi rồi!
Hách Liên Dã nói không sai, lúc hắn đem Ôn Hinh đưa về Đại Học Thượng Phong, xe Mạc Tư Tước đã dừng ở nơi đó.
Ôn Hinh nhìn thấy xe của hắn từ rất xa, vội vã nói Hách Liên Dã ngừng xe, sau đó cô nhanh chóng xuống xe,rồi chạy đi theo hướng ngược lại.